Ngự Tỷ Phách Ái Chi Bao Dưỡng

Chương 135




Tô Lâm bị thương, ở bệnh viện Tàng gia an tâm dưỡng thương, nơi này là bệnh viện tư gia, thuận tiện hơn bệnh viện nhà nước rất nhiều, Trương Tử Mộng mỗi ngày đều cùng cô,thật là thỏa mãn.

Có lẽ là do tâm tình không tệ, Tô Lâm mau chóng khoẻ lại, hoàn toàn có thể xuất viện, nhưng cô không nghĩ quay trở lại căn nhà cũ, cho nên cô cũng không sốt ruột, chờ tân gia dàn xếp hảo, xã hội hiện nay là vậy, chỉ cần có tiền, đánh một cú điện thoại liền có rất nhiều người thay cô hoàn thành hết thảy, nhưng chưa thể để cho Trương Tử Mộng phát hiện, cô chuẩn bị cấp Trương Tử Mộng một kinh hỉ.

Trương Tử Mộng mấy ngày nay cùng Tô Lâm, cũng càng ngày càng thích ứng mối quan hệ mới, cảm tình quả nhiên là cần thông qua bồi dưỡng, nàng quản khởi Tô Lâm cũng là càng ngày càng thuận buồm xuôi gió, Tô Lâm thần thần bí bí, Trương Tử Mộng đương nhiên là thấy, bởi vì Tô Lâm ngẫu nhiên trốn nàng đi gọi điện thoại, nàng muốn không phát giác cũng khó, nhưng nàng cũng không có truy hỏi Tô Lâm, tuy rằng hai người đã xác lập quan hệ, cũng không tất yếu một chút bí mật đều không có.

Hôm nay là ngày thứ mười ba Tô Lâm nằm viện, cách ngày xuất viện chỉ kém một ngày, cô bắt đầu lo lắng, người mà cô ủy thác sửa soạn tân gia còn chưa báo cáo hoàn thành nhiệm vụ, cũng không biết còn cần thời gian bao lâu, nếu ngày mai còn chưa xong, cô thật sự sẽ "không có nhà để về". Vừa vặn, di động bị Trương Tử Mộng đặt cách cô rất xa vang lên, cô có dự cảm, hẳn là đã thỏa đáng rồi, bò qua lấy di động, quả nhiên là thế.

Treo máy, giờ phút này cô khẩn cấp muốn rời đi, sau đó cấp Trương Tử Mộng một kinh hỉ, vì thế không chút nghĩ ngợi, liền ấn nút gọi bác sĩ. Thân thể Tô Lâm nguyên bản không yếu, tâm tình lại tốt, dưỡng thương đương nhiên cũng nhanh, bác sĩ đối với việc Tô Lâm muốn xuất viện sớm cũng không có dị nghị.

Được bác sĩ đồng ý, Tô Lâm bắt đầu thu thập đồ đạc, chờ Trương Tử Mộng đến là có thể lập tức rời đi nơi này.

Trương Tử Mộng dẫn theo một túi hoa quả trở lại phòng bệnh, lại phát hiện Tô Lâm đã thu thập tốt lắm, ngay cả quần áo bệnh nhân trên người cũng thay đổi luôn,còn cười khanh khách nhìn mình. Nàng chưa mở miệng, Tô Lâm đã nói:"Mộng Mộng, tôi có thể xuất viện rồi."

Tuy rằng Trương Tử Mộng cũng không cố ý đi nhớ Tô Lâm nằm viện đã mấy ngày, nhưng nàng lại nhớ kỹ ngày Tô Lâm xuất viện hẳn là ngày mai, nghe Tô Lâm nói, nàng theo bản năng liền suy nghĩ có phải mình nhớ lầm hay không?

Tô Lâm gặp Trương Tử Mộng nhíu mày tự hỏi, giải thích:"Tôi vừa mới hỏi qua, bác sĩ cũng đồng ý cho tôi xuất viện."

Trương Tử Mộng nghe cô đáp, quả nhiên là mình không có nhớ lầm, nhưng cho dù Tô Lâm nói như vậy, nàng vẫn là không trả lời ngay, bởi vì nàng còn đang cân nhắc bây giờ Tô Lâm xuất viện rốt cuộc có thích hợp không, Trương Tử Mộng đúng là quan tâm Tô Lâm còn hơn bản thân ai kia.

