Ngự Tỷ Giang Hồ - Trữ Viễn

Chương 52: C52: Chương 52




Vương Tử Hựu bị chuông điện thoại đánh thức dậy, nàng buồn ngủ thò tay sờ loạn cả buổi cũng không sờ trúng, muốn ngồi dậy, chỉ nhẹ động phần eo tựa hồ như bị bẻ gãy kịch liệt đau đớn.

"NGAO!" Vương Tử Hựu nhịn không được kêu lên thành tiếng. Đau đớn...

Phần eo vốn bị thương đến nổi khiến nàng khóc không ra nước mắt, tối hôm qua lại nhịn không được phóng túng một lúc, hôm nay đột nhiên ngồi dậy đương nhiên giống như bị một nhát chém ngang lưng vô cùng đau đớn. Thế nhưng nhớ lại tối quá điềm mật ngọt ngào, hiện tại dù khó chịu cũng không đáng kể.

Mạc Tịnh Ngôn ở bên cạnh nàng từ trong chăn chui ra, cau mày lật người giúp nàng lấy điện thoại.

Nhìn qua, là Đại Nguyên.

Thời gian dài không có người trả lời, máy tự động tắt, Vương Tử Hựu liếc mắt nhìn màn hình di động của nàng, mười tám cuộc gọi nhỡ...có Đại Nguyên, có chủ quản, có tuyên truyền, còn có những dãy số không biết của những tạp chí lớn nhỉ.

"Mới 6 giờ, mặt trời còn chưa lên, rõ ràng họ đã tích cực như vậy" Vương Tử Hựu ném di động sang một bên có ý định tiếp tục ngủ mê. Mạc Tịnh Ngôn ngồi ở trên giường nhưng không buồn ngủ.

Quả nhiên, bạo phát.

Điện thoại Vương Tử Hựu lại truyền đến một tin nhắn, Vương Tử Hựu thật sự không muốn động đậy nói: "Mạc tỷ, chị xem giúp em là ai"

"Là Đại Nguyên... cô ấy nói, chị đang ở nhà em, ba mẹ em nói tối qua em không về mà đi ngủ ở nhà bạn bè, có phải là em đang ở chỗ của Monica hay không?" Đọc xong tin nhắn của Đại Nguyên, Mạc Tịnh Ngôn cùng Vương Tử Hựu đều kinh ngạc, trực giác của Đại Nguyên quả thực rất nhạy!

Cơn buồn ngủ thối lui phân nửa, Vương Tử Hựu dán mắt trên gối nhìn về phía Mạc Tịnh Ngôn.

"Trả lời thế nào đây ?" Mạc Tịnh Ngôn hỏi.


"Không muốn trả lời, em đoán chừng nửa tiếng nữa nàng sẽ chạy đến nhà chị" Vương Tử Hựu đoán đúng Đại Nguyên rồi, gây ra chuyện như vậy toàn bộ thần kinh của Đại nguyên cùng hệ thống chiến đấu đều khởi động, khứu giác dị thường nhạy cảm.

"Em giờ phải đi rồi" Vương Tử Hựu cố hết sức mà đỡ lấy eo của mình ngồi lên, chỉ là một động tác nhỉ nhưng lại đau đến sắc mặt trắng bệt mồ hôi ứa ra như tắm.

"Eo của em không được động..." không thể không khó chịu, Mạc Tịnh Ngôn muốn nàng nghỉ ngơi thật tốt, thế nhưng hết lần này đến lần khác, lúc trời vừa sáng là nàng phải đi rồi.

Vương Tử Hựu cậy mạnh cười cười: "Không sao, những năm gần đây em đã sớm tiến hóa thành siêu nhân rồi, em có thể ba ngày ba đêm không ngủ, một ngày bay qua sáu thành phố. Chỉ là vết thương nhỏ này thì ăn thua gì" Nàng vừa nói vừa mặc quần áo, Mạc Tịnh Ngôn thở dài đi đến giúp nàng sửa sang lại quần áo.

Vương Tử Hựu quay đầu hôn trán nàng, sáng sớm có vài tia nắng nhàn nhạt khoan thai chiếu vào trong căn phòng. Vương Tử Hựu không nỡ ôm lấy Mạc Tịnh Ngôn nói: "Thật muốn cùng chị ở chung một chỗ, thế nhưng luôn có rất nhiều chuyện quấy rầy chúng ta, nhưng vô luận là bất cứ chuyện gì đáng ghét chúng ta vẫn phải đi đối mặt. Mạc tỷ, trong khoảng thời gian này cứ để em xử lý mọi chuyện cho thật tốt, có khả năng là tạm thời không thể gặp mặt..."

