Thư khiêu chiến của võ lâm Minh chủ Hàn Thiên Đông đã được dán khắp giang hồ nửa tháng trước, hẹn ngày rằm tháng giêng sẽ cùng nhau quyết tử. Trường Tu đại pháp sư bị gọi đích danh nên không thể từ chối. Huống hồ lão tự cho rằng võ công mình vô địch thiên hạ. Trong thư phúc đáp, lão đồng ý với địa điểm Quân Sơn vào ngày rằm, nhưng lại vào ban đêm, đầu canh hai.
Cuộc phó ước ngược đời này càng đánh động lòng hiếu kỳ của anh hùng thiên hạ, do vậy, số người đến quan chiến sẽ rất đông. Đây lại là lần đầu tiên vị Đại pháp sư lừng danh đem phát thuật ra thi triển, nếu không xem được thì thật là đáng ân hận.
Đây cũng là mùa Xuân thứ hai Kiếm Vân được sum họp với gia đình, chàng đắm mình vào hạnh phúc, tạm quên đi chuyện võ lâm.
Từ ngày phe bạch đạo đưa ra thư khiêu chiến, bọn Trường Tu không tấn công nữa, để dưỡng sức cho ngày quyết đấu.
Xuân này, các mỹ nhân trong Liễu gia trang rất hân hoan. Tóc của Liễu mẫu và Cổ mẫu đã bắt đầu đen trở lại, da dẻ mịn màng hơn. Xuyên Vân Tiên Tử cũng vậy, nàng bắt đầu chăm sóc nhan sắc của mình. Năm vị thiếu phu nhân lại càng xinh đẹp, thướt tha trong những bộ xiêm y lộng lẫy. Nếu lưu tâm đếm thử, các nàng thay áo mỗi ngày không dưới sáu lần.
Kiếm Vân ngồi sừng sững trong chiếc ghế bành lớn, nựng nịu Kiếm Hồng. Chàng cũng khá mệt mỏi khi phải đối phó với năm mỹ nhân nõn nà kia.
Dường như họ muốn làm chàng khiếp vía, không lấy thêm người nào nữa nên đã nũng nịu, đòi hỏi hơn bình thường. Và quả là rất hiệu nghiệm!
Sáng ngày mồng một tết, chúc tụng nhau xong, cả nhà bầy tiệc mừng xuân.
Tô Tháo nhìn Kiếm Hồng và Thẩm Miên tung tăng, xúng xính trong áo mới, lão gãi đầu hỏi :
- Này phu nhân! Chừng nào chúng ta mới có một tiểu hài tử?
Lưu Trinh thẹn thùng, cúi mặt nói lí nhí :
- Còn hơn tám tháng nữa!
Tô Tháo mừng như điên cuồng, vỗ đùi cười ha hả. Thì ra Xuyên Vân Tiên Tử chưa kịp báo tin vui cho lão biết.
Mọi người xúm đến chúc mừng. Họ Tô hồ hởi nói :
- Trai gái gì cũng được, quí hồ có một hài nhi mang họ Tô là lão phu khoan khoái rồi.
Kiếm Vân thấy sư phụ có vẻ ưu tư liền hỏi :
- Ân sư bận tâm vì cuộc chiến sắp tới sao?
Lão gật đầu :
- Đúng vậy! Ta chỉ thắc mắc một điều là Trường Tu đại pháp sư biết ta có Thất Tinh bảo kính, sao vẫn nhận lời phó ước? Chẳng lẽ giờ đây pháp thuật của lão đã cao cường hơn trước rấy nhiều?
Đêm ấy, lão nhân thức rất khuya chiêm nghiệm thiên văn và quẻ Dịch.
Sáng mùng hai tết, lão trao cho chàng một phong thư dán kín, dặn dò :
- Vân nhi cùng Tô Tháo đến phủ Khai Phong, trao thư này cho Trang chủ Triển gia trang là Triển Thạch. Nếu lão đồng ý tương trợ thì hộ tống lão về đây. Phải cải trang và tuyệt đối cẩn thận, vì không chừng Trường Tu lão quỷ cũng biết họ Triển đang ở Khai Phong. Cuộc chiến đêm rằm thành hay bại, phụ thuộc rất lớn vào nhân vật này.
