Ngự Tứ Lương Y

Chương 161: Đến chùa Hộ Quốc




Editor: Vện

Mấy hôm sau, quý phủ của Hồng Lư Tự khanh Trần đại nhân xảy ra chuyện chấn động kinh thành. Một đám thích khách không rõ lai lịch đêm khuya xông vào Trần phủ bắt cóc Trần phu nhân và Trần tiểu thư, từ đó về sau không tìm được tung tích.

Đại Lý Tự và Hình bộ phối hợp điều tra mấy ngày đêm, một chút dấu vết cũng không tìm được, Hoàng đế tức giận, toàn triều kinh hãi.

Phủ đệ của mệnh quan chính tứ phẩm mà bị đạo chích ra vào như chốn không người, Trần đại nhân cũng nào phải nhân vật xuất chúng, chẳng biết tại sao bị bọn chúng nhìn trúng, nhất thời, quan viên toàn thành tăng cường phòng thủ cho quý phủ, những hộ dựa dẫm Lý gia càng thêm bất an.

Ai cũng biết Trần đại nhân kia là tâm phúc trung thành nhất của Lý tướng. Mọi người suy đoán, vụ này do Phương tướng ra tay hay Hoàng đế cuối cùng cũng tỉnh ngộ, không để mặc cho Lý gia bành trướng thế lực

Có những chuyện người khác không biết, khổ chủ Trần Viễn lại rất rõ ai đứng sau màn.

“Nhất định là phủ Nguyên Vương!” Trần Viễn âm thầm đến bái kiến Lý phủ, đứng trong thư phòng, tức đến khó thở nói, “Lý đại nhân, hạ quan có thể khẳng định như vậy!”

Đứng sau thư án là một nam nhân hơn ba mươi, vóc dáng cao gầy, dung mạo văn nhã, thân mặc trường bào lam sẫm mộc mạc, toát lên vẻ thanh cao của người đọc sách. Lý Sung là con trai của Lý thừa tướng, huynh trưởng của Lý quý phi, thi đậu Trạng Nguyên, được bổ nhiệm vào viện Hàn Lâm, hiện đang nhậm chức Hàn Lâm Đại học sĩ.

Trong số đám con cháu dựa vào thế lực một tay che trời của Lý gia mà ngang ngược, Lý Sung lại ôn hòa đến mức không giống người nhà họ Lý.

“Không phải phủ Nguyên Vương.” Lý Sung nói, “Là Tạ thế tử.”

Trần Viễn sửng sốt, hừ một tiếng, “Vậy thì có gì khác đâu Lý đại nhân, phủ Nguyên Vương và Tạ Cảnh Tu thật quá không biết điều! Lý tướng coi trọng Tạ Cảnh Tu, hạ quan và các đồng liêu đã dùng tất cả thành ý để lôi kéo y, nhưng y mềm cứng gì cũng không ăn, ngay cả góc áo còn sờ không đến chứ đừng nói chuyện khác. Vì tiểu nữ Tố Khanh và phủ Nguyên Vương có giao tình, hạ quan muốn thông qua tiểu nữ để xây dựng quan hệ với y, không ngờ lại rước lấy tai họa lần này!” Trần Viễn nói, ảo não không thôi, không chỉ hận Tạ Cảnh Tu mà càng hận Trần Tố Khanh.

Mụ vợ già kia chẳng là cái gì cả, nhưng Trần Tố Khanh được thả ra ngoài nuôi từ bé, trong lòng ắt hẳn chất chứa oán hận với Trần phủ, giờ còn thân cận với quý phủ của lão già Phương Truyền Chính. Nàng không muốn lôi kéo Tạ Cảnh Tu về phe Lý tướng, Trần Viễn liền dùng Trần phu nhân dựng lên một màn kịch, ép nha đầu kia đi vào khuôn phép.

Dù Tạ Cảnh Tu định giúp Trần Tố Khanh, nhưng sao lại bắt mất Trần phu nhân làm gì Nhất định là nha đầu kia đã nói gì với y, cái thứ ăn cây táo rào cây sung!

