Ngự Trị Vạn Giới

Chương 16: 16: Ướt Át





Ngả lưng về phía sau thư giãn và tận hưởng sự êm ái, thoải mái tới từ bộ ghế ngồi phía sau được làm từ những chất liệu của chiếc Roll-Royce Phantom vừa mới mua của mình Ninh Vương trong lòng có chút khó diễn tả.

Mới ngày nào hắn vẫn chỉ còn là một học sinh cao tam ngồi trên ghế nhà trường, hằng ngày cắp sách tới trường chỉ có đi đi về về rồi lại sang một ngày mới.

Mặc dù so với những đồng học cùng trang lứa, hắn sở hữu một lực học khá chênh lệch vì vậy áp lực học hành đè lên đôi vai của hắn cũng không nặng như những học sinh khác, nhưng hắn vẫn cảm thấy có chút buồn chán a.
Bất quá bây giờ mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn từ khi hắn có được hệ thống, tiềm lực và tương lai trước mắt của hắn là vô hạn.

Dù bây giờ thế lực của hắn chưa lớn nhưng hắn tin tưởng bản thân trong vòng một năm sắp tới đây Ninh Vương hắn thề với trời đất là sẽ bằng mọi cách thống trị toàn bộ mảnh đất hình chữ S này và đưa nó lên làm chủ thế giới.
Lúc đấy mặc dù hắn sẽ thúc đẩy và tiến hóa toàn bộ nhân loại nhưng cũng sẽ dành một sự ưu ái đặc biệt đối với những người mang dòng máu Lạc Hồng.

chỉ cần có trong người dòng máu ấy tương lai đều sẽ trở thành bá chủ một phương.

Trước mắt ý định là như vậy nhưng xem ra tương lai này vẫn còn khá xa so với thực lực cũng như tài nguyên hiện tại của hắn.
Tạm thời gác lại những dòng suy nghĩ trên, Ninh Vương nhào người tiến về phía ghế phụ trước của xe mà ngồi bên cạnh Nhã Phương, trong khi nàng đang tập trung điều khiển lấy chiếc xe này.
“Ninh, anh sao vậy?”.
Nhã Phương thấy hắn đột nhiên di chuyển lên phía trên ngồi bên cạnh nàng có chút tò mò mà hỏi.
“Tôi đang nghĩ xem chúng ta có nên làm chút gì đó trên xe hay không? Ngồi một mình ở bên dưới có chút buồn chán a”.
“Em thấy sao?”.
Ninh Vương bỗng nhiên hỏi như vậy khiến cho Nhã Phương hai gò má đỏ ửng đến tận mang tai, nàng thừa hiểu được lời nói của hắn là có ý tứ gì.
“A, em…em”.
Lúc này hai người đang trên đường tới AEON MALL, hiện tại cũng chỉ cách khu trung tâm thương mại này 300 mét nữa là tới.

6 giờ tối, sau khi mua chiếc Roll-Royce Phantom mới của mình, Ninh Vương cùng Nhã Phương quyết định di chuyển tới khu trung tâm thương mại AEON MALL mua sắm một ít đồ dùng thiết yếu cũng như tân trang lại toàn bộ bản thân cho sánh kịp với đẳng cấp cũng như thân phận hiện tại.
Chờ đợi cho tới khi Nhã Phương đậu xe nằm gọn vào trong bãi và tắt máy hoàn toàn chiếc xe.
Ngay sau đó Ninh Vương kéo Nhã Phương ngồi lên đùi mình, hiện tại nàng đang mặc một bộ đồng phục công sở bình thường vì ban ngày nàng đi làm ở một công ty văn phòng nhỏ, buổi tối thì đi làm ở chỗ của Phúc Kiến như mọi ngày mới đủ trang trải cuộc sống cũng như đóng viện phí cho em trai.

Bất quá bây giờ Nhã Phương nàng không cần phải làm việc cật lực như trước kia nữa, giờ đây bên cạnh nàng đã có chỗ dựa là Ninh Vương, là nam nhân của nàng.
(Chi tiết trên hình như ta quên không có mô tả ở chương trước, hiện tại bù vào ở chương này, mong mọi người thông cảm).
Nhã Phương ngồi trên đùi hắn để lộ ra cặp đùi thon gọn trắng như tuyết, thứ này hiện ra trước mắt Ninh Vương khiến cho đôi bàn tay của hắn không tài nào mà chịu yên được.

