Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Sửa lại một chút, phát hiện lúc viết văn... một lời khó nói hết.
________________________________________
Nghệ Nhàn không ngờ Tạ Vũ tay chân đã mất mà còn dám ngang nhiên như vậy. Nàng nhanh chóng ngưng tụ lôi tủy ra đánh lại, kim sắc du long chạy như bay trong dòng thủy linh, công đến trước mặt đối phương, "Tạ Vũ, đừng tưởng có Tạ gia làm ván đỡ, thì ta không dám gϊếŧ ngươi."
Tạ Vũ tránh không kịp bị lôi đánh trúng, thân thể vốn tàn khuyết bị kim long đánh liền chật vật ngã xuống đất, hắn cả giận nói, "Tạ Huyền, ngươi còn đang làm cái gì vậy, không mau đến giúp ta gϊếŧ nàng?"
Tạ Huyền đang đánh với Xà Lân Hoa của Trình Bang, nhất thời không chú ý đến Tạ Vũ và Nghệ Nhàn bên này. Hắn vội tốc chiến tốc thắng, nhưng mà Xà Lân Hoa của Trình Bang tấn công thì không ai có thể chạy được.
Nghệ Nhàn từ trên cao nhìn xuống, thú vị nhìn Tạ Vũ đi lùi về sau vài bước, "hắn hiện tại không thể giúp được ngươi. Không bằng như vậy, tự ngươi chọn cách chết đi, nể tình chúng ta có chung huyết mạch, ta sẽ để ngươi chết có chút thể diện."
Tạ Vũ lùi về sau, từng tấm lưới tơ nhện cùng thổ khiên ngăn cản hắn lui về sau, hắn nhanh chóng ngưng tụ ra thủy linh, từng chút từng chút, kết quả bị lôi linh của Nghệ Nhàn trấn áp. Tạ Vũ thấy vậy, sắc mặt kịch biến, nhanh chóng lui về sau, "ngươi không thể gϊếŧ ta, ngươi trước đó đã đáp ứng Tạ Anh, không lẽ ngươi không muốn biết nương ngươi ở đâu sao?"
Nghệ Nhàn không quan tâm cười cười, hai tay nhanh ngưng tụ ra một viên lôi linh cầu, "Tạ Vũ, nếu ngươi có một nửa kiên cường như Tạ Anh, nói không chừng ta còn tha cho ngươi một mạng. Nhưng ngươi lại nhiều lần kiếm chuyện với ta, đi chết đi."
Tạ Vũ ngưng tụ thủy linh cản lại, nhìn Tạ Huyền ở phía xa rống giận, "Tạ Huyền! Tạ Huyền, cmn ta sắp chết rồi, ngươi còn ở đằng kia làm cái gì?"
Âm thanh Tạ Vũ muốn hỏng, Tạ Huyền thà dùng lưng mình để phi diệp trận của Trình Bang đánh vào, nhanh chóng đánh nát tơ nhện cùng thổ khiên, phong nhận sắc bén vừa nhanh vừa độc chém về phía Nghệ Nhàn, khi gần tới sát liền nói một câu, "tam tiểu thư, xin lỗi."
Tam cái muội ngươi!
Nghệ Nhàn cũng là lần đầu gặp phải loại sát thủ kỳ lạ này, giọng nói thì đầy hổ thẹn với nguyên thân, tay lại không chút lưu tình, vậy cái này là gì a, trong sát ý có hổ thẹn sao?
Nghệ Nhàn vội lui về sau, mắt cá chân bị đau khiến nàng phản ứng chậm một chút, bên hông lại có thêm một vệt máu, sát ý Tạ Huyền nồng nặc, một kích nữa liền rạch bụng Nghệ Nhàn. Nghệ Nhàn không chút lưu tình dùng lôi linh cầu đánh lại hắn, phong nhận sắc bén như hổ gào thét lao đến, cùng lôi linh cầu ôn nhuận hung hăng va chạm. Trận nổ lôi đình liền bạo phát, tiếng nổ vang bên tai tiếng gió rít gào. Là người trong cuộc bốn người đều bị tổn thương khác nhau.