“Nếu đã thế…” Lý Sung nhịp ngón tay, “Không thể làm bằng hữu, vậy chỉ có thể làm kẻ địch.”

Phụ thân hắn coi trọng Tạ Cảnh Tu hơn cả phủ Nguyên Vương, chắc là cho rằng tư quân trong tay Tạ Cảnh Tu mạnh hơn binh mã của phủ Nguyên Vương.

Nhưng đã không sử dụng được thì chỉ còn nước diệt trừ.

Trần Viễn cao giọng đáp ứng, “Lý đại nhân nói rất có lý!”

Trong lòng Trần Viễn đang ngổn ngang phẫn hận và bất bình, cùng lúc đó, mẫu tử Trần gia đang ngồi trong một chiếc xe ngựa phi nước đại, nhìn nhau mà không biết nói sao cho hết lời lẽ giấu trong lòng.

Trần phu nhân nhìn con gái mang mấy phần xa lạ, mặt vừa mừng vừa không được tự nhiên, một lúc lâu sau khẽ gọi, “Tố Khanh…”

“Mẫu thân.” Cuối cùng Trần Tố Khanh không kềm được, nhào vào lòng Trần phu nhân khóc nức nở, “Nữ nhi bất hiếu, khiến mẫu thân phải chịu khổ.”

Trần phu nhân càng thêm lúng túng, chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ vai con gái.

Con gái vừa mới chào đời, phu quân mới ôm có một lần đã lâm bệnh nặng, Thái y trong phủ chẩn không ra bệnh, sau đó Thái y dẫn một đạo sĩ đến làm phép, cuối cùng nói có quan hệ mật thiết với con nhỏ còn nằm trong tã.

Trần Viễn tin ngay không chút đắn đo, từ đó cực kỳ ghét con gái, cho người đưa nàng đi thật xa. Không biết có phải trùng hợp hay không, con vừa được đưa đi, sức khỏe Trần Viễn lập tức hồi phục, ngay cả Trần phu nhân cũng bắt đầu hoài nghi con gái và phu quân quả thật tương khắc với nhau.

Từ nhỏ đã không nuôi dưỡng bên mình, dù mong nhớ nhưng tình cảm thì được bao nhiêu

Trần phu nhân bắt tay với chồng, diễn một màn kịch trước mặt con gái, vốn tưởng chỉ là chuyện vặt vãnh, ai ngờ lại dẫn đến tình cảnh hiện giờ.

Nàng và con gái thế mà bị “cứu” ra khỏi Trần phủ! Quả thực hoang đường hết chỗ nói.

Không biết chạy bao lâu, xe ngựa đột ngột dừng lại.

Bên ngoài ném vào một túi bạc, giọng nam vang lên cách lớp màn, “Trần phu nhân, Trần tiểu thư, tại hạ chỉ đưa các ngươi đến đây thôi. Tặng các ngươi năm trăm lượng bạc trắng, phía trước hai dặm có một thôn làng, hai vị đến đó định cư, đặt mua vài ba mảnh đất là có thể thoải mái sống qua ngày, đừng quay lại kinh thành nữa.”

Trần phu nhân đang đường đường là phu nhân nhà quan, sao có thể chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì biến thành một thôn phụ! Lập tức vén màn nhảy xuống xe, vốn muốn bảo người bên ngoài đưa các nàng trở về, nhưng đã không còn bóng dáng ai.

“Khanh Nhi, chúng ta mau quay lại kinh thành!” Trần phu nhân bắt lấy tay con gái, vội la lên.

Trần Tố Khanh cũng không ngờ mình phải làm một thôn phụ, nhưng dáng vẻ cấp bách của Trần phu nhân có hơi kỳ quái.

“Mẫu thân, suýt chút nữa phụ thân đã tự tay giết người, quay về kinh thành lấy ai bảo vệ người” Trần Tố Khanh dìu Trần phu nhân lên xe, “Mẫu thân đừng nóng, chúng ta cứ ở lại đây trước đã, những chuyện khác từ từ hẵng tính.”