Mạc Tịnh Ngôn nghe nàng nói muốn đi một mình đối mặt lập tức không nhịn được: "Sao có thể! Em vì tôi mà gây ra những chuyện này! Dù thế nào tôi cũng phải đứng bên cạnh em, cùng nhau đối mặt..."

Vương Tử Hựu che miệng nàng nói tiếp: "Trong khoảng thời gian này, nếu không có gì đặc biệt thì đừng ra ngoài, cũng đừng tiếp điện thoại lạ, chờ em xử lý ổn thỏa rồi đến tìm chị, có được không?"

Mạc Tịnh Ngôn không nói, nàng không phải loại người dây dưa, dây dưa tới tới lui lui ồn ào chỉ khiến sự việc càng trở nên hỗn loạn mất luôn đầu mối. Nhưng nếu để Vương Tử Hựu còn là một đứa trẻ nay lưng ra gánh chịu hậu quả của mình,không biết phía trước có giông tố lớn đến thế nào đang chờ đợi nàng, Mạc Tịnh Ngôn như thế nào cũng không đành lòng.

"Chị không nói có nghĩa là đồng ý, nói nhiều cũng chỉ là lời nói mà thôi, mặc kệ phát sinh chuyện gì, em mong chị nhất định phải kiên trì im lặng, đợi phong ba đi qua rồi thì chị hãy mở miệng nói chuyện." Vương Tử Hựu quay đầu liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời trở nên sáng hơn một chút: "Em phải đi rồi, nhớ rõ lời em dặn"

Rõ ràng là yêu nhau mà hai người phải vụng trộm, chỉ có thể trong đêm tối hưởng thụ những vui thích nhất thời. Hoặc như là giấc mộng luôn phải cẩn thận cân nhắc, đợi trời vừa sáng tỏa khắp thành phố, thì những giấc mộng kia sẽ tan vỡ, thành bong bóng.

Mạc Tịnh Ngôn đứng ở cửa sổ tầng hai nhìn thân ảnh Vương Tử Hựu biến mất trong con hẻm nhỏ, nàng kéo bức màn lại để cho bóng tối bao trùm lấy cả gian phòng.


Chưa đầy 20 phút sau tiếng gõ cửa vang lên, là Đại Nguyên.

Hai người mặt đối mặt một lúc lâu, cái gì cũng không thể nói, thế nhưng ánh mắt giao nhau rõ ràng là có chiến tranh.

Cuối cùng Đại Nguyên buông xuống ánh mắt giận dữ, thật sâu thở dài nói: "Vô luận thế nào, trong khoảng thời gian này ngoại trừ tôi và 80, cậu đừng tiếp điện thoại của ai hết, ngay cả chủ quản gọi đến cũng không nhận, công ty cũng đừng đến, hiện tại dưới lầu Thiên Minh bị phóng viên bao vây, giữ chặt người không tha, ngay cả chú bảo vệ cũng bị phỏng vấn liên miên... Lập trường của cô hiện giờ rất nhạy cảm, gây chuyện không tốt còn có thể tạo scandal giữa cô và Trần Lực Khâm, cho nên cô đừng có gặp mặt giới truyền thông. Thật là, kiếp trước chắc thiếu tiểu quỷ kia 300 vạn không trả nên kiếp này cứ gây chuyện mãi..." Đại Nguyên hôm nay đầu tóc cũng không chải gọn gàng, rõ ràng vừa mới dậy đã đi ra ngoài, cũng chưa kịp trang điểm.

Mạc Tịnh Ngôn trầm mặc, nàng cũng là một đêm không ngủ, con mắt chan chát đau nhức.

Trước khi đi Đại Nguyên nhìn lại Mạc Tịnh Ngôn nói: "Kỳ thật... cũng rất tốt, lưỡng tình tương duyệt, không ai sai hết, hảo hảo quý trọng... đại sự nào cũng có biện pháp giải quyết, Thiên Minh cũng không dễ trêu chọc."

Mạc Tịnh Ngôn cắn môi rất muốn nói một tiếng cám ơn, nhưng lời nói vừa đến miệng lại khó nói ra.

