Ngự Tứ Lương Y

Chương 03: Tỉnh giấc mộng dài




Editor: Vện

Trưởng khoa chỉ vào thiệp mời, cười ha ha nói, “Tiểu Tiêu này, tuần sau có một hội nghị y học kỷ niệm một trăm năm chiến thắng phát xít, cậu đại diện cho khoa chúng ta đi tham dự nhé.”

Tiêu Ngự cất thiệp mời, “Vâng. Em sẽ chuẩn bị cẩn thận, trưởng khoa Lý.”

Trưởng khoa Lý cười híp mắt, gật gù, “Nhóc con, tôi tin vào tài năng của cậu.” Nói xong thì chắp tay sau mông, lắc lư rời đi.

Mười giờ tối, Tiêu Ngự tan ca về nhà, rửa mặt xong thì bò lên giường, lật sổ ghi chép đọc thông tin bệnh án.

Mới lật vài trang đã thấy buồn ngủ, mí mắt nặng dần, Tiêu Ngự thả quyển sổ lên cái bàn cạnh giường, uể oải chui vào chăn.

Trên quyển sổ ghi chép có một bức tranh sơn dầu cũ kỹ vẽ chân dung một quý ông người Pháp, phía dưới bức vẽ có ghi “Kính chào người sở hữu tinh thần và dũng khí không thuộc về thời đại này…”

Ý thức dần mơ hồ, có tế bào nào đó trong đầu dần sôi sục. Ngón tay để ngoài chăn khẽ nhúc nhích, Tiêu Ngự nhíu đôi mày tú lệ, mắt nhắm nghiền nhưng lông mi khẽ khàng rung lên.

Lông Xù nằm dưới chân giường đột ngột bật dậy, bất an sủa mấy tiếng rồi nhảy lên giường nằm nhoài bên cạnh Tiêu Ngự, đôi mắt ướt át chăm chú nhìn chủ mình.

Hào quang không biết hiện ra từ đâu quanh quẩn xung quanh Tiêu Ngự, mới đầu nhìn như màn sương, dần dần tụ lại thành quầng sáng bao bọc Tiêu Ngự thành trung tâm. Lông Xù hốt hoảng, vồ đến hết lay rồi liếm, muốn đánh thức Tiêu Ngự. Tiêu Ngự vẫn nhắm mắt, hoàn toàn không có dấu hiệu thức tỉnh, ánh sáng bao quanh càng thêm chói mắt. Lông Xù hiểu rõ bật dậy, nhe răng gầm gừ với luồng sáng, nhảy dựng lên nhào qua cắn, hung hãn sủa liên tục.

Vài giây sau, cường độ ánh sáng tăng mạnh, rọi khắp căn phòng, hào quang bảy màu xuyên qua cửa sổ, hướng đến chân trời.

Cảnh này bị mấy người thức đêm thấy được, liền lấy di động quay lại, mười mấy giây sau video được truyền bá trên mạng, hơn nửa đêm đã lên top đầu.

Mà ở nơi khởi nguồn của luồng sáng, phòng ngủ đã khôi phục như cũ, chỉ có Tiêu Ngự và con chó becgie Đức hùng dũng cao lớn vốn nằm trên giường đã biến mất.

—o0o—

Một tiểu viện nhỏ được bao bọc bởi những bức tường màu xanh loang lổ, chính diện có ba gian phòng, hai bên trái phải là nhà kho. Nền sân trải sỏi trắng đan xen thành hình chữ thập, cạnh cửa là cây cổ thụ hai người ôm, tán cây cao vút che phủ toàn bộ tiểu viện.

Ở hành lang có mấy phụ nhân và tiểu nha đầu ngồi nói chuyện phiếm, chẳng màng lá rụng đầy sân.

Cửa sổ căn phòng phía Đông mở hé, một “thiếu nữ” khoảng mười hai mười ba mặc áo vải ngồi bên cửa, ngẩng cằm ngẩn ngơ nhìn ngọn cây.

“Thiếu nữ” khá gầy, gương mặt sáng sủa đẹp đẽ, ngũ quan tú lệ, nhưng giữa đôi mày ẩn hiện khí khái mạnh mẽ không giống thiếu nữ bình thường.

Dáng người nàng cao ráo, tay dài chân dài, cao hơn nhiều so với người cùng tuổi.