Trần phu nhân lo cuống lên, khổ nỗi không thể giải thích, chỉ có thể nhìn con gái lạ lẫm điều khiển xe ngựa chạy đến hướng khói bếp lượn lờ.

—o0o—

“Ngươi đưa Trần tiểu thư và Trần phu nhân đi đâu biệt tích vậy” Tiêu Ngự trừng mắt, “Làm vậy có sao không”

Đây là bắt cóc đúng không!

“Trần tiểu thư cứu tổ phụ ta, ta cứu nàng một mạng là hợp lẽ thường mà.” Tạ Cảnh Tu nói, “Chỉ mong nàng là người thông minh.”

Tiêu Ngự nói, “Nghe nói Trần tiểu thư được nuôi như nam tử từ bé, thông minh hay không thông minh cũng được, mang theo Trần phu nhân ra ngoài sống hẳn là không thành vấn đề.”

Tạ Cảnh Tu biết hắn hiểu sai ý mình, cũng không giải thích, cười nói, “Phải rồi, phụ thân đã đón mẫu thân về Vương phủ. Ta tính ba ngày sau sẽ xuống tay với phủ Nguyên Vương.”

Từ sau khi hai người thẳng thắn với nhau, Tạ thế tử trở nên thật thà đến kinh người, mỗi ngày về đều báo cáo chi tiết hôm nay đã làm gì, kế hoạch ngày mai định làm gì, phương hướng phát triển cho tương lai thế nào.

Quả là đứa trẻ bộc trực, bác sĩ Tiêu thở dài trong lòng.

“Đừng quên dàn xếp cho Lông Xù đó.” Tiêu Ngự nói, “Gan nó nhỏ lắm, đừng hù nó.”

Tạ Cảnh Tu nhíu mày. Huyền Trạm vốn đang là thần thú oai phong lẫm liệt, từ sau khi gặp Tiêu Ngự, càng ngày nó càng không ra dáng nữa, thật sự khiến y hết sức thất vọng.

“Thôi ngày mai bắt nó đến Quảng An đường đi.” Tiêu Ngự suy nghĩ, không yên tâm.

“…Biết rồi.”

—o0o—

Sau khi được Nguyên Vương đón về, Vương phi vẫn chưa hoàn hồn.

Sống ở y quán Giản gia mấy tháng mà thấy còn lâu hơn mười mấy năm trong Vương phủ.

Ở phủ Nguyên Vương, nàng là Vương phi cao cao tại thượng, dù nàng buông bỏ quyền lực nhưng Đinh trắc phi vẫn không dám khinh thường.

Còn ở y quán Giản gia, ăn một chén cháo tổ yến cũng phải nhìn sắc mặt người ta.

Thì ra Nhu Nhi dịu dàng hiếu thuận dần dần không thèm làm cho có lệ nữa. Thì ra muội muội thân thiết dễ gần vì nhũ mẫu của nàng dạy dỗ vài người làm và học trò không biết quy củ của y quán mà châm chọc khích bác, không còn tươi cười với nàng nữa.

Nàng cho rằng phủ Nguyên Vương là chốn lao tù, người trong phủ đều có lỗi với nàng, mẫu tử Giản gia mới là người thân chân chính. Không ngờ, mới chỉ mấy tháng mà nàng đã rơi vào thảm cảnh như vậy.

Lúc thuộc hạ Nguyên Vương phái đến y quán Giản gia đón nàng, người trong y quán chẳng những không níu kéo mà còn dồn dập tỏ vẻ như trút được gánh nặng. Giản Nhu căn bản không thèm xuất hiện.

Vương phi chưa bao giờ nghĩ, người nên được mọi người ngước nhìn như nàng có ngày sẽ bị tất cả ghét bỏ như thế, một chút che giấu cũng chẳng màng.

Nàng bối rối cùng cực.