Nghệ Nhàn lui về sau thuấn di vài chục thước, lồng năng lượng cũng bị lôi linh cầu nổ nát nhiều lần. Tạ Huyền phải mang theo gánh nặng Tạ Vũ, cũng bị lôi linh nổ văng xa vài chục thước. Duy chỉ có Trình Bang sư huynh sáng suốt nhất, sớm nhìn thấy lôi linh cầu trong tay Nghệ Nhàn, liền được Xà Lân Hoa kéo đến nơi an toàn, để không bị nổ dính thân.
"Sư muội, chạy mau --"
"Hả, cái gì?"
Vì cách xa, Nghệ Nhàn nghe không rõ. Đang lúc nghi ngờ, thì đằng sau có thứ tập kích khiến nàng dựng lông mao, nàng theo bản năng thuấn di, nháy mắt đến trước mặt Trình Bang, "Trình Bang sư huynh."
Trình Bang hơi sững sờ, kinh ngạc với tốc độ của nàng, rất nhanh liền hồi thần, "phong tuyền đến, chạy mau."
Nghệ Nhàn kéo Trình Bang thuấn di nhiều lần, lốc xoáy sau lưng vẫn đuổi theo, nàng còn chưa kịp thở dốc, liền bị gió quật lên trời, thân thể không kịp khống chế bay vòng vòng trên không trung. Xung quanh là một màu xám, thiên địa vạn vật tựa như bị gió che đi, ngoại trừ cái đó ra Nghệ Nhàn cảm giác như có thứ gì đập sau lưng nàng, còn có thứ gì đó xẹt qua chân nàng, không kịp đánh giá, liền bị xoay vòng nhiều lần, dạ dày Nghệ Nhàn cũng trào ngược.
Trời đất đảo điên, sau đó là cảm giác quen thuộc bị rơi xuống.
Bị ném qua một lần Nghệ Nhàn lại cố gắng chống người dậy, rất nhanh phát hiện có thứ gì đó lạnh như băng quấn lấy hông nàng, cổ tay và bắp chân.
Chờ cơn lốc này đi qua, Nghệ Nhàn liền thấy rõ thứ đang cột nàng lại là thứ gì, là dây leo Xà Lân Hoa đầu kia còn dài hơn năm thước đang nối với cổ tay Trình Bàng sư huynh bị vùi trong cát.
Hai người sống sót sau thảm họa, bị đất dính đầy người chật vật không chịu nổi, trên người còn dính vào thứ tạp nham, tựa như là ăn xin trên đường, sau khi nhìn thấy nhau Nghệ Nhàn nhịn không được mà bật cười.
Xà Lân Hoa trên cổ tay Nghệ Nhàn chạy một vòng, còn thân mật cọ cọ Nghệ Nhàn, rất nhanh rút về tay của Trình Bang. Nghệ Nhàn đi thẳng về sườn núi chỗ hắn đứng, "đa tạ sư huynh hai lần xuất thủ tương trợ."
Trình Bang, "chỉ hỗ trợ một chút thôi, sư muội trước đó cũng đã giúp ta, không cần phải ghi nhớ làm gì."
Nghệ Nhàn cũng không nói nhiều, ở chín tầng tháp này nguy hiểm tứ bề, có thể giúp nhau mà không so đo có rất ít người. Chân nàng đau dữ dội, liền ngồi xuống đất, xử lý vết thương trên mắt cá chân, vải băng trên mất cá chân trước đó cũng đã bay mất theo gió, vết thương sưng đỏ, miệng vết thương không biết đã dính cái gì, Nghệ Nhàn không thể rửa vết thương được, liền ngưng tụ quang linh chữa khỏi nó.
