Editor: Vện
Phương tướng vẫn đang do dự có nên sử dụng thuốc của Giản Nhu hay không, hai tên phụ tá lại dốc sức khuyên lão hãy làm theo kế sách ấy.
“Chúng ta đâu có cố ý lấy mạng người. Tạ Cảnh Tu không nghe lời khuyên của lão gia thì cứ uy hiếp y, chỉ cần y đồng ý ra sức là được rồi, chút thủ đoạn này không ảnh hưởng đến đại cục đâu. Đây là vì cơ nghiệp trăm năm của Đại Lương, lão đại nhân, hiện tại không phải lúc chần chừ.”
“Lão đại nhân, Giản lục tiểu thư còn biết lúc nào nên dùng thủ đoạn, chỉ cần chúng ta không thẹn với lương tâm, chỉ cần đạt được mục đích thì ai có thể trách móc đại nhân Đây chính là công lao tạo phúc cho trăm vạn bách tính, sau này Duệ Vương được thăng tiến, tất sẽ cảm kích sự dạy bảo của lão đại nhân hôm nay.”
Mọi người đồng lòng khích lệ, “Tướng gia, xin hãy hạ lệnh!”
Phương tướng dù nhất mực trung thành với hoàng thất, nhưng cũng tự cho mình là người đọc sách thanh cao, trong mắt lão, chỉ có phường đạo chích mới dùng thủ đoạn. Lão mà chấp thuận đồng nghĩa với bôi đen bộ tộc Phương thị.
Lão càng do dự, thế cuộc ở kinh thành càng nguy cấp, các phụ tá từng bước ép sát, Phương tướng đành phải gật đầu, trước tiên phái người điều tra xem ai là người quan trọng nhất với Tạ Cảnh Tu.
Hôm đó, Giản Nhu đi cùng đoàn người Tạ Cảnh Tu rời kinh, nàng biết lúc đó Tạ Cảnh Tu rất vội vàng, vẫn để lại nhiều người thân cận trong kinh thành, nàng cấp báo việc đó cho Phương tướng, hy vọng có thể giúp được chút ít.
“Nói ai là người Tạ Cảnh Tu coi trọng nhất, dĩ nhiên chính là nam Vương phi của y. Đáng tiếc, hắn ta luôn làm rùa rụt cổ trốn trên đảo Vô Danh, chưa bao giờ lộ diện, e là chúng ta không thể bắt hắn.” Giản Nhu nói, “Muốn nắm thóp Tạ Cảnh Tu, chỉ có thể ra tay ở kinh thành. Tạ Cảnh Tu là người lãnh đạm, bắt người khác để uy hiếp e là không có tác dụng, chỉ Vương phi kia mới có thể đả động đến y. Chế trụ được hắn, Tạ Cảnh Tu sẽ thuận theo chúng ta. Lúc trước, Vương phi kia có mở một Quảng An đường ở kinh thành, bọn họ rời kinh quá vội, không thể nào dẫn theo toàn bộ người làm, cho nên vẫn còn rất nhiều người kẹt trong kinh thành. Chỉ cần bắt họ, Vương phi kia nổi danh lương thiện nhân từ, đâu thể trơ mắt nhìn người quen bỏ mạng.”
Các phụ tá nhìn nhau, vẻ mặt rất vi diệu.
Giản Nhu nhíu mày, “Sao vậy Chẳng lẽ có gì không đúng à”
Một phụ tá trả lời, “Giản lục tiểu thư rời kinh đã lâu, không biết những chuyện sau này. Thật ra, mấy năm qua… Tạ Cảnh Tu đã đưa tất cả người có quan hệ với bọn y đi hết rồi.”
“Cái gì!” Giản Nhu tái mặt, không cam tâm cắn môi.
Phương tướng bần thần, “Thì ra là thế… thì ra là thế, hóa ra đúng là như vậy. Thì ra Tạ Cảnh Tu đã đề phòng ngày này từ lâu rồi!”
Đương nhiên lão biết chuyện Tạ Cảnh Tu ủy thác cho Phương tam lão gia đón hết người quen trong kinh thành, ai cũng cho rằng y sợ Hoàng đế trút tội lên đầu người khác vì y tự tiện xông vào hoàng cung.
Lúc đó bọn họ còn cười Tạ Cảnh Tu xưa nay chín chắn, nhưng dù gì vẫn còn trẻ tuổi, làm việc quá mức cẩn thận.
Thánh thượng bận rộn đại sự triều chính, y xông vào cấm cung cũng chỉ vì nhi nữ tình trường, thánh thượng nào có rảnh đi tính toán mấy chuyện vặt vãnh này. Nói chi y còn đem hết người hầu, sai vặt vô danh tiểu tốt của phủ Nguyên Vương và Quảng An đường rời khỏi kinh thành, đúng là hết sức buồn cười.
