Editor: Vện
Sáng hôm sau, Tam lão thái gia ra chợ xem chim cảnh, cá cảnh, mặt mày sáng láng chống gậy về Phượng phủ.
Vừa đến cổng lớn, ven đường có mấy người đột ngột xuất hiện, đều là đám lão gia đã sống hơn nửa đời người ở các ngõ hẻm lân cận.
Họ vừa thấy Tam lão thái gia liền vồn vã tiến lên chào hỏi.
Tam lão thái gia ngẩng đầu ưỡn ngực, vui vẻ tiếp chuyện xã giao, mấy ngày qua, ông đã quen với sự kính trọng và cảm kích của dân chúng trong lẫn ngoài thành Hoài Thiên.
Vì ông đã nuôi ra một chắt nữ tốt như vậy. Phượng Chiếu Ngọc chữa hết bệnh dịch cho thành Hoài Thiên, còn dùng thôn trang nhà mình làm khu cách ly, bất kể là người giàu hay nông dân chân đất đều được chuyển vào đó chữa trị chu đáo, đối xử vô cùng bình đẳng.
Hiện tại, thành Hoài Thiên ai cũng khen Phượng gia dạy ra được một nữ nhi như Bồ Tát sống.
Trước đây, Tam lão thái gia còn thấy Phượng Chiếu Ngọc suốt ngày lêu lổng, chẳng biết phép tắc, nào có giống tiểu thư khuê các cửa lớn không ra cổng trong không bước, khiến ông thật mất mặt.
Nhưng trải qua mấy hôm nay mới thấy Phượng Chiếu Ngọc đã đem về thể diện rất lớn cho Phượng gia.
Nếu nói Phượng Vân Ninh và Phượng Vân Phi đã mang lại vinh hoa phú quý cho nhà, thì Phượng Chiếu Ngọc thu về kính ngưỡng, danh vọng và lòng tôn trọng của bao người.
Tam lão thái gia là người vô cùng sĩ diện, tuy lúc trước mọi người vẫn hâm mộ Phượng gia nhưng sau lưng thì lén lút châm chọc họ bám váy nữ nhi, dù sao thì quá trình trèo cao của Phượng Vân Ninh cũng chẳng mấy vẻ vang. Bây giờ đầu đường cuối phố ai cũng thật lòng kính trọng làm Tam lão thái gia còn dễ chịu hơn những khen ngợi xu nịnh trước kia.
Quả thật vô cùng khoan khoái.
Ông không nhìn xa trông rộng như Đại lão thái gia, nhưng trực giác mách bảo rằng Phượng Chiếu Ngọc còn tài năng hơn Phượng Vân Ninh nhiều.
Đám nữ tử danh môn suốt ngày ru rú trong khuê phòng kia dù có tiếng tăm vang lừng cũng nào sánh được với chắt nữ của ông, chỉ bằng đôi bàn tay cũng có bản lĩnh cướp người từ tay Diêm Vương.
Đang nói chuyện phiếm với mấy ông lão thì thấy một chiếc xe ngựa xa hoa chậm rãi chạy đến, dừng ngay trước cổng chính Phượng phủ.
Tam lão thái gia ngờ vực nhìn sang, thấy tiểu ca đánh xe nhe răng cười với ông, “Ngài là Tam lão thái gia của Phượng phủ đúng không Là trưởng bối của Phượng đại tiểu thư hả”
Tiêu Ngự vừa rời giường mặc y phục, Bách Linh bên ngoài gõ cửa, hưng phấn gọi, “Tiểu thư tiểu thư, Thế tử gia đến rồi.”
Đến thì đến, y tới để gặp trưởng bối Phượng gia mà, họ sẽ không gọi hắn ra gặp khách đâu. Tiêu Ngự lười biếng ngáp một cái, tinh thần uể oải cột dây trên y phục.
Mà không biết Tạ thế tử sẽ nói gì với Tam lão thái gia.
Trong thư phòng tiền viện, Tam lão thái gia sợ nơm nớp ngồi phía dưới, lén đưa mắt nhìn Nguyên Vương thế tử ngồi ngay ngắn phẩm trà.
Ông cũng có nghe nói, trong lúc chữa bệnh, Phượng Chiếu Ngọc quen được quý nhân này, mà mấy lời đồn đại của đám nữ nhân ở hậu viện nửa thật nửa giả, ai dám tin, không ngờ vị này lại trực tiếp tìm tới cửa.
