Ngự Tỷ Phách Ái Chi Bao Dưỡng

Chương 24: Kiêu ngạo




Sau khi Trương Tử Hề cùng Tô Lâm tách ra ở Yêu Quý salon, trên mặt sớm là một mảnh bình tĩnh giống như thường ngày, bên trong bình tĩnh lại mang theo cao ngạo, có vẻ đã sớm quên đi sự bất khoái vừa rồi.

Nhưng lúc cô ngồi vào xế yêu, sắc mặt lập tức âm trầm đáng sợ, nếu hôm nay Tô Lâm không đột nhiên nhắc tới chuyện này, cô suýt nữa đã quên, qua vài ngày nữa chính là Trương gia tế tổ, cùng với "nghi thức" ghê tởm kia, chứng minh Trương Tử Hề cô vẫn còn băng thanh ngọc khiết.

Cô dường như lại nhìn thấy kia nét mặt già nua lạnh như băng đó, chưa bao giờ cười nói cẩu thả, bà già đó theo cô từ năm 16 tuổi, chiếm tiện nghi của cô ước chừng 9 năm thời gian, khiến cô kinh tởm suốt 9 năm! Cô hận không thể giết lão bà bà cấm dục chết tiệt đó!

Trương Tử Hề là người tu dưỡng vô cùng tốt, cô ấy sinh khí sẽ không la to mắng chửi người, cũng sẽ không loạn tạp này nọ, cô ấy thói quen dùng lãnh bạo ứng đối, tuỳ theo trình độ tức giận mà lấy hình thái bất đồng ứng đối, có điểm sinh khí thì vừa cười chế nhạo vừa trầm mặc nhìn chằm chằm bạn, sinh khí hơn chút nữa thì dùng ánh mắt lạnh như băng trạc bạn, rất rất sinh khí thì cái gì cũng không nói với bạn, chỉ âm lãnh liếc bạn một cái rồi xoay người bước đi...... Mà mặc kệ cô ấy dùng loại hình thái nào đối với bạn, sau đó bạn đều bị cô ấy trả thù ở những mức độ khác nhau. Đương nhiên, nếu bị Trương Tử Hề yêu nghiệt như vậy trả thù, hậu quả khẳng định là sẽ không hảo đi nơi nào, hậu quả kia sẽ làm cho bạn vĩnh viễn hối hận vì đã chọc giận cô ấy.

Lúc này, sắc mặt Trương Tử Hề khá khủng bố, tốc độ lái xe càng lúc càng nhanh, ánh mắt hơi híp lại bắn ra hàn quang.

Trương Tử Hề lái xe rất nhanh, lộ trình cũng không xa, hơn nữa học viện tài chính Thế Khải thật sự quá lớn, ký túc xá của Chu Tư Y cách cổng trường một khoảng rất dài, cho nên thời điểm cô đến cổng, Chu Tư Y còn chưa đi ra.

"Két......" một tiếng, danh xe đỏ rực chói mắt của Trương Tử Hề liền trực tiếp dừng ở giữa cổng trường Thế Khải. Trương Tử Hề tuy rằng là phú lưu du, nhưng cô cũng không phải thể loại ỷ thế hiếp người, nếu như là bình thường, xác định vững chắc cô sẽ không làm như vậy, nhưng bởi vì hôm nay tâm tình của cô phi thường không tốt, cho nên lái xe hơi nhanh chút, khi cô ý thức được mình đã muốn đến nơi thì bất ngờ đạp phanh, vì thế cả người lẫn xe liền kiêu kiêu ngạo ngạo đứng ngay chính giữa cổng trường.

Mà Trương Tử Hề cũng lười động, ngẫu nhiên ỷ thế hiếp người lại như thế nào, hơn nữa, cho dù là hiệu trưởng của học viện đi ra, thấy cô thì ông ta cũng phải cung kính thôi. Cô đơn giản kéo cần số, tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt lại, điều chỉnh cảm xúc. Trương Tử Hề có năng lực điều tiết cảm xúc rất mạnh, cho dù Chu Tư Y ở trước mặt cô, cũng phải kêu cô một tiếng "sư phụ".

