Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 99: Cứu người




Nghệ Nhàn kỳ thực đối với chuyện này không thấy hứng thú, chỉ là mẫu thân nguyên thân thôi, cũng không phải nương ruột của nàng. Nhưng Nghệ Nhàn vẫn thuận thế hỏi, "chỗ nào?"

Tạ Anh, "Thiên Lan Sơn."

Nghệ Nhàn chớp mắt, "Thiên Lan Sơn ở đâu?"

Tạ Anh, "không biết."

Nghệ Nhàn lại hỏi, "vậy ngươi còn biết cái gì? không lẽ ngươi chỉ cho ta biết ba chữ này là đủ, ta thấy lần sau gặp Tạ Vũ chắc gϊếŧ luôn cho xong việc."

Tạ Anh bị nàng làm nghẹn, "nghe đồn Thiên Lan Sơn là nơi Thượng Cổ Phương Tê." (nơi phượng hoàng nghỉ ngơi.).

Nghệ Nhàn đang định nghe chuyện đối phương kể, nào ngờ lại nghe được một câu không đầu không đuôi, nàng ngẩng đầu nhìn Tạ Anh, "hết rồi?"

Tạ Anh, "mặc kệ ngươi có tin hay không, ta chỉ biết có vậy."

Nghệ Nhàn đột nhiên có cảm giác bị Tạ Anh lừa, nàng khó chịu dẫm bụp bụp lên ván gỗ thuyền, đại khái biết mình đuối lý Tạ Anh nghe nàng tạo ra tạp âm, cũng không có nổi giận.

Nghệ Nhàn đi tới nhìn ra ngoài, bóng đêm dày đặc, bên ngoài tiếng nổ không ngừng vang lên. Nàng gặp lại Tạ Anh thì dường như đang vội tu luyện, liền nhắc nhở, "theo phong cách của cái tháp này, nếu là ban đêm, nó sẽ không cho chúng ta vượt qua yên ổn đâu."

Tạ Anh, "vì sao?"

Nghệ Nhàn chí khí hùng hồn nói, "chỗ này chỉ có hai chúng ta, ta gác đêm trước, đến nửa đêm ngươi gác."

Tạ Anh sảng khoái đáp ứng, "được."

Nghệ Nhàn đem Ngân Bảo đại nhân bị điện giật thành nhím trong túi huyễn thú ra ngoài, dùng sức vuốt bộ lông dựng đứng của Ngân Bảo đại nhân xuống, nhưng vuốt nhiều lần cũng không thấy hiệu quả, "kẻ đánh lén chắc là lôi linh huyễn thú, ngươi nên cẩn thận một chút."

Ngân Bảo đại nhân nhịn không được dùng móng vuốt sờ bộ lông dựng lên của mình, "Miên Hoa Đường."

Lúc này còn nhớ đến Miên Hoa Đường, Nghệ Nhàn cười khổ, "Miên Hoa Đường rất nhanh sẽ đem Tử Hàn đại sư tỷ đến tìm chúng ta, đến khi đó kêu nó báo thù cho ngươi."

Tiểu mã cùng Ngân Bảo đại nhân hợp tác, liền đi lại trên một ván gỗ khác chuyên cần tuần đêm. Nghệ Nhàn ngồi dưới mái hiên thuyền nhìn từ phía xa có bóng lôi quang kéo đến, đường lôi tựa như sao rơi trong biển ngân hà chiếu ngang qua, hơn nửa bên được chiếu sáng như ban ngày.

Nhìn cách các nàng có một khoảng sấm đánh rền vang, Nghệ Nhàn nửa vui nửa buồn. Loại thời tiết này là thời cơ tốt để tăng tu vi, nếu muốn ngăn chặn lôi linh đang mất cân bằng trong cơ thể mình, nàng sợ lôi linh dội xuống phải tiếp nhận thêm nghi thức dội nước lên đầu. Buồn là không biết đại sư tử kia hiện nay ở chỗ nào, có khi nào bị lôi đánh như là nàng không.

