Ngự Tứ Lương Y

Chương 84: Tâm ý của Thế tử




Editor: Vện

Trong Nhân Tín đường, Phùng đại phu ngồi đối diện Tạ Cảnh Tu đến thăm, vui vẻ trò chuyện.

Nói là vui vẻ trò chuyện, thật ra chỉ có Phùng đại phu nói, Tạ thế tử chỉ ngồi nghe.

Tạ Cảnh Tu là người quý chữ như vàng, từ bé đã vậy. Phùng đại phu cũng không thấy thái độ đó của Tạ Cảnh Tu là thất lễ.

Lần đầu tiên Phùng đại phu gặp Tạ Cảnh Tu, lúc đó y mới bảy tuổi.

Đứa bé nhỏ xíu bị thương nặng, hai thị vệ của y cũng bị thương, đau đến xuýt xoa không ngừng, vậy mà y vẫn không rên tiếng nào, gương mặt nhỏ trắng bệch không chút máu, mồ hôi lạnh thấm ướt ba lớp vải áo.

Lúc chữa trị, Phùng đại phu cũng không biết y là trưởng tử của Nguyên Vương, mãi đến lúc thương tích khỏi hẳn, Tạ Cảnh Tu mới nói ra thân phận của mình, y rất lễ phép nhờ Phùng đại phu đưa mình về phủ Nguyên Vương.

Vài ngày sau thì đưa đến một khoản tiền kếch xù làm phí chữa thương.

Mấy ngày đó, Nguyên Vương gia cứ tưởng Tạ Cảnh Tu mất tích vì ham chơi, đến bây giờ hắn vẫn không biết con trai mình đã dạo qua một vòng quỷ môn quan.

Bởi vậy, Nguyên Vương thế tử lạnh nhạt người ngoài, chỉ đặc biệt tôn trọng Phùng đại phu.

“Gần đây Tạ thế tử bận rộn chuẩn bị hôn lễ sao” Phùng đại phu cười nói, “Khâm Thiên giám đã chọn ra ngày lành tháng tốt để đón dâu chưa”

Tạ Cảnh Tu đáp, “Tạm thời vẫn chưa.”

Cưới hỏi ở Lương Quốc có tập tục, trước khi định ngày thành thân phải đưa bát tự của hai người đến Phật đường thờ ba ngày, xem như thể hiện lòng thành.

Khâm Thiên giám đã dâng bát tự của Tạ Cảnh Tu và Tiêu Ngự lên Vấn Thiên đài, thái độ rất trịnh trọng.

Phải xem bát tự hung cát ra sao, định ra ngày thành thân, lúc đó hôn ước mới chính thức có hiệu lực.

Từ lúc lấy bát tự của hai người đã qua nửa tháng, lẽ ra đã sớm có kết quả, không biết vì sao đến giờ vẫn chưa có động tĩnh gì.

Phùng đại phu nhíu mày, nhớ lại thái độ lúc trò chuyện của Vương phi. E là trên dưới phủ Nguyên Vương không ai tán thành hôn nhân của Thế tử, không biết việc trì trệ này có liên quan đến người nào trong phủ Nguyên Vương không.

Thật ra, so với Phượng đại tiểu thư, trong lòng Phùng đại phu dĩ nhiên nghiêng về Giản lục tiểu thư hơn.

Dù sao đi nữa, mười mấy năm qua ông vẫn luôn cho rằng Giản lục tiểu thư sẽ là Thế tử phi tương lai. Giản lục tiểu thư và Tạ thế tử quen nhau từ nhỏ, đều là đứa trẻ nội tâm hiểu chuyện. Ông nhìn họ cũng mang tâm tình như nhìn hậu bối của mình.

Huống hồ, lần đầu gặp Phượng đại tiểu thư, rõ ràng Phượng đại tiểu thư là một công tử, lúc nghe tin hai người được ban hôn, Phùng đại phu cũng hết hồn.

Tuy Phượng đại tiểu thư cũng rất tốt, nhưng môn không đăng hộ không đối, Phùng đại phu cảm thấy từ đầu đến cuối chỉ có Giản lục tiểu thư chịu thiệt.

“Thế tử, thứ cho lão phu lắm lời một câu.” Phùng đại phu vuốt râu, “Việc ngươi cưới Phượng đại tiểu thư, chỉ sợ gặp phải tầng tầng cản trở của Vương phủ.”

Ngoài Nhân Tín đường có chiếc xe ngựa đỗ lại, người hầu thấy riết thành quen, biết ngay là xe ngựa của Giản lục tiểu thư.

Có người ân cần đến nói, “Giản lục tiểu thư, mời vào phòng, bên ngoài rất lạnh.”