Không lẽ định đề nghị kết thông gia Nhưng nào có đạo lý mình tự đi cầu hôn cho mình Ngay cả bà mai cũng không có, không phải đã quá xem thường nữ nhi Phượng gia sao.
Hay muốn bắt Ngọc Nhi làm thiếp Nghĩ cũng thấy có khả năng lắm. Nhìn sao cũng thấy gia thế Phượng gia làm sao với đến ngưỡng cửa phủ Nguyên Vương, Vương phi tương lai càng không thể là đại phu suốt ngày rong ruổi xem bệnh bên ngoài.
Tam lão thái gia càng nghĩ càng thấy đúng, lòng không thanh thản mà còn bức bối hơn.
Nếu Thế tử gia đây mở miệng đòi người thì liệu ông có cho hay không!
Không cho, ông nhát gan thật nhưng quyết không cho. Gần đây Đại lão thái gia rất xem trọng Ngọc Nhi, nếu ông dám bắt Ngọc Nhi làm thiếp của tên này, chắc Đại lão thái gia sẽ đánh gãy chân ông.
Tam lão thái gia đã quá sáu mươi nghĩ đến uy nghiêm của Đại ca, bừng bừng chiến ý.
Tạ Cảnh Tu buông tách trà nhìn ông.
“Phượng lão thái gia, hôm tay ta mạo muội đến đây là có chuyện muốn thương lượng.” Tạ Cảnh Tu thong thả nói.
Tam lão thái gia chuẩn bị tinh thần sẵn sàng, cười lấy lòng, “Mời Thế tử cứ nói.”
Tạ Cảnh Tu nói, “Ngày mai ta lên đường hồi kinh, muốn yêu cầu Phượng đại tiểu thư đồng hành, mong Phượng lão thái gia chấp thuận.”
Ý cười trên mặt Tam lão thái gia cứng ngắc, quả nhiên là vậy.
Y có ý gì! Muốn ông cho Ngọc Nhi đồng hành với y mà ngay cả danh phận cũng không cho! Thật quá đáng mà!
Loại yêu cầu này, đừng nói Đại lão thái gia, chính ông cũng không thể chấp nhận.
Tam lão thái gia tuy sợ thế lực của Vương phủ nhưng sẽ không cho phép nam nhân này làm vậy với tiểu bối của mình, huống hồ gần đây ông cũng thật lòng yêu thích chắt nữ này.
“Này, nào có hợp lễ nghi.” Tam lão thái gia cười gượng, “Không dối gạt Thế tử, chắt nữ này của ta tính tình không tốt, không chịu quản giáo, ngươi xem, cả nhà chẳng ai quản được nàng…”
“Phượng đại tiểu thư rất tốt.” Tạ Cảnh Tu ngắt lời ông.
Tam lão thái gia bắt đầu nổi giận. Khinh người quá đáng! Ông đang uyển chuyển từ chối, không tin Tạ thế tử đây không hiểu, vậy mà y vẫn dửng dưng, y xem Phượng gia là cái gì Xem Ngọc Nhi là cái gì hả
Tam lão thái gia cười gằn, “Đa tạ Thế tử quá khen, quả là vinh quang cho tiểu tôn nữ. Nàng có thể lọt vào mắt Thế tử gia thì đó là phúc phận của nàng, lão hủ vốn không nên từ chối. Chỉ là, chắt nữ nay đã lớn, nhà ta còn đang chuẩn bị làm mai cho nàng, việc này rất quan trọng, thật sự không thể để nàng cùng Thế tử lên kinh thành. Đành thẹn với ưu ái của Thế tử.”
Tạ Cảnh Tu nhíu chặt đôi mày dài, “Làm mai”
Tam lão thái gia gật đầu, “Đúng vậy.” Ông hạ quyết tâm đối phó với Thế tử gia, rất nhanh đã nghĩ ra lý do này, để không phải gả Ngọc Nhi vào nhà quyền quý chịu khổ.
Thà làm thê cơ hàn, không làm thiếp đại gia. Tam lão thái gia hiểu rõ đạo lý này.
