Editor: Vện
Phượng Chiếu Kỳ tưởng có ăn trộm lẻn vào Phượng phủ, đang âm thầm nghĩ cách dẫn quan binh tuần thành đến tóm cổ chúng.
Lát sau thấy vài bóng người che mặt lảng vảng ở đầu hẻm, vô cùng cẩn thận trinh thám xung quanh, thấy bốn phía không có gì khác thường mới quay vào dẫn đồng bọn ra.
Chỉ thấy ba chiếc xe kéo được đẩy ra từ trong hẻm, trên mỗi xe chở hai cái rương gỗ lớn, nặng đến mức đè bánh xe lún sâu xuống đất, để lại dấu vết.
Phượng Chiếu Kỳ kinh ngạc mở to mắt, cảm thấy lũ đạo tặc này quá to gan, thế này đâu phải trộm cắp bình thường, đây là muốn hốt sạch kho Phượng phủ!
Phượng Chiếu Kỳ không dám manh động, thấy những tên kia đang bước đến chỗ cậu nấp, cuống quýt rụt người lại.
Lúc mấy chiếc xe đến gần, Phượng Chiếu Kỳ nghe được những lời vốn không thể để ai nghe thấy.
“Tiểu thư nói… lão gia nảy sinh nghi ngờ… gần đây không tiện hành động… chỉ có từng này…”
Là giọng nữ tử. Phượng Chiếu Kỳ nghe giọng nói này rất quen tai, cảm thấy đã gặp ở đâu rồi. Chờ lúc đoàn xe lướt qua góc tường cậu đang núp, cậu nheo mắt gắng nhìn cho kỹ mấy bóng đen phía trước.
Có mấy người vóc dáng to cao vừa nhìn đã biết là nam nhân, người đi giữa lại nhỏ nhắn, tuy ăn mặc như gia đinh nhưng cử chỉ thướt tha, rõ ràng là nữ.
Nàng kia vừa dặn dò gì đó vừa nhìn rương gỗ, nương theo ánh trăng, Phượng Chiếu Kỳ miễn cưỡng thấy được nửa bên mặt của nàng.
Chính là nàng! Là đại nha hoàn Hương Diệp của Lô thị.
Phượng Chiếu Kỳ kinh ngạc không thôi, lòng đầy nghi hoặc.
Trộm đồ trong chính nhà mình Là Đại phu nhân làm à Nhưng tại sao
Phượng Chiếu Kỳ đang trầm tư, nô bộc của cậu đã lôi ngược cậu trở về.
“Thiếu gia!” Tên nô bộc mặt hoảng hốt nhỏ giọng nói, ngón tay chỉ ra ngoài.
Phượng Chiếu Kỳ tâm trạng nặng nề ló đầu nhìn, đã thấy Hương Diệp đang dẫn mấy tên kia rút lui, đột nhiên nghi ngờ bước tới chỗ cậu đang núp.
Phượng Chiếu Kỳ dán sát người vào tường, tim đập như trống,
Tên nô bộc cuống lên, “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ thiếu gia”
Những tên kia nhìn không giống người lương thiện, nếu chúng phát hiện chủ tớ bọn họ nhìn thấy hành động của chúng thì hậu quả thế nào!
Người bên ngoài tiếp cận càng lúc càng gần, hai người cùng nép sát vào góc tường, mồ hôi lạnh thấm ướt áo.
Bước chân gần sát, Hương Diệp đột ngột xuất hiện nơi góc tường, cầm đuốc huơ loạn. Trước mắt không một bóng người, chỉ có mấy thứ rác rưởi linh tinh dưới đất.
“Hương Diệp cô nương, đừng nghi thần nghi quỷ, mau chuyển đồ về là được. Thống lĩnh còn việc muốn giao cho ngươi.” Có người không kiên nhẫn nói.
Tuy Hương Diệp là người bên cạnh Lô thị nhưng cũng không dám đắc tội những tên này, chỉ có thể nén xuống nghi ngờ, theo đoàn xe rời đi.
Một lát qua đi, Phượng Chiếu Kỳ và tên nô bộc mới ló đầu ra, không hẹn mà cùng thở phào.