"Sư huynh lần trước bị thương đã khỏi hẳn rồi chứ?"
"Đa tạ sư muội, đã khỏi hẳn rồi."
Trình Bàng dường như thấy được ánh mắt kinh ngạc của Nghệ Nhàn liền nói, "cũng nhờ Xà Lân Hoa, khi nó ở tầng tháp đầu tiên đã ăn hết một đám cỏ linh thực, may mắn có được kỹ năng của linh thực, nên ta có thể khỏi hẳn luôn."
Kinh ngạc trong mắt Nghệ Nhàn càng thêm rõ ràng, vừa vào tầng thứ nhất nàng cũng quên mất phải giúp Tiểu Nhã hái vài món dược bảo bối, nhưng vì chỉ chú ý thoát khỏi nơi quỷ quái đó, nên không nhớ ra phải đi tìm bảo bối, "sư huynh có thấy những người khác không?"
Trình Bang lắc đầu, "ngoại trừ ngươi, thì chưa gặp ai."
Nghệ Nhàn có chút lo lắng Lam Đồng, bị gió thổi bay không đáng sợ, sợ là gặp phải đám người muốn cướp Hộ Thiên Thuẫn, như là Hoàng Phủ Nghị chẳng hạn, "chỗ này hoang vu như vậy, chúng ta phải tìm cách tập hợp cùng mọi người a."
Hai người thảo luận một chút, nên nghĩ ra cách cho Ngân Bảo đại nhân cùng Xà Lân Hoa đi dò đường.
Nghệ Nhàn liên tục bị lốc xoáy thổi bay hai lần, cũng không biết chính mình đang ở đâu. Nhưng lại khác với Ngân Bảo đại nhân quen thuộc đường đi dưới lòng đất, vừa xuống đã mở được một cái đường hầm, Xà Lân Hoa đi theo dưới lòng đất, sau đó liền truyền đến tin tức tốt.
"Nghệ Nhàn, Nghệ Nhàn, xa xa có một nhóm người."
"Sư huynh, chúng ta đi."
Trên đường đi có người trong nhóm cũng gặp mười mấy cơn lốc xoáy, trong lốc xoáy ngoại trừ gió còn có đủ loại hỗn tạp bên trong, đoán chừng là từ chỗ khác thổi đến. Mỗi lần Nghệ Nhàn bị gió thổi bay còn phải chú ý xem trong phong tuyền có lưỡi dao hay không. Nếu không trên người lại vô tình xuất hiện vào vết thương thì thật là khủng bố.
Một đường đi đến tóc Nghệ Nhàn bị gió thổi thành một đống rối xù, y phục trên người rách nát. Trình Bang cũng không tốt hơn được, cứ mỗi cơn lốc đi qua, Xà Lân Hoa thì cố gắng cắm rễ dưới đất, nhưng gặp phải lực gió lớn thì nó cũng bị bật gốc, qua vài lần, tựa như trái cà dính sương lên không nổi.
Có câu nói, huyễn thú khế ước bản mạng họa phúc y chang nhau. Xà Lân Hoa không tốt, cũng ảnh hưởng trực tiếp đến Trình Bang, Nghệ Nhàn coi như cũng hiểu được sư tương liên giữa người và huyễn thú, đúng là một hình ảnh che chở đầy ấm áp.
"Ngân Bảo đại nhân nói, còn 15 dặm nữa là đến."
"Sư muội, ngươi có phát hiện kỳ thật chúng ta đến tầng tháp này có gì đó không ổn không?"
Nghệ Nhàn hiện tại còn nghi ngờ về tấng thứ tám và tầng thứ chín, dù sao thì cũng đã nhìn thấy trên trụ đá chỉ khắc hình tháp có chín tầng, nhưng Lam Đồng và Niệm Vân Âm lại nói là có chín tầng.
Thiếu một tầng hay nhiều một tầng cũng đều ảnh hưởng đến các nàng.
