Editor: Vện
Phượng Vân Phi xông vào, khoảnh sân trước mắt không có người, cũng không có đồ vật gì, chỉ có mấy món gia dụng gác trong xó.
Không chờ Phượng Vân Phi đến hậu viện, trong phòng đã có mười mấy đại hán nối đuôi bước ra, dù mặc thường phục nhưng nhìn khí thế là biết không phải tầm thường. Sát khí mãnh liệt buộc Phượng Vân Phi phải dừng chân, đầu óc bị lửa giận thiêu đốt cũng bình tĩnh lại.
Vốn hắn chỉ xem nơi này là tài sản riêng của Lô thị, là chỗ Lô thị giấu của cải trong phủ, căn bản không mấy để tâm. Nhưng những người trước mắt đều mang dáng vẻ hung thần ác sát, một phu nhân hậu viện làm sao có thể chỉ huy được!
Trong đầu Phượng Vân Phi vang lên hồi chuông, lùi về sau một bước.
“Còn ngây ra đó làm gì! Giết!” Không biết là ai khẽ quát, mọi người trầm mặc tuốt vũ khí. Ánh bạc của đao kiếm chiếu lóa mắt Phượng Vân Phi.
Mắt thấy đám cuồng sát ùa ra từ bốn phương tám hướng, Phượng Vân Phi muốn tránh nhưng toàn thân cứng đờ, không di chuyển được một bước, chỉ có thể trơ mắt nhìn lưỡi đao sắc bén càng lúc càng gần.
Hai bóng người lao đến nhanh như gió, không biết là ai đẩy sau lưng Phượng Vân Phi một cái, Phượng Vân Phi bị đập vào tường, lưng đau nhức làm hắn bừng tỉnh, ôm ngực ho sặc sụa.
Ngay lúc Tạ Cảnh Tu và Tiêu Ngự bước vào, hai thị vệ Vương phủ đã thiết lập thế trận.
Lão Lục chắn trước mặt Tạ Cảnh Tu, nhìn tình tình chiến đấu, trầm giọng nói, “Những tên này võ nghệ không tồi.”
Bọn họ đều là quân sĩ tinh nhuệ được Tạ Cảnh Tu bồi đắp, chỉ chọn ra những ai xuất sắc nhất, tổng cộng một trăm người, ba năm khảo hạch một lần, không vượt qua thì chết.
Võ công của một trăm người đều được xếp hàng thượng thừa chốn giang hồ, hai người đang ra tay là Thập Nhị và Thập Lục. Dưới thế công kích liên hoàn của hai thị vệ, người trong sân dù chiếm đa số nhưng họ vẫn có thể kiên trì chống đỡ, người tập võ bình thường tuyệt đối không thể làm được.
Tiêu Ngự cũng không ngờ, hắn đã quá xem thường Lô thị, hắn nghe rõ ràng, người vừa nãy ra mở cửa gọi Lô thị là “chủ nhân”, có thể được những tên này gọi một tiếng “chủ nhân” thì sao có thể là một phu nhân bình thường chứ
Lô thị và Hương Diệp vào trong. Chuyện đã đến nước này, Lô thị không cần phải tiếp tục ngụy trang, chỉ lạnh lùng nhìn người trong sân.
Phượng Vân Phi quay phắt lại nhìn nàng, ánh mắt xưa nay luôn hòa nhã với nàng nay đỏ bừng, lớn giọng chất vấn, “Tại sao! Từng ấy năm qua đã bao giờ Phượng Vân Phi ta làm chuyện có lỗi với ngươi! Tại sao ngươi phải làm thế này!”
Lô thị không nhìn hắn lấy một cái, hai tay Hương Diệp cầm loan đao chắn trước người Lô thị, mắt lạnh lùng lướt qua Phượng Vân Phi, nhìn thẳng Tiêu Ngự và Tạ Cảnh Tu.
