Ngự Tiền Mỹ Nhân

Chương 45: Chuyện Triều Chính




Thẩm Huyền Ninh tưởng chuyện đổ thuốc đã êm xuôi, tới trưa mới phát hiện Tô Ngâm vẫn không bỏ mấy tấm vải trắng đi.

Y bèn thương lượng với Tô Ngâm, ai ngờ Tô Ngâm nói: “Hoàng thượng nhận sai là một chuyện, có chịu uống thuốc đàng hoàng hay không lại là chuyện khác, chuyện này thuộc trách nhiệm của nô tỳ, nên vải này nô tỳ không dễ dàng bỏ đi được.”

“…..Vua không nói chơi, trẫm sẽ không lừa nàng.” Mặt Thẩm Huyền Ninh đầy vẻ hối lỗi, y ngừng lại một chút, nói tiếp: “Hơn nữa nàng xem khắp phòng một màu trắng trông cứ như linh đường, chẳng may mắn gì cả.”

“Vậy nô tỳ sai người đổi thành màu vàng nhạt là được!” Tô Ngâm toan đi, bị y kéo lại: “Bỏ đi bỏ đi…”

Y thở dài một hơi: “Thế này nhé, sau này lúc trẫm uống thuốc không kiếm cớ bảo nàng ra ngoài nữa, nàng giám sát trẫm uống hết chắc sẽ yên tâm nhỉ?”

Đây chính là đáp án Tô Ngâm muốn nghe, sau khi nghe xong nàng hài lòng đáp: “Cũng được.”

Sau đó nàng nhanh nhẹn gọi cung nữ tới mang mấy tấm vải trắng đang phủ trên mấy chậu hoa đi. Thẩm Huyền Ninh nhìn nàng một lúc lâu với vẻ bất đắc dĩ, day day huyệt Thái Dương: “Nàng chắc chắn là người ông trời phái xuống để trị trẫm.”

“Gì cơ?” Tô Ngâm không nghe rõ.

Thẩm Huyền Ninh nghiêm nghị: “Không có gì. Nàng ra ngoài báo bọn họ một tiếng, nếu Chu Chí Minh tới thì mau mời vào, trẫm có chuyện tìm ông ta.”

Tuy Sở Tễ đang dẫn binh xuất chinh song ba ngày vẫn dâng một bản tấu chương theo lời dặn của Thẩm Huyền Ninh. Khi bản tấu thứ tư của chàng tới nơi thì trong triều đang ầm ĩ hạch tội Thượng Thư bộ Binh Chu Chí Minh và Thị Lang bộ Binh Cố Mặc Bạch.

Lạm dụng chức quyền, mua quan bán tước, đút lót nhận hối lộ, chiếm dụng tài sản nhân dân… Mấy tội lớn như tuyết rơi bay tới bàn Thẩm Huyền Ninh, cái nào cái nấy đều rất có lý.

Những chuyện đó là thật hay giả, nhất thời Thẩm Huyền Ninh không phán đoán nổi. Nhưng trong thâm tâm y hiểu rõ, cho dù hai người này có lỗi lầm cũng không thể phạm những tội tày trời như thế.

Ngày thứ mười ba, Hồ Kiêu yên lặng núp đằng sau rốt cuộc cũng tự mình dâng tấu, trong đó dùng lời lẽ nghiêm khắc, oai phong lẫm liệt, muốn Hoàng đế “xử lý công bằng”, trị tội Chu Chí Minh và Cố Mặc Bạch.

Sau khi hạ triều, Thẩm Huyền Ninh tức tới mức đá văng lư hương trong cung Càn Thanh: “Trẫm đã xem thường lão ta.”

Toàn bộ cung nhân trong cung quỳ rạp xuống đất, không dám nói năng gì. Tô Ngâm nhìn cái lư hương kia, cũng không dám tới dựng nó lên, đành mặc kệ tro tàn đổ đầy ra đất.

Sau đó nàng lẳng lặng tới bên cạnh pha trà: “Hoàng thượng trông có vẻ như không giận lão ta mà đang giận bản thân thì đúng hơn.”

Thẩm Huyền Ninh nghiến răng, nặng nề than: “Phải.”

Y đúng là giận bản thân, giận mình đã để tâm tới những lời Hồ Kiêu nói.