“Ta đến tìm Phùng lão nghiên cứu một phương thuốc.” Giản lục tiểu thư cười nói, “Không biết Phùng lão có rảnh không”

“Phùng lão đang nói chuyện với Tạ thế tử ở gian sau.” Người hầu cười nói.

Bán Hạ cướp lời, “A, Thế tử đến rồi sao. Vậy tiểu thư nhà ta hôm nay không phải một chuyến tay không rồi.”

Người hầu vội nói, “Bán Hạ cô nương nói phải, Phùng lão cũng có nói, Giản lục tiểu thư là khách quý của Nhân Tín đường, để ai chứ không được để ngươi một chuyến tay không. Mời tiểu thư vào, ta đi báo một tiếng.”

Bán Hạ đỡ Giản lục tiểu thư vào Nhân Tín đường, gọi người hầu, “Không cần thông báo, mắc công người ta tưởng chúng ta kiêu ngạo. Cứ để Phùng lão và Thế tử nói chuyện, chúng ta ngồi chờ trong phòng sưởi là được rồi. Ngươi làm việc của ngươi đi.”

Người hầu cười thành tiếng, dẫn họ ra gian sau rồi đi làm việc.

Tạ Cảnh Tu nói, “Phượng đại phu gả cho ta liên quan gì đến người khác.”

Phùng đại phu phát hiện Tạ Cảnh Tu chưa bao giờ dùng danh xưng Phượng đại tiểu thư, luôn gọi hắn là Phượng đại phu. Không lẽ Tạ thế tử vừa ý Phượng đại phu vì thích hắn hành y cứu người Nếu thế thì Giản lục tiểu thư quen biết với y từ lâu thua kém chỗ nào

Thậm chí thanh danh Giản lục tiểu thư tốt đẹp hơn nhiều, bách tính trong lẫn ngoài kinh thành đều khen không ngớt lời.

“Thế tử còn trẻ, nói không liên quan đến người khác, thực chất làm sao không liên quan được” Phùng đại phu than thở, “Sau này Thế tử ra ngoài, còn Phượng đại phu hơn nửa thời gian phải sinh hoạt trong Vương phủ, ngày ngày ở chung với Vương phi, chỉ sợ gây ra không ít chuyện phiền lòng.”

Tạ Cảnh Tu rũ mắt, khóe miệng hơi nhếch lên, lại r ất nhanh trở về như cũ.

“Sẽ không đâu.”

Phùng đại phu biết nhiều lời với Tạ Cảnh Tu cũng vô ích. Y chưa từng giải thích những thứ thừa thãi với người khác, Phùng đại phu cũng xem như trông y lớn lên nhưng chưa bao giờ nhìn thấu được y.

“Ai, lão phu không vòng vo với thế tử nữa. Thật ra Vương phi có nói chuyện với lão phu, tuy không nói thẳng nhưng lão phu cũng nhận ra, nàng muốn nhờ ta khuyên nhủ Thế tử.” Phùng đại phu nói thẳng, “Vương phi ưng ý Giản lục tiểu thư, hẳn Thế tử có biết mà.”

Tạ Cảnh Tu không có ý kiến, Phùng đại phu đành nói tiếp, “Trước đây lão phu cũng cho rằng Giản lục tiểu thư và Thế tử là trời sinh một đôi, nhưng không ngờ tạo hóa trêu ngươi. Từ khi Giản đại phu tạ thế, một mình Giản lục tiểu thư chống đỡ y quán Giản gia, ra ngoài hành y giúp đời, tuy danh tiếng vang xa nhưng nhân duyên đã hỏng. Bao nhiêu công tử thế gia muốn cưới nàng, nhưng chỉ vì nàng làm nghề y nên chỉ có thể làm thiếp thất, những ai muốn cưới nàng làm chính thê toàn là dân thường.”

Vậy nên Phùng đại phu mới càng thêm thương tiếc nàng.

“Từ sau khi Giản đại phu qua đời, Thế tử vô cùng săn sóc Giản lục tiểu thư, đa số người kinh thành đã ngầm thừa nhận Giản lục tiểu thư là Thế tử phi tương lai. Giờ thành ra thế này, chỉ sợ tình cảnh của Giản lục tiểu thư càng khó xử hơn.”

Tạ Cảnh Tu nhìn Phùng đại phu, “Vậy theo cái nhìn của Phùng đại phu thì phải làm thế nào”

“Dù sao lão phu cũng chỉ là người ngoài. Vương phi nhờ lão phu khuyên mấy câu, lão phu cũng đã hết lời với Thế tử.” Phùng đại phu nói.