Nhưng bây giờ không ai cười nổi nữa. Thì ra không phải Tạ Cảnh Tu sợ những người kia bị giận cá chém thớt mà lo họ bị bắt để uy hiếp y.
Tạ Cảnh Tu đã tính đến chuyện triều đình sẽ dòm ngó thế lực của mình, thậm chí tính đến chiêu trò Giản lục tiểu thư sử dụng hôm nay. Cứ cho là không phải Giản lục tiểu thư, cũng sẽ có người khác bày kế cho triều đình lợi dụng người vô tội ép y đi vào khuôn khép.
Tạ Cảnh Tu chậm rãi tiêu diệt lần lượt những nguy cơ tạo thành uy hiếp ngay dưới mắt bọn họ, độc dược thâm hiểm nằm trong hộp gấm kia cứ như lời châm chọc không tiếng động.
Giản Nhu nghiến răng nói, “Không đúng! Vẫn còn chứ! Tổng quản Thái y Phượng Vân Phi kìa, hắn là phụ thân của Phượng Chiếu Ngọc, hắn vẫn còn trong kinh thành! Dù Phượng Chiếu Ngọc bất hòa với hắn, thế nhưng nếu hắn bị bắt, Phượng Chiếu Ngọc sẽ không bỏ mặc.”
“Đủ rồi.” Phương tướng ngắt lời nàng, trầm giọng nói, “Giản lục tiểu thư dâng nạp toàn bộ y thuật của Giản gia đã là nghĩa cử cao đẹp lắm rồi, những chuyện khác, Giản lục tiểu thư tốt nhất đừng hỏi đến.”
Giản Nhu cứng mặt, bàn tay trong tay áo siết chặt, cúi đầu nói, “Xin lỗi Phương tướng gia, ta chỉ muốn giúp đỡ phần nào thôi.”
“Duệ Vương điện hạ có sách lược lâu dài, thủ đoạn vặt của chúng ta không thể bắt bí được, nếu chúng ta cố chấp, rốt cuộc cũng chỉ tự rước lấy nhục.” Phương tướng đẩy hộp gấm về, “Việc này không nên nhắc lại nữa.”
Giản Nhu thu hồi hộp gấm, hơi nhún người, cúi đầu rời đi.
Phụ tá vây quanh Phương tướng còn muốn khuyên nữa, Phương tướng phất tay ngắt lời.
“Giản gia đã sớm suy tàn, mấy năm trước nhờ có Duệ Vương nâng đỡ mới có thể duy trì chút tiếng tăm.” Phương tướng nói, “Lão phu không biết giữa Giản gia và Duệ Vương xảy ra chuyện gì, nhưng hành vi của Giản lục tiểu thư hôm nay, muốn dùng thủ đoạn hèn hạ để khống chế Duệ Vương điện hạ, thật khiến người ta thất vọng. Đừng nói câu người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, đối phương là người quen cũ, thậm chí còn là ân nhân mà nàng còn máu lạnh vô tình đến thế, chiến hữu như nàng không thể tin cậy.”
Rõ ràng Phương tướng đã sinh ác cảm với Giản lục tiểu thư, các phụ tá không dám khuyên nữa.
Phương tướng lại cho người gửi bái thiếp muốn cầu kiến Tạ Cảnh Tu để khuyên thêm chập nữa. Tạ Cảnh Tu không hồi đáp, Phương tướng dứt khoát từ bỏ, chuẩn bị về kinh giúp Vĩnh Vinh đế đánh nghịch tặc.
Ngay hôm trước khi lão rời đi, Lịch Phong cảng xảy ra đại sự chấn động toàn thành.
Mười chiếc thuyền lầu to lớn tiếp cận cảng, dàn hàng ngang ngoài vùng biển trước Lịch Phong cảng, hệt như mười con quái vật khổng lồ âm thầm giấu mình, yên lặng quan sát thành lũy phồn hoa đông đúc.
Dân chúng tụ tập ngoài cảng càng lúc càng đông, Phương tướng thuê một nhã gian ở khách *** gần cảng nhất, cửa sổ phòng đối diện với biển.
Bọn họ cũng cấp thiết muốn biết hành động này của Tạ Cảnh Tu có thâm ý gì.
Những chiếc thuyền tuy lớn nhưng đậu rất xa bờ, vì mặt biển quá rộng nên nhìn một cái đã thấy ngay, rõ ràng người dân cũng mới thấy chúng lần đầu.
Bất luận là xài cung tên hay súng đạn cũng không thể bắn vào đất liền từ chỗ xa như vậy, cho nên ai cũng ung dung, biểu hiện chỉ là hiếu kỳ thôi.