Đại Nguyên thật là một người nhẫn nhịn, không trực tiếp hỏi qua, thậm chí có cảm giác Đại Nguyên đến đây để lưu ý. Thế nhưng trong lòng đã sớm biết rõ hai nàng đang yêu nhau.

Lưỡng tình tương duyệt, chẳng có ai sai.

Câu này không tính là chúc phúc nhưng lại mang đến cho Mạc Tịnh Ngôn dũng khí vô cùng lớn.

Vương Tử Hựu nói muốn nàng chờ đợi, vậy cứ nghe lời nàng, chờ nàng trở lại tìm nàng!

Đại Nguyên từ nhà Mạc Tịnh Ngôn đi ra, lái xe đến cửa sau công ty, lại còn trông thấy nhiều phóng viên đang ôm cây đợi thỏ. Đại Nguyên gấp rút quay tay lái, khi bị bọn họ phát hiện xe của nàng, liền nhanh chóng đào tẩu, điện thoại vang lên không ngừng, Đại Nguyên đều không trả lời, dứt khoát gọi ra ngoài cho điện thoại trở nên bận rộn.


"80, cậu đang ở đâu?" Đại Nguyên nhíu mày, một tay vịn tay lái một tay cầm điện thoại, nàng cảm giác ót của mình muốn bốc lửa rồi.

80 ở chỗ âm thanh ầm ĩ còn nghe thấy tiếng giày cao gót nện trên đất rất nhanh, nàng tựa hồ đang chạy, hơi thở bất ổn nói: "Tôi thiếu chút nữa đánh bay mấy tay phóng viên mới vào được bên trong, hiện tại đang đi họp, chuẩn bị mở cuộc họp báo, cậu đang ở đâu?"

"Tôi đang ở bên ngoài công ty, vào không được ! Zoe đâu rồi? Đang ở công ty hả?"

"Nàng vừa đến công ty, cần đến 10 nhân viên bảo an mới bảo vệ nàng đi vào công ty được, đợi lát nữa tôi gọi người đưa cậu vào"

"Không cần, tôi biết đại khái chủ ý của giám đốc rồi. 80, rất lâu rồi mới có chuyện thú vị, cậu hưng phấn không?"

80 bất đắc dĩ thở dài: "Cậu hả hê như vậy hả, sóng êm biển lặng không tốt sao? Cần gì có chuyện mới thoải mái"

Đại Nguyên cười "Cuộc sống bình bình đạm đạm thì sao gọi là sự tình được, có nước sôi sao so với rượu đỏ chứ?"

"Cậu đúng là điên..."

Mạc Tịnh Ngôn luôn ở trong nhà, một ngày 24 giờ giành phần lớn thời gian để ngủ, thỉnh thoảng tỉnh lại phát hiện cuộc gọi nhỡ nhiều vô số, nhưng trong đống dãy số đó hoàn toàn không có 80 cùng Đại Nguyên, cũng chẳng có Vương Tử Hựu.

Thay đổi quần áo xong đi tắm rửa, sau khi tắm xong nàng ngồi trên ghế sofa sấy tóc, sấy tóc xong liền đến tủ lạnh lấy rau quả cùng sốt mayonaise, làm salad trộn là sở trường của nàng. Mang tô salad to trở lại phòng khách, ngồi xuống ghế sofa. cầm dĩa salad chậm rãi ăn vài miếng, rau quả, salad, lòng trắng trứng...nếu quay lại hai ngày qua của nàng, nhất định là một bộ phim phóng sự buồn tẻ đến mức cực điểm. Từ đầu đến cuối chỉ có một mình nàng, không giải trí, không âm thanh, giống như một bộ phim câm trắng đen, toàn bộ diễn viên chỉ có mình nàng.

Mạc Tịnh Ngôn một mình ăn xong tô salad trộn, sau khi ăn xong rất no. Là diễn viên thì duy trì dáng người thon gọn là rất quan trọng, nàng đã lâu rồi chưa ăn nhiều như thế, tựa hồ dạ dày cũng nhỏ đi, ăn không được nhiều.

Lo lắng cho Vương Tử Hựu, không biết nàng hiện tại thế nào rồi.

Hiện tại tiết mục giải trí đã bị thay thế bằng tiết mục thời sự, bộ điều khiển TV đang ở trên bàn trà, Mạc Tịnh Ngôn liếc nhìn bộ điều khiển ngẩn người rất lâu, cuối cùng nhịn không được vẫn mở TV lên.

