Ngự Tứ Lương Y

Chương 184: Mỹ thiếu niên




Editor: Vện

Tiêu Ngự vừa nghe, lập tức chuyển mắt qua hỏi, “Thượng chủ sự đang ở đâu”

Đại thống lĩnh nhìn hắn một cái, cảm giác mặt Vương phi hình như đang mừng rỡ.

Công tử nhà mình phong thái thần tiên, Thượng chủ sự cũng là mỹ nam số một số hai, chẳng lẽ Vương phi thiếu niên có tính ghen tuông dữ dội như vậy, không cho phép mỹ nhân khác lượn xung quanh công tử

Đại thống lĩnh càng nghĩ càng thấy đúng, giận mà không dám nói, nghiêng đầu sẵng giọng nói, “Đã đưa đến y quán rồi, Vương phi đừng quá lo lắng.”

Tiêu Ngự đứng dậy nói, “Ta đến xem thế nào.”

Đại thống lĩnh vội la lên, “Vương phi thật sự không cần phải làm gì cả, Thượng chủ sự còn không bằng một sợi tóc của Vương phi!”

Tạ Cảnh Tu, “”

Tiêu Ngự, “”

Tạ Cảnh Tu cau mày, “Vệ Diệm, Vương phi là người ngươi có thể tùy tiện bình phẩm sao, lui xuống!”

Còn dám nhận xét Ngọc Nhi từ đầu đến chân, đúng là gan to bằng trời! Dù là khen cũng không được.

Vệ đại thống lĩnh ấm ức, cùng Tào chủ sự mặt đầy đau khổ lui ra ngoài.

“Thượng chủ sự nguy rồi.” Đại thống lĩnh nắm cổ tay.

Không thể không nói, bản lĩnh tự biên tự diễn của Đại thống lĩnh là cùng một hệ với công tử nhà hắn.

Tiêu Ngự vội vàng chạy về Quảng An đường, lấy penicillin để vào hộp thuốc, dẫn Bách Linh và Tần tiểu đại phu đến y quán Thượng chủ sự đang ở.

Cánh tay Thượng thủ sự quấn mấy lớp băng vải thấm máu, mặt trắng bệch nằm trên giường.

Các đại phu đang bận gỡ băng vải ra.

Thượng Phàm Tinh là nhân sĩ giang hồ, bị thương một tay chẳng phải chuyện lớn, chỉ đắp thuốc bột, lấy vải quấn rồi tiếp tục truy kích gian tế.

Không ngờ vết thương chẳng những không chuyển biến tốt mà còn sinh mủ nghiêm trọng.

Từng lớp băng vải được tháo ra, vạch ống tay áo, trên cánh tay là vết thương dài hơn 10cm, thịt lòi cả ra, bốc mùi hôi thối, nhìn hết sức kinh khủng.

Các đại phu đồng loạt hít ngược khí lạnh.

Vết thương không lớn không nhỏ, có dài vẫn có thể từ từ khép miệng, nhưng gặp vết thương bắt đầu sinh mủ hoại tử thì chỉ còn biết nghe mệnh trời mà thôi.

Tiêu Ngự bước lên nói, “Để ta xem.”

Đại phu đang vây quanh giường quay lại nhìn hắn, giật bắn người, dồn dập quỳ xuống.

“Tham kiến Vương phi nương nương.”

Tiêu Ngự rút khóe miệng, “Gọi ta là Phượng đại phu được rồi.”

Mọi người vội nói, “Vương phi nương nương hãy thông cảm cho chúng ta, lễ nghi không thể bỏ.”

Tiêu Ngự, “…Vậy cũng đừng gọi nương nương.”

“Lễ không thể bỏ…”

“Im miệng!”

Tất cả á khẩu.

Tiêu Ngự đến trước giường, chỉ thấy nam tử đang nằm kia quả thật vô cùng anh tuấn, dù mặt mày tái nhợt nửa hôn mê mà vẫn không thấy chật vật, còn tăng thêm vẻ đẹp yếu đuối.

Chẳng trách Đại thống lĩnh so sánh hắn và Thượng chủ sự, nhưng mắc gì lại đi so sánh nhỉ

Tiêu Ngự ngẫm nghĩ một lát, đặt tay lên trán Thượng Phàm Tinh thử thân nhiệt.

“Sốt rất cao, trước hết phải khử trùng miệng vết thương, tiêm một mũi penicillin.” Tiêu Ngự quay lại nói.

Bách Linh bưng hộp thuốc đến, Tiêu Ngự nhanh tay rửa sạch vết thương, khử trùng, đắp thuốc băng bó. Phương pháp trị liệu không khác các đại phu kia, họ chỉ hiếu kỳ thành phần thuốc khử trùng.

Tần Cánh đã chuẩn bị trước một xấp giấy ghi thành phần và cách pha chế thuốc, phát cho mỗi người một tờ, đỡ phải giải thích.

