Ngự Tỷ Hành Động

Chương 36: Rụt Rè




Gò má trắng nõn của Cơ Phồn Tinh phút chốc ửng hồng, dù ngại nhưng lại không thể không làm.
"Cô là con gái mà, sao không biết rụt rè gì hết vậy!?."
Cơ Phồn Tinh cúi đầu giấu hai tay sau lưng. Cô thật sự chẳng muốn làm chuyện như vậy tí nào. Dù là phụ nữ với nhau, cô ấy có gì thì mình có nấy, nhưng chẳng biết vì sao lại thấy ngượng ngùng. Đây là lần đầu tiên Cơ Phồn Tinh có cảm giác ấy, trước đây cô tắm rửa thay đồ cùng Lâm Nhuế cũng đâu có lúng túng thẹn thùng như bây giờ.
Cô không có cách nào nhìn thẳng người trước mắt, cũng chả biết rốt cuộc mình đang sợ cái gì. Người phụ nữ cao ngạo lạnh lùng đang ở trước mắt, hơn nữa mình còn là đối tượng thầm mến của cô ấy, chẳng lẽ là do thân phận đã thay đổi nên tâm trạng mới bất thường như thế?
"Tại sao tôi phải rụt rè với cô? Chẳng phải đó là ý nguyện của cô hay sao? Cô là người tôi yêu, tôi thích dùng cách này để thể hiện trước mặt cô đấy thì sao nào!"
Hà Như Mộng ngẩng đầu nhìn Cơ Phồn Tinh, giọng nói hết sức tự nhiên. Xưa nay cô chưa hề nghĩ sẽ che giấu điều gì, cô chỉ muốn làm cho người mình yêu hiểu rõ hơn về bản thân mình, muốn kéo cô ấy tới gần hơn, cái gọi là 'rụt rè' đó đơn thuần chỉ là giả vờ mà thôi.
"Ngụy biện!"
Cơ Phồn Tinh chu môi, khom người, cúi đầu, vòng hai tay ra sau lưng của Hà Như Mộng, đầu áp sát bả vai đối phương. Khoảnh khắc hai tay chạm vào da thịt nhẵn nhụi khiến trái tim nhất thời loạn nhịp đập nhanh như vó ngựa suýt nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cơ Phồn Tinh từ từ giúp Hà Như Mộng cởi áo lót. Vừa gỡ áo xuống liền nhìn thấy bộ ngực mềm mại như hai chiếc 'bánh bao' cỡ lớn. Có vẻ chúng nó bị ngợp quá lâu, khi được giải phóng tức thì vui mừng nhảy ra hô hấp.
"Ực ực" một tiếng, Cơ Phồn Tinh nuốt nước miếng, biết mình thất thố nên lập tức xoay người.
"Cô tự cởi mấy món còn lại xong rồi tôi dẫn cô đi tắm."
Cơ Phồn Tinh điều chỉnh tốt trạng thái, thở một hơi thật dài rồi xoay người ôm lấy Hà Như Mộng vào phòng tắm, định quăng cô ấy vào bồn rồi bỏ đi.
"Cô không giúp tôi tắm sao? Chân của tôi bất tiện, hơn nữa một mình sao gội đầu được."
Cơ Phồn Tinh vừa xoay người liền nghe thấy âm thanh oán trách của con nít bị vứt bỏ.
Cơ Phồn Tinh khẽ cắn răng 'ken két', đúng là xấu hổ không chịu nổi mà! Người phụ kia rảnh quá đi trêu chọc người ta làm gì cơ chứ!? Còn tưởng cô ấy cùng size với mình, nhưng trời ạ! Cỡ này cũng phải cúp C trở lên, còn có thể là D nữa không chừng. May là cô hay mua áo lót rộng hơn size thật một chút nên lần trước có thể cho Tổng giám đốc mượn mặc đỡ, cơ mà hình như cũng không lớn hơn bao nhiêu.
