Editor: Vện
Tiêu Ngự nhìn tình hình trong viện, kinh ngạc tròn mắt, đến bên cạnh Tạ Cảnh Tu.
“Xảy ra chuyện gì vậy Mọi người đang làm gì”
Tạ Cảnh Tu cười nói, “Đó là nhi tử của Ngô phu nhân.”
Tiêu Ngự nhìn Ngô Hữu Quân đánh cho Ngô thị lang và tiểu thiếp của hắn quỷ khóc sói gào, tình cảnh thật sự rất buồn cười.
“Không nghĩ Ngô thiếu gia ra tay sảng khoái như vậy.” Tiêu Ngự hít một hơi.
Trước lúc làm quan, Ngô thị lang là một thư sinh nghèo nhà chỉ có bốn bức tường, kém xa Phượng Vân Phi năm đó. Bởi vậy, Ngô Hữu Quân lớn lên ở nông thôn, trong mắt trong tâm chỉ có mỗi mình Ngô phu nhân, quy củ lễ giáo gì đó gã chẳng thèm để vào mắt, xưa nay đã thích cố tình làm bậy như vậy rồi.
Nhưng lần này gã ra tay đánh cả Ngô thị lang, chỉ sợ gặp rắc rối to.
Tạ Cảnh Tu đánh giá Ngô Hữu Quân một lúc, hỏi Liễu Trường Thanh, “Bằng hữu này của ngươi hiện tại đang nhậm chức ở đâu”
Liễu Trường Thanh không ngờ Tạ Cảnh Tu lại hỏi han Ngô Hữu Quân, liền đáp, “Hắn đang nhậm chức ở đội tuần vệ, tuần tra kinh thành mỗi tối, tính ra cũng chẳng bằng tên lính quèn, chỉ làm kiếm cơm thôi.” Suy nghĩ một hồi lại nói, “Ngô huynh là người thô kệch, xưa nay chỉ làm việc theo tâm trạng, hoàn toàn không tuân thủ lễ nghi quy củ. Nếu không phải hắn trời sinh dũng mãnh, lại từng tập võ mấy năm với tăng nhân sơn dã thì không biết phải chịu bao nhiêu thiệt thòi. Nếu Tạ huynh muốn kết giao với người này, ta còn sợ hắn mạo phạm Tạ huynh.”
Hắn là Thế tử Trường Ninh bá lại quen biết với Ngô Hữu Quân cũng do một trận ẩu đả, Liễu Trường Thanh biết Tạ Cảnh Tu xưa nay cao ngạo thanh lãnh, hắn cảm giác hai người này khó mà ở chung được.
Tạ Cảnh Tu không nói gì thêm, Tiêu Ngự nhìn bộ dạng hung ác đánh đến đỏ mắt của Ngô đại thiếu gia, hơi lo lắng nói, “Cái kia… hắn sẽ không đánh chết người đấy chứ”
Liễu Trường Thanh cũng sợ xảy ra chuyện, tốt xấu gì Ngô thị lang cũng là mệnh quan triều đình, Lý Yên Linh lại là người của Lý gia, mặc dù chỉ là thứ nữ của chi thứ không được trọng dụng nhưng nếu nàng chết trong tay Ngô Hữu Quân, Lý gia cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Liễu Trường Thanh vội chạy đến ngăn cản Ngô Hữu Quân, luôn miệng nói, “Đủ rồi đủ rồi, Ngô huynh, xả giận xong thì ngừng tay thôi. Dù gì Ngô đại nhân cũng là phụ thân ngươi, bị truyền ra ngoài còn không phải ngươi gặp bất lợi sao.”
Ngô Hữu Quân bị Liễu Trường Thanh cường ngạnh chế trụ, tuy không cam lòng nhưng cũng không dám đánh Liễu Trường Thanh. Liễu Trường Thanh là thư sinh văn nhược, làm sao chịu nổi thiết quyền của gã.
