Ngự Tiền Thị Vệ Của Trẫm

Chương 23




Thu Thiếu Lăng lạnh lùng cười, hắn quan sát địa hình bốn phía một lát, sau đó nhanh chóng đem Tiêu Dục Kỳ còn trong trạng thái ngớ ra lôi đi, hai người dọc theo đường cũ rời đi.

Họ rất nhanh ra khỏi rừng cây, trở lại con đường đá nhỏ lúc trước.

Đi một lúc lâu, Tiêu Dục Kỳ mới run rẩy hỏi:

“Thu đại ca, vừa rồi đó là… Đó là cái gì?”

“Ngươi cho là cái gì?” Thu Thiếu Lăng không đáp hỏi lại.

“Ta? Ta…” Tiêu Dục Kỳ trực giác đó là quân doanh của địch quân, nhưng y không dám lỗ mãng phán đoán, đành phải quanh co chống đỡ.

Thu Thiếu Lăng cũng không chọc y, thẳng thắn nói:

“Ta biết ngươi nghĩ như thế nào, đúng vậy. Đó là quân doanh ‘Vận Bắc’.”

“Thật sự?” Tiêu Dục Kỳ cả kinh.

“Quân ta từ vài ngày đã thu được tin tức quân Vận Bắc di chuyển hàng loạt, thế nhưng bọn chúng che giấu quá tốt, thám tử bên ta vẫn không tìm được nơi chúng đóng quân. Lần này quân doanh mở cửa chẳng qua là biện pháp che giấu tai mắt người khác, Tiêu tướng quân, cũng chính là phụ thân ngươi, yêu cầu một số tướng lãnh cấp cao xuất doanh đến phụ cận tìm kiếm căn cứ địch quân.”

“Vậy… Chẳng lẽ là quân sự cơ mật?” Tiêu Dục Kỳ nín thở hỏi.

“Cũng không hẳn”. Thu Thiếu Lăng cười nói: “Chẳng qua để phòng tin tức lộ ra, chúng ta không tuyên bố công khai mà thôi. Dục Kỳ, chuyện này, ngươi sẽ không để lộ chứ?”

Tiêu Dục Kỳ lập tức lắc đầu:

“Đương nhiên sẽ không.”

Thu Thiếu Lăng vừa lòng nở nụ cười.

Họ rất nhanh trở lại thành trấn, sau khi tìm được ngựa của mình, họ lập tức lên ngựa, hoả tốc chạy về quân doanh. Trên đường, Tiêu Dục Kỳ vẫn là nhịn không được nội tâm nghi hoặc:

“Thu đại ca.”

“Ân?”

“Ngươi vừa rồi… Ngươi làm sao biết lão nhân kia là quân nhân Vận Bắc vậy?”

“Ha hả… Này có cái gì khó?” Thu Thiếu Lăng vừa thúc ngựa vừa giải thích: “Vận Bắc lạnh vô cùng, lương thực chủ yếu ngày thường của bọn họ chính là ớt đỏ. Bây giờ còn là tiết Trung thu, phổ thông bách tính chỗ chúng ta làm sao lại một hơi mua nhiều ớt như vậy chứ? Cho nên lão ta chắc chắn là người có liên quan đến Vận Bắc, hành động của lão đầu tử kia cũng quá dẫn nhân chú mục”.

“Nguyên lai là như vậy…” Tiêu Dục Kỳ nội tâm không khỏi đối Thu Thiếu Lăng sinh ra kính nể, tuy rằng đây là hiện tượng rất rõ ràng, nhưng nếu là người không có năng lực quan sát, thì không có biện pháp vừa nhìn đã thấu suốt, Thu đại ca quả nhiên túc trí đa mưu.

Hai người nói chuyện phiếm, rất nhanh về tới quân doanh.

Thu Thiếu Lăng xuống ngựa, cho Tiêu Dục Kỳ một vẻ tươi cười ý vị thâm trường, nói:

“Sau khi trở về hảo hảo nghỉ ngơi, mấy ngày nay sẽ bề bộn nhiều việc nga.”