Trước kia Tô Lâm làm chuyện gì đều là tự do tự tại, chưa từng báo cáo với ai, cô muốn làm cái gì thì làm cái đó, nhưng lúc này nếu Trương Tử Mộng không đồng ý, cô tuyệt đối sẽ không dám làm, Tô Lâm lơ đãng đã muốn thói quen bị một người quản thúc, đối với cô mà nói, điều này cũng không có áp lực, ngược lại là cam tâm tình nguyện, cảm giác thật kiên định. Ngày xưa cô có thể so sánh với hoa bồ công anh, theo gió phiêu lãng đây đó, cũng không tìm thấy một điểm đặt chân, lúc này lại bởi vì cam lộ cô đã chờ mong hồi lâu, gia tăng tự thân sức nặng, bắt đầu hạ chân, chuẩn bị lạc địa sinh căn.

Trương Tử Mộng không đáp lại, Tô Lâm sốt ruột, lại nói:"Mộng Mộng, em tin tôi đi, tôi thật sự không có lừa em đâu, ngay cả thủ tục cũng làm xong, chỉ chờ em tới thôi."

Tô Lâm để ý mình, Trương Tử Mộng đương nhiên cao hứng, tựa như ăn đường, ngọt vào đáy lòng. Nhưng lúc này xuất viện, nàng vẫn là có chút do dự, suy nghĩ một chút, nói:"Nhưng tỷ tỷ và Tư Y đều nói ngày mai sẽ cùng nhau tới đón chị xuất viện, cái này......"

Trương Tử Mộng rốt cuộc tin cô, Tô Lâm cũng không tưởng tiếp tục ở bệnh viện nữa, có điểm đáng thương cầu xin nói:"Mộng Mộng, em xem, thủ tục tôi đều làm tốt, ở tại chỗ này cũng không hảo, Hề Hề cùng Tư Y thì gọi điện thoại là được, hơn nữa tôi cũng không muốn ở đây lâu."

Tuy rằng Tô Lâm lớn tuổi hơn Trương Tử Mộng, nhưng thời điểm hai người ở chung, bị vây nhược thế luôn là Tô Lâm, có lẽ là đúng với câu nói kia, ai yêu trước thì thua, thua cả đời. Tô Lâm đối Trương Tử Mộng làm nũng, mà Trương Tử Mộng bởi vì Tô Lâm bị thương, trong lòng cũng có chút thương tiếc, nghe Tô Lâm nói như vậy, cảm thấy cũng có lý, trên thế giới trừ bỏ bác sĩ, không có ai thích ở bệnh viện cả, vì thế liền gật gật đầu, đáp ứng "thỉnh cầu" xuất viện của Tô Lâm.

Tô Lâm thực hiện được ý đồ, trong lòng cười thầm Trương Tử Mộng mềm lòng, không chỉ không ngại mình yếu thế làm nũng, ngược lại còn có chút tự đắc. Một khắc cũng không kéo dài, Tô Lâm đứng lên cầm lấy hai cái túi xách, nói với Trương Tử Mộng:"Mộng Mộng, chúng ta đi thôi."

Trương Tử Mộng làm sao có khả năng để cho bị thương còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn Tô Lâm cầm túi xách, nàng vươn tay nói với Tô Lâm:"Đưa túi cho em."

Tô Lâm thấy Trương Tử Mộng vươn tay,theo bản năng lùi lại, miệng nói:"Để tôi cầm là được." Hai người ở chung, Tô Lâm cam nguyện bị vây nhược thế, nhưng cô vẫn quen chủ động chiếu cố Trương Tử Mộng hơn.

Trương Tử Mộng quản Tô Lâm riết quản ra khí thế, cũng quản ra kinh nghiệm, nàng cũng không nhiều lời, chỉ khẽ nhíu mày trừng Tô Lâm, nói:"Đưa đây."

Tô Lâm thành thành thật thật đưa cái túi nhẹ hơn cho Trương Tử Mộng. Trương Tử Mộng không đi tiếp, lại trừng mắt nhìn Tô Lâm một cái, bất mãn rõ ràng:"Cái kia kìa."

