Ngự Tỷ Giang Hồ - Trữ Viễn

Chương 1: C1: Chương 1 - Niềm Vui Tương Phùng




Chỉ một xíu nữa lớp trang điểm tốn đến gần 2 giờ của Mạc Tịnh Ngôn hôn lên thảm đỏ thì một cánh tay ôm lấy eo nàng, đỡ lấy nàng.

"Mạc Tỷ chị khỏe không?" Một thanh âm ngọt ngào vang lên bên tai Mạc Tịnh Ngôn, Mạc Tịnh Ngôn nhìn lại, khuôn mặt Vương Tử Hựu hoàn toàn đặc tả trước mắt cô. Lông mi mỏng cong vút, đôi mắt thật sâu, cánh mũi thẳng, bờ môi xinh đẹp, vẻ mặt thân mật vui vẻ lại khiến Mạc Tịnh Ngôn có chút thất thần. Nhưng ngay lúc cô nhận ra phóng viên đang mãnh liệt bấm máy ảnh, đáy lòng bỗng nhiên dâng lên một cỗ hỏa khí không tên.

"Thả tôi ra, giả mù sa mưa" Mạc Tịnh Ngôn hạ giọng nói.

Vương Tử Hựu sửng sốt một chút, lập tức "a" một tiếng, buông tay ra.

Phần eo của Mạc Tịnh Ngôn đột nhiên buông lỏng, đang được Vương Tự Hựu ôm lấy nay lại thả ra, cả người chật vật té lăn ra đất.

Tuyệt đối là tin tức hay nhất! phóng viên tự nhiên không thể bỏ qua, cameras hướng về nàng bấm máy điên cuồng. Mạc Tịnh Ngôn cả khuôn mặt đỏ bừng, Vương Tử Hựu từ trên cao nhìn xuống mỉm cười một cái, nàng một bên quay người, một bên nói: "Tôi rất nghe lời đúng không Mạc Tỷ"

Đây là điển hình miệng niệm nam mô mà trong lòng một bồ dao găm! Mạc Tịnh Ngôn cơ hồ muốn điên lên!

Tiểu quỷ đáng chết này! Quả nhiên là hư tình giả ý!


Đây là lần đầu tiên sau hai năm cô quay trở lại lễ trao giải. Đã lâu cô không có bước trên thảm đỏ, nên cô khẩn trương làm cho tinh thần bất an.

Lần trước đứng trên thảm đỏ là khi nào? Cô cũng không nhớ rõ, nghĩ tiếp cũng thật buồn, thân là một diễn viên, cô cơ hồ cũng đã quên mất ở trên thảm đỏ có cảm giác như thế nào.

Mạc Tịnh Ngôn kiềm chế sự tức giận, nhỏe ra một nụ cười tự tin, ưu nhã vẫy tay với truyền thông cùng người hâm mộ điện ảnh hai bên. Vô luận trong nội tâm bất định đi nữa, cô cũng sẽ không thể tức giận.

Đúng, muốn phải thực rực rỡ!

Nhưng lễ phục hôm nay thật sự là có vấn đề, trước ngực chồng chất một đống loạn thất bát tao, lộ ra da thịt không ít, lưng trần gần như kéo xuống tận bờ mông, mà vạt áo thì quá dài, Mạc Tịnh Ngôn nhiều lần suýt chút nữa té ngã.

"Rất tốt, tạo hình thật sự là quá "độc" rồi." Mạc Tịnh Ngôn bình tĩnh biểu hiện thoải mái, bề ngoài ưu nhã, trong nội tâm nghiến răng nghiến lợi.

Tuy nhiên, Mạc Tịnh Ngôn cũng có chút nhận thức, nhất định là do lúc trước vô tình đã đắc tội đến stylist, hôm nay cô nhận vai nữ chính thuần khiết, trọng yếu như thế mà trên thảm đỏ lại mặc trang phục phơi bày thân thể thật không phù hợp, ngày mai bo chí lại bát nháo đưa tin...

Mạc Tịnh Ngôn có chút chán ghét bản thân, quá quan tâm ánh mắt người khác nhìn về mình, lại dễ dàng đánh mất chính mình, nhưng cô không thể không quan tâm. Những năm gần đây sự nghiệp tuột dốc thê thảm, hợp đồng ít đến đáng thương, lần này tham gia tác phẩm hay cũng là do cô tự mình tiến cử với đạo diễn. Mà ngay cả quảng bá cũng không giống như cô được hứa hẹn. Thân là một nghệ sĩ bi thảm nhất chính là chuyện này. Hai mươi tám tuổi, cô có chút mất đi phương hướng.

Một chiếc xe màu đen tiến sát thảm đỏ, một thân ảnh hoàn mỹ cao gầy từ trong xe bước ra, Mạc Tịnh Ngôn rõ ràng là có cảm giác khán giả cùng giới truyền thông một phen bạo động, ánh mắt đều bị người đứng sau Mạc Tịnh Ngôn hấp dẫn.

"Vương Tử Hựu...! A A A!"

Tiếng thét chói tai truyền đến, ánh đèn chớp mạnh hơn lúc nãy mười lần. Mạc Tịnh Ngôn kinh ngạc xoay người nhìn lại, thấy người chủ trì ở trên thảm đỏ chạy đến.