Trên bàn cạnh cửa sổ đặt một tờ giấy, bên trên viết một chữ “Chính” bị thiếu mất nét hoành bên dưới.

Thiếu nữ cầm bút lông, quẹt thêm nét cuối cùng rồi ném bút, thở dài thật dài.

Đã năm ngày rồi.

Từ lúc hắn tỉnh lại ở thế giới này, đã năm ngày trôi qua rồi.

Bác sĩ Tiêu thấy rất muộn phiền.

Nơi này chính là thế giới mà hắn thường mơ thấy từ lúc hai mươi.

Lúc trước chỉ đứng ngoài làm khán giả, hắn có thể tỉnh táo quan sát thế giới này, theo dõi từng buồn vui hờn giận, xem nhân vật bày mưu tính kế. Trong phạm vi tầm mắt hắn khi ấy thì không gì không biết.

Bây giờ không hiểu sao lại biến thành một thành viên trong đó, mà tình cảnh của cơ thể hắn thật thảm thương.

Thân là người sáng lập và quan sát giấc mộng này, không ai biết rõ hoàn cảnh thiếu niên này hơn hắn.

Thiếu niên tên Phượng Chiếu Ngọc, phụ thân hắn là thứ trưởng tử của Phượng gia – Phượng Vân Phi, hiện đang nhậm chức ở Thái y viện. Mẹ hắn là Phương thị, bị giáng từ thê thành thiếp. Cô cô Phượng Vân Ninh vì lợi ích cá nhân, tranh quyền đoạt thế mà không từ thủ đoạn, vì Phương thị không muốn giao con mà nàng ta giận chó đánh mèo với hai người, không chỉ muốn chèn ép Phương thị, còn đuổi hắn về nhà cũ Phượng gia, bị xem như nữ nhi mà nuôi. Còn đệ đệ sinh đôi của hắn được để lại Phượng phủ ở kinh thành, giao cho phu nhân Lô thị của Phượng Vân Phi nuôi dưỡng. Tiêu Ngự không hiểu Phượng Vân Ninh cố ý chia tách huynh đệ họ để làm gì, mà nói chung nàng ta cũng không có ý tốt đâu.

Hiện giờ xung quanh hắn là người do kế mẫu Lô thị phái đến, mang tiếng chăm sóc, thật ra là thay phu thê họ Phượng giám sát, còn thêm hai phụ nhân Phượng Vân Ninh gửi đến trông chừng.

Thật là quá sức có tâm.

Hắn không chỉ tiếp nhận thân thể mà còn kế thừa ký ức của Phượng Chiếu Ngọc.

Ký ức là thứ độc nhất vô nhị để con người phân biệt lẫn nhau, bây giờ Tiêu Ngự cứ như đã trải qua hai đời, chân thật đến không tưởng. Có lúc giật mình tình giấc, hắn gần như không thể nhận ra mình rốt cục là Tiêu Ngự hay Phượng Chiếu Ngọc.

Cuối cùng thì nơi này là giấc mộng, hắn vẫn là một bác sĩ xuất sắc người người ngưỡng mộ

Hay cả hai người đều là thật, chỉ là không biết sao lại cùng nhập vào cơ thể hắn

Sau khi Tiêu Ngự tỉnh lại, trong năm ngày qua hắn vẫn luôn tự hỏi vấn đề mang tính triết học và vật lý thời không này.

Nguyên thân bị giam lỏng trong tòa nhà hẻo lánh này, một bước ra ngoài cũng khó, đến giờ Tiêu Ngự vẫn không biết phong cảnh bên ngoài ra sao. Hắn không biết tương lai sẽ thế nào, ngoại trừ ngồi suy nghĩ lung tung giết thời gian, hắn đâu thể ra ngoài thăm dò.

“Tiểu thư, ăn cơm thôi.” Một tiểu nha đầu chừng mười một bưng khay cơm đến, tay chân lanh lẹ đặt các món lên bàn.

Lần đầu Tiêu Ngự nghe danh xưng “Tiểu thư” này suýt chút sặc nước vào khí quản, mà hiện tại hắn đã có thể thản nhiên đón nhận.