Ngô Hữu Quân chỉ có thể mặc cho Liễu Trường Thanh kéo qua một bên, đôi mắt vẫn tàn nhẫn trừng lên, chỉ vào Lý Yên Linh rên la lăn lóc dưới đất, “Lý thị, ngươi nhớ cho kỹ, nếu mẹ ta bị thương một cọng lông thôi ta sẽ lập tức lấy mạng ngươi! Lão tử xưa nay không quan tâm chuyện mẹ ta tranh chấp với đôi gian phu *** phụ các ngươi, vậy mà các ngươi dám cố ý hãm hại lão nhân gia! Sớm biết có hôm nay, lão tử đã sớm tiễn đôi cẩu nam nữ các ngươi đến tây thiên rồi!” Mắng xong lại hung hăng nhổ lên người Lý Yên Linh.
Liễu Trường Thanh nghe không lọt nổi, nhíu mày, “Được rồi được rồi, như vậy là đủ rồi. Tốt xấu gì cũng là phụ thân ngươi, giết hắn phải đền mạng đó biết không hả Có bị ngu không, hung dữ cái gì nữa.”
Ngô Khải tức đến run người, hai chân bị đánh đau đến vã mồ hôi lạnh, người hầu thấy Ngô Hữu Quân đã bị kiềm chế, nơm nớp lo sợ chạy qua đỡ hai vị chủ nhân đứng dậy.
“Nghiệt tử, nghiệt tử…” Ngô Khải đau đớn chỉ Ngô Hữu Quân, âm thanh run rẩy như lá thu rơi rụng.
Tiêu Ngự bước xuống bậc thang, đến trung tâm ánh mắt mọi người.
“Thứ cho ta lắm lời một câu. Ngô phu nhân tuy đã tạm thời chuyển nguy thành an, tình hình trẻ sơ sinh cũng ổn định. Nhưng Ngô phu nhân bị mất máu quá nhiều, thân thể suy yếu, vết thương được khâu cần quan sát cẩn thận. Vậy nên ta muốn mang nàng về Quảng An đường để thuận tiện chăm sóc.”
Ngô Khải nghe vậy liền xanh mặt, không quan tâm Ngô Hữu Quân, gân cổ nói, “Không được! Có chủ mẫu nhà ai lại vào y quán ở bao giờ! Không hợp lễ nghi! Ta không đồng ý!”
Nhìn đại phu trẻ tuổi theo sau Thế tử phi ra khỏi phòng sinh, gương mặt Ngô Khải càng lúc càng vặn vẹo.
Hắn đúng là muốn vứt bỏ chính thê, nhưng không đại diện cho loại nam nhân dễ dãi để người khác nhìn thân thể thê tử mình, thậm chí là đỡ đẻ…
Tiêu Ngự liếc Ngô Khải một cái, có hơi ngao ngán. Nam nhân này còn tệ hại hơn cả Phượng Vân Phi, ít ra Phượng Vân Phi không dám giết người.
“Không thể ở trong y quán, chẳng lẽ yên tâm ở lại hậu viện chết chóc của Ngô gia” Tiêu Ngự cười châm chọc, Ngô Khải nhìn cả viện tử toàn quan lớn quý nhân, mặt nháy mắt trắng bệch.
Tiêu Ngự không để ý hắn nữa, chỉ bảo Ngô Hữu Quân đi thu dọn hành lý cho Ngô phu nhân.
Ngô Khải đứng một bên không dám lên tiếng, Lý Yên Linh bị Ngô Hữu Quân đánh cho mặt mũi bầm dập không dám gặp ai, về chỗ mình lánh mặt. Đoàn người không bị ai ngăn cản, đường hoàng lấy xe ngựa của Ngô gia chở Ngô phu nhân đang hôn mê đến Quảng An đường.
Khu nằm viện của Quảng An đường nghênh đón vị khách thứ hai.
Người đầu tiên chính là thằng bé của nữ tử đã đến náo loạn trong ngày khai trương, ở lại y quán hai tháng, thằng bé dần dần hồi phục, nay đã rời khỏi Quảng An đường.
Ngô Hữu Quân không về Ngô phủ nữa, sau khi sắp xếp căn phòng bên cạnh phòng Ngô phu nhân xong liền ôm một hộp gỗ đến quầy thuốc tìm Tiêu Ngự.