Nó nhanh chóng mà chộp lấy cặp đùi trắng mềm mịn nhưng cũng đầy đặn săn chắc, mà mân mê sờ s0ạng đủ các kiểu, ở mọi vị trí một cách uyển chuyển và ôn nhu nhất.
Rất nhanh chóng, chỉ ở phía bên ngoài này thôi là không đủ thỏa mãn được nó, một bàn tay của hắn nó đã không chịu nằm yên mà tiếp tục luồn lách một cách đây khéo léo tiến vào bên trong chỗ bí hiểm nhất trên người của nàng mà khai phá.

Khi đã tiến được vào sâu bên trong, nó tiếp tục ở trong đó mân mê bò trườn, hai ngón tay ở giữa uốn lượn gợn sóng một cách đầy điệu nghệ và tinh tế.

Chỉ sau ít lâu khai phá phía dưới chỗ bí hiểm đó của nàng đã không chịu được nữa mà có chút ẩm ướt mất rồi.

Đấy là ở phía dưới, còn ở bên trên cũng là một màn xuân sắc không kém cạnh gì.
Bị hắn mò mẫm một lúc ở phía dưới, lúc này gương mặt Nhã Phương đã đỏ bừng như quả gấc, đơn giản là vì nàng vừa xuất khí ở trước mặt hắn, bởi bàn tay điêu luyện kia của hắn.

Trong lòng Nhã Phương hiện tại có chút ngượng ngùng, nàng trước đây khi làm chuyện này với bạn trai cũ chưa từng trải qua cảm giác như vậy a.

Bạn trai cũ của nàng hắn đơn giản chỉ là muốn thỏa mãn d*c vọng của bản thân chưa từng nghĩ đến cảm xúc hay cảm giác của nàng, mà ngược lại lúc Ninh Vương lại làm cho nàng thỏa mãn tới nỗi “nước tràn bờ đê” trước mặt hắn như vậy.
“Ahhh, nn….Ha…ha…”.
Thật là có chút ngượng ngùng a.
Thế nên ở đời mới có câu nữ nhân chọn nam nhân giống như chơi một canh bạc vậy, chọn đúng thì an nhiên một đời, chọn sai liền khổ đau tủi nhục.
Nhưng cũng may mắn là vì bạn trai cũ của Nhã Phương đã bội bạc nhờ đó nàng mới có thể biết được bộ mặt thật của hắn và sau đó gặp được Ninh Vương, chứ nếu không có thể mọi chuyện đã là một diễn biến khác.

Quay trở lại với chủ đề chính.
Lúc này hơi thở gấp và nặng nề của Nhã Phương sau một màn vừa rồi trông nàng hiện giờ quyến rũ và gợi tình không khác gì một tiểu yêu tinh cả, việc này khiến cho dục hỏa trong Ninh Vương thực sự là đã dâng lên tới cực hạn.