Tiêu Ngự thấy cảnh tượng chém giết, lòng hơi căng thẳng. Vốn cho là đám kia chỉ là trộm vặt, không ngờ cũng thuộc hàng cao thủ, thị vệ Tạ Cảnh Tu mang theo lại không nhiều…
“Thế tử, hay là ngươi… chúng ta tránh đi chỗ khác” Tiêu Ngự kéo tay Tạ Cảnh Tu.
Đám này bản lĩnh không vừa, hắn sợ mục tiêu của chúng không phải tài sản Phượng phủ, chẳng may chúng nhắm vào Tạ Cảnh Tu thì sao
Tạ Cảnh Tu nhìn hắn, dường như biết hắn đang lo cái gì, cười nói, “Yên tâm, đám này thật sự nhắm vào tài sản của Phượng gia.” Thuộc hạ của y đã điều tra ra, từ khi Lô thị gả vào Phượng phủ thì liền bắt đầu kế hoạch này.
Phượng Vân Phi là Tổng quản Thái y, kiếm được không ít bạc nhưng cũng có giới hạn. Hiện tại Tạ Cảnh Tu vẫn không nghĩ ra, đám này thoạt nhìn như có đại sự muốn hoàn thành, tại sao phải tham chút tiền này làm gì
Chỉ là…
“Ngọc Nhi hẳn đang hoài nghi có người lập bẫy dụ ta vào tròng đúng không Tại sao lại nghĩ vậy.” Trước mắt là chiến cuộc máu lửa, bên cạnh có Lô thị và Hương Diệp giương mắt trừng trừng, phía sau có Phượng Vân Phi hồn bay phách lạc mà Tạ Cảnh Tu như rất thích thú nói chuyện phiếm với Tiêu Ngự.
“Nghi ngờ này chẳng phải rất hợp lý sao” Tiêu Ngự nghiêm túc nói, “Chúng ta là người một nhà, trên danh nghĩa ta còn là người Phượng phủ, có thể người giật dây muốn thông qua Lô thị để kéo Phượng phủ xuống nước, thông qua Phượng phủ để tiếp cận Chiếu Kỳ, lại thông qua Chiếu Kỳ kéo ta vào cuộc, ngươi đương nhiên sẽ không mặc kệ ngồi nhìn, vậy là ngươi cũng bị kéo vào. Mưu kế triển khai rất rõ ràng.”
Tạ Cảnh Tu, “…”
Phượng Chiếu Kỳ, “…”
Lão Lục, “…”
Thấy nó hợp lý và mạch lạc chưa! Chỉ hơi rối một chút như cái bánh quai chèo thôi mà!
Phượng Chiếu Kỳ cười hai tiếng, “Cũng thật vất vả cho tên chủ mưu.”
Tạ Cảnh Tu nghiêm mặt nói, “Ca ca ngươi là cao thủ gây án.” Lão Lục yên lặng gật đầu.
Tiêu Ngự cảm giác vẻ mặt đứng đắn của mấy người này thật ra là trêu chọc hắn, uổng công hắn thật tình lo lắng thay người ta, tức tối nghiến răng, “Chúng ta có khoảng cách không thể vượt qua. Không nói chuyện với các ngươi nữa.”
Nhưng thấy Tạ Cảnh Tu ung dung như vậy, Tiêu Ngự biết y vô cùng tin tưởng hai thị vệ kia, nhìn lại chiến cuộc, quả nhiên đã có rất nhiều ác đồ trọng thương nằm la liệt, đau đớn rên la.
Mặt Lô thị rốt cuộc cũng hiện vẻ hoảng sợ.
“Hương Diệp!” Nàng thấp giọng kêu.
Hương Diệp hiểu ý, lặng lẽ di chuyển vào bên trong hai bước, thừa lúc mọi người không chú ý, nàng kéo Lô thị phóng thật nhanh dọc hành lang dẫn đến hậu viện.
“Lão Lục.” Tạ Cảnh Tu trầm giọng quát một tiếng, Lão Lục nhận lệnh, vọt theo truy kích.