Trở về Di Nhiên cư trong Vương phủ, Nguyên Vương vẫn giữ thái độ y như trước, cứ như nàng chưa từng rời khỏi Vương phủ.

Vương phi đã không còn thanh cao như ngày xưa, người trong phủ ai cũng dè bĩu nàng.

Nàng sợ hãi, thì ra chốn lao tù này không phải lúc nào cũng muốn giam cầm nàng, nó có thể mở cửa bất cứ lúc nào, đuổi nàng ra ngoài.

Nàng sợ bị đuổi khỏi phủ Nguyên Vương một lần nữa. Rời khỏi chốn “lao tù” này, nàng sẽ chẳng là cái gì hết.

Đinh trắc phi sai người gọi Vương gia đến, muốn cả nhà cùng đi chùa Hộ Quốc dâng hương cầu nguyện.

“Lúc trước Vương phi bỏ đi, lão Vương gia lại ra ngoài làm việc, Cảnh Lâm mong nhớ trưởng bối, từng đến chùa Hộ Quốc cầu phúc cho trưởng bối. Bây giờ người Vương phủ đã tề tựu đông đủ, chi bằng cùng nhau đến chùa Hộ Quốc một chuyến, dâng hương thể hiện thành tâm.”

Nguyên Vương đón được Vương phi về, tâm tình rất vui vẻ, nghĩ đây cũng là chuyện tốt nên đáp ứng ngay.

“Gọi Thế tử về nhà luôn thôi.” Đinh trắc phi nhẹ nhàng bảo.

Nguyên Vương nhướn mày. Tạ Cảnh Tu đã rất lâu không về Vương phủ, ngày nào cũng bám theo tiểu đại phu kia làm chuyện hoang đường, mà cố tình người làm cha như hắn lại không quản được.

“Dù gì y cũng là người của phủ Nguyên Vương mà.” Đinh trắc phi nói, “Cả nhà chúng ta đi cầu nguyện lại bỏ rơi Thế tử, đứa trẻ kia sẽ nghĩ thế nào Vương gia là phụ thân y, chỉ cần ngươi ôn tồn bảo ban y một chút, chắc chắn Thế tử sẽ về nhà.”

“Chẳng lẽ muốn ta cúi đầu trước nghiệt tử kia hay sao!” Nguyên Vương hừ lạnh.

Đinh trắc phi cười nói, “Phụ tử cớ chi thù hằn nhau như vậy Huống hồ, lúc trước là Vương phi vì làm khó dễ tiểu đại phu nên mới bỏ nhà đi, nay Vương phi đã về, cũng nên gọi y về nói chuyện đàng hoàng với Vương phi, cởi bỏ khúc mắc mới được chứ.”

Nhắc đến Vương phi, Nguyên Vương lập tức hạ hàng rào phòng thủ, lát sau thở dài, “Cũng là ngươi chu đáo. Nghiệt tử kia phải về nhận tội với Vương phi!”

Đinh trắc phi cười dịu dàng, ánh nến phản chiếu trong đôi mắt sáng đến dọa người.

Nguyên Vương đích thân đến Quảng An đường tìm Tạ Cảnh Tu, muốn y lập tức hồi phủ. Tạ Cảnh Tu đương nhiên không muốn về, Nguyên Vương tức đến dựng râu, trừng mắt mà không thể làm gì.

“Nghiệt tử nhà ngươi! Nếu không vì chuyện ngươi và Phượng Chiếu Ngọc thì Vương phủ đâu có rước lấy tai họa này, để hoàng thượng lấy cớ tịch thu tư quân! Còn liên lụy mẫu thân ngươi chịu ấm ức ở y quán Giản gia mấy tháng nay!” Nguyên Vương giận dữ quát.

Tạ Cảnh Tu sợ hắn đi gây phiền toái cho Tiêu Ngự, cuối cùng phải thỏa hiệp, y không về Vương phủ, chỉ cùng đi đến chùa Hộ Quốc.