Hộp trút xuống rào rạo, Tiêu Ngự lập tức bị đống trang sức đẹp đẽ chiếu cho lóa mắt.
Ngô Hữu Quân đặt hộp lên bàn, nói, “Thế tử phi, ta không có nhiều tiền, đây là vàng bạc trang sức của con mụ Lý thị kia, còn có ngân phiếu lão thất phu họ Ngô giấu cho Lý thị nữa. Sau này mẹ ta còn phải nhờ Quảng An đường chăm sóc, ngươi đừng chê ít.”
“Không ít, không ít.” Tiêu Ngự cười tít mắt, để Bách Linh gom tất cả vào hộp, đóng kỹ.
Liễu Trường Thanh trợn mắt há mồm nhìn Thế tử phi chẳng hề khách khí gom sạch cả hộp vàng bạc châu báu. Trong đầu hắn nhẩm tính, coi như Ngô phu nhân ở lại Quảng An đường một năm cũng không xài hết số tiền này, không khỏi nhức nhối thay Ngô Hữu Quân.
Ngô Hữu Quân lại không quan tâm chuyện đó, thấy Tiêu Ngự nhận đồ, tươi cười nói, “Thế tử phi quả là người thẳng thắn! Ta thích!”
Tiêu Ngự cũng cười cong cả mắt, vỗ hộp nói, “Ta cũng vậy, ta thích người phóng khoáng như Ngô đại thiếu gia.”
Liễu Trường Thanh mẫn cảm nhận ra Tạ thế tử bên cạnh đang tỏa sát khí, thức thời đứng lên lôi kéo Ngô Hữu Quân cáo từ.
Tiêu Ngự mở hộp ra nhìn lần nữa, tâm tình hết sức sung sướng. Tạ Cảnh Tu nhìn hắn, không nói gì.
Hai người về Vương phủ, rửa mặt xong liền chui vào ổ chăn nghỉ ngơi.
Tiêu Ngự nói mỏi miệng đòi ngủ riêng vì sợ bị tranh thủ quyền lợi, nhưng vô luận làm thế nào Tạ thế tử cũng không đồng ý, mãi đến khi bác sĩ Tiêu mặt dày phun ra lý do “Ta còn nhỏ”, Tạ thế tử mới bất đắc dĩ khép nép lại.
Tiêu Ngự nhắm mắt mơ màng, cảm thấy tóc bị vuốt lộn xộn, da đầu cũng nhột nhột.
Hắn bất đắc dĩ mở mắt, quay đầu nhìn Tạ Cảnh Tu.
Quả nhiên, Tạ Cảnh Tu đang nằm nghiêng, một tay chống má, một tay nghịch tóc hắn, nhìn hắn không chớp mắt, con ngươi nhạt màu sáng rực giữa đêm đen.
Đã hơn nửa đêm…
“Thế tử có chuyện gì à”
Tạ Cảnh Tu nhếch môi, trầm mặc một lúc mới nói, “Ngươi thích… người phóng khoáng”
“Cái gì” Tiêu Ngự mơ hồ.
Tạ Cảnh Tu thả tóc hắn, xoay người qua phía kia, chỉ chừa cho hắn cái gáy, “Không có gì.”
Tiêu Ngự, “…” Thế là thế nào Hình như lại hờn dỗi gì hả Nhưng tại sao!
Tiêu Ngự mang dấu chấm hỏi đầy đầu chìm vào giấc ngủ, ngủ thẳng đến lúc mặt trời lên cao hắn vẫn không nghĩ ra tối qua Tạ thế tử lại lên cơn gì.
Thần sắc Tạ thế tử đã khôi phục như cũ, bày bộ dáng đại gia chờ Tiêu Ngự hầu hạ thay y phục, rũ mắt nhìn Tiêu Ngự bận bịu.
“Mấy ngày nữa ta phải ra ngoài một thời gian. Ta để Nhị Cửu lại cho ngươi, có chuyện gì cứ việc sai phái hắn.”
Nhị Cửu là tâm phúc của Tạ Cảnh Tu, có thể điều động phần lớn thuộc hạ của y.