Tạ Cảnh Tu thấy hai thị vệ của y dễ dàng chiếm thế thượng phong, không quan tâm tiền viện nữa, kéo Tiêu Ngự đến sân sau.
Bắt đám lâu la này cũng không có tác dụng, Lô thị mới là nhân vật mấu chốt.
Phượng Chiếu Kỳ vội đuổi kịp, Phượng Vân Phi thấy vậy cũng cuống quýt chạy theo.
Hắn nhất định phải bắt Lô thị, hắn muốn hỏi cho rõ ràng, tại sao Lô thị lại phản bội hắn, phản bội Phượng phủ!
Lúc đoàn người đến hậu viện, Hương Diệp đã bị Lão Lục đâm một kiếm ngay đùi, nằm trên đất không động đậy.
Lô thị mặt trắng bệch đứng dựa cột, đôi mắt tàn nhẫn mà ngỡ ngàng quét qua từng người, khi dừng ở Phượng Vân Phi liền biến thành căm ghét tột cùng.
Lòng Phượng Vân Phi đau xót không thôi, đau đến mức không thể đứng thẳng.
Ánh mắt Lô thị nhìn hắn không hề che giấu ghét bỏ, khinh thường, thậm chí là ghê tởm!
Lúc này Phượng Vân Phi mới tỉnh ngộ, thì ra thường ngày nàng đoan trang cẩn thận, đối với hắn kính nhau như khách, không muốn thân cận, thậm chí đẩy hai nha đầu thông phòng ra hầu hắn, tất cả không phải vì nàng để tâm uy nghiêm và tự trọng của chủ mẫu Phượng phủ, thật ra nguyên nhân chỉ có một, Lô Tĩnh khinh thường hắn, Lô Tĩnh căm ghét hắn từ tận tâm can!
Phượng Vân Phi không phải kẻ ngu dốt, không phải hắn không cảm nhận được sự lạnh nhạt và xa lánh của thê tử, chỉ là hắn không muốn suy nghĩ sâu xa, không muốn nghĩ đến điều làm hắn khiếp sợ.
Hắn đã vứt bỏ Phương thị, vứt bỏ chính thê từng giúp đỡ trong cơn hoạn nạn, vứt bỏ nữ nhân một lòng ngưỡng mộ hắn để cưới Lô Tĩnh, sau đó còn trải qua những tháng ngày vinh quang muôn người ca tụng, ngay cả hoàng thân quốc thích còn phải khách khí với hắn.
Cho nên hắn không làm gì sai cả! Bây giờ hắn công thành danh toại, có vợ hiền con hiếu, vứt bỏ Phương thị là quyết định chính xác! Làm sao hắn dám nghĩ đến khả năng làm mình không thể chịu nổi kia!
“Lô Tĩnh, Lô Tĩnh!” Phượng Vân Phi run rẩy chỉ tay vào Lô thị, thê lương nói, “Đây là mục đích ngươi gả vào Phượng phủ, có đúng không Phượng Vân Ninh đẩy thê tử ta đi xa, lại đưa ngươi đến trước mặt ta, tất cả đều là kế hoạch của các ngươi có đúng không!”
Hắn rống giận, nhưng thật ra đâu cần đáp án. Mọi thứ đã quá rõ ràng.
Phượng Vân Phi cảm thấy gương mặt nóng đến bỏng rát. Hắn đúng là tên ngu xuẩn, nữ nhân mà hắn thương yêu mười mấy năm qua rốt cuộc đã làm ra bao nhiêu chuyện tày trời!
Muội muội vì không muốn làm thiếp mà cướp con trai hắn, hắn không dám từ chối. Muội muội muốn đuổi thê tử chân chính của hắn, hắn không dám lên tiếng. Hắn biết rõ Phượng Vân Ninh khinh khi mình cỡ nào mà vẫn mang ơn mối hôn nhân nàng đã “ban ân”, lại còn vui mừng khôn xiết.