Thời điểm Chu Tư Y đi ra, liếc mắt một cái liền thấy xế yêu Aston Martin của Trương Tử Hề đứng chình ình ngay giữa trung ương, mà mọi người đi ra đi vào đều vòng quanh thân xe, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn, cũng là giận mà không dám nói gì. Người am hiểu xe, tự nhiên biết ai có thể lái được chiếc siêu xe này là không dễ nhạ. Mà người không biết về xe, thì càng thêm không dám nhạ. Đây là thế giới tràn đầy sự thật nghiệt ngã, lúc so sánh bản thân với phú hào, người ta sẽ không tự chủ được mà cảm thấy tự ti.

Chu Tư Y rất giống Trương Tử Hề ở một số phương diện, tỷ như chưa bao giờ để ý cái nhìn của người khác, bất đồng là Trương Tử Hề cao ngạo, mà Chu Tư Y lạnh lùng. Nàng thoải mái đi đến bên chiếc xe, hơi cúi xuống thân mình, và gõ cửa. Bởi vì cửa kính xe của Trương Tử Hề là làm bằng thủy tinh đen thấu quang, người bên ngoài hoàn toàn nhìn không thấy người ngồi trong xe, mọi người vây xem vô cùng tò mò, rất muốn kiến thức một chút là dạng người gì mới có thể lái được xe tốt như vậy, lại còn kiêu ngạo đến mức ấy. Nhưng Trương Tử Hề vẫn chưa đi ra, ngay cả cửa kính đều không có mở ra, cho nên không thể thỏa mãn bọn họ. Mà bây giờ Chu Tư Y đúng lúc gõ cửa, bọn họ đều dừng lại cước bộ, nghỉ chân xem xét.

Chu Tư Y nhìn như không thấy, khi Trương Tử Hề mở cửa xe, nàng rất nhanh ngồi xuống, cũng rất nhanh đóng cửa lại. Nhưng nàng không nghĩ tới, vừa mới điều chỉnh tốt ghế ngồi, Trương Tử Hề lại đột nhiên ánh mắt như nước nhìn chằm chằm nàng hỏi: "Y nhi, hôm nay có cùng người khác tiếp xúc thân thể hay không?"

Chu Tư Y cảm thấy mạc danh kỳ diệu, không rõ cho nên nhìn Trương Tử Hề thành thành thật thật hồi đáp: "Không có, tôi rất cẩn thận."

Chu Tư Y vừa nói xong, Trương Tử Hề lại đột nhiên đưa tay qua, đặt lên sau cái gáy non mịn, mà cô cũng khuynh thân đi qua, hôn nàng thật sâu. Đầu óc nàng đột nhiên trống rỗng, ý tưởng duy nhất còn lại chính là, Hề chị ấy lại không hỏi "tôi muốn hôn em, có thể chứ?", lại lập tức cưỡng hôn nàng. Lúc này Chu Tư Y không có một chút khái niệm về thời gian, khi Trương Tử Hề buông nàng ra, nàng cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, nàng chỉ biết là nàng sắp tắt thở (cmnr).

Trương Tử Hề buông Chu Tư Y ra, lại tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt lại, vừa rồi cô thật lo lắng, đột nhiên nghĩ đến Y nhi mà cô không bài xích thân thể tiếp xúc, thời điểm kia cô chỉ biết là mình rất muốn nhanh nhanh nhìn thấy nàng, tựa hồ nỗi tức giận trong lòng sẽ có khả năng phát tiết ra ngoài. Lúc cô nhìn đến Y nhi, đặc biệt nhìn đến đôi môi đáng yêu mà mình rất yêu thích kia, cô đột nhiên rất muốn hôn nàng. Mà khi cô không chút do dự hôn nàng, nhấm nháp phiến môi mềm mại, hấp thụ mật ngọt, cô đột nhiên cảm thấy mình giống như tìm được liều thuốc an thần hữu hiệu nhất, hết thảy lo lắng trong lòng đều biến mất vô tung. Cô không rõ, cô chưa bao giờ ỷ lại bất luận kẻ nào, cho tới bây giờ đều thói quen tự mình chữa thương, vì cái gì lần này cũng chỉ nghĩ tới cô gái trước mắt này, làm sao mình có thể khẳng định rằng cô gái này khả dĩ làm cho phiền não trong lòng mình biến mất chứ?

