Ngự Tứ Lương Y

Chương 90: Chọn ngày thành thân




Editor: Vện

Tạ Cảnh Tu đến Di Nhiên cư, Tần đại nương thông truyền, lát sau Vương phi mới cho người đưa y vào.

Tạ Cảnh Tu vào phòng, cúi đầu hành lễ, “Bái kiến mẫu thân.”

Vương phi dựa vào tháp dưỡng thần, chầm chậm mở mắt nhìn Tạ Cảnh Tu.

“Cả ngày hôm nay ngươi đi đâu”

Tạ Cảnh Tu đáp, “Nhân Tín đường.”

“Vì chuyện gì”

“Việc y thuật.”

“Y thuật của ai”

Tạ Cảnh Tu nói, “Ta chỉ quan tâm chuyện của Phượng đại phu.”

Vương phi được Tần đại nương đỡ dậy, mặt trầm như nước im lặng hồi lâu mới hỏi, “Cảnh Tu, ta và phụ thân ngươi không đồng ý hôn sự, có phải trong lòng ngươi có oán”

Tạ Cảnh Tu không có ý kiến, Vương phi nhìn y, “Ngươi dám làm Nhu Nhi khó xử, từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng chịu oan ức thế này.”

Tạ Cảnh Tu cúi đầu nói, “Mẫu thân hiểu lầm rồi. Ta không làm ai khó xử hết. Nếu không tin, mẫu thân có thể hỏi thẳng Giản lục tiểu thư.”

Vương phi hơi bức xúc, “Ngươi lấy sạch tài sản của Giản gia ngay trước mắt mọi người, còn dám nói không làm nàng khó xử sao Trước giờ ngươi không phải người như thế, Cảnh Tu, ngươi làm ta quá thất vọng.”

Tạ Cảnh Tu chỉ nói, “Không phải như vậy. Giản lục tiểu thư chủ động ngỏ lời giúp đỡ, ta cũng đang cần tiền, hai bên đều tình nguyện.”

“Ngươi!” Gương mặt trắng nõn của Vương phi tức đến đỏ bừng, nhìn Tạ Cảnh Tu hồi lâu, “Ta cứ tưởng ngươi đã suy nghĩ thông suốt, không ngờ ngươi thật sự bị người ta mê hoặc rồi.”

Tạ Cảnh Tu nhìn Vương phi, cũng trầm mặc một lát mới lên tiếng, “Mẫu thân, Giản gia tìm ngươi đòi lại bạc từ ta sao”

“Ngươi xem Giản gia thành ai hả.” Vương phi chán nản thở dài.

“Cũng vừa lúc, nhi tử đã bảo Nhị Cửu trực tiếp lấy bạc nhập vào kho rồi.”

Vương phi nhíu mày, không vui nhìn y, “Cảnh Tu, ngươi đừng nói đùa với ta. Ta cho là ngươi biết phân biệt đúng sai, không ngờ ngay cả cơ bản chuẩn mực nhất cũng không tuân. Hay ngươi nghĩ ban hôn rồi thì không thể thay đổi Phủ Nguyên Vương không cần một Thế tử phi có xuất thân và thanh danh như vậy.”

“Nhi tử chỉ muốn cưới người mình thích, hy vọng mẫu thân thành toàn.” Tạ Cảnh Tu nghiêm nghị nhìn Vương phi, sắc mặt thành khẩn.

Vương phi nhắm mắt thở dài, “Ngươi đừng quên, Giản đại phu vì cứu ngươi mà chết. Ngày đó hắn đã giao Giản gia cho ngươi, ngươi đã báo đáp hắn thế nào”

Tạ Cảnh Tu đột nhiên bật cười, vừa khinh thường vừa châm chọc.

Vương phi cau mày nhìn y, Tạ Cảnh Tu lại khôi phục vẻ lãnh đạm.

“Mẫu thân, câu nói ta được nghe nhiều nhất từ miệng ngươi là Giản đại phu vì cứu ta mà chết. Đến nỗi ta cứ tưởng lúc đó mẫu thân chứng kiến tận mắt.”

“Càn quấy!” Vương phi cả giận mắng, hai má đỏ gay, “Ngươi không niệm tình ân nhân thì thôi, còn châm biếm đáp trả là sao Cảnh Tu, từ lúc ngươi đến Hoài Thiên, càng ngày ngươi càng làm ta thất vọng.”

