Ngự Tỷ Lão Sư

Chương 34




Sau khi làm phần ăn sáng cho Mộ Ngôn Tín, Dương Nhất nghĩ đến hôm nay không có lớp học nên đánh xe đến tập đoàn Mộ Lâm. Cô biết, gần đây vì tập đoàn có điều chỉnh lớn nên khiến cho hồ sơ thẩm duyệt mỗi ngày tăng gấp bội, muốn Mộ Ngôn Tín ở nhà nghỉ ngơi với tính cách của nàng là điều không thể, nên cô dứt khoác đến công ty trước, giúp nàng sắp xếp điều chỉnh lại, đợi khi Mộ Ngôn Tín đến, trực tiếp nhìn số liệu kia ra quyết định là được.

Kỳ thực với chỉ số thông minh cùng tài kinh doanh thiên phú, Dương Nhất có thể giúp Mộ Ngôn Tín ra quyết định luôn cũng được, chỉ là những giấy tờ kia vẫn cần chữ ký của Mộ Ngôn Tín.

Dương Nhất vừa chỉnh sửa tài liệu vừa chú ý đến thời gian, đợi vừa đến trưa là cô sẽ phóng về nhà nấu cơm cho Tín bảo bối. Đương lúc cô lật xem tài liệu, di động vang lên, là một dãy số lạ, Dương Nhất chần chừ một chút nhưng vẫn bấm nút nghe.

"Alô, xin chào."

"Dương Nhất sao? Ta là Liêu Huy, ta đã điều tra được tẩy của bọn nắm giữ số cổ phấn trấn giữ công ty, hiện tại muốn bắt đầu thu mua, ta đã gửi một số đồ đến hộp thư nhà ngươi."

"Cám ơn ngươi, ta sẽ đến đó lấy, sau đó sẽ chuyển tiền cho ngươi, nếu như ta không gọi lại cho ngươi, điều đó nói lên kế hoạch không có gì thay đổi, ngươi có thể bắt đầu thu mua."

"Tiền cũng không cần rồi, cha mẹ ngươi đã ủng hộ tài chính cho ta, đợi khi thu thu mua thành công, số tiền kia sẽ như hẹn đến trương mục của ngươi."

Dương Nhất nghe Liêu Huy nói mà trong lòng khó chịu, đúng là không có cha mẹ giúp đỡ tài chính cũng không đấu lại Ngô Phi, cô lắc đầu phủ bỏ những suy nghĩ này, dù sao sau khi kế hoạch thành công, tất cả mọi thứ từ cổ phần đến công ty đều trả lại cho cha mẹ, cô chẳng muốn tiếp nhận công ty đâu, nếu muốn làm thì cô tốt nhất ở lại giúp Tín bảo bối. Dương Nhất đối với Liêu Huy nói cám ơn, sau đó cúp điện thoại.

Mộ Ngôn Tín ngủ đến hơn 11 giờ trưa, nàng mở mắt, nhìn đồng hồ bên giường, nàng thở dài một hơi, nghĩ đến đêm hôm qua kích tình, nàng xấu hổ đỏ mặt, muốn đem mình núp vào trong chăn, nhưng vừa cử động toàn thân nhức mỏi phát ra cảnh báo. Mộ Ngôn Tín lập tức bĩu môi, hừ, Dương Nhất đáng ghét, biết rõ hôm qua là lần đầu tiên của người ta còn hành hà người ta như thế, về sau nhất định phải cẩn thận hơn mới được, mình đã bị nàng ăn sạch sẽ, nếu còn kích thích cô, chỉ sợ sẽ bị giày vò cả đêm muốn dừng cũng không được, Mộ Ngôn Tín trong lòng khuyên bảo chính mình.

Dương Nhất nhìn đồng hồ, thời gian giữa trưa không sai biệt lắm, cô mặc áo khoác đi ra khỏi tập đoàn Mộ Lâm, về nhà Mộ Ngôn Tín, Dương Nhất mở cửa, nhìn trong nhà không có động tĩnh, Dương Nhất nhẹ chân nhẹ tay đi đến phòng ngủ, qua khe cửa nhìn thấy Mộ Ngôn Tín đang cố gắng mặc váy ngủ vào, lập tức mở cửa tiến đến ôm nàng.