Tiêu Ngự đeo đai lưng cho y xong, Tạ Cảnh Tu liền cầm xiêm y của Tiêu Ngự mặc cho hắn.
Thói quen này cũng do Tạ thế tử kiên trì phát động từ ngày thành thân… hai đại nam nhân mặc y phục cho đối phương, ai cũng không được phép tự mặc, nếu không Tạ thế tử sẽ tức giận.
Tiêu Ngự cảm thấy Tạ thế tử chắc rất thích chơi game thời trang thay đồ hường phấn… Hắn phối hợp xong, để Tạ thế tử bận rộn trên người mình, thuận miệng hỏi, “Thế tử đi đâu Tính đi bao lâu”
“Ta có ước hẹn với người ta, xuân hạ hằng năm phải đến địa điểm đã hẹn, ba tháng sau mới về.” Tạ Cảnh Tu nói, “Năm nay ta sẽ về sớm, không để Ngọc Nhi phòng không gối chiếc, tịch mịch quá lâu.”
“…Ta không sao.” Khóe miệng Tiêu Ngự co rút. Thân thể này của hắn thuần khiết như hoa tuyết đầu mùa, cũng không muốn tìm bất mãn đâu.
Tạ Cảnh Tu cẩn thận chỉnh áo cho Tiêu Ngự, vấn tóc cài trâm, trong gương là hình ảnh một công tử thiếu niên tuấn tú nho nhã.
Tạ Cảnh Tu đứng sát Tiêu Ngự, nhìn qua gương đồng chỉnh sửa y quan cho hắn, ghé vào tai hắn nhẹ giọng nói, “Nếu có ai đến gây sự với ngươi, cứ giao cho Nhị Cửu giải quyết. Bất luận là ai ngươi cũng không cần nể mặt, càng không cần bận tâm đến ta. Nếu có người dùng danh hiệu của ta làm khó dễ, ngươi chỉ cần nhớ kỹ, ngươi mới là Thế tử phi danh chính ngôn thuận, chỉ có ngươi mới đủ tư cách đại diện cho ta. Hiểu không”
Luồng khí ấm áp thổi bên tai, Tiêu Ngự hơi mất tự nhiên rụt cổ, nhẹ gật đầu, “Ta biết rồi. Ta có chừng mực, ngươi đừng lo.”
Nỗi buồn ly biệt vốn không có bao nhiêu, được Tạ thế tử dặn dò như vậy, Tiêu Ngự dần dần cảm thấy rầu rĩ.
“Vậy… ngươi nhớ về sớm.” Tiêu Ngự ho khan một cái, nhỏ giọng nói.
Tạ Cảnh Tu mỉm cười, hôn lên mặt hắn, “Như ngươi mong muốn.”
Hai người vẫn ngồi chung một xe ngựa, đưa Tiêu Ngự đến Quảng An đường xong Tạ Cảnh Tu mới đổi ngựa đến Đại Lý Tự.
Chuyện phát sinh đêm qua trong phủ Ngô thị lang đã nhanh chóng lan truyền, chuyện tốt không ra khỏi cửa chuyện xấu truyền xa ngàn dặm. Sáng sớm trong Đại Lý Tự đã có người cười nhạo, nói Lý thị hôm nay đã rời khỏi phủ Thị lang, bỏ về nhà mẹ đẻ, Ngô thị lang cũng cáo ốm xin nghỉ, đuổi theo Lý thị đến Lý gia, không biết quang cảnh hai người này về Lý gia đã thành thế nào.
Đêm qua hai vị Thế tử dẫn theo Thế tử phi xông vào phủ Thị lang đương nhiên cũng không giấu được, huống chi cũng đâu có ai muốn giấu.
Liễu Trường Thanh bị mọi người vây kín hỏi đông hỏi tây, bên Tạ Cảnh Tu thì yên tĩnh hơn nhiều, không ai dám thổi gió bên tai y.
Cũng có mấy tên đồng liêu cấp bậc không cao mượn cơ hội đánh liều trêu ghẹo vài câu, hỏi xem khi nào Thế tử phi mới sinh cho Tạ thế tử một tiểu tử mập mạp.
