Ngự Tiền Mỹ Nhân

Chương 50: Chuyện Trong Kinh




Đến tờ mờ sáng, rốt cuộc Thẩm Huyền Ninh cũng hết bận rộn. Y nhìn canh giờ, thấy còn tranh thủ ngủ được một lát mới tới giờ thượng triều, bèn vào tẩm điện nghỉ ngơi.

Tô Ngâm thức nguyên đêm với y cũng bị túm lên giường, nàng tính chạy nhưng y đè nàng xuống, tháo hết trâm cài đầu của nàng: “Ngủ ở đây đi, lát nữa trẫm phải thượng triều, nàng cứ yên tâm mà ngủ.”

Tô Ngâm chớp chớp mắt: “Vậy Hoàng thượng cũng mau ngủ đi, còn nói nữa lãng phí thời gian đấy.”

Y cười cười đồng ý, nhắm mắt lại. Tô Ngâm bấy giờ mới yên tâm chợp mắt, hai người nhanh chóng ngủ say.

Sau canh ba, Phùng Thâm tới gọi Thẩm Huyền Ninh dậy. Tô Ngâm nghe thấy tiếng động nhưng mắt cứ díu lại, cứ thế ngủ tiếp.

Trên triều, trước khi Sở Tễ vào chầu đã nhận được tin báo, biết nhà họ Hồ không nắm được lợi thế gì để chèn ép triều đình. Trong buổi triều, chàng dâng tấu, nói mấy ngày trước trong kinh thành xuất hiện nạn trộm cướp.

Thẩm Huyền Ninh hùa theo hỏi chàng, trộm cướp như thế nào? Sở Tễ bắt đầu miêu tả sống động như thật.

Chàng nói, chính mình theo lệ thường tới quân doanh luyện binh, hôm đó về trễ, cũng không dẫn theo cấp dưới.

Khi chàng tới cách phủ không xa, đột nhiên có một đám cướp lao ra, cả bọn ai nấy đều bịt mặt, gào thét đòi cướp tiền của, may mà chàng có võ nghệ nên mới thoát thân được.

Chàng còn tiện thể nói thêm một câu: “Trong số đó có một tên rất giỏi sử dụng binh khí, không rõ là vuốt sắt hay móng thép. Lúc ấy thứ kia chém tới, may mà thần né kịp mới không bị mù, nhưng trên cổ lại bị thương.”

Chàng ta vừa nói đến đây, đám triều thần mấy ngày nay vẫn thắc mắc về vết thương trên cổ chàng không hẹn mà đều cúi gằm mặt, trong bụng nghĩ: Xin lỗi, đã hiểu lầm ngài.

Thẩm Huyền Ninh nhịn mãi mới không cười thành tiếng, làm mặt lạnh hỏi: “Chuyện đã xảy ra ba ngày sao hôm nay mới bẩm?”

Sở Tễ lạy rồi nói: “Thần vốn thấy không cần nhắc tới, cứ sai cấp dưới đi bắt người là được. Ai ngờ đã nhiều ngày mà lại không tìm được chút manh mối nào, nghĩ chuyện có điều kỳ lạ nên thần mới không dám không bẩm.”

Thẩm Huyền Ninh lại tiếp lời: “Kỳ lạ thế nào?”

“Thần ngẫm nghĩ thấy, một là binh khí kia không giống thứ đồ phổ biến ở Trung Nguyên. Hai là, xung quanh phủ của thần đều là nhà của mệnh quan triều đình, không có bá tánh bình thường sinh sống, đám cướp thông thường nào dám gây án ở đó. Thần nghi ngờ mục đích của bọn chúng vốn không phải vì tiền.”

Chàng dứt lời, cả triều ồ lên.

Sở Tễ vừa đánh trận trở về. Tuy nói trận này không lớn, mấy tên thổ ty đều bị xử lý gọn ghẽ, song nếu chúng không sợ chết tới trả thù hoặc tới thăm dò tình hình cũng không phải là chuyện không thể.

