Ngự Tứ Lương Y

Chương 09: Đối chọi gay gắt




Editor: Vện

Trong Lạc Phân viện.

“…Ngươi còn dám vu cáo Lục nha đầu, nếu nó có chuyện gì, ta nhất định không tha cho ngươi!” Trịnh thị sai người ngăn cản Bách Linh cáo trạng, cũng không ngại đóng kịch nữa nên quay vào hùng hổ mắng nhiếc Phượng Chiếu Ngọc.

Hai phụ nhân của Lô thị cũng biết rõ trong lòng, nàng chẳng cần đóng giả hiền lành trước mặt họ, chỉ không dám lỡ lời về Lô thị như vừa rồi.

Hai phụ nhân ngồi uống trà bình chân như vại, cứ như hoàn toàn không thấy Phượng Chiếu Ngọc bị quở trách.

Phượng Chiếu Ngọc không đứng lên, cũng không phản bác, chỉ ngồi cúi đầu.

Phượng Chiếu Điềm càng nhìn càng tức, còn đang lo Bách Linh đến cáo trạng với Đại lão thái gia. Trịnh thị đã sai người đuổi theo lâu như vậy mà chưa ai trở lại, chắc Bách Linh không kịp cáo trạng rồi. Thấp thỏm bất an vừa rồi của Phượng Chiếu Điềm biến mất tăm, nhìn dáng vẻ Phượng Chiếu Ngọc, tức tối liền bùng nổ.

“Mẫu thân nhìn bộ dạng ủ rũ của nó kìa, mẫu thân đang dạy mà nó dám ngồi. Người đâu, mau ném nó xuống đất đi.” Phượng Chiếu Điềm hô lớn với đám nha hoàn.

Có tiếng động từ cửa viện, Trịnh thị giật mình chạy ra nhìn, thấy Bách Linh dẫn một đoàn người trở về. Theo sau nàng là một thiếu niên thanh tú mặc áo vải xanh, khoảng mười lăm mười sáu, trong ngực hắn ôm một cậu nhóc sáu, bảy tuổi. Phía sau ba người là một đội nha hoàn và phụ nhân, hẳn là người hầu của cậu bé.

Vì quá nhiều người nên chỉ có Bách Linh dẫn thiếu niên ôm cậu bé vào phòng, những người khác đứng ngoài hành lang.

Phượng Chiếu Điềm vừa nhìn liền cười lạnh, “Ô kìa, ta còn nói con nhóc nhà ngươi làm sao dẫn được viện binh về đây. Dám đến tiền viện cáo trạng với Đại lão thái gia, nhìn lại xem ngươi có tư cách gì. Nếu mọi người đã đến đông đủ thì mau bắt trói hai chủ tớ không biết điều này giam vào phòng củi đi! Để ta xem các ngươi còn dám ngông cuồng hay không!”

Bách Linh đi về chỗ Tiêu Ngự, gật đầu với hắn. Thấy Tiêu Ngự ngầm hiểu ý, nàng yên lặng đứng ra sau lưng hắn.

Thiếu niên đang ôm đứa bé có hơi thấp thỏm, cậu nhóc trong lòng hắn cảm giác được, liền ôm cổ hắn, giọng giòn tan khí phách nói, “A Thương đừng sợ, có ta ở đây, không ai dám bắt nạt ngươi đâu!”

Thiếu niên tên A Thương này chính là ca ca của Bách Linh, vậy cậu nhóc hắn đang ôm đương nhiên là tiểu thiếu gia rồi. Phượng Chiếu Ngọc không ngờ Bách Linh lại đưa hắn đến.

Tiểu thiếu gia mặc áo lụa đỏ thẫm, ống tay ngắn lộ ra cánh tay nhỏ trắng trẻo mập mạp, gương mặt nhỏ nhắn xinh như ngọc hiện vẻ nghiêm túc. Chân xỏ giày thêu đầu hổ, cổ đeo khóa trường mệnh, cổ tay mang chuông bạc, nhìn như em bé trong tranh Tết.

Bình thường thì bé trai cỡ tuổi đó đã ăn mặc như tiểu đại nhân rồi, nhưng nó vẫn mặc đồ trẻ con thế kia, chứng tỏ các trưởng bối vô cùng cưng chiều.