Một tiểu lại trẻ tuổi cười nói, “Mấy hôm trước, nương tử ta xuất kinh đến miếu tạ thần còn tình cờ gặp Vương phi, có lẽ Vương phi cũng muốn vội vã bồng cháu cưng rồi.”
Tạ Cảnh Tu lẳng lặng nghe, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như thường, cười như không cười, cũng nương theo mọi người mấy câu.
Buổi trưa, một tiểu lại chạy ra từ Đại Lý Tự, vội vàng đến nha môn Binh mã ty.
“Ta tìm Vệ thống lĩnh.” Nói với người bên trong, tiểu lại đứng hầu ở cửa bên, chốc sau có người từ trong bước ra.
“Đây là hội thoại hôm nay của Tạ thế tử và nhóm đồng liêu.” Tiểu lại kín đáo tuồn một cuộn giấy cho Vệ thống lĩnh rồi vội vã rời đi.
Vệ thống lĩnh thu hồi cuộn giấy, bất mãn lắc đầu, lầm bầm thành tiếng, “Thật chẳng biết phu nhân điều tra Tạ thế tử mỗi ngày làm cái gì.” Tạ thế tử nào dễ dàng điều tra như vậy, hắn tốn sức lực chín trâu hai hổ mới tìm được lỗ hổng trong Đại Lý Tự, ghi lại chuyện vặt vãnh hằng ngày của Tạ thế tử. Nếu không phải phu nhân nhà hắn cách y cả thế hệ, Vệ thống lĩnh còn nghi ngờ phu nhân cũng coi trọng cái mã đẹp của Tạ Cảnh Tu.
Đến chạng vạng, cuộn giấy đã được truyền vào một phủ đệ, chính là phủ An quốc công quyền thế như mặt trời ban trưa.
Chủ viện hậu viện, giữa đại sảnh.
Phượng Vân Ninh trán đội mũ ngọc, mặc xiêm y rộng thùng thình, thoải mái dựa ghế lót đệm mềm.
Nếu nhìn kỹ sẽ thấy cái bụng hơi nhô lên dưới lớp áo.
Phượng Vân Ninh vẻ mặt đắc ý vỗ về bụng, một tay mở cuộn giấy được Vệ thống lĩnh truyền đến, đọc lướt qua nhanh như gió.
Nàng sai người điều tra Tạ Cảnh Tu đã lâu, tin tức đưa về toàn là lông gà vỏ tỏi vô dụng, nhưng nội dung hôm nay lại khiến mắt nàng sáng lên.
Nhũ mẫu Khâu thị của Phượng Vân Ninh thấy thế, tiến lên hỏi, “Phu nhân, Vệ thống lĩnh đã tra ra cái gì”
Phượng Vân Ninh đưa giấy cho Khâu đại nương tự đọc. Khâu đại nương xem xong, chậm rãi thu hồi cuộn giấy, nhìn Phượng Vân Ninh, “Phu nhân, vậy…”
“Xem ra, Nguyên Vương thế tử vẫn chưa biết thân phận của Phượng Chiếu Ngọc.” Phượng Vân Ninh vỗ bụng, cười lạnh, “Nhũ mẫu nói đúng, bây giờ người không dám cho ai biết thân phận thật là Phượng Chiếu Ngọc chứ không phải ta. Người phải lo lắng nhất chính là hắn. Một khi thân phận bị vạch trần, chẳng cần ta phải tốn công ra tay, Nguyên Vương thế tử hôm nay có yêu thích “nàng” nhiều đến mấy cũng sẽ nổi trận lôi đình!” Tâm tư nam nhân, không ai hiểu rõ hơn nàng.
Khâu đại nương cẩn thận đốt cuộn giấy thành tro, bấy giờ mới cười nói, “Phu nhân nói phải, phu nhân đừng bận lòng vì chuyện kia nữa. Hiện tại phu nhân mang thai tiểu công tử, không biết Hầu gia vui mừng bao nhiêu, chờ tiểu công tử bình an chào đời, sẽ không còn ai uy hiếp được phu nhân nữa.”
Phượng Vân Ninh đắc ý híp mắt, vuốt ve cái bụng phình lên.