Dù chàng không sợ lạnh nhưng cũng khoác áo lông, đội mũ để ngụy trang. Hai người đều vạm vỡ nên trông càng khôi vĩ thêm.
Thời gian sau này, họ Tô chuyên luyện Đả Cẩu bổng pháp, đã dặt rèn một cây côn thép ngắn hơn.
Năm nay, tiết trời lạnh giá hơn mọi năm, tuyết rơi phủ kín đường đi, nhiều nơi ngập gối tuấn mã. Mãi đầu canh một hai người mới đến nơi. Triển Trang chủ là một lão già nhỏ bé, tuổi đã bát tuần, lão đọc xong thư thở dài bảo :
- Không ngờ lão họ Vu tuổi hơn bát tuế mà vẫn chưa chết, lại nuôi tham vọng làm bá chủ giang hồ. Vậy ta cũng không tiếc gì nắm xương tàn này, cùng lão tử chiến một phen. Hai người vào rửa ráy rồi dùng cơm với lão phu.
Trời lạnh như cắt da nên chẳng ai muốn tắm, rửa mặt xong, hai người trở ra ngay. Tỳ nữ trong trang đã dọn cơm rượu.
Kiếm Vân và Tô Tháo đi cả ngày không ăn uống nên rất đói bụng, họ ăn như rồng cuốn. Triển lão gia chỉ ăn hơn chén đã buông đũa, cầm chai rượu nhâm nhi. Lão khề khà nói :
- Lão phu và Thần Cơ Tử là bằng hữu thâm giao. Ta tuy võ công kém cỏi nhưng lại luyện được Thiết Đăng Thần Pháp, khắc tinh của các loại tà ma. Chắc Thần Cơ Tử sợ rằng sau bốn mươi năm tu luyện, bản lãnh Trường Tu đã tăng tiến vượt bực nên mới tìm đến lão phu.
Bỗng lão rùng mình liền mấy cái, vội bấm tay tính toán. Lát sau cười bảo :
- Sáng mai sẽ có phục binh dọc đường, hai ngươi phải cẩn trọng.
Ăn xong, Kiếm Vân cởi Mãng Xà Kim Giáp trao cho Triển lão :
- Xin tiền bối hãy mặc tấm bảo y này vào, đao thương không sợ, chưởng lực cũng coi khinh. Nếu có bị đánh trúng cứ giả vờ chết để lừa lão tặc họ Vu!
Triển Thạch mặc vào nghe ấm áp, mềm mại, lòng rất khoan khoái.
Mờ sáng, ba người lên ngựa khởi hành. Được chừng ba mươi dặm, hai bên đường nhảy ra mười mấy bóng bạch y múa kiếm tấn công, chúng nằm phục xuống mặt tuyết nên bọn chàng không phát hiện được.
Bọn Kiếm Vân tung mình xuống ngựa, đứng hai bên hộ vệ Triển Thạch. Thiết côn của Đại Lực Ma Quân lập tức đập cong ba thanh trường kiếm và gõ bể sọ hai tên. Ngư Trường kiếm cũng như chiếc móng bạc lướt ngang đầu ba gã bạch y.
Bọn chúng sợ hãi lùi lại hơn trượng, hai người dấn lên truy sát.
Chỉ chờ có thế, một bóng trắng nãy giờ vẫn phục trong đống tuyết, tung mình đến vỗ mạnh vào lưng Triển lão rồi đào tẩu. Bọn kia cũng rút nhanh.
Hai người vội chạy lại xem xét thương thế Triển Thạch. Lão đang nằm phục trên lưng ngựa, hé mắt mỉm cười :
- Ta không sao, chúng đi hết chưa?
Kiếm Vân thở phào :
- Tiền bối yên tâm, không tên nào dám chậm chân đâu!
Để đề phòng tai mắt bọn đối phương, chàng đặt lão vào lòng, giả như thọ thương rất nặng. Hai người đi chung một ngựa, còn con của lão thì bỏ lại.