Bác sĩ Tiêu nhìn đứa bé đáng yêu lại ra vẻ nghiêm nghị mà buồn cười, nếu nó khoảng mười mấy thì còn có chút uy hiếp, nhưng cái dạng bánh bao vừa trắng vừa mềm như vậy thì chỉ sợ chẳng có tác dụng gì trong tình cảnh này. Thế mà Trịnh thị và Phượng Chiếu Điềm e ngại tiểu thiếu gia và đám người hầu đang giương mắt nhìn, không dám ra tay.

Tiêu Ngự nhìn Bách Linh, thấy trán nàng bầm tím, hai mắt đỏ hồng. Dù không rõ nàng đã làm gì ở tiền viện nhưng nghĩ nàng vì mình mà chịu tội, bác sĩ Tiêu thấy hổ thẹn và đau lòng.

Tình hình này mà hắn còn nhờ một tiểu cô nương chịu tội, thay hắn chắn gió che mưa.

Bách Linh thấy được lo âu trong mắt Tiêu Ngự, nàng mỉm cười, lấy tay xoa trán, “Tiểu thư, không đau xíu nào đâu.”

Tiêu Ngự gật gù, cũng không nói lời thừa. Hắn nhìn Trịnh thị và Phượng Chiếu Điềm đối diện đang thì thầm gì đó, thỉnh thoảng còn liếc nhìn hắn. Phượng Chiếu Tình yên lặng ngồi uống trà, hoàn toàn không để những việc này vào mắt.

“Làm bộ thanh cao.” Bách Linh trầm giọng nói.

Hai người Trương Bạch thấy việc đã đến nước này, chắc không thể loạn hơn được nữa. Trương đại nương ho một tiếng, đứng lên hòa giải, “Tam thẩm xem hai chúng ta là trẻ con sao, ta chỉ nói một câu thôi. Răng còn có lúc cắn phải môi, sống cùng một nhà, xích mích là chuyện bình thường. Đều là người trong gia đình, cãi nhau một chút rồi lại làm hòa là tốt rồi. Đại tiểu thư hiểu biết lễ độ, Tam thẩm không biết hay sao.” Nói xong thì nhìn Tiêu Ngự, việc hắn sai người đi cáo trạng có lẽ đã đả động được hai người này rồi.

Thông tin Trịnh thị nhắn với Lô thị là Đại tiểu thư nhu nhược bất tài, trước giờ ai chèn ép cũng không dám lên tiếng, càng không thể gây sóng gió. Bấy giờ Lô thị mới đồng ý giữ lại mạng Phượng Chiếu Ngọc. Nhưng nhìn dáng vẻ bây giờ thì hết sức không ổn.

Tiêu Ngự thấy được đề phòng trong mắt hai phụ nhân, trong lòng bật cười.

Hắn nắm lấy cơ hội gặp mặt hôm nay, phải bóc trần hiện diện của mình ngay dưới mắt hai nữ nhân ở kinh thành kia, chắc chắn sẽ khiến Lô thị và Phượng Vân Ninh kiêng kỵ.

Hắn ghim vào đầu Phượng Vân Ninh một cái gai, nhắc nhở nàng ta ham phú quý mà làm việc bất chính, còn gợi cho nàng nhớ mình còn một đứa con gái ruột thịt không biết đang lưu lạc phương nào.

Không biết hai nữ nhân kia có để Phượng đại tiểu thư khiêu chiến vì lợi ích của mình sống sót không nữa.

Tiêu Ngự sợ phiền phức nhưng xưa nay chưa từng trốn tránh.

Bây giờ hắn sống trong thân phận Phượng Chiếu Ngọc, muốn được tự do thì phải đối mặt với những trở ngại đang chờ phía trước.

Mà hắn cũng không còn đường lui nữa.

Tiêu Ngự nhìn Trương đại nương, từ từ đứng dậy.

“Đại nương nói đúng, vì đã lâu không nhận được tin tức từ phụ thân, giờ biết được phụ thân vẫn nhớ đến ta, nhất thời cao hứng mà không đúng mực. Tam thẩm không nên so đo với ta mới phải.” Tiêu Ngự nói rồi ung dung làm lễ với Trịnh thị.

Sắc mặt Trịnh thị vẫn hơi vặn vẹo, nhìn một bây nha hoàn của tiểu thiếu gia, không tiện để làm lớn, bèn thuận theo nói, “Tiểu thư là người thông minh, biết sai là được rồi, sau này đừng lặp lại cái ‘không đúng mực’ đó nữa, bằng không ta sẽ không nhường nhịn. Người đâu, đưa Đại tiểu thư về Phật đường hối lỗi, học lại quy củ, không có lệnh ta thì không được phép ra ngoài. Mấy ngày nay trong nhà bận rộn, miễn cho Đại tiểu thư ‘không đúng mực’ với khách quý.”