Nghệ Nhàn suy nghĩ một chút, "sư huynh đừng lo lắng, việc này cũng giống như đám linh thực đột ngột xuất hiện gây rối vậy, đều là những thứ không ai biết. Chúng ta hiện tại nên làm là thoát ra khỏi từng tầng tháp này, hiện tại thì chúng ta không có ai tìm được chìa khóa rời đi."
Chìa khóa chính là cái then chốt, cần phải tìm được trong chín tầng tháp này, tựa như tìm kim dưới đáy biển vậy.
Hai người chia nhau hợp tác, rất nhanh tìm được mọi người, mọi người chia làm ba nhóm cách họ chừng trăm mét có hơn mười cơn lốc xoáy đang vây quanh họ.
Nghệ Nhàn đứng từ xa đã thấy Tử Hàn đại sư tỷ nằm trên mặt đất, bên cạnh là các sư huynh sư tỷ Vân Miểu Phong đang ngồi xếp bằng vây quanh nàng. Tạ Anh đứng đằng xa, bên cạnh còn có vài người vây quanh, xem ra là người Minh Vọng Phong, nhưng mà nhân số rất ít, chỉ còn lại không quá một nửa. Còn một đội nữa là các thú nhân, nhân số nhiều nhất, ước chừng năm sáu chục người, đang di chuyển nhìn xung quanh.
Nghệ Nhàn chợt nhớ lời sư phụ căn dặn trước khi đi, bảo vệ mọi người trong Vân Miểu Phong đưa về là chuyện không thể được. Nàng suy nghĩ tìm quanh đám người một vòng, cũng không thấy thân ảnh đại sư tử Lam Đồng, không biết phong tuyền này đã cuốn đại sỏa tử này đến chỗ nào rồi.
"Tiểu sư muội, sao ngươi lại thành như vậy?"
"Bị gió thổi vài lần, không việc gì."
Nghệ Nhàn đi thẳng đến trước mặt Tử Hàn đang nằm, thì thấy Miên Hoa Đường nằm trong ngực Tử Hàn đại sư tỷ hình chữ X, có hai trảo lộ ra ngoài, "đại sư tỷ, sao lại chọn chỗ này nghỉ ngơi hồi phục?"
Tử Hàn cùng Miên Hoa Đường trong ngực cùng nhau nhếch mí mắt lên nhìn nàng một cái, sau đó lại cùng nhau nhắm mắt lại ngủ tiếp. Nghệ Nhàn thiếu chút dùng lực đánh các nàng tỉnh lại.
Chung Lâm vội kéo Nghệ Nhàn lại, "chỗ này là do đại sư tỷ cùng Tạ Anh hợp lực tìm được."
Nghệ Nhàn sửng sốt một chút đưa mắt nhìn lại, thì thấy lốc xoáy chỉ xoang quanh một chỗ, dường như không thổi qua bên này. "thì ra là vậy."
Nghệ Nhàn không ngờ tốc độ mọi người lại nhanh như vậy, bình thường mỗi tầng tháp phải tìm kiếm vài ngày, mới có thể bức thủ tháp thú hiện nguyên hình, "mọi người còn đang chờ, chờ cái gì?".
Chung Lâm, "đại sư tỷ nói, phải chờ đến tối."
Nghệ Nhàn hít sâu một hơi, nghĩ thầm lại là tối. Nàng liền ngồi xếp bằng nhắm mắt lại thì nghe tiếng răng rắc, lúc này liền kinh hãi.
Nào ngờ, nhìn thấy Ngân Bảo đại nhân đang phóng tơ nhện câu người, động tĩnh này phát ra do tơ nhện đang dùng lực kéo đi. Đầu bên kia tơ nhện đang cột lấy vuốt của Miên Hoa Đường, nó đang nằm hình chữ X trên người Tử Hàn đại sư tỷ ngủ đến say sưa, tơ nhện cột chặt tứ trảo của nó.