Đã biết trước đều do thủ đoạn của Phượng Vân Ninh, thiếu niên Phượng Chiếu Ngọc từ trưởng tử đích tôn đã biến thành trưởng nữ của thứ thiếp. Hiện tại, người hầu trong Phượng phủ thấy hắn phải gọi một tiếng “Đại tiểu thư”, với đệ muội hắn là “Đại tỷ”, ra khỏi phủ hắn là “Phượng đại tiểu thư”…

Trời ơi! Giấc mộng này càng ngày càng đáng sợ. Bác sĩ Tiêu đau khổ xoa trán.

Sau khi biến thành Phượng Chiếu Ngọc, hắn phát hiện ngay cả nha hoàn thiếp thân cũng không biết hắn là nam. Nhất định là do Phượng Vân Ninh nhúng tay. Nếu hắn không nhớ lầm thì vợ kế Lô thị của Phượng Vân Phi cũng tưởng hắn là nữ.

Không biết Phượng Vân Ninh suy tính gì mà giấu kỹ đến vậy, Tiêu Ngự tạm thở phào. Mọi người tưởng Phượng Chiếu Ngọc là nữ cũng tốt, hắn không phải diễn vai tiểu thư khuê các trước mặt người biết chuyện, cái đó đòi hỏi kỹ thuật diễn xuất và mặt dày quá cao rồi. Huống hồ, lỡ như hắn bị nhốt mười tám năm, thậm chí mấy chục năm hay cả đời, tất nhiên hắn muốn thoát ra ngoài, không thể để Phượng Vân Ninh và Lô thị nắm thóp mãi được. Giờ ai cũng nghĩ hắn là Phượng đại tiểu thư, đến lúc trốn sẽ giảm được nhiều phiền phức.

Tiểu nha đầu bày cơm xong, liền buồn phiền than thở, “Phòng bếp bắt nạt người khác quá mức rồi, rõ ràng nô tỳ đến trước mà phải chờ người khác lấy cơm xong mới được lấy, đã vậy còn để lại cơm nguội cho nô tỳ. Mấy hôm trước nô tỳ phí công phí sức nấu một chén bánh trứng lại bị Lục tiểu thư cướp mất. Có món ngon nào mà nàng chưa ăn đâu, đến cái bánh của nô tỳ cũng lấy!”

Tiêu Ngự lắc đầu cười, Phượng Chiếu Ngọc chẳng có địa vị ở hậu viện, cơ bản chỉ là một tù nhân. Ở xã hội coi trọng đẳng cấp này, hắn bị người hầu bỏ đá xuống giếng là chuyện quá đỗi bình thường. Bên cạnh chỉ có tiểu nha đầu Bách Linh một lòng một dạ với hắn, thật hiếm có.

Năm đó bị Lô thị và Phượng Vân Ninh đuổi đi, Phượng Vân Ninh sai hai phụ nhân thiếu kiên nhẫn đến giám thị, họ tùy tiện chọn tiểu nha đầu này cho hắn. Ngoài mặt nói là nha hoàn thiếp thân của Phượng đại tiểu thư, thực tế thì việc nặng nhẹ gì cũng phải làm, khổ không kể hết.

Gia đình của Bách Linh vốn sống trong Phượng phủ, cha mẹ và ca ca đều làm việc trong phủ, cả nhà đều là người đàng hoàng. Địa vị của bọn họ thấp hèn, đều phải làm những việc nặng nhọc nhất mà tiền lương chỉ có mấy đồng. Lúc Bách Linh bị chọn đến chỗ Phượng Chiếu Ngọc, mẹ của Bách Linh liền dẫn con gái đến dập đầu lạy, ngược lại còn bị mấy phụ nhân cười nhạo, cái việc mà ai cũng muốn tránh thì nhà họ lại mừng rỡ nhận lời.

Mặc kệ người khác thấy thế nào, từ khi theo hầu Phượng Chiếu Ngọc, Bách Linh luôn tận tâm tận lực chăm sóc hắn, rõ ràng nàng nhỏ tuổi hơn Phượng Chiếu Ngọc nhưng che chở hắn như tỷ tỷ vậy.

Mãi đến hai năm trước, ca ca của Bách Linh cứu được tiểu thiếu gia trong tay sơn tặc, dẫn nó trốn chạy trong rừng cả đêm, cuối cùng dùng thân mình làm mồi nhử mới bảo toàn được tính mạng cho tiểu thiếu gia.

Phượng lão gia đã chuẩn bị chu toàn cho hậu sự của ca ca Bách Linh, không ngờ hắn mạng lớn, trở về không chút sứt mẻ, chỉ bị thương một chân, tịnh dưỡng mấy tháng là khỏe.