Từ trong đám người đi đến một cô gái, dùng câu trăng sao bao quanh, ánh mắt đại chúng đều hướng về nàng còn chưa đủ sức mô tả. Cô gái kia mặc một bộ lễ phục nhỏ lộ vai, chiếc cổ dài nhỏ, xương quai xanh tinh xảo cùng bộ ngực đầy đặn làm cho nàng trở nên hoàn mỹ như tranh vẽ, phía dưới là một cặp đùi thon dài mang một đôi giày cao gót sáng chói, từng bước từng bước một, ổn trọng, hào phóng lại không mất đi khí thế bước đi. Khóe miệng nàng mỉm cười, rất có lễ phép lại cao quý hướng hai bên thảm đỏ chào hỏi giới truyền thông cùng người hâm mộ, một chút cũng vui lòng luyến tiếc nụ cười của nàng. Người chủ trì là người mới, hỏi vài vấn đề có chút thẳng thắn, nhưng cô gái kia rất tự nhiên ứng phó, không làm đối phương khó xử, cũng không ủy khuất bản thân.

Mạc Tịnh Ngôn cười lạnh, cô biết người kia là ai, chỉ mới chạm ngõ điện ảnh và cũng là ngôi sao truyền hình mới nổi... Vương Tử Hựu.


Nàng được nữ đạo diễn danh tiếng một tay lăng xê. Năm nay mùa chiếu hè một mình nàng đảm nhận nhân vật chính số một, chỉ một lần đóng phim đã thành danh, lập tức nổi tiếng, đi đến nơi nào cũng có thể thấy quảng cáo của nàng.

"Nông cạn" Nhưng Mạc Tịnh Ngôn trong nội tâm đối với Vương Tử Hựu rất khinh thường. Một tiểu quỷ 23 tuổi đóng phim thì làm sao có thể sâu sắc được? Ở tuổi của nàng có thể trải qua được những gì? Dám đóng hình tượng nữ hoàng ở trong phim sao? không có căn cơ diễn xuất, chỉ là diễn qua loa nhợt nhạt mà thôi ! Nàng vì cái gì có thể nổi tiếng? Che đậy! mánh lới! còn có khuôn mặt yêu nghiệt thế thôi!

Mạc Tịnh Ngôn càng nghĩ càng tức giận. Tốt, đại minh tinh của các người đã đến, không còn ai chụp hình tôi, tôi đi là được chứ gì!

Mạc Tịnh Ngôn hờn dỗi bước chân so với bình thường hơi nhanh một chút, nhưng giờ đây cô hoàn toàn bị cảm giác phẫn nộ chiếm cứ, quên mất giờ đây cô đang mặc y phục với vạt áo có thể quét rác. Một bước giẫm lên vạt áo chính mình, chắc chắn là sẽ ngã về phía trước.

Trong khoảng khắc sắp ngã xuống đó, da đầu Mạc Tịnh ngôn quả thật muốn dựng đứng lên ! Sao cô có thể để cho bản thân ở trên thảm đỏ mà ngã được? Cô như thế nào lại ngã nhào trên thảm đỏ??

Cô thật không ngờ trong giây phút quyết định Vương Tự Hựu lại ôm lấy mình, nhìn như muốn bảo hộ cô không phải mất mặt, cái này tựa hồ cũng báo trước một đoạn nhân sinh của hai người.

"Thảm đỏ cái gì, cái gì nữ chính xuất sắc nhất, tất cả đều là phù du."

Buổi lễ trao giải được tiến hành đến lúc trao giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất cũng là thời điểm Mạc Tịnh Ngôn khắc sâu

Không hề lo lắng chuyện nữ chính xuất sắc nhất bị Vương Tử Hựu đoạt lấy. Mạc Tịnh Ngôn ngồi dưới khán phòng rập khuôn vỗ tay, nhìn ở trên sân khấu người kia nở mặt nở mày đem cúp thủy tinh xuất sắc nhất của mình ôm vào trong ngực, khuôn mặt tuổi trẻ cười đến độ tương lai rộng mở, ống kính chiếu đến khuôn mặt của Mạc Tịnh Ngôn, nàng thậm chí còn không muốn dối dá mà mỉm cười chúc phúc.


Quả thực là hóa hoang đường.

Kéo thân thể mệt mõi về nhà, Mạc Tịnh Ngôn căn bản là không cần trốn bọn chó săn theo dõi, hôm nay chó săn ở dưới nhà cô sẽ cực kỳ ít, những người kia đã chạy theo sau mông "đại minh tinh" Vương Tử Hựu.

Mạc Tịnh Ngôn cởi bỏ quần áo đi vào phòng tắm, ngâm mình vào trong nước nóng.

Ánh mắt Vương Tử Hựu lạnh lùng nhạo báng lại hiện lên trong đầu của Mạc Tịnh Ngôn.

Tựa hồ châm chọc cô đã là nghệ sĩ qua thời không còn ai để mắc đến! Vương Tử Hựu cao ngạo ngẩng đầu, không quan tâm đến có người đứng ngoài sau ót cô...

Thật đáng tức giận, tức giận, tức giận...

Mạc Tịnh Ngôn ôm lấy chính mình, dúi đầu vào trong gối: "Mình thật sự... đã rất tức giận sao?"

Cô cảm giác kiên cường của cô vì người kia mà đột nhiên sụp đổ, làm cho cô rơi vào hố sâu vạn trượng, khoảng cách chênh lệch đến nổi không ai có thể đối mặt được. Trong vực sâu ngay cả không khí cũng ít ỏi, hô hấp đều không thở đều, niềm kêu hãnh trong nội tâm làm sao còn có thể dùng được nữa chứ? Hoàn toàn không còn chút ý nghĩa nào.