“Vâng…”

Hắn dặn dò xong, đi thẳng, Tiêu Dục Kỳ phỏng đoán hắn nhất định là đi báo cáo kết quả trinh sát.

Quả nhiên, tới buổi tối, các tổ binh lính trong doanh trại đều được tập hợp, bọn họ phải suốt đêm triển khai hành động. Vừa nghe nói sắp khai chiến, không ít tướng lãnh chuẩn bị đã lâu đều vận sức chờ phát động, chuẩn bị đại triển bản lĩnh.

Thống lĩnh lần tác chiến này là Tư Thiệu tướng quân, Thu Thiếu Lăng cùng hai tướng quân khác thì làm phó thủ.

Tiên phong là Lương tướng quân tuổi gần năm mươi, kinh nghiệm tác chiến phong phú, Thu Thiếu Lăng và Chu tướng quân còn lại là quân chi viện, họ dẫn theo hơn bốn trăm người trong đó có Tiêu Dục Kỳ đi theo quân tiền trạm, vào nửa đêm xuất phát.

Có một việc Tiêu Dục Kỳ không hiểu lắm, theo ban ngày quan sát, quân doanh đối phương chỉ cỡ một phần ba bọn họ, xem ra binh lực địch quân chưa tới ba trăm, một lữ đội bọn họ đã có thể tiêu diệt được rồi, vì sao hiện tại lại là toàn thể xuất động chứ?

Bất quá, đối với mệnh lệnh thượng cấp, làm thuộc hạ chỉ cần nghe lời chấp hành là được.

Quân của đám Thu Thiếu Lăng tới ngoài địch doanh ba dặm, liền án binh bất động.

Không lâu sau, tiền phương truyền đến tin tức, Lương tướng quân đã tiến hành giai đoạn tiến công thứ nhất, chính là gặp địch quân ngoan cố kháng cự, Lương tướng quân bọn họ hiện tại bao vây ở vùng phụ cận quân doanh, không công kích nữa.

“Được rồi, chúng ta đi qua hội hợp”. Chu tướng quân hạ lệnh, toàn thể lại đi tới một dặm.

Tiêu Dục Kỳ ngồi trên lưng ngựa, cùng Thu Thiếu Lăng tiến lên hàng đầu đội quân. Toàn bộ binh sĩ chỉnh tề tiến về phía trước, trên đỉnh đầu Tiêu Dục Kỳ bỗng nhiên truyền đến tiếng chim đập cánh, y ngẩng đầu —

“Hình như là bồ câu đưa tin!” Tiêu Dục Kỳ nhìn thấy mấy con điểu nhi toàn thân trắng như tuyết lướt qua phía chân trời đen kịt, tán đi theo những hướng khác nhau.

“Nhất định là đối phương tìm cứu binh!”

Các binh lính khác ào ào kéo cung, chuẩn bị bắn hạ bồ câu đưa tin, Thu Thiếu Lăng lập tức quát bảo ngưng lại:

“Để chúng nó đi!”

“Tướng quân?”

“Chúng ta tiếp tục đi”. Thu Thiếu Lăng không giải thích, mọi người mang theo nghi hoặc tiếp tục chạy đi.

Cố ý để địch nhân tìm cứu binh? Tiêu Dục Kỳ lờ mờ cảm thấy chỗ này có mùi vị mưu lược gì, y hẳn là đã xem qua trong binh thư, nhưng y nhất thời nghĩ không ra.

Hai quân hội hợp, nhân số bọn họ tăng lên đến gần ngàn người, hơn nữa quân cứu viện do Tư Thiệu lãnh đạo còn chưa tới.

Quân của Lương tướng quân không ngừng tiến hành quấy rối quân doanh địch quân, nhưng không công tiến, đến tảng sáng, thám tử cưỡi khoái mã gấp gáp trở về:

“Báo! Quân địch chi viện đã tới Linh Đà Sơn! Tiếp cận quân ta nửa dặm!”