Cũng may, lão nhân nhỏ bé, gầy gò nên rất nhẹ, chẳng ảnh hưởng gì đến tốc độ của tuấn mã.
Chiều tối, họ về đến Lạc Dương. Nan Đề lão nhân mừng rỡ bước ra ôm cố hữu vào lòng.
* * * * *
Trưa ngày mười bốn tháng giêng, quần hùng đã tề tựu đông đủ ở Quân Sơn. Võ Lâm Chí Tôn cùng mấy trăm thuộc hạ đã có mặt từ năm hôm trước. Họ dã dọn dẹp sạch sẽ tàn tích Tổng đàn Hoan Hỉ giáo và dựng lên mấy chục dãy nhà tranh để tránh tuyết.
Hào kiệt bốn phương đã đông đến hơn ngàn. Họ đến sớm để gia nhập vào đội ngũ quân vệ đạo.
Nan Đề lão nhân vừa đến nơi đã bắt hơn ngàn người phải ra sức dậm chặt lớp tuyết trên bình đài.
Thanh Long bang chủ nhăn nhó trình bày :
- Tiểu bối đã đem năm trăm tấm lưới cá đến Tổng đàn võ lâm nhưng chưa có cơ hội dùng đến, lại phải vác đến đây. Xin tiền bối chỉ giáo cho.
Nam Cung Sách suy nghĩ một lát bảo gã :
- Bang chủ hãy cho thuộc hạ nối lại thành một mảnh lớn, chiều dài mười trượng, chiều cao hai trượng. Sau đó đặt nằm ngang trước mặt khu nhà tranh dưới rặng tùng, cách chừng tám trượng. Hai đầu dưới cột chặt vào gốc cây tùng, hai đầu trên cột sẵn dây, lấy tuyết lấp lên. Khi có lệnh, lấp tức phái người tung mình lên cây, buộc cho lưới căng ra, che chở quần hùng!
Lục Tồn Trung phấn khởi, quát thuộc hạ thi hành.
Nguyên một ngày hôm đó và hôm sau, quần hùng được phiên chế thành đội ngũ, dặn dò từng điểm trong kế hoạch.
Giờ quyết tử đã đến. Tuyết rơi dầy đến nỗi che mờ cả vầng trăng. Hàng ngàn ngọn đuốc thông được thắp lên, soi sáng cả một vùng núi non.
Về mặt địa thế, phe bạch đạo đã chiếm trọn khu Tổng đàn Hoan Hỉ giáo trước đây. Rừng tùng sẽ che chở cho họ khi cần phải động thủ.
Đầu canh một, lực lượng quần ma kéo đến. Đi tiên phong chính là bọn Trường Tu đại pháp sư, Bán Diện Thần Ông, Xà Yết bà bà, Tam Nhãn Tú Sĩ và Quân Tử Kiếm Hà Tuyên Châu.
Phe quần hùng bầy trận trước cánh rừng tùng phía Bắc. Như vậy, họ đã đặt được đối phương vào khoanh đất trống, không nơi ẩn nấp.
Trường Tu tất nhiên nhận ra điều ấy, lão bật cười cao ngạo :
- Bọn ngươi dù có chiếm được địa lợi cũng đừng mong toàn mạng. Trăng bị che mờ là địa lợi thuộc về ta!
Võ Lâm Chí Tôn hỏi lại :
- Vu huynh định cử người đơn đấu hay loạn chiến?
Lảo ma gằn giọng :
- Trước sau gì cũng đến lúc đối mặt! Giờ đây hãy thưởng thức ma pháp của lão phu đã.
Lão rút kiếm gỗ đào lâm râm câu niệm chú, cuồng phong nổi lên, thổi tắt mấy trăm ngọn đuốc quanh đấu trường. Trong lúc ấy, quần hùng đã kịp ẩn vào rừng tùng, núp sau thân cây chờ đợi.
Sàn bằng đã bị nện chặt nên chỉ có những bông tuyết cuốn về phía quần hùng. Vu lão cười nhạt, bốc đậu đen rải trong không trung. Kỳ lạ thay, những hạt đậu nhỏ bé bỗng nở lớn thành những viên đá to hơn nắm tay, bay đi với tốc độ kinh hồn!