Các đại phu tuy thấy ngại nhưng vẫn nhanh tay chụp lấy, lại nhìn cái ống thủy tinh hình thù quái lại trong tay tiểu Vương phi, chầm chậm bơm nước thuốc trong suốt từ bình thủy tinh vào cánh tay Thượng chủ sự, vừa đẩy ống vừa xoa nhẹ bắp thịt xung quanh.

Thượng Phàm Tinh mơ màng tỉnh lại, toàn thân nóng hừng hực như lửa đốt, cánh tay bị thương đau đến tê dại nhưng vẫn cảm giác được một luồng chất lỏng mát lạnh lan ra khiến gã vô cùng dễ chịu.

Còn có bàn tay nhỏ mát rượi xoa nhẹ trên da thịt nóng như thiêu đốt, giúp giảm đi khá nhiều đau đớn.

Thượng Phàm Tinh cố nhướn mắt lên, trước mắt chỉ thấy nhòa nhòa, gã trợn to mắt, muốn nhìn cho rõ người đang chữa thương cho mình.

Giữa ánh sáng chói lóa là một thiếu niên xinh đẹp tuyệt trần, hình ảnh ngày càng rõ nét hơn.

Thiếu niên nửa quỳ trước người gã, chăm chú quan sát cánh tay gã, lông mi vừa đen vừa dài như lông quạ rung rung, rung cho cõi lòng Thượng Phàm Tinh rung động theo.

Cái tay nhỏ trắng ngần nhẹ nhàng xoa ấn trên cánh tay, dường như sợ làm gã đau.

Thượng Phàm Tinh xuất thân giang hồ, bị thương như cơm bữa, vốn không xem là to tát. Các sư huynh đệ ai cũng vậy, chưa từng có người nào trị thương cho gã dịu dàng như vậy, chỉ là một vết thương do đao chém mà thiếu niên này lại xem như đại sự, đôi mày khẽ cau còn toát lên vẻ thân thiết và đau lòng…

Thượng Phàm Tinh giật môi, nhẹ giọng nói, “Ngươi… Ngươi là tiên à”

Tiêu Ngự nghe tiếng nói, ngẩng đầu nhìn gã, vui mừng nói, “Tiểu tử này thể chất không tệ.” Nhanh thế đã tỉnh lại, không phải lo rồi.

Tai Thượng Phàm Tinh chỉ nghe tiếng ong ong, không rõ mỹ thiếu niên đang nói gì, nhưng thấy được thiếu niên cười rạng rỡ.

Gã chỉ đơn giản là mở mắt ra mà đã vui như vậy, sự quan tâm thuần túy thật khiến người ta cảm động…

Thượng Phàm Tinh mở nửa con mắt, say mê ngắm nghía dung mạo thiếu niên.

Tiêu Ngự tiêm hết một ống penicillin, vì sợ phát sinh phản ứng kháng thuốc nên đẩy ống rất chậm, may mà không có triệu chứng khác thường.

Tiêu Ngự đứng lên nhường lại vị trí, nói với các đại phu, “Giúp hắn thay y phục sạch đi, lau luôn vết bẩn trên người nữa. Quần áo bẩn thì đem đi đốt.”

Đại phu gật đầu lia lịa, gọi hai học trò đến cẩn thận thay y phục cho Thượng Phàm Tinh.

Mỹ thiếu niên đột nhiên bỏ ra ngoài, Thượng Phàm Tinh cuống lên, cổ họng khô khốc không thể gọi thành tiếng.

Tầm nhìn xuất hiện hai gương mặt như cái bánh nướng, da dẻ đen thui, mũi như củ tỏi, mỉm cười để lộ hàm răng trắng nhìn ngu ơi là ngu.

“Thượng chủ sự tỉnh rồi hả Để bọn ta lau người rồi thay y phục khác cho, yên tâm đi, bọn ta cẩn thận lắm, sẽ không đụng phải vết thương đâu.” Học trò nói xong, đồng loạt vươn ra bốn cái tay.

Khác hẳn vẻ bề ngoài ngờ nghệch, hai học trò này cực kỳ linh hoạt, cẩn thận cởi ngoại bào và lý y rách nát của Thượng chủ sự, để lộ thân mình nhẵn nhụi, bưng nước ấm đến lau người cho gã.

Bàn tay to ấm áp của hai học trò xoa khắp người gã, động tác dịu dàng không thua gì mỹ thiếu niên kia.

Nhưng mà Thượng Phàm Tinh không ảo tưởng ra được cảm giác thân thiết và đau lòng như mỹ thiếu niên, thật sự ấm ức chỉ muốn khóc thành tiếng.

Tiêu Ngự đã ra khỏi phòng, các đại phu cung kính theo kế bên.

