Ngự Tỷ Quyết Đấu

Chương 108




Lương Tiểu Nhu và đám đồng nghiệm hôm nay vui chơi có chút high, đến tận nửa đêm mới được cấp dưới thả cho về nhà. Ra cửa quán bar, theo bản năng lấy điện thoại ra nhìn, không có gì hết, không có tin nhắn chưa đọc cũng không có cuộc gọi nhỡ, Lương Tiểu Nhu khẽ nhíu mày lại rất nhanh giãn ra, bỏ điện thoại lại vào túi, cả người lắc lư đi đến bên đường bắt xe.
Vu Nhiễm thật cẩn thận dìu Phương Phi đã uống quá chén, đi đến bên cạnh Lương Tiểu Nhu, nhìn xung quanh một chút, không có nhìn thấy hình bóng quen thuộc đang dựa chiếc xe màu trắng dự đoán, bối rối nhíu mày, thuận miệng hỏi: "A, Madam, Madam Mã không có đến đón cô sao?"
Trước đây Madam cũng hay một mình tham dự các bữa tiệc, nhưng lần nào bọn họ đi ra cũng sẽ nhìn thấy một bóng dáng cao gầy đang dựa vào xe, lười biếng đứng nơi đó, vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng trên gương mặt lại như ẩn chứa nụ cười.
Lương Tiểu Nhu nhìn đồng hồ, không hề để ý mà trả lời lại: "Chắc là có việc. Tôi cũng không phải con nít, không lẽ lần nào cũng yêu cầu chị ấy đến đón?"
Ừm, nói cũng phải, bọn họ là cảnh sát, bình thường 24 giờ đều đợi lệnh, một cuộc điện thoại đến sẽ khởi động tinh thần đi hoàn thành nhiệm vụ. Cho dù vào thời điểm vui vẻ như tối nay, cũng không dám phá phóng túng, ngay cả khi nghiện cũng vẫn luôn giữ một chút thanh tỉnh tận sâu trong lòng.
Vu Nhiễm tỏ vẻ hiểu được mà gật đầu, sau đó nhìn theo Madam của cô đi xa dần bằng một ánh mắt tôn thờ.
Nhưng, có vẻ như vẫn còn chuyện ngoài ý muốn... Vu Nhiễm bất lực quay đầu lại.
Phương Phi không chịu một mình mà quơ móng vuốt, nghiêng người, tựa đầu lên vai Vu Nhiễm, môi vô thức cọ tới cọ lui, mặt đỏ bừng, miệng còn lầm bầm một cách mơ hồ: "Nhiễm Nhiễm, em... Mình đi uống tiếp đi... Em thích chị..." Nói xong, mắt nhắm lại, ngoan ngoãn ghé lên vai Vu Nhiễm ngủ, lông mi ướt nổi bật dưới ánh đèn nê ông, xinh đẹp nói không nên lời.
Vu Nhiễm nửa ôm Phương Phi uống rượu say trở nên cực kì yên tĩnh, lại chào tạm biệt Thẩm Hùng và Tiểu Thắng, vuốt mái tóc đang dài ra của Phương Phi, khóe miệng cong lên.
Lương Tiểu Nhu bắt xe về nhà, dừng lại trước cửa như có điều suy nghĩ.
Tối nay Lạc Xuyên biết cô có bữa tiệc, bình thường cũng sẽ luôn rất tự giác rất săn sóc mà lái xe tới đón cô, cho dù là có chuyện không thể đến, ít nhất cũng sẽ nhắn tin hoặc gọi điện, nhưng tại sao hôm nay một chút tin tức cũng không có?