Không biết vì sao, niên kỷ của Tô Lâm lớn hơn Trương Tử Mộng, trước kia cô luôn lấy thân phận tỷ tỷ cùng Trương Tử Mộng ở chung, nhưng sau khi phát sinh chuyện đó, trên mặt Trương Tử Mộng chỉ cần có chút thần sắc bất mãn, cô sẽ không tự giác phát tủng trong lòng, thân thể cũng không tự giác nghe theo Trương Tử Mộng luôn. Tô Lâm cuối cùng vẫn là thành thành thật thật đưa cái túi nặng hơn cho Trương Tử Mộng, còn cái túi trong tay cô... Nhẹ hều.

Trương Tử Mộng có điểm bắt buộc, nhưng Tô Lâm vẫn cảm thấy ngọt ngào, bởi vì cô biết Trương Tử Mộng quan tâm cô. Mà đi ở phía trước Trương Tử Mộng, cũng là không tự giác lộ ra mỉm cười, Tô Lâm có đôi khi tính tình như tiểu hài tử, nhưng lại chiếu cố nàng khắp nơi, tâm sinh cảm động.

Hai người ngồi trên xe Trương Tử Mộng, Trương Tử Mộng đầu tiên là hơi hơi nhíu mi, nhất tưởng đến nhà Tô Lâm, trong lòng không thoải mái, nàng nghĩ đến cảnh Tô Lâm bị đâm trúng bụng, sau đó máu nhiễm đỏ áo ngủ trắng, vài buổi tối gần đây nàng đều mơ thấy ác mộng, không nói gì, chỉ trầm mặc khởi động xe, dù sao nơi đó là nhà Tô Lâm, nàng cũng không muốn đi làm khó Tô Lâm.

Tô Lâm cũng không có phát hiện cảm xúc của Trương Tử Mộng, cô đang đắm chìm trong dòng suy tư của chính mình, cô lo lắng không biết những người đó có bố trí tân gia đúng theo ý mình không, chờ mong cấp Trương Tử Mộng vui sướng.

Trương Tử Mộng đi ra Tàng gia, chuẩn bị rẽ trái, Tô Lâm lại đột nhiên nói:"Mộng Mộng, rẽ phải."

Trương Tử Mộng thả chậm tốc độ, nhíu mày khó hiểu, hẳn là phải rẽ trái mới đúng, sao Tô Lâm lại kêu đi về hướng ngược lại? Rẽ phải là nhà Trương Tử Hề mà, chẳng lẽ Tô Lâm muốn đến nhà Trương Tử Hề? Nhưng hiện tại Trương Tử Hề và Chu Tư Y đều đi làm hết a. Trương Tử Mộng đang muốn mở miệng hỏi, Tô Lâm lại tiếp tục nói:"Mộng Mộng, em đừng hỏi, nghe tôi chỉ thị."

Tô Lâm cười khanh khách nhìn Trương Tử Mộng, có điểm thần bí, Trương Tử Mộng không rõ trong hồ lô của cô bán thuốc gì, nhưng thấy Tô Lâm xinh đẹp mỉm cười,nàng cũng không tự giác phối hợp.

Dọc theo đường đi y theo Tô Lâm chỉ thị, Trương Tử Mộng phát giác căn bản chính là đường về nhà Trương Tử Hề, trong lòng cũng khẳng định vài phần Tô Lâm hẳn là muốn đến nhà Trương Tử Hề, nàng chỉ nghi hoặc lúc này Tô Lâm đến đó làm gì, nhưng bởi vì phối hợp Tô Lâm, Trương Tử Mộng nhịn xuống không hỏi, vẫn trầm mặc lái xe, trong lòng cảm thấy Tô Lâm có điểm đáng yêu, bất giác mỉm cười.

Trương Tử Mộng cuối cùng vẫn là đoán sai, tuy rằng lái xe vào Phú Hoa Sơn, nhưng Tô Lâm lại kêu Trương Tử Mộng dừng xe trước một căn biệt thự khác cách nhà Trương Tử Hề không xa, Trương Tử Mộng nghi hoặc, nơi này là nhà ai nhỉ, nàng biết Phú Hoa Sơn là do Tô thị khai phá và kiến tạo, hơn nữa Trương Tử Hề cũng là mua nhà thông qua Tô Lâm, ở trong ấn tượng của Trương Tử Mộng, phụ cận hình như không có bằng hữu của Tô Lâm. Dừng xe xong, Trương Tử Mộng liền nhìn Tô Lâm, dùng ánh mắt hỏi Tô Lâm.

