Ngự Tứ Lương Y

Chương 110: Lòng dạ đàn bà




Editor: Vện

Khâu đại nương không mời được Tiêu Ngự, Phượng Vân Ninh lại nổi cơn tam bành, đập nát bình trà lọ hoa.

Cũng may thời gian này An quốc hầu đã nhớ lại tình nồng ý đượm với Phượng Vân Ninh lúc còn niên thiếu, nghe nói Phượng Vân Ninh mang thai bất ổn cũng lo lắng, lại nghe Nguyên Vương thế tử phi của Quảng An đường chuyên trị loại bệnh này, vài thai phụ tưởng như phải chết đều được hắn cứu sống, còn thuận lợi hạ sinh.

An Tại Thanh cân nhắc kỹ càng, vẫn chú trọng thể diện và lợi ích của phủ Quốc công hơn.

Hoàng đế luôn kiêng kỵ phủ Nguyên Vương, khổ nỗi phủ Nguyên Vương xưa nay chỉ có tước hiệu, không màng chính sự, hành sự không để lộ bất kỳ nhược điểm nào, đây chẳng phải là cơ hội quá tốt để tạo ra nhược điểm dâng lên ngự tiền sao Coi như không thể lập tức kéo phủ Nguyên Vương ngã ngựa, ít nhất cũng có thể làm náo loạn hậu viện, nếu mượn được thiên uy bắt Thế tử phi chữa bệnh cho Phượng Vân Ninh, quả là gấm chẳng cần thêu hoa.

Nhưng Phượng Chiếu Ngọc được Hoàng đế tự tay ban duyên, An Tại Thanh không nắm chắc hắn có bao nhiêu cân lượng trước mặt Hoàng đế.

An Tại Thanh biết Lý quý phi coi trọng Phượng Vân Ninh, cũng không tính gạt nàng, một năm một mười kể lại cho nàng nghe.

Hai mắt Phượng Vân Ninh sáng ngời, con ngươi đen láy như ngậm nước liếc qua An Tại Thanh ngồi bên tháp.

“Dịp may hiếm có, Hầu gia bắt đầu suy nghĩ cho ta từ lúc nào vậy Ta còn tưởng tâm tư Hầu gia đã sớm đặt hết vào tiên nữ kia rồi chứ.”

An Tại Thanh mới hơn ba mươi, diện mạo vẫn anh tuấn nho nhã như xưa, nghe vậy cười nói, “Ngươi nhìn lại ngươi đi, ta dùng chân tâm đối đãi với ngươi, ngươi cứ thế lãng phí, làm sao không khiến người ta nguội lạnh.”

Phượng Vân Ninh hừ lạnh một tiếng, vung vẩy khăn, không tranh luận như ngày thường.

An Tại Thanh nhìn bộ dáng đăm chiêu của nàng, chờ một lát rồi tiến tới nắm bờ vai nàng, “Phu nhân, trước giờ ngươi thân với Quý phi nương nương, nàng lại là người trên đầu tim thánh thượng, thánh ý thế nào, nữ nhân các ngươi còn rõ ràng hơn triều thần chúng ta.”

Phượng Vân Ninh động não một chốc liền biết hắn đang lo lắng cái gì, không khỏi chế nhạo hắn vẫn dè dặt như vậy, đã muốn tranh công trước mặt Hoàng đế còn sợ mạo phạm thiên nhan, còn chẳng quyết đoán bằng nữ nhân như nàng.

“Ngươi sợ cái gì. Ngươi báo cáo chuyện này lên Hoàng thượng, ngài còn cao hứng ban thưởng cho ngươi đó.” Phượng Vân Ninh nói.

An Tại Thanh truy hỏi, “Thật sao Dù gì Phượng Chiếu Ngọc cũng là Nguyên Vương thế tử phi được Hoàng thượng sắc phong, chúng ta đẩy nan đề này cho Hoàng thượng, biết đâu ngài còn trách chúng ta tìm việc cho ngài.” Hoàng đế kia bây giờ ngoài cùng mỹ nhân theo đuổi thuật trường sinh bất lão thì những sự vụ khác không còn để vào mắt nữa, lâm triều cũng không xuất hiện.

Phượng Vân Ninh không kiên nhẫn nói, “Cái này cũng lo cái kia cũng lo, công lao bằng trời làm sao rơi xuống đầu ngươi được. Ngươi chỉ cần đi báo cáo là được, coi như Hoàng thượng có chán nản cũng có ta và Quý phi nương nương đưa đẩy rồi, bảo đám không có sai sót nào dính đến ngươi đâu.”

