*Diện thánh: gặp vua
Nam Cung ma ma nghe vậy sắc mặt trắng bệch.
Phải biết rằng, Hoắc quý phi trong hậu cung được chuyên sủng nhiều năm. Bạch hoàng hậu lại chết rồi, hoàng quý phi không quản chuyện hậu cung, cho nên, trên thực tế nàng chính là chủ của lục cung. Ngày thường bừa bãi ương ngạnh không cần nhiều lời, bằng không, sao một đứa con nuôi như Sở vương lại khinh cuồng như thế? Theo lý thuyết, nàng muốn truyền Trưởng Tôn Hi thì bảo một tiểu cung nữ đi là được rồi, sao lại dùng tới tâm phúc Hoa Nô? Chỉ sợ phiền toái không nhỏ.
Ngược lại, sắc mặt Trưởng Tôn Hi rất bình tĩnh, mỉm cười nói: “Được, vậy đi thôi.” Sau đó kéo Nam Cung ma ma, nhanh chóng nói vài câu bên tai nàng, cẩn thận dặn dò, mới cùng tiểu cung nữ đi ra ngoài.
Nam Cung ma ma nhẹ nhàng gật đầu, không lên tiếng.
Trưởng Tôn Hi biết mình sắp đến “Hồng Môn Yến”, lại không có cách nào cự tuyệt, liền muốn tận lực kéo dài thời gian. Cho nên khi ra cửa xuống bậc thang, cố ý “Ai da” một tiếng, sau đó ngồi xổm người xuống che lại mắt cá chân, “Ui, đau……, chân ta... ui.”
Hoa Nô nhìn nàng một cái, hỏi cũng không hỏi, liền vẫy tay kêu một chiếc kiệu lại đây. Hai cung nữ tiến lên đỡ nàng, “Trưởng Tôn nữ quan, nhanh lên kiệu ngồi thôi.”
Trưởng Tôn Hi thật không có biện pháp.
Xem tư thế của các nàng, cho dù mình lập tức té xỉu, cũng sẽ bị người nâng đi. Chỉ có thể khập khiễng lên kiệu, lúc được các tiểu thái giám nâng lên, nhịn không được quay đầu lại liếc nhìn Nam Cung ma ma một cái, hy vọng nàng có thể nhanh lên.
Nhưng mà ra đến cửa lớn nơi các nữ quan đang ở, mới phát giác tình hình chung quanh có chút không đúng.
---- rõ ràng đang bị giới nghiêm.
Có ý gì đây? Hoắc quý phi đây là cố ý cho người canh, không cho Nam Cung ma ma đi báo tin? Vậy phải làm sao bây giờ? Phó Trinh sẽ biết tình huống bên này sao? Chiêu Hoài Thái Tử cùng Thái Tử Phi lại có an bài khác không?
Trưởng Tôn Hi ngồi trên kiệu cao cao, trong lòng rối loạn cồn cào
Sắc mặt Hoa Nô bình tĩnh dẫn đường phía trước. một đường đi, một đường vòng, vào mười mấy cái cửa lớn lớn bé bé, lại có rất nhiều lần kiểm tra lệnh bài, cuối cùng cũng tới chỗ Hoắc quý phi.
Đại điện Ngọc Túy cung cao mà không rộng, rường cột chạm trổ, kim bích huy hoàng, cao cao trên xà nhà miêu tả chim loan vờn mây năm màu, hiển lộ thân phận tôn quý của chủ nhân nơi này. Thâm cung sâu thẫm khóa bằng màn ngọc, vải lụa tầng tầng che lấy dung nhan xinh đẹp, một đường đi vào, ánh vào mi mắt, đều là cảnh tượng hoa đoàn cẩm thốc*.
*hoa đoàn cẩm thốc: sắc màu rực rỡ; rực rỡ gấm hoa
Cuối cùng, kiệu ngừng bên ngoài một rèm châu thủy tinh màu tím nhạt, Trưởng Tôn Hi được người đỡ xuống.