Nhưng tấm lưới đánh cá bền chắc được căng lên, cản đường phi thạch. Chúng rơi xuống đất và lại hóa thành hạt đậu.
Trường Tu đại pháp sư động nộ, vũ lộng linh kiếm khiến cuồng phong càng dữ dội, như muốn thổi bật gốc rừng tùng.
Lão phất tay ra hiệu, Thần ông liền cho đội quân Lạc Hồn Nhân tiến lên. Họ chính là huynh đệ, bằng hữu của những người đang ẩn nấp trong rừng.
Thời cơ đã đến, Nan Đề lão nhân đứng lên, sử dụng Thất Tinh bảo kính. Một luồng hồng quang chói lọi chiếu ra. Bọn Lạc Hồn Nhân nhất tề lăn ra bất tỉnh.
Hàn minh chủ quát lớn :
- Bắn!
Sáu trăm cây trường cung lập tức nhả tên vào người Đại pháp sư và bọn cao thủ đứng sau lưng. Các tay đẩu não không việc gì nhưng bọn giáo đồ Xích Hỏa giáo thì thưong vong rất nhiều.
Vu Hội bật cười ghê rợn, cắn đầu lưỡi phun vào không khí. Hàng vạn đốm đỏ rực như than hồng bay về phía đối phương.
Nhưng Triển lão gia, nãy giờ núp sau thân hình to lớn của Kiếm Vân, đã bước ra, niệm thần chú rồi chắp hai tay đẩy mạnh.
Một trái cầu to bằng đầu hai người tỏa ánh xanh biếc chói lọi bay ra, lơ lửng trên không. Tà pháp Huyết Vũ Lân Hỏa của Đại pháp sư tan như sương khói.
Lão ma biến sắc tung mình lên, định hủy diệt Thiên Đăng. Kiếm Vân dù ở xa hơn, nhưng nhờ khinh công tuyệt thế nên đã phi thân đến cản đường.
Thanh Ngư Trường kiếm lúc đầu chỉ loang loáng ánh bạc, nhưng khi sắp chạm người đối phương, bỗng rực rỡ hào quang.
Đến những thức cuối cùng của chiêu “Nhất Khứ Bất Phục Phản”, chàng mới dồn hết sáu thành Ly Hỏa chân khí vào lưỡi kiếm.
Trước đó, lão ma đã vỗ liền tám đạo chưởng phong mãnh liệt, mà không cản được kiếm chiêu! Khi thấy kiếm tỏa hồng quang, lão kinh hoàng, dùng phép Thiên Cân Trụy sa xuống đất để tránh chiêu. Nhưng màn kiếm quang đỏ rực vẫn bám theo.
Đại pháp sư cắn rằng vung song chưởng đổi mạng! Làn Bạch Vụ trong tay lão đẩy ra bao trùm cơ thể Kiếm Vân, che lấp nhãn quang, đập vào màn kiếm ảnh khiến đường kiếm chậm lại, bổ nhẹ vào ngực chàng.
Nhưng lưỡi kiếm cũng đã kịp rạch ba đường sâu hoắm trên lồng ngực lão và tiện đứt hàm râu đẹp.
Vu Hộ gào lên đau đớn, phi thân đào tẩu. Kiếm Vân đuổi theo thì bị lão rải đậu thành đá cản đường.
Hơn ngàn cao thủ bạch đạo ào ra tấn công bọn thuộc hạ Trường Tu. Mấy trăm cây hỏa đồng phun lửa sáng rực mở đường máu. Nhưng chẳng bao lâu đã bị trường kiếm triệt hạ.
Quân Tử Kiếm và Xà Yết bà bà đều thiệt mạng dưới tay các Chưởng môn. Tam Nhãn Tú Sĩ là kẽ giảo hoạt nên đã bỏ chạy theo Đại pháp sư ngay từ lúc đầu.
Bán Diện Thần Ông không hề mang thương tích, ung dung giao đấu với Hàn minh chủ và Đại Lực Ma Quân Tô Tháo. Lát sau, thấy tình hình tuyệt vọng cũng bôn đào.