An Tại Thanh chờ chính là câu này, bấy giờ lại động viên Phượng Vân Ninh một lát, cơm chiều cũng không ăn, lập tức rời khỏi chủ viện.

“Trước mặt ta bày đặt diễn cảnh tình thâm ý trọng, mới quay đầu đã muốn đi tìm con hồ ly tinh kia rồi.” Phượng Vân Ninh tức tối đấm giường.

Khâu đại nương bất đắc dĩ nhìn Phượng Vân Ninh, Phượng Vân Ninh thuở mới gặp An Tại Thanh đúng là đẹp như thiên tiên, rực rỡ mà vẫn không mất nét ngây thơ, từ khi gả vào phủ An quốc công, bị phú quý làm mờ mắt, dần dần trở thành con người xa lạ, nàng không còn nhận ra nữa.

Mặc dù An quốc hầu không có tiền đồ hiển hách nhưng là người chí tình, Phượng Vân Ninh ỷ thế Lý quý phi, ngang ngược hoành hành phủ Quốc công, không coi ai ra gì. An Tại Thanh cũng vì niệm tình xưa nên mới nể mặt nàng là chính thất phu nhân. Bây giờ Phượng Vân Ninh phát tướng, thần sắc cay nghiệt, mạng người đã hại nhiều không đếm xuể. Một phu nhân âm độc thế này, đâu còn giống thiếu nữ trong sáng năm nào luôn thích nũng nịu với Khâu đại nương.

Tiểu cô nương Lục Dung Dung ở Quảng An đường kia chính là bản sao của Phượng Vân Ninh ngày xưa. Khâu đại nương nghĩ đến xuất thần, mặt lộ vẻ phiền muộn.

An Tại Thanh đến trước mặt Hoàng đế cầu xin, Hoàng đế dựa vào tháp, gương mặt còn khô héo hơn lúc trước hiện vẻ chán nản, dường như chẳng còn tinh thần đi quản chuyện phủ Nguyên Vương.

Thời điểm ban hôn năm ngoái, ngài muốn để Phượng Chiếu Ngọc vào Vương phủ náo loạn hậu viện. Vậy thì thế gia trăm năm sẽ phát sinh nội loạn, tạo ra khe nứt, người ngoài chỉ cần đẩy một cái là sụp đổ.

Không ngờ trên dưới phủ Nguyên Vương đều không hài lòng người con dâu này mà ngay cả một gợn sóng cũng không khuấy động.

Hoàng đế mơ hồ cảm thấy Tạ Cảnh Tu trẻ tuổi kia mới là bàn thạch chống đỡ Vương phủ, có y trấn thủ thì Vương phủ sẽ không nổi loạn, tinh thần ngài càng lúc càng bất ổn, đơn giản phủi chuyện phủ Nguyên Vương qua một bên.

Hoàng đế chẳng muốn nhúng tay, Phượng Vân Ninh liền tha cơ thể nặng nề tiến cung gặp Lý quý phi.

Nàng thổi phồng sự việc trước mặt An Tại Thanh, thật ra đâu có nắm chắc Lý quý phi có chịu giúp sức hay không, trong lòng thấp thỏm bất an.

Không ngờ Lý quý phi đồng ý cái rụp, thậm chí thái độ còn ôn hòa hơn ngày thường rất nhiều.

“Ta biết ngươi và Thế tử phi có chút xích mích, nhưng dù gì cũng là người một nhà, Thế tử phi lại là vãn bối, không nên ghi hận trưởng bối.” Lý quý phi yêu kiều cười khẽ, “Chuyện này ta sẽ báo cáo với Hoàng thượng. Nếu Thế tử phi đức hạnh tệ hại, dù được Hoàng thượng ban hôn cũng không thể để Tạ thế tử chịu oan ức.”

Phượng Vân Ninh thiên ân vạn tạ cảm kích, đắc ý xuất cung.

Một đạo thánh chỉ lập tức hướng đến Quảng An đường, lệnh cho Tiêu Ngự dốc toàn lực chữa trị cho An quốc hầu phu nhân, không được sơ suất.

Tiêu Ngự tiếp chỉ, nhìn thái giám truyền chỉ ngênh ngang hếch mũi lên trời bỏ đi, có hơi đau đầu quay vào phòng làm việc trong dược đường.

