Ngự Tỷ Phách Ái Chi Bao Dưỡng

Chương 1: lúc đầu






Chu Tư Y vô lực nằm ở trên giường, hai mắt vô thần nhìn trần nhà đã cũ đến ố vàng, tay phải cầm thư thông tri trúng tuyển ngành tài chính ở học viện Thế Khải, mà tay trái gắt gao nắm lấy một tấm danh thiếp bị nhàu nát.

Hiện tại trong đầu nàng trống rỗng, vô lực như vậy, về sau nên làm cái gì bây giờ......

Chu Tư Y là cô nhi, cha mẹ mất sớm vì tai nạn xe cộ lúc nàng còn học cấp ba, nàng dựa vào di sản không nhiều lắm do cha mẹ lưu lại, rốt cuộc thì tốt nghiệp trung học, nhưng lại lấy thành tích nổi trội xuất sắc thi vào học viện tài chính Thế Khải số một cả nước. Nhưng là, trên người nàng hiện tại chỉ còn lại có năm mươi chín nguyên*, bây giờ nàng thật sự không biết con đường tương lai mình nên đi thế nào nữa.

*nguyên = NDT, 59 NDT xấp xỉ 210,453 VNĐ

Khốn cảnh như thế, nàng cũng không có rơi lệ, có lẽ nước mắt của nàng đã cạn từ lúc cha mẹ rời đi hai năm trước.

Nàng giơ lên tấm danh thiếp, đặt ở trước mắt, trên mặt chỉ có một cái tên cùng một dãy số: Tư Tiên 1592073****. Đây là một tuần trước, một người ở trên đường đột nhiên chắn trước mặt nàng rồi đưa cho nàng, lúc ấy người kia chỉ để lại một câu: "Nếu cần tiền có thể liên hệ tôi, đương nhiên cô phải trả giá đại giới, trở thành sủng vật cho khách hàng của tôi."

Người nọ nói xong câu đó, xoay người bước đi, khi Chu Tư Y kịp phản ứng lại, người nọ chỉ để lại một bóng dáng nơi ngã rẽ. Nàng cũng không biết mình vì cái gì mà vẫn lưu trữ tấm danh thiếp này, nàng tự giễu, có lẽ là mình đã sớm đoán trước khốn cảnh, hoặc là...... Nàng thật sự kiên trì không nổi nữa?

Vô lực buông tay, Chu Tư Y lại ở trên giường lăn một vòng, xoay người đứng lên, lấy ra một cái hộp gỗ dưới gầm giường. Nàng mở ra hộp gỗ, bên trong chỉ có một mảnh tin được cắt từ báo, tiêu đề viết: Thảm kịch tai nạn xe cộ, vợ chồng song vong!

Chu Tư Y thật cẩn thận lấy ra mảnh tin, gằn từng tiếng mà đọc. Sau đó hai mắt nàng mang theo hận ý làm cho người ta sợ hãi, cũng là thật cẩn thận thả mảnh tin lại vào trong hộp gỗ. Nàng nhẹ giọng nói: "Cha mẹ cứ yên tâm, con gái nhất định sẽ báo thù cho cha mẹ!" Nàng đem tấm danh thiếp để vào túi tiền, cột mái tóc đen mềm mại dài đến thắt lưng thành một cái đuôi ngựa đơn giản, liền ra cửa.

Chu Tư Y đi vào buồng điện thoại công cộng dưới lầu, dưới ánh đèn đường mờ nhạt phát ra từ ngọn đèn, gọi đến dãy số in trên danh thiếp.

Điện thoại kêu ba tiếng, đối phương tiếp điện thoại, sau đó không đợi Chu Tư Y nói chuyện, bên kia một giọng nam liền tự cố vấn nói: "Cô lấy danh thiếp ở nơi nào? Tuổi?"

Chu Tư Y ngạc nhiên một chút, cuộc trò chuyện bắt nguồn từ tấm danh thiếp này làm sao lại quỷ dị như thế? Nhưng là nàng cũng không lo lắng, cũng không cho phép mình nghĩ nhiều, hiện tại nàng chỉ biết là mình đang cần tiền, vì thế liền đáp: "Chợ đêm Đông Hoa, 18 tuổi."

"Tốt, xin chờ!"

Đối phương nói xong, lập tức không có tiếng vang nào nữa, không sai biệt lắm trôi qua hai phút, bên kia mới vang lên thanh âm: "Chu Tư Y,18 tuổi, cha mẹ bỏ mình vì tai nạn xe cộ khi cô còn học cấp ba, năm nay vừa mới tốt nghiệp, cũng lấy thành tích nổi trội xuất sắc thứ nhất toàn huyện thi vào học viện tài chính Thế Khải. Trước mắt ở tại......, đúng không?"

Chu Tư Y kinh ngạc nghe đối phương nói xong tư liệu về bản thân, không có chỗ nào sai lầm, đáy lòng nàng không khỏi kinh hãi một trận. Đối phương cư nhiên hiểu biết nàng như thế, là điều tra nàng trước khi đưa nàng danh thiếp, hay là sau khi đưa nàng danh thiếp? Trong này có âm mưu gì?

