Ngự Tỷ Giang Hồ - Trữ Viễn

Chương 55: C55: Chương 55




Thường Hiểu Vân rất trấn định đọc hết tiểu thuyết đồng nhân của con gái mình, tắt hết các cửa sổ.

Vừa rồi nghe thấy Mạc Tịnh Ngôn ở máy vi tính ném con chuột còn đá ngã cái ghế, khuôn mặt đỏ bừng mà đi tắm rửa, Thường Hiểu Vân chẳng qua là tò mò để xem, không nghĩ đến bắt gặp một màn nóng bỏng.

Thường Hiểu Vân mỉm cười. Chuyện này.... bắt đầu thú vị.

Thường Hiểu Vân chẳng qua chỉ về mấy ngày, làm xong việc đã muốn đi, trước khi đi nàng lơ đãng nói với Mạc Tịnh Ngôn: "Zoe đã giúp con như thế, mẹ cũng muốn mời cơm cô bé ấy"

Mạc Tịnh Ngôn chớp mắt mấy cái nhìn mẹ nàng, đáng tiếc Thường Hiểu Vân quá sâu, cho dù Mạc Tịnh Ngôn có dùng hai tròng mắt trừng trừng nhìn nàng thì khuôn mặt mỉm cười của nàng vẫn như vạn năm không thay đổi, chỉ từ biểu lộ bên ngoài không thể nhìn thấy trong nội tâm nàng.

"Nhanh như vậy sao?"

Thường Hiểu Vân đương nhiên nhận ra trong lòng con gái mình có quỷ, dấu chấm đều ngừng rất kỳ quái: "Nhanh? Ngày mai mẹ đã phải về Mỹ đoàn tụ với ba con, lần sau không biết lúc nào mới về lại"

"Thế nhưng Zoe cũng bận rộn đủ thứ, không biết lúc nào mới rảnh, để con hỏi nàng..."

"Ân, đại minh tinh bận rộn một chút, để mình mẹ tự mình đi hỏi" Nói xong Thường Hiểu Vân mượn điện thoại của Mạc Tịnh Ngôn tìm được số điện thoại của Vương Tử Hựu bèn bấm số sau đó chọn chế độ hands free. Toàn bộ động tác đều như nước chảy mây trôi, Mạc Tịnh Ngôn hận không thể đuổi kịp tốc độ của nàng.

Vương Tử Hựu đang ở trên đường đến studio, điện thoại vang lên, trên màn hình lóe lên bốn chữ "Người con gái của em" khiến lòng nàng rung động. Bấm nút nhận cuộc gọi, đằng hắng nói:


"Thế nào hả, nhớ em sao?"

"PHỐC!" Mạc Tịnh Ngôn không nghĩ đến tiểu quỷ này vừa bắt máy đã không đứng đắn, vội vội vàng vàng lấy cớ đi rót nước chạy trốn.

Mặc kệ, kẻ gây nghiệt không thể sống, chống lại bà mẹ hắc ám của nàng, Vương Tử Hựu tự cầu nhiều phúc a!

"Zoe, ta là mẹ của Tiểu Tịnh" Thường Hiểu Vân vừa mở miệng, đối phương liền trầm mặc trong hơn 10 giây, nàng cho rằng có lẽ do tín hiệu có vấn đề định cúp máy thì nghe được tiếng của Vương Tử Hựu:

"A, dì khỏe..." đúng là một đứa nhỏ kỳ quái. Thời đại này mấy đứa nhỏ đều có tật ở lưỡi hay sao?

"Muốn mời con ăn một bữa cơm cám ơn con vì Tiểu Tịnh của chúng ta làm nhiều chuyện như vậy, chiếu cố nàng nhiều như vậy, có thể nể mặt ta không?"

"Chuyện đó nói chính xác hơn là, Mạc tỷ rất chiếu cố cháu.." mẹ của Mạc tỷ đã lên tiếng, Vương Tử Hựu đâu có thể cự tuyệt, một bên rất có lễ phép mà phụ họa một bên vội vàng tìm thời gian nói: "Đêm nay 9 giờ cháu rảnh!"

"Tốt, vậy 9 giờ gặp"

Hai người lại khách sáo vài câu, cúp điện thoại. Vương Tử Hựu đưa di động đặt vào ngực, tim đập còn chưa bình phục tần suất bình thường. Mắc cỡ đến chết người, rõ ràng đối với tình huống không rõ ràng lại phát tác, không biết mẹ nàng có phát giác gì không? Ách, con gái cùng với con gái thân mật một chút cũng không có gì! Vương Tử Hựu tự an ủi bản thân, không có gì, không có gì, mẹ của nàng sẽ không vì thế mà nghi ngờ, hơn nữa ngữ khí lúc nãy khi nói chuyện điện thoại cũng rất bình thường! Cho nên đêm nay phải tốt một chút!