Hoa Nô hồi bẩm nói: “Quý phi nương nương, Trưởng Tôn nữ quan đã tới.”
Phía sau bức rèm che, sau bức bình phong gỗ tử đàn, truyền ra một giọng nữ lạ lẫm, “Tiến vào đi.” Thanh âm kia lười biếng mà mềm mại, làm người nghe xong, không tự kìm hãm được mà tâm tình cũng mềm mại sung sướng theo.
Chính là trong lòng Trưởng Tôn Hi hiểu rõ, Hoắc quý phi……, tuyệt đối không phải một nữ nhân ôn nhu lương thiện.
Đi vào hành lễ, “Thỉnh an Quý phi nương nương.”
Hoắc quý phi cười nhạt nói: “Ngẩng đầu lên, để bổn cung nhìn kỹ một chút.”
Quy củ trong cung, nô tài không thể nhìn thẳng chủ tử.
Trưởng Tôn Hi chậm rãi ngẩng đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, buông mi mắt xuống, không tùy tiện đánh giá Hoắc quý phi. Chỉ có dư quang khóe mắt, quét đến nửa cái đuôi dài của loan bào sắc hồng, tầng tầng lớp lớp, bên ngoài còn có một lớp vải the mỏng cùng màu, thoạt nhìn ung dung hoa mỹ phi phàm.
Ngay sau đó, đột nhiên trong lòng giật mình!
Bên cạnh Hoắc quý phi, thế nhưng nhìn thấy nửa cái trường bào nam tử màu tím sáng,…… Là Sở vương! Hắn cũng ở Ngọc Túy cung? Chẳng lẽ trước đó mình xem thường hắn, ----- kinh động hai vị thượng cung đại nhân, gọi mình trở về, cũng là bút tích của hắn? Trong lòng ngờ vực không thôi.
Mà giờ phút này, trong mắt Hoắc quý phi cũng lộ ra vài phần giật mình.
Không phải kinh hách, mà là kinh diễm.
Đứng ở giữa đại điện bên dưới là một thiếu nữ trẻ, ước chừng mười bốn, mười lăm tuổi, một bộ cung trang nữ quan áo xanh lá váy trắng tầm thường, lại được nàng mặc ra ý vị thanh thủy xuất phù dung. Chỉ thấy mặt mày nàng như tranh, tóc dài như mây, một khuôn mặt hoàn mỹ tinh xảo như cánh hoa sen, nhỏ xinh, non mềm, làm người không tự kìm hãm được sinh lòng thương tiếc.
Mình là nữ tử mà cũng có cảm nhận như vậy, huống chi nam nhân?
Sườn mặt Hoắc quý phi nhìn về phía con nuôi, giương khóe miệng lên, “Vị này……, mới là người ngươi muốn đoạt tới tay đi?” Đã sớm cảm thấy Nguyễn Lục Nhi không thích hợp, về chút tư sắc đó, sao lại được đứa con nuôi hàng năm lăn lộn trong bụi hoa coi trọng? Hừ, hắn còn sợ mình biết, dùng một chén thuốc câm chặn họng Nguyễn Lục Nhi.
“Mẫu phi thật là tuệ nhãn như thần.” Ân Thiếu Hạo trường thân ngọc lập đứng bên cạnh dưỡng mẫu, đầu đội xích kim quan, thân mặc bộ trường bào đoàn long màu tím nhạt, bởi vì bộ mặt thanh tuấn không thể bắt bẻ, khóe miệng lại mỉm cười, cho nên thật là cảnh đẹp ý vui. Mặc dù giờ phút này đang bồi tội, khom lưng khom người, cũng vẫn là phong thái thong thả ung dung.
“Nói đi.” Hoắc quý phi hừ lạnh một tiếng, “Rốt cuộc chơi kiểu gì đây?”