Nhị Cửu xua đi vài người muốn vào an ủi, đóng cửa nói, “Thế tử phi không phải lo. Thế tử đã sớm dặn dò, dù y không ở kinh thành cũng tuyệt không để Thế tử phi chịu oan ức. Chuyện này cứ giao cho chúng ta là được.”

Tiêu Ngự nhìn hắn, “Hửm Các ngươi định làm thế nào”

Nhị Cửu lộ vẻ do dự, nhớ đến lệnh của Tạ Cảnh Tu, vẫn thành thật nói, “Nếu không có bệnh nhân, đại phu phải chữa cho ai”

Tiêu Ngự mở to mắt, Nhị Cửu vẫn trầm ổn, cười lạnh nói, “Nàng dám dùng thủ đoạn xấu xa ép buộc Thế tử phi, nên chuẩn bị đón nhận hậu quả. Thế tử phi yên tâm, Lão Lục Lão Thập thân thủ nhanh nhẹn, tuyệt đối không liên lụy đến ngươi và Quảng An đường.”

“Chờ đã chờ đã, ngươi để ta suy nghĩ.” Tiêu Ngự ôm đầu ngồi sau bàn, trên bàn bày đầy ống nghiệm thủy tinh tỏa khói xanh.

Nhị Cửu nói, “Thế tử phi, An quốc hầu phu nhân là loại người gì chẳng lẽ ngươi còn không rõ sao Mặc kệ ngươi có chữa khỏi cho nàng không, nàng đều sẽ vin vào chuyện đó bắt bẻ ngươi phạm lỗi, chỉ sợ còn muốn lấy oán trả ơn.”

Tiêu Ngự thở ra, “Sao ta lại không biết. Nhưng mà… tùy tiện giết người, ta thật sự không làm được.” Hắn sống ở thời đại cảnh sát đã nổ súng với phần tử phạm tội còn phải qua điều trị tâm lý, loại phương pháp giải quyết bạo lực này thật sự không thích hợp với hắn.

Nhị Cửu khinh thường bĩu môi, rốt cuộc vẫn không dám nói mấy lời đại nghịch bất đạo. Hắn khinh thường Tiêu Ngự lòng dạ đàn bà nhưng cũng không thể làm trái ý, vẫn cho Tiêu Ngự thời gian cân nhắc.

Tiêu Ngự mân mê đồ chặn giấy bằng ngọc bích, xuất thần nhìn ra cửa sổ.

Hắn không muốn chữa trị cho Phượng Vân Ninh không hoàn toàn vì ân oán. Nếu hắn muốn động dao, Phượng Vân Ninh có đồng ý không Có mới lạ, vậy cần gì phải tốn công tốn sức. Huống hồ Nhị Cửu nói đúng, Phượng Vân Ninh là người sẽ lấy oán trả ơn.

Nhưng thánh chỉ đã ban, ngoài cách của Nhị Cửu thì chỉ còn nước đi chữa bệnh cho Phượng Vân Ninh, nếu không sẽ là tội kháng chỉ. Tội danh kháng chỉ sẽ chuốc lấy không ít rắc rối cho phủ Nguyên Vương.

“Xã hội phong kiến ác ôn này…” Tiêu Ngự ôm đầu than thở.

“Sư phụ, sư phụ, Phùng lão đến.” Tiếng của Lục Dung Dung vọng vào từ ngoài cửa.

Tiêu Ngự vội bước ra cửa, “Mau mời Phùng lão vào.”

Lục Dung Dung dẫn Phùng đại phu vào phòng, Phùng đại phu mỉm cười chắp tay, “Đã lâu không gặp Thế tử phi. Hôm nay lão phu không mời mà tới, mong Thế tử phi đừng trách.”

Tiêu Ngự vội đáp lễ, “Nào như Phùng lão nói, mau mời vào.”

Phùng đại phu ngồi xuống, cũng không khách khí, nói thẳng, “Ta nghe nói có thánh chỉ ban xuống Quảng An đường nên đặc biệt đến hỏi.”

Thái giám đứng ở ven đường truyền chỉ, cả con phố đều nghe thấy, Phùng đại phu có biết cũng không lạ. Tiêu Ngự nói, “Đa tạ Phùng lão quan tâm.”

Phùng đại phu nhíu mày vuốt râu, “Thứ cho ta hỏi thẳng, có phải Thế tử phi bất hòa với An quốc hầu phu nhân không”

Tiêu Ngự gật đầu. Tin Phượng Vân Ninh ỷ thế hà hiếp mẫu tử Phương thị đã không còn mới lạ ở kinh thành.

