Editor: Vện
Tiêu Ngự dùng một tuần để huấn luyện một trăm tướng lĩnh cho thành thục, những binh sĩ khác sẽ được các tướng lĩnh này hướng dẫn lại. Để một trăm người họ đi dạy là được, người làm và các đại phu phải quay về Quảng An đường làm việc.
Duệ Vương điện hạ ngày kiếm bạc tỷ cuối cùng cũng nhín chút thời gian đến kiểm tra thành quả huấn luyện.
Quả nhiên, Tạ Cảnh Tu vừa xuất hiện, không khí trên sân huấn luyện thay đổi một trăm tám mươi độ. Tướng lĩnh hướng dẫn chưa bao giờ nhiệt tình như vậy, động tác lưu loát, nhanh chóng trước nay chưa từng thấy, khẩu hiệu hô rung trời, bày ra dáng vẻ tích cực và tinh thần anh dũng vô địch.
Tiêu Ngự không còn gì để nói.
“Ngươi nhìn đi, thuộc hạ của ngươi nịnh nọt thế đấy, khinh ta dễ tính mà chèn ép, chẳng có chút gì là kiêng nể cường quyền, ngươi tính sao đây!” Tiêu Ngự chỉ tướng sĩ đang hăng hái thể hiện trong sân, nói với Tạ Cảnh Tu.
Tạ Cảnh Tu cao lãnh mỉm cười, ngang nhiên tiến lên phía trước.
Trong sân đang thực hành kỹ năng hồi sức tim phổi khẩn cấp, chỉ thấy các binh sĩ được chia thành nhóm hai người, thực hiện động tác ép ngực, miệng áp miệng thổi hơi, bận rộn đến nỗi mồ hôi chảy ròng.
Sắc mặt Tạ Cảnh Tu nháy mắt trở nên khó coi.
“…Ngày nào quân đội cũng phải học mấy cái này à” Còn ra thể thống gì nữa!
Tiêu Ngự liếc y, “Sắc giả kiến sắc, lang giả kiến lang.” (*)
(*) Thành ngữ, đồng nghĩa với suy bụng ta ra bụng người.
Đám người Vệ Diệm, “…”
Mọi người đồng loạt ngửa đầu nhìn trời, giả vờ như không nghe thấy gì.
Thật ra, ngay cả đại phu Quảng An đường cũng biết thứ mà họ dạy nhìn không hợp thuần phong mỹ tục cho lắm. Việc huấn luyện cho các binh sĩ dùng khăn tam giác quấn thương binh chạy tới chạy lui nhìn còn thấy được một chút tác dụng.
Nhưng đây là kỹ năng hồi sức tim phổi, động tác bất nhã chưa nói, toàn quân trên sân huấn luyện còn phải nghiêm túc vừa sờ () vừa hôn (*) nhau, khung cảnh này đả kích thị giác không phải dạng vừa, một bầy quân binh trợn mắt há mồm, phản đối kịch liệt.
Nhưng Vương phi tính tình ôn hòa lần này kiên quyết muốn bọn họ tham gia huấn luyện, hơn nữa còn phải thực hành đến khi nào thành thục mới thôi, kháng nghị của bọn họ không có tác dụng.
Bình thường bọn họ thường xuyên chống đối mệnh lệnh của Vương phi, cũng không cung kính như khi gặp Vương gia, đó cũng do thấy Vương phi dễ tính, chỉ thích dùng lý để thu phục người. Nhưng lúc Vương phi thật sự cứng rắn lên thì bọn họ chỉ có thể tuân lệnh.
Các binh sĩ dù không ai tình nguyện nhưng quân lệnh như núi, bọn họ đành phải tiếp tục tham gia huấn huyện. Thế là tạo thành cục diện hôm nay.
Không biết có phải ảo giác hay không, Vệ Diệm luôn cảm thấy dạo gần đây, các binh sĩ dưới quyền hắn luôn có loại không khí xấu hổ quỷ dị quẩn quanh…
Duệ Vương điện hạ kết thúc chuyến thị sát ngắn ngủi trong không khí lúng túng, Tiêu Ngự theo y trở về Vương phủ trong thành.
Hai người vừa mới ra cửa lớn đã có người hầu đến báo, “Bẩm điện hạ, Tri châu thành Hải Kính trình bái thiếp, nói là có sứ giả triều đình muốn bái kiến điện hạ.”
Tiêu Ngự nhìn Tạ Cảnh Tu, vẻ mặt y không có gì bất ngờ, chỉ hơi nhíu mày.