Vì thế, Thẩm Huyền Ninh chưa kịp lên tiếng, bộ Binh đã có người không đợi nổi mà mở miệng trước: “Tướng quân có nhận ra là ai không? Nếu ngấm ngầm tới đây…”

“Chuyện này thì ta không biết.” Sở Tễ cười một tiếng, nói qua loa, “Đêm tối trăng mờ, lại còn bịt mặt sao mà thấy rõ được? Có điều trông vóc dáng rất cường tráng.”

Trong triều bỗng chốc ồn ào hẳn lên, Thẩm Huyền Ninh tùy ý để bọn họ bàn tán một lúc lâu mới mở miệng xen vào: “Chuyện này đúng là không thể không đề phòng.”

Trong điện chợt lặng thinh. Thẩm Huyền Ninh ngừng lại một chút lại nói: “Gây thương tích cho mệnh quan lớn triều đình, nếu không điều tra rõ sẽ tổn hại thể diện đất nước. Truyền chỉ xuống, đóng cửa thành tra xét, nếu tra ra bất cứ manh mối gì, bộ Hình lập tức tới cung Càn Thanh bẩm báo.”

Thượng Thư bộ Hình vội vàng bước lên nhận chỉ, nghĩ ngợi rồi chần chờ nói: “Nhưng chuyện này đã qua ba ngày, nếu những kẻ kia đã rời kinh…”

“Nếu bọn chúng rắp tâm hại người không phải vì tiền tài thì khi chưa thành công sẽ không dễ dàng rời kinh như vậy. Còn nếu không phải…” Thẩm Huyền Ninh nhìn sang Sở Tễ.

Sở Tễ cười khổ thở dài: “Nếu thật sự chỉ là một đám cướp đường thì thần đành trách số mình xui xẻo.”

Cứ thế, kinh thành thuận lợi đóng cửa thành. Trong quá trình triều đình nghị luận, Hồ Kiêu đều có mặt nên không nhận ra có gì không ổn.

Hai ngày sau, Thẩm Huyền Ninh an bài chuyện điều tra nhà họ Hồ. Toàn bộ kinh thành lập tức lâm vào trạng thái căng thẳng.

Tuy y ra tay bất ngờ khiến Hồ Kiêu trở tay không kịp, nhưng nhà họ Hồ cũng không phải hạng dễ chơi, dù không kịp điều đám tư binh bên ngoài tới song trong phủ bọn họ vẫn còn không ít nhân mã.

Vì thế khắp các dinh thự của nhà họ Hồ đều xảy ra xô xát với quan binh, khó tránh khỏi cảnh đao kiếm tứ bề, máu chảy thành sông.

Nhưng vụ tranh giành quyền lực như thế luôn khiến con người ta khiếp sợ. Dân chúng nhất thời không dám ra đường, phố xá náo nhiệt bỗng trở nên vô cùng quạnh quẽ.

Trong cung, Thang Doanh Sương vì chuyện này mà thức trắng cả đêm, cha nàng là người phụ trách chuyện này, nàng sợ nhỡ may cha có điều gì sơ xuất.

Nhưng nàng cũng không dám tới cung Càn Thanh hỏi thăm, vừa nhìn từ xa đã thấy bên ấy đèn đuốc sáng trưng, nàng biết bây giờ Hoàng đế đang rất bận.

Thang Doanh Sương cứ nằm thao thức trên giường mãi, rốt cuộc chút kiên nhẫn cuối cùng cũng vơi hết trong bực bội, nàng không chịu nổi nữa, ngồi dậy vạch màn ra.

“Nương nương?” Một giọng nói vang lên ngay lập tức, Thang Doanh Sương chăm chú nhìn người đang cầm đèn đứng ngoài cửa, nhíu mày: “Hôm nay không phải ngươi làm ca ngày rồi à? Sao tối còn ở đây?”

Tống Vi đáp: “Nô tỳ thấy nương nương nhấp nhổm không yên nên trong lòng lo lắng, bèn đổi ca với người khác.”

“Ngươi thật có lòng.” Thang Doanh Sương cười cười, rồi lại mệt mỏi nằm xuống. Tống Vi nói: “Nô tỳ đi pha trà an thần cho ngài nhé?”