Cô không phải người chuyện gì cũng yêu cầu người khác làm cho mình, đứng ở cửa không nhìn thấy chiếc xe quen thuộc cũng chỉ mỉm cười rồi tự mình bắt taxi. Thực thế thì hai người đều là đại diện điển hình của phụ nữ độc lập. Nhưng cho dù như thế nào, phần tâm ý ấy vẫn thật sự làm cho cô yêu thích, cho nên cô vẫn có chút nghi hoặc: Đây không giống với tác phong của chị ấy, ngẫm nghĩ, sắc mặt Lương Tiểu Nhu biến đổi, cảm giác bất an và sợ hãi ở trong lòng đột nhiên lan rộng ra, cô nhanh chóng lấy chìa khóa ra mở cửa, sau đó lao vào.
Mã Lạc Xuyên nằm trên sô pha trong phòng, ngọn đèn ở phòng khách được chỉnh đến rất tối, mơ hồ bao bọc lấy cơ thể cô ấy, tạo thành một quầng sáng sương mù. Đầu Mã Lạc Xuyên nghiêng sang một bên, mắt khép hờ, mím môi, như thể đang ngủ. Đậu Đỏ ngủ gật ở bên chân cô ấy, nghe thấy tiếng cô sau khi trở về, lắc lư cái đuôi to mừng cô về nhà.
Lương Tiểu Nhu như tháo xuống được gánh nặng trên vai, cảm xúc bình tĩnh trở lại, cô thả chìa khóa và túi xách xuống sau đó nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Mã Lạc Xuyên, khom lưng xuống, cũng không vội đánh thức cô ấy, mà chỉ ngồi nhìn gương mặt xinh đẹp lặng lẽ khi ngủ của Mã Lạc Xuyên.
Lạc Xuyên hình như... gầy hơn một chút. Lương Tiểu Nhu nhíu mày, mấy ngày qua hai người vẫn luôn được ba cô nấu cho đủ loại canh thuốc bổ, tại sao trông Lạc Xuyên lại còn gầy hơn trước đó? Thậm chí cằm cũng trở nên nhọn hơn, với lại hai hàng chân mày cứ luôn nhăn, giống như bản thân chị ấy, có chuyện gì cũng sẽ không muốn nói, luôn thích cất giấu. Lương Tiểu Nhu không kiềm nén được mà đưa tay, xoa xoa, muốn thay cô vuốt giãn chân mày.
Có lẽ là bị động tác của cô đánh thức, Mã Lạc Xuyên theo bản năng bắt lấy tay Lương Tiểu Nhu, đôi mắt còn chưa mở ra, nụ cười đã nở trên môi, thầm thì: "Tiểu Nhu?"
Âm thanh mang theo giọng mũi, lại cho thấy sự lười biếng.
Lương Tiểu Nhu mỉm cười: "Ừ. Sao chị lại ngủ ở đây?"
Mã Lạc Xuyên cưng chìu hôn lên đầu ngón tay của bàn tay mà cô ấy đang cầm sau đó mới buông ra, tay vén sợi tóc của mình ra sau tai, mỉm cười, lại chứa đựng lời xin lỗi, không trả lời cô mà hỏi ngược lại: "Em về một mình sao? Xin lỗi em, đúng ra tôi phải đi đón em, nhưng trước đó thấy thời gian còn sớm, nên mới tính nằm trên ghế sô pha một chút, không ngờ lại ngủ quên..."
"Được rồi, em cũng không phải nữ sinh bé nhỏ yếu đuối luôn cần sự bảo vệ của người khác." Lương Tiểu Ngu ngắt ngang lời Mã Lạc Xuyên, giận cô ấy lại liếc mắt nhìn, lại đùa giỡn xoa đôi môi của cô ấy, "Gần đây sắc mặt của chị hình như nhợt nhạt đi nhiều, có phải sức khỏe vẫn còn chưa tốt hay không?" Cô nhíu mày, đề nghị: "Hay là, ngày mai em lại mang canh cho chị?"
"Còn bồi bổ nữa sao?" Mã Lạc Xuyên hiếm thấy lại làm biểu cảm mặt quỷ phóng đại, "Tôi gần như sắp biến thành nồi canh rồi, tha cho tôi đi."