"Tính bảo bối, như thế nào dậy sớm như vậy, ngủ thêm chút nữa đi a."

Cảm nhận được cái ôm của Dương Nhất, Mộ Ngôn Tín trong lòng rất là phiền muộn, chính mình đau nhức toàn thân cũng vì con tôm luộc này, chỉ muốn hung hăng cắn cô một cái, nhưng nghĩ lại, mình bây giờ làm gì cũng phải cố sức, hơn nữa nếu lỡ lại kích thích con tôm luộc này, nàng hôm nay muốn xuống giường cũng khó, Mộ Ngôn Tín cắn cắn môi không trả lời.

"Tín bảo bối, ngươi làm sao vậy, có phải có chỗ nào không khỏe không? Cái kia......... có còn đau không?"

Dương Nhất cúi đầu xem xét thân thể Mộ Ngôn Tín, ôn nhu nói. Mộ Ngôn Tín nghe nói như thế, lại đỏ mặt, cái người này nói chuyện không biết cái gì là khó xử sao? Hay là muốn trêu chọc mình, nhưng nghe thanh âm ôn nhu thì biết cô đau lòng cho mình, liền vươn tay ôm cô, nhỏ giọng nói "Không đau, nhưng hơi mệt, nghỉ ngơi vài ngày là khỏe thôi."

Dương Nhất nhìn sắc mặt Mộ Ngôn Tín có chút mệt mỏi, lập tức bế nàng.

"Tín bảo bối, ngoan, vi phu* bế ngươi đi tắm a."

(*vi phu là từ ngôi thứ nhất, để tự xưng bản thân mình là chồng; lão công tuy cũng có thể tự xưng nhưng vẫn là từ ngôi thứ hai; vi phu là 100% ngôi thứ nhất.)

Mộ Ngôn Tín bị bế đến ngồi trên ghế trong phòng tắm, Dương Nhất pha bồn nước ấm xong đi đến ngồi xổm trước mặt Mộ Ngôn Tín.

"Tín bảo bối, ta biết thân thể ngươi không khỏe, ta giúp ngươi cởi áo, rồi bế ngươi ngâm vào trong bồn, có được không?"

Mộ Ngôn Tín nghe Dương Nhất cẩn thận nói, trong lòng vô cùng ấm áp, nàng mỉm cười gật đầu. Dương Nhất nhận được tín hiệu, bắt đầu giúp Mộ Ngôn Tín cởi áo, cẩn thận từng li từng tí bế nàng đặt vào bồn tắm. Cô kéo rèm tắm lại cho nàng, chính mình ngồi đợi trên ghế trong phòng tắm. Dương Nhất biết Mộ Ngôn Tín rất mệt, hơn nữa sau khi xảy ra chuyện kia nàng vẫn còn thẹn thùng, lại nói định lực của mình không tốt, vạn nhất nhìn bảo bối nhà mình tắm sinh ra sắc tâm cũng không tốt, giờ này khắc này, thân thể bảo bối là quan trọng nhất, dù sao nàng cũng là người của mình rồi, về sau không sợ không có thời gian nha.

"Tín bảo bối, ta đợi ngươi ngay đây, ngươi nếu muốn lấy cái gì nói với ta, hay mệt quá không thể tự tắm, cũng nói ta, ta tắm cho ngươi."

Dương Nhất ngữ khí không một tia trêu chọc, Mộ Ngôn Tín có thể cảm nhận được yêu thương trong giọng nói của Dương Nhất, cho nên nàng không muốn cô thêm lo lắng.

"Ừm, Nhất Nhất đừng lo lắng, ta ngâm mình một chút sẽ không sao nữa, ta không có yếu như vậy, ngươi ra ngoài nấu cơm cho ta được không? Ta đói bụng."

"Được, ta đi làm cơm, Tín bảo bối hảo hảo ngâm mình đi a." Dương Nhất nói xong rời khỏi phòng tắm.

