Ngự Tiền Mỹ Nhân

Chương 43: Chính Sự Bận Rộn




Vụ tranh chấp trong cung Vạn An sáng hôm sau đã truyền tới tai Thẩm Huyền Ninh.

Lúc Phùng Thâm bẩm báo chuyện này, Tô Ngâm cũng có mặt ở đó, nàng bất giác lén nhìn Thẩm Huyền Ninh mấy cái, muốn xem y phản ứng như thế nào. Nàng không nghĩ y sẽ trách nàng hay Hoàng hậu, chỉ tò mò xem y sẽ nói gì.

Thẩm Huyền Ninh nghe xong, xua tay bảo Phùng Thâm lui ra, hỏi nàng: “Nàng vốn định tìm Nghi phi tính sổ à?”

“……. Cũng không đến mức tính sổ.” Tô Ngâm cúi đầu khe khẽ nói, “Nô tỳ chỉ muốn cho thị biết nô tỳ không phải người dễ bị bắt nạt, đỡ mất công thị đắc thủ một lần sẽ lại được nước lấn tới.”

Thẩm Huyền Ninh mỉm cười: “Lần sau nhớ nói cho trẫm, để trẫm ra mặt.”

Tô Ngâm thoáng suy tư: “Nô tỳ không muốn chuyện gì cũng phải dựa vào Hoàng thượng.”

“Trẫm biết.” Y tỏ ý hiểu rõ, chăm chú nhìn nàng, “Trẫm biết nàng là người như thế nào, nàng có thể tự chăm sóc bản thân. Nhưng Nghi phi là do trẫm sắc phong, trẫm nên xử lý ổn thỏa.”

Y vừa nói vừa nắm lấy tay nàng, kéo lên môi nhẹ nhàng hôn một cái: “Nàng cũng đừng lo sau này vào cung Khôn Ninh ở sẽ vướng tay vướng chân, trẫm hiểu rõ bản lĩnh của nàng.”

Nàng sợ điều gì, y cũng hiểu rõ.

Với nàng mà nói, chuyện tam cung lục viện trong cung là không thể chấp nhận, mà những quy củ trói buộc cũng chẳng khá hơn.

Nàng đã sống trong cung một thời gian dài, cho dù trước kia y chưa từng có phi tần, nàng cũng đã được nghe kể rất nhiều chuyện đời trước. Cuộc sống của phi tần trong cung đúng là chẳng mấy tốt đẹp, không thể tùy ý xuất cung, không thể tham gia chính sự, ngay cả thư nhà gửi đến mà hơi dính líu đến chuyện công cũng không được phép đọc.

Như mấy vị phi tần của phụ hoàng y chẳng hạn, đến khi bọn họ trở thành Thái phi, thành trưởng bối thì mới thoải mái một chút. Khi y còn nhỏ, ấn tượng về bọn họ chỉ là một đám hoa thơm chẳng có chút sức sống.

Tháng ngày trong cung rất tẻ nhạt, những chuyện bọn họ có thể làm, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có thêu thùa, đánh cờ, hoặc tới viện Hàn Lâm lấy vào cuốn tiểu thuyết phong hoa tuyết nguyệt về xem. Cứ sống thế mãi, ai rồi cũng hỏng.

Tô Ngâm nhất định không thích sống như vậy, y cũng không muốn nàng biến thành người như vậy. Y thà để nàng luận bàn chính sự, chuyện lớn chuyện nhỏ nghĩ cách giúp y, hoặc đơn giản là phát biểu suy nghĩ của nàng còn tốt hơn.

Nếu nàng muốn xuất cung dạo chơi, vậy thì nghe nàng, chỉ cần mang theo người đề phòng nguy hiểm là được, đâu cần giam giữ nàng ở đây?

Còn chuyện đọc sách… Mấy năm gần đây đúng là nàng đọc rất nhiều tiểu thuyết phong hoa tuyết nguyệt, nhưng là do tự nàng thích đọc. Trong phòng nàng, trọn bộ Trung dung và Luận ngữ nàng đã đọc xong, nàng còn từng mượn y cuốn Tư Trị Thông Giám để đọc. Sau này y cũng không quản chuyện ấy, nàng đọc nhiều sách mới tốt, y chẳng tin cái quan niệm con gái không tài mới là đức kia.

Thẩm Huyền Ninh vừa nghĩ vừa đọc tấu chương, vì thế đọc một lúc mới bắt đầu tập trung vào nội dung bản tấu.

