Ngự Tiền Nữ Quan - Bạc Mộ Nhan

Chương 30-2: Gặp Gỡ




Ngọc Túy cung, Hoắc quý phi đã tức giận đến mức hoa dung biến sắc, còn đập “Thùng thùng” trên bàn vài cái, giọng căm hận nói: “Bổn cung đã sớm nói, kêu ngươi thu liễm một chút, ngươi không nghe!” Nàng nói lời này, hoàn toàn đã quên lúc trước mình cũng tiếp tay cho giặc, làm con nuôi dâm loạn trong cung, “Trưởng Tôn Hi kia đã được điều đến ngự tiền, ngươi còn đi trêu chọc nàng làm cái gì? Bây giờ thì tốt rồi, Hoàng Thượng cư nhiên sung quân ngươi đến Giang Nam.”

Cũng không phải luyến tiếc con nuôi ra ngoài, mà là……, hoàng đế rõ ràng đang tức giận.

Vì một nữ nhân, đắc tội hoàng đế thật sự là quá không có lời!

Ân Thiếu Hạo vẫn luôn trầm mặc không nói lời nào.

Kỳ thật mình cũng không dự đoán được, phụ hoàng……, lại vì một nữ quan mà phái hoàng tử ra kinh!

Hơn nữa, từ ngày phụ hoàng truyền triệu Trưởng Tôn Hi qua nói chuyện, sự việc đã bắt đầu trở nên quỷ dị. Lúc ấy có người buộc tội Thái Tử chứa chấp nữ quan trong cung, phụ hoàng cư nhiên truyền triệu Trưởng Tôn Hi qua hỏi chuyện, ---- loại việc này, căn bản là không đáng để phụ hoàng tự mình hỏi đến, càng không đáng tìm người giáp mặt đối chất.

Nói trắng ra là, nếu phụ hoàng vẫn còn nhận định Chiêu Hoài Thái Tử là trữ quân, như vậy chỉ cần hắn không phạm tội mưu phản, người khác buộc tội lớn buộc tội nhỏ gì, đều xem tâm tình phụ hoàng. Lúc cao hứng, hoàn toàn có thể không để trong lòng, không cao hứng, gọi Thái Tử tới răn dạy một trận rồi thôi.

Cần gì tự mình truyền người đến ngự tiền hỏi chuyện? Đây không phải làm lớn chuyện sao? Hơn nữa chỉ là không mặn không nhạt hỏi vài câu, vừa không xử trí Chiêu Hoài Thái Tử, cũng không xử trí Trưởng Tôn Hi.

---- căn bản là không giống như hỏi chuyện.

Lúc ấy còn nghĩ, có phải dạo này hành vi của mình quá mức bừa hay không, nên phụ hoàng tiện thể gọi mình qua luôn, muốn cảnh cáo mình một hồi? Tìm cái cớ phạt mình, nhưng vấn đề là cũng không có gì hết.

Kỳ thật nói đến cùng, mình dám năm lần bảy lượt khiêu khích Chiêu Hoài Thái Tử, khiêu khích quyền uy Phần Quốc trưởng công chúa, cũng không phải bởi vì thật sự cảm thấy Hoắc quý phi có thể dựa vào, mà là bởi vì thái độ phụ hoàng.

Khi còn nhỏ, mình cũng từng nỗ lực tiến tới, một lòng muốn lấy lòng phụ hoàng, làm một hoàng tử xuất sắc như Thái Tử ca ca. Chỉ là sau đó mình dần dần phát hiện, mình có nỗ lực, có xuất sắc, phụ hoàng cũng không thích. Bởi vì……, hoàng tử được chú định không thể xuất sắc hơn Thái Tử, nếu không lại bị xem như có mưu đồ đoạt đích.

Nếu mọi chuyện mình làm tốt hơn cả Thái Tử, chỉ sợ không đợi bè phái Đông Cung ra tay, phụ hoàng đã thu thập mình trước tiên.