“Cũng không có gì.” Ân Thiếu Hạo thấp đầu, cười trừ nói: “Chỉ là thấy bộ dáng nàng tốt hơn người khác một chút, muốn giữ lại bên người, nhưng lại nghe nói là biểu muội Thái Tử Phi, không dám tùy tiện hành sự. Cho nên tìm Nguyễn Lục Nhi trước, nghĩ là……, ngủ trước với Nguyễn Lục Nhi, sau đó nàng ta cũng có thể giúp đưa đồ, truyền lời gì đó.”
“Thật có tiền đồ!” Hoắc quý phi phỉ nhổ, “Biểu muội Thái Tử Phi ngươi cũng không dám xuống tay? Làm mất công đến thế? Lăn lộn nửa ngày, thịt mỡ vẫn chưa rơi xuống tay.”
“Nhi tử quá mức cẩn thận.” Ân Thiếu Hạo đạt tới trình độ mặt không đỏ, tim không đập, biểu tình không chút nào giả dối, thậm chí còn toát ra một tia ngượng ngùng, “Nguyễn Lục Nhi kia lại si tâm vọng tưởng, một hai phải buộc nhi tử phong nàng làm phu nhân, nhi tử bực, lại sợ nàng lộ chuyện ra ngoài, cho nên liền……, cho người đổ thuốc câm cho nàng.”
Trưởng Tôn Hi ở dưới nghe hắn nói hươu nói vượn, không khỏi nhíu mày lại.
Sở vương đây là nói rõ, biết mình không dám nói ra chân tướng, ít nhất không dám nói với Hoắc quý phi! Nói như thế nào? Chẳng lẽ nói cho Hoắc quý phi biết mật đạo gì đó, Phần Quốc trưởng công chúa có âm mưu gì đó? Trừ phi mình thật sự ngại mạng quá dài.
Bất quá thật kỳ quái, mẫu tử bọn họ nói mấy việc này trước mặt mình, có phải cũng quá không kiêng dè hay không? Chẳng lẽ không sợ mình nói ra ngoài? Hay là……, Hoắc quý phi đã bừa bãi đến mức có thể trực tiếp truyền nữ quan, rồi tùy tiện đánh chết?! Tay túm thành quyền, trong lòng bàn tay hơi hơi sinh ra một tầng mồ hôi lạnh.
---- Hoắc quý phi và Sở vương quả thực vô pháp vô thiên!
Trong lòng mặc niệm, Đông Cung bên kia cần phải hành động mau một chút, đừng chờ đến lúc nhặt xác mình.
“Trưởng Tôn nữ quan.” Hoắc quý phi đột nhiên ngừng nói chuyện với Sở vương, nhìn về phía nàng, khóe miệng mỉm cười nói: “Sở vương coi trọng ngươi, đó là phúc khí ngươi tu luyện mấy đời mới có được. Ngươi đã là biểu muội Thái Tử Phi, bổn cung cũng không ủy khuất ngươi, phong cho ngươi làm phu nhân Sở vương.” Nàng ý vị thâm trường hỏi: “Ý của ngươi như thế nào?”
Phu nhân?! Trưởng Tôn Hi nghe vậy cả kinh, không khỏi ngước mắt.
Đúng lúc đối diện với ánh mắt vui sướng khi người gặp họa của Hoắc quý phi, cùng khóe miệng lộ ra ý cười ái muội của Sở vương, tâm tư vừa chuyển, thực mau hiểu ra. Khó trách bọn họ nói chuyện không e dè, đây là đã hạ quyết tâm để mình “đáp ứng làm phu nhân Sở vương”, sau đó trực tiếp đem gạo nấu thành cơm, hết thảy nước chảy thành sông.
Đến lúc đó mình đã mất danh tiết, ngoại trừ cùng hắn, cũng chỉ có chết.
“Như thế nào?” Hoắc quý phi cười hỏi: “Ngươi không muốn? Chẳng lẽ Sở vương còn không xứng với ngươi?”