Tiêu Ngự dặn dò, “Nước thuốc ta dùng vừa rồi gọi là penicillin, chuyên dùng chữa trị cho vết thương sinh mủ. Hiện tại chỉ có Quảng An đường sản xuất được penicillin, nếu sau này gặp loại thương tích này thì nhớ đến Quảng An dường, tìm Tần tiểu đại phu lấy penicillin mà xài.”

Các đại phu đồng loạt đáp ứng. Tiêu Ngự thấy không còn chuyện gì nữa, liền dẫn Bách Linh và Tần Cánh về Quảng An đường.

Vì vẫn để tâm chuyện gian tế nên Tiêu Ngự không xuống xe, chỉ dặn Tần Cánh vài câu rồi đánh xe đi.

Gian tế Thượng Phàm Tinh bắt được đang bị nhốt trong đại lao Hình bộ, Tạ Cảnh Tu đã đến đó nghe Đại thống lĩnh thẩm vấn, Tiêu Ngự không tìm y, trực tiếp đến chỗ Nguyên lão Vương gia.

Hắn biết, có vài chuyện nhất định phải làm cho rõ, dựa theo tính tình như cái hũ nút của Tạ Cảnh Tu, chắc chắn y sẽ không hỏi. Nhưng một khi có hiểu lầm thì cảm tình sâu đậm đến mấy cũng dần phai nhạt.

Tiêu Ngự vừa mới vào cửa, Phượng Chiếu Kỳ đã vội vàng chạy ra.

“Ca!” Phượng Chiếu Kỳ hăm hở nắm vai hắn, “Ta đang định đi tìm ngươi.”

Tiêu Ngự tươi cười vỗ vai cậu, theo Phượng Chiếu Kỳ vào trong.

“Ca, ta với Nhị Cửu vừa mới đi xem xưởng đóng tàu và xưởng binh khí, ngươi không biết đâu, con tàu kia to đến phát sợ, trước nay ta chưa lần nào thấy tàu lớn đến vậy.” Phượng Chiếu Kỳ hào hứng nói, “Tỷ phu thật có bản lĩnh! Nhìn y ngầm ngầm vậy mà không ngờ nắm giữ binh lực mạnh thế. Đừng nói là chiếm đảo làm vua, y mà đánh vào Đại Lương chắc chắn không ai địch nổi đâu.”

Giọng Nguyên lão Vương gia từ trong phòng truyền ra, “Chiếu Kỳ chớ nói lung tung.”

Phượng Chiếu Kỳ lè lưỡi, cúi đầu im lặng.

Nguyên lão Vương gia là hảo hữu của đại trung thần Phương tướng, dĩ nhiên không nghe nổi cái gì tạo phản, đánh vào Đại Lương.

Tiêu Ngự kéo tay Phượng Chiếu Kỳ, “Chiếu Kỳ, ngươi về trước đi, ta có chuyện muốn nói với lão Vương gia.”

Phượng Chiếu Kỳ ngoan ngoãn gật đầu. Cậu là một trong số ít người đọc sách thi đậu công danh trên đảo, dù chỉ là tú tài nhưng vẫn thừa sức dạy học cho tụi nhỏ.

Bởi vậy, mấy ngày nay cậu bị Triệu chủ sự Lễ bộ chiêu mộ trai tráng lôi đến lớp dạy học trò.

“Ta đến lớp học trước, tối sẽ về ăn cơm, ca ca nhớ phải chờ ta đó.” Phượng Chiếu Kỳ cười hì hì nói với Tiêu Ngự một câu rồi chạy ra ngoài.

Trước mặt Nguyên lão Vương gia bày một bàn cờ, vừa rồi Phượng Chiếu Kỳ đã ngồi đây chơi cờ với ông.

“Chiếu Kỳ cũng là đứa trẻ rất hiếu thuận. Không lúc nào ngồi yên mà vẫn gắng gượng chơi cờ giải sầu cho lão già này.” Nguyên lão Vương gia vuốt râu cười nói.

Tiêu Ngự mỉm cười, rót một cốc trà đặt trước mặt Nguyên lão Vương gia, sắc mặt nghiêm túc hẳn lên, nói, “Tổ phụ, ta sẽ không vòng vo. Trên đảo phát hiện có gian tế trà trộn, Cảnh Tu đang phái người tra khảo.”

Nguyên lão Vương gia hoảng hốt, cốc trà vừa mới cầm bị hất đổ ra bàn.

“Cái gì! Đã bắt hết chưa Đất đai trên đảo quá rộng, nếu để cá lọt lưới thì không dễ dàng bắt được đâu.”

Tiêu Ngự nhìn phản ứng của ông, thầm thở phào một hơi.

Thật may mắn, may mà những tên kia không phải thuộc hạ của Nguyên lão Vương gia.

Tiêu Ngự nói thẳng, “Tổ phụ đừng lo, gian tế đã sa lưới toàn bộ. Trong tay chúng có mật thư và lệnh bài của tổ phụ nên mới có thể trà trộn lên tàu từ Lịch Phong cảng để lên đảo.”