Nhưng mà, phụ hoàng lại lo lắng trữ quân quá mức hữu dụng, có người nâng đỡ quá mức, ---- nào có đạo lý trữ quân sáng chói hơn đế vương? Rốt cuộc tuổi phụ hoàng còn chưa tính cao, mới đến 40, đang lúc thịnh, không chừng còn muốn làm quân vương thêm vài thập niên nữa. Cho nên Chiêu Hoài Thái Tử ngốc quá, cũng không được; mà đắc lực quá, cũng không được.

Nói vậy hắn cũng biết, cho nên mấy năm nay vẫn luôn tuân thủ quy củ, không dám có chút lơ là.

Dù vậy, phụ hoàng vẫn cứ không yên tâm.

Vì thế bồi dưỡng một đại tướng quân, dùng Việt Vương kiềm chế Thái Tử, lại ngẫu nhiên dùng mình gây khó dễ thêm cho Thái Tử, tìm chút phiền toái. Ha hả, nếu các hoàng tử không có tranh đấu, phụ hoàng phải biểu hiện từ ái cùng công bằng như thế nào đây? Hơn nữa, phụ hoàng cũng không có ngày tháng thư thái thập toàn thập mỹ, người khác tự nhiên càng không thể có.

Ngày thường, Thái Tử bị các huynh đệ ủy khuất không chỉ cần nhường nhịn, hiện ra nhân hậu khoan dung, mọi việc còn không dám chuyên quyền, đều phải xin ý kiến phụ hoàng, lúc này mới có thể hiện ra uy nghi quân phụ.

Hết thảy vốn đều đang cân bằng tốt lành.

---- hiện giờ tựa hồ lại có biến số.

Chỉ là nghĩ tới nghĩ lui, cũng không biết nguyên do của biến số này.

Chẳng lẽ……, Ân Thiếu Hạo nhớ tới mấy lời đồn đãi trong cung gần đây, nói là sắc đẹp Trưởng Tôn Hi được hoàng đế coi trọng. Hừ! Cũng chính là những tên nhiều chuyện nói hươu nói vượn, trước đó, phụ hoàng căn bản là chưa từng gặp Trưởng Tôn Hi, sao biết được nàng xinh đẹp? Còn nếu có người nói với phụ hoàng, sau đó phụ hoàng coi trọng Trưởng Tôn Hi, vậy cũng nên sách phong phi tần mới đúng chứ.

“Ngươi phát ngốc cái gì?” Hoắc quý phi nói một lúc lâu sau, đều không thấy hắn lên tiếng, càng thêm buồn bực, “Sau này không được đi trêu chọc Trưởng Tôn Hi kia nữa.” Vừa bực bội, vừa bất đắc dĩ, “Mấy năm nay tính tình Hoàng Thượng càng ngày càng khó đoán, không dễ nghe người ta khuyên, tính tình cũng không tốt, vì một tiểu nha đầu chọc bực Hoàng Thượng không đáng!”

Ân Thiếu Hạo đáp: “Vâng, nhi tử sẽ tự xét lại.”

“Hừ!” Hoắc quý phi cười lạnh một tiếng, “Trưởng Tôn Hi kia bất quá bộ dạng trẻ trung xinh đẹp hơn một ít, Hoàng Thượng nhìn mới mẻ, cho nên xem như mèo con nuôi chơi mấy ngày mà thôi.” Trong lòng căm giận nguyền rủa, “Một dã nha đầu không cha không mẹ, có thể tạo thành phong cảnh gì? Cứ để nàng nhảy nhót trước mấy ngày……”

“Mẫu phi.” Ân Thiếu Hạo nghe nàng lời trong lời ngoài, đều là ý hoàng đế coi trọng Trưởng Tôn Hi muốn nạp làm phi, chỉ cảm thấy ghê tởm như ăn phân, không thể không đánh gãy, “Bên phía Giang Nam đích xác có một vụ án lớn, mặc kệ phụ hoàng là tức giận cũng được, hay là cố ý rèn luyện cũng được, nhi tử đều sẽ cẩn thận làm tốt việc được giao.”

---- nhân cơ hội đi ra ngoài một chuyến lập điểm ghi công cũng không tồi.