"Đúng không?" Đối phương gặp Chu Tư Y hồi lâu không trả lời, có chút không kiên nhẫn thúc giục.

Chu Tư Y hít sâu một hơi, trong lòng nhớ tới cha mẹ chết thảm, nhớ tới cừu hận thời khắc đó, nàng áp chế trong lòng hoảng sợ, bắt buộc chính mình trấn định đáp: "Đúng."

"Ân, vậy cô ngày mai lại đây đi, chúng tôi sẽ giúp cô an bài khách hàng. Địa chỉ là......" Sau đó không đợi Chu Tư Y trả lời, liền treo điện thoại.

Chu Tư Y nhớ kĩ địa chỉ, nghe âm thanh "tút tút" trong điện thoại, ở tại chỗ đứng gần hai phút, mới hít sâu hai lần, buông điện thoại rời đi.

......

......

Trương Tử Hề đang ngủ say bị tiếng chuông di động đánh thức, cô mơ mơ màng màng theo ổ chăn vươn tay đụng đến di động, phóng tới bên tai, uể oải "alô" một tiếng. Thanh âm kia khàn khàn vì chưa tỉnh ngủ, cực kỳ gợi cảm êm tai.

"Tôi nói Trương gia đại tiểu thư, hiện tại đều 2h chiều, em còn ngủ à? Tối hôm qua em làm gì? Mấy giờ mới ngủ?"

Trương Tử Hề nghe ra là giọng Tô Lâm, tùy ý đáp: "À, 2h chiều rồi hả...... Tối hôm qua...... Quên làm gì, quên ngủ lúc mấy giờ rồi."

Tô Lâm bên kia đầu dây nghe được Trương Tử Hề trả lời, bất đắc dĩ hít sâu một chút, rất có hương vị "chỉ tiếc rèn sắt không thành thép", ghét bỏ nói: "Tôi nói Trương Tử Hề, em mới hai mươi lăm tuổi, không phải ba mươi lăm tuổi, em có cần thiết luôn tự nhốt bản thân mình ở nhà sao? Em phải biết rằng, tuổi thanh xuân đều bị em lãng phí hết. Em còn không có luyến ái, không có thử qua động tình kích thích đêm khuya, em không biết là đáng tiếc sao?"

Trương Tử Hề nghe Tô Lâm nói, bất đắc dĩ nói: "Haizzz...... Tôi nói Tô tỷ, lời này chị nói hơn mười lần, không tất yếu mỗi lần đều nói, hơn nữa...... Chị không phải là không biết tình huống nhà tôi."

"Haizzz......" Nghe Trương Tử Hề nói như vậy, Tô Lâm rất có ý tứ đồng tình thở dài một hơi, sau đó hai người đều không có nói chuyện, qua một hồi lâu, Tô Lâm mới nhớ tới cái gì thú vị, thanh âm mang theo hưng phấn mà nói: "Trương Tử Hề em lập tức rời giường cho tôi, sau đó đến quán cà phê Tình Thiên, tôi chờ em ở đó."

"Tô tỷ, chị lại có chủ ý quái quỷ gì? Làm ơn đừng giới thiệu tiểu bạch kiểm cho tôi nữa, đến lúc đó đừng nói tôi không buông tha chị, người nhà tôi cũng sẽ không buông tha chị đâu."

Điện thoại bên kia ngượng ngùng đáp: "Yên tâm, yên tâm, tôi chỉ là gọi em theo giúp tôi đi chọn sủng vật mà thôi."

"Sủng vật? Sủng vật gì?" Trương Tử Hề kinh ngạc hỏi: "Như thế nào? Tô tỷ khi nào thì hữu tình như vậy, còn muốn dưỡng sủng vật? Tự chị đi đi, tôi không có hứng thú!"

Tô Lâm nghe được Trương Tử Hề cự tuyệt, liền vội hỏi: "Đi đi mà, sủng vật đặc biệt lắm á. Dù sao tôi mặc kệ, em phải theo giúp tôi, bằng hữu tri tâm duy nhất của em đi chọn sủng vật chứ, nếu không thì tuyệt giao!" Sau đó không đợi Trương Tử Hề trả lời, liền treo điện thoại.

Trương Tử Hề đành phải bất đắc dĩ xốc chăn lên, chuẩn bị rời giường.

Thời điểm Trương Tử Hề đến quán cà phê Tình Thiên thì đã gần 4h chiều, tóc xoăn đen móc highlight tím, khuôn mặt giảo hảo tuyệt mỹ, hơn nữa váy da màu đen khêu gợi bó sát, cô tiến đến quán cà phê, lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Trương Tử Hề làm như không thấy những ánh mắt này, tầm mắt cô tìm kiếm Tô Lâm đang tao nhã uống cà phê, thấy rồi liền đi qua, một câu vô nghĩa cũng không nói, chỉ nói thẳng: "Đi thôi." Sau đó dẫn đầu đi ra quán cà phê.

Tô Lâm nhìn vóc dáng chuẩn chữ S của Trương Tử Hề, trong lòng thở dài: "Điều kiện tốt như vậy, nếu không lợi dụng, thật sự là lãng phí. Không biết sủng vật nào sẽ có vận khí tốt, có thể được chủ nhân hoàn mỹ này ưu ái."