“Có nguyện ý hay không, nô tỳ không dám nói.” Trưởng Tôn Hi trả lời: “Nô tỳ là do phủ Phần Quốc trưởng công chúa nuôi lớn, mợ và cữu cữu là song thân của nô tỳ, hôn nhân đại sự, tự nhiên là muốn nghe các trưởng bối quyết định.” Thứ nhất mượn uy Phần Quốc trưởng công chúa áp thử, thứ hai tận lực kéo dài thời gian, hy vọng người Đông Cung kịp lại đây giải cứu.
Hoắc quý phi “phụt” cười, “Ngươi còn thật sự nhận thân thích a.”
Ân Thiếu Hạo cũng cười, “Bổn vương biết ngươi đang đánh chủ ý gì.” Ánh mắt hắn thanh triệt lạnh thấu xương, dường như có thể hiểu rõ hết thảy, “Nói cho ngươi biết, Thái Tử điện hạ là một người giữ mình trong sạch, phàm là nữ nhân có liên quan đến bổn vương, hắn đều sẽ không ra mặt cứu giúp.” Khóe miệng hơi cong, “Ai bảo thanh danh bổn vương không tốt lắm chứ.”
Ánh mắt Trưởng Tôn Hi lập loè, lại rũ mi xuống.
Tuy rằng sắc mặt bình tĩnh, lại không kiềm chế được tin vài phần.
Đích xác, Chiêu Hoài Thái Tử cũng không tiện trực tiếp ra mặt. Giống lần trước khi ở Đông Cung, Chiêu Hoài Thái Tử không phải đã nói, không muốn nháo ra lời đồn tranh giành nữ nhân cùng Sở vương sao? Còn Phó Trinh, nàng chỉ là một tư nhạc sao có thể đối kháng cùng Hoắc quý phi? Thái Tử Phi tuy rằng có thể cứu mình ra ngoài, nhưng……, chỉ sợ không còn kịp rồi.
Quả nhiên, Ân Thiếu Hạo xoay người liền nói: “Mẫu phi, nhi tử mang nàng ra sau trò chuyện.”
Nói chuyện? Là “thẳng thắn thành khẩn” nói chuyện sao? Tiếng lòng Trưởng Tôn Hi nhắc nhở.
Không nói Sở vương thật sự làm gì mình, cho dù không có, nhưng trai đơn gái chiếc cùng ở một phòng, sao có thể biện giải? Tuy rằng mình sẽ không tự sát vì trong sạch, nhưng không có trong sạch, ---- cùng với nhận hết tra tấn đến chết trong tay Sở vương, cũng chỉ còn lại lựa chọn tự sát mà thôi.
“Được thôi.” Hoắc quý phi nhẹ nhàng cười, “Đi đi, phòng cũng dọn dẹp xong cho các ngươi rồi.”
Trưởng Tôn Hi giống như sợ hãi, mềm nhũn ngồi dưới đất.
Nàng có chút không thể không lo, ---- đối với người trên cao, đối với quyền lực tuyệt đối, tâm tư, tính kế cùng mưu trí vốn có, đều hoàn toàn không sử dụng được. Chỉ là bản năng, muốn tận lực kéo dài một chút thời gian, hy vọng kỳ tích xuất hiện! Chỉ mong Đông Cung đã sớm an bài người chú ý đến viện các nữ quan ở, nhìn thấy mình bị người của Hoắc quý phi gọi đi mất.
Nói cách khác, mạng nhỏ phỏng chừng thật sự bị chơi mất rồi.
Ân Thiếu Hạo tiến lên dắt tay nàng, cười nói: “Đi thôi.”
Trưởng Tôn Hi ra sức vung, muốn làm mình thoát khỏi ma trảo ghê tỏm, ai biết đối phương sức lực vừa ổn vừa lớn, không chỉ không ném ra được, mà còn vì lực tác dụng ngược, té ngã về trước trên người hắn.