Tấu chương này không có gì đặc biệt, là tấu chương thỉnh an của Từ Hải ngành dệt ở Tô Châu. Thẩm Huyền Ninh không có mấy ấn tượng với Từ Hải, chỉ phê “Duyệt” một cách qua loa rồi trả về.



Mới đó mà đã đến cuối năm, đầu xuân là thời điểm trong cung theo lệ nhập thêm rất nhiều nguyên liệu may mặc để làm xiêm y quý một hàng năm.

Những nguyên liệu này phần lớn đến từ Giang Nam, bởi vì tơ lụa phía Nam là tốt nhất, công nghệ cao siêu, mà tốc độ dệt cũng nhanh. Mấy năm gần đây, hàng hóa của Tô Châu rất xuất sắc, nữ quyến trong cung bất luận bao nhiêu tuổi đều thích vải vóc đến từ Tô Châu, ngay cả Thái hậu cũng khen không dứt miệng.

Nhưng năm nay, hàng từ Tô Châu vừa vào đến cung, ngành dệt Hàng Châu để tố cáo Tô Châu.

Chương Hoằng, người quản lý ngành dệt Hàng Châu nói, khi phía Tô Châu chọn mua vải vóc đã bày mưu tính kế để tiểu thương địa phương ồ ạt tăng giá, kiếm lời trung gian, lấy chuyện công kiếm lợi tư.

Tấu chương này, thoạt trông như đang bới lông tìm vết vì chuyện những kẻ thu mua vải vóc “ở giữa kiếm lời” vẫn luôn là luật bất thành văn từ những triều vua trước.

Các Hoàng đế để bọn họ làm vậy cũng có nguyên nhân. Bọn họ tồn tại không chỉ để đặt mua vải vóc cho cung, mà quan trọng hơn hết là để giúp Hoàng đế dò hỏi tình báo khắp nơi. Dùng tiền nuôi bọn họ, một là để bọn họ không bị kẻ khác dụ dỗ, có thể ngoan ngoãn nghe lệnh triều đình, hai là vì những chuyện như thế khó tránh khỏi lôi kéo quan hệ, có bột mới gột nên hồ.

Cho nên, nhìn chung đám triều thần dù biết thương nhân “ở giữa kiếm lời” cũng không hé răng. Ấy thế mà bây giờ một thương nhân trong ngành lại nhảy ra chỉ trích một tên khác “ở giữa kiếm lời” nghe rất kỳ quái.

Thẩm Huyền Ninh xem xét bản tấu này một lúc, phê xuống bốn từ: “Vào kinh bẩm báo.”

Hồi âm bản tấu đó xong, y lại xem tấu chương khẩn Sở Tế dâng lên.

Bấm đốt tay tính, y đã tự chấp chính ngót nghét một năm. Trong một năm nay, y càng ngày càng bận rộn hơn, đặc biệt là mấy tháng cuối năm, chuyện lớn chuyện bé ùn ùn kéo tới, phía Bắc hạn hán phía Nam lũ lụt, phía Đông ngoại xâm phía Tây mưu phản, thoạt trông có vẻ như không chuyện nào là không quan trọng, khiến người ta chẳng yên tâm nổi.

Chuyện Sở Tễ bẩm báo, là vụ mưu phản phía Tây.

Trận phản loạn này có vẻ không lớn, chỉ là mấy tên thổ ty Tây Tạng hợp lực với nhau đòi xưng đế, tiện thể… dòm ngó Trung Nguyên. Binh lực của chúng không nhiều, nhưng cái khó là điều kiện địa lý nơi đó không giống Trung Nguyên, khi thổ ty mưu nghịch, dân chúng chưa chắc đứng về phía triều đình. Viên quan được phái tới đó đã bị giết, nên tình hình nơi đó ra sao triều đình cũng không nắm rõ.

Chuyện này non nửa tháng trước y đã giao cho Sở Tễ giám sát, cứ cách ba ngày chàng ta sẽ dâng tấu một lần. Lúc tấu chương chưa đến, Thẩm Huyền Ninh sốt ruột đau đầu, mà khi đọc bản tấu thì lại càng sốt ruột đau đầu hơn.

Thời điểm này lại đang lúc giao mùa, con người ta dễ bị ốm, có vẻ như y đã bị nhiễm phong hàn, cứ ho với hắt xì mãi.

Lúc y còn chưa đọc xong tấu chương, Tô Ngâm đã bê thuốc vào phòng: “Hoàng thượng uống thuốc trước đã rồi đọc tiếp.”