Lúc này mặt trời đã lên cao, người dân tụ tập ngoài cảng đông như nêm cối, gần như không còn chỗ đặt chân, nóc nhà nào hơi bằng phẳng một chút cũng chất đầy người. Mọi người nghị luận sôi nổi, không biết có phải tiên sơn đảo chủ thần bí nhân cơ hội này hiển lộ chân thân cho mọi người chiêm ngưỡng hay không.
Phương tướng cùng các phụ tá và Giản Nhu đều đang ngồi trong phòng, đương nhiên cũng nghe thấy lời bàn tán của người qua lại.
“Mua danh chuộc tiếng.” Một phụ tá khinh thường nói.
Giản Nhu nhẹ giọng nói, “Tạ Cảnh Tu rất cao tay, mỹ danh tiên sơn đảo chủ mang về cho y không ít lợi thế. Phương tướng gia nên đề phòng, nhanh chóng nghĩ cách đối phó, dù không thể đập tan cái danh tiên sơn đảo chủ, cũng không thể mặc cho y tiếp tục thu mua lòng người.”
Phương tướng gật đầu không tỏ ý kiến, mắt vẫn dán vào thuyền lớn ngoài khơi.
Không biết tại sao, lão có một dự cảm xấu, tình hình này tuyệt đối không đơn giản chỉ là chiêu trò thu mua lòng người…
Vừa đến giữa trưa, mặt biển tĩnh lặng đột ngột xuất hiện biến đổi.
Gió không nổi, thuyền không bơi, biển cũng không động, lại không nói rõ được chỗ nào biển đổi.
Trong nháy mắt, trên thân mười chiếc thuyền lớn bỗng nhiên phun ra lửa đỏ, ngay sau đó là tiếng nổ ầm ầm như sét đánh, mấy chục quả cầu đen phóng ra từ thân tàu nhanh hơn cả tên bay, lao thẳng về phía cảng.
Người ở bến cảng hoảng hồn, sợ hãi tháo chạy bốn phía. Nhưng dòng người quá đông, làm sao chạy kịp. Huống chi biến cố phát sinh chỉ trong chớp mắt, hơn mười quả cầu đen rơi xuống vùng nước cách bến cảng chỉ có mười mấy trượng rồi nổ tung, nước biển mặn chát bắn lên bờ như mưa rào.
Tất cả ngây ra như phỗng, nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Thuyền lớn khai hỏa liên tục một canh giờ, tiếng nổ đinh tai như sấm sét chưa bao giờ ngừng lại.
Mỗi lần nổ súng là ngọn lửa đỏ lại bốc cao hơn, vùng biển ngoài cảng gần như sôi trào, đạn pháo nổ tung bốc mùi lưu huỳnh nồng nặc.
Người trên cảng ôm đầu tìm chỗ lánh, không còn tâm tình xem náo nhiệt nữa.
Trong nhã gian, đám người Phương tướng mấy mặt nhìn nhau, vừa nghi vừa sợ.
“Hỏa khí… đó là hỏa khí.” Một phụ tá không dám tin nói, “Loại hỏa khí gì mà bắn được xa như vậy, uy lực cũng quá khủng khiếp Những chiếc thuyền kia cách bến cảng cũng phải mấy chục dặm!”
Phương tướng trầm mặc. Giản Nhu còn tưởng Tạ Cảnh Tu muốn thu mua lòng người cũng im lặng cúi thấp đầu, không biết đang nghĩ gì.
Tạ Cảnh Tu đúng là không muốn thu mua lòng người, y chỉ đang khoe khoang vũ lực thôi.
Đã sở hữu vũ lực mạnh mẽ như thiên binh thiên tướng thế này, y cần gì phải thu mua lòng người
Phương tướng nhìn những pháo đài di động như thủy quái ngoài kia, bên tai vẫn còn vang vọng tiếng nổ của đạn pháo. Lão không còn tâm tình để ý Giản lục tiểu thư có ý kiến gì.
Đối mặt sức mạnh tuyệt đối, bất khả chiến bại như thế, mưu mô thủ đoạn bất chính làm gì còn đất dụng võ Chỉ tổ làm trò hề mà thôi.
Người khiếp sợ không chỉ có đám người Phương tướng, Tiêu Ngự đứng trên boong một thuyền ở hậu phương, trợn mắt há mồm nhìn trận diễn tập uy phong lẫm liệt đằng xa.
“Đây chính là gió Đông ngươi nói hả” Hắn chỉ mười chiếc thuyền vẫn đang nổ súng thị uy, nhìn Tạ Cảnh Tu.
Tạ Cảnh Tu nhướn mày, gật đầu, “Không sai, đây chính là gió Đông của bổn vương.”
———
Duệ Vương điện hạ: Bổn vương quyết định, nhóm đại bác tiên phong lấy tên là “Đông phong hệ liệt”.
Đảng viên bác sĩ Tiêu: Thôi đủ rồi 0.o