“Các ngươi là ai! Đêm hôm trèo tường tính làm gì mờ ám!” Một tiếng quát hùng hậu vang lên dưới chân, tiểu đội quan binh không biết xuất hiện từ lúc nào, đứng dưới bờ tường ngẩng cái mặt hung thần ác sát nhìn hai người.
Phượng Chiếu Kỳ và tên nô bộc hai mặt nhìn nhau, ỉu xìu leo xuống.
Cuối cùng vẫn hữu kinh vô hiểm về được Phượng phủ, để tránh kinh động Phượng Vân Phi đi ra thấy cậu gây họa, Phượng Chiếu Kỳ chỉ có thể cười làm lành nài nỉ đám quan binh, bấy giờ mới đuổi được.
Phượng Chiếu Kỳ lau mồ hôi lạnh, vội vã chạy về viện tử của mình.
Sau khi Hương Diệp quay về liền đến phòng báo cáo tình hình với Lô thị, cuối cùng có hơi chần chừ.
Lô thị nhìn nàng, “Còn chuyện gì nữa Đừng ấp a ấp úng.”
Hương Diệp nói, “Vâng, phu nhân. Phu nhân, vừa nãy lúc chuyển đồ, nô tỳ cảm thấy… hình như bị ai đó theo dõi.”
Lô thị căng thẳng, đôi mắt sắc lẻm nhìn nàng, Hương Diệp sợ hãi quỳ xuống, “Nhưng lúc ấy trời quá tối, nô tỳ không thấy rõ, bên phía Thống lĩnh lại thúc giục quá nên nô tỳ không dám trì hoãn…”
“Ngươi đã thấy gì, mau nói hết.” Lô thị trầm giọng. Nếu không còn chỗ ở thì đi ăn mày cũng được, bị ai thấy cũng không sao hết. Nhưng làm Hương Diệp lo lắng như vậy, dĩ nhiên không phải người bình thường.
Hương Diệp cắn môi, ngẩng đầu nói, “Phu nhân, nô tỳ cảm thấy… bóng người đó, hình như là Đại thiếu gia!”
Ánh mắt Lô thị lạnh đi, thong thả xoa tách trà, “Nói tiếp đi.”
“Vâng, phu nhân.” Hương Diệp bình tĩnh lại, chậm rãi nói, “…Nô tỳ thấy bóng người đó hơi quen mắt, vừa rồi còn nghe gia nô nói Đại thiếu gia vừa mới về phủ. Đại phu nhân, bây giờ nô tỳ có thể nắm chắc bảy phần, người đó rất có thể là Đại thiếu gia!”
Trong phòng lập tức im lặng, Hương Diệp cúi thấp đầu, không nhìn Lô thị. Lúc lâu sau Lô thị mới nói, “Ta biết rồi. Vất vả cho ngươi, ngươi về nghỉ ngơi trước đi.”
Hương Diệp thở ra một hơi, đứng dậy lui ra.
“Phương đại nương.” Lô thị gọi. Một bóng người từ trong phòng bước ra, đứng trước mặt nàng.
“Thằng nhãi kia… không thể sống qua đêm nay.” Lô thị âm trầm nói, “Không thể để hắn gặp được Phượng Vân Phi.”
Phương đại nương mặt không biểu tình, cung kính đáp, “Lão nô biết rồi. Lão nô nhất định không làm tiểu thư thất vọng.”
Dù xác suất chỉ có bảy phần các nàng cũng không thể mạo hiểm. Phượng Vân Phi đã sinh nghi, tuyệt đối không được để Phượng Chiếu Kỳ đổ dầu vào lửa.
Lô thị gật đầu, mệt mỏi nhắm mắt, “Vậy ta ngủ trước.”
Viện tử Phượng Chiếu Kỳ.
Chủ tớ hai người vẫn chưa hết sợ hãi, ngồi trên giường mắt to trừng mắt nhỏ.
Lát sau, Phượng Chiếu Kỳ bật dậy, “Không được, đây không phải chuyện nhỏ, ta phải đi nói cho phụ thân!” Nói rồi nhấc chân đi, tên nô bộc vội ngăn cản.