Khi Chu Chí Minh cáo bệnh không ra, cả triều đều kiếm cớ bắt chẹt Cố Mặc Bạch. Vì y muốn Cố Mặc Bạch tránh đầu sóng ngọn gió, mới bảo hắn làm quân sư theo quân nên mới ra nông nỗi ngày hôm nay.

Hôm nay Hồ Kiêu dâng tấu nói, phải nhốt Chu Chí Minh vào thiên lao, cũng phải áp giải Cố Mặc Bạch về, cứ thẩm tra trước rồi tính.

Tra hỏi quan lại chỉ là chuyện nhỏ, thậm chí cách chức điều tra cũng không phải đại sự. Nhưng Cố Mặc Bạch đã theo quân ra tiền tuyến, lâm trận mà đổi tướng chính là chuyện lớn.

Nếu y đồng ý, khó tránh lòng quân không yên, đến lúc đó không thể không phái một lão tướng “danh tiếng cao” như Hồ Kiêu tới trấn giữ, nhưng nếu y không đáp ứng thì làm sao đối phó với tiếng chê trách của văn võ bá quan hiện nay?

Nếu y mở miệng lấy cớ tránh để binh lính sợ hãi để cự tuyệt Hồ Kiêu sẽ càng khiến họ có cớ đòi Hồ Kiêu tới đó cầm quân.

Một khi Hồ Kiêu lập được đại công, uy vọng mấy năm nay y giúp Sở Tế giành được sẽ đổ sông đổ biển, nếu muốn loại bỏ nhà họ Hồ sẽ càng thêm khó khăn.

“Thật ra Hoàng thượng không cần giận chính mình.” Tô Ngâm chậm rãi nói.

Thẩm Huyền Ninh nhìn nàng, thấy nàng đang thong thả pha trà, chiếc váy màu ngọc khiến nàng trông cực kỳ dịu dàng.

“Lúc ấy ngoài cách để Cố đại nhân tránh đi đúng là không có cách nào tốt hơn. Nếu Hoàng thượng giận thì nên giận Hồ Kiêu cáo già xảo quyệt, bức Hoàng thượng không thể không nghe lời lão.” Nàng vừa nói chuyện vừa pha trà, xoay người, đi từng bước một về phía Thẩm Huyền Ninh, “Những chuyện khác, trong lòng Hoàng thượng đều hiểu rõ. Đã hiểu rõ, thì phải cố mà chiến đấu, không thể để lão ta thành công được.”

“…….Nàng nói thì đơn giản.” Thẩm Huyền Ninh thở dài não nề, “Trong tay Hồ Kiêu không chỉ có đám đại thần. Nếu trẫm không đồng ý, bọn họ tất có bước tiếp theo, đến lúc đó đám thư sinh và bá tánh thiên hạ sẽ mắng trẫm là hôn quân.”

“À…” Tô Ngâm ngâm một tiếng, đúng là nàng không nghĩ tới chuyện này.

Nhưng ngay sau đó nàng lại hỏi: “Vậy Hoàng thượng sợ bọn họ mắng à?”

Thẩm Huyền Ninh nhíu mày: “Phàm là minh quân thì luôn để ý tới cái nhìn của người khác về mình, nếu tiếng xấu bị ghi vào sử sách thì sẽ bêu danh muôn đời.”

“Nhưng phàm là minh quân được lưu danh sử sách, đều thâu tóm quyền lực về tay mình.” Nàng giơ tay, Thẩm Huyền Ninh nhận lấy chén trà, nàng lại nói tiếp, “Nếu Hoàng thượng diệt trừ được Hồ Kiêu sẽ thành kẻ thắng. Sau này trong sử sách, Hồ Kiêu chính là nịnh thần, mà Hoàng thượng vẫn còn vài thập niên để vãn hồi danh tiếng của mình bằng chính sách cai trị nhân từ của mình trong mắt giới học thức và quảng đại quần chúng nhân dân, hà tất phải cố kỵ chuyện nhất thời đâu?”

Thẩm Huyền Ninh kinh ngạc, nhìn chằm chằm khuôn mặt trầm tĩnh của nàng, hít sâu một hơi: “Nàng đúng là càng ngày càng có bản lĩnh.”