Tạ Cảnh Tu chỉnh tay áo, hơi cúi đầu, “Tuy thánh chỉ đã ban hôn, nhưng chỉ cần bói ra bát tự không hợp, mệnh trời khó trái mà từ hôn thì Hoàng thượng cũng sẽ không giáng tội.”

Phùng đại phu im lặng vuốt râu. Nhất định Vương phi cũng có ý này, nên mới tìm ông khuyên Tạ Cảnh Tu hồi tâm chuyển ý. Không nghĩ Tạ Cảnh Tu đã suy xét chuyện này thấu đáo rồi. Trước kia y rõ ràng chẳng màng thế sự, lại chỉ vì chuyện hôn nhân này hao hết tâm tư.

“Nếu ta từ hôn cưới người khác, Phùng lão cho rằng Phượng đại phu sẽ như thế nào” Tạ Cảnh Tu hỏi.

Phùng đại phu sững sờ.

Ông chỉ cảm thấy tính tình Phượng đại phu táo bạo phóng khoáng hơn Giản lục tiểu thư rất nhiều, huống hồ việc Phượng đại phu ép phụ thân ly hôn mọi người đều biết, có thể thấy Phượng đại phu không phải người câu nệ tiểu tiết ham hư danh. Từ hôn với Phượng đại phu hẳn càng dễ dàng hơn so với Giản lục tiểu thư.

Giản lục tiểu thư là nữ tử mềm yếu, lại thân cận với ông hơn, ông lựa chọn nghiêng về bên nào, khỏi cần nghĩ cũng biết.

Lại nghe Tạ Cảnh Tu nhẹ giọng nói, “Ta có thể cho Phùng lão biết, nếu từ hôn, Phượng đại phu sẽ không cảm thấy bất kỳ vướng mắc nào. Hắn đủ mạnh mẽ, có thể tự mình chống đỡ một khoảnh trời. Có phải Phùng lão luôn cảm thấy thương tiếc cho Giản lục tiểu thư không”

Phùng đại phu cười khổ, “Thế tử trước giờ luôn thấu hiểu lòng người.”

Tạ Cảnh Tu đứng dậy, “Nhưng mà, người thấy rối rắm sẽ là ta. Cầu mà không được là ta. Là ta hao tổn tâm cơ mới giữ được Phượng đại phu lại bên cạnh. Bất luận người nào muốn bắt Phượng đại phu rời khỏi ta, chính là tuyên chiến với ta. Các ngươi cho rằng người mình đối phó là Phượng đại phu sao. Sai rồi, người các ngươi muốn đối phó là ta. Phùng lão, ta không ngờ ngay cả ngươi cũng khiến ta thất vọng.”

Phùng đại phu khiếp sợ nhìn Tạ Cảnh Tu.

So với bản tính quý chữ như vàng, mấy câu này của Tạ Cảnh Tu đã xem như cực hạn.

Tuy giọng điệu vẫn bình thản nhưng Phùng đại phu vẫn nhận ra, Tạ Cảnh Tu thật sự tức giận.

Tạ thế tử xưa nay lãnh đạm với mọi thứ đến mức không giống người bình thường, nhiều lần gặp họa sát thân mà vẫn không để trong lòng. Nhưng lại nổi giận vì chuyện này.

“Thế tử, lão phu chỉ là…” Phùng đại phu hơi bất ngờ, nói lắp bắp.

Tạ Cảnh Tu lạnh lùng cáo từ.

Thái độ hệt như Tạ Cảnh Tu lúc bảy tuổi đã đối xử với ông, Phùng đại phu tiu nghỉu.

Phùng đại phu tiễn Tạ Cảnh Tu ra ngoài, vừa khéo gặp Giản lục tiểu thư và nha hoàn của nàng đứng bên đường mòn.

Vì vừa bàn chuyện của Giản lục tiểu thư nên nhất thời Phùng đại phu hơi mất tự nhiên.

Giản lục tiểu thư dẫn nha hoàn tiến đến, uyển chuyển nhún người.

“Tạ thế tử tốt lành.”

Tạ Cảnh Tu gật đầu với nàng.

“Phùng lão, ngươi tiếp khách đi, không cần tiễn.” Nói rồi đi thẳng ra ngoài.

“Thế tử chờ đã.” Giản lục tiểu thư gọi, nàng nhìn Bán Hạ, “Lấy đồ ra.”

Bán Hạ lấy trong túi ra một tờ giấy viết thư và túi hương nhỏ, cung kính đưa đến trước mặt Tạ Cảnh Tu.