Mười mấy năm qua hắn mù quáng tin tưởng Lô thị, sủng ái Lô thị, không muốn nhớ lại Phương thị, chính hắn cũng không dám thừa nhận hành vi tránh né nỗi sợ của mình là quá nhu nhược, lại dùng nó để chứng minh hắn chưa từng làm gì sai.
Nhưng cuối cùng, sự thật không cho phép hắn tiếp tục tự lừa dối mình nữa, đó cứ như một cái tát đau điếng của Lô thị, ngay cả đường trốn tránh cũng không chừa cho hắn.
Lô thị không thèm nhìn hắn, chỉ trừng Tạ Cảnh Tu.
“Tạ thế tử, chuyện hôm nay không liên quan gì với ngươi, ngươi hà tất phải nhảy vào vũng nước đục này.” Lô thị mạnh miệng nói.
“Không sai, vốn không có liên quan gì với ta.” Tạ Cảnh Tu gật đầu, “Nhưng ngươi cướp bạc của Phương tam lão gia, hãm hại đệ đệ của Ngọc Nhi, chuyện này không thể nói không có quan hệ với bổn thế tử.”
Tiêu Ngự lập tức bùng phát tính hẹp hòi, lườm Tạ Cảnh Tu.
Tại sao lại đặt Phương tam lão gia đứng trước hắn Nhan sắc vượt bậc thì được xếp trước à! Tạ Cảnh Tu vốn đâu có trân trọng hắn, đúng không!
Lô thị hung tợn nghiến răng, lát sau cười lạnh nói, “Ta khuyên Thế tử nên cân nhắc rồi hẵng làm. Tình cảnh của Thế tử như đang bước trên băng mỏng, cần gì phải khiêu khích cường địch”
“Cường địch Ngươi sao” Tạ Cảnh Tu khinh thường.
Lô thị mím môi im lặng. Nàng không biết Tạ Cảnh Tu đã điều tra được bao nhiêu, nhưng nàng không tin y tra ra được tồn tại của người kia. Tạ Cảnh Tu đang thăm dò nàng, nàng không thể bán đứng người kia, nhưng nhất định phải làm Tạ Cảnh Tu kiêng kỵ nàng, nếu không, chỉ sợ hôm nay nàng khó thoát khỏi tòa nhà này.
“Thế tử muốn bạc thì cứ việc lấy về.” Lô thị nói, “Mọi người hôm nay không cần phải phân chia địch ta rạch ròi, có người bây giờ chưa phải bằng hữu, biết đâu tương lai lại trở thành bằng hữu. Nếu kết thù, Thế tử có tự tin bảo vệ được người trong lòng của ngươi chu toàn, vĩnh viễn không để ai thừa cơ lấy mạng hay không” Nàng nói xong, tầm mắt bắn vào Tiêu Ngự, không cần nói cũng biết ý nàng.
Tiêu Ngự nhướn mày cười, “Ngươi lấy ta để uy hiếp Thế tử Phượng đại phu nhân, ngươi thật sự xem ta là thư sinh trói gà không chặt, mặc người xâu xé à Ngươi không sợ sau này vị nhân huynh trong miệng ngươi lọt vào tay ta sao Tên kia dùng nữ nhân làm vũ khí, chính mình lại lẩn tránh không dám gặp người, nhìn cũng thấy chẳng phải người có tài năng xuất chúng, cần gì Thế tử phải ra tay.”
Muốn khích tướng sao, không nói mấy câu cho nghẹn chết là không được.
Quả nhiên, Lô thị tức đến đỏ mặt, giận dữ quát, “Câm miệng, câm miệng! Ai cho ngươi lá gan sỉ nhục hắn! Lũ các ngươi ngay cả xách giày cho hắn còn không xứng!”