Đang lúc nàng nhìn chỗ lôi điện phóng xuống ngây người, có vài cái bóng từ bên dưới chợt lóe lên. Nghệ Nhàn liền ngẩn ra, "Tạ Anh, có chuyện rồi."

Nghệ Nhàn không hề hoài nghi mắt của mình, "có gì đó đang đến gần đây."

Hai người nín thở ngưng thần nhìn chằm chằm một chỗ, nhưng mấy cái bóng vừa rồi Nghệ Nhàn nói dường như không thấy nữa. Nghệ Nhàn tay cầm Đả Thần Tiên ánh mắt nhìn xung quanh.

Ngân Bảo đại nhân chi chi liền hai tiếng cảnh báo, dẫn đầu công kích nhanh như chớp, ánh sáng màu bạc trên không trung ập đến, chợt hiện liền xoẹt qua mắt các nàng rồi biến mất.

Chi chi chi --

Nghệ Nhàn nhắm ngay một con phát sáng nhỏ roi vung lên, vật nhỏ kia bị đánh bay đi, thẳng đánh cái thuyền thủng một lỗ.

Tạ Anh, "thứ gì vậy?"

Nghệ Nhàn bước nhanh về phía trước, túm một con chồn trắng cầm lên, đầu chồn trắng nghiêng qua một bên, hai mắt nhắm chặt, xem ra không phải hôn mê mà đã chết. Đầu to bằng đầu Ngân Bảo đại nhân, màu lông cũng rất giống. Hèn chi lúc hai bên giao thủ, tốc độ nhanh đến mức các nàng hoàn toàn không phân biệt được.

Ngân Bảo đại nhân vừa rồi nhạy cảm liền tránh được, nếu không cũng bị lôi đánh trúng rồi, nhưng vẫn đứng trên vai Nghệ Nhàn nhìn con chồn trắng nhe răng trợn mắt, móng vuốt giữa không trung cào cào mấy lần, nếu không phải có Nghệ Nhàn ngăn lại, sợ là cào nát bụng con chồn trắng này rồi.

Nghệ Nhàn đang chuẩn bị đem nó nghiên cứu một phen, nào ngờ còn chồn trắng đang chết này đột nhiên tạc mao, lôi linh liên tục truyền vào người này, chồn trắng nhân cơ hội chạy trốn.

Nghệ Nhàn cùng Tạ Anh đồng thời bị lôi linh công kích, Ngân Bảo đại nhân đứng trên vai cũng tạc mao, từng lớp thổ trùy liền tiếp bổ xuống chồn trắng.

Nghệ Nhàn liên tiếp đánh vài roi, vẫn bị chồn trắng dùng đuôi đánh trúng, từng cộng lông giơ lên đều mang lôi linh, trực tiếp đánh nàng tê dại. Lôi linh nhanh chóng bị tiểu kim châu bá đạo trong cơ thể Nghệ Nhàn hấp thụ, Nghệ Nhàn bị đánh trúng tay hai lần liền khôi phục. "cẩn thận đuôi bọn nó."

Ngân Bảo đại nhân cùng tiểu mã một trên một dưới hai bên hợp tác, ngược lại đánh lui nhiều chồn trắng, rất nhanh bị vây công. Nghệ Nhàn vội lên hỗ trợ, nhìn thoáng qua phát hiện chiếc thuyền này ngay dưới mái hiên đã có rất nhiều chồn trắng bu quanh, một hàng cũng có hơn mười con, "Tạ Anh, số lượng ngày càng nhiều."

Tạ Anh mỗi lần ngưng tụ phong lôi tuyền đều cố tránh khỏi chiếc thuyền, để tránh chỗ trú duy nhất thành đống vụn, "bọn chúng đang chạy đến thuyền, mau rời thuyền."

Nghệ Nhàn nhìn về phía xa chỗ lôi vực, có vài cái bóng thỉnh thoảng lại hiện lên từ lôi quang, tốc độ khá nhanh, nhìn kỹ có thể thấy từng cái vẫy đuôi, chính là đám chồn trắng này a, "ngươi tìm được chỗ tốt rồi a."