Hắn cũng không kiềm chế nữa nhắm lấy đôi môi đỏ thắm căng mọng ấy của Nhã Phương mà tiến tới khóa chặt lấy nó bằng miệng của chính mình.
Môi chạm môi, một nam một nữ bên trong một bầu không khí vô cùng ướt át và đê mê khó tả.
Nhắm chặt đôi mắt hai người bắt đầu cảm nhận dư vị ngọt ngào đến từ đầu lưỡi của chính mình khi chúng hòa quyện vào với nhau.
Xúc cảm này khiến cho Nhã Phương không thể tiết chế mà phát ra một vài âm thanh có đôi phần hư hỏng a.
“nnn…aah…nnn”.
Nhã Phương càng như vậy Ninh Vương hắn càng hưng phấn, quá trình trao đổi chất giữa nàng và hắn càng ngày càng nhanh, càng ngày càng mạnh.
Thấy Nhã Phương gương mặt đã chuyển thành đỏ bừng vì thiếu không khí sau khi bị hắn chèn ép, cả khoang miệng của nàng gần như bị hắn chiếm chọn lấy mà làm khô khốc hết cả.
Biết nàng là đang cố gắng để cho mình không bị mất hứng Ninh Vương cảm thấy mình có chút không đúng a.
Sau đó Ninh Vương liền làm mọi thứ một cách chậm rãi từ từ thả lỏng hai đầu lưỡi vốn vẫn còn đang quấn chặt lấy nhau mà tách khỏi miệng nàng, ngọc dịch của nàng và hắn hoà trộn lại với nhau tạo thành một sợi tơ nước kéo dài sang hai bên rồi đứt ở điểm chính giữa.
Cả quá trình diễn ra cực kỳ ngọt ngào, tiếp đó Ninh Vương dùng một ánh mắt cùng với một giọng điệu ôn nhu nhất có thể trực tiếp đối diện lấy đôi mắt của Nhã Phương mà nói.
“Bảo bối, anh làm nhé?”.
Lúc này Ninh Vương đã chuyển từ tôi sang anh một cách cực kỳ ngọt ngào và tinh tế, kể từ giây phút này bất kể ai đi chăng nữa nếu như dám động vào một sợi tóc của Nhã Phương ngoài hắn.
Hắn thề sẽ khiến cho kẻ đó vạn kiếp bất phục.
Đáp lại câu hỏi của hắn Nhã Phương chỉ bẽn lẽn thẹn thùng đáp lại một tiếng.
“Dạ”.
Ninh Vương cực kỳ hài lòng và thỏa mãn khi Nhã Phương tỏ ra cực kỳ ngoan ngoãn như vậy.

Lúc này hắn đang xem xét về chuyện có nên một vợ một chồng với nàng hay không?
Nhưng nghĩ kỹ lại thì, Ninh Vương trong thâm tâm luôn hướng ra ngoài biển lớn mà khi đó sẽ có rất nhiều nữ nhân đúng chuẩn với loại hắn ưa thích là điều khó lòng tránh khỏi và khi đó hắn sợ không khống chế được bản thân mà gây ra chuyện có lỗi với nàng.
Việc này đồng thời cũng sẽ khiến cho việc trở thành hình mẫu một nam nhân lý tưởng của hắn, một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, sống không thẹn với lòng sẽ bị hắn làm cho đổ vỡ.
Cho nên trước mắt hắn cần có một khoảng thời gian để suy nghĩ cũng như bàn bạc lại với Nhã Phương xem trong lòng của nàng hắn sẽ là người như thế nào.
Nếu như điều Nhã Phương cần đơn giản chỉ là được ở bên hắn, thì hắn cũng sẽ hứa với nàng bằng mọi cách khiến bản thân có ít nữ nhân nhất có thể để tình cảm hắn dành cho nàng không bị chia ra đối với người khác.
Tiếp tục với chủ đề chính.
Sau khi nhận được sự cho phép của Nhã Phương, hắn nhẹ nhàng nâng nàng cao lên một chút sau đó để nàng từ từ đâm xuống trúng đích.
Chỉ nghe thấy một âm thanh có đôi phần đau đớn tới từ Nhã Phương.
“Ưm…nnn, tại sao lại đau như thế?”.
Lúc này cả hai người đồng thời cúi xuống phía dưới nơi của điểm gi@o hợp đang diễn ra.

Chỉ thấy một dòng tinh huyết đang từ nơi thần bí của nàng chảy xuống dưới cơ thể hắn.
“Hả? Tại sao lại như vậy? Rõ ràng là…”.
Nhã Phương còn chưa kịp nói hết câu thì bị ngón trỏ từ bàn tay của Ninh Vương đặt lên miệng không cho nàng tiếp tục nói.
“Suỵt, em đã quên mình đã trải qua những gì rồi hay sao? Hơn nữa đây không phải là chuyện quan trọng, bây giờ là thời gian của anh và em”.
Đúng vậy, Sát Cơ Vỹ sau khi cải tạo lại cơ thể thì trinh tiết cũng là một trong số đấy.
Nói xong Ninh Vương đặt tay ra sau gáy của nàng mà đưa đầu của nàng tới chỗ của hắn, hai người tiếp tục quá trình hoà quyện và trao đổi dư vị của tình yêu dành cho nhau.
Ở phía dưới Ninh Vương không động đậy mà để cho Nhã Phương từ từ mà tự mình nhấp xuống.