Thẩm Huyền Ninh nhất thời chưa hồi thần, ậm ừ đáp cho có. Nàng đặt chén thuốc trong tầm tay y, lại gọi một tiếng; “Hoàng thượng?”

Lúc này y mới ý thức được vừa rồi nàng mới nói gì, nhìn qua chén thuốc nói: “Cứ đặt đó đi, lát nữa trẫm…”

Tô Ngâm không đợi y nói hết câu đã ngắt lời: “Thang đại nhân đã đến, đang chờ bên ngoài, lát nữa ngài bàn công chuyện lại càng không rảnh lo chuyện này.”

“………” Thẩm Huyền Ninh nghẹn lời, nhìn chằm chằm chén thuốc, lưỡng lự lắc đầu, “Đắng lắm, chẳng muốn uống chút nào.”

“Có thuốc nào không đắng chứ?”

Thẩm Huyền Ninh nhíu mày: “Thuốc này siêu đắng, chẳng hiểu ngự y điều chế kiểu gì nữa.”

“Thuốc đắng dã tật, chẳng phải ngự y là vì lo nghĩ cho thánh thể sao?” Tô Ngâm nói xong bê chén thuốc dưới khay lên, kiền trì đưa cho y, “Mau uống đi, nô tỳ đã dặn kỹ bọn họ bỏ ít nước, nấu đặc một chút, uống hai hớp là xong ngay.”

Thẩm Huyền Ninh không thể từ chối, gật gật đầu, Tô Ngâm cần cái khay hành lễ: “Nô tỳ đi mời Thang đại nhân vào.”

Thẩm Huyền Ninh lại lắc đầu: “Mời thầy tới trắc điện uống trà chờ một lát, đi truyền Thượng Thư bộ Binh vào trước.”

Tô Ngâm dạ một tiếng, đi ra. Thẩm Huyền Ninh lén nhìn theo bóng nàng, lại nhìn chén thuốc đen như mực, vẫn không muốn uống.

Thật ra cũng không phải vì y sợ đắng, chủ yếu là do gần đây lòng y không yên, uống mấy thứ đắng đót này vào lại càng thêm khó chịu.

Nhưng nếu y không uống thì nàng lại lo.

Thẩm Huyền Ninh do dự một lát, nhìn trái ngó phải, rồi duỗi tay đổ chén thuốc vào chậu hoa sau lưng.



Lát sau, Tô Ngâm dẫn triều thần đang chờ vào trong điện, trên tay cầm theo một đĩa mứt hoa quả.

Thẩm Huyền Ninh vốn không muốn ăn, cảm thấy trước mặt đại thần mà ăn mấy thứ này thật chẳng ra làm sao, nhưng nghĩ đến vừa rồi mình mới than đắng rầm trời như thế mà giờ không chịu ăn thì có vẻ hơi giả?

Vì thế y đành chột dạ nhai một viên mứt, sau đó mới để ý thấy người vào không phải là Thượng thư bộ Binh mà lại là Thị Lang.

Thẩm Huyền Ninh nhíu mày: “Sao khanh lại tới? Chu Chí Minh đâu?”

Thị Lang bộ Binh ấp úng: “Chu đại nhân bị bệnh nên bảo thần vào truyền lời.”

Bị bệnh?

Thẩm Huyền Ninh nghĩ bụng sáng nay trẫm vừa bàn bạc công chuyện với ông ta cơ mà, y lại hỏi: “Rốt cuộc là sao?”

Thị Lang bộ Binh Cố Mặc Bạch liếc nhìn bốn bề, Thẩm Huyền Ninh phất tay bảo đám cung nhân lui xuống, chỉ giữ lại Tô Ngâm, nói: “Giúp trẫm mang tấu chương nửa tháng nay của Sở Tễ tới đây.”

Tô Ngâm gật đầu, đi tới kệ sách tìm. Cố Mặc Bạch thở dài bẩm: “Chu đại nhân bị Hồ tướng quân chặn ở cửa. Hồ tướng quân khăng khăng bắt Chu đại nhân thay ông ta trình tấu để Hoàng thượng phái ông ta đi dẹp loạn. Chu đại nhân không chịu, nhưng không dám làm mếch lòng nhà họ Hồ đành cáo ốm để trốn tránh.”