“Nô tỳ chỉ dám lý luận suông thôi. Nếu Hoàng thượng có thể làm như thế mới là người bản lĩnh.” Tô Ngâm cụp mắt nghĩ ngợi, lại nói, “Hơn nữa, nô tỳ nhớ mang máng Sở tướng quân từng nói qua, tuy Hồ Kiêu rất có tiếng nói trong quân đội, nhưng tính tình ương ngạnh, tướng sĩ chẳng có ấn tượng tốt với lão ta thì phải?”

Thẩm Huyền Ninh gật đầu, nàng hỏi y: “Đám đại thần kia có thể buộc tội hai vị Chu và Cố đại nhân, sao các tướng sĩ không thể biểu lộ sự bất mãn với Hồ Kiêu chứ?”

“Các tướng sĩ không phải mỗi người đều…” Thẩm Huyền Ninh đang muốn nói chợt nghẹn lại, đột nhiên hiểu rõ ý nàng.

Y không khỏi cười nhạo: “Đầu nàng sao chứa nhiều ý xấu thế, may mà nàng không phải nam nhi, nếu không nàng mà vào triều làm quan thì Hoàng đế như trẫm sẽ khốn đốn lắm đây.”

Tô Ngâm đỏ mặt, cố nặn ra một nụ cười lạnh lùng: “Nô tỳ nếu là nam nhi thì chuyện triều chính e chẳng phải là đại sự.” Nói xong, nàng bước tới hai bước, ghé vào tai y mà thầm thì, “Hoàng thượng có phải long dương chi phích hay không mới là chuyện đáng bàn.”

“Á…” Thẩm Huyền Ninh nhướng mày, duỗi tay véo eo nàng.

Tô Ngâm bị nhột rụt lại, vội lùi về sau hai bước, có vẻ rất đắc ý.

Thẩm Huyền Ninh mỉm cười nhìn theo nàng, uống thêm một hớp trà, tĩnh tâm lại, trả lời bản tấu của Sở Tễ.

Vì thế, bản tấu thứ năm mà Sở Tễ trình lên được đọc công khai trước triều thần.

Thẩm Huyền Ninh bảo Phùng Thâm đọc bản tấu đó khi thượng triều. Trong bản tấu nói, Cố Mặc Bạch rất am hiểu binh pháp, chăm lo cho quân lính rất chu đáo. Gần đây tướng sĩ trong quân đội nghe nói những biến động trong triều đình, rất nhiều người tỏ ý bất bình. Họ khẩn cầu Hoàng thượng lấy đại cục làm trọng, lúc này không nên để lòng quân dao động, bất kể ra sao phải chờ chiến sự kết thúc mới điều tra Cố Mặc Bạch.

Chuyện này do Sở Tễ nói ra sẽ không giống với việc y tự mình mở miệng. Nếu Thẩm Huyền Ninh nói, văn võ bá quan có thể viện cớ nhắc tới Hồ Kiêu, nhưng Sở Tễ lại nói rõ rằng tướng sĩ thích Cố Mặc Bạch, có đổi Hồ Kiêu tới đó cũng không giải quyết được vấn đề.

Sau khi Phùng Thâm đọc xong bản tấu bằng giọng lên bổng xuống trầm, Thẩm Huyền Ninh làm bộ đau đầu mà thở dài nói: “Các khanh vừa nghe rồi đấy, tướng sĩ xuất chinh là chuyện liên quan đến mấy vạn mạng người, trẫm không thể bỏ mặc tính mạng của họ mà điều tra Cố Mặc Bạch được.”

Trong đại điện im phăng phắc, đám triều thần chẳng thốt nên lời. Thẩm Huyền Ninh dừng một lát, lại nói: “Trẫm cho hắn một cơ hội lập công chuộc tội, nếu hắn giúp Sở Tễ đánh thắng giặc trở về, trẫm sẽ tha cho hắn.”

Những đại thần thân thiết với Hồ Kiêu vừa nghe đã phản đối. Nếu Sở Tễ mà dẫn binh lập được chiến công thì có chuyện gì cho Hồ Kiêu làm nữa? Nhưng bọn họ lại nhất thời không nghĩ ra lý do gì để phản bác.

Có kẻ thưa: “Hoàng thượng, vậy còn Chu Chí Minh…”

“À, hôm qua trẫm vừa phái Chu Chí Minh tới chiến trường, cũng cho hắn cơ hội lấy công đền tội.” Thẩm Huyền Ninh bình thản nói.