Tạ Cảnh Tu trầm ngâm chốc lát, nhìn Tam lão thái gia. Thấy vẻ mặt ông không giấu được vẻ căng thẳng, như đang sợ y lại đưa ra yêu cầu vô lý khác, Tạ Cảnh Tu liền giảm bớt khí thế.
Hậu viện Phượng gia cũng không đến nỗi, ít ra ông lão này vẫn còn tấm lòng thành thật.
“E là không được.” Y trả lời, quả nhiên thấy Tam lão thái gia biến sắc, Tạ Cảnh Tu cười nói, “Chắc Phượng lão thái gia không biết, vì bệnh cũ của lão Vương gia tái phát, sức khỏe giảm sút, nên mới muốn mời Phượng đại tiểu thư đi cùng. Đại phu thì không thiếu nhưng lão Vương gia chỉ tín nhiệm mỗi mình Phượng đại tiểu thư.”
Tam lão thái gia ngẩn người, ra là không phải muốn bắt Ngọc Nhi làm thiếp mà nhờ hắn chăm nom Nguyên lão Vương gia sao!
“Không biết Phượng lão thái gia có thể chấp thuận chứ” Tạ Cảnh Tu hỏi.
“Chuyện này… Ờm, đương nhiên, đương nhiên rồi!” Tam lão thái gia vội đáp.
Ông không thể từ chối yêu cầu này.
Tạ Cảnh Tu lại nói, “Đường lên kinh mất hơn nửa tháng. Vì danh tiếng của Phượng đại tiểu thư, thiết nghĩ cần một vị trưởng bối đi theo. Nghe nói mẫu thân của Phượng đại tiểu thư đang tạm trú ở ngoại thành Hoài Thiên, hãy để Phượng đại phu nhân đi cùng nàng.”
Tam lão thái gia nghe y nói như ra lệnh. Tuy đã nhúng tay vào chuyện nhà Phượng gia nhưng Tam lão thái gia thấy yêu cầu này cũng không tính là vô lý. Không để Tam lão thái gia có thời gian do dự, Tạ thế tử đứng lên cáo từ.
Lần này không đồng ý cũng không được.
Cung cung kính kính tiễn người ra cổng lớn, Tam lão thái gia vỗ trán, nhanh chân đi tìm Đại lão thái gia.
“Tạ thế tử muốn Ngọc Nhi đi theo, còn muốn Phương thị đi cùng nữa à” Đại lão thái gia cau mày trầm ngâm.
Gọi Phượng Chiếu Ngọc theo còn hiểu được, hắn đúng là có tài y thuật cao siêu. Nhưng còn muốn dẫn Phương thị…
Đại lão thái gia có thể khẳng định đây không phải chủ ý của Tạ thế tử, mà là yêu cầu của Phượng Chiếu Ngọc.
Tam lão thái gia còn đang lầm bầm, “Phương thị tốt xấu gì cũng từng là chính thê của Vân Phi, năm xưa phạm lỗi nên mới bị nhốt trong từ đường thanh tu mười mấy năm, cũng không thể nhốt nàng đến lúc chết già. Đại ca thấy sao”
“Còn thấy gì nữa.” Đại lão thái gia nói, “Ngươi cũng đã đáp ứng Tạ thế tử rồi, mau về thu xếp đi. Nếu là đi theo đoàn người Nguyên lão Vương gia thì phải sắp xếp chu đáo, đừng có keo kiệt khiến Ngọc Nhi ra ngoài bị xem thường.”
Tam lão thái gia thưa dạ liên hồi, Đại lão thái gia suy nghĩ một chốc, lại nói, “Việc này dính líu đến phủ Nguyên Vương, đừng để lộ ra ngoài.”
Phủ Nguyên Vương không thông đồng với bộ tộc Lý thị như các thế gia đại tộc khác, nhìn bề ngoài thì chỉ thấy tự lo thân mình, nhưng tên gọi Tịnh Kiên Vương khiến người ta không thể coi thường.
“Không biết chuyến đi này là phúc hay họa…” Đại lão thái gia nhìn cành cây xào xạc ngoài cửa sổ, tiu nghỉu thở than.
Sau khi trở về, Tam lão thái gia cấp tốc sai người thu dọn hành lý cho Tiêu Ngự, lại sai thân tín đến Thanh Vân các truyền tin, dặn Tiêu Ngự cũng phải chuẩn bị kỹ càng. Ông không tin Tam lão phu nhân nên giao mọi chuyện cho quản sự tiền viện an bài, hấp tấp rộn rạo cả ngày, hậu viện đương nhiên cũng nghe được tiếng gió.