“Đường đường là một Thượng Thư sao phải trốn lão ta?” Thẩm Huyền Ninh cười lạnh, tiện đà lắc đầu, “Thôi, không nói chuyện này nữa. Chuyện Tây Tạng các khanh thấy sao?”

Cố Mặc Bạch nói: “Thần cảm thấy nên tốc chiến tốc thắng mới phải. Mấy tên thổ ty khởi binh có danh tiếng không nhỏ ở địa phương, nếu để lâu e đêm dài lắm mộng.”

Thẩm Huyền Ninh gật đầu: “Trẫm cũng nghĩ vậy. Nhưng Sở Tễ nói bây giờ hoàn toàn không biết tình hình bên trong ra sao, thám tử cũng không cài vào được, nếu muốn đánh chỉ có thể nhắm mắt đánh đại, khó tránh tổn thương bá tánh vô tội.”

“Để bá tánh vô tội bị thương vẫn tốt hơn để bá tánh vô tội một ngày nọ đều biến thành nhân mã của kẻ địch.” Cố Mặc Bạch thở dài, “Tuy hiện giờ không thể cài thám tử vào, nhưng thần nghe nói, mấy tên thổ ty vì chiêu binh mãi mã mà tiêu tốn một số tiền rất lớn, bọn nông nô thậm chí có thể dùng việc đi lính để đổi lấy tự do cho cả gia đình. Nếu thế, biết đâu chừng trai tráng ở đó ai ai cũng tòng quân. Bây giờ triều đình đánh tới, bọn họ vẫn còn trong trứng nước, song nếu cứ trì hoãn, để bọn họ có thời gian thao luyện, sau này muốn đánh chẳng dễ.”

Thẩm Huyền Ninh nghe vậy thì cả kinh, ngẫm lại lời hắn nói, chợt gật đầu: “Vậy bảo Sở Tễ mang binh tới đó đi.”

Cố Mặc Bạch cứng người: “Hoàng thượng thật sự muốn Sở tướng quân cầm binh?”

Thẩm Huyền Ninh nhíu mày: “Sao thế? Các khanh có tướng tài khác sao?”

Cố Mặc Bạch lắc đầu: “Thần chỉ sợ bên phía Hồ tướng quân…”

“Lão ta không cam lòng thì mặc kệ lão.” Mặt Thẩm Huyền Ninh lạnh tanh, “Trẫm đã tự chấp chính, sẽ không đời nào để lão bành trướng nữa. Phái ai xuất chinh mà để lão định đoạt thì chẳng phải trẫm nên nhường luôn ngôi vị Hoàng đế cho lão ta hay sao?”

Y nói xong, đưa mấy bản tấu chương Tô Ngâm vừa tìm được cho Cố Mặc Bạch: “Đây là tấu chương Sở Tễ dâng lên, các khanh cầm mà xem, rồi bàn bạc với Sở Tễ.”

“Dạ.” Cố Mặc Bạch khom người vái chào, bước lên nhận lấy tấu chương rồi cáo lui.

Chờ hắn ra ngoài, Thẩm Huyền Ninh nhìn Tô Ngâm đang mặt ủ mày chau, chạm khẽ vào cánh tay nàng: “Nàng sao vậy?”

“Không có gì ạ.” Tô Ngâm khe khẽ thở dài, “Chỉ cảm thấy vị máu tanh tràn qua mũi. Quan hệ của Hoàng thượng và Hồ Kiêu mỗi ngày một căng thẳng hơn, đánh một trận là chuyện không tránh khỏi.”

Thẩm Huyền Ninh im lặng gật đầu. Mấy chuyện này không thể phủ nhận, cũng không thể trốn tránh.

Y nắm chặt tay nàng: “Trẫm sẽ thắng.”

“Hoàng thượng tất nhiên sẽ thắng.” Trông nàng đầy vẻ đoan chắc, thoạt trông còn tự tin hơn cả y.

Sau đó nàng tiến sát gần hơn: “Nếu Hoàng thượng mà thua, sau này lấy gì để cưới nô tỳ?”

“…….” Y hít sâu một hơi, cảm giác như toàn thân bị vây trong hương thơm của nàng.

Nàng không phải loại người thích dùng bản thân làm mồi dụ người khác, nhưng giờ này khắc này, y biết rõ mươi mười, nàng đang dụ dỗ y.

Thế mà y lại không cách nào cự tuyệt nổi, cứng đờ ra, gật đầu quả quyết: “Nàng nói phải.”

Y cần phải thắng. Cho dù chỉ vì nàng, y cũng phải thắng.