“Ây da, Đại thiếu gia của ta ơi, canh giờ này rồi ai mà còn thức Đại thiếu gia định gặp ai Quấy rầy giấc ngủ của lão gia, lại muốn cáo trạng phu nhân, ngươi không sợ lão gia giận hay sao.”
Phượng Chiếu Kỳ nhớ lại, thường ngày Phượng Vân Phi cực kỳ tin tưởng Lô thị, không khỏi nản lòng.
“Thôi, ta có làm gì cũng không thể đổi chiều gió.”
Tên nô bộc khuyên nhủ, “Tiểu nhân lập tức đi canh gác ngoài viện tử lão gia, lão gia mà dậy ta sẽ thông báo cho thiếu gia ngay.”
Không đợi Phượng Chiếu Kỳ nói gì, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng thông truyền êm tai.
“Đại thiếu gia, Tam tiểu thư đến gặp Đại thiếu gia.”
Phượng Chiếu Kỳ hơi hoảng, nhìn tên nô bộc, “Không phải ngươi nói canh giờ này làm gì còn ai thức à.”
Nô bộc, “…” Ai mà biết Tam tiểu thư nửa đêm không ngủ chứ!
Đang nói chuyện, Phượng Chiếu Lâm đã uyển chuyển bước vào, thân mặc thường phục, tóc chỉ cột đơn giản, hiển nhiên vừa mới rời giường.
Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Phượng Chiếu Kỳ, Phượng Chiếu Lâm khẽ nhếch đôi môi hồng, khom người thi lễ, “Bái kiến Đại ca.”
Phượng Chiếu Kỳ, “Miễn. Ta cũng không phải Đại ca ngươi, Đại ca chúng ta bây giờ đang ở phủ Nguyên Vương kìa. Đã trễ thế này, sao muội muội lại biết rõ ràng động tĩnh trong chỗ ta vậy.”
Phượng Chiếu Lâm nghe lời cậu không mặn không nhạt, mặt lộ vẻ khó chịu.
“Sau này ca ca định vĩnh viễn lãnh đạm với ta như vậy sao Ta sai người canh gác viện tử của ca ca, ta biết ca ca đã hồi phủ từ trước đó, nhưng huynh lại cố tình tránh mặt ta, không nói chuyện với ta, ta chỉ có thể canh lúc này mà đến tìm. Ta đã làm sai cái gì mà ca ca lại đối xử với ta như vậy” Nói xong òa khóc tức tưởi.
Phượng Chiếu Kỳ khẽ nhíu mày, không biết nên nói gì.
Vì Tiêu Ngự đã cho cậu thấy bộ mặt thật của Lô thị, trải qua vụ Lô thị trộm sính lễ, lại thêm sự kiện đêm nay, trong lòng Phượng Chiếu Kỳ thật sự ghét cay ghét đắng vị kế mẫu kia. Phượng Chiếu Lâm là con gái của nữ nhân đó, dĩ nhiên cậu không muốn thân cận.
Nhưng không ngờ, Phượng Chiếu Lâm xưa nay đoan trang thủ lễ lại hành động lỗ mãng, nửa đêm chạy đến tìm cậu.
Phượng Chiếu Lâm chùi con mắt ướt đẫm, “Ta không biết ca ca nghĩ gì về mẫu thân, nhưng ta thật sự không có lỗi với ca ca và Đại ca, huynh không thể đối xử với ta như vậy.”
Phượng Chiếu Kỳ không kiên nhẫn nói, “Lập trường khác biệt, chúng ta đừng nên gặp nhau! Lúc trước mẫu thân ngươi hãm hại ta, sao không thấy ngươi nói đỡ cho ta câu nào.”
“Ta không muốn nói.” Phượng Chiếu Lâm trừng đôi mắt đỏ bừng, lần này gắng sức kiên trì, “Ta không nói gì cũng vì suy nghĩ cho ca ca, mặc kệ huynh tin hay không. Huống hồ đó còn là mẫu thân ta, ca ca phải thông cảm cho tình cảnh của ta chứ.”