Rất ít khi thấy Lạc Xuyên làm nũng lại hiện lên nét quyến rũ như vậy, hai mắt hơi híp lại, long lanh, dịu dàng sâu thẳm, như làm lòng Tiểu Nhu ngứa ngáy. Lạc Xuyên của cô trưởng thành giống như yêu nghiệt, tiếp tục biểu hiện như hiện tại, là muốn để làm cho linh hồn cô điên đảo rạo rực hay sao?
Ánh mắt Lương Tiểu Nhu tối dần đi, Lạc Xuyên như vậy, không thể nhìn, nhìn sẽ khiến cho người ta muốn làm chuyện xấu.
Lương Tiểu Nhu thầm thì: "Đừng cử động."
Lại xoa đôi môi hồng nhạt mềm mại của Mã Lạc Xuyên, chậm rãi, như vuốt ve, lại như vuốt phẳng, dùng lực vừa phải, lại khéo. Chỉ chốc lát, đôi môi của Lạc Xuyên đã bị cô xoa đến đỏ lên, lại vẫn giữ nguyên tư thế không động đậy, ngước lên, nét mặt bình tĩnh, trong đôi mắt lại như đốt lên một ngọn lửa bốc cháy hừng hực.
Sắp thêu đốt cô đến không còn gì.
Dường như, cho dù có gần gũi với Lạc Xuyên đến thế nào, trước sau cũng vẫn cảm thấy không đủ.
Lương Tiểu Nhu rút tay lại, quỳ một chân trên ghế sô pha, dùng cơ thể đè lên người Mã Lạc Xuyên, ôm trọn cô ấy trong lòng cô, ôm lấy cổ cô ấy lại hôn cô ấy.
Mã Lạc Xuyên từ từ nhắm hai mắt lại, giữa mày hiện lên một sự vui vẻ thầm lặng, hai tay ôm chặt eo cô, để cho cô muốn làm gì thì làm.
Tựa như đã trôi qua mấy tiếng, lại tựa như chỉ mới trôi qua một giây, Lương Tiểu Nhu mút chặt lấy môi Mã Lạc Xuyên sau đó mới buông cô ấy ra mặc dù vẫn chưa thỏa mãn, Mã Lạc Xuyên thả tay, mỉm cười, đứng dậy.
Nhưng có thể là do nằm lâu nên có chút tê rần, có chút cứng chân, cả người ngả sang một bên, Lương Tiểu Nhu ở bên cạnh nhanh tay lẹ mắt mà ôm cô ấy lại: "Lạc Xuyên, chị không sao chứ?"
Nhìn vào đôi mắt đen đầy thắc mắc và hoài nghi của cô, Mã Lạc Xuyên nghiêng đầu, suy nghĩ một chút, trả lời lại một cách ngây thơ nghiêm túc: "Chắc là, thiếu oxy."
Sau khi hiểu được ý ám chỉ của Mã Lạc Xuyên, Lương Tiểu Nhu đỏ mặt thả tay đang ôm Mã Lạc Xuyên ra.
Chị ấy sẽ thiếu oxy, còn không phải là do chính chị ấy quá hấp dẫn sao?
*********
Một khoảng thời gian sau đó, hai người đều bề bộn nhiều việc, bận rộn với những vụ án của mình, dường như cả hai bên đều đang giấu diếm lẫn nhau chuyện gì đó.
Ít nhất, chuyện của Lương Tiểu Nhu là thế này.
Gần đây, cô thật sự bận rộn, bận đến không thấy bóng dáng tăm hơi ở đâu, như con rồng cả ngày chạy tới chạy lui thấy đầu mà không thấy đuôi, bận đến điện thoại gọi không ngưng nghỉ. Bởi vì cô đang bận một chuyện lớn, chuyện này rất quan trọng, tiêu hao nhiều tâm tư và sức lực của cô, cho nên cô không để nhận thấy rất nhiều chuyện.