Xích Hỏa lão nhân điên cuồng chống lại, cuối cùng cũng bị Thiết Quyền đâm chết.
Hàng ngàn ngọn đuốc lại được thắp lên để mừng chiến thắng. Nhờ vậy, Tô Tháo mới nhận ra Kiếm Vân đang nằm lăn dưới gốc cây, mê man bất tỉnh, miệng rỉ máu đen.
Chàng đả thương được Trường Tu đại pháp sư nhưng cũng phải trả giá! Bảo y đã cản bớt bảy phần lực đạo, nên lúc đầu chàng không biết mình bị thương nặng. Khi phát giác thì đã muộn.
Họ Tô lột áo và bảo y ra, phát giác hai dấu tay đen sì in trước ngực chàng.
Nan Đề lão nhân điểm nhanh mười mấy huyệt đạo trước sau, nhét vào miệng chàng năm viên linh đan rồi truyền chân khí.
Một khắc sau, Kiếm Vân mở mắt gượng cười :
- Đồ nhi không sao đâu, xin ân sư yên tâm!
Tin chàng thọ thương đã làm giảm đi niềm vui đại thắng!
Hàn minh chủ giục mọi người mang các Lạc Hồn Nhân về Tổng đàn võ lâm ngay. Kiếm Vân đã được đưa đi trước một bước.
Thiết Quyền, Tô Tháo và tất cả những ai còn sức lực, thay phiên cõng chàng đi suốt quãng đường ba trăm dặm.
Nan Đề lão nhân cằn nhằn tự trách mình :
- Ta đã đánh giá sai lão họ Vu rồi! Công lực lão thật là khủng khiếp, đánh xuyên cả bảo y!
Đầu giờ Tỵ, sáng ngày mười sáu, đã về đến Tung Dương.
Nan Đề lão nhân và Vạn Độc Ma Quân hội chẩn, xem xét thương thế và kinh mạch.
Lân Đính thấy chàng lúc mê, lúc tỉnh, có dấu hiệu trúng độc liền cắt một mảnh da nơi vết thương để thử nghiệm. Lão rít lên căm thù :
- Bạch Vụ chưởng của Trường Tu còn kèm thêm chất độc Phong Mạch Tỏa Hồn. Lão cẩu tặc thật là gian hiểm!
Nan Đề lão nhân thất sắc hỏi :
- Chất độc này Lân lão có giải dược không?
Vạn Độc Ma Quân lắc đầu rầu rĩ :
- Dẫu có cũng vô ích thôi! Trong rừng rậm Miêu Lĩnh có một loại Lục Túc Thiềm Thừ, mật của nó trị được chất độc này. Nhưng đường xa vạn dặm, mà Kiếm Vân chỉ còn sống có mười ngày nữa thôi!
Bọn Tô Tháo đều sa lệ nhưng không dám khóc lớn.
Một canh giờ sau, Hàn minh chủ và quần hùng đã về đến. Họ nghe tin mà chết lặng người.
Thiên Nhất thần tăng đưa ra ba viên Đại Hoàn đơn, thần dược trấn sơn của Thiếu Lâm. Vô Trần đạo trưởng cũng đem hai viên Thái Ất thần đan cuối cùng trao tặng.
Nam Cung Sách đau đớn nói :
- Ly Hỏa chân khí thừa sức thiêu hủy bách độc, nhưng Kiếm Vân lại không thể tự mình vận công chữa trị! Phải có người thứ hai cũng luyện môn thần công này, truyền nội lực thúc đầy chân khí ở Đan điền lên thì sẽ cứu được.
Lão quay sang bảo Hàn minh chủ :
- Đại ca mau cho đệ tử Cái bang truyền tin khắp giang hồ việc Kiếm Vân bị trúng chất kỳ độc Phong Mạch Tỏa Hồn. Nếu ai giải được hoặc có luyện môn Ly Hỏa chân khí thì đến ngay Tổng đàn Cái bang. Chúng ta chỉ còn chừng mười ngày nữa thôi.
Ăn uống qua quít cho xong, đoàn người lại đưa Kiếm Vân trở về Lạc Dương.