Tiểu thiếu gia được hắn cứu rất được cưng chiều, ca ca của Bách Linh vì lập được công mà một bước lên mây, không chỉ thăng làm quản sự, còn bị tiểu thiếu gia khóc lóc van nài giữ bên cạnh. Tiểu thiếu gia vốn không thích ai đến gần lại đi tín nhiệm một mình hắn.

Giờ thì một nhà Bách Linh từ nô bộc cấp thấp biến thành cấp cao, “Đại tiểu thư” Phượng Chiếu Ngọc cũng được thơm lây.

Không biết có phải tên như người không mà từ nhỏ, Bách Linh đã rất lanh lợi, lại tháo vát. Năm đó, khi vẫn còn là nô bộc hạ đẳng, nàng luôn kiếm cơ hội trả đũa những phụ nhân chơi xấu mình, còn cố gắng tranh thủ dù chỉ một chút lợi ích cho tiểu thư nhà mình. Sau khi ca ca của nàng đem hãnh diện về cho cả nhà, những chuyện khác Bách Linh không làm được, nhưng ít nhất cũng phải giành lấy thức ăn ngon cho Phượng Chiếu Ngọc. Khoan nói đến thịt cá, ít ra đừng là cơm thừa canh cặn như trước đây.

Ký ức trong đầu Tiêu Ngự xẹt qua như một thước phim, ánh mắt hắn nhìn tiểu nha đầu càng thêm ôn hòa.

“Ngươi cũng ngồi xuống ăn đi.” Tiêu Ngự nói, nhác thấy Bách Linh muốn từ chối, hắn tiếp lời, “Ăn một mình không vui, ngươi ăn cùng ta đi.”

Cả cái nhà nảy chỉ có Bách Linh đứng về phía Phượng Chiếu Ngọc, những người hầu khác toàn là kẻ mách lẻo. Bình thường không có ai quản lý đôn đốc, chúng sẽ chẳng làm gì hết, toàn bộ công việc đều giao cho Bách Linh. Nếu Bách Linh không ăn cùng hắn ở đây thì lát nữa ra ngoài chỉ có thể ăn thức ăn thừa thôi.

Lúc này Bách Linh mới không từ chối nữa, kéo cái ghế con ngồi thấp hơn Tiêu Ngự, vừa giúp Tiêu Ngự chia thức ăn vừa ăn của mình. Tiêu Ngự biết nơi này coi trọng lễ nghi nên không thúc giục, chỉ để nàng ăn từ từ. Hắn không khỏi cảm khái, sinh hoạt kiểu nhà giàu cổ đại này chẳng phải là nuôi một người thành con sâu gạo vô dụng sao.

Bách Linh múc canh ra chén, đặt vào tay Tiêu Ngự. Tiêu Ngự bưng chén định uống thì ngửi thấy mùi lạ nhàn nhạt tản ra từ trong chén. Hắn hơi nhướn mày, chặn tay Bách Linh đang múc canh cho mình.

“Sao vậy tiểu thư” Bách Linh nghi hoặc hỏi.

Tiêu Ngự buông chén, suy nghĩ một chút, hỏi, “Gần đây Tam thẩm có nói chuyện gì liên quan tới ta không”

“Liên quan tới tiểu thư hả” Bách Linh cau mày, cố gắng nhớ lại.

Tiêu Ngự trầm ngâm. Trước giờ mũi hắn rất thính, mùi canh rất nồng, có thể che lấp phần lớn mùi lạ nhưng không gạt được hắn. Mùi này chắc chắn không phải của gia vị, cũng không phải mùi của nguyên liệu không tươi mà giống như mùi thuốc.

“Đừng uống canh.” Tiêu Ngự để chén của Bách Linh qua một bên, nhìn ba món thanh một món mặn trên bàn mà chả muốn ăn nữa.

Tình huống bây giờ như đi trên lớp băng mỏng.

Hắn chưa biết mình sẽ kẹt ở thế giới này bao lâu, khi nào mới trở về thời hiện đại. Nhưng mặc kệ là bao lâu, chỉ cần hắn còn sống trong thân thể Phượng Chiếu Ngọc, bác sĩ Tiêu sẽ không chịu đựng để mấy người… mấy ác phụ ngoài mặt đạo mạo mà lòng đầy thủ đoạn kia chèn ép.