Phượng Chiếu Kỳ càng lúc càng nóng, đang định không thèm nể mặt đuổi Phượng Chiếu Lâm ra ngoài, lại nghe bên ngoài có tiếng thông truyền, “Lý đại nương đến.”
Phượng Chiếu Kỳ ngạc nhiên, “Chuyện lạ đây, đêm hôm khuya khoắt hai ngươi không chịu ngủ, không hẹn mà cùng đến chỗ của ta.”
Lý đại nương là nhũ mẫu của Phượng Chiếu Kỳ, vội vàng bước vào viện tử, chưa qua cửa đã lên tiếng, “Đại thiếu gia lại về nhà lúc nửa đêm, lần nào cũng vậy, thân thể làm sao chịu được, về trễ nửa ngày bộ chết ai sao”
Lý đại nương dẫn theo hai tiểu nha hoàn, tay cầm hộp thức ăn, vừa vào đã thấy Phượng Chiếu Lâm, vội vàng hành lễ, “Tam tiểu thư cũng ở đây à, chỗ của thiếu gia náo nhiệt thật đấy.”
Phượng Chiếu Lâm xoa con mắt đỏ hoe, lùi qua một bên không nói gì. Lý đại nương cũng không để ý, lệnh cho tiểu nha hoàn bày thức ăn ra bàn.
“Đại thiếu gia đi suốt đêm, chắc vừa mệt lại vừa đói, mau ăn chút gì lót dạ đi, ta đi hối mấy tên lười biếng nấu nước nóng cho thiếu gia tắm. Tắm rửa sạch sẽ thì ngủ mới thoải mái được, mặc kệ chuyện gì, trước phải ngủ cho no giấc đã.” Lý đại nương nói rồi hấp tấp chạy đi thu xếp, hai tiểu nha hoàn bày thức ăn xong liền muốn cúi đầu lui ra.
“Chờ đã.” Phượng Chiếu Lâm liếc thấy một người, liền giật mình gọi.
Hai tiểu nha hoàn dừng chân, cung kính đứng đó.
Phượng Chiếu Lâm bước qua, đứng trước mặt một người, nhíu mày quan sát, “Ngươi ngẩng mặt lên.”
Nha hoàn kia từ từ ngẩng đầu nhìn Phượng Chiếu Lâm, lại cúi đầu.
Chỉ một cái nhìn liền khiến cõi lòng Phượng Chiếu Lâm giá lạnh. Nàng xoay người bước đến bàn, giật chén canh trong tay Phượng Chiếu Kỳ.
“Không được ăn.” Phượng Chiếu Lâm tái mặt.
Phượng Chiếu Kỳ bực bội nhìn nàng, “Ngươi làm gì đấy!”
“Ta nói không được ăn.” Phượng Chiếu Lâm quát, quay đầu lạnh lùng nhìn hai nha hoàn kia.
Lý đại nương vừa mới trở về đã thấy không khí giương cung bạt kiếm, cười nói, “Làm sao vậy Ăn một bữa cơm mà cũng tranh cãi sao”
Phượng Chiếu Lâm nhìn Lý đại nương, lạnh giọng nói, “Ca ca không ăn những thứ này đâu, đại nương đem đổ đi.”
Lý đại nương trầm mặt, cười lạnh, “Tam tiểu thư có ý gì Ghét bỏ đồ ăn lão nô làm không hợp ý tiểu thư hả Nửa đêm đâu dễ kiếm đủ nguyên liệu nấu nướng, tiểu thư không thông cảm cho thì thôi, nhưng cũng phải quan tâm sức khỏe Đại thiếu gia một chút chứ.”
Phượng Chiếu Kỳ đang đói đến gắt gỏng, lại bị Phượng Chiếu Lâm không cho ăn, càng thêm nóng nảy.
“Được rồi, không có chuyện gì thì ngươi đừng ở đây gây thêm phiền phức, mau về ngủ đi.” Nói rồi ngồi xuống chuẩn bị ăn.