Dù sao đây cũng có thể nói là lần đầu của nàng cùng với thứ đó ngoại cỡ của hắn, nàng cần có một chút thời gian để thích nghi đối với thứ này.
Nếu như quá nhanh chóng sẽ khiến cho nàng cảm thấy đau và mất đi cảm giác sung sướng và thoả mãn của lần gi@o hợp này.

Mọi thứ đều cần phải được xảy ra đúng với thứ tự và quá trình thì mới có thể cho ra được kết quả tốt nhất.
Không ngoài dự đoán của Ninh Vương, chỉ sau 2 phút để cho Nhã Phương tự làm theo những gì mình muốn, lúc này sự chật chội từ phía bên dưới của nàng đã được nới lỏng ra phần nào.

Hiện tại Nhã Phương đã có thể nuốt trọn 2 phần 3 thứ đó của Ninh Vương một cách dễ dàng.
Ngay sau đó là đến lượt Ninh Vương hắn nắm lấy quyền chủ động về phía mình.


Hắn đặt hai tay lên bờ m0ng căng tròn của nàng mà bắt chặt lấy nó, mà bắt đầu di chuyển nó lên xuống kết hợp với sự chuyển động của hắn tạo ra một sự phối hợp vô cùng nhịp nhàng.
Việc này khiến cho đồng thời cả Nhã Phương lẫn Ninh Vương đều cảm thấy thỏa mãn và sung sướng tột độ.
Dần dần Ninh Vương di chuyển và nhấp lên xuống với tốc độ ngày một càng nhanh hơn và mạnh bạo hơn.
Đơn giản thôi nam nhân mà, đã đến được bước này mấy thằng còn có thể làm một cách từ từ và ôn nhu, ngoại trừ một số thằng yếu s1nh lý ra mà thôi.
Hắn nhấp càng nhanh, phía dưới của nàng nước cũng chảy ra càng nhiều đến nỗi ngoài những tiếng.
BẠCH BẠCH.
Do những sự va chạm tạo nên ra thì còn có tiếng.
NHÓP NHÉP.
Nó là kết quả của vừa là sự va chạm giữa hai thân thể với nhau và cũng là tinh hoa của quá trình này, một thằng đàn ông mà khi gi@o hợp chỉ có tiếng bạch bạch mà không có tiếng này nữa thì chỉ có thể là do hắn không thoả mãn được nữ nhân của mình thế thôi.

Sau khoảng hơn vài ngàn lần nhấp lên, nhấp xuống, nếu tính mỗi 2 - 3 lần là 1 giây thì hai người đã trải qua 30 - 40 phút đồng hồ rồi.

Lúc này cũng có vẻ như là đã tới giới hạn của Ninh Vương rồi.

Dẫu sao đây cũng là lần đầu tiên hắn làm loại chuyện này.
Chỉ là bằng một cách thần kỳ nào đấy Ninh Vương làm nó một cách vô cũng lão luyện.
“Ninh, em…aah…nnn…em sắp…”.
Cả hai người bắt đầu thở d0'c, nhiệt độ cơ thể cũng đã tăng dần đều trong quá trình này, hơi thở nóng cùng với những âm thanh hư hỏng phát ra trong chiếc xe tạo nên một bầu không khí vô cùng trầm mê, một khi đã nhập cuộc rất khó để thoát ra.
Ninh Vương rốt cuộc giới hạn cũng đã đến hắn ghì chặt cặp mông của nàng xuống mà khai phá sâu tận vào bên trong cùng của nơi bí hiểm mà chèn ép nó.

Sau đó ồ ạt mà phóng ra, gửi tới cho Nhã Phương thật nhiều tinh hoa, hạt giống của hắn.
Nhã Phương cũng vậy, nàng ngửa cổ ra phía sau hai mắt trợn trắng nhìn lên nóc xe, đôi chân khoá lại mà kẹp chặt lấy lưng của hắn mà xuất khí ồ ạt ra bên ngoài đồng thời đón nhận toàn bộ tinh hoa của hắn ở sâu bên trong chính mình.
Lần này thực sự là nước lũ đã tràn ra ngoài bờ đê mà là tràn vỡ bờ đê rồi, những giọt chất lỏng màu trắng cũng vì quá nhiều mà bên trong lại không đủ chỗ chứa mà cũng theo một con đường mà chảy ra bên ngoài như âm dương hòa quyện lại với nhau, từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất.
Sau đó Nhã Phương liền đổ gục vào trong lòng của hắn mà nằm thở hổn hển.