Tô Lâm đối Trương Tử Mộng thần bí nở nụ cười một chút, sau đó xuất ra một xâu chìa khóa, lắc lắc trước mắt Trương Tử Mộng, nói:"Nơi này chính là tân gia của tôi."

Trương Tử Mộng có chút kinh ngạc, nàng chưa bao giờ nghe nói qua Tô Lâm ở trong này cũng có phòng ở, nàng biết điểm dừng chân của Tô Lâm rất nhiều, nhưng chưa từng nghe nói qua nơi này cũng có, hơn nữa Phú Hoa Sơn vài năm trước đã kín chỗ, chẳng lẽ Tô Lâm đã sớm để lại một gian?

Trương Tử Mộng đoán đúng, khi Tô Lâm đưa gian tốt nhất cho Trương Tử Hề, cũng để lại một gian cho mình, cô nguyên bản là muốn chờ mình già đi, có lẽ cùng Trương Tử Hề làm hàng xóm cũng không phải chủ ý tồi, chỉ là không nghĩ tới sớm hơn dự định thôi.

Tô Lâm trong lòng có điểm hưng phấn cùng chờ mong, nơi này về sau chính là nhà cô, nơi này biểu thị nhân sinh lần thứ hai của cô, làm lại hết thảy, từ giờ trở đi sống yên ổn, đây là điều cô hy vọng, thật vất vả bởi vì Trương Tử Mộng mới thực hiện được, kêu cô như thế nào có thể không tâm sinh chờ đợi đâu.

Tô Lâm lập tức lo lắng, nơi này đều là ủy thác người khác tới sửa sang lại, tuy rằng mình đã tỉ mỉ công đạo, nhưng dù sao toàn bộ quá trình cũng chưa ở hiện trường trông coi, rất khó xác định có đúng theo ý mình muốn không. Cô không sợ thất vọng, nhưng lại sợ Trương Tử Mộng thất vọng.

Trong lòng có chút khẩn trương ấn điều khiển từ xa, nhìn cửa chậm rãi mở ra, âm thầm hít sâu một hơi, mới cố trang vững vàng nói với Trương Tử Mộng:"Mộng Mộng, vào đi em."

Trương Tử Mộng lái xe tiến nhập tân gia của Tô Lâm, dừng ở garage, đi theo Tô Lâm đến cửa chính. Tô Lâm lại khẩn trương, một bên cầu nguyện nhất định không thể làm cho Trương Tử Mộng thất vọng, một bên nhập mật mã, "đích" một tiếng, cửa mở ra.

Tô Lâm cũng quên mình đổi chỗ ở đã bao nhiêu lần, nhưng chưa có lần nào như lần này, lúc mở cửa cô nhắm mắt lại không dám nhìn, cô không sợ thất vọng, chỉ sợ Trương Tử Mộng thất vọng, bởi vì nơi này đối với cô mà nói, cũng không phải tân gia của một mình cô, cô hy vọng nơi này sẽ trở thành tân gia của cô và Trương Tử Mộng, tựa như Trương Tử Hề và Chu Tư Y vậy.

Cửa mở ra, Tô Lâm đứng ở ngoài cửa nhìn vào trong, khẩn trương trong lòng cũng chậm rãi thư hoãn xuống, công ty trang hoàng tốt nhất thành phố quả nhiên không có làm cho mình thất vọng, cơ bản đều đạt đến yêu cầu của cô. Trương Tử Mộng đứng phía sau Tô Lâm, bị chặn tầm mắt nên vẫn chưa thấy tình hình bên trong, nàng khó hiểu hỏi:"Tô tỷ, sao mở cửa rồi cũng không đi vào?"

"A...... À, vào đi." Tô Lâm hoàn hồn, dẫn Trương Tử Mộng tiến nhập phòng ở, ánh mắt cũng là cẩn thận quan sát Trương Tử Mộng biểu tình, muốn biết nàng có vừa lòng nơi này không.