“Tốt”. Thu Thiếu Lăng lúc này hạ mệnh lệnh: “Toàn thể nghe lệnh! Khiến cho Vận Bắc quân này mai táng ở dưới chân Linh Đà Sơn!”

“Hát —!!”

Toàn bộ kỵ binh thúc ngựa chạy đi, các bộ binh tay cầm trường mâu đi theo, mặt đất nổi lên cát vàng cuồn cuộn. Tiêu Dục Kỳ rốt cuộc nhớ ra! Đây là ‘Vi điểm đả viên’(1)! Quân doanh chỉ là mồi nhử! Mục tiêu lần này của bọn họ là địch binh đến cứu viện!

(1) vây một chỗ đánh viện binh

Ngựa gấp rút đi tới, nhìn thấy rồi! Địch nhân ở ngay phía trước! Tiêu Dục Kỳ an ổn tâm thần, nín thở kéo cung.

Xạ nhân tiên xạ mã! (bắn người trước hết phải bắn ngựa)

Sưu sưu!

Mũi tên nhọn xỏ xuyên qua con ngựa của địch nhân chưa kịp phản ứng, đối phương ào ào rớt khỏi ngựa.

“Hát!!”

Tiếng hò hét xung phong cùng tiếng ngựa hí không dứt bên tai, binh lính song phương hỗn loạn cùng một chỗ triển khai chiến đấu kịch liệt! Bùn vàng rất nhanh nhiễm máu tươi, hiện tại khoảng cách kéo gần lại, cung tiễn không có tác dụng, Tiêu Dục Kỳ nhanh chóng rút đại quan đao sau lưng ra, chặt ngang thắt lưng mấy người.

Đây là chiến trường! Không cho phép một tia do dự!

Hai địch nhân nghênh diện hướng lại đây!

Y khom người, hai tay ở sau lưng múa quan đao, hai tên hướng tới truyền ra mấy trận ô minh. Tiêu Dục Kỳ không nhìn tới, tiếp tục tiến công, bỗng nhiên lăng không truyền đến một tiếng kinh hô:

“Phía sau!”

Y đột nhiên quay đầu lại, đâm thẳng vào mặt chính là một đạo kiếm quang bạc sáng chói, y lập tức nâng đao, mạo hiểm ngăn chặn. Đối phương ổn định tay, còn muốn chém qua, Tiêu Dục Kỳ nắm chặt cán đao, chuẩn bị liều mạng với gã ——

Sưu!

“Ô…”

Mâu sắc nhọn từ sau lưng đâm xuyên qua ngực địch nhân, gã phun ra vài ngụm máu, rớt xuống ngựa, khuôn mặt xinh đẹp đóng băng của Thu Thiếu Lăng xuất hiện phía sau y. Vài vết máu đỏ dính trên gương mặt tuyết trắng của hắn, hình thành một loại vẻ đẹp yêu diễm.

“Tiếp tục!” Hắn không chút tình cảm bỏ lại một câu, giục ngựa chạy đi.

Tiêu Dục Kỳ không phát ngốc nữa, cũng thúc ngựa theo sau.

Binh lực song phương chênh lệch xa, đám Tiêu Dục Kỳ lập tức đã đánh tan quân địch, tuy rằng đối phương không ngừng có chi viện, nhưng vì bọn chúng xem nhẹ binh lực của đối thủ, hơn nữa tiến công không hề chương tiết, Vận Bắc quân sau hơn nửa ngày dựa vào nơi hiểm yếu ngoan cố kháng cự, rốt cuộc bại trận. Địch nhân lang nhảy lên đào thoát, nhưng quân đội của Tư Thiệu đã sớm thủ ở lối ra sơn lĩnh chặn đánh. Bên binh doanh địch quân cũng đã không còn khả năng chống cự, thúc thủ chịu trói.

Tiêu Dục Kỳ lần đầu tham gia chiến dịch, cuối cùng kết thúc viên mãn.