Hiện tại bên trong nàng không chỉ là tinh hoa của hắn, dư vị của tình yêu mà còn là vô số cảm xúc chen lẫn và hoà quyện thành một.
Hạnh phúc có, thỏa mãn có, vui sướng có, còn có cả một chút an tâm và yên bình nữa.

Chưa một lần nào trong đời Nhã Phương nàng có một loại cảm xúc hạnh phúc khó diễn tả tới như vậy.
“Ninh, sau này anh sẽ không bỏ rơi em chứ?”
Nhã Phương ghé vào tai hắn nói nhỏ.
Câu nói này mặc dù nghe thì có vẻ rất dễ trả lời nhưng đồng thời nó cũng là một câu hỏi cực kỳ khó, một khi nói ra liệu bản thân hắn có thực hiện được như những gì mình đã nói hay không?
Ninh Vương ôm chặt lấy Nhã Phương xoa xoa lấy đầu nhỏ của nàng mà nói ra những tâm tư và suy nghĩ trong lòng của hắn hiện tại.
“Bảo bối, em ngốc quá tại sao anh lại có thể bỏ rơi một món quà tuyệt vời như em được chứ.

Chỉ có điều là hiện tại anh chưa dám hứa hay khẳng định với em quá nhiều điều như chỉ thật lòng yêu một mình em thôi chẳng hạn”.
“Bởi vì trên con đường phía trước có thể anh sẽ gặp phải những cám dỗ hay một số trường hợp bất khả kháng hoặc cũng có thể là vì đạt được mục đích của bản thân.

Và sau đó làm ra chuyện gì đó có lỗi với em thì những điều tôi nói hôm nay đều trở nên vô nghĩa”.
“Vì thế, hãy cho Ninh Vương, người đàn ông của em một chút thời gian để suy nghĩ kỹ về vấn đề này.

Hoặc nếu như nếu có thể thì xin em cũng đừng đặt quá nhiều niềm tin vào anh, anh không muốn chứng kiến nữ nhân của mình phải khóc vì mình”.
Ninh Vương nói tới đây, Nhã Phương cảm nhận được cơ thể của Ninh Vương có chút run nhẹ, nàng cũng cảm nhận được hắn là xuất phát từ tận đáy lòng mà nói ra những lời này.
Không giống như lần đầu tiên nàng gặp hắn, khi đó vẫn còn có chút e dè sợ hãi muốn trốn tránh.

Ấy vậy mà bây giờ nàng đã triệt để rơi vào trầm luân không lối thoát mà hắn dành cho nàng rồi.

Ngay cả đến bản thân nàng cũng còn có chút ngờ ngợ như vừa trải qua một giấc mơ vậy, chứ đừng nói tới một thiếu niên còn chưa bước sang tuổi đôi mươi như hắn.
Nhã Phương chấp nhận chờ đợi hắn và bằng lòng ngay cả khi hắn có thêm nữ nhân khác đi chăng nữa, chỉ cần hắn không bỏ lại nàng ở phía sau mà đi một mình là được.
“Ninh, em sẽ chờ mà, dù cho là anh có thêm nhiều nữ nhân đi chăng nữa miễn sao đừng bỏ em lại một mình phía sau là được”.
Cảm động không thôi, tại sao nữ nhân của hắn lại có thể ngoan ngoãn đến như vậy, không kiềm được cảm xúc Ninh Vương tiếp tục khoá chặt lấy cánh môi của nàng mà thể hiện tình yêu của mình thay cho lời nói.