Phụ hoàng tuy rằng không hy vọng mình có tâm đoạt đích, nhưng cũng không thể biểu hiện quá tệ, tốt nhất là có thể làm một hiền vương trung thành làm việc cho thiên tử tương lai, vậy mọi người cùng vui.

Ha hả, minh quân cùng hiền vương? Trên đời này nào có nhiều huynh hữu đệ cung như thế? Càng không cần phải nói, còn là trong vòng hoàng thất.

Ba ngày sau, Sở vương Ân Thiếu Hạo phụng chỉ đi Giang Nam.

Sở vương không ở trong cung, Hoắc quý phi lại tạm thời thu liễm, Vô Ưu công chúa còn bị cấm túc chưa được thả ra, Hứa Tường không dám tới Ngự Thư Phòng gây rối, ---- Trưởng Tôn Hi tức khắc cảm thấy bầu trời thiệt xanh, cỏ non cũng xanh, ng·ay cả không khí cũng trở nên tươi mát.

Mỗi ngày ghi nhớ thư mục, chép vè thuận miệng, cuộc sống trôi qua thật sự thảnh thơi.

Hôm nay giữa trưa, đến phiên thay ca trở về ăn cơm.

Mới ra cửa, đã thấy bông tuyết trôi nổi bay lả tả bên ngoài, như lông ngỗng trắng tinh, toàn bộ hoàng cung đều được bao phủ bởi một tầng tuyết mông lung. Trưởng Tôn Hi vươn tay, bướng bỉnh duỗi tay hứng một mảnh bông tuyết. Bởi vì mới từ Ngự Thư Phòng ấm át ra ngoài, trên người ấm áp, hoa tuyết nhỏ tức khắc hòa tan thành bọt nước.

Phạn Âm vội bung dù trúc, tiến lên cười nói: “Tư tịch đừng đùa, gió đầu đông, bị đông lạnh thì không còn vui đâu.”

“Đi đi.” Trưởng Tôn Hi kéo mũ choàng vào trên đầu, lại nhận lò sưởi tay từ trong tay tiểu cung nữ, đôi tay ôm, sau đó thật cẩn thận xuống bậc thang. Hôm nay nàng mặc một cái áo choàng màu hoa hồng viền lông, áo choàng may thật khéo, bọc khuôn mặt nàng càng thêm nhỏ xinh, chỉ lộ ra một đôi mắt vừa xinh đẹp, vừa sáng long lanh.

Một đường trở về, càng đi gió tuyết càng thêm lớn.

Trưởng Tôn Hi đi đến chỗ cửa tròn, dừng lại xoay người, nói cùng Phạn Âm : “Gió tuyết quá lớn, làm cho lông mi ta dính đầy bông tuyết, đường cũng thấy không rõ nữa. Đến phía sau cửa tránh một chút đi, chờ ta gỡ bông tuyết trên lông mi……”

Lời còn chưa dứt, phía sau cửa bỗng nhiên vang lên một trận tiếng bước chân đi nhanh về hướng này.

“Phanh!” Bất chợt, một tiểu thái giám hoang mang r·ối l·oạn bỗng nhiên nhảy lại đây, vừa lúc đụng vào người Trưởng Tôn Hi! Tiểu thái giám như hoảng sợ, liên tục lui về sau, thế nhưng vì trơn trợt liền té ngã trên mặt tuyết.

Phạn Âm khiển trách nói: “Đi đường sao vậy? Đụng vào người Trưởng Tôn tư tịch rồi, còn không mau bồi tội?!”

Tiểu thái giám cúi đầu không hé răng, như là sợ hãi.

Trưởng Tôn Hi nhìn vóc người hắn rất là mỏng manh, màu da lại trắng, có vẻ hơi suy nhược, thoạt nhìn tuổi cũng tương đối nhỏ, cho nên xua tay nói: “Thôi, cũng không có gì đâu.”

Tiểu thái giám kia đột nhiên ngẩng đầu lên.