Bách Linh nghe vậy liền sốt ruột. Trước đây cũng vậy, trừ lúc cần gặp mặt thì tiểu thư đều bị nhốt, nói là điều dưỡng, thực ra là bị giam lỏng, còn bị bỏ thuốc vào thức ăn. Bây giờ tiểu thư đắc tội Tam thẩm, nếu bị giam trở lại không biết sẽ gặp phải chuyện gì. Thấy người ở tiền viện vẫn không đến, lòng Bách Linh lạnh hẳn đi.

Sắc mặt Tiêu Ngự vẫn thản nhiên, đi ra giữa sân, vươn cánh tay dài vuốt ve mấy cái rương trên đất, quay đầu nói với hai người Trương Bạch, “Nếu đã như thế, ta cũng không ở đây làm phiền hai vị đại nương nữa.”

Không chờ họ đáp lời, Tiêu Ngự nói tiếp, “Mệt cho hai vị đại nương đi đường xa mang quà của phụ thân đến cho ta, xin Tam thẩm dặn người hầu khiêng về tiểu viện giúp ta.”

Những người khác còn chưa phản ứng, Phượng Chiếu Điềm đã trợn mắt nhảy ra.

“Khiêng về tiểu viện Ngươi nghĩ ngươi là ai hả!”

Trịnh thị và hai người Trương Bạch không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn Tiêu Ngự đầy khinh thường.

Tuy đúng là Phượng Vân Phi sai người đem đồ đến cho Phượng Chiếu Ngọc, nhưng những nô bộc đều là người của Lô thị, nói mang đồ đến cho Đại tiểu thư chỉ là khách sáo thôi, ai mà nghĩ là thật chứ Quà cáp lần này là do người của Lô thị chuẩn bị, dùng tiền của Phượng Vân Phi mua thêm nhiều thứ tốt nữa, sao có khả năng cho Phượng Chiếu Ngọc

Tiêu Ngự vờ như không thấy ánh mắt bọn họ, cười ngọt ngào với Phượng Chiếu Điềm, “Lục muội nói gì vậy, ta đương nhiên là nữ nhi của phụ thân rồi. Phụ thân mang quà đến cho ta, nếu ta không nhận chẳng phải là bất hiếu sao Lục muội cứ yên tâm, ta không phải người keo kiệt. Đợi sau khi khiêng đồ về chỗ ta, ta sẽ chọn mấy món trang sức thích hợp đưa cho muội.”

Phượng Chiếu Điềm sớm đã xem những thứ này là đồ trong túi mình, giờ thấy Tiêu Ngự ra vẻ chủ nhân mà phân chia đồ của mình thì làm sao chịu được, nàng chỉ Tiêu Ngự, lớn tiếng quát, “Xì, ngươi không nhìn lại bản thân là cái gì sao Ngươi cho rằng ngươi xứng đáng được dùng những thứ này à Cho ngươi ra đây nhìn một chút đã là coi trọng ngươi lắm rồi, ngươi coi là ngươi trung tâm hả Ta cho ngươi biết, đến sờ ngươi còn không có tư cách sờ vào những vật này! Đừng có không biết xấu hổ!”

Bách Linh tức đến giơ chân, nhớ là tiểu thư muốn làm lớn chuyện nên không nhịn nữa, chống nạnh cãi lại, “Lục tiểu thư xử sự với trưởng tỷ như vậy mà coi được sao! Ta tuy là nô bộc mà còn biết đạo lý trưởng tỷ như mẹ, lễ nghi quy củ của Lục tiểu thư bị chó tha mất rồi!” Nàng trả lại nguyên xi câu Trịnh thị mắng Phượng Chiếu Ngọc.

“Con cẩu nô tài kia, ngươi nói gì! Ngươi dám mắng ta! Mẫu thân, người xem con nô tỳ điêu ngoa kìa! Mau lấy trượng đánh chết nó! Không thì bán nó đi! Bán vào kỹ viện cho rồi!” Phượng Chiếu Điềm tức điên người, nếu không phải thân phận cố kỵ thì nàng đã nhào đến cấu xé Bách Linh rồi, nhờ Trịnh thị túm tay kéo lại nên chỉ lớn giọng quát tháo thôi.