Thời gian sau đó, Tiêu Chấn Hải thống lĩnh đại quân ở biên cảnh Y Đông Nhạc quốc tiến hành phê lượng càn quét, thanh trừ không ít Vận Bắc quân còn sót lại. Lúc này đây chiến dịch khiến cho Vận Bắc quân nguyên khí đại thương, đồng thời cũng ngăn trở âm mưu đông khuếch (2) của bọn chúng, sau nhiều lần chiến bại, chúng rốt cuộc rời khỏi biên quan Y Đông Nhạc, bất quá uy hiếp quân sự của bọn chúng vẫn không giải trừ, Tiêu Chấn Hải không dám sơ suất, yêu cầu các binh lính mỗi ngày đều phải tăng cường tuần tra.

(2) mở rộng lãnh thổ về phía Đông

Tiêu Dục Kỳ nhiều lần tham gia chiến đấu đều biểu hiện xuất sắc, còn bắt được chủ soái quân địch trong một chiến dịch. Thành tích của y hữu mục cộng đổ (3), Thu Thiếu Lăng và Cận Tương Du liên tiếp hướng Tiêu Chấn Hải đề nghị tấn chức y, Tiêu Chấn Hải đối với nhi tử quả thật cũng có tư tâm, đã có người đề nghị, ông đương nhiên vui vẻ đồng ý. Không lâu sau, Tiêu Dục Kỳ đã được thăng lên làm ‘hiệu úy’, thành trợ thủ đắc lực của Thu Thiếu Lăng.

(3) rõ như ban ngày

Trong nháy mắt, Tiêu Dục Kỳ tới quân doanh đã hơn ba tháng, khí trời thu phong mát mẻ cũng biến thành mùa đông lạnh lẽo. Khu biên cảnh thậm chí đại tuyết tung bay như lông ngỗng. Bạt ngàn núi đồi đều đắp đầy tuyết đọng dày đặc, đường bị phủ kín. Trong loại thời tiết này, đừng nói người, ngay cả ngựa cũng rất khó hành tẩu. Bởi vậy Vận Bắc bên kia càng không có động tĩnh, các chiến sĩ có thể thả lỏng một chút.

Tuy rằng chiến sự không quá cấp bách, bất quá toàn thể binh lính vẫn như cũ đóng giữ trong doanh, ngay cả tân xuân giai tiết (Tết), họ cũng không về nhà cùng người thân đoàn tụ.

Trong khoảng thời gian này, Tiêu Dục Kỳ gửi cho mẫu thân vài phong thư, nhưng không chuyển cho Lôi Thế Hiên đôi câu vài lời. Không phải y không nhớ, mà là thân phận hai bên không cho phép giao lưu như vậy. Nếu thật sự viết thư cho Lôi Thế Hiên, e rằng thư chưa tới tay hắn, thì đã bị Hoàng hậu nương nương nửa đường chặn lại rồi, hơn nữa y thật đúng là không biết có thể nói với đối phương cái gì đây. Chẳng lẽ muốn nói “Ta rất mong nhớ ngươi, rất muốn nhanh chóng trở lại bên cạnh ngươi” sao? Tiếc rằng y đời này cũng không có khả năng nói ra điềm ngôn mật ngữ như vậy… May là trước lúc tới đây Lôi Thế Hiên cũng không cưỡng cầu y viết thư cho hắn.

Sau khi qua xuân tiết, nhiệt độ không khí bắt đầu từng bước tăng lên, tuyết đọng cũng dần tan, bất quá nhiệt độ không khí trở nên càng thấp. Ban đêm mọi người đều lạnh đến không ngủ được, thế là bọn họ đơn giản đốt lửa trại bên ngoài doanh, quây quần một chỗ uống rượu nói chuyện phiếm, sưởi ấm lẫn nhau.