Cơ Phồn Tinh càng nghĩ càng thêm ảo não, tuổi còn trẻ mà mắt đã mờ rồi. Một đứa cúp B có thể so sánh ngang hàng với một đứa cúp D sao? Không cùng đẳng cấp là cái chắc!
"Cô cứ tắm trước đi, lát nữa tôi sẽ giúp cô gội đầu sau."
Hiện tại, Cơ Phồn Tinh chẳng hề muốn chuốc phiền toái vào người. Lúc trước, cô còn cảm thấy người phụ nữ cao ngạo lạnh lùng này rất khó đối phó, thế mà bây giờ đã khác xa. Đằng sau vẻ kiêu ngạo đó ẩn giấu một con người hoàn toàn khác khiến người ta không kìm được cơn rung động, bất kể là nam hay nữ.
"Cô xem, tôi thương tật thế này thì làm sao tắm được, tôi cởi quần lót ra như vậy được chưa?"
Hà Như Mộng biết nếu mình không thỏa hiệp một chút thì người này sẽ cao chạy xa bay. Vì lẽ đó, cô tiện tay tự cởi quần lót ra giơ lên giữa không trung để Cơ Phồn Tinh nhìn thử.
Cơ Phồn Tinh tò mò quay đầu bắt gặp một chiếc quần lót màu đen xuất hiện trước mắt. Tuy quần đã ướt nhẹp nhưng cô cũng có thể thấy rõ kiểu dáng, lúc nãy cởi đồ còn bình thường mà, sao bây giờ bị ướt lại nhỏ xíu xìu xiu vầy nè!
Ai nói người phụ nữ này là ngự tỷ cao ngạo lạnh lùng, cô nhất định sẽ bịt kín miệng của đứa đó. Cô ta làm gì có dáng vẻ của ngự tỷ, so với yêu tinh mê hoặc nhân loại còn đáng sợ hơn. Cơ Phồn Tinh hối hận muốn chết, lỡ dẫn sói vào nhà rồi thì đuổi ra ngoài rất khó.
"Cô... cô, đúng là... đúng là đồ không biết xấu hổ!"
Cơ Phồn Tinh nắm lấy quần lót đen của Hà Như Mộng quăng cái 'bẹp' vào sọt, lời nói chất chứa cơn giận.
"Tôi chỉ muốn cho cô xem một chút thôi. Tôi nghe lời cô tự cởi quần áo ra thôi mà, tại sao cô lại nói tôi là phụ nữ phóng đãng như vậy?"
Hà Như Mộng cúi đầu giả vờ rưng rưng muốn khóc, ngữ điệu cũng mang theo vài phần oan ức, thân thể bất giác run rẩy.
Cơ Phồn Tinh thấy thế liền cả kinh quên mất mình định nói gì. Trong lòng bắt đầu tự trách, do mình nói chuyện quá đáng hay đã lỡ làm tổn thương trái tim của cô ấy?
Cơ Phồn Tinh thấy không ổn bèn vội vã ngồi xổm xuống, cau mày, đặt hai tay lên thành bồn, mở miệng nói xin lỗi: 
"Xin lỗi, tôi không cố ý. Tôi cũng không có ý đó, tôi chỉ.. Tôi chỉ.. Tôi thật sự không cố ý nói cô như vậy. Cô đừng khóc có được không? Giờ tôi sẽ giúp cô tắm, cô đừng khóc nữa."
Cơ Phồn Tinh sốt ruột, ngay cả lời cũng nói không rõ, câu từ lộn xộn, thân mình căng thẳng, chỉ sợ người phụ nữ kia sẽ gào khóc tức tưởi, đến lúc đó thà chết còn đỡ thê thảm hơn.
"Ai cho cô nói những lời đó! Vì cô nên tôi mới như vậy. Nếu là người khác đến gần tôi trong phạm vi một mét đã cảm thấy buồn nôn rồi. Còn cô chỉ giỏi bắt nạt tôi thôi."