“Không cần.” Thang Doanh Sương chẳng còn tâm tư đâu mà uống nên lắc đầu từ chối. Nhưng Tống Vi vẫn đi pha một ly, để nguội một chút mới bưng vào.

Thang Doanh Sương thở dài, ngồi dậy nhận lấy ly trà.

Sau khi nàng uống một hớp trà an thần, liếc nhìn mép giường, ý bảo Tống Vi ngồi xuống. Tống Vi ngẩn người, hơi thấp thỏm ngồi xuống, Thang Doanh Sương nói: “Đợi chuyện nhà họ Hồ xong xuôi, bổn cung sẽ thả ngươi về nhà. Bổn cung biết người không phải người hồ đồ, ngươi nên nói rõ cho cha ngươi hay, đừng làm chuyện vớ vẩn nữa.”

Tống Vi nghẹn lời, rồi nói: “Nô tỳ không vội về nhà.”

“?” Thang Doanh Sương nhướng mày, “Nói gì thế hả? Ngươi ở trong cung, cha mẹ ngươi sẽ lo lắng. Với lại, ngươi đã tới tuổi gả chồng, mau về nhà thì hơn, đừng ở trong cung mà lỡ dở nhân duyên.”

“….. Nô tỳ ở cung Khôn Ninh chứ có phải phòng giặt đâu, trong nhà sao phải lo lắng.” Tống Vi ngập ngừng, dừng một lát, “Hơn nữa, nô tỳ cũng không muốn gả chồng.”

Không muốn gả chồng?

Ý nghĩ này quen thuộc tới mức khiến Thang Doanh Sương sửng sốt. Nàng bất giác đánh giá Tống Vi, Tống Vi cúi gằm mặt, lại nói: “Nô tỳ rất hâm mộ Đại cô cô, sống trong cung rất thoải mái, còn được nương nương thích.”

Thang Doanh Sương bỗng nhiên thấy ngạt thở, khiếp sợ nhìn Tống Vi một lúc lâu.

Sau đó, nàng rơi vào trạng thái luống cuống chưa từng có; “Ngươi… vừa nói gì?”



Ngoài cung, Sở Tễ cũng bận bịu cả ngày. Tuy chuyện này do Thang Thuật Nhân phụ trách, nhưng dù sao mấy việc bắt bớ vẫn đến tay chàng.

Thế lực của nhà họ Hồ không nhỏ, dinh thự trong kinh thành rất nhiều, chàng bận rộn từ hừng đông tới đêm khuya mới được về phủ, Vũ Trúc đứng chờ ở cổng thấy bóng chàng mới khe khẽ thở phào: “Ngài đã về rồi.”

Dứt lời, nàng đi theo chàng vào viện, vừa chuẩn bị nước rửa mặt cho chàng vừa lựa vài chuyện thú vị để kể. Nàng chủ yếu nhắc tới nữ nô Tây Tạng kia, tên đầy đủ của thị quá phức tạp nên bọn họ chỉ nhớ được hai từ cuối cùng là Trác Mã, mấy hôm nay đều gọi thị như vậy.

Thế là Sở Tễ nghe thấy nàng huyên thuyên: “Trác Mã đúng là thấy gì cũng lạ, hôm nay nô tỳ đi thả diều với thị, thị rất vui vẻ.”

“Trác Mã thích ăn đào, còn biết phát âm từ này đấy, còn nói rất chuẩn.”

“Hai hôm nay Trác Mã không lo lắng như trước nữa, cứ cười suốt, nô tỳ cảm thấy…”

Sở Tễ đang nằm nghỉ trên băng ghế nhỏ chợt mở bừng mắt, nhíu mày: “Sao cứ kể về thị mãi thế?”

Vũ Trúc ngây ra, quay đầu nhìn sang, chàng lại nói; “Nàng sao thế?”

Bọn họ đã ở bên nhau rất nhiều năm, hễ đối phương có điều khác thường thì người kia sẽ nhận ra ngay. Vũ Trúc bỗng sửng sốt, Sở Tễ xoa xoa huyệt Thái Dương, đứng lên đi về phía nàng: “Có chuyện gì xảy ra sao?”