Phượng Chiếu Tình vội kéo nàng, “Muội ăn nói cho cẩn thận, muội biết kỹ viện là cái gì không Ai dạy muội mấy thứ ô uế đó, sau này không được nói nữa.” Nếu lời này truyền ra ngoài thì tỷ muội các nàng còn mặt mũi nào nữa!

Bách Linh sợ gây phiền cho tiểu thư nhà mình, bèn chạy qua chỗ dựa là ca ca. A Thương là người thành thật, nhìn muội muội mình mà không biết phải ứng đối thế nào. Nhưng tiểu thiếu gia trong ngực hắn lại rất biết quan sát tình hình, biết A Thương thương muội muội nên nó liền bao che khuyết điểm, lập tức vung cái tay mập nhỏ xíu, “Ai dám đụng đến muội muội của A Thương, dùng trượng đánh chết!”

Vô cùng khí thế.

Khóe miệng Tiêu Ngự giật giật. Xã hội phong kiến thật quá ác độc, một đứa trẻ nhìn ngây thơ trong sáng vậy mà tàn nhẫn đến thế.

“Đây là chuyện của chúng ta, ngươi đừng có bao đồng!” Phượng Chiếu Điềm bình thường luôn được cưng chiều, chưa từng để ai vào mắt, đừng nói một thằng nhóc chưa dứt sữa. Bách Linh cũng không muốn dựa thế của tiểu thiếu gia, có điều mọi người trong Phượng trạch đều rõ tình cảnh của Phượng Chiếu Ngọc, không ai muốn ôm phiền phức. Bách Linh làm đủ trò cũng chỉ có thể giúp Phượng Chiếu Ngọc được ăn ngon hơn chút thôi, chỉ có chuyện đó mới không bị ai can thiệp.

Trịnh thị đương nhiên không sợ, nhưng vẫn hơi đề phòng. Lạnh mặt nhìn Phượng Chiếu Ngọc, không muốn bàn chuyện quà cáp nữa, Trịnh thị vung tay nói, “Sớm biết ngươi không hiểu chuyện rồi, sau này phải dạy dỗ nhiều hơn. Giờ ai cũng bận rộn, ngươi lập tức về tiểu viện đi, ta sẽ nhớ kỹ chuyện lần này.”

Tiêu Ngự nghe bên ngoài có động tĩnh, nhe răng cười, “Tam thẩm nhớ kỹ chuyện gì Chuyện nữ nhi của bà trắng trợn cướp đồ của ta sao Hay là nhớ kỹ hai vị đại nương chó cậy thế ác hiếp đáp Phượng đại tiểu thư, ngồi châm lửa quạt gió tiếp tay cho Tam thẩm chà đạp con gái của Phượng đại lão gia”

“Ngươi… ngươi nói gì” Trịnh thị trợn mắt không dám tin, nhất thời vì quá khiếp sợ nên át luôn cơn giận.

Đây là lời của Phượng Chiếu Ngọc sao Sao nó dám nói những lời như vậy Điên rồi, nó nhất định đã điên rồi!

Hai phụ nhân Trương Bạch ngồi xem chuyện vui cũng không ngờ bị ngón tay ngọc nho nhỏ kia vạch trần tâm tư.

Huống hồ nàng nói câu này xem như mắng luôn cả Lô thị. Nói họ chó cậy thế ác, vậy kẻ ác còn có thể là ai!

Con nhóc này phản rồi!

Sắc mặt hai người Trương Bạch âm trầm. Xưa nay họ rất có mặt mũi ở Phượng phủ, Đại lão gia Phượng Vân Phi còn phải khách khí với người của Lô thị, bây giờ bị một nha đầu thôn dã đến sống chết còn nằm trong tay người khác nhục mạ, sao họ còn giữ bình tĩnh được nữa

Bạch đại nương nóng tính đột nhiên đứng dậy, sắc mặt tàn nhẫn nói, “Người đâu, kéo con tiểu tiện nhân không biết quy củ này ra ngoài!”

“Ai muốn kéo ai ra ngoài! Ai không biết quy củ, ai là tiểu tiện nhân!”

Giọng khiển trách mạnh mẽ vang dội vọng vào từ ngoài sân, mấy người trong phòng đều như gà mờ, không ai chú ý đến tình hình bên ngoài. Bấy giờ bị tiếng mắng thức tỉnh, Trịnh thị quay đầu nhìn ra mới phát hiện khoảnh sân nho nhỏ đã tràn đầy người, đứng giữa chính là tộc trưởng Phượng thị – Đại lão thái gia Phượng gia.