Tiêu Ngự mỉm cười không nói, Tạ Cảnh Tu cũng không lên tiếng, Phượng Vân Phi lại mang vẻ mặt bi thảm như sắp chết đến nơi.
Có mắng nhiếc nhiều hơn nữa cũng chỉ làm trò cười cho người khác thôi.
Lô thị thở hồng hộc, lại nghe Tạ Cảnh Tu nói, “Ta có thể không giết ngươi!”
Tiêu Ngự hơi ngạc nhiên nhìn y. Tạ Cảnh Tu lại tiếp, “Lão Lục, giải đám ác đồ bên ngoài đi, nha đầu này và Phương đại nương bên cạnh Phượng đại phu nhân cũng mang đi luôn.”
Lão Lục cúi đầu đáp, “Vâng!”
Thần kinh Lô thị mới được thả lỏng một khắc lại căng thẳng, hai mắt đỏ ngầu nhìn trừng trừng Tạ Cảnh Tu.
“Ngươi đúng là thâm độc.” Lô thị gằn từng chữ.
Những người kia là toàn bộ thuộc hạ của nàng ở kinh thành, Tạ Cảnh Tu muốn diệt trừ sạch sẽ, không chừa một ai.
Tiêu Ngự cười nói, “”Hắn”… chắc sẽ không vì mấy tên lâu la này mà trở mặt thành thù với Tạ thế tử đấy chứ Lẽ nào trong tay “hắn” quá thiếu thốn, không đủ nhân thủ Cũng thật khó khăn mà.”
Lô thị rất mực kính trọng người kia, từng câu từng chữ của Tiêu Ngự như nhát dao đâm vào tim nàng, nàng vừa hận vừa tức lại không cách nào phản pháo.
Tạ Cảnh Tu không nói nhiều, dặn Lão Lục phong tỏa dân cư, chờ người đến đem bạc về. Còn Lô thị đã mất đi nanh vuốt, trước giờ lại quen sống an nhàn sung sướng, e là sau này còn không bằng một người bình thường.
Tiêu Ngự đoán được sơ lược ý của Tạ Cảnh Tu, Lô thị không phải nhân vật then chốt, Tạ Cảnh Tu hẳn là có hứng thú với người đứng sau nàng. Chỉ là Tiêu Ngự không thể nào chấp nhận được. Lô thị vừa nhìn đã biết là tiểu thư khuê các được bồi dưỡng từ nhỏ, vai không thể nâng tay không thể xách, nếu không bị người khác xem như quân cờ, không chừng đã có thể giúp chồng dạy con, trải qua cuộc sống bình lặng êm ấm. Dù sao Lô thị cũng là người thông minh.
Tên kia để nữ nhân ra trận, chính mình lại núp ở hậu phương nhàn nhã chỉ tay năm ngón, thật khiến người ta khinh thường.
Tạ Cảnh Tu giao nhiệm vụ cho Lão Lục xong, hai thị vệ vừa giao chiến bên ngoài đã tiến vào chờ lệnh.
Tuy chỉ có hai mạng nhưng lại có thể bắt gọn toàn bộ mười hai cao thủ, Tiêu Ngự lập tức sinh lòng kính nể.
Tạ Cảnh Tu bàn giao công tác giải quyết hậu quả cho Lão Lục, lại khách sáo vài câu với Phượng Vân Phi mặt như tro tàn rồi dẫn Tiêu Ngự và Phượng Chiếu Kỳ ra về.
Phượng phủ được Lô thị cai quản nhiều năm như vậy, dù Lô thị đã bị đạp đổ nhưng trong đám người hầu tất có tâm phúc của nàng. Ở Phượng phủ không an toàn chút nào, Tiêu Ngự dĩ nhiên phải mang Phượng Chiếu Kỳ theo bên người.
Phượng Vân Phi không nói gì, nhìn Tạ Cảnh Tu dắt cả hai đứa con trai đi mất.