“Không thể ăn.” Phượng Chiếu Lâm cuống lên, giật đôi đũa, “Thức ăn có vấn đề, ca ca đừng ăn.”
Phượng Chiếu Kỳ chưa nói gì, Lý đại nương đã đổi sắc mặt.
“Đây là thức ăn chính tay lão nô nấu cho thiếu gia, tiểu thư lại nói có vấn đề, chẳng lẽ lão nô lại đi hại thiếu gia hay sao!”
Phượng Chiếu Lâm không biết nói thế nào, nàng không nghi ngờ Lý đại nương mà là tiểu nha hoàn kia, đó là nha hoàn sai vặt trong viện tử của Lô thị!
Hơn nửa đêm đến cửa đưa cơm, còn là nha hoàn của Lô thị tự tay bưng, muốn nói không có vấn đề, ngay cả Phượng Chiếu Lâm còn không tin.
Phượng Chiếu Kỳ không hiểu, vươn tay đẩy Phượng Chiếu Lâm ra ngoài, tức giận nói, “Ngươi đừng làm loạn nữa, mau về đi!”
Phượng Chiếu Lâm không nghe, lôi kéo Phượng Chiếu Kỳ, chỉ Lý đại nương nói, “Muốn chứng minh thức ăn không có vấn đề thì ngươi ăn thử đi!”
Lý đại nương làm sao chịu nổi khích tướng, bước lên, “Ăn thì ăn! Tuy lão nô là nô tài nhưng cũng biết giữ vững khí tiết. Lão nô tuyệt đối không thể gánh cái oan này!”
“Nhũ mẫu đừng ăn.” Hai tiểu nha hoàn cuống quýt ngăn cản, “Thiếu gia mệt mỏi như vậy, chẳng lẽ nhũ mẫu muốn cho thiếu gia ăn cơm thừa sao”
Phượng Chiếu Lâm thấy cảnh này, càng thêm khẳng định đồ ăn chắc chắn có vấn đề.
Phượng Chiếu Kỳ bị nàng quậy cho quên cả đói, nhíu mày nói, “Ăn không vô nữa rồi. Thôi, đừng náo loạn nữa, tính diễn kịch ở đây à”
Phượng Chiếu Lâm thấy vậy liền thở phào, một tiểu nha hoàn đột nhiên đến đỡ nàng, nhỏ giọng nói, “Chỗ thiếu gia đã có chúng nô tỳ hầu hạ, tiểu thư mau về nghỉ ngơi thôi. Nếu Đại phu nhân biết đã hơn nửa đêm mà tiểu thư vẫn không ngủ chắc sẽ rất đau lòng.”
Phượng Chiếu Lâm nhíu chặt đôi mày. Đó là lời nhắc nhở, nàng là con gái của Lô thị, chỉ có nàng mới khiến Lô thị thật tâm đau xót.
Nhưng một khi nàng rời đi, chẳng phải nha hoàn này sẽ nghĩ cách dụ ca ca ăn thức ăn có vấn đề sao
Phượng Chiếu Lâm suy tư một khắc, ánh mắt trầm xuống, chạy đến bên bàn, cầm đũa gắp lấy gắp để.
Phượng Chiếu Kỳ giật mình, vội kéo tay nàng, “Làm gì vậy! Ngươi đói đến thế à”
Phượng Chiếu Lâm không để ý cậu, chỉ ngốn từng ngụm đồ ăn vào miệng.
Nếu chứng minh được thức ăn có vấn đề thì ca ca sẽ không dễ dàng ăn uống bậy bạ nữa.
Phượng Chiếu Lâm không ngờ, thức ăn đúng là có vấn đề, nhưng không phải loại bình thường để hành hạ Phượng Chiếu Kỳ.
Trong thức ăn là kịch độc phá thủng bụng!
Phượng Chiếu Lâm mới nuốt xuống hai ngụm đã cảm thấy bụng đau đớn dữ đội, đau đến không thể đứng thẳng, ngã lăn ra đất.
Đôi mắt nàng mở lớn không dám tin, gương mặt hoảng loạn của Phượng Chiếu Kỳ nhòe dần rồi biến thành bóng tối.