Trưởng Tôn Hi không khỏi thở nhẹ, “A! Ngươi……”

Thiếu niên thanh nhã tuấn mỹ trước mặt, một khuôn mặt tuyết trắng không mang theo bất kỳ tỳ vết nào, như bạch ngọc dương chi thượng đẳng, lại thuần khiết như hàn băng. Dưới ánh nắng, lại hơi hơi trong suốt, phảng phất như chạm vào sẽ có khả năng bị vỡ nát, khiến người nói chuyện cũng không dám lớn tiếng.

Mà giờ phút này, hắn nhẹ nhàng cắn môi, như là vừa rồi té đau vẫn đang nhịn đau.

Con ngươi như mặc ngọc đen nhánh sáng ngời, khiến cho da thịt hắn càng thêm trắng, trên lông mi còn treo nước mắt, như là thủy tinh vỡ, trong suốt lập lòe.

Thiếu niên tuấn mỹ như thế, người nhà cư nhiên nhẫn tâm đưa vào cung làm thái giám? Trưởng Tôn Hi cảm thấy thật là đáng tiếc, giọng nói không tự kìm hãm được nhu hòa hơn, duỗi tay kéo hắn, “Mau đứng lên đi, đừng ngồi trên nền tuyết lạnh bệnh hỏng ngươi.”

Tiểu thái giám cau mày đứng lên.

Trưởng Tôn Hi nhìn giọt nước mắt thật nhỏ trên lông mi hắn, nhịn không được có chút buồn cười, “Còn không phải chỉ là ngã xuống đất sao? Ngươi sao lại rớt nước mắt như cô nương rồi.”

Tiểu thái giám tức khắc đỏ mặt, bực nói: “Ta mới không phải cô nương!”

Thanh âm thanh thúy dễ nghe như chim hoàng oanh xuất cốc.

Trưởng Tôn Hi không khỏi ngẩn người, tinh tế đánh giá hắn, nhịn không được hỏi: “Bộ dáng ngươi tốt như vậy, thanh âm cũng tốt, sao không đi Tư Nhạc Tư? Thật là đáng tiếc cho giọng nói hay như thế.”

Tiểu thái giám căm giận trừng nàng, không nói.

Trưởng Tôn Hi nhìn buồn cười, chỉ thấy hắn tuổi còn nhỏ, vừa rồi bị mình chê cười nên bực. Cho nên vẫy tay kêu tiểu cung nữ phía sau, vừa vặn sáng hôm nay có nữ quan hiếu kính một hộp điểm tâm. Mình cũng không thích ăn loại điểm tâm khô khốc này, thuận tay đưa cho tiểu thái giám, “Đừng khóc, điểm tâm này cho ngươi ăn.” Sau đó vẫy tay, kêu bọn người Phạn Âm rời đi.

Tiểu thái giám ở phía sau thở phì phì, hô: “Ê! Ta thật sự không có khóc……”

Gió lớn tuyết lớn, bao phủ giọng nói hắn trong gió tuyết.

Thân ảnh ôn nhu lả lướt sớm đã đi xa.

Trong lòng hắn có chút tức giận, cúi đầu nhìn hộp điểm tâm trong tay, muốn ném, cuối cùng lại không nỡ ném. Bởi vì từ nhỏ thân thể đã yếu đuối, rất nhiều thứ mẫu thân đều không cho ăn, này không cho ăn, kia không thể ăn, cơ hồ là ăn cháo trắng rau xào lớn lên, cho nên cơ thể mới đơn bạc suy nhược như thế.

Kỳ thật ngày thường cũng muốn nếm thử món khác, chính là không có cơ hội.

Hắn cúi đầu mở hộp ra, bên trong nằm bốn cái bánh điểm tâm tinh tế nhỏ xinh, bẻ ra một cái hoa hồng nhân đường phèn, ngửi vào vừa thơm lại vừa ngọt. Loại đồ này, mẫu thân biết nhất định sẽ nói mình không tiêu hoá được, không cho ăn, mình cũng chỉ có thể thử một chút.

Cái này có ngọt không? Mỗi ngày uống nhiều thuốc như vậy, đang muốn ăn loại đồ ăn vừa ngọt vừa ngậy đây.

Hắn nhẹ nhàng cắn một miếng, quả nhiên……, đúng thật là ngọt ngào xuống tận đáy lòng.