Giản lục tiểu thư nói, “Tạ thế tử, đây là phương thuốc điều dưỡng thân thể mới của Vương phi, trong túi hương là vài dược liệu quý hiếm, bào chế theo cách mới sẽ hiệu quả hơn lúc trước nhiều. Phương pháp bào chế cũng đã ghi trong phương thuốc. Ta không tiện đến phủ, vừa vặn gặp Thế tử ở đây, nhờ Thế tử đưa cho Vương phi cũng như nhau.”

Tạ Cảnh Tu liếc tờ giấy đơn thuốc, không tiếp nhận.

“Giản lục tiểu thư nhọc công rồi. Phùng lão, ngươi nhận đi, hôm khác Vương phủ cho người đến lấy. Ta còn có việc, đi trước một bước.” Nói xong xoay gót đi, vạt áo choàng vương hơi gió lạnh, phất bay tuyết đọng trên đất.

Phùng đại phu biết Tạ Cảnh Tu không muốn tiễn không phải vì khách khí, nên không đi theo, dẫn Giản lục tiểu thư vào phòng.

Sắc mặt Giản lục tiểu thư vẫn bình tĩnh, cũng không nhắc Tạ thế tử, hờ hững đưa ra phương thuốc mới, thành khẩn thỉnh giáo Phùng đại phu.

Phùng đại phu rất vừa lòng, cầm phương thuốc mới lên xem xét.

Đây là đơn thuốc cầm máu, giảm đau và khử trùng mới, vốn là ba phương thuốc bắt nguồn từ y quán Giản gia, mỗi tờ đều vô cùng quý giá. Bây giờ được Giản lục tiểu thư khéo léo nhập ba thành một, Phùng lão xem rồi tấm tắc khen ngợi.

“Giản lục tiểu thư thật sự bỏ quá nhiều công sức nghiên cứu thảo dược, lão phu bái phục!”

Giản lục tiểu thư cười hỏi, “Phùng lão quá khen, ngươi thấy phương thuốc này thế nào”

Phùng đại phu gật gù liên hồi, “Hay lắm hay lắm. Chỉ cần thêm vào một chút xuyên tâm liên thì hiệu quả càng tốt hơn. Nếu có thể kết hợp được ba loại dược liệu trong này, chế thành thuốc tùy thân, sau này lấy trị ngoại thương vô cùng nhanh và thuận tiện.”

Giản lục tiểu thư mỉm cười, “Ta cũng nghĩ vậy.”

Đang nói chuyện, bên ngoài có tiếng kêu la ồn ào, người hầu chạy vào phòng báo, “Phùng đại phu, có người đem đến một tiểu cô nương bị xe ngựa tông, thương thế rất nặng, ngươi mau ra xem.”

Phùng đại phu vội vàng đứng lên, “Đi, đi xem.”

Giản lục tiểu thư cũng ra sảnh trước. Ra đến quầy thuốc, chỉ thấy trước quầy đã bị người vây kín, một thiếu nữ mặc y phục nhà nông đơn bạc quỳ trên đất, tay ôm một bé gái đang bất tỉnh, bên cạnh còn một bé trai níu chặt vạt áo nàng.

“Đại phu đâu Vị nào là đại phu Van xin đại phu mau cứu muội muội ta, nàng chảy nhiều máu lắm!” Thiếu nữ sốt ruột khóc nấc.

Cạnh cửa lớn có hai nam nhân, chính họ đã giúp thiếu nữ đưa người bị thương đến Nhân Tín đường, lúc này cũng lớn tiếng nói, “Chúng ta thấy xe ngựa của Giản lục tiểu thư đậu bên ngoài, chắc Giản lục tiểu thư đang ở Nhân Tín đường, nàng nhất định chữa khỏi cho tiểu cô nương này.”

Phùng đại phu bước nhanh đến bên bé gái, ngồi xổm xuống nói, “Tiểu cô nương đừng gấp. Lão phu chính là đại phu, để ta nhìn xem.”

Giản lục tiểu thư đội mũ mạng thật dài, đến cạnh thiếu nữ, “Cô nương đừng vội, chúng ta sẽ cố hết sức chữa cho lệnh muội.”

Thiếu nữ lùi về sau, chừa chỗ trống cho Phùng đại phu, vẫn thút thít nhìn Giản lục tiểu thư.

“Ngươi là Giản lục tiểu thư”

Giản lục tiểu thư cười gật đầu.

Thiếu nữ nói, “Ta tên Lục Dung Dung. Giản lục tiểu thư, van xin ngươi chữa trị cho muội muội ta, nàng còn nhỏ lắm, nàng không thể có chuyện gì được!”

“Lục cô nương đừng lo.” Giản lục tiểu thư nhẹ giọng trấn an.