Mặc định là kênh giải trí, tuy Mạc Tịnh Ngôn đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng khi nàng liếc nhìn thấy Vương Tử Hựu xuất hiện trên TV, tim vẫn đập mạnh vô cùng.


Vương Tử Hựu quấn tóc dài lên, tựa hồ muốn cho chính mình tinh thần nhìn về phía trước một chút, thế nhưng bộ dạng tiều tụy vẫn không cách nào che dấu.

"Kỳ thật ngày đó là hiểu lầm mà thôi, tôi cùng Trần đạo diễn thấy có người uống nhiều quá, có khả năng đối với Mạc tỷ... cho nên chúng tôi mới nói với người kia làm vậy là không được lễ phép, nhưng quá trình trao đổi có chút vấn đề, người kia động thủ trước, tôi cũng từng học qua vài khóa Taekwondo, cùng nói chuyện với Trần đạo diễn một hồi, có thể là do muốn ngăn cản bạo lực phát sinh, nhưng chắc là do trong lúc hỗn loạn, quyền cước không có mắt, không cẩn thận đụng phải Trần đạo diễn, cho nên mới có sự việc xuất hiện trong tấm ảnh kia..." Trên TB, Vương Tử Hựu kiên nhẫn thuật lại những chuyện đã trải qua, nhưng rõ ràng không phải sự thật.

"Ảnh chụp? Quả nhiên lúc ấy bị chụp lại rồi!" Mạc Tịnh Ngôn nắm chặt bộ điều khiển, tựa hồ có như vậy mới làm giảm bớt sự khẩn trương trong lòng nàng.

"Nhưng Trần đạo diễn không nói như vậy! Trần đạo diễn nói cô ra tay đánh hắn!" Phóng viên lại không chấp nhận buông tha.

Vương Tử Hựu cười xấu hổ "Hiểu lầm mà..." Nói xong liền đi, đèn Flash sáng lên một vùng, âm thanh còn lại cũng chỉ là tiếp tục hỏi han câu chuyện, Vương Tử Hựu được bảo an đưa đi.

Mạc Tịnh Ngôn không thể tưởng tượng nổi, Thiên Minh đã vì Trần Lực Khâm giảng hòa cho hắn một bậc thang bước xuống, thế nhưng hắn lại cắn ngược lại một cái? Chuyện này là ý gì đây?

Mạc Tịnh Ngôn cầm điện thoại, gọi đến số điện thoại của Trần Lực Khâm. Trần Lực Khâm không có trả lời, Mạc Tịnh Ngôn lại gọi, rốt cuộc gọi đến cuộc thứ 4 thì có trả lời.

"Trần đạo diễn, chuyện này cháu sẽ không so đo với chú, cho nên chú đừng có hại Zoe, Zoe còn trẻ như vậy, lại là diễn viên tài năng, sự nghiệp lại đang ở đỉnh cao, chú không thể..."

Trần Lực Khâm lạnh lùng nói: "Vậy con để mặt mũi ta phải như thế nào đây?"

Mạc Tịnh Ngôn thật không ngờ Trần Lực Khâm lại nói như vậy, nàng cảm thấy Trần Lực Khâm tuy là hảo tửu, là đại nam nhân, nhưng con người cũng không hề tệ. Thế nhưng mà....

Mạc Tịnh Ngôn bình tâm lại trong cuộc trò chuyện. lời nói kinh hoảng không biết làm sao, lắng đọng cảm xúc lại một chút lạnh lùng nói: "Trần đạo diễn, nếu như chú muốn nói như vậy thì cháu cũng không còn gì để nói, nhưng Zoe vì cháu mà gặp rắc rối, cháu không thể mặc kệ nàng, Trần đạo diễn hẹn gặp lại" BA~ một tiếng cúp máy, Mạc Tịnh Ngôn phẫn nộ đến nỗi máu trong người đều tuôn trào.

Mạc Tịnh Ngôn so với thường ngoài đều trầm tĩnh, thế nhưng nàng không phải là người dễ bắt nạt, người khác đối với nàng có ân nàng sẽ ghi nhớ, nhưng nếu người khác khi dễ nàng, nàng sẽ không phải là người nhát gan dễ bắt nạt không phản kích người khác. Danh hiệu "Nữ vương" của Mạc Tịnh Ngôn không phải là để nói chơi.

Nàng không thể ngồi chờ chết để mặc cho Vương Tử Hựu một mình cố gắng, nàng cũng muốn hành động để bảo vệ chính nghĩa thuộc về các nàng.