Phùng đại phu trầm ngâm một lát, “Thế tử phi, theo ta nghe được thì An quốc hầu phu nhân xưa nay kiêu căng ương ngạnh, không phải người tốt tính. Hôm nay nàng ép ngươi chữa trị, chỉ sợ… lai giả bất thiện.” Ông nhìn Tiêu Ngự, “Bệnh của thai phụ lại càng không thể xem thường. Bây giờ thai của nàng bất ổn, vốn đã khó chữa, lại bám riết lấy ngươi không tha, ngươi đã nghĩ ra cách gì ứng phó chưa”

Tiêu Ngự hơi ngạc nhiên, vốn tưởng Phùng đại phu nể tình quen biết nên đến an ủi, nói những lời này xem như khá thân thiết rồi. Huống chi có vẻ Phùng đại phu vẫn cảm thấy hắn đã cướp mất vị trí Thế tử phi của Giản lục tiểu thư.

Phùng đại phu dường như biết hắn nghĩ gì, cười nói, “Có qua có lại, lão phu… vẫn luôn bối rối vì cách hành xử với Tạ thế tử đêm đó. Ngươi là người trong lòng của y, lão phu không thể không giúp sức một phần.”

Tiêu Ngự sáng tỏ, đây là vuốt mặt phải nể mũi.

Phùng đại phu nói tiếp, “Ta đã từng chẩn mạch cho An quốc hầu phu nhân, thai của nàng quả thật khác thường. Nhưng lễ giáo ràng buộc, lão phu chỉ có thể bắt mạch qua sợi chỉ cách bức bình phong, thật sự không nắm được nhiều. Nếu Thế tử phi muốn đến chữa trị cho An quốc hầu phu nhân, lão phu tình nguyện đi theo Thế tử phi.”

Tiêu Ngự vội nói, “Này, Phùng lão đã biết đó là chậu nước đục, cần gì phải nhảy vào.”

Phùng lão vuốt râu, cười nói, “Nếu Thế tử phi không đi, lão phu dĩ nhiên không cần phải nhảy vào chậu nước đục này. Theo hiểu biết của lão phu về Tạ thế tử, mặc dù y rời kinh nhưng chắc chắn đã sắp xếp biện pháp bảo vệ Thế tử phi chu toàn.”

“Có thì đúng là có…” Tiêu Ngự hít một hơi, chỉ là hắn không cách nào hạ lệnh ám sát.

“Nếu Thế tử đã an bài thì nhất định thỏa đáng, Thế tử phi không cần phải mềm lòng.” Phùng đại phu nói.

Tiêu Ngự kinh ngạc nhìn ông, khẩu khí của Phùng đại phu dường như đã biết dự định của Nhị Cửu, còn… coi chuyện đó chẳng có gì to tát.

Phùng đại phu cười tự giễu, “Thế tử phi không cần phải thế. Lão phu cắm rễ trong cung nhiều năm, còn chuyện thâm cung bí sử xấu xa nào chưa thấy. Thủ đoạn này cũng đâu tính là gì, huống chi đối phương từng bước dồn ép, trước giờ cũng không có ý tốt với ngươi, ngươi cũng chỉ tự cứu mình thôi, có thể xem là quang minh chính đại.”

Tiêu Ngự cười khổ, “Phùng lão quá thấu triệt. Phương pháp trước mắt hoặc là tuân chỉ, hoặc là chỉ có thể…” Ý trong đó không cần nói cũng biết.

Phùng đại phu nhìn Tiêu Ngự một lát, khẽ gật đầu, “Phượng đại phu không quan tâm bị người khác gọi là lòng dạ đàn bà sao”

Tiêu Ngự đương nhiên để tâm. Nhị Cửu dù không nói nhưng vẻ khinh thường hiện rõ trên mặt, Phùng đại phu càng thẳng thắn hơn.

Lòng dạ đàn bà không thể xem là phẩm cách tốt, nhưng hắn thật sự không xuống tay được.

Phùng đại phu lại cười, vuốt chòm râu dài trước ngực.

“Nếu Phượng đại phu băn khoăn vì chuyện này thì bây giờ không cần phải vậy nữa. Mặc kệ người khác nói gì, ngươi chỉ cần làm theo chủ ý trong tâm là được.” Ngừng một chút, lại cười nói, “Ngươi phải tin tưởng, phu quân của ngươi có năng lực bảo đảm cho ngươi thích gì làm nấy.”

