Ngự Tiền Mỹ Nhân

Chương 25: Xin Ơn Huệ Lệ Tiêu




Thẩm Huyền Ninh quả nhiên đồng ý chuyện Lê thị cầu xin. Chuyện trong cung, mọi người đã ngầm hiểu rõ mà không nói ra. Từ ngày Rồng ngẩng đầu hôm mùng Hai tháng Hai, Thái hậu vời ba người Lê thị, Hồ thị và Thang thị vào cung thì hậu cung đã định xong. Thẩm Huyền Ninh cho phép Lê thị tới chỗ Thuận Quý Thái Phi “làm tròn đạo hiếu” cũng có hiệu quả như thế.

Nhưng Lê thị có phần rầu rĩ. Hành động lần này của thị, một là để thăm do ý tứ Hoàng đế, hai là muốn thừa dịp này gặp mặt Hoàng đế nhiều hơn. Nhưng thị đã vào cung mấy ngày mà chưa hề gặp được Hoàng đế.

Ngày nào thị cũng lấy cớ bẩm báo tiến triển bệnh tình của Thuận Quý Thái Phi để đến cung Càn Thanh. Hoàng đế đều báo bận việc rồi sai người mời thị sang trắc điện uống trà, một khắc sau sẽ sai người tiễn thị về.

Trong mắt người ngoài, ai ai cũng cho rằng thị đã vào điện gặp Hoàng đế, song Lê thị khó tránh khỏi thấp thỏm trong lòng, cứ suy đi nghĩ lại không biết mình có làm gì mách lòng Hoàng đế hay không?

Lần nọ, khi thị lại phải ngồi đợi không công ở trắc điện thì Dư Linh Lan tiến vào dâng trà. Lê thị đã gặp ả vài lần,  ngước lên thấy ả, vội giữ ả lại: “Dư cô nương.”

Sau đó, thị nhìn quanh bốn phía, lệnh cho cung nhân lui xuống hết rồi khẽ hỏi Dư Linh Lan: “Hoàng Thượng hình như… có gì bất mãn với ta đúng không?”

“…….. Nô tỳ không nghe nói gì cả.” Dư Linh Lan chần chờ hỏi, “Sao tiểu thư lại hỏi thế?”

Lê thị lắc đầu, thở dài: “Cũng không có gì, do ta thấy Hoàng Thượng chẳng chịu gặp ta nên lòng ta không yên.”

“Ôi, tiểu thư đừng cả nghĩ.” Dư Linh Lan cười rộ lên, âm thầm quan sát Lê thị, nói đầy hàm ý, “Hoàng Thượng lúc nào mà chẳng vậy. Người duy nhất ngài ấy để bụng chỉ có Đại cô cô.”

Ả nói xong thì im bặt, không bỏ qua bất cứ phản ứng nào của Lê thị.

Trong một thời gian dài, Dư Linh Lan không ít lần nhắc tới Tô Ngâm trước mặt Lê thị, đã nhiều như thế mà không hiểu sao Lê thị vẫn chưa ra tay khiến ả không khỏi ảo não.

Lê thị không sợ sau này Tô Ngâm uy hiếp vị trí của thị sao?

Trong cung, đôi khi lũ thái giám hay thích nói quàng nói xiên, chúng hay kháo nhau rằng khi Tô Ngâm đứng cạnh Hoàng Thượng, trông từ xa cứ ngỡ là Tiên đế và Uyển Thái phi.

Lê thị rơi vào trầm tư. Một lúc lâu sau, thị gật đầu với Dư Linh Lan: “Ta biết rồi, đa tạ cô nương.”

Trong tim Hoàng Thượng chỉ có Tô Ngâm, thị biết làm sao bây giờ?

Thị không định động tay động chân với Tô Ngâm vì độ rủi ro của chuyện này quá lớn, một khi Hoàng Thượng phát hiện ra, thị sẽ không ngóc đầu nổi.

Nhưng dù sao thì thị cũng phải làm gì đó để Hoàng Thượng để mắt tới thị mới được.

Lê thị cân nhắc hồi lâu, xem như cũng nghĩ ra cách.



Cuối tháng, khi Thuận Quý Thái Phi lành bệnh, Thái hậu mời Thuận Quý Thái Phi tới cung Từ Ninh ngồi chơi, cũng vời nhóm quý nữ vào cung nói chuyện với Thuận Quý Thái Phi.