Hắn căn bản không có tư cách ngăn cản. Hai đứa con trai, một đứa hắn chưa bao giờ hoàn thành trách nhiệm nuôi dạy, một đứa suýt bị hại chết ngay dưới mắt mình, ngay cả hắn còn không thể tin tưởng bản thân.
Chiếu Kỳ lúc trước hiếu thảo quấn quýt hắn là thế, bây giờ cũng như ca ca, không quan tâm hắn nữa.
Phượng Vân Phi cười khổ một tiếng, thấy người trong sân đã tản đi hết, lúc này mới chỉnh trang lại y phục, không nhìn Lô thị vẫn đứng bất động dưới hành lang lấy một cái, quay đầu rời khỏi tòa nhà.
Sau khi Tạ Cảnh Tu trở về liền phái thị vệ đi tìm chỗ giấu bạc, ở ngoài chỉ có mấy nghìn lượng, nhưng lúc đó Lô thị và Hương Diệp tính trốn đến hậu viện, tức là trong hậu viện chắc chắn có cơ quan đào tẩu. Thị vệ đục vách tường trong một gian phòng ở hậu viện, cuối cùng tìm ra gần hai mươi vạn lượng bạc, trừ đi khoản nợ trả cho Phương gia thì số còn lại chia đôi, nửa trả về Phượng phủ, nửa để lại cho Phượng Chiếu Kỳ.
Hôm đó Phượng Vân Phi thơ thẩn về phủ, hắn vốn có một đôi trai gái hầu dưới gối, Phượng Chiếu Kỳ hay đến thư viện, Phượng Chiếu Lâm thỉnh an mỗi ngày.
Bây giờ Phượng Chiếu Kỳ đã rời bỏ Phượng phủ, Phượng Chiếu Lâm vẫn còn nằm trên giường, Phương đại nương vừa bị người của Tạ thế tử giải đi, người hầu trong phủ sợ nơm nớp như đi trên băng mỏng, tòa phủ đệ to lớn bao trùm không khí ảm đạm.
Phượng Vân Phi ngồi trong thư phòng hồi lâu, thở ra một tiếng, chán nản đi về viện tử của mình.
Chủ viện trước giờ là chỗ ở của Lô thị, Lô thị không muốn ở chung với hắn, nên hắn tự dọn ra viện tử khác nhưng vẫn thường xuyên đến chủ viện thăm hỏi Lô thị…
Phượng Vân Phi càng nghĩ càng phẫn nộ. Người đứng đầu phủ này rõ ràng là hắn! Phương thị là thê tử hắn thật sự yêu mến, cũng là nữ nhân thật lòng thật dạ với hắn. Phương thị sinh cho hắn một đôi song sinh, cho hắn cảm nhận niềm vui sướng khi được làm cha, bọn họ mới là máu thịt ruột rà của hắn, vốn là báu vật hắn nên nâng niu trong lòng bàn tay!
Nhưng chỉ vì một Phượng Vân Ninh luôn rẻ rúng hắn, vì một Lô Tĩnh thỉnh thoảng mua vui mà hắn lại phất tay buông bỏ báu vật, một mực bám đuôi loài lang sói âm độc hung tàn, dối trá đáng khinh! Rốt cuộc hắn đã làm gì, hắn đã làm những gì!
Phượng Vân Ninh có thể vững vàng yên vị trong phủ An quốc công cũng do hắn giúp đỡ, Lô thị lại bấu víu để hút máu hắn, vậy mà hắn lúc nào cũng sợ sệt mỗi khi gặp các nàng, lại cúi đầu khom lưng như gã nô tài.
Phương thị trông ngóng hắn nhiều năm như vậy, nữ nhân thật lòng yêu thương hắn như vậy, lại bị hắn lạnh lùng tổn thương nặng nề, cuối cùng bỏ hắn mà đi.
Ha ha, đúng là một trò cười!
Phượng Vân Phi ngồi ngây trong phòng, vẫy lui người hầu, ngửa mặt lên trời, cười dài không thành tiếng.