Phùng đại phu gọi học trò bưng nước luộc rau sam đến, cẩn thận rửa vết thương trên trán cô bé.

Rất nhanh đã lộ ra miệng vết thương đỏ au.

Lục Dung Dung nhìn vết thương, kinh sợ hít vào một ngụm khí.

Giản lục tiểu thư lại thở hắt ra, “Lục cô nương chớ lo, miệng vết thương của lệnh muội nhìn đáng sợ nhưng không sâu. Chỉ cần đắp thuốc cầm máu, băng bó kỹ, chờ miệng vết thương tự khép lại là được. Lệnh muội còn nhỏ, có thể sau này cũng không để sẹo đâu.”

Lục Dung Dung vui mừng hỏi, “Thật sao!”

Giản lục tiểu thư gật đầu, đến chỗ Phùng đại phu.

“Phùng đại phu, dùng phương thuốc mới xem. Ngoại trừ cầm máu còn có thể giảm đau khử trùng, rất thích hợp với loại thương tích này.”

Phùng đại phu gật đầu đồng ý, đưa phương thuốc cho học trò đi điều chế, lại lấy thuốc bột cầm máu thông thường băng vết thương cho cô bé.

Người ngoài cửa thấy các vị đại phu xử lý dễ dàng, biết cô bé không còn gì đáng ngại, liền tản đi.

Bé gái được chuyển vào phòng nghỉ cách bức bình phong sau quầy thuốc, Lục Dung Dung ôm bé trai trong lòng ngồi canh chừng muội muội, vẻ sầu lo trên mặt vẫn không nguôi.

“Vết thương của muội muội đã hết chưa Sao muội muội vẫn chưa tỉnh.” Bé trai dựa vào lòng Lục Dung Dung, ngây thơ hỏi.

Lục Dung Dung thấy sắc mặt cô bé tái nhợt, hô hấp nhanh mà đứt quãng, mồ hôi lạnh chảy khắp mặt và cơ thể, lòng không nhịn được lo lắng.

“Muội muội bị thương ở đầu, phải ngủ một lát mới tỉnh được, chúng ta đừng đánh thức muội ấy. Đợi lát nữa đại phu đổi thuốc, muội muội sẽ khá hơn.” Lục Dung Dung nói.

Bé trai ngoan ngoãn gật đầu.

“May là gặp được Giản lục tiểu thư và Phùng đại phu đấy.” Một giọng nói bất thình lình vang lên, Lục Dung Dung giật bắn người, ngẩng đầu nhìn, chính là nam nhân đã giúp nàng đưa muội muội đến Nhân Tín đường, gã vẫn chưa rời đi.

“Đa tạ đại ca đã cứu giúp.” Lục Dung Dung cảm kích nói, “Nếu không nhờ đại ca giúp ta tìm ra y quán, ta thật sự không biết nên làm gì. Không biết tôn tính đại danh của đại ca là gì”

“Ta tên Đinh Bằng.” Đinh Bằng nhe răng cười, “Cô nương hỏi tôn tính đại danh làm gì Tính lấy thân báo đáp hả! Khà khà.”

Lục Dung Dung thấy gã không câu nệ tiểu tiết, cũng không thấy bị xúc phạm, cười nói, “Nói gì chứ, đại ân không thể đa tạ đủ, rốt cuộc ta cũng phải báo đáp đại ca thôi.”

Hai người đang nói chuyện, Giản lục tiểu thư và Phùng đại phu bước vào.

Thuốc bột nghiền nhuyễn đựng trong bình sứ được điều chế theo phương thuốc mới, cả băng vải sạch và nước rau sam, Phùng đại phu tự tay rửa vết thương đổi thuốc cho cô bé, băng lại kỹ càng.

Giản lục tiểu thư ngồi xuống cạnh Lục Dung Dung, thấy nàng bình thản, Lục Dung Dung cũng yên tâm phần nào.

Đinh Bằng vuốt cằm, cười nói, “Sao ta thấy kinh thành ngày càng nhiều thần y.”

Bán Hạ trừng gã, “Đinh đội trưởng nói ai vậy Không phải người nào cũng có thể tùy tiện xưng là thần y.”

Đinh Bằng chưa kịp đáp lời, cô bé trên giường đột ngột hét lớn, “Đau quá, đau quá!”

Phùng đại phu đang dọn hòm thuốc kinh ngạc, vội vã kiểm tra.

Bé gái vẫn chưa tỉnh, đang hôn mê mà đôi tay nhỏ ôm bụng cuộn thành một đống, trong cơn mơ màng vẫn luôn miệng kêu đau.