Nghệ Nhàn vừa nói Ngân Bảo đại nhân cùng tiểu mã liền rời trận chiến. Bên cạnh chiếc thuyền gỗ này là cánh rừng rậm rạp, cây cối rậm rạp cũng khiến hai người bối rối.

Mưa như xả lũ nháy mắt làm hai người ướt sũng, tiếng sấm vang bên tai, thuận thế đánh nát một cái cây bên cạnh các nàng, cây ngã xuống đất ầm ầm, hai người nhanh chóng né qua một bên.

Nghệ Nhàn thấy đám chồn trắng kia không đuổi theo, từng con ở trên thuyền gõ tùy ý tìm một chỗ nằm, rất nhanh đầy cả một thuyền.

Nghệ Nhàn lau nước mưa trên mặt, "chiếc thuyền gỗ này không phải là ổ của đám chồn trắng đó chứ?"

Chắc vậy, cảm đám chồn trắng đều nhìn các nàng, tựa như nhìn hai tên độc ác ngang ngược.

Tạ Anh đen mặt, nhanh chóng ngưng tụ ra phong lôi tuyền, Nghệ Nhàn vội nắm cổ tay nàng lại, "ngươi định làm gì!"

Tạ Anh, "dĩ nhiên là gϊếŧ chúng nó."

Nghệ Nhàn, "ngươi có bị điên không, nếu ngươi gϊếŧ hết chúng nó, cho dù ngươi có bản lĩnh lớn hơn. Nếu không được đến lúc đó đám vật nhỏ thù dài này sẽ đuổi theo chúng ta truy sát đến cùng a. Ngươi không nên gây họa vào lúc một mình như vậy?"

Tạ Anh thiêu mi, "ngươi sợ sao?"

Nghệ Nhàn giễu cợt, "Tạ Anh nếu ngươi muốn chết thì chết một mình đi, ta không cản đâu. Chúng ta vốn không cùng đường, cùng lắm thì đường ai nấy đi."

Trước không nói đến đêm mưa khắp nơi đều nguy hiểm, chỉ với đám chồn trắng đông đảo này cũng đủ vây khốn các nàng, có thể thoát thân được hay không vẫn không biết. Cộng thêm lôi linh và vũng nước nhỏ kia, khắp nơi đều có thể dẫn lôi điện được, còn có đám lôi linh thú xuất quỷ nhập thần.

Nghệ Nhàn nhịn không được thở dài, bắt đầu nhớ đến Miên Hoa Đường.

Tạ Anh thu lại phong lôi tuyền, "ngươi nói ta chọn chỗ kém, tiếp theo ngươi chọn chỗ đi."

Nghệ Nhàn ngồi xếp bằng bên cạnh vũng nước nhỏ, tùy ý để mưa cọ rửa, vỗ vỗ một cái vũng bên cạnh "ngắm cảnh đêm chỗ này từ đằng xa, có phải rất đẹp đúng không?"

Tạ Anh nhìn Nghệ Nhàn như người điên, "đây chính là chỗ! tốt! mà ngươi nói!"

Nghệ Nhàn, "có nước có rừng có ngân hà nghiêng nghiêng. Ngươi nghĩ rằng đời này có thể nhìn thấy được lần thứ hai sao, hảo hảo qúy trọng đi, ra khỏi bí cảnh cũng không tìm được chỗ như vậy đâu."

Tu luyện cũng cần chọn chỗ, như là lôi linh cốc trong huyễn thú cốc chính là nơi tốt mà Nghệ Nhàn biết đến, mặc dù chỗ này tình hình không ổn, nhưng lại có thể giúp nàng tu luyện, coi như là chỗ tuyệt hảo thứ hai.

Tạ Anh cũng ngồi xếp bằng bên cạnh, "nghe lời này của ngươi, vậy phải tìm được chìa khóa rời khỏi bí cảnh này sao?"