Ngay chiều hôm ấy đã đến nơi. Chàng vẫn hôn mê trầm trầm nên không biết người thân đã tuôn đổ hàng suối nước mắt.
Năm viên thần đan của hai phái Thiếu Lâm, Võ đang và tài y thuật của họ Lân đã kéo dài mạng sống của chàng đúng mười sáu ngày. Nhưng vẫn chẳng có ai đến theo lời thông báo.
Trong phút hồi quang phản chiếu, chàng tỉnh lại, thều thào trăn trối :
- Khi ta qua đời, hãy hỏa thiêu thân xác này, lấy tro xương rải trên hai giòng sông Hoàng Hà và Trường Giang để ta được gần gũi với trăm vạn lê dân.
Chàng nắm chặt bàn tay nhỏ bé của hài nhi Kiếm Hồng và Phụng Hương rồi ra đi mãi mãi!
Tiếng khóc nức nở vang dội cả Liễu gia trang, lan ra khắp thành Lạc Dương và khắp thiên hạ.
Phi cáp tung tin về muôn hướng. Mấy chục vạn đệ tử Cái bang và hào kiệt giang hồ đều chít khăn tang.
Cả mấy trăm vạn lê dân hai bên bờ Hoàng Hà và những vùng hạn hán đau đớn khóc ròng. Họ đã biết chàng vì việc phát chẩn mà bị Vĩnh Lịch hoàng đế tước bỏ ngôi Phò mã. Điều này càng làm tăng niềm kính ngưỡng, xót thương của bách tính.
Lễ hỏa táng được tổ chức vào ngày rằm tháng hai, ở dưới chân núi Thiếu Thất. Mấy vạn anh hùng hào kiệt đã lên đường dự lễ.
Ngày chàng qua đời, năm vị thiếu phu nhân lăn ra khóc lóc, đòi chết theo, liền bị Liễu mẫu trách mắng :
- Kẻ thù sát phu vẫn còn đó, sao không lo việc báo phục?
Họ gạt lệ, lo tắm rửa thi hài, thay y phục cho chàng.
Thanh Hoa công chúa cầm bộ bảo y trong tay, nhớ đến những ngày ân ái mặn nồng ở Vân Nam, lòng đau như cắt nghẹn ngào nói :
- Tấm áo Mãng Xà Kim Giáp này do chị em ta hợp sức may thành, đã theo chàng bấy lâu nay. Nếu giữ lại chỉ làm mọi người thương tâm. Chi bằng hãy mặc vào cho tướng công, để nó bảo vệ chàng ở chốn âm cung!
Bốn nàng kia sa lệ tán thành.
Khâm liệm xong, linh cữu lập tức được hộ tống đến Tung Sơn. Dù sao chàng cũng là trưởng lão danh dự của phái Thiếu Lâm.
Đoàn người hộ tang càng lúc càng đông, kéo dài đến hàng chục dặm. Trên đầu họ là những mảnh vải trắng, xé vội từ bất cứ chiếc áo nào đó.
Tiếng khóc ai oán, nỉ non của mấy ngàn người như trách móc trời xanh.
Linh đường thiết lập ngay dưới chân núi. Đồng đạo đến xem mặt lần cuối và ai điếu đông như kiến cỏ.
Lúc đầu, Vạn Độc Ma Quân đã định dùng một loại độc dược để giữ cho thi hài không thối rữa. Nhưng lạ thay, chờ mãi vẫn không thấy mùi hôi, có lẽ chính chất độc Phong Mạch Tỏa Hồn đã gây ra hiện tượng này.
Tuy nhiên, lão nhớ đến một chuyện. Thiết Quyền Thường Luyện hồi sinh nên bàn bạc với Nan Đề lão nhân. Họ không đóng nắp hòm, thay nhau thăm mạch từng giờ, xem kỳ tích có xảy ra không?
Sáng ngày rằm, một dàn hỏa cao hơn trượng, chất toàn bằng gỗ hương mộc và những khúc trầm già, đã sừng sững trên khoảnh đất rộng mấy trăm mẫu, duới chân núi Thiếu Thất.
Bảy ngày qua, Thiên Nhất thần tăng cùng mấy trăm cao tăng đắc đạo, đã mở pháp đàn cầu siêu cho Kiếm Vân.