Đêm nay cũng là một đêm bình thường, các binh lính tướng lĩnh chỗ này một đoàn, chỗ kia một đám, chẳng phân biệt cao thấp sang hèn ngồi trên thảm lông cừu, quây quần bên đống lửa nói chuyện trên trời dưới đất. Sao dày đặc đầy trời chiếu rọi tuyết trắng trên đỉnh núi, ánh lửa trên mặt đất cùng tuyết phản chiếu ra ánh sáng chiếu rọi nhau.

Tiêu Dục Kỳ cùng phụ thân mình, Thu Thiếu Lăng, Cận Tương Du, Tư Thiệu chờ vài vị tướng quân ngồi bên cạnh đống lửa, y chuyên tâm lắng nghe họ đàm luận một số đề tài quân sự, hy vọng có thể tìm được ích lợi từ trong đó.

Đầu đề câu chuyện của mọi người thay đổi hết chuyện này tới chuyện khác, tiếng cười vang lên.

Lúc này, một tiểu binh thường trực vội vội vàng vàng chạy đến phía trước đám Tiêu Chấn Hải:

“Báo cáo tướng quân, kinh thành truyền đến cấp báo!”

Mọi người dừng lại.

“Chuyện gì?” Tiêu Chấn Hải lập tức đứng dậy.

“Hoàng cung phái người đến đây, vị đại nhân kia đang ở ngoài doanh”.

“Mau thỉnh ngài ấy tiến vào”.

“Vâng!”

Các phó tướng buông đồ trên tay, đi theo Tiêu Chấn Hải ra ngoài nghênh đón, Tiêu Dục Kỳ chờ một vài tướng lãnh cao cấp cũng đi theo ra.

Ba nam tử trang phục cận vệ quân xuống ngựa, dưới sự hướng dẫn của tiểu binh ngẩng đầu đi tới, người dẫn đầu giơ cao Thánh chỉ trong tay:

“Thánh chỉ đến — ”

Mọi người quỳ xuống:

“Ngô vương vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế”.

Nam tử triển khai Thánh chỉ, bắt đầu đọc to:

“Phụng thiên thừa vận Hoàng đế triệu viết — Tư Linh Đế (danh hiệu của quốc quân hiện tại) đem vu quảng nguyên lục thập ngũ niên nhất nguyệt sơ bát (niên hiệu), truyền đế vị cho trưởng vương tử Mật Linh Hoàng (hiệu của Lôi Thế Hiên), sửa quốc hiệu thành Hiên Hoa thịnh thế, khâm thử — ”

Thanh âm bên tai bỗng chốc ngưng tụ, phản ứng duy nhất trong đầu Tiêu Dục Kỳ chính là —

Điện hạ đăng cơ rồi! Hắn đăng cơ rồi! Hắn làm Hoàng Thượng rồi!

Người ở đây lập tức vang lên một trận hoan hô, sau khi đám người tạ lễ đều đứng dậy, chỉ có Tiêu Dục Kỳ còn chìm đắm giữa cuồng hỉ cùng kinh ngạc, vẫn quỳ trên mặt đất quên cả đứng dậy.

Tiêu Chấn Hải chiêu đãi quan truyền lệnh tiến vào trong trướng nghỉ ngơi, mấy vị nam tử kia chẳng những mang đến tin tức tốt, còn tặng cho các binh lính một lượng lớn lễ vật, cho bọn họ dùng để khánh chúc (ăn mừng).

Một đêm này, toàn quân doanh đều sôi nổi lên, mọi người chuẩn bị cuồng hoan thâu đêm.

Tiêu Dục Kỳ mặc cho Thu Thiếu Lăng kéo y trở lại bên đống lửa trại, trù tử của binh doanh suốt đêm đứng lên nấu rượu làm thức ăn, tất cả binh lính không có nhiệm vụ thường trực đều rời trướng mạc, chạy ra ngoài chúc mừng, hiện trường một bầu không khí hoan khánh.

