(Cô: Dương Nhất; Nàng: Mộ Ngôn Tín)
Mộ Ngôn Tín nhặt mấy tờ giấy, đến ngồi trên sofa trong ký túc xá, Dương Nhất cúi đầu, không nói một lời.
Cầm giấy trong tay, từng tờ từng tờ đọc qua, Mộ Ngôn Tín càng lúc càng ức chế, nội tâm nổi lửa đến nơi rồi. Tay run run bỏ mấy tờ giấy xuống, nghĩ đến Dương Nhất bị Ngô Phi trả thù cũng không nói cho nàng biết, tự mình điều tra sự tình, Mộ Ngôn Tín cảm thấy bản thân mình chưa từng thương tâm như vậy, thất vọng, đau lòng.
Nàng cắn môi dưới, nước mắt không kiềm được rơi xuống, nàng không biết cuối cùng trong lòng Dương Nhất nàng là ai, thậm chí, nàng hoài nghi ngay từ lúc bắt đầu Dương Nhất chưa từng yêu nàng.
Nếu yêu nàng, vì cái gì không nói cho nàng biết, rõ ràng đã nói là cùng nhau đối mặt, vì cái gì lại tự mình gánh chịu, tại sao phải lừa đối nàng.
Mộ Ngôn Tín không dám nghĩ tiếp nữa, lúc này lý trí của nàng hoàn toàn đã bị chuyện trước mặt che mờ.
Dương Nhất thấy Mộ Ngôn Tín khóc, trong nội tâm tê rần, nhưng lại không dám tùy tiện đến gần, cô không biết phải giải thích thế nào cho tốt.
Mộ Ngôn Tín hoàn toàn đau lòng, nhìn xem Dương Nhất đến một lời giải thích cũng không có, nàng đứng dậy, trong mắt đều là nước mắt, nhìn qua Dương Nhất, thất vọng, đem những tài liệu kia ném vào người Dương Nhất, thanh âm nức nở "Người nói ngươi yêu ta sao?"
"Ta đương nhiên yêu ngươi." Dương Nhất kiên định nói.
"Đây chính là cái gọi là yêu ta sao? Mộ Ngôn Tín run run nói, giơ tay tát vào mặt Dương Nhất.
"Đã nói chúng a cùng nhau đối mặt, ngươi vì cái gì lừa dối ta, vì cái gì không nói với ta, rốt cuộc ta trong lòng cái gì hả?!" Mộ Ngôn Tín đã ngừng khóc, nàng trừng mắt hét vào mặt Dương Nhất.
"Tín Tín, người hãy nghe ta nói, sự tình là thế này—-"
"Ngươi đừng nói, ta không muốn nghe, ta thừa nhận ngay từ đầu là ta chủ động câu dẫn ngươi, kỳ thật ngươi xem ta đáng thương nên mới đồng ý cùng ta một chỗ, ta đã biết, ta biết rồi."
Dương Nhất nghe xong lời này cũng gấp "Ngươi sao có thể nói ta như vậy, sao có thể nói ta không yêu ngươi, ta đây mỗi ngày làm những chuyện kia là vì cái gì, ngươi sao có thể vì ta gạt ngươi mà phủ nhận tất cả.
"Ta làm sao không nghĩ, ngươi nói, ngươi biết rõ ta yêu ngươi, ngươi biết rõ người ta quan tâm nhất là ngươi, ngươi cũng đã hứa dù phát sinh chuyện gì cũng nói với ta, nhưng bây giờ ngươi lại gạt ta, ngươi nói ta làm sao tin tưởng ngươi, là ngươi lừa ta."
Mộ Ngôn Tín đau lòng không thể dùng từ ngữ diễn ta hết, nàng rất thất vọng, quá thất vọng. nàng không biết tình yêu lại đau đớn như vậy, nàng chưa từng biết thì ra bị lừa dối lại để cho người ta thất vọng như vậy.
Dương Nhất nghe xong lời Mộ Ngôn Tín nói, đau lòng không thua gì nàng, cô không biết Mộ Ngôn Tín có thể liên tưởng như vậy, cô không biết vì cái gì mọi chuyện đề bị Mộ Ngôn Tín đảo lộn trắng đen hết thảy, nàng nht có thể nghĩ là mình không yêu nàng.