Hàn minh chủ và ba vị Chưởng môn Thiếu Lâm, Võ Đang, Cái bang đưa hòm lìa vai, tung mình lên đặt trên giàn hỏa giữa tiếng khóc của mấy chục vạn người. Nắp linh cữu bỏ lại để chàng được tắm ánh dương quang lần cuối.
Tám trăm tăng lữ Thiếu Lâm đứng quanh hỏa đài tụng niệm. Đầu giờ Ngọ, họ lui ra. Đại hồng chung nặng ba ngàn cân trong Đại Hùng bảo điện vang lên những hồi buồn bã, báo hiệu đã đến giờ hỏa táng.
Nan Đề lão nhân nhìn cờ phất phới rợp trời cười nhạt. Bao nhiêu lời xưng tụng, tán dương như :
- Thiên hạ đệ nhất kỳ hiệp, võ lâm minh đăng, nhân tâm hiệp cốt, cũng không cứu nổi ái đồ của ông.
Lão nhân cảm thấy cây đuốc trong tay mình nặng tựa ngàn cân, dường như ông đã già đi mười tuổi.
Nam Cung Sách mệt mỏi, chậm rãi bước đến tẩm dầu. Ngọn lửa lan ra, lát sau bốc cháy ngùn ngụt, hòa mùi trầm thơm ngát.
Tô Tháo gào lên thảm thiết, định lao vào lửa chết theo, nhưng đã bị hai vị Phi Ma kia cản lại.
Năm mỹ nhân cũng đều muốn vậy, chỉ e thù chồng không ai báo phục. Họ ngất đi rồi tỉnh lại, gào thét như điên cuồng. Tiếng khóc ai oán, thê lương của họ hòa vào tiếng khóc chung, vang lên đến tận mây trời.
Lửa từ từ lan đến phía trên, liếm vào linh cữu. Bỗng từ phía trời xa, bốn bóng chim ưng bay đến, sà xuống lơ lửng bên trên giàn hỏa, ra sức đập cánh như muốn dập tắt ngọn lửa hồng để cứu chủ nhân.
Đó chính là Kim Ưng và thê tử của nó. Mọi người xôn xao đứng dậy. Cổ Tam Lang quát đuổi Thần Ưng :
- Ưng nhi! Kiếm Vân đã chết rồi, ngươi có mau bay đi không?
Bốn con chim vẫn không nghe, quạt đôi cánh rộng, thổi bạt khói lửa, không cho liếm vào bốn cạnh hòm.
Ngọn lửa đành chịu thua, âm ỉ đốt cháy phần đáy áo quan. Hơi nóng không làm tổn thương da thịt vì có Mãng Xà Kim Giáp ngăn cản, chỉ làm bộ y phục bên ngoài bốc cháy. Tóc chàng cũng khét lẹt.
Càng lúc, sức cháy càng lên cao, thấm qua Kim Giáp, nung đốt phần lưng. Nhờ vậy, chất độc trong kinh mạch hai bên cột sống bị tan đi. Luồng Ly Hỏa chân khí ở Đan điền hút lấy sức nóng của lửa qua huyệt Mệnh Môn mạnh dần lên, đổ vào hai mạch Nhâm Đốc, đi lên huyệt Bách Hội, thiêu hủy hoàn toàn chất độc Phong Mạch Tỏa Hồn.
Y phục chàng đã cháy rụi nhưng chân khí đã luân chuyển điều hòa trong kinh mạch và tỏa ra bảo vệ toàn thân.
Ưng nhi tuyệt vọng, rít lên nghe thê thiết lạ lùng. Nó điên cuồng quạt những luồng gió cuối cùng, bay lên cao rồi lao xuống ngọn lửa để đi theo chủ nhân. Thê tử của nó đều đã bỏ cuộc vì lửa bốc cao.
Nhưng khi Thần Ưng còn cách ngọn lửa chừng ba trượng, đôi mắt sắc bén của nó nhận ra tay chân chàng đang cử động. Nó mừng rỡ, đảo cánh bay xuống cắn áo Phiêu Phong thư sinh lôi kéo.