“Ha ha.” Ân Thiếu Hạo cong vòng eo nhìn về phía nàng, miệng cố ý chọc giận nàng cười nói: “Không nghĩ tới, Trưởng Tôn nữ quan còn là người tính tình nôn nóng, nhanh như vậy đã muốn nhào vào trong ngực.” Xoa xoa tóc đen như mây trên thái dương, sau đó để sát vào cười nói: “Ngươi yên tâm, bổn vương nhất định sẽ yêu thương ngươi thật tốt.”
Trưởng Tôn Hi ngẩng gương mặt trắng thuần như ngọc, gằn từng chữ một nói: “Người tiện, tất có trời diệt!”
“Ha ha.” Hoắc quý phi nghe vậy cười ha hả, hết sức vui mừng.
“Ngươi……!” Ân Thiếu Hạo chưa bao giờ bị người nhục mạ tận mặt, cho dù lòng dạ hắn khôn lường, đột nhiên nghe thấy, cũng không khỏi bị nghẹn một hơi. Nhưng cảm xúc bình phục thực mau, cũng gằn từng chữ một nói: “Ha hả, bổn vương thích tính tình đanh đá này của ngươi.”
Hoắc quý phi cười một trận, phất tay nói: “Được rồi, đừng làm trò ve vãn trước mặt bổn cung, mau đi đi.”
Trưởng Tôn Hi tự nhiên không chịu đi.
Ân Thiếu Hạo nơi nào chịu nàng? Giống như lần trước ở mật đạo, cúi người khom lưng vớt, nhẹ nhàng ôm nàng lên, như ôm một mảnh lông chim vào trong ngực.
Trưởng Tôn Hi bị hắn vòng chặt trong ngực, thử giãy giụa, nhưng căn bản tránh thoát không được.
Hai người dán thật sự chặt, không chỉ có thể thấy rõ chiếc cằm duyên dáng của hắn, ngửi được mùi hương trầm thủy trên người hắn, còn có thể ngầm cảm nhận được nhịp tim hắn đập. Thậm chí trong khi vặn vẹo giãy giụa, bị hình thêu trên người hắn cọ vào mu bàn tay, sinh ra một mảnh nóng rát.
Ân Thiếu Hạo căn bản mặc kệ nàng, ôm nàng, sải bước xuyên qua rèm châu thủy tinh. Trên tay ôm càng chặt hơn một ít, cúi đầu, ngoài miệng uy hiếp: “Đừng nhúc nhích! Bằng không ngã xuống đau, cũng đừng có khóc.”
Khóc con bà ngươi! Trưởng Tôn Hi trong cơn giận dữ, hận không thể một kiếm giết chết hắn! Lột da rút gân người trước mặt này, nghiền xương thành tro, làm hắn rơi vào mười tám tầng địa ngục, vĩnh thế không được siêu sinh!
Đáng tiếc đáy lòng mắng, lại thay đổi không được bất kỳ hiện trạng nguy cấp nào.
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Chờ vào phòng, đóng cửa lại, Ân Thiếu Hạo hung hăng ném mạnh nàng lên trên giường, không đợi nàng chạy, liền dùng đai lưng trói chặt đôi tay nàng, cột vào cây cột trên đầu giường. Bản thân cúi người ngồi xuống bên cạnh, giương mỏng môi lên, “Ngươi tính tình hung hăng, lại thích cào người như mèo, như thế này lại thành thật hơn chút.”
Đôi tay Trưởng Tôn Hi bị trói chặt, chạy không thoát, biết mình xoắn qua xoắn lại bất quá chỉ là một hồi chê cười, cho nên chỉ lạnh lùng trừng mắt hắn, con mắt sáng, như là bùng lên ngọn lửa phẫn nộ không ngừng nhảy nhót.