Loại cãi nhau này thật đúng là khiến người ta suy nghĩ lung tung, nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ muốn điên rồi. Lúc này Mộ Ngôn Tín và Dương Nhất đều tức giận, không ai nhường ai, không ai chịu lùi bước, không ai chịu dỗ dành đối phương một câu. Hai người yêu nhau, vì một lời nói dối thiện ý, chọc giận lẫn nhau.
Tình cảm bên trong còn chưa phân đúng sai, chỉ có nghi kỵ lẫn nhau.
Qua hồi lâu, Mộ Ngôn Tín không thấy Dương Nhất xin lỗi, không nhận thức sai lầm của mình, nàng lấy tay lau nước mắt, xoay người rời đi.
Dương Nhất nghe tiếng Mộ Ngôn Tín kéo cửa, nàng đi rồi, lập tức ngồi bệt dưới đất khóc òa.
Mộ Ngôn Tín đi ra từ ký túc xá Dương Nhất, bộ dạng vô cùng chật vật, hồng hồng con mắt, hồng hồng cánh mũi, nhưng hiện tại nàng nào có tâm tư để ý hình tượng của mình, nàng chạy ra bãi đỗ xe, leo lên xe của mình, sau đó trở lại công ty.
Mộ Ngôn Tín mặt lạnh đi vào công ty, toàn thân tản ra lửa giận phừng phừng, lần này không phải đem người chung quanh bệnh vì rét, mà là nướng cho cháy. Không ai dám tiến đến nói với nàng lời nào, thư kí Trần Hi cũng chưa từng thấy qua chủ tịch của họ như vậy.
Mộ Ngôn Tín trên đường đến cty nước mắt không ngừng theo khóe mắt tuông ra, nàng bây giờ rất muốn tìm một chỗ khóc lớn, nhưng nàng không thể, nàng dù sao cũng là chủ tịch một tập đoàn, nàng nhất định phải có trách nhiệm với công ty, cho nên nàng cố nén đau thương, dứt khoát đến công ty, bởi vì Ngô Phi ra tay mà công ty có rất nhiều chuyện chờ nàng xử lý.
Người bình thường sẽ không hiểu được áp lực của những người ở địa vị cao, Mộ Ngôn Tín đem phần dịu dàng nhất trong lòng mình dành cho Dương Nhất, nhưng đổi lại nhận được sự giấu diếm cùng lừa dối, cái này làm sao nàng can tâm, làm sao mà không đau lòng.
Mộ Ngôn Tín trở lại công ty vùi đầu vào công việc, nàng lệnh cho thư ký thông tri đến tất cả quản lý cùng ban điều hành công ty đem báo cáo công tác trình cho nàng.
Đã đến công ty đương nhiên muốn toàn tâm toàn ý vào công việc, nàng không dám để bản thân có một chút xíu thời gian thư giản nghỉ ngơi, bởi vì chỉ cần dừng lại, trong đầu nàng tất cả đều là hình ảnh của Dương Nhất. Thậm chí, nàng chán ghét văn phòng này, vì từ sau Dương Nhất trở thành trợ lý của nàng, văn phòng này cũng như phòng của nàng và Dương Nhất. Nhưng nàng không muốn về nhà, trong nhà kia đều là hương vị của Dương Nhất, chỉ cần nghĩ tới cái nhà kia từng tồn tại than ảnh Dương Nhất, nàng tựa hồ đau đến không thể thở nữa. Cho nên Mộ Ngôn Tín chỉ có thể làm việc, đồng hồ trên tường đã điểm 2 giờ khuya, chỉ còn nàng ở công ty.
Mộ Ngôn Tín giờ phút này mệt mỏi không chịu nổi, từ lúc ở ký túc xá Dương Nhất đi ra đến giờ, nàng không ăn cơm, cả nước cũng không uống mấy ngụm. Giữa trưa nàng khóc đến sưng mắt, hiện tại còn thêm tơ máu, nhìn thời gian bên ngoài, Mộ Ngôn Tín đứng dậy đi đến sofa ngồi xuống, cái ghế này cũng là chỗ Dương Nhất thường ngủ, giờ phút này lại thấy chướng mắt, ngồi ở đây có thể cảm nhận được hương khí của Dương Nhất tồn tại.