Tiêu Ngự quẫn bách. Hắn chỉ mới gặp một Phùng đại phu nghiêm cẩn thận trọng trước mặt Tạ Cảnh Tu, bây giờ Tạ Cảnh Tu không có ở đây, Phùng đại phu mới được thỏa sức buông thả sao!

Cuối cùng Tiêu Ngự vẫn chọn cách tuân chỉ, Phùng đại phu cũng đi theo.

Ông là cựu Tổng quản Thái y, dù không còn tại chức nhưng tiếng tăm vẫn còn.

Nếu kết quả trị liệu không như ý muốn, có cựu Tổng quản Thái y tham gia chữa bệnh thì phủ An quốc công không thể tùy ý đổ tội danh lên đầu Tiêu Ngự.

Tiêu Ngự biết tâm ý của Phùng đại phu, cảm thấy Tạ Cảnh Tu tuy không có phụ mẫu đáng tin, nhưng cũng may vẫn còn một trưởng giả thật lòng suy nghĩ cho y.

Y thuật của Phùng đại phu cũng vang danh kinh thành, so với Giản đại phu năm xưa chỉ thua một chút. Ông muốn tham gia trị liệu, phủ An quốc công mừng còn không hết.

Phượng Vân Ninh vốn cũng lo Phượng Chiếu Ngọc vì thù riêng mà gây bất lợi cho nàng, nhưng đại phu toàn thành không thể chữa được bệnh của nàng, nàng không thể không nhún nhường Phượng Chiếu Ngọc. Bây giờ có cả Phùng đại phu, nàng yên tâm hơn rất nhiều.

Nàng không biết lão giả hiền lành đây đã nhìn bao nhiêu sinh linh giẫm đạp nhau trong chốn thâm cung mà luyện thành ý chí sắt đá, tính mạng nàng trân trọng bảo vệ cũng chỉ là hạt bụi trong mắt ông mà thôi.

Lần này Phùng đại phu không khách khí, trực tiếp yêu cầu tứ chẩn, Phượng Vân Ninh sẵn lòng phối hợp. Tiêu Ngự vẫn chưa kiểm tra, Phùng đại phu chẩn mạch cho Phượng Vân Ninh xong, quan sát thấy lưỡi nàng đóng rêu, đôi mày nhíu chặt.

Tiêu Ngự thấy sắc mặt ông khác thường, vội hỏi, “Phùng lão có phát hiện gì à”

Phùng đại phu ra hiệu bảo Tiêu Ngự đến kiểm tra, Tiêu Ngự lấy ống nghe hình dạng kỳ lạ, nói nha hoàn xốc váy Phượng Vân Ninh lên, định nghe động tĩnh thai nhi.

Bây giờ Phượng Vân Ninh xem cái bụng như bảo bối, làm sao đồng ý cho hắn đến gần, thét một tiếng định đá văng Tiêu Ngự.

“Cút ngay! Ai dám sờ bụng ta!”

Tiêu Ngự nghiêng người tránh, vắt ống nghe quanh cổ, nhíu mày đứng dậy.

“Ta đã sớm nói đây chính là phương pháp chữa trị của ta. Ngươi dùng hết thủ đoạn ép buộc ta trị liệu lại không chịu phối hợp, thứ cho ta không thể dốc sức.”

Phượng Vân Ninh phẫn hận trừng hắn, Khâu đại nương vội vàng tiến lên nhẹ giọng khuyên nhủ.

Phùng đại phu kéo Tiêu Ngự lùi ra sau, ghé vào tai hắn thì thầm mấy câu. Tiêu Ngự hơi ngạc nhiên nhìn Phùng đại phu, Phùng đại phu gật đầu với hắn.

Tiêu Ngự nói với Khâu đại nương, “Nàng đã không chịu để ta khám, vậy làm phiền nhũ mẫu kiểm tra bụng nàng, báo lại cảm giác cho chúng ta.”

Khâu đại nương gật đầu với Tiêu Ngự, dụ dỗ Phượng Vân Ninh để nàng sờ bụng.

Khâu đại nương dường như không biết miêu tả thế nào, Tiêu Ngự nghe xong chẩn đoán của Phùng đại phu, đã có phán đoán đầu tiên, thuận miệng hỏi, “Có phải bụng cứng, bề mặt lồi lõm, nổi lên khối u hay không”

Khâu đại nương gật đầu liên hồi.