Tạ Cảnh Tu nói, “Từ khi đến Hoài Thiên, chưa lúc nào ta vừa lòng đến như vậy. Nếu mẫu thân quan tâm Giản gia, ngươi có thể tự mình che chở. Lấy thân phận Vương phi của ngươi, chăm nom hai nữ tử dễ như ăn cháo. Tại sao mẫu thân chỉ nói miệng mà không nguyện ý bỏ chút sức lực nào vậy”

Vương phi cắn răng không nói ra lời, ngực phập phồng thở gấp.

Nàng tuy mang tước hiệu Vương phi nhưng từ lâu đã bỏ mặc chuyện trong phủ, nếu không phải thân bất do kỷ, nàng đã sớm rời khỏi phủ Nguyên Vương ngột ngạt lạnh lẽo.

Trừ khi nàng cúi đầu trước nam nhân kia. Nếu vì Giản gia, nàng không phải không thể cúi đầu, nhưng mà, rốt cuộc vẫn thấy quá khó khăn.

Tạ Cảnh Tu, “Mẫu thân không hiểu rõ ta rồi. Xưa nay nhi tử chỉ biết, đã thích là phải nắm chặt trong tay, nếu không sẽ chẳng còn gì cả. Không ai có thể cướp đi thứ thuộc về ta. Ai cũng không được.”

“Ngươi!” Sắc mặt Vương phi nháy mắt trắng nhợt, đôi môi mỏng đỏ thắm khẽ run, không dám tin nhìn đứa con trai đột nhiên trở nên quá xa lạ.

Nàng sống một mình trong Di Nhiên cư, không có nhiều dịp gặp mặt Tạ Cảnh Tu. Từ nhỏ Tạ Cảnh Tu đã vô cùng chín chắn, không cần nàng quan tâm, sớm chiều thỉnh an đầy đủ, thái độ kính cẩn ân cần, Vương phi chưa từng thấy Tạ Cảnh Tu lạnh lùng như vậy.

Tạ Cảnh Tu hành lễ cáo từ, xoay người rời đi.

Vương phi thoát lực ngã ra tháp, Tần đại nương vội vàng rót ly nước ấm đưa đến.

Vương phi đẩy ly ra, dáng vẻ hơi đau thương nhìn Tần đại nương, run môi nói, “Nhũ mẫu, ngươi có thấy không Y dám đối xử với ta như thế, chẳng khác gì phụ thân y!”

Tần đại nương nhẹ giọng an ủi, “Vương phi chớ thương tâm, Thế tử còn nhỏ, tính tình cũng có lúc thất thường chứ. Y chịu nói ra bất mãn với Vương phi, tức là hai người đâu có ngăn cách.”

Nói vậy nhưng chính nàng cũng không tin những lời này.

Thế tử nhà các nàng trước giờ đều hoàn hảo ở mọi phương diện, y tôn kính trưởng bối, thân thiết với huynh đệ, bản thân cầu tiến, khiến người ta không tìm được bất kỳ khuyết điểm nào.

Nhưng y luôn sống với tư cách người bên ngoài Vương phủ, tâm của y căn bản không đặt ở tòa phủ đệ rộng lớn này.

Vương phi và Vương gia có thời gian hơn hai mươi năm để kéo tâm tư nhi tử về, nhưng bọn họ đều quá cao ngạo.

Hiện tại, cơ hội đó đã tan thành mây khói.

Tạ Cảnh Tu rời khỏi Di Nhiên cư, hộ vệ hầu bên ngoài đến báo, “Chủ nhân, Nhị Cửu đã về.”

Tạ Cảnh Tu gật đầu, “Bảo hắn lập tức đến gặp ta.”

Việc tính bát tự, đến nay Khâm Thiên giám vẫn chưa có động tĩnh, hơn nửa là đã có người gây khó dễ. Dù không có, Tạ Cảnh Tu cũng không muốn chờ đợi.

Tất cả mọi người đều không đồng ý nguyện vọng của y, chỉ có Hoàng đế lẩm cẩm kia chống đỡ cuộc hôn nhân này, khóe môi Tạ Cảnh tu nhếch nụ cười mỉa mai.