Ngân Bảo đại nhân dùng sức kéo tơ nhện, vội thu nó về, Miên Hoa Đường từng chút bị kéo khỏi ngực Tử Hàn lôi xuống. Sau một hồi liền kéo được Miên Hoa Đường về, bị kéo như vậy Miên Hoa Đường cũng không tỉnh lại, sau đó Nghệ Nhàn nhìn Ngân Bảo đại nhân mở túi huyễn thú ra túm Miên Hoa Đường cho vào trong.
Nghệ Nhàn, "..."
Ngân Bảo đại nhân ảo não, tự mình huyên náo xong cũng chui vào túi huyễn thú.
******
Đến tối, cách đó không xa có một cơn lốc di chuyển với vận tốc cực nhanh. Mọi người liền thu liễm, ban ngày thả lỏng thần sắc, hiện tại lại càng cảnh giác hơn. Chung Lâm cũng phân chia một phen, nhóm các nàng có bốn vị sư huynh chủ động đứng dậy đi tuần tra xung quanh. Bên phía Tạ Anh cũng có hai người đi tuần, thú nhân thì càng khỏi nói, bay vòng vòng trên trời, chạy dưới đất, mỗi người đều có lĩnh vực tuần tra của mình, tuần tra so với mọi người còn cảnh giác hơn.
Nghệ Nhàn ngưng tụ ra hai viên quang cầu, một cái chiếu trên đỉnh đầu nhóm người Tạ Anh, cái khác chiếu trên đỉnh đầu các thú nhân, thiếu chút bị cánh tộc lao đến công kích.
- - hi hi.
Nghệ Nhàn triệu hoán tiểu mã ra thì sửng sốt, tiểu mã vừa xuất hiện chỗ các nàng sáng như ban ngày, hoàn toàn không bị ngăn trở tầm nhìn, "sư huynh, vừa rồi ngươi có nghe thấy gì không?"
Chung Lâm thần sắc mờ mịt, "nghe, nghe cái gì?"
- - hi hi.
Tiếng cười thanh thúy nước suối chảy róc rách, dường như gần bên tai. Nghệ Nhàn chợt xoay người, phía sau trống rỗng, từ phía xa các thú nhân vẫn còn tâm không lo lắng tuần tra bình thường. Sợi tóc vì nàng xoay người mà đột nhiên cong lên, nàng tĩnh tâm cảm thụ, vẫn không phát hiện được gì.
Chung Lâm ân cần hỏi han, "tiểu sư muội, ngươi làm sao vậy?"
Nghệ Nhàn thấy thần sắc hắn bình thường, các sư huynh sư tỷ xung quanh vẫn ngồi đả tọa, liền dò xét. Có thể thấy âm thanh này ngoại trừ nàng, dường như không ai nghe thấy được.Nghệ Nhàn cười một cái, "không có việc gì."
- - hi hi, ngươi đi theo chơi đi.
Nghệ Nhàn liền xác định âm thanh thanh thúy này là phong linh huyễn thú thủ tháp thú tầng thứ năm vọng đến, nàng nhắm mắt lại cảm thụ một chút, trên mặt có chút ngứa, dường như có một luồng gió nhỏ êm ái thổi phất qua mặt, tựa như ai đó làm nhột nàng không biết sợ là hài tử thích làm nháo.
"Chơi thế nào?"
- - hi hi, ngươi đi tìm ta a!
Nghệ Nhàn thử vài lần, không thể tìm được dấu vết của nó. Làn gió như có như không âm thanh lúc trái lúc phải, nàng cũng biết chỉ có bắt được phong linh huyễn thú thì mới có thể đi khỏi được chỗ này.
Làm sao tìm?
Nghệ Nhàn không kịp hỏi, âm thanh bí mật của Tử Hàn đại sư tỷ truyền đến, "theo chân nó đi chơi!"
"Ngươi đang ở đâu?"