“Ha hả.” Ân Thiếu Hạo vừa cười, vừa chơi trò mèo vờn chuột, “Tức giận? Lần trước ngươi vừa đá vừa cắn bổn vương, còn hất nước trà vào bổn vương, muốn tức giận……, tựa như không tới lượt ngươi.”
Trưởng Tôn Hi cắn cắn môi, “Vậy……, ngươi muốn giết ta sao?” Bộ dạng rất là căm giận, lại ủy khuất, trên thực tế trong lòng gấp đến độ không được, chỉ nghĩ nói thêm mấy câu, kéo thêm chút thời gian.
Ân Thiếu Hạo cười nói: “Ngươi ngoan ngoãn, làm nữ nhân của bộ vương thì sẽ không giết ngươi.”
Vốn dĩ không tính lại tìm nàng, xương cứng như đá, lại quật cường, lại còn nhiều thứ khác nữa, nhưng Hoắc quý phi cho rằng đã phát hiện tâm tư của mình, một hai phải nháo như vậy, cho nên cũng đành phải diễn chung một trận náo nhiệt. Dù sao nháo lớn, phía trước có Hoắc quý phi cùng Phần Quốc trưởng công chúa đối kháng, trong vương phủ của mình bất quá là nuôi thêm một nữ nhân mà thôi.
“Như thế nào?” Nghĩ như vậy, duỗi tay trượt trên mặt nàng một chút.
Trưởng Tôn Hi theo bản năng rụt rụt về sau, quay mặt đi, tự trấn định nói: “Ngươi đừng như vậy, cho dù……, cho dù ngươi thật sự muốn ta làm phu nhân của ngươi, cũng nên quang minh chính đại.” Ý đồ làm hắn dừng lại, “Ngươi mang ta về vương phủ trước đã.”
Ân Thiếu Hạo nơi nào sẽ làm theo ý nàng? Cười cười, “Không nóng vội, chờ lát nữa sẽ đưa ngươi về vương phủ.” Miệng nói, sau đó đưa lên cánh tay non mềm trắng trẻo, tiến đến bên miệng, “Lần trước ngươi cắn bổn vương một cái, nhớ không?” Hắn chuyển tay qua, trên mu bàn tay còn giữ vết sẹo dấu răng nhàn nhạt.
Trưởng Tôn Hi đương nhiên sẽ không quên.
Ân Thiếu Hạo lại cười, “Còn có mỗi lần ngươi nhìn thấy bổn vương đều không nhớ rõ, luôn quên mất, như vậy tựa hồ có chút không tốt.”
Không tốt? Trưởng Tôn Hi không rõ ý tứ hắn.
Ân Thiếu Hạo cười nói: “Ngươi cho bổn vương một ký hiệu, bổn vương cũng cho ngươi một cái.”
Hắn hung hăng cắn một cái xuống!
“A!!” Trưởng Tôn Hi đau đến nước mắt lưng tròng, muốn giãy giụa rút tay nhưng rút không ra, chỉ có thể trơ mắt, nhìn máu tươi từ mu bàn tay chảy xuống. Nàng không ngừng hít khí lạnh, cắn răng căm hận nói: “Ngươi……, tên biến thái!” Loại thời điểm này, đã hoàn toàn không có lý trí chờ đợi tiếp, chỉ muốn đồng quy vu tận với người trước mắt!
nhamy111: pà mịa, tên Sở vương này mà là na9 chắc phải cho hắn truy thê dài mấy chục chương mới đã cái nư tui, đọc mà tức à 😡
“Biến thái? Ha hả……” Khóe môi Ân Thiếu Hạo dính máu tươi, khiến khuôn mặt vốn tuấn mỹ của hắn, mang ra vài phần yêu dị tà khí. Đôi con ngươi vốn đen nhanh như mặc ngọc, cũng lây dính màu đỏ tươi, nóng rực bức người, như là lửa lớn tràn ngập đầy trời, bao phủ hai người bên trong một mảnh hồng quang.