Hai người vào thư phòng đọc bái thiếp, là do Phương tướng chấp bút, ngôn từ cực kỳ kính trọng, cuối thư gần như là khóc lóc thảm thiết cầu xin được gặp trực tiếp Tạ Cảnh Tu.
“Phương tướng luôn trung thành với hoàng thất, tại sao ông ta lại muốn gặp ngươi” Tiêu Ngự nghi hoặc.
Tạ Cảnh Tu thong thả gấp thư lại, tiện tay ném lên bàn.
Tiêu Ngự nói tiếp, “Tuy Phương tướng nhân phẩm không tệ, nhưng vô sự bất đăng Tam Bảo điện (*), nhất định là có chuyện muốn nhờ cậy. Cảnh Tu, chúng ta không thể tùy tiện đáp ứng.”
(*) Không có việc không lên điện Tam Bảo, là thành ngữ, ý nói không có việc gì thì không đến cửa tìm.
Tạ Cảnh Tu mỉm cười nhìn hắn, “Chẳng phải lúc trước ngươi nói Phương gia là trung thần lương tướng, làm người ngay thẳng à, sao bây giờ lại đổi ý, còn đề phòng như vậy”
Tiêu Ngự quẹt mũi, “Ta bị con dâu nhà ông ta lừa một vố rồi, chẳng lẽ không thể ghi thù à”
Còn bị lừa vào tận cấm cung, trực tiếp đụng mặt Hoàng hậu và Lý quý phi, coi như hắn tâm địa thiện lương, đồng ý cứu tiểu Thái tử nhưng không có nghĩa hắn vẫn còn hảo cảm với gia đình lừa gạt kia.
Tạ Cảnh Tu không từ chối đề nghị của Phương tướng, hai ngày sau liền lên tàu về thành Hải Kính gặp Phương tướng đã chờ sẵn trong thành.
Tri châu thành Hải Kính là người của Phương tướng, nhân cách chính trực, Tạ Cảnh Tu đã biết từ lâu.
Vài năm trước, tên này còn có ý đồ chia sẻ Lịch Phong cảng, bị Tạ Cảnh Tu âm thầm chỉnh đốn mấy lần mới bỏ ý định, ngoan ngoãn làm tròn bổn phận, không dám dính líu đến Lịch Phong cảng nữa.
Bây giờ Tạ Cảnh Tu phất cờ xưng vương, hải cảng phồn hoa đông đúc này càng không còn quan hệ gì với triều đình.
Phương tướng thì đây là lần đầu đến thành Hải Kính, tận mắt chứng kiến hải cảng phồn vinh một ngày thu vào vô số đấu vàng, sự xúc động không từ ngữ nào miêu tả hết.
Lão cho rằng Lịch Phong cảng cùng lắm chỉ là hải cảng chủ chốt của thương buôn đường biển, do có Tạ Cảnh Tu nhúng tay vào, thúc tiến mậu dịch nên mới phát triển hơn những nơi khác một chút.
Bây giờ mới thấy Lịch Phong cảng chính là thành lũy thật sự, phòng ốc viện tử nối nhau san sát, cửa hàng mở khắp nơi, người đi đường chen chúc như nêm cối, có cả thị vệ lính gác lui tới tuần tra. Trang phục của những thị vệ kia khác hẳn đồng phục của trú quân triều đình, hiển nhiên họ không nằm dưới quyền quan viên nơi đây.
Tàu thuyền cập cảng cũng to hơn thuyền của triều đình rất nhiều, cột buồm cao vút bị gió biển ăn mòn sừng sững nơi đó, mang khí thế hiên ngang và tang thương trải bao sương gió.
Phương tướng run môi, một lúc lâu sau mới nói, “Tạ Cảnh Tu… quả nhiên không hề có tâm quy thuận.” Nếu trong thời bình, Lịch Phong cảng không thể nào thấy nổi ánh sáng, làm gì dám giương cờ gióng trống làm vua một cõi thế này.
“Tướng gia, bây giờ chúng ta có việc cầu người, chút chuyện nhỏ này có thể để sau hẵng bàn.” Phụ tá đằng sau lên tiếng, “Huống chi… Duệ Vương điện hạ thu nhận lưu dân, mỹ danh tiên sơn đảo chủ truyền khắp Cửu Châu đại địa (*), nhưng thứ như thanh danh, đại nghĩa… hoàn toàn không gây tổn hại gì đến y cả.”
(*) Cửu Châu: chỉ chín khu vực hành chính của Trung Quốc thời xưa, sau dùng để chỉ Trung Quốc.