Cô không để ý thấy, Lạc Xuyên trong lúc làm việc cũng chạy ra ngoài, làm cho đến bản thân rơi vào trạng thái kiệt sức, cả người không mệt mỏi không đổ đầy mồ hôi cũng sẽ không về nhà; cô không chú ý tới, Lạc Xuyên thường xuyên run rẩy, hỏi cô ấy thì cô ấy cũng chỉ đơn giản giải thích rằng bản thân bị cảm; cô cũng không nhận ra Lạc Xuyên thường xuyên khóa cửa một mình trong văn phòng, sau khi bước ra đôi mắt cũng trở nên đỏ ké.
Lương Tiểu Nhu hoàn toàn không chú ý tới, cô không hề hay biết Lạc Xuyên của cô giờ phút này đang phải chịu tra tấn dày vò đến thế nào. Mà Lạc Xuyên chuyện gì cũng không nói, một chữ cũng không nhắc đến, vào những lúc Tiểu Nhu có thể nhìn thấy cô ấy, cô ấy cũng sẽ biểu hiện một cách hoàn hảo không tỳ vết.
Một đêm nọ, Mã Lạc Xuyên đang ngồi trên sàn nhà phòng ngủ xem sách, một tay vỗ về đầu Đậu Đỏ đang kê trên đầu gối cô ấy không chịu dậy, Đậu Đỏ híp mắt, mỗi lần thoải mái sẽ rên ư ử, vui thích đến muốn vào giấc ngủ.
Không hề có dấu hiệu báo trước, Mã Lạc Xuyên bỗng nhiên ném quyển sách trên tay, bấu lấy nơi ngực áo, trên trán hiện lên biểu cảm đau đớn khó chịu.
Đậu Đỏ bởi vì động tác của chủ nhân mà lật mình sang một bên, lập tức cảnh giác nhảy dựng lên, lo lắng nhìn chủ nhân của nó.
Tay của Mã Lạc Xuyên bấu quá chặt, trên cánh tay nổi lên gân xanh, ngước đầu lên một cách khó khăn, lộ ra đường cong mảnh khảnh của cần cổ, cô ấy nhắm chặt hai mắt, đôi môi run nhè nhẹ, sắc mặt nhợt nhạt, nhưng không có kêu rên lấy một tiếng. Qua một lúc lâu, tiếng hít thở nặng nề mới dần dần bình tĩnh trở lại.
Mã Lạc Xuyên mở đôi mắt mỏi mệt, lúc nãy thật sự giống như trải qua một trận chiến đấu ác liệt, cả người cô ấy bây giờ bị ướt đẫm bởi mồ hôi lạnh chảy ra. Đậu Đỏ đi tới liếm lòng bàn tay cô ấy. Mã Lạc Xuyên yếu ớt nở nụ cười, "Ngoan.", lại tiếp tục nhỏ giọng lầm bầm: "Hình như... số lần tái phát càng ngày càng thường xuyên hơn..."
Điện thoại để trên tủ đầu giường vang lên, Mã Lạc Xuyên nhìn thoáng qua.
Là một tin nhắn, của Tiểu Nhu.
[Lạc Xuyên, bây giờ chị lập tức đến sân đánh trận nơi lần đầu tiên chúng ta gặp nhau nhé, em ở đây chờ chị.]
Mã Lạc Xuyên nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại trong một lúc, sau đó khẽ mỉm cười như trút được gánh nặng.
Hết Chương 108
Quà mùng 3 đây ~
Có rất nhiều đã từ bỏ WordPress, không biết còn mấy ai vẫn cố chấp dùng WordPress như mình hay không? Có lẽ mình đúng là quá già rồi, cho nên chỉ phù hợp với những cái cũ như vậy, không thích hợp với những thứ quá tiện lợi hiện đại của thời bây giờ. Cảm giác khi post 1 bài lên WordPress mà không có ai quan tâm như thế nào?! Ban đầu cũng có chút buồn, nhưng nhiều năm trôi qua khi đã quen rồi thì cũng không còn cảm xúc gì khác. Cho nên mới nói, quen là được rồi, quen rồi thì không có gì để buồn, quan trọng nhất vẫn là mình thích gì thì làm đó.