Vì thế Vương Tử Hựu cả ngày ở Studio đều khó bình tĩnh nổi, NG nhiều lần, thiếu chút nữa phá mất ghi chú cá nhân của nàng. Tranh thủ thời gian bình tâm lại cảm xúc, không thể vì chuyện riêng mà ảnh hưởng đến công tác.

Quay xong một cảnh phim. Vương Tử Hựu vừa ra khỏi trường quay liền chạy đến chỗ hẹn, trên đường đi nàng trang điểm lại, uống một hớp nước, trấn định nhìn gương cười một cái. Lần đầu tiên gặp nhân vật trọng yếu của mẹ Tiểu Tịnh, muốn hảo hảo tranh thủ lưu lại ấn tượng tốt.

Nhưng khi Mạc Tịnh Ngôn sóng vai cùng Thường Hiểu Vân ngồi đối diện nàng, nụ cười của nàng lập tức mất tự nhiên, ngược lại là do Thường Hiểu Vân lên tiếng trước:

"Zoe so với màn ảnh đẹp hơn"

Một câu khiến cho Vương Tử Hựu vừa mừng vừa sợ, Mẹ Mạc tỷ có chú ý đến nàng!

Mạc Tịnh Ngôn cầm tách cà phê uống đến còn phân nửa, nàng một câu cũng không nói chỉ yên lặng nhìn Vương Tử Hựu cùng mẹ mình trò chuyện, nàng cảm thấy mục đích mẹ nàng gặp Vương Tử Hựu không đơn giản, từ tính cách điên cuồng biến chuyển thành một phu nhân ưu nhã ....thông thường đối với người lạ mà nàng không biết rõ, sẽ bày ra tính cách như vậy.

"Tiểu Hựu có bạn trai chưa?" Tốt nha, mới nói vài câu chuyện phiếm đã gọi đến "Tiểu Hựu"

"Mẹ! Chuyện như vậy đối với nữ minh tinh mà nói rất nhạy cảm, không thể tùy tiện hỏi." Còn chưa chờ Vương Tử Hựu trả lời, Mạc Tịnh Ngôn vội vã cắt ngang, nàng thực sự sợ, Vương Tử Hựu vốn đối với tình cảm lưu luyến dấu kín giữa hai người có rất nhiều bất mãn, bị đâm một phát kích thích không chừng sẽ bộc phát mà nói ra tất cả.

"Đúng thế." Thường Hiểu Vân không cũng không cần phải gấp "Trong ngành giải trí yêu đương thật sự rất khó. Hai người dù có quen nhau, liều chết vẫn không thừa nhận, nhưng thật ra tình cảm lại rất ấm áp...."


Mạc Tịnh Ngôn cùng Vương Tử Hựu trong lòng run lên. Lời này không thể tính là mang hàm ý, hay là vì hai người bọn họ có tật giật mình?

Hai người không ngừng trao đổi ánh mắt, đáng tiếc dùng ánh mắt nói chuyện không dễ dàng, trao đổi cả buổi cũng không rõ đối phương muốn biểu đạt ý tứ gì, trong lòng oán niệm vô vàn vì không ăn ý rồi còn phải ứng phó với bà Mạc.

"Ngày mai dì mới trở về Mỹ." Thường Hiểu Vân chân thành nhìn Vương Tử Hựu nói: "Tiểu Tịnh nhà chúng tôi từ nhỏ tính cách vốn hướng nội, không giỏi giao tiếp, bằng hữu cũng không nhiều, sau đó trở thành nghệ sĩ thì bạn bè ít đến thảm thương. Vào ngành giải trí tuổi còn nhỏ, tính tình cũng đơn thuần, có đôi lúc khi nói chuyện đắc tội không ít người, sau đó lại càng không thích cùng người khác trò chuyện, ta cùng cha nó đều lo lắng nó cứ tiếp tục như thế sẽ xảy ra vấn đề, hơn nữa nơi này vốn đã rối loạn, sợ là người trong ngành không thích hợp với nó. Bất quá hiện tại đã có Tiểu Hựu, chúng tôi có thể an tâm hơn rất nhiều"

Vương Tử Hựu rất thành khẩn nói: "Dì, dì cứ yên tâm, cháu nhất định sẽ chiếu cố tốt Mạc tỷ, không để cho người ta khi dễ chị ấy." Lời này nói ra rất hùng hồn, không có quá mức thực tế cùng hoa mỹ, nhưng nghe qua lại khiến cho người nghe rất ôn hòa.

Ngón tay Mạc Tịnh Ngôn nhẹ nhàng xoay tách cà phê, có chút quay đầu nhìn về hướng Vương Tử Hựu. Người con gái này, bình thường lỗ mãng, kỳ thật đến thời khắc mấu chốt vẫn là một người đáng tin.

Thường Hiểu Vân rất vui mừng gật đầu nói: "Có những lời này của cháu, dì an tâm..."