Mộ Ngôn Tín ngâm mình trong nuốc ấm rất là thoải mái, đau nhức trong thân thể lập tức tan biến, an nhàn nằm trong bồn tắm, nàng cũng nhanh buồn ngủ, nhưng cái bụng cứ kêu ọt ọt nhắc nhở nàng đang rất đói bụng, cho nên một thoáng sao nàng không hề lề mề tắm rửa.

Dương Nhất nghĩ Mộ Ngôn Tín đói như vậy không thích hợp ăn đồ nhiều dầu mỡ hay đồ cứng, không tốt cho dạ dày, mở tủ lạnh thấy mì sợi, Dương Nhất bắt đầu rửa rau quả, thái rau quả, làm loại mì này cần ít thời gian, hơn nữa cũng không nhiều dầu mỡ, ăn vào dạ dày sẽ thoải mái.

Dương Nhất làm xong bưng hai bát mì ra bàn ăn cũng là lúc Mộ Ngôn Tín tắm xong đi ra, ngồi trên bàn chờ ăn, Dương Nhất nhìn cảnh này có cảm giác giống như mấy bạn nhỏ trong nhà trẻ được xếp ngồi vào chỗ chuẩn bị ăn, cô cười cười, bước nhanh đến bàn ăn, để bát mì xuống trước mặt Mộ Ngôn Tín, chính mình ngồi vào chỗ bên cạnh nàng.

Mộ Ngôn Tín ngồi ăn mì do người yêu nấu, trong lòng rất là ôn hòa, vừa ăn vừa nhìn Dương Nhất, có lẽ do tối qua tiêu hao nhiều thể lực nên bây giờ Mộ Ngôn Tín ăn ngư hổ đói, giống như đã nhịn đói tám trăm năm.

"Tín Tín, ăn từ từ, không ai dành của ngươi đâu, ăn không đủ còn phần của ta đây, đừng để bị phỏng a."

Dương Nhất nói xong, đứng dậy chạy vào phòng bếp lấy ra cái chén, gắp mì trong bát của mình, thổi thổi, mới đưa đến miệng Mộ Ngôn Tín. Bữa cơm này ăn rất nhanh, mì sợi cùng rau củ trong bát của Dương Nhất đều bào bụng Mộ Ngôn Tín, Dương Nhất hầu hạ Mộ Ngôn Tín ăn xong mới bưng bát mì của Mộ Ngôn Tín lên bắt đầu ăn.

Sau khi ăn trưa xong, bởi vì ăn hơi nhiều mà Mộ Ngôn Tín no phát ách, nàng xoa xoa cái bụng nhỏ đi bộ khắp nơi, vậy mà thân thể vẫn còn chút khó chịu, nhưng dạ dày đã bớt khó chịu, Mộ Ngôn Tín quyết định hoạt động một chút. Dương Nhất rửa chén xong từ phòng bếp đi ra, nhìn Mộ Ngôn Tín hai tay chống hông, lắc lắc ưởng ưởng cái bụng nhỏ, kỳ thật nàng căn bản là không có bụng. Dương Nhất nhẹ nhàng đi đến, từ đằng sau ôm Mộ Ngôn Tín, để tay lên xoa xoa cái bụng bằng phẳng của Mộ Ngôn Tín, Mộ Ngôn Tín cảm nhận được hơi ấm sau lưng, thuận thế tựa vào người Dương Nhất.

"Tín Tín, ta yêu ngươi."

"Nhất, ta cũng yêu ngươi."

Một người dựa vào, một người ôm, cứ như vậy hai người ôm nhau, cảm thụ hơi ấm của đối phương, cảm thụ tình yêu mang cho các nàng thỏa mãn cùng hạnh phúc. Tình yêu kỳ thật rất bình thản, bình thản đến một bữa cơm, một chén trà nóng, một cái ôm, một câu nói thấm vào trái tim mỗi người.