Triều thần ngồi đó ngơ ngác. Sau khi hạ triều, Tô Ngâm ở cung Càn Thanh nghe được chuyện này cũng ngây ra: “Sao Hoàng thượng lại phái cả Chu đại nhân đi thế?”

Thẩm Huyền Ninh ngửa mặt nằm trên giường La Hán, à một tiếng, cười gằn: “Nàng nói đúng, không thể để bọn họ được như ý. Từ hôm nay, trẫm sẽ không lùi bước trước Hồ Kiêu. Dù Chu Chí Minh và Cố Mặc Bạch thực sự có tội đi chăng nữa thì sau này trẫm sẽ tra sau, trước mắt phải để bá quan văn võ hiểu rõ ý trẫm mới là điều quan trọng.”

Y càng cứng rắn, đám quan lại sẽ càng thấy rõ mâu thuẫn này không có cách nào xoa dịu được. Như thế, bọn họ nên cân nhắc kỹ lưỡng xem rốt cuộc nên đứng về phía nào.

Nếu y là một vị Hoàng đế bù nhìn, bọn họ đứng về phía Hồ Kiêu đương nhiên có lợi. Nhưng y không phải, vậy chuyện họ dùng cả tính mạng để giúp Hồ Kiêu có đáng hay không, rất khó nói.

Chuyện bắt giam hai vị Chu Cố cứ thế bị Thẩm Huyền Ninh gác lại. Nhưng có một chuyện vượt ngoài tầm dự đoán của Thẩm Huyền Ninh là non nửa tháng sau, Quang Lộc Tự Khanh dâng tấu.

Tấu chương này ấy vậy mà lại phê bình Tô Ngâm.

Quang Lộc Tự phụ trách chuyện hiến tế và lễ hội. Quang Lộc Tự khanh Tống Đệ dâng tấu chê trách Tô Ngâm và Hoàng thượng quá thân mật, nàng có ý đồ mê hoặc chủ nhân, mà đúng là Hoàng thượng dạo này cũng lơ là hậu cung, xin Hoàng thượng diệt trừ nàng.

Thẩm Huyền Ninh vừa nghe đã biết ngay chuyện này là chiến thư Hồ Kiêu đưa cho y, muốn đâm y một đao.

Nhưng lý do này lại rất thú vị: Lơ là hậu cung? Lơ là ai?

Thẩm Huyền Ninh khẽ cười, gọi Phùng Thâm tới: “Tới bẩm với Hoàng hậu, gần đây trẫm bận rộn không đến chỗ nàng, tối nay sẽ sang đó.” Nói xong, y đưa cho hắn bản tấu của Tống Đệ, “Mang tới cho Hoàng hậu xem.”

Một lát sau, trong cung Khôn Ninh, Thang Doanh Sương đọc bản tấu được một nửa đã cười gằn mà nói: “Tên Quang Lộc Tự Khanh này giỏi thật, đã ngu ngốc lại còn to gan ra mặt thay Hồ Kiêu.”

Nàng nhủ thầm, chuyện này làm sao chèn ép được Hoàng đế. Nếu y đã dám nghĩ tới chuyện thâu tóm quyền lực về tay và lập Tô Ngâm làm hậu, xóa bỏ hậu cung, tất nhiên y chẳng phải người cam tâm để đám triều thần thao túng.

Quả nhiên, buổi tối khi Thẩm Huyền Ninh đến, y nói với nàng: “Lấy đức trả ơn, lấy oán báo oán. Tống Đệ đã muốn kéo người không liên quan vào cuộc, trẫm sẽ cho hắn thấu hiểu cảm giác đó.”

Thang Doanh Sương hiểu rõ gật đầu: “Thần thiếp đã hỏi thăm, nhà họ Tống có một cô con gái năm nay mười lăm tuổi, vời vào cung phong quý nhân đi.”

Thẩm Huyền Ninh cứng người lại, lắc đầu: “Không tới mức đó.”

“?” Thang Doanh Sương thoáng giật mình, “Chẳng phải nói lấy oán báo oán sao?”

“Tô Ngâm sẽ không muốn trẫm dùng cô nương nhà người ta làm công cụ trả thù.” Thẩm Huyền Ninh gượng cười, “Triệu vào cung làm nữ quan đi, để tên Tống Đệ kia tỉnh ngộ một chút. Chuyện triều chính, trẫm vẫn sẽ xử lý trên triều.”