“Không, không có…” Nụ cười của Vũ Trúc hơi cứng lại, cứ thế một lúc mới tiết lộ, “Nô tỳ chỉ nghĩ tướng quân thích thị nên mới kể chuyện về thị nhiều hơn…”

Nhưng trên thực tế, nàng cũng không rõ rốt cuộc vì sao mình làm thế, chẳng biết là vì muốn chàng vui hay là để mình tiếp thu sự thật chàng đã thích Trác Mã.

Nàng ở bên chàng đã lâu, lúc đầu là hầu gái, sau đó là thị thiếp.

Thân phận này, trong thâm tâm nàng hiểu rõ, dù được xem như có danh có phận cũng chẳng được xem là một danh phận đàng hoàng, sau này chàng sẽ có thê tử, sẽ nạp thiếp, nàng biết rõ tất cả những chuyện này.

Nàng vẫn luôn cảm thấy, những chuyện này chẳng có gì là không thể chấp nhận. Mấy năm trước khi chàng và Đại cô cô tâm đầu ý hợp, tâm trạng nàng rất bình tĩnh. Sau đó, vì sự tồn tại của nàng mà Đại cô cô trở mặt với chàng khiến nàng cảm thấy kinh ngạc.

Nhưng mấy hôm nay, đột nhiên nàng nhận ra không phải thế, nàng phát hiện mình thấy đau lòng khi chàng có người mới.

Mấy năm trước, vì nàng không thật sự có mối liên hệ nào với Đại cô cô nên sự tồn tại của người này vẫn luôn mơ hồ đối với nàng. Nhưng giờ đây, Trác Mã sống ở trong phủ, chàng chỉ cần cười với Trác Mã một chút cũng khiến nàng thấy đau khổ vô ngần, nàng bỗng lờ mờ hiểu ra vì sao hồi đó Đại cô cô lại có phản ứng mạnh đến vậy.

Thích một người, có lẽ chính là cảm giác như thế. Ích kỷ, ích kỷ tới mức khiến bản thân mình cũng ngạc nhiên.

Chuyện này nàng cũng không biết phải nói sao với chàng, lại càng không dám nghĩ tới chuyện chàng nghe xong sẽ phản ứng như thế nào.

Sở Tễ nhìn nàng không chớp mắt một lát rồi nói một câu: “Ta không thích thị.”

Thấy vẻ bất ngờ của Vũ Trúc, chàng chợt thấy buồn cười: “Ta chỉ cảm thấy thị rất thú vị, nhưng ngay cả tiếng Hán thị còn không biết, làm sao ta thích được?”

“Vậy thị…” Vũ Trúc nghẹn lời trong chốc lát, “Tướng quân ngài định…”

“Cứ nuôi thị trước đã, để thị học hỏi kiến thức về Trung Nguyên, sau này tìm một nhà đàng hoàng gả thị đi. Nàng để tâm đến chuyện này một chút, ta không rảnh lo chuyện đó.” Chàng hời hợt nói.

Vũ Trúc lập tức thấy vui vẻ, chợt dạ một tiếng rồi hành lễ với chàng, sau đó lại chuyên tâm múc nước ấm vào chậu cho chàng.

Sở Tễ ở cạnh, như suy tư gì đó mà nhìn nàng mấy lần, cuối cùng không nói gì, sau khi rửa mặt xong liền bảo nàng về phòng ngủ.



Trong một viện thuộc phủ Tông Nhân, Thẩm Huyền Tông nghe thái giám báo tin thì kinh hồn khiếp vía, một lúc lâu vẫn không thốt nên lời.

Đầu óc hắn trống rỗng, suy nghĩ rối tinh rối mù hết lên. Sau đó, hắn bỗng tỉnh táo lại.

“Nhị tiểu thư nhà họ Hồ đâu?” Hắn thấp thỏm bất an hỏi tên thái giám kia, “Hồ Tinh, Hồ Tinh thế nào rồi?”