"Tín Tín, cha mẹ ta đã giúp ta tìm người đáng tin cậy, người đó hiện tại đã lấy được tư liệu ghi chép bất lương của bọn trấn giữ cổ phần trong công ty Ngô Phi, buổi chiều ta muốn về nhà một chuyến. Buổi sáng ta đã đến Mộ Lâm, ta rất muốn ngươi nghỉ ngơi, ngưng ta biết nếu ta yêu cầu ngươi nghỉ ở nhà ngươi cũng sẽ nhớ công ty, cho nên ta đến công ty trước, giúp ngươi giải quyết quá trình rườm rà, chờ ngươi đến công ty xét duyệt ký tên là tốt rồi."

Mộ Ngôn Tín nghe đoạn lý giải đầy săn sóc của Dương Nhất, nàng xoay người, chủ động hôn lên môi Dương Nhất.

"Ngươi cũng đã nói đã điều chỉnh tốt hết rồi, thì trước ta muốn cùng ngươi về nhà lấy đồ, sau đó đến bệnh viện thay thuốc cho ngươi, cuối cùng chúng ta cùng đến công ty."

Sau khi Mộ Ngôn Tín ra quyết định, hai nàng thay quần áo, rời khỏi nhà, Dương Nhất lái xe chở Mộ Ngôn Tín hướng nhà mình, Dương Nhất sợ Mộ Ngôn Tín mệt mỏi, cho nên không cho nàng cùng mình nói chuyện phiếm, mệnh lệnh cho nàng tranh thủ tất cả thời gian tĩnh dưỡng, vừa lên xe giúp nàng điều chỉnh tốt chỗ ngồi, cho ghế ngã ra sau, sau đó lấy cái chăn nhỏ mang theo từ trong nhà đắp cho nàng.

Ngay khi Mộ Ngôn Tín đắp chăn chuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơi, phát giác trên mắt mình có cái gì đó, thò tay muốn lấy xuống.

"Tín Tín ngoan, đừng nhúc nhích, đây là bịt mắt, ta sợ ánh sáng chói ngươi ngủ không được, cái này ta đặc biết mua cho ngươi, mua lâu rồi cũng không có dịp dùng, hiện tại đã có cơ hội, ngươi ngủ đi, ta lái xe."

Mộ Ngôn Tín nghe Dương Nhất giải thích nhẹ gật đầu, nàng tìm một tư thế thoải mái bắt đầu ngủ.

Sau gần một giờ lái xe, đã đến nhà Dương Nhất, Dương Nhất vốn không muốn đánh thức Mộ Ngôn Tín, trên đường lái xe trộm nhìn nàng, xem nàng ngủ ngon không nỡ gọi, nhưng ngay khi xe dừng lại, Mộ Ngôn Tín động nhẹ.

"Nhất Nhất, đến rồi sao?"

"Ưm, đến rồi, Tín Tín ngươi ở trên xe chờ ta, ta, ta đi lấy đồ một chút quay lại ngay."

"Không muốn, ta với ngươi cùng đi."

Mộ Ngôn Tín nói xong tháo bịt mắt xuống, với tay lấy áo khoác ở băng ghế sau mặc vào. Dương Nhất bất đắc dĩ nhìn nàng, giúp nàng chỉnh sửa áo khoác, buộc dây áo cẩn thận, sau đó chính mình mặc áo khoác, cùng nhau xuống xe.

Nhà Dương Nhất nhìn bên ngoài rất ư là bình thường, nhưng thực chất nơi này có điều khiển và giám sát bí mật, là căn cứ tuyệt đối an toàn.

Mộ Ngôn Tín quan sát sát một lượt nhà Dương Nhất, nhà nhỏ hai tầng, không có rào chắn cao, chỉ có cái rào thấp cùng cánh cửa nhỏ, nhìn rất không an toàn, Dương Nhất lôi kéo tay nàng đến chỗ cái thùng thư trong sân, rất là kỳ quái, nàng không hỏi, chỉ nhìn động tác Dương Nhất.

Trong sân nhà Dương Nhất là một cái thùng thư cũ nát, vì là đưa tin tình báo chuyên dụng, nên làm nát như vậy để không kẻ nào chú ý, Dương Nhất vừa định thò tay mở ra, lại nhìn thấy trên cửa thùng thư có một sợi cước bạc nhuyễn, lập tức đình chỉ động tác tay, dùng tay còn lại kéo Mộ Ngôn Tín ra phía sau lưng mình.