Hà Như Mộng oan ức khóc lóc, sau đó duỗi hai tay ôm lấy Cơ Phồn Tinh. Tiếng khóc làm cơ thể phát run khiến đối phương hoàn toàn mất hết chủ trương.
Cơ Phồn Tinh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp phải tình huống như vậy trong cuộc sống - chọc một cô gái khóc. Cô hoang mang lo sợ ôm thật chặt người trong ngực, đồng thời quên béng đi đối phương đang khỏa thân, ngực dán chặt vào người mình, vệt nước trực tiếp thấm vào áo. Xúc cảm chỉ cách một lớp đồ mỏng tuyệt vời như thế nhưng cô chẳng có tâm tư hưởng thụ mà chỉ muốn dỗ người trong lòng đừng khóc nữa.
"Được rồi, được rồi, tôi sai rồi, tôi không nên như vậy. Cô đánh tôi đi, tôi là người xấu xa, cô đừng khóc nữa, cô mà cứ vậy là tôi khóc theo luôn đó."
"Cô vốn là người xấu xa, chỉ biết bắt nạt tôi thôi."
Hà Như Mộng đẩy Cơ Phồn Tinh ra, đưa tay quệt quệt nước mắt oán giận. Giờ cô mới biết nước mắt cũng có lúc hữu dụng thần kỳ. Thái hậu từng nói Cơ Phồn Tinh sợ nhất là nước mắt, xem ra điều này không giả rồi, nước mắt có thể khiến cô ấy thỏa hiệp bảy phần, ba phần còn lại có lẽ cũng là chân thật. Chỉ vì muốn đối phương nhích lại gần, lần đầu tiên cô sẵn sàng hạ mình làm chuyện xấu hổ.
Cơ Phồn Tinh thật sự rất thông minh, cũng có lúc rất đơn thuần. Hà Như Mộng thừa dịp có cơ hội liền gia tăng bước tiến, thậm chí sẵn sàng buông bỏ mọi kiêu ngạo.
Cô ấy sẽ thương tâm chứ?
"Đừng khóc, tôi giúp cô tắm nha. Nước nguội rồi, không tắm nhanh sẽ bị cảm. Cô tắm phía trước đi, tôi giúp cô kì cọ sau lưng."
Cơ Phồn Tinh đưa tay giúp Hà Như Mộng lau nước mắt, càng áy náy hơn. Giọng nói cũng biến thành thành cưng chìu, dịu dàng như nước.
"Cô phải tắm giúp tôi hết người luôn, nếu không tôi sẽ khóc tiếp."
Hà Như Mộng oán giận, đầy bụng oan ức.
"..."
Cơ Phồn Tinh nhất thời chẳng biết nói gì, cô ấy bảo tắm hết người có nghĩa là chỗ không nên đụng cũng phải đụng sao? Coi như mình không phải lưu manh cũng không thể làm như thế với người ta? Rốt cuộc người phụ nữ này muốn chơi trò gì đây? Dáng vẻ đó không phải không rụt rè mà chính là sói ăn thịt người.
"Gội đầu trước đã."
Cơ Phồn Tinh không có hứng tranh cãi mấy chuyện này. Cô cầm vòi hoa sen đứng ở một bên xịt lên đầu Hà Như Mộng.
Hà Như Mộng thấy người nọ im lặng cũng không nói gì nữa. Giờ nói nhiều quá sẽ dọa cô ấy chạy trốn thôi. Chuyện này đã chạm đến điểm giới hạn của cô ấy rồi. Mặc dù đối phương không có sức chống cự trước thân thể của mình nhưng cũng không thể giục tốc bất đạt.
Thật ra Hà Như Mộng cảm thấy rất thiệt thòi khi làm vậy. Xưa nay, cô chưa bao giờ trả giá nhiều như thế khi theo đuổi phụ nữ. Nghĩ tới việc chị gái theo đuổi phụ nữ rồi đem con người ta lên giường hoan hợp, chấp nhận phá thân nhưng mới chỉ thành công được một nửa. Còn mình hôm nay ngay cả mặt mũi cũng không cần, bắt chước phụ nữ quyến rũ đàn ông lên giường mới nên chuyện. Quan trọng nhất chính là cô không nhất thiết phải dụ dỗ người ta lên giường.