“Cái gì Tam lão thái gia muốn đưa Phượng Chiếu Ngọc về kinh” Trịnh thị trừng mắt không dám tin.
Phượng Chiếu Tình ngồi cạnh cũng nhăn mặt nhíu mày.
“Chẳng lẽ Đại bá phụ cho người đến đón nàng”
Trịnh thị lắc đầu, “Không thể nào, làm sao Đại phu nhân đồng ý để nó hồi kinh được.”
Phụ nhân truyền tin cũng nói, “Không thấy người từ kinh thành đến đón, chỉ có chỗ của Tam lão thái gia bận rộn thu xếp. Ngay cả Tam lão phu nhân cũng không nói.”
Trịnh thị nghe vậy, liền tự cho là đã hiểu rõ.
“Nhất định là tiểu tiện nhân tự đến cầu xin trước mặt lão thái gia! Cũng không biết nó cho lão thái gia ăn bùa mê thuốc lú gì mà thuyết phục được lão thái gia cho nó hồi kinh.”
Phụ nhân chỉ thăm dò được Phượng Chiếu Ngọc lên kinh thành chứ không biết còn có Phương thị theo cùng, càng không biết họ đi chung với đoàn người phủ Nguyên Vương.
Phượng Chiếu Tình cười lạnh, “Không lẽ nàng nghĩ lên kinh rồi thì Đại bá phụ sẽ làm chỗ dựa cho mình Vài ngày trước, Đại bá phụ vì danh tiếng mà nhờ mấy vị lão thái gia trợ cấp cho nàng, chắc nàng đã quên hết rồi.”
Chờ lên kinh thành, phát hiện ra phụ thân căn bản không xem hắn là cái đinh gì, lúc đó cũng đừng có làm gì quá khó coi.
Thời gian trước Phượng Chiếu Tình bị Tiêu Ngự làm mất hết mặt mũi, mấy hôm nay không dám ra khỏi cửa, các tỷ muội tốt không trả lời thư của nàng nữa, Lý phu nhân rất có hảo cảm với nàng cũng bặt vô âm tín. Tuy nàng chẳng vừa mắt trưởng tử vô tích sự của Lý đại nhân, nhưng người ta chủ động cắt đứt quan hệ với mình, đối với nàng chính là bôi nhọ thẳng thừng. Trong lòng nàng đã sớm căm thù Phượng Chiếu Ngọc tận xương tủy.
Trịnh thị đã nhận ủy thác của Lô thị, vậy mà lần này chẳng những không bắt được Phượng Chiếu Ngọc về lòng bàn tay, còn để hắn chạy xa hơn. Chuyến này lên kinh thành chẳng phải hắn sẽ trực tiếp đối mặt Đại phu nhân sao Tuy Trịnh thị lo Lô thị sẽ trách cứ nàng làm việc tắc trách, nhưng cũng có tâm trạng hả hê nhìn người gặp họa.
Lô thị chính là báu vật trong lòng Phượng Vân Phi, Phượng Chiếu Ngọc lại xem Phượng Vân Phi là chỗ dựa, chờ lên kinh thành đối mặt với Lô thị, nàng ngược lại muốn nhìn xem Phượng Vân Phi có giúp hắn hay không! Ở kinh thành mà không được cha ruột che chở thì sao sống yên ổn được, đúng là không biết trời cao đất dày.
Phượng Chiếu Tình nói, “Mẫu thân đã làm hết sức rồi, Đại bá mẫu cũng không trách mẫu thân đâu. Nên nhanh chóng viết thư báo cho Đại bá mẫu để nàng chuẩn bị trước.”
Trịnh thị nghe theo Phượng Chiếu Tình, lập tức viết thư nói Phượng Chiếu Ngọc muốn lên kinh thành, đẩy hết trách nhiệm lên đầu Tam lão thái gia, sai người cấp tốc đưa thư ngay trong hôm đó.
Tiêu Ngự nghe nói Tam lão thái gia đã cho người đến từ đường đón Phương thị, thấy thật bất ngờ.