Hoàng đế đương nhiên cũng bị Thái hậu gọi đến, không khí trong điện rất hòa hợp vui vẻ.

Thái hậu nắm lấy tay Thuận Quý Thái Phi cười nói: “Muội đó, thường ngày chẳng chịu tới chỗ ai gia chơi gì hết. Sau này phải thường xuyên sang đây nhé, có chuyện gì không vui thì cứ nói với ai gia, đừng chịu đựng một mình.”

Thái hậu nói câu này xuất phát từ đáy lòng, bà thấy giờ bà ấy đã là Quý Thái phi. Lúc Tiên đế còn sống, hai người không được tự nhiên, giờ đã qua rồi. Chuyện đã qua thì bận tâm làm gì? Chi bằng sống cho thoải mái?

Nhưng trong thâm tâm Thái hậu cũng hiểu rõ, lời này đến tai Thuận Quý Thái Phi có lẽ chỉ là câu đãi bôi mà thôi.

Quả nhiên, Thuận Quý Thái Phi chỉ ngoan ngoãn gật đầu chiếu lệ: “Đa tạ Thái hậu.”

Thái hậu thầm thở dài, cũng hết cách, đành nhìn về phía Lê thị: “Mấy ngày nay ít nhiều cũng nhờ có con chăm sóc cho bà ấy, con hiền lành hiểu chuyện, ai gia biết rõ.”

Thuận Quý Thái Phi cũng cười mà hùa theo: “Phải. Có con bé bên cạnh, ngày tháng dưỡng bệnh thoải mái hơn nhiều, con bé là cô nương hiền lành, chẳng trách Hoàng Thượng lại thích.”

Lê thị đỏ mặt quỳ xuống bái lạy: “Thần nữ chỉ làm hết sức mình mà thôi. Thái hậu và Quý Thái phi quá khen.”

“Đứng lên đi.” Thái hậu lại cười nói, “Con có công không nhỏ, muốn thưởng gì nào? Ai gia sẽ thưởng cho con.”

Bà vừa dứt lời, mấy vị quý nữ khác liền nhìn Lê thị với cặp mắt đầy ghen tỵ. Ý của Thái hậu quá rõ ràng, nếu bây giờ Lê thị uyển chuyển nói muốn vào cung hầu vua thì tám chín phần mười Thái hậu sẽ mở miệng chấp thuận, thậm chí sẽ hứa cho cô ta vị trí Hoàng hậu luôn cũng không chừng.

Song Lê thị duỗi thẳng người, vẫn quỳ ở đó nói: “Thần nữ đúng là muốn xin Thái hậu ban cho một ơn huệ.”

Thái hậu cười với thị: “Con cứ nói.”

Lê thị lạy một lạy, sau đó khoan thai mở miệng: “Đại cô cô Tô Ngâm của cung Càn Thanh đã làm việc ở ngự tiền nhiều năm, có cảm tình sâu đậm với Hoàng Thượng là chuyện ai ai cũng biết. Thần nữ muốn vì nàng xin một ơn huệ, xin Thái hậu ban phi vị cho nàng, tác hành mối nhân duyên này.”

Không khí hòa thuận vui vẻ trong điện bỗng dưng biến mất.

Tâm tư mọi người không giống nhau, nhưng lòng ai cũng rối rắm. Không khí ngưng đọng hồi lâu, Thái hậu mới gượng cười nói: “Tô Ngâm đúng là đã làm việc ở ngự tiền nhiều năm, ai gia cũng rất thích con bé….”

“……. Thái hậu!” Tô Ngâm đầu óc rối bời nhưng cố ép mình bình tĩnh lại, quỳ xuống cạnh Lê thị mà lạy, “Hoàng Thượng và nô tỳ chỉ có tình chủ tớ, xin Thái hậu……”

“Đại cô cô việc gì phải chối từ?” Lê thị hiền lành nhìn nàng, lại quay sang nói với Thái hậu, “Thần nữ biết chuyện phong phi cho cung nữ không hợp quy củ, nhưng với phẩm giá của Đại cô cô thì đi từ vị trí thấp thật sự thiệt thòi cho nàng ấy, nên con mới tùy tiện cầu xin Thái hậu.”