Phương tướng không nói gì, phụ tá khác không phục nói, “Hoàng triều Tống thị cai trị mấy trăm năm, bách tính thiên hạ không ai không chịu ơn hoàng thất Tống thị, bây giờ lại ném quân vương thiên tử ra sau đầu mà đi tôn sùng một tên phản tặc mua danh chuộc tiếng làm thượng tiên, đúng là vô liêm sỉ.”
Phương tướng hơi nhíu mày, người còn lại vội quát im miệng, “Huynh ăn nói cẩn thận, đừng quên nơi này là địa bàn của ai.”
Phương tướng thở dài, xoay người rời đi.
“Đi thôi, Duệ Vương điện hạ đã đồng ý gặp mặt lão phu, lão phu nên trở về nghênh đón, không thể thất lễ.”
Tạ Cảnh Tu ngồi xe ngựa sơ sài, chỉ dẫn theo hai cận vệ đến chỗ hẹn với Phương tướng.
Hàn huyên một lúc lâu, Tạ Cảnh Tu chỉ uống trà không nói, Phương tướng khách sáo nhắc đến giao tình ngày xưa, y vẫn không đáp lời, thái độ không ngạo mạn cũng chẳng nể nang ai.
Phương tướng nhìn tình hình, biết nhiều lời cũng vô dụng, chỉ đành thở dài một hơi, nói thẳng ý đồ của mình.
“Có lẽ điện hạ đã nghe qua, gia tộc Dự Vương bị thiên tử cắt chức lưu đày hơn trăm năm trước, dạo gần đây lại lấy danh nghĩa hoàng tộc chính thống để khởi binh tạo phản.” Phương tướng đắn đo nói, “Hoàng thượng quá bận với việc nhổ bỏ nanh vuốt của bộ tộc Lý thị trong ngoài triều đình, hoàng gia hiện tại suy yếu, loạn trong giặc ngoài, cần có một người đứng lên hộ quốc.”
Tạ Cảnh Tu, “Lý gia bám váy nữ nhân, bấu víu quan hệ để lập nghiệp, cũng chỉ là hạng gian nịnh gặp may, tại sao có thể khiến thiên tử khó xử đến thế”
Vẻ mặt Phương tướng không mấy dễ nhìn.
Loại nhà giàu mới nổi không có căn cơ như Lý gia, dĩ nhiên đâu được thế gia đại tộc bọn họ để vào mắt, ai cũng biết Lý gia chỉ biết ỷ vào sủng ái của hoàng thượng mới dám chống đối với bọn họ trên triều đường.
Không ngờ, đến lúc hoàng thượng muốn diệt trừ khối u ác tính này cũng phải trọng thương gân cốt.
Bộ tộc Lý thị mạnh hơn tưởng tượng của bọn họ rất nhiều.
Từ triều đường kinh thành đến huyện phủ địa phương đều có vây cánh của Lý gia. Ngay cả những vụ lưu dân bạo loạn ở thành lớn như Hoài Thiên cũng có bóng dáng người Lý gia đứng sau.
Lý gia phú khả địch quốc, trong tay còn nắm tư quân, nếu để bọn họ tự do thêm vài năm thì đừng nói là Dự Vương mưu phản, quốc gia này cũng khó mà thái bình.
“Hoàng thượng tự biết nuôi hổ thành họa, vô cùng tự trách.” Phương tướng thở dài, “Bây giờ phản tặc Lý gia đã đền tội, triều đình hiện rất trong sạch, thánh thượng khát cầu hiền thần. Điện hạ có tài kinh bang tế thế, hôm nay lão phu phụng thánh mệnh, đến đây khẩn cầu điện hạ hồi kinh. Nghịch tặc nổi dậy bốn phía, bốn biển lâm nguy, rất cần tài năng của điện hạ bình định thiên hạ, cứu vớt lê dân. Thánh thượng tất sẽ không phụ ngươi.”
Phương tướng nói xong, nhìn Tạ Cảnh Tu chằm chặp, thấy y không có một chút biểu hiện gì, không khỏi thất vọng.
Lý thị đắc thế mười mấy năm, giết hại vô số trung lương, bây giờ nhân tài khan hiếm, lại thêm Dự Vương lăm le, tướng lĩnh có thể xuất trận chỉ được hai, ba người. Bọn họ rất cần sức mạnh của Tạ Cảnh Tu.
Hôm nay lão chỉ có thể thành khẩn van nài, và cũng chỉ có thể cầu xin chứ không thể bức ép. Nếu Tạ Cảnh Tu khoanh tay đứng nhìn, gia tộc Dự vương tuy thế lực không mạnh nhưng vì Vĩnh Vinh đế dung túng cho Lý thị hãm hại nhân tài mười mấy năm nên đã sớm mất lòng dân, mà Dự Vương đang chiếm đại nghĩa, quân đội hoàng triều cũng suy yếu lâu ngày.