Trương Tử Mộng xác thực rất kinh ngạc, cũng rất kinh hỉ, nàng nguyên bản nghĩ đến khi mình tiến vào tân gia của Tô Lâm sẽ có cảm giác xa lạ, nhưng lúc này nàng lại cảm thấy rất quen thuộc, bởi vì nơi này cơ bản giống nhà Trương Tử Hề như đúc, nàng rất thích, trong lòng có cỗ chờ mong mà mình cũng chưa hiểu được, nhìn Tô Lâm nói:"Tô tỷ, nơi này......"

Nơi này thật sự hoàn toàn dựa theo nhà Trương Tử Hề mà bố trí, nguyên bản khuôn mẫu chính là giống nhau như đúc, cho nên bố trí cũng sẽ không quá khó khăn, hết thảy chính là bởi vì lúc trước cô từng hỏi Trương Tử Mộng muốn có nhà thế nào, mà đáp án của Trương Tử Mộng là giống nhà Trương Tử Hề. Tô Lâm liền nhớ tới nơi này, nhưng cô lại không biết lúc ấy Trương Tử Mộng trả lời, cũng không phải về phương diện vật chất mà là tinh thần, nàng muốn như Trương Tử Hề cùng Chu Tư Y, hai người tri tâm làm bạn.

Tô Lâm không có trả lời Trương Tử Mộng, chỉ chờ mong nhìn Trương Tử Mộng, mỉm cười hỏi:"Mộng Mộng, em thích nơi này không? Thích có nhà như vậy không?"

Trương Tử Mộng hơi sửng sốt, không có nghĩ nhiều liền y theo suy nghĩ trong lòng,đáp:"Thích."

Nghe được Trương Tử Mộng nói thích, tâm Tô Lâm rốt cuộc mới hạ xuống, cô vươn tay nắm tay Trương Tử Mộng, vừa định mở miệng lại đột nhiên dừng lại, kỳ thật là cô đang sợ hãi, sợ hãi mình sẽ bị cự tuyệt,cho nên cúi đầu trầm mặc.

Trương Tử Mộng không rõ, nàng có dự cảm Tô Lâm hẳn là muốn nói cái gì, lại không biết vì sao Tô Lâm do dự, nhưng cô cũng không thúc giục Tô Lâm, chỉ đứng chờ đợi.

Tô Lâm trầm mặc một hồi, trong lòng âm thầm tự giễu, sao mình lại còn sợ hãi, ánh mắt nhất định, ngẩng đầu lên, tự tin mỉm cười, nhéo nhéo tay Trương Tử Mộng, chờ mong nhìn nàng hỏi:"Mộng Mộng, em dọn qua đây ở chung với tôi nhé?"

Đây là lời mời ở chung, Trương Tử Mộng sửng sốt, sau đó đỏ mặt, trong lúc nhất thời lại quên trả lời, kỳ thật trong lòng nàng hẳn là nguyện ý, nhưng luôn cảm thấy hơi đột ngột, nàng và Tô Lâm mới xác định quan hệ có hai tuần, không phải quá nhanh hay sao?

Tô Lâm gặp Trương Tử Mộng không trả lời, mặt còn đỏ lên, biết nàng là thẹn thùng, lại sợ nàng bởi vì thẹn thùng mà không đáp ứng chính mình, liền giả vờ yếu thế hỏi:"Mộng Mộng, em xem, vết thương của tôi còn chưa lành, em dọn qua đây chiếu cố tôi được không?"

Rõ ràng là lớn tuổi hơn Trương Tử Mộng, nhưng Tô Lâm lại hướng Trương Tử Mộng làm nũng, Trương Tử Mộng nghe những lời này, trong lòng nghĩ, mình dọn qua đây chiếu cố chị ấy, hẳn là nên đi. Nàng cũng biết nếu mình đáp ứng, có lẽ sẽ là một khoảng thời gian rất dài, có lẽ sẽ là...... Cả đời.

Vấn đề như vậy, ngoài ý muốn là một quyết định rất trọng đại, thậm chí là hứa hẹn cả đời, nhưng Trương Tử Mộng đã sớm có quyết định, hơn nữa Tô Lâm cũng thật hiểu ý cho nàng bậc thang, vì thế nàng đáp:"Hảo, chờ em nói với tỷ tỷ rồi sẽ dọn qua đây."