Thế gian này chưa từng ưu ái y, vậy đối địch với tất cả cũng có gì phải sợ

Không quá mấy ngày, Tiêu Ngự đã nghe tin, Khâm Thiên giám đã chọn ra ngày lành tháng tốt cử hành hôn lễ, là hai mươi ba tháng Giêng.

Hôm sau, Tạ Cảnh Tu gióng trống khua chiêng dẫn hộ vệ phủ Nguyên Vương áp tải mấy chục rương sính lễ, quy mô rầm rộ thẳng tiến Phượng phủ.

Phượng Vân Phi mang người đón tiếp Tạ thế tử, sính lễ được khiêng vào lấp đầy cả sân, mở vài chiếc rương thấy toàn là bạc trắng chói lóa.

“Những thứ này là của hồi môn của Phượng đại phu.” Tạ Cảnh Tu nói thẳng.

Sắc mặt Phượng Vân Phi càng thêm khó coi, nét cười đã sắp không duy trì được nữa.

“Tạ thế tử, Phượng gia ra chưa đến nỗi không lo được của hồi môn cho Ngọc Nhi.”

Tạ Cảnh Tu, “Ý ta là những sính lễ này chỉ dành cho một mình Phượng đại phu, Phượng đại nhân chớ để người không liên quan xớ rớ vào.”

Sính lễ chuyển vào nhà kho Phượng phủ, trừ hắn là gia chủ thì chỉ còn phu nhân Lô thị, người ngoài căn bản không thể đụng vào. Vậy Tạ Cảnh Tu nói “người không liên quan” rốt cuộc muốn ám chỉ ai!

Phượng Vân Phi xạm mặt không nói, ngồi cứng ngắc trên ghế.

Lô thị vốn cũng phải ra tiếp, nhưng sau lần nàng trúng độc, Lô thị càng lạnh nhạt hơn trước, lần này nàng lấy cớ thân thể không khỏe, ngay cả mặt cũng không lộ ra.

Phượng Vân Phi cho là Tạ Cảnh Tu cố ý làm mình khó xử, Tạ Cảnh Tu cũng thấy Phượng Vân Phi chẳng đáng để y tôn trọng.

Biết rõ thân phận của Phượng đại phu phức tạp, vậy mà không hề có chút nỗ lực nào với việc hắn phải lấy chồng, chỉ bày ra cái mặt từ phụ bất đắc dĩ, đúng là thứ giả nhân giả nghĩa.

“Ta đi gặp Phượng đại phu.” Tạ Cảnh Tu đứng dậy nói.

Phượng Vân Phi miễn cưỡng nặn ra nụ cười lễ độ, đích thân dẫn Tạ Cảnh Tu đến cửa viện tử của Tiêu Ngự.

Tiêu Ngự ra mở cửa, hơi bất ngờ khi thấy Phượng Vân Phi và Tạ Cảnh Tu cùng đứng bên ngoài.

Tạ Cảnh Tu bước qua ngạch cửa, làm như không còn ai khác kéo tay Tiêu Ngự, “Phượng đại phu, ngày lành đã chọn, hai mươi ba tháng Giêng ta đến cưới ngươi về.”

Phượng Vân Phi nhìn hai người dắt tay nhau, nụ cười trở nên méo mó khôn cùng, đôi mắt như bốc lửa nhìn chằm chằm hai cái tay.

Con trai hắn căn bản không có ý định từ chối, rốt cuộc…

Trong đầu Phượng Vân Phi xẹt qua một ý nghĩ, lại lập tức bị suy nghĩ đó dọa sợ, lắc đầu liên tục.

Không thể nào, sao có thể xảy ra chuyện đó được Quả thực quá hoang đường!

Tiêu Ngự liếc Phượng Vân Phi, thấy hắn cứ tần ngần ngay cửa không chịu đi, đang do dự không biết nên bắt chuyện không, Tạ Cảnh Tu đã quay lại đóng sập cửa.

“Lần sau muốn gặp phải chờ đến ngày thành thân.” Tạ Cảnh Tu nhẹ giọng hỏi, “Phượng đại phu không định mời ta vào ngồi một lát sao”

Phải rồi, Thế tử muốn tuân thủ lễ giáo mà.