Hắn vắt óc suy nghĩ vẫn không tìm ra cách nào vẹn toàn nhất để đường đường chính chính đón Phương thị. Tuy đã nhờ vả Nguyên lão Vương gia nhưng Tiêu Ngự chỉ nghĩ định mượn binh lực của phủ Nguyên Vương cứu Phương thị ra. Không ngờ Tạ Cảnh Tu chỉ nói một câu đã thực hiện được.
Coi như y có quyền có thế nhưng cũng đâu thể tùy tiện nhúng tay vào việc nhà người khác như vậy. Tại sao các trưởng bối Phượng gia lại đồng ý
Có điều, Tạ Cảnh Tu quả thật có loại khí thế khiến người ta không dám cãi lời, vì hắn từng quen rất nhiều người ở hiện đại luôn kiêng dè khi đối mặt hắn, ai ngờ lão thái gia Phượng gia cũng không dám trái lệnh y.
Tiêu Ngự thầm áy náy với Tam lão thái gia và Đại lão thái gia. Vì tư tâm của hắn mà bọn họ bị Tạ Cảnh Tu “đe dọa”, thành thật xin lỗi các ông lão.
Ngày hôm sau, Tam lão thái gia thân thiết tự mình ra tiễn hắn, dọc đường còn có hàng xóm láng giềng nữa. Nghe nói người trong xe là Phượng đại tiểu thư, mọi người khen không dứt miệng, cả đường đi theo tán gẫu. Tam lão thái gia bề ngoài khiêm tốn, kỳ thật trong bụng đã tự đắc đến sắp bay luôn. Cũng may ông còn nhớ lời dặn của Đại lão thái gia, chỉ nói tiễn chắt nữ ra ngoài thăm người thân, không dám nói hắn phải lên kinh thành.
Hộ tống thẳng đến mười dặm ngoại thành, đoàn xe của phủ Nguyên Vương đã chờ sẵn ở đó. Phương thị đã được cứu ra nóng ruột đứng ngoài xe chờ, bên cạnh có hai phụ nhân được phái theo săn sóc.
Vừa thấy xe của Tiêu Ngự chạy tới, Phương thị siết chặt khăn, nếu không phải tuân theo lễ giáo thành quen thì nàng đã bỏ hết mà chạy đến đón rồi.
Con trai của nàng trưởng thành rồi, dù mang thân phận nữ tử nhưng vẫn được dân chúng toàn thành kính trọng. Phương thị vừa biết được công lao diệt trừ bệnh dịch của hắn, trong lòng tự hào khôn xiết.
Phương thị không dám đến, nhưng đã có một người cưỡi ngựa tiến lên đón.
Hắc mã cường tráng thả chậm bước chân, thong dong tao nhã như chủ nhân của nó, đi đến trước xe của Tiêu Ngự thì dừng.
Tạ Cảnh Tu nhìn Tam lão thái gia, cho ông miễn lễ.
“Phượng lão thái gia không cần đa lễ, cứ giao Phượng đại phu cho ta.”
Tam lão thái gia gật đầu, Tiêu Ngự và Bách Linh xuống xe, thị vệ phủ Nguyên Vương dọn hành lý của hắn lên xe ngựa đối diện.
Vốn Tam lão thái gia còn muốn cho hắn mấy nha hoàn đi theo hầu hạ nhưng bị Tiêu Ngự kiên quyết từ chối nên đành thôi.
Trước mặt nhiều người, Tiêu Ngự không thể nói gì, chỉ gật đầu ra hiệu với Tạ Cảnh Tu.
Tạ Cảnh Tu nhìn hắn một cái liền dời mắt, nói với Tam lão thái gia, “Xin Phượng lão thái gia yên tâm, ta sẽ chăm sóc Phượng đại phu chu đáo.”
“Yên tâm, ta đương nhiên yên tâm rồi.” Tam lão thái gia đáp liên hồi.
Tiêu Ngự đến đội xe của phủ Nguyên Vương, leo lên chiếc xe Tạ Cảnh Tu đã chuẩn bị riêng cho hắn. Phương thị không ngồi cùng xe với hắn, Tiêu Ngự không khỏi thở hắt ra.
Hai bên bàn giao xong xuôi, Tam lão thái gia dẫn người lui về phía sau, nhìn thị vệ phủ Nguyên Vương hộ tống đoàn xe chậm rãi khởi hành.