“Tô Ngâm đúng là có phẩm giá xuất chúng.” Thẩm Huyền Ninh đang im lặng bỗng mở miệng, song y chưa kịp thốt ra chữ “nhưng” thì Tô Ngâm đã thét lên: “Hoàng Thượng!”

Y nhìn sang, thấy người nàng rúm ró lại, mắt đỏ lên: “Hoàng Thượng, ngài biết rõ nô tỳ muốn gì mà.”

“……..Nàng lui ra trước đi.” Y trầm giọng nói.

Tô Ngâm ngẩn ra, sự sợ hãi trào dâng trong lòng.

Nàng lau nước mắt nói: “Nô tỳ không muốn vào hậu cung, không muốn trải qua cuộc đời thờ chung một chồng với người khác…..”

“Tô Ngâm!” Thái hậu quát nàng.

Chuyện này nàng lén nói với họ thì được, nhưng trước mặt bao nhiêu người như vậy mà nói mình không muốn hầu vua thì lại là chuyện khác.

Tô Ngâm cố ép mình không được sợ hãi, lại nói tiếp: “Nô tỳ không muốn tuổi già xuống sắc phải nếm trải cảnh phòng không gối chiếc, cũng không muốn giống như Uyển phi của Tiên đế, được vinh sủng vô hạn trong thoáng chốc rồi rơi vào kết cục thê lương……. Nô tỳ thà gả cho một anh nông dân chân lấm tay bùn, Hoàng Thượng…….”

“Tô Ngâm!” Thái hậu lại quát nàng.

Mặt mày nhóm quý nữ đã sớm trắng bệch. Bọn họ sống tới bây giờ chưa từng nghĩ lại có người dám nói thà gả cho một anh nông dân còn hơn phải hầu vua. Loại chuyện này cho dù chỉ nghĩ thôi cũng đã quá bất kính?

Thái hậu liếc nhìn vẻ mặt mọi người, gằn giọng nói: “Loại người không biết quy củ như vậy, đừng mong vào hậu cung.” Nói xong, bà im lặng rất lâu, sau đó vẫn không thể không nói, “Người đâu? Giải ra ngoài đánh ba mươi roi rồi mang tới phòng giặt.”

“Mẫu hậu!” Thẩm Huyền Ninh mở miệng ngăn cản theo bản năng, nhưng Thái hậu yên lặng nhìn y như bảo: “Con đừng nói gì hết.”

Thẩm Huyền Ninh nín thở, ép mình phải tỉnh táo lại.

Đúng là Tô Ngâm quá xốc nổi. Những lời đó dù ai nói ra đều phạm tội tày đình, nếu không phạt nàng e rằng mai sau, chuyện này sẽ bị người ta lôi ra đàm tiếu.

Dù y biết là thế nhưng bàn tay trong tay áo vẫn nắm chặt thành nắm đấm. Ngược lại, Tô Ngâm bình tĩnh hơn y nhiều, thở phào lạy một lạy rồi mặc cho thái giám áp giải nàng ra ngoài.

Sau khi nàng ra ngoài, trong điện vô cùng yên tĩnh.

Mặt Lê thị sớm đã xám như tro, thị cứ tưởng mình làm thế sẽ hợp ý Hoàng Thượng, ai ngờ mọi chuyện lại thành như vậy.

Tiếng gậy đập bên ngoài điện khiến Lê thị run lẩy bẩy mà gọi: “Hoàng Thượng……”

“Ra ngoài hết đi.” Thẩm Huyền Ninh lạnh lùng nói.

Nhóm quý nữ không dám hé răng, khúm núm đứng dậy hành lễ rồi đi ra ngoài như chạy trốn.

Ở sân ngoài cung Từ Ninh, Tô Ngâm cắn chặt ống tay áo, gắng gượng chịu đòn xong thì bị mang tới phòng giặt.

Nàng chưa bao giờ bị phạt nặng như thế từ lúc tiến cung đến giờ. Bọn cung nhân đều bảo ngày lành của nàng xem như đã tận.

Trong cung Càn Thanh, Thẩm Huyền Ninh cố gắng thích ứng với cuộc sống không có nàng.

Mấy ngày đầu, y tự nói với mình rằng, chuyện này sớm muộn gì cũng phải nhắc đến, nói ra như vậy cũng tốt. Đợi một thời gian nữa, khi chuyện này lắng lắng xuống, y sẽ cho nàng xuất cung, không để nàng phải chịu khổ sở ở phòng giặt.