Biết có chuyện lạ, Hoàng Đình Phổ cùng Hàn minh chủ tung mình lên xem thử. Qua ánh lửa hồng, họ thấy hai tay Kiếm Vân đang quờ quang, cố nắm mép quan tài để ngồi dậy. Cả hai vui mừng khôn xiết, quát vang :
- Kiếm Vân còn sống! Lấy nước!
Không có chỗ hạ thân, họ rơi xuống đất, lấy hơi, định trở lên lần nữa. Nhưng Kiếm Vân đã nắm được thành linh cữu, lảo đảo đứng dậy. Bộ y phục bằng gấm trắng đã cháy tiêu, để lộ Kim Giáp vàng óng, phản chiếu ánh lửa hồng, bó sát thân hình cường tráng của chàng.
Kim Ưng quác lên mừng rỡ, lơ lửng trên đầu chàng, dùng cánh quạt bay khói lửa.
Mấy vạn người đã qua cơn sửng sốt, reo hò như sấm động. Hàn minh chủ và Phiêu Phong thư sinh bay lên, nắm hai tay chàng đưa xuống.
Năm mỹ nhân ôm chàng khóc vùi. Chàng bừng tỉnh, hiểu rằng mọi người đang hỏa táng mình.
Tô Tháo ôm lấy Thiết Quyền cười như điên dại :
- Hảo hoàng thiên! Ta thề từ nay không chửi mắng lão nữa.
Kiếm Vân an ủi ba vị phụ mẫu, họ chỉ nghẹn ngào cười ra nước mắt, không nói nên lời.
Mấy vạn người chen nhau đến chúc mừng. Ai cũng muốn được nắm tay, được nhìn cho thật rõ một người vừa chết đi sống lại.
Hàn minh chủ bảo bọn Tô Tháo đứng lên vai nhau, làm thành một tháp người ba trượng, đưa Kiếm Vân lên đỉnh.
Chàng vòng tay nói với mọi người :
- Tại hạ muôn vàn cảm tạ chư vị đồng đạo võ lâm và bách tính đã đến ai điếu. Nhưng may mắn thay, Liễu mỗ chưa đến số chết, nguyện sẽ tiếp tục chiến đấu vì võ lâm và sinh linh trong thiên hạ.
Tiếng hoan hô, cầu chúc vang dội cả vùng núi Tung Sơn. Họ phấn khởi trở về, tô điểm thêm hào quang cho chàng tráng sĩ đã sống lại trong lửa đỏ, như loài phụng hoàng linh thiêng.
Nan Đề lão nhân vò đầu tự trách :
- Lão phu đúng là ngu ngốc nên không nghĩ đến chuyện dùng sức nóng bên ngoào để hỗ trợ cho Ly Hỏa chân khí của Vân nhi. Cũng may y dặn chúng ta hỏa táng, nếu không đã chết oan còn gì?
Kiếm Vân cười bảo :
- Thực ra nếu không có bộ bảo y Mãng Xà Kim Giáp thì đồ nhi cũng đã cháy tiêu trước khi chân khí phục hồi.
Phụng Hương hoan hỉ nhắc :
- Đấy là ý của Thanh Hoa đấy tướng công!
Cổ mẫu góp lời :
- Cũng phải nhắc đến công lao của Kim Ưng, nếu không ngươi cũng đã chết ngạt vì khói rồi!
Chàng gật đầu công nhận, quay sang vẫy gọi Ưng nhi. Nó đang đậu trên cành tùng gần đấy, liền đập cánh bay lại đậu trên vai chàng.
Kiếm Vân vuốt ve Thần Ưng :
- Cám ơn Ưng nhi đã cứu ta!
Kim Ưng quác lên như chúc mừng, vỗ cánh bay trở về với thê tử.
Thiết Quyền trao cho chàng bộ y phục, gã ấp úng nói :
- Tiểu đệ chết chỉ vài giờ đã sống lại. Nhị ca đứt hơi mười một ngày mà hồi sinh, quả là khó tin!
Chàng nhìn đôi mắt sưng húp và hàm râu lởm chởm, cảm động ôm Thuờng Luyện vào lòng.