Tiêu Ngự cau mày, liên hệ với triệu chứng vài ngày trước của Phượng Vân Ninh, lại thêm chẩn đoán của Phùng đại phu, cơ bản đã có thể xác định, Phượng Vân Ninh không mang thai mà bị u xơ tử cung.

Mấy tháng đầu vì kinh nguyệt không đều nên dễ bị lầm thành có thai. U xơ tử cung làm bụng to lên, Phượng Vân Ninh dĩ nhiên không cảm giác được thai động. Hai tháng nay kinh nguyệt khôi phục, bị nàng xem như dấu hiệu sảy thai, dù uống bao nhiêu thuốc dưỡng thai cũng không thể có tác dụng.

Tiêu Ngự và Phùng đại phu ra gian ngoài thương lượng, hai bên cùng kiểm chứng, chẩn đoán cả hai đều giống nhau.

Dù trước kia Tiêu Ngự đã thấy Tần lão đại phu bắt mạch chẩn bệnh, nhưng đây là lần đầu tiên được thấy Phùng đại phu chỉ dựa vào bắt mạch sống và quan sát sắc mặt, kiểm tra lưỡi mà đã tìm ra căn bệnh, thậm chí ông còn không đụng chạm bụng bệnh nhân.

Trong thời buổi không có nhiều dụng cụ hỗ trợ, các đại phu Đông y đã sáng lập một con đường chỉ nhờ vào đôi mắt và đôi tay là có thể nhìn thấu cơ thể người.

Hai người quay vào gian trong, Tiêu Ngự nói với Phượng Vân Ninh đang trừng lớn hai mắt, “Phu nhân, ta và Phùng đại phu hội chẩn xong đã kết luận, ngươi không mang thai, trong tử cung của ngươi có khối u.”

“Cái gì Không thể! Không thể nào!” Phượng Vân Ninh không dám tin rít lên, “Ngươi gạt ta, rõ ràng ngươi cố ý gạt ta! Ngươi muốn hại con ta, ta biết mà!”

Tiêu Ngự cảm thấy thật sự không thể nói lý với nữ nhân này, đã không tin thì đừng mời mọc hắn, cần gì phải trăm phương nghìn kế kéo hắn đến chữa trị cho nàng.

“Ta không nói bừa, đây là chẩn đoán của hai chúng ta. Nếu phu nhân không tin thì có thể tìm đại phu khác đến chữa bệnh.” Các đại phu lúc trước không hề nghĩ đến phương hướng kia, hơn nữa phần lớn đại phu không được đến gần Phượng Vân Ninh, y như Phùng đại phu lần trước, có thể khám ra thai khác thường đã là cực hạn.

Khâu đại nương cũng trố mắt, lảo đảo. Các nàng từng nghĩ đến rất nhiều tình huống, chỉ duy nhất không nghĩ đến trường hợp Phượng Vân Ninh vốn không hề mang thai.

Phượng Vân Ninh vẫn đang nổi cáu, “Nói bậy, các ngươi toàn nói hươu nói vượn! Ta không tin, ta không tin!”

Tiêu Ngự và Phùng đại phu đều không có ý định an ủi, thu dọn hộp thuốc rồi dứt khoát cáo từ.

Ra khỏi cửa viện, Phùng đại phu thở phào một hơi, cười nói, “Đỡ quá, như vậy là tốt nhất. Không liên quan đến thai nhi là tốt rồi, hậu viện chẳng khác chốn thâm cung, phàm là chuyện dính líu đến trẻ con thì không phải việc nhỏ nữa.”

Tiêu Ngự cũng cười, hai người đang bước ra cổng chính liền thấy một thiếu niên ốm yếu đang chạy đến. Bước chân vội vã, phương hướng là viện tử của Phượng Vân Ninh.

Phùng đại phu nhìn bóng lưng thiếu niên kia, nói với Tiêu Ngự, “Đó chính là trưởng tử của An quốc hầu, An Thiên Vũ. Ôi, hắn cũng là đứa trẻ đáng thương. An quốc hầu và An quốc hầu phu nhân đều không coi trọng hắn, không biết đứa trẻ này có điểm nào không lọt nổi mắt xanh của họ.” Đường đường là đích trưởng tử phủ An quốc công mà lại bị nuôi thành dáng dấp nhút nhát hướng nội.

Tiêu Ngự ngẩn người, vậy chẳng phải hắn là đứa con của nông phụ năm đó bị Phượng Vân Ninh tráo đổi sao

An Thiên Vũ không biết người khác nghị luận sau lưng hắn, chỉ biết vừa nghe được người hầu bỏ nhỏ Phượng Vân Ninh không mang thai, trong lòng vô cùng lo lắng. Hắn biết mẫu thân coi trọng và chờ mong thai nhi này cỡ nào, hoàn toàn khác hẳn thái độ đối xử lạnh lùng với hắn.