Nhưng hơn nửa tháng sau y vẫn không thể quen nổi. Tâm trạng của y vẫn cứ dao động vì nàng, hơn nữa dường như ngày càng nghiêm trọng hơn.

Khi có chuyện vui, y sẽ bất giác muốn nói cho nàng biết, nghĩ lại mới hay nàng không ở cung Càn Thanh nữa. Bên ngoài dâng cống phẩm, y cũng muốn cho nàng một phần, rất nhiều lần mở miệng ra gọi người rồi mới chợt nhận ra, không thể không xua tay nói “Không có gì, lui ra đi.”

Sau giờ Ngọ, khi đi tản bộ, y thường bất tri bất giác tới chỗ khi xưa nàng ở. Chuyện xảy ra đột ngột nên mọi thứ trong phòng nàng vẫn còn y nguyên, chỉ có người không còn đó nữa.

Vì thế, y thấy trang giấy nàng còn viết dở. Lúc nàng mới tập viết thường thích đuổi theo y hỏi này hỏi kia, nhiều chữ là do y cầm tay dạy nàng viết, nên bây giờ chữ viết của nàng vẫn có vài dấu vết của y.

Y còn thấy đồ nàng may chưa xong, vừa nhìn đã biết là quần áo trong nàng may cho y. Kỹ năng may vá của nàng rất tốt, nhưng mấy thứ này rất kỳ công, y không muốn để nàng làm nhưng nàng  cứ khăng khăng không nghe.

Nàng luôn tràn đầy sức sống bên y, sau khi nàng xuất hiện thì mọi chuyện buồn vui yêu hận của y đều có nàng. Giờ không còn nàng nữa, y cảm thấy toàn bộ cung Càn Thanh như đã chết.

Y nhẫn nhịn suốt nửa tháng không hỏi tới nàng, nhưng cuối cùng vẫn thất bại mà lên tiếng: “Bây giờ Tô Ngâm……. thế nào?”

Phùng Thâm biết sớm muộn gì cũng nghe thấy cái tên này, nghĩ ngợi rồi cúi đầu đáp: “Có lẽ vẫn đang dưỡng thương. Hạ nô đã dặn dò phòng giặt, bọn họ không dám ức hiếp nàng đâu.”

Hoàng đế gật đầu, sau đó đột nhiên xoay người đi ra ngoài: “Trẫm đi thăm nàng.”

Phùng Thâm vội đuổi theo, đồng thời ra hiệu cho cung nhân đứng lại hết.



Trong phòng giặt, Tô Ngâm dưỡng thương hơn nửa tháng cuối cùng đã xuống giường được.

Phòng giặt không thể so với ngự tiền, người đưa đến đây phần lớn đều từng phạm lỗi, dù là cung nữ hay thái giám đều làm không hết việc, đâu ai rảnh mà chăm lo cho nàng.

Nên mấy hôm nay nàng đều tự sinh tự diệt. Mấy hôm trước, dù khát đến mấy nàng cũng cố chịu, đợi có ai về rót nước giúp mình. Giờ nàng đã tự xuống giường được, cuối cùng cũng có thể tự đi rót nước.

Nhưng thương tích vừa tốt lên, xuống giường cũng chẳng phải chuyện dễ dàng. Tô Ngâm cắn răng xuống đất, mang giày vào rồi đi về phía cái ấm nước trên bàn, có bảy tám bước mà đau đến trào nước mắt.

Khi bám được vào cạnh bàn, cuối cùng nàng cũng thở hắt ra, hổn hển một lúc mới gắng sức với lấy chén nước.

Bàn gỗ tuy không lớn lắm nhưng lại để nhiều đồ bên trên. Chén nước cách hơi xa, Tô Ngâm với tay một lúc mà vẫn không sao với được, càng cô thì phần dưới hông lại càng đau, đau tới độ khiến nàng bật khóc.

Mãi tới khi hai mắt nhòa lệ, cuối cùng nàng cũng lấy được.

Nhưng trước khi nàng chạm được cái chén, có một bàn tay khác đã cầm cái chén lên trước nàng.

Tô Ngâm ngơ ngác ngẩng đầu lên, chợt vịn bàn lui về sau hai bước, hoảng sợ quỳ xuống đất: “Hoàng Thượng……..”