Hắn cười ha hả, “Ngươi tới ta đi, mới là chuyện tốt ân ái triền miên.”
Trưởng Tôn Hi đau đến nhắm chặt mắt, lại không muốn làm nước mắt rơi xuống, mở to miệng hút khí, mảnh lông mi dài như cánh bướm đang run rẩy. Có giọt nước mắt trong suốt thật nhỏ treo trên đó, phảng phất như thủy tinh, làm khuôn mặt nàng như được tinh quang điểm xuyết, có vẻ đẹp lộng lẫy tuyệt mỹ.
Ân Thiếu Hạo giương khóe miệng lên đánh giá nàng.
Nàng đang sợ hãi, nhưng lại nỗ lực tự trấn định mình. Ánh mặt trời mùa đông lạnh lẽo bên ngoài rơi vỡ vào trong, như bụi phấn vàng, vụn vặt dừng trên da thịt nàng trắng nõn, phác họa ra một vòng sắc vàng nhàn nhạt.
Đôi môi hồng nhuận nghiêng nghiêng như đóa hoa, hơi hơi mở ra, như đang lặng yên mời gọi.
Bản năng nam nhân, làm hắn không tự kìm chế được cúi đầu hôn xuống.
Trưởng Tôn Hi đang đau đến hít ngược khí lạnh, đột nhiên bị người bịt môi, dị vật xâm nhập, giật mình há mồm ngược lại làm hắn càng thêm dễ dàng công thành đoạt đất. Ân Thiếu Hạo tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, ---- tuy rằng hắn không phải thật sự háo sắc như lời đồn, nhưng nữ nhân qua tay cũng không ít, nếu không sao lại có thanh danh phong lưu bên ngoài.
Hương thơm xử nữ, thiếu nữ mềm mại, còn có hương vị thanh ngọt làm người say mê kia.
Trong nháy mắt, Ân Thiếu Hạo thật sự có chút động tình.
Hắn muốn nhấm nháp càng nhiều, mút vào càng sâu, cho đến khi……, đầu lưỡi truyền đến một trận đau nhức! Nháy mắt tiếp theo, trong khoang miệng nhanh chóng tràn ngập mùi máu tươi, làm nụ hôn triền miên vốn phải kiều diễm, lại biến thành cơn giận dữ!
Khuôn mặt Trưởng Tôn Hi trong trẻo tựa như miếng ngọc trong suốt, khóe môi lại nhuộm một chút màu đỏ tươi, khiến cho nàng diễm quang chiếu người.
“Ngươi……” Ân Thiếu Hạo che lại máu tươi chảy ròng trong miệng, giận tím mặt nói: “Tiện tì! Thật không biết xấu hổ!” Duỗi tay bắt lấy vạt áo mềm mại của nàng, sắp dùng sức xé nát, ---- chờ khi nàng trần truồng lỏa thể, uyển chuyển ngâm nga nằm dưới thân mình, xem nàng còn dám bừa bãi với mình nữa không?!
“Sở vương điện hạ! Sở vương điện hạ!” Bên ngoài truyền đến âm thanh tiểu thái giám nôn nóng, vội vã nói: “Hoàng Thượng có chỉ, truyền Trưởng Tôn nữ quan đi Thái Cực Điện một chuyến……”
Ân Thiếu Hạo vốn muốn đánh chết tên nô tài kia, đợi cho nghe rõ nửa đoạn sau, không khỏi ngẩn ra, “Phụ hoàng?” Hắn kinh ngạc vô cùng nhìn về phía giai nhân trước mắt, ---- ánh mắt vốn như chứa ngọn lửa phẫn nộ, bây giờ toàn là không thể tin, phụ hoàng sao lại triệu kiến nàng? Quả thực không thể tưởng tượng!
Hoàng đế truyền triệu mình?! Trưởng Tôn Hi kinh hãi quên mất thở dốc.
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***