Bây giờ lại nói đó không phải là cái thai chứa đựng một sinh mệnh nhỏ, An Thiên Vũ chỉ lo không biết Phượng Vân Ninh đau khổ đến thế nào.

“Mẫu thân, mẫu thân…” An Thiên Vũ lần đầu tiên bỏ qua lễ nghi, phóng nhanh vào viện, xuyên qua sảnh tiến vào gian trong, liền thấy Phượng Vân Ninh nằm trên giường đau khổ khóc lóc với Khâu đại nương.

“Nhũ mẫu, ta không tin, ta không tin đâu! Tại sao ông trời lại đối xử với ta như vậy! Tại sao!” Phượng Vân Ninh oán hận đấm bụng.

Đâu phải nàng chưa từng mang thai, kỳ thực mấy tháng trước đã có cảm giác bất thường, chỉ là nàng không dám nghĩ nhiều. Lúc Phùng đại phu và Phượng Chiếu Ngọc đưa ra kết luận, nàng đã tin hơn nửa.

Nàng ngàn tính vạn tính cũng không ngờ đây chỉ là cái thai giả.

An Thiên Vũ đỏ vành mắt, đến ôm tay Phượng Vân Ninh, “Mẫu thân, người đừng như vậy, điều dưỡng thân thể mới quan trọng.”

Phượng Vân Ninh mang đôi mắt đẫm lệ xoay qua nhìn An Thiên Vũ, ngơ ngác một lúc, sắc mặt đột nhiên dữ tợn.

“Là ngươi! Đều do ngươi! Đều do thứ nghiệp chướng xuất thân gia nô nhà ngươi! Ngươi dựa vào cái gì mà chiếm vị trí của con ta, ngươi không xứng được hưởng thụ những vinh hoa phú quý này!”

An Thiên Vũ bị nàng mắng chửi đến ngây ngẩn, hắn hoàn toàn không hiểu được sự căm ghét và oán hận ngút trời kia.

Khâu đại nương sợ hãi, vội vàng chặn miệng Phượng Vân Ninh, “Phu nhân của ta ơi, lời này không thể nói lung tung!”

Phượng Vân Ninh bất cần, hất Khâu đại nương ra, một tay bắt lấy cổ An Thiên Vũ, những ngón tay mảnh khảnh như chân gà dùng sức bóp chặt cổ An Thiên Vũ.

Sắc mặt An Thiên Vũ nháy mắt trướng đỏ, cái miệng nhỏ khẽ nhếch, không thể hít lấy không khí.

“Ta bóp chết ngươi, ngươi chết thì mọi chuyện sẽ kết thúc!” Nỗi sợ chuyện năm xưa bại lộ bỗng chốc hóa thành căm hận thiếu niên này, Phượng Vân Ninh ngày xưa dựa vào hắn mới được làm An quốc hầu phu nhân, lúc này hắn lại thành nhược điểm của nàng, là do nàng đã sai lầm.

Khâu đại nương thấy hai mắt Phượng Vân Ninh đỏ như máu, bộ dạng tẩu hỏa nhập ma, liền bỏ hết chuyện khác, lao tới vừa giật tay Phượng Vân Ninh vừa hô hoán người khác đến cứu.

Nha hoàn hầu ở gian ngoài vội vã chạy vào, vất vả lắm mới cứu được An Thiên Vũ, thấy Phượng Vân Ninh vẫn điên cuồng muốn đánh An Thiên Vũ, Khâu đại nương đành chế trụ nàng, thấp giọng kể vào tai nàng.

Phượng Vân Ninh ngẩn người, quay đầu nhìn Khâu đại nương. Khâu đại nương gật đầu liên hồi, buồn bã nói, “Phu nhân, chuyện nô tỳ nói là sự thật.”

Ánh mắt Phượng Vân Ninh khôi phục vẻ thanh minh, An Thiên Vũ ngồi dưới đất lẳng lặng nhìn hết tất cả, vết bầm trên cổ cũng không còn thấy đau đớn.

Một lúc lâu sau, lệ tràn ra khỏi hốc mắt đỏ bừng.

Thiếu niên bò dậy, yên lặng lau khô nước mắt, chen khỏi một bầy nha hoàn, chầm chậm rời đi.