Qua một hồi lâu, vẫn vô pháp khôi phục năng lực ngôn ngữ, y vừa cao hứng vừa kích động, hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào mới tốt. Khí trời giá lạnh này cũng không ngăn cản được nhiệt tình của mọi người, các binh lính vừa la vừa hú, cụng chén bốn phía. Thu Thiếu Lăng thiên tính mê chơi, gặp được loại sự tình này đương nhiên so với người khác phải điên cuồng gấp bội, chỉ thấy hắn một ly lại một ly cùng đám tiểu binh đấu tửu, các tướng quân khác đều chỉ là mỉm cười đáp lại, không giống hắn hào phóng như vậy.

Tiêu Chấn Hải rất nhanh dẫn mấy vị quan truyền lệnh kia đi ra, họ cũng đều là xuất thân quân nhân, không bao lâu đã cùng đám người chơi chung.

Nam tử vừa rồi tuyên đọc Thánh chỉ ngồi bên kia đám Tiêu Dục Kỳ, hắn vừa uống rượu vừa nói:

“Nói cho mọi người một tin tức tốt! Tân Hoàng đã bắt đầu sắp xếp hiệp ước hòa bình cùng Vận Bắc! Nếu không có gì ngoài ý muốn, mọi người rất nhanh là có thể quay về kinh sư lĩnh thưởng!”

“Thật vậy sao? Vậy tốt quá rồi!” Cận Tương Du người đầu tiên tỏ vẻ hoan nghênh.

“Tuyệt đối không sai, đại điển đăng cơ lần này, sứ tiết các quốc gia đều có tham gia, đoàn đại biểu Vận Bắc còn cố ý đến hoà đàm mà. Hiện tại đã ở giai đoạn hiệp thương, bệ hạ dường như đem việc này làm nhiệm vụ hàng đầu sau khi ngài đăng cơ mà”.

Người ở đây nghe thấy không ai không đối với Lôi Thế Hiên thêm tán thưởng, Tiêu Dục Kỳ nghe xong tin tức về người trong lòng, nghĩ đến mình sắp trở về rồi, càng thêm mừng rỡ như điên.

Câu chuyện của mọi người rất nhanh từ quốc sự chuyển qua nói chuyện phiếm, Cận Tương Du trêu đùa:

“Nói tới lĩnh thưởng, nghe nói tân Hoàng có vài vị muội muội chưa xuất giá, không biết trong đám thô hán chúng ta có ai có thể may mắn lên làm Phò mã không?”

Có người nói tiếp:

“Kia đương nhiên là đệ nhất mỹ nam tử Thu tướng quân của chúng ta có hi vọng nhất!”

Thu Thiếu Lăng xấu hổ cười, cúi đầu.

Mọi người cười ha ha, trong đó Lương lão tướng quân nói:

“Rất khó nói nga, Tư tướng quân lần trước thú không được Tử Văn công chúa (tỷ tỷ của Lôi Thế Hiên), lần này ông trời nên cho một cơ hội đi?”

“Đúng vậy, đúng vậy, Tư tướng quân đại soái ca này cũng không thể quên!” Mọi người lập tức hưởng ứng.

Nhân vật trọng tâm câu chuyện Tư Thiệu tướng quân vẫn duy trì tác phong khốc ca (4) nhất quán, chỉ là một mực trầm mặc uống rượu, Tiêu Dục Kỳ tò mò nhìn hắn, nguyên lai hắn cùng Tử Văn công chúa từng có một khoảng như vậy…

(4) khốc ca: khốc: tàn bạo, ca: anh=> khốc ca: ông anh tàn bạo =)))))

“Hắc, các ngươi đừng khinh thường tiểu hỏa tử tuổi trẻ”. Cận Tương Du bỗng nhiên rung đùi đắc ý nói: “Tiểu huynh đệ Dục Kỳ của chúng ta cũng rất có hi vọng a!”