Một lát sau, hai người dọn dẹp mớ hỗn độn bản thân vừa gây ra đồng thời xoá sạch đi dấu vết của tình yêu còn đọng lại tránh trường hợp bị người khác chú ý đến.
Cũng rất may mắn khi Nhã Phương có mang theo bên trong túi xách của mình một lọ nước hoa, có thể dùng tạm làm một lọ khử mùi cũng được.
Sau đó rời khỏi bãi đỗ xe mà khoác tay nhau đi vào trung tâm thương mại AEON MALL.
“Ninh, chúng ta đi đâu trước tiên?”.
Nhã Phương quay người nhìn sang Ninh Vương đang đứng bên cạnh mà hỏi.
“Hmm, để xem nào, có rồi, trước tiên đi mua cho em một vài bộ quần áo mới trước đã dẫu sao bộ đang mặc,ph…”.
Ninh Vương định nói lại thôi nhưng chút này cũng đã để cho Nhã Phương hiểu được ý của hắn rồi.
Hai người sau đó bắt đầu di chuyển lên xuống khắp cả khu trung tâm thương mại này rốt cuộc tìm được cho nàng một một vài bộ quần áo, đầm, váy ưng ý của đủ mọi loại nhãn hàng thời trang nổi tiếng như Dior, Chanel, Gucci,….

Mỗi một nhãn hàng là một vài bộ.
Tổng cộng hắn vừa tiêu hết gần 100k USD trong chưa đầy một tiếng đồng hồ, thế nhưng tiêu tiền cho nữ nhân của mình thật sự chẳng có gì phải suy nghĩ quá nhiều cả.
Tiền hết lại có thể kiếm ra được, với bản lĩnh hiện tại Ninh Vương nếu như còn không kiếm ra tiền thì hắn chẳng khác nào một thằng vô dụng cả.
Tiếp đó hai người dạo quanh một vòng nữa mua sắm thêm được một ít đồ.
Lần này hai người đi có đi qua một tiệm trang sức cùng với một cửa hàng túi xách.
Tổng cộng hết gần 3 tỷ cho 2 chiếc vòng cổ, hai chiếc nhẫn, một đôi bông tai và 2 chiếc túi xách.
Lúc này Ninh Vương đã tiêu hết 5 tỷ rồi.
Mặc dù khi chọn đồ Nhã Phương thực sự không muốn chọn những thứ quá đắt, vì trước đấy Ninh Vương đã đưa cho nàng 20 tỷ rồi mà nàng vẫn chưa đụng đến.
Chỉ là Ninh Vương hắn nhất quyết mua bằng được đồng thời khẳng định với nàng chỉ sau một thời gian nữa hắn sẽ cho nàng thấy tiền tỷ của hiện tại sau này cũng chỉ là tiền triệu mà thôi.
Mua đồ cho nữ nhân của mình xong Ninh Vương mới cùng nàng đi sắm đồ cho bản thân.

Lần này hai người quyết định tạt vào một cửa hàng thời trang chuyên về những bộ suit, vest dành cho nam.
Nhã Phương hào hứng mà chạy vào bên trong chọn ra những bộ phù hợp nhất dành cho Ninh Vương, cứ mỗi khi quyết định chọn một bộ nào đó Nhã Phương đều sẽ thử tưởng tượng qua trong đầu trước về hình ảnh nam nhân của nàng trong bộ đồ ấy như thế nào rồi mới dứt khoát chọn lựa.
Chọn xong Nhã Phương háo hức cầm lấy từng bộ suit, vest một mà đưa cho Ninh Vương hắn, nói hắn mau chóng đi mặc thử xem thế nào.

Sau 3 phút đồng hồ.
Từ bên trong phòng thay đồ một chàng trai soái khí, lạnh lùng bước ra trên người hắn mang lên màu đen, bên trong bận một chiếc sơ mi trắng thanh lịch cùng với một chiếc cà vạt tạo điểm nhấn và đôi giày da cũng là một màu đen thần bí.
Người này chính là Ninh Vương sau khi khoác lên trên mình một suit thanh lịch và cao quý, nhìn từ xa hắn chẳng khác nào một diễn viên hạng A của Hollywood cả.
Hiện tại nhìn hắn đã giống hơn với một nam nhân thực thụ, so với bộ quần áo thể thao lúc trước mặc dù gọn gàng sạch sẽ nhưng có phần hơi trẻ con.

Khác hẳn với lúc này, lịch thiệp - trang nhã - cao quý là 3 mỹ từ dùng để miêu tả Ninh Vương lúc này.
Khí chất này, gương mặt này hiện tại rất khó để có thể đoán được hắn là một học sinh cao tam còn chưa tới 20 tuổi.