“Cũng chỉ hơn một tháng thôi mà.” Tiêu Ngự cười nói, dẫn Tạ Cảnh Tu vào phòng.

Trong viện ngoại trừ vài nha hoàn quét tước, lúc khác Tiêu Ngự không để ai ở lại, bởi vậy người hầu chỉ có một mình Bách Linh.

Trong phòng có lò sưởi ấm áp vô cùng, Tạ Cảnh Tu cởi áo choàng lông tiện tay đưa cho Tiêu Ngự.

“…” Tiêu Ngự vâng mệnh run rẩy nhận lấy, đặt trên lò sưởi hun ấm.

Một đầu tóc đen tuyền của Tạ Cảnh Tu được phát quan búi gọn lên đỉnh đầu, thân hình cao lớn đứng giữa phòng quan sát bốn phía.

Bày trí trong phòng gọn gàng sạch sẽ, giá áo ở góc tường treo bộ áo cưới y đã gửi đến, Tạ Cảnh Tu đến gần nhìn, mắt hiện ý cười ôn hòa.

Tiêu Ngự mất tự nhiên, “Ngươi nhìn cái gì.”

Tạ Cảnh Tu chỉ một đóa hoa nhỏ sứt sẹo thêu trên góc áo, cười nói, “Ta nhớ tay nghề của những tú nương được mời đến đâu chỉ có thế này.”

“Còn không phải tại Bách Linh tối ngày lảm nhảm vào tai ta sao, nhất định bắt ta phải thêu cái gì đó, nói là điềm lành.” Tiêu Ngự bất đắc dĩ, “Ngươi không biết ma âm của Bách Linh có thể lên cao đến mức nào đâu, ngày đêm xuyên vào tai, ta chịu không nổi.”

Tạ Cảnh Tu nhẹ nhàng vuốt ve đóa hoa nhìn không ra là giống hoa gì, ánh mắt cong cong, “Nha đầu kia của ngươi rất tốt.”

“Vì phối hợp quá ăn ý với mấy trò thú vị của ngươi chứ gì.” Tiêu Ngự lườm y.

Bây giờ Tạ Cảnh Tu mà không biết hắn là nam nhân mới lạ, vậy mà nhất định muốn cưới hỏi đàng hoàng. Chuyện vốn không có khả năng trở thành sự thật lại được y hoàn thành, quả là không tưởng.

Dù gì Tạ Cảnh Tu chưa bao giờ làm hại hắn, Tiêu Ngự cũng không muốn tính toán với y.

“Phượng đại phu.” Tạ Cảnh Tu về bên cạnh Tiêu Ngự, khẽ rũ mi, đôi đồng tử nâu nhạt chăm chú nhìn hắn.

Tiêu Ngự, “…” Tạ thế tử lại đang yên đang lành gọi hắn trống không, tật xấu gì thế này.

“Thư ta viết cho ngươi có còn giữ không” Tạ Cảnh Tu hỏi.

Tiêu Ngự gật đầu. Tạ Cảnh Tu cười nói, “Nhớ để vào của hồi môn mang theo luôn, sau này phải giữ cho kỹ.”

“…” Hắn không hề bất ngờ khi Tạ thế tử tự kỷ như vậy.

Tạ Cảnh Tu đột ngột vươn tay, vững vàng ôm hắn vào lòng.

Tiêu Ngự hơi mất tự nhiên giãy dụa, lại nghe Tạ Cảnh Tu khẽ nỉ non, “Chỉ một tháng nữa chúng ta sẽ thành thân. Cuối cùng, bổn Thế tử cũng có một gia đình.”

Giọng nói của y vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng Tiêu Ngự nghe được lại sững sờ, lòng càng thêm chua xót.

Tạ Cảnh Tu xưa nay lạnh lùng, ngạo mạn mà cao quý, nói những lời tang thương thế này thực sự không hợp với Tạ Cảnh Tu chút nào.

Tiêu Ngự nhịn không được giơ tay khẽ vuốt lưng Tạ Cảnh Tu, thầm lặng an ủi.

“Tổ phụ nói, nếu chúng ta có thể hai năm sinh ba đứa thì lão nhân gia sẽ càng cao hứng.” Tạ Cảnh Tu nói.

Tiêu Ngự, “…”

Cái gì mà tang thương với đáng thương, căn bản đều là hắn bị ảo giác!