Hình dáng chìa khóa ra sao, Nghệ Nhàn cũng không biết, nhưng Tạ Anh muốn biết nàng cũng sẽ không nói thật, Nghệ Nhàn có ý nói mù mờ, "ngươi thử nói xem?"

Hai người bình tĩnh nhìn nhau, sau đó liền dời ánh mắt đi, nhìn về phía xa, cho dù là dang thưởng thức cảnh đêm ở đây. Trong lúc Nghệ Nhàn hoài nghi hai người sẽ phải ngồi đến sáng, Tạ Anh đột nhiên cười giễu cợt, "ta chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có một ngày ta cùng ngươi bình tĩnh ngồi đây ngắm cảnh mưa rơi."

Nghệ Nhàn phong khinh vân đạm ứng một tiếng, "không lẽ chúng ta chỉ thích hợp đánh nhau cho đến chết sao?"

Nụ cười Tạ Anh thu lại, như chém đinh chặt sắt nói. "phải."

Nghệ Nhàn hồ nghi nhìn nàng, thấy mặt đối phương nghiêm túc không giống nói đùa, "Ta họ Nghệ không phải họ Tạ. Ta không muốn tranh chấp với ngươi và Tạ Vũ ở Tạ gia cái gì cả, tự các ngươi đi đấu với nhau đi, đừng có kéo ta vào."

Tạ Anh, "đừng có giả vờ, từ lúc ngươi xuất hiện ở Thanh Sơn Tông thì đã định ngươi và ta phải có một người chết rồi."

Nghệ Nhàn hoài nghi đám người này căn bản nghe không hiểu tiếng người, bầu không khí ngắm cảnh mưa rơi cũng hỏng bét. Nàng cũng không muốn nói đến đề tài này với Tạ Anh nữa, mắt thoáng nhìn thì thấy ngay vũng nước có một người đang trôi, "mau nhìn đi."

Tạ Anh rất nhanh cũng chú ý đến người trôi trên mặt nước, mặt úp xuống dưới, giống nàng lúc bị lôi đánh. Nghệ Nhàn định xuống nước vớt lên liền bị Tạ Anh cản lại, "lôi lúc nào cũng có thể đánh xuống, đừng có bắt ta lần nữa xuống cứu ngươi, nghĩ cho kỹ đi, lần trước là ta tưởng nhầm đệ tử Minh Vọng Phong thôi."

Nghệ Nhàn thấy nàng quay về rừng cây, tìm một cái cây khô thò qua đây, liền câu người đang trôi lên. Nghệ Nhàn hoài nghi trước đó mình cũng bị như vậy.

"Còn không mau đến giúp?"

"Ta cảm thấy ngươi thật giỏi a, căn bản không cần ta giúp đâu a."

Tạ Anh trừng mắt liếc nàng, Nghệ Nhàn không quan tâm nhún vai, cuối cùng cũng qua hỗ trợ.Người này rất cao, hai người hợp lực kéo lên lật người lại, khuôn mặt quen thuộc bại lộ trước mặt hai người, sắc mặt tái nhợt không có máu, Nghệ Nhàn mỗi lần nhìn thấy đều cảm giác vị Văn Ca sư huynh này không khỏe mạnh.

Tạ Anh lần nữa làm chưởng quỹ phủi tay, "đây là người Vân Miểu Phong các ngươi, ngươi tự chiếu cố đi."

Nghệ Nhàn đưa tay thăm dò mạch đập của Văn Ca sư huynh, hô hấp yếu lúc có lúc không. Nên nàng dò mạch cổ của hắn, vừa chạm liền một đôi tay có lực giữ lại cổ tay nàng, đầu ngón tay như bị bóp nát bên trong, đôi mắt Văn Ca âm lãnh nhìn nàng chằm chằm.

Nghệ Nhàn, "Văn Ca sư huynh, là ta."

Nghệ Nhàn không hiểu ngược lại cảm thấy cổ lực đạo kia còn mạnh hơn, chắc là do lôi đánh không thể hoạt động, Văn Ca cố gắng một hồi thì thả ra.