Ninh Vương thử thêm một vài bộ nữa, và bộ nào cũng khiến cho Nhã Phương cảm thấy cực kỳ rung động khi quan sát người nam nhân này của mình.
Nhã Phương có chút lo lắng, nếu như đám nữ nhân nhìn thấy hắn trong dáng vẻ này mà muốn tranh cướp với nàng thì sao?
Chẳng lẽ gi3t chết hết chúng nó?
Không được?
Những suy nghĩ vu thoáng xẹt qua trong đầu Nhã Phương cho tới khi bị đôi bàn tay của Ninh Vương luồn tới và ôm lấy toàn bộ eo thon của nàng.
“Sao thế? Đang lo lắng vì nam nhân của em quá thu hút đúng không?”.
Ninh Vương nhanh chóng suy đoán được tâm tư của nàng.
“A”.
Nhã Phương giật mình khi bị nói trúng tim đen.
“Đừng lo lắng thừa thãi như vậy nữa, bảo bối, em đối với anh là duy nhất”.
Hắn hôn lên trán Nhã Phương giúp nàng bớt suy nghĩ linh tinh.

Thanh toán nốt tiền mấy bộ đồ sau đó hai người cùng một số nhân viên của cửa hàng khi nãy mua đồ, đi ra ngoài bãi đậu xe vì số lượng đồ mà hai người mua quá nhiều không cầm hết được.
Thấy chiếc Roll-Royce Phantom trước mắt là của vị thiếu niên trẻ tuổi này đám nhân viên cửa hàng có chút sững sờ, ghen tị, hâm mộ.

Chắc chắn đây là một vị phú nhị đại, công tử ca a.
Đám nhân viên suy nghĩ trong lòng.
Sau khi cất gọn đồ đạc vào trong cốp xe một ít vào hàng ghế sau, đám này nhân viên cúi chào hai người sau đó di chuyển về lại vị trí cửa hàng của mình.

“Giờ chúng ta đi đâu anh?”.
Nhã Phương ngồi ở vị trí lái xe quay sang hỏi Ninh Vương đang ngồi ở bên cạnh.
“Đi mua thêm một ít đồ sinh hoạt cá nhân sau đó di chuyển về biệt thự, cuối cùng là đi ăn tối, em thấy sao?”.
Ninh Vương suy nghĩ một chút sau đó trả lời.
“Được, đều nghe anh”.
Sau đó chiếc Roll-Royce Phantom nổ máy rời khỏi khu này bãi đậu xe mà tiến ra đường lớn.

Trải qua thêm đâu đó khoảng 20 phút đi mua sắm lúc cộng với thời gian trở lại biệt thự lúc này đã là gần 8 giờ tối rồi.
Nhưng bên trong căn biệt thự lúc này chỉ là một đống đồ đạc chất đầy trên mặt đất còn hai người thì chẳng thấy đâu.
RÌ RÌ RÌ~
Là tiếng nước chảy phát ra từ phòng tắm.
Hai cơ thể trần như nhộng đang mà quấn chặt lấy nhau mà ân ái, phía trên là dòng nước ấm từ vòi mà xối xả chảy thẳng xuống thân thể hai người.
Hai thân thể này còn ai vào đây ngoài Ninh Vương cùng với Nhã Phương nữa, đơn giản vì đây là nhà của bọn họ.
Khi nãy sau khi trở về tới biệt thự, sau một hồi vận chuyển đồ đạc vào bên trong, cơ thể hai người có chút nóng.

Những giọt mồ hôi cũng đã bắt đầu chảy xuống thấm ướt qua chiếc áo sơ mi trắng của Nhã Phương để lộ ra một mảng tuyết trắng thân thể.
Thế nên, ngay lập tức Ninh Vương dục hỏa bùng lên mà nắm lấy bàn tay Nhã Phương kéo nàng vào trong phòng tắm, xả vòi nước.

Sau đó bắt đầu một màn tắm uyên ương vô cùng hoang dại và ngọt ngào.
Hoang dại tới nỗi quần áo trên người của Nhã Phương bị hắn lột s@ch sẽ mà vứt tứ tung từ ngoài cửa cho tới tận bên trong phòng tắm.
Lúc này đôi bàn tay của Ninh Vương cũng đã có dấu hiệu không chịu nằm yên một chỗ mà bắt đầu lục đục.