Mọi người lập tức ồn ào, liên thanh nói đúng, Tiêu Dục Kỳ thực bất đắc dĩ mà cười gượng — làm sao có thể… Nếu như bọn họ biết quan hệ đích thực của y cùng đương kim Thái tử (nga, đã là Hoàng Thượng rồi), e rằng sẽ sợ tới mức rớt cả cằm đi…

Đoàn người ầm ầm tới hơn nửa đêm, sắc trời dần khuya. Thu Thiếu Lăng uống quá nhiều rượu, hắn rất nhanh đã tỏ vẻ thân thể không khoẻ, muốn rời đi trước. Tiêu Dục Kỳ thân là trợ thủ đắc lực của hắn (kỳ thật là tiểu lâu la), đương nhiên có trách nhiệm đưa hắn trở về.

Tiêu Dục Kỳ vừa dìu hắn, vừa nhớ lại mình năm đó đưa Lôi Thế Hiên say rượu trở về phòng. Kỳ thật lần đó được coi là ‘Lần đầu tiên thân mật tiếp xúc’ của họ…Y nghĩ nghĩ, khuôn mặt không khỏi càng ngày càng hồng. Họ đã trở lại trướng tử của Thu Thiếu Lăng.

Thu Thiếu Lăng một bên nói nhảm một bên cước bộ lảo đảo trở về giường mình, Tiêu Dục Kỳ nhìn ra được hắn thật sự có chút say.

Nhớ tới kinh nghiệm trước kia chiếu cố Lôi Thế Hiên, Tiêu Dục Kỳ biết mình đầu tiên phải rót nước cho hắn… Di? Không đúng, hẳn là giúp hắn cởi giày trước, sau đó lau mặt đi… Hay là rót nước trước đây? (pó tay em lun >”<) Đang lúc y do dự, Thu Thiếu Lăng trên giường không biết thấp giọng lẩm bẩm câu gì. “Thu đại ca?” Tiêu Dục Kỳ tưởng là hắn hảo tâm ‘Chỉ đạo mình’, vì thế chạy đến bên cạnh hắn. Thu Thiếu Lăng trở mình, miệng hàm hàm hồ hồ niệm: “Không… Không cần… Không cần đi…” “A? Ngươi nói cái gì?” Tiêu Dục Kỳ lại đến gần một chút. Không thể tưởng được Thu Thiếu Lăng bỗng nhiên vươn tay, nhào tới ôm lấy y! (Hiên ca ở đâu mau tới a!!!) “Thu đại ca?” Tiêu Dục Kỳ sợ tới mức cắn phải đầu lưỡi chính mình, phản ứng đầu tiên của y chính là vội vã đẩy hắn ra. Thu Thiếu Lăng liều chết quấn quít lấy y, thanh âm mang theo nghẹn ngào thấp kêu: “Không cần… Không cần vứt bỏ ta! Ngươi không cần ta sao… Ô…” “Cái… Cái gì…” “Không cần… Ô… Vì cái gì… Vì cái gì…” “Thu đại ca?” Thu Thiếu Lăng hẳn là uống say rồi, hắn oa ở trên người Tiêu Dục Kỳ, bắt đầu nức nở, vừa khóc vừa kêu to: “Van cầu ngươi nhìn ta một chút… Van cầu ngươi… Không cần bỏ lại ta… Không cần bỏ lại ta một mình…” Tiêu Dục Kỳ lần đầu nhìn thấy hắn như vậy, y không dám đẩy hắn ra nữa. Khóc một lúc lâu sau, Thu Thiếu Lăng rốt cuộc bình tĩnh trở lại. Tiêu Dục Kỳ cẩn thận đỡ hắn, thấy hai mắt hắn đã nhắm lại, y để hắn nằm xuống, cũng đắp chăn đàng hoàng cho hắn. Tiêu Dục Kỳ quệt mồ hôi lạnh trên trán, đứng dậy rời đi. “Thiệu Nhi…” (hú hồn =”=) Sau lưng lại truyền đến Thu Thiếu Lăng nói mê. “Ân?” Tiêu Dục Kỳ quay đầu lại. Đợi một hồi, không có thanh âm nữa, y lúc này mới yên tâm mà đi ra ngoài trướng