Hai quân đối đầu, dĩ nhiên đều chịu tổn thất.
Từ giờ cho đến lúc đó vẫn chưa biết ai sẽ là người thâu tóm thiên hạ.
Phương tướng luôn luôn nghi ngờ, Tạ Cảnh Tu có binh hùng tướng mạnh, phú khả địch quốc nhưng vẫn án binh bất động, chỉ tập trung lan truyền mỹ danh, chỉ sợ y cũng có mưu đồ bất chính, trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi. Uy hiếp từ Tạ Cảnh Tu còn đáng sợ hơn gia tộc Dự Vương.
Lão sốt ruột chờ đợi, Tạ Cảnh Tu chỉ mang thái độ ậm ừ không rõ. Phương tướng bất đắc dĩ, chỉ có thể từ bỏ. Hiện tại lão dùng tình nghĩa ngày xưa để cầu xin, nếu gặp được Nguyên lão Vương gia có khi mọi việc sẽ dễ dàng hơn. Đáng tiếc, bái thiếp của lão không được Nguyên lão Vương gia hồi đáp.
Phương tướng không dám ép buộc, chỉ đành cho qua, đang định khách khí tiễn người thì một giọng nữ dịu dàng từ ngoài cửa truyền vào.
“Duệ Vương điện hạ chờ đã, có thể nghe tiểu nữ lắm lời vài câu được chứ”
Mọi người nhìn ra, thấy Giản lục tiểu thư phục sức mộc mạc đang bước qua ngạch cửa.
Nàng đứng đó, vén áo hành lễ với Tạ Cảnh Tu rồi hiên ngang ngẩng đầu nhìn y.
“Duệ Vương điện hạ, đã lâu không gặp.”
Tạ Cảnh Tu hơi nghiêng đầu, vẻ mặt lạnh nhạt, Phương tướng vội nói, “Lão phu nhận phó thác của thánh thượng đến đây, nghe nói Giản lục tiểu thư đang làm nghề y trong thành Hải Kính, nổi danh tài đức. Giản lục tiểu thư cao thượng, tự nguyện hồi kinh góp sức phục vụ thánh thượng, thậm chí muốn dâng sách thuốc tổ truyền của Giản gia lên ngự tiền cho tất cả đại phu tham khảo, đúng là tạo phúc cho muôn dân.”
Tạ Cảnh Tu chỉ khẽ gật đầu, không nói gì.
Giản Nhu nhỏ nhẹ nói, “Hôm đó vì điện hạ tự tiện xông vào hoàng cung nên mới bất đắc dĩ phải rời kinh. Nhưng hoàng thượng anh minh nhân nghĩa, biết điện hạ bị gian phi Lý thị hãm hại chứ không phải cố ý khinh thường thiên gia, bởi vậy chưa bao giờ muốn giáng tội điện hạ. Hiện nay thiên hạ gặp nạn, tiểu nữ không thể trơ mắt nhìn, điện hạ thừa khả năng ứng cứu, không lẽ thật sự muốn an cư trong xó xỉnh kia, giương mắt nhìn lê dân bách tính bị cuốn vào chiến loạn sao”
Giọng nàng không lớn nhưng thánh thót rõ ràng, không còn theo tác phong tiểu thư khuê các mũ mạng giấu mặt mà trực tiếp gặp người, một thân giản dị, đứng thẳng lưng, đôi mắt trong trẻo nhìn Tạ Cảnh Tu không chớp mắt.
Tạ Cảnh Tu liếc Phương tướng một cái, hơi nhếch môi, không để ý chất vấn của Giản Nhu, chỉ quay sang chắp tay với Phương tướng, “Cáo từ, lão đại nhân cứ thong thả.”
Phương tướng liền ra tiễn khách, thấy Giản Nhu không thể làm Tạ Cảnh Tu nói nhiều hơn một câu, chỉ đành nén xuống thất vọng, đưa người ra cửa.
Giản Nhu trơ mắt nhìn Tạ Cảnh Tu đi lướt qua mình, môi mỏng mím chặt, rũ mắt xuống.
Phương tướng quay lại an ủi, “Duệ Vương điện hạ vốn là người lạnh lùng, tâm tư thâm trầm, Giản lục tiểu thư đừng để bụng.”
Giản Nhu nhẹ gật đầu, uyển chuyển cáo lui.
Hai phụ tá bước lên nói, “Tướng gia, giờ phải làm sao Ta thấy tên Tạ Cảnh Tu này dầu muối gì cũng không thấm. Chắc phải dùng biện pháp khác để bắt y đánh nghịch tặc.”