Mộ Ngôn Tín cởi giày, ôm chân ngồi co rút trên sofa, nàng lại khóc rồi, khóc nữa rồi, chỉ là không có thanh âm, không có tiếng thở dồn dập, chỉ có nước mắt, từng giọt từng giọt chảy xuống.
Mộ Ngôn Tín không biết mình muốn gì, nàng nhớ Dương Nhất, lại ức chế bản thân không muốn nghĩ về Dương Nhất, nhưng muốn hay không muốn không phải nàng có thể quyết định.
Mộ Ngôn Tín bây giờ đã hiểu rõ những lời Nhâm Sơ từng nói với mình "Người một khi lâm vào tình cảnh bên trong, bất luận là bộ phận nào của thân thể cũng không thuộc về mình nữa, bởi vì bất luận vui buồn hay thống khổ cũng không phải do mình quyết định."
Nàng bay giờ đã hiểu rõ cái gì là tổn thương, cái gì là đau thương.
Mộ Ngôn Tín không có ý nghĩ muốn chia tay Dương Nhất, trong lòng nàng cũng cho rằng Dương Nhất sẽ không dễ dàng nói chia tay, nhưng khi hai người phát sinh chuyện như vậy, về sao như thế nào đối mặt với Dương Nhất. Nếu Dương Nhất cầu xin nàng tha thứ, nàng nên như thế nào tha thứ, Mộ Ngôn Tín càng nghĩ càng đau đầu, mí mắt càng lúc càng nặng, này, nàng đã ngã ra ngủ trên sofa.
Mộ Ngôn Tín đi rồi Dương Nhất vẫn ngồi đó khóc, cô ủy khuất, cô tức giận, tại sao Mộ Ngôn Tín không nghe cô giải thích, tự mình phỏng đoán sau đó đội mũ đen* cho cô (nghĩ xấu), cô giận Mộ Ngôn Tín nói cô không yêu nàng, cô hận Mộ Ngôn Tín không tin tình cảm của cô.
Cô thừa nhận chính mình che giấu sự tình là không tuân thủ ước định, nhưng nàng không thể nói cô như vậy, Dương Nhất ngồi dưới đất khóc như mưa. Cho đến khi Đổng Nghệ trở về, nhìn thấy Dương Nhất co quắp dưới đất, Đổng Nghệ đỡ cô từ dưới đất lên giường. Dương Nhất trở lại giường, đem mình núp trong chăn, tiếp tục khóc, Đổng Nghệ nhìn Dương Nhất trong chăn khóc đến run rẩy, lại nhìn thấy có rất nhiều giấy rơi lả tả trên mặt đất, hiếu kì nhặt lên, xem xem, đã mình bạch vì sao Dương Nhất khóc lóc. Nàng xoay người, nằm cạnh Dương Nhất, nhẹ nhàng vỗ lưng Dương Nhất, thời gian dần qua, vỗ một hồi Dương Nhất không run rẩy nữa, cũng không còn còn nghe thút thít, xem chừng là cô đã ngủ rồi. Kéo chăn xuống, Đổng Nghệ kê gối lại cho Dương Nhất, lặng lẽ rời khỏi phòng, đóng cửa lại.
Sau khi rời khỏi phòng Dương Nhất, Đổng Nghệ cầm tập hồ sơ trở về phòng mình, móc điện thoại ra, điện cho Nhâm Sơ, Đổng Nghệ nghĩ, Dương Nhất biến thành như vậy, nhất định là cùng Mộ Ngôn Tín cãi nhau, lúc này Mộ Ngôn Tín khẳng định cũng cần bằng hữu an ủi.
Nhâm Sơ cùng ăn cơm với Đổng Nghệ xong, nói với Đổng Nghệ chính mình hôm nay sang thành phố phụ cận công tác, ngày mai sẽ trở về, Nhâm Sơ nhận được điện thoại của Đổng Nghệ lúc vừa xuống xe lửa.