Không kể đến tình cảm của cô ấy đối với mình, chỉ với tính cách của cô ấy mà nói đã khó đến gần rồi. Nếu lúc trước không có Cơ Hạo Nguyệt làm cầu nối thì bây giờ chẳng biết ai sẽ xuất hiện ở nơi đây.
Phương pháp này dù có chút đê tiện, nhưng chỉ cần có kết quả tốt là được. Ít ra cô ấy có thể đã động lòng nên mới có hứng thú với thân thể của mình.
Hà Như Mộng hạ mình bỏ đi hình tượng ngự tỷ kiêu ngạo chỉ vì một người phụ nữ, e rằng chẳng có mấy ai chịu trả giá như thế.
Cơ Phồn Tinh vừa dịu dàng giúp Hà Như Mộng gội đầu, vừa lau nước chảy xuôi trên mặt. Qua năm phút đồng hồ mới gội sạch tóc. Cô ngẩng đầu nhìn lên rồi bất giác tán thưởng 'người phụ nữ này có da thịt trắng nõn như sữa bò, khiến biết bao người phụ nữ khác phải ghen tỵ!'
"Thấy nước có nguội lắm không? Nguội rồi thì tôi thêm chút nước nóng nhé!"
Thời gian giày vò quá dài, Cơ Phồn Tinh cho rằng nước trong bồn tắm đã nguội đi không ít, lại sợ Hà Như Mộng ngại ngùng không dám nói, tắm vậy rất dễ bị cảm.
"Không, nước vừa rồi."
Hà Như Mộng vừa nói xong đã trông thấy Cơ Phồn Tinh đưa tay vào bồn.
"Nước hơi nguội rồi, tôi giúp cô tắm nhanh nhanh một chút rồi dùng nước nóng cọ rửa lại nha!"
Hiện giờ Cơ Phồn Tinh đã hết ngượng ngùng, cô thành thật rót sữa tắm thoa giúp Hà Như Mộng. Nhiều chỗ không nên đụng, cô đều tự giác bỏ qua. Cô biết mình nên làm gì, không nên làm gì. Dẫu sao hai người cũng chỉ là người yêu trên danh nghĩa thôi.
Nói tới hai chữ 'người yêu', Cơ Phồn Tinh liền nghĩ đến bản hợp đồng đã ký tên của chị gái. Ban đầu, cô vì Cơ Hạo Nguyệt mới ký, như vậy hiện tại xem ra hợp đồng đã vô hiệu phần nào. Cơ mà cô thật lòng không nỡ và không cần phải đem chuyện hợp đồng ra làm đối phương thương tâm.
Người phụ nữ này có hơi hung dữ nhưng quả thật không tệ, cũng khá si tình. Lúc vừa bắt đầu, cô đã biết người ấy không dễ trêu chọc, cũng không phải là loại người đáng ghét. Chẳng lẽ cô đã có tình cảm đặc biệt với cô ấy ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ?
Cơ Phồn Tinh hồi tưởng tất cả những chuyện đã xảy ra giữ hai người từ lúc quen biết cho đến bây giờ, cảm thấy quan hệ của cả hai có thể đã vượt qua một giới hạn cố định nào đó rồi. Cô không hiểu lắm nhưng lại thừa biết đó không phải là tình cảm bạn bè bình thường. Trong lòng cũng rất rối rắm, nhưng thiết nghĩ cứ bỏ mặc nó đi, thời gian sẽ giải quyết mọi thứ.
"Để tôi dìu cô ra."
Cơ Phồn Tinh giúp Hà Như Mộng cọ rửa bọt trên người, sau đó đỡ cô ấy ra ngoài rồi cầm vòi hoa sen rửa sạch lại lần nữa. Xong xuôi, cô lấy khăn tắm lau giúp người nọ. Mọi hành động đều trơn tru không chút lúng túng.