Một tiểu nha đầu vẩy nước quét sân thăm dò xong tình hình bên trong, lại quay đầu nhìn An Thiên Vũ một chút, ném bay chổi trong tay, nhanh chân chạy đến viện tử khác.

Mọi người thu dọn đồ vật ngổn ngang, Phượng Vân Ninh đuổi hết người hầu ra ngoài, níu chặt tay Khâu đại nương, kích động nói, “Ngươi… ngươi thật sự nhìn thấy con gái ta sao! Nàng ở đâu! Nàng có sống tốt không! Tại sao ngươi không dắt nàng về!”

Khâu đại nương lộ vẻ khó xử, “Phu nhân, chuyện này nói ra rất dài dòng…”

Xế trưa, một chiếc xe ngựa lợp mái dừng ở đầu phố Quảng An đường.

Lục Dung Dung ngồi sau quầy thuốc, cầm bút nhìn cái xe ngựa bên ngoài, chân mày nhíu chặt không buông.

Tiểu nhị qua đường thấy nàng như vậy, liền xán qua cười nói, “Dung Dung cô nương đang nhìn gì đấy Sao cái mặt thù sâu oán nặng như ai thiếu tiền không trả vậy.”

Lục Dung Dung cầm bút gõ hắn, mực văng tung tóe dính vào ống tay áo cũng không để ý, “Biến. Còn không phải tại sư phụ có quá nhiều kẻ thù ở kinh thành sao, không cẩn thận sao được. Cái xe đó đậu ở đây cả buổi trưa rồi, nhìn khả nghi lắm. Ta phải quan sát nó không dời mắt.”

“Vậy ngươi cứ thong thả nhìn chằm chằm đi nha.” Tiểu nhị cười đáp trả, nhanh chân chạy đi làm việc.

Phượng Vân Ninh trong xe ngựa cũng mở to hai mắt, nhìn thiếu nữ rực rỡ trong sáng sau quầy thuốc không chớp mắt, ngón tay bấu khung cửa sổ đến bật máu cũng không để ý.

“Là nàng, nhất định là nàng! Nàng chính là con của ta, nàng chính là con gái của ta!” Phượng Vân Ninh nhỏ giọng nghẹn ngào, tay kia nắm lấy vị trí ngực trái, dường như làm vậy là có thể trấn an trái tim sắp nhảy ra khỏi ***g ngực.

Phượng Vân Ninh lại hung tàn nhìn tiểu nhị qua đường đã trò chuyện với Lục Dung Dung, “Thứ tiện dân! Sao hắn dám đến gần con gái ta như vậy! Hắn không xứng được nói chuyện với con gái ta!”

Nữ nhi của nàng vốn là Đại tiểu thư hòn châu hòn ngọc của phủ Quốc công, lũ tiện dân đó ngay cả nhìn còn không có tư cách!

Khâu đại nương bất đắc dĩ thở dài, nhìn Phượng Vân Ninh ngày càng mập mạp dựa sát khung cửa, miệng lẩm bẩm cuồng vọng nhưng chỉ có thể nhu nhược trốn trong đây nhìn lén.

Quả thực vừa đáng ghét vừa đáng thương.

Khâu đại nương cũng nhìn về quầy thuốc, thấy Lục Dung Dung đột nhiên vui vẻ ra mặt nói gì đó với hướng khác, còn chạy ra tiếp đón.

Phượng Chiếu Ngọc lọt vào tầm nhìn các nàng, so với Lục Dung Dung, các nàng còn quen thuộc với bóng dáng Phượng Chiếu Ngọc hơn nhiều.

Lục Dung Dung giơ cái quạt nhỏ phe phẩy quạt mát cho Phượng Chiếu Ngọc, ánh mắt nhìn hắn sáng rực, miệng cười nói không ngừng.

Phượng Chiếu Ngọc lắc đầu cười, Lục Dung Dung kéo cái ghế cho Phượng Chiếu Ngọc ngồi, ân cần đung đưa quạt.

Khâu đại nương nghe Phượng Vân Ninh thở càng lúc càng dồn dập, nặng nề như kéo bễ.

Không cần nhìn nàng cũng biết, chỉ sợ đôi mắt Phượng Vân Ninh lúc này đỏ đến sắp chảy ra máu rồi.

Một tiếng rắc vang lên trong buồng xe, Khâu đại nương cả kinh, móng tay sơn đỏ của Phượng Vân Ninh bấu vào khung cửa đến bật gãy.