"Alô, Tiểu Nghệ, nhớ ta sao, vừa tách ra không lâu đã gọi điện cho ta."
Nhâm Sơ rất vui vẻ nói, Đổng Nghệ hiện tại không có tâm tình tán tỉnh "Tiểu Sơ, công việc của ngươi xong chưa, có thể về gấp không, Dương Nhất cùng Mộ Ngôn Tín cãi nhau, xem tình hình rối loạn vô cùng, lúc ta trở về Dương Nhất còn ngồi dưới đất khóc, ta vừa dỗ nàng ngủ, ta lo lắng Mộ Ngôn Tín bên kia..."
Đổng Nghệ còn chưa nói xong, Nhâm Sơ đã cắt lời "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, ta sẽ cố gắng nhanh chóng làm xong công việc lập tức trở về, ngươi nhớ trông chừng Dương Nhất a."
"Ừ, ta biết rồi."
Sau khi tiếp điện thoại của Đổng Nghệ, Nhâm Sơ lập tức ra xe, đợi cho Nhâm Sơ làm xong công việc đã nhanh 11 giờ. Nhâm Sơ cũng rất là sốt ruột, nghĩ đến hôm nay vô luận như thế nào cũng phải trở về, Nhâm Sơ rất lo cho Mộ Ngôn Tín, Mộ Ngôn Tín là lần đầu tiên yêu đương, rất sợ nàng xảy ra chuyện gì.
Nhâm Sơ mua vé xe chuyến trễ nhất, trên xe lửa, Nhâm Sơ gọi điện cho Mộ Ngôn Tín, di động tắt máy, điện thoại nhà cũng không có người bắt, điện thoại phòng chủ tịch cũng không có người tiếp, Nhâm Sơ nghĩ nghĩ, khẳng định Mộ Ngôn Tín còn ở công ty.
Nàng xuống xe lửa, vội vàng lái xe đến Mộ Lâm, lúc đến nơi đã là hơn 3 giờ sáng, nàng đi vào từ cửa sau, tốc hành lên tầng cao nhất, nhìn thấy ngọn đèn yếu ớt biết mình phỏng đoán không sai, liền vội vành chạy vào.
Mở cửa, nhìn thấy Mộ Ngôn Tín co rút trên ghế sofa, thân thể có chút run run, Nhâm Sơ vội vàng chạy tới, nhìn mặt Mộ Ngôn Tín hồng hồng, đưa tay sờ trán nàng, nóng hổi, ôm lấy Mộ Ngôn Tín, tức tốc chạy. Ôm Mộ Ngôn Tín chạy đến thang máy, xuống lầu, phóng tới xe của mình.
Nhâm Sơ không có mang Mộ Ngôn Tín đến bệnh viện, mà là chở nàng về nhà mình, gọi bác sĩ riêng.
Nhâm Sơ tỉnh táo cân nhắc đến việc Mộ Ngôn Tín là chủ tịch tập đoàn, là tiêu điểm bị mọi người chú ý, nhất cử nhất động đều có người dõi theo, nhất là sau khi tập đoàn Mộ Lâm bị người ta giở trò, lúc này càng không thể để xảy ra sự cố gì.
Đến nhà Nhâm Sơ, Nhâm Sơ đem Mộ Ngôn Tín đặt lên giường của mình, không bao lâu bác sĩ tư cũng tới, sau một hồi kiểm tra, bác sĩ kết luận, là vì cấp hỏa công tâm, áp lực lớn, không ăn uống khiến bị kiệt sức, phát sốt. Sau đó đưa cho Nhâm Sơ đơn thuốc, để lại một y tá truyền dịch cho Mộ Ngôn Tín, bác sĩ ra về.
Nhâm Sơ nhìn y tá nói với nàng ta, truyền dịch xong, khi đi nhớ khóa cửa cẩn thận dùm mình. Nhâm Sơ cảm thấy không khỏe, liền sang phòng bên cạnh nghỉ ngơi. Cho dù có chuyện lớn gì xảy ra cũng phải đợi Mộ Ngôn Tín tỉnh rồi tính tiếp.