Ngay vào thời điểm Mạc Tịnh Ngôn cảm thấy buổi gặp mặt này sắp đi đến happy ending. Thường Hiểu Vân đột nhiên nói ra một câu khiến cho nàng cùng Vương Tử Hựu thiếu chút nữa té xỉu: "Tiểu Tịnh của nhà chúng ta khi còn quay phim từng nói giỡn muốn mang con dâu về nhà ra mắt chúng ta, nếu như là Tiểu Hựu thì tốt quá rồi"

"Mẹ!" Mạc Tịnh Ngôn không nghĩ đến mẹ nàng vào một thời điểm không ai để ý đến đột nhiên nói ra một câu như vậy lời nói lại thập phần thâm hiểm còn nhìn về phía nàng chờ phản ứng, kết quả Vương Tử Hựu không cô phụ sự kỳ vọng của nàng, rất mất mặt rục rịt chuẩn bị công khai mối quan hệ của nàng và Mạc Tịnh Ngôn. Mạc Tịnh Ngôn một đao hung hăng ném về phía Vương Tử Hựu khiến nàng bại lui.

Sao có thể sớm như vậy đã thẳng thắn thành khẩn được? Coi như là giữa nam và nữ có tình cảm cũng không thể vừa mới kết giao đã thông báo với mẹ của nàng, huống chi còn là nữ với nữ. Vạn nhất chỉ là thăm dò của mẹ nàng, không biết nàng sẽ nghĩ ra cách gì để phản đối đây? Lập tức thợ săn đã săn được thỏ trắng bé nhỏ Vương Tử Hựu, chính là cái đồ ngốc em!

Thường Hiểu Vân thấy nét mặt như muốn kết thúc ngay lập tức của Mạc Tịnh Ngôn , trong lòng âm thầm cảm thán, không hổ danh là là con gái của ta, rất có nhãn lực.

Vì thế Vương Tử Hựu trở thành vật hy sinh để hai mẹ con nàng đấu với nhau, nghẹn đến sắp nội thương lại không thể thổ lộ, hung hăng uống một ngụm cà phê để áp chế cơn giận, kết quả không để ý đến độ nóng của cà phê, đầu lưỡi bị phỏng, thật buồn bực...


Kỳ thật Vương Tử Hựu chỉ có một tiếng đồng hồ, mười giờ lại có một thông cáo, không trò chuyện gì nhiều đã phải xin lỗi rời khỏi.

"Mẹ, mục đích của mẹ quá rõ ràng rồi" Mạc Tịnh Ngôn đợi đến lúc Vương Tử Hựu mới bắt đầu phàn nàn nói: "Mẹ sẽ hù người ta sợ đó"

"Không biết a, mẹ thấy đứa nhỏ này cũng được, lấy về nhà đi"

"Không có nghiêm chỉnh" Dù là nói như thế, tuy nhiên trong lòng Mạc Tịnh Ngôn vẫn cảm thấy vui. Xem ra Vương Tử Hựu không chỉ được bạn cùng tuổi ưa thích, mà còn là sát thủ sư cô nữa.

Thường Hiểu Vân một bộ nhìn thấu nàng: "Con là con gái của mẹ, con nghĩ gì chẳng lẽ mẹ không biết sao? Hơn nữa đoạn truyện trên websites kỳ thật khá đặc sắc"

Nói đến đây mặt của Mạc Tịnh Ngôn "Cọ" một cái đỏ bừng mặt: "Mẹ, mẹ!"

Thường Hiểu Vân nghiêm mặt nói: "Mẹ mặc kệ con cùng Zoe có phải chơi một chút hay không, mẹ muốn nói là tình cảm kiểu đó đến cuối cùng sẽ hủy hoại cả hai, không chỉ có sự nghiệp ngay cả cuộc sống đều hoàn toàn sụp đổ. Tuy vậy con vẫn muốn tiếp tục sao?"

Mạc Tịnh Ngôn không trả lời, thế nhưng trong ánh mắt vẫn lóe lên sự kiên định đã thay thế mọi ngôn ngữ.

Cho dù gian nan, yêu thì vẫn là yêu làm sao có thể đơn giản từ bỏ được? Nếu có thể tùy tiện từ bỏ, thì có thể gọi là yêu không?

Thường Hiểu Vân bay trở về Mỹ, Mạc Tịnh Ngôn luôn nghĩ đến lời của mẹ nàng nói.

Nàng từ mới bắt đầu đã biết rõ mối quan hệ yêu đương với Vương Tử Hựu sẽ rất nhiều khó khăn trắc trở không có cách nào công khai, nhưng hiện giờ không có cách nào vứt bỏ. Tình cảm của các nàng từng chút từng chút một trở nên sâu sắc, cảm giác ỷ lại cũng lớn dần. Tuy cảm giác quan tâm một người rất đáng sợ lại không có cảm giác an toàn, nhưng vô luận thế nào, Mạc Tịnh Ngôn vẫn muốn cùng Vương Tử Hựu yêu đến không oán không hối. Cho dù đến cuối cùng thương tích đầy mình, cũng không muốn phải hối hận.