Nó bắt đầu vươn về phía chỗ chai sữa tắm mà ấn xuống lấy một nắm và xoa đều lên hai lòng bàn tay.

Ninh Vương đứng ở phía sau lưng Nhã Phương cao hơn nàng một cái đầu mà cúi đầu xuống.
Hiểu ý Nhã Phương cũng hơi ngửa đầu lên sau đó nhắm trúng lấy bờ môi ngọt ngào ấy mà khoá chặt lấy nó bắt đầu quá trình trao đổi mật dịch từ trong khoang miệng và hoà quyện chúng lại với nhau.
Đôi bàn tay tràn đầy sữa tắm ấy cũng đã bắt đầu mân mê, bò trườn trên khắp tất cả mọi vị trí trên thân thể tuyết trắng mềm mại của Nhã Phương.

Sau một lúc nó đã bắt đầu trườn xuống với vị trí bí hiểm ở phía dưới chỗ quen thuộc trước đó của Nhã Phương.
Mà mân mê một lúc và sau đó 2 ngón giữa như hai con rắn nước lập tức chui vào phía trong sâu của nơi bí hiểm mà uốn lượn một cách gợi sóng đầy uyển chuyển và nhịp nhàng tới đừng cử động nhỏ nhất.
“Nnnn….nnnn….nnnn”
Vì đang bị Ninh Vương khoá môi Nhã Phương chỉ có thể r3n rỉ một cách khó khăn trước từng động tác điêu luyện của hắn.
Phía cánh tay còn lại cũng không chịu thua kém, nó di chuyển lên phía trên cặp gò bông đào trắng như tuyết trên đỉnh là hai nhũ h0a hồng nhỏ xinh mà bắt lấy nó.

Sau đó bóp nắn, mân mê đủ kiểu, biến nó trở thành đủ mọi loại hình dạng khác nhau tới mức căng lên.
“Nnn…nnnn….nn”
Ninh Vương bóp nắn có chút thô bạo không khống chế được lực đạo khiến cho Nhã Phương có chút vừa đau vừa khoái.

Kh0ái cảm dâng trào Nhã Phương không kiềm chế nổi nữa, có thứ gì đó sắp sửa tuôn trào ra từ phía dưới nơi bí hiểm của nàng.

Cả thân thể Nhã Phương run lên hai mắt trợn trắng, phía dưới nơi thần bí một dòng ngọc dịch cũng từ nơi đó mà bắt đầu tuôn trào ra bên ngoài.
Nhã Phương xuất khí lên đầy ắp bên trên bàn tay của Ninh Vương vẫn còn ở nơi thần bí đó chưa rời đi, cả thân thể nàng giống như mất hết sức lực mà khuỵu xuống.
Ngọc dịch trên tay Ninh Vương nhanh chóng đưa nó ra khỏi dòng nước để nó không bị trôi đi mất sau đó nhẹ nhàng cạy khoé miệng Nhã Phương ra và đút mấy ngón tay dính đầy ngọc dịch vào trong miệng nàng.
Để cho nàng cảm nhận được mùi vị của chính mình sau đó rút nó ra khỏi đó và đưa lên trên miệng của chính mình cảm nhận mà nói.
“Nhã Phương bảo bối, thật là ngọt”.
Sau đó Ninh Vương tắt vòi nước đi và bế nàng ra khỏi phòng tắm vì nàng đã mất hết sức lực như thế này rồi, hắn cũng chẳng muốn hành sự một mình.

Hơn nữa nếu như còn tiếp tục làm thì ăn tối sẽ chuyển thành ăn đêm mất.
Dù sao nàng cũng không chạy đi đâu được với lại đêm nay vẫn còn rất dài a.
..
..
**Anh em đọc chương này cảm thấy cảnh xxx thế nào? muốn chi tiết hơn nữa hay vừa vừa phai phải thôi, hay là thế này là được rồi cmt để cho tác biết với ạ.
Với lại thị hiếu anh em thêm một cái nữa đó là anh em thích một vợ một chồng hay là đa thê cmt để cho tác biết nhé, sẽ cố gắng hoàn thiện nhất có thể*
CẢM TẠ