Người là động vật quần cư, mặc kệ bạn độc lập tự chủ cỡ nào, thì bạn vẫn luôn muốn ỷ lại người khác, đặc biệt là lúc bạn phiền muộn, tức giận, cô đơn, hay bất lực. Hơn nữa, Chu Tư Y đối với Trương Tử Hề mà nói, là người duy nhất không làm cô cảm thấy bài xích, cho nên Chu Tư Y tựu thành cái gì đó "độc nhất vô nhị" với cô, thời điểm cô phẫn nộ hay lo lắng, tự nhiên sẽ nghĩ đến Chu Tư Y. Trương Tử Hề thật thông minh, nếu việc này không phải phát sinh ở trên người cô, nếu như cô là người ngoài cuộc, nhất định cô sẽ có thể suy nghĩ cẩn thận, đáng tiếc, trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường*.

*ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê

Trương Tử Hề mở mắt ra, nhìn Chu Tư Y đang khẽ nhếch khuôn miệng nhỏ nhắn kia, trong lòng nghi hoặc nghĩ, chẳng lẽ mình nhanh như vậy liền yêu cô gái này? Nhưng mà...... Rốt cuộc như thế nào mới được xem là tình yêu nhân gian đây, mình đối với cô gái này đặc biệt thì xem như yêu sao? Trương Tử Hề tuy rằng đã 25 tuổi, nhưng cô chưa bao giờ quan tâm cũng chưa bao giờ trải qua tình yêu nên có chút tỉnh tỉnh mê mê.

Dục vọng chiếm hữu và khống chế luôn rất mạnh, Trương Tử Hề nghĩ đến, không biết thì không biết, dù sao cũng sẽ có một ngày mình hiểu ra, nhưng trước đó, cô gái này chỉ có thể thuộc về mình, trước khi mình phiền chán thì phải tẫn hết biện pháp lưu lại cô gái này.

Tuy rằng Chu Tư Y chưa bao giờ để ý người khác nhìn nàng ra sao, nhưng nàng vẫn là một người bảo thủ, tuy rằng nàng biết những người bên ngoài cửa thủy tinh là nhìn không thấy, nhưng nàng vẫn cảm thấy xung quanh có quá nhiều người tồn tại, hai người hôn môi giữa cửa chính học viện Thế Khải đã đành, hơn nữa còn là hôn sâu, khiến cho nàng thẹn thùng, không được tự nhiên. Vốn khuyết thiếu cảm giác an toàn, lúc này nàng cảm giác mình giống như bại lộ dưới ánh nhìn của chúng nhân. Nhưng mà nàng cũng không có giận Trương Tử Hề, Chu Tư Y là người đã mất hết hy vọng, nhưng khi nàng nhận định một người đối xử tốt với nàng, lòng bao dung của nàng cũng sẽ mênh mông hệt như đại dương rộng lớn. Được rồi, nàng chính là không thích hoàn cảnh này mà thôi, cũng không phải không thích Trương Tử Hề hôn nàng, nàng có điểm ủy khuất theo thói quen chu chu miệng, vừa định nói: "Hề, không cần ở trong này, chúng ta trở về được không?"

Nhưng lời còn chưa nói ra, Trương Tử Hề trước hết đã hỏi nàng: "Y nhi, em sẽ theo tôi bao lâu?"