- - hi hi, đến đây, đến đây đi!
Nghệ Nhàn nghe tiếng gió, nhắm mắt lại theo bản năng từng bước đi về hướng lốc xoáy phong linh, nàng cảm giác có gì đó bên cạnh nàng đang lưu động, sau đó lại không cảm giác được gì.
Cái này gọi là gì a? tránh mèo sao?
Tạ Anh thấy Nghệ Nhàn từng bước đến trước mặt mình, "ngươi đến hỏi ta chuyện về nương --" còn chưa nói xong, Nghệ Nhàn đã đi qua mặt nàng.
Tạ Anh kinh ngạc, "ngươi..."
Nghệ Nhàn dường như không nghe thấy, tiếp tục đi đến nơi mình cần.
Tạ Anh cảm thấy không ổn liền đến trước mặt Nghệ Nhàn, phát hiện đối phương nhắm chặt mắt, nhưng dưới bước chân lại trầm ổn mạnh mẽ, mỗi bước đều đặc biệt kiên định, "Nghệ Nhàn, ngươi giở trò quỷ gì vậy?"
Nghệ Nhàn dĩ nhiên không quan tâm đến nàng, bên tai dường như truyền đến tiếng cười.Tạ Anh vội níu tay Nghệ Nhàn lại, "không được đi lên trước nữa, phong lôi tuyền này ẩn chứa phong nhận rất mạnh, đi vào thí khó đi ra."
Nghệ Nhàn liền bỏ qua tay nàng, không nghe mà tiếp tục đi về phía trước.
Tạ Anh, "Trình Bang, trói nàng lại!"
Xà Lân Hoa vèo vèo siết chặt hông Nghệ Nhàn lại, sau đó là hai tay hai chân, còn chưa gói thành bánh chưng một người trong lốc xoáy nhanh chóng đánh về phía Tạ Anh.
Tạ Anh vội ngưng tụ lôi linh chống đỡ, phong nhận đánh với lôi võng, phát sinh từng tiếng kêu leng keng, bất quá rất nhanh lại có thêm một cơn lốc khác tự như long lượn từ phía sau lưng đánh về Tạ Anh, hai cổ lực hợp lại, Tạ Anh hoàn toàn bị cuốn vào phong tuyền.
"Đại sư tỷ."
Tử Hàn nhắm ngay lúc hai cơn lốc hợp thành một đánh một chưởng vào trong, phong tuyền nhanh chóng lệch trái lệch phải, sau đó trở về nguyên dang, lần nữa cuốn về phía các nàng.
Vố số phong nhận vèo vèo chặt đứt dây leo Xà Lân Hoa đang trói Nghệ Nhàn lại, vừa đối mặt Xà Lân Hoa cũng địch không lại được, liền chui về cổ tay Trình Bang, run lẩy bẩy di chuyển.
Cho dù là Vân Miểu Phong hay Minh Vọng Phong, từ lúc Tạ Anh cùng Tử Hàn xuất thủ, mọi người đã đứng trước phong tuyền khi hai cơn lốc hợp thành một, từng người dùng linh lực nhắm vào phong tuyền công kích.
- - hi hi, mau đến đây a!
Nghệ Nhàn cảm nhận được phía trước nàng rõ ràng, có một cơn gió nhỏ nhu hòa đang hấp dẫn nàng đi theo, Ngân Bảo đại nhân trong túi huyễn thú nhìn xung quanh báo tình hình cho Nghệ Nhàn, Nghệ Nhàn không quan tâm đi đến vùng đất trung tâm.
Ở trung tâm hơn mười cơn lốc cách nhau chỉ ba mét, Nghệ Nhàn tùy ý đổi một chút cũng sẽ bị cuốn vào trong phong tuyền này. Chung Lâm thấy nàng đi không mục đích, bước chân vững vàng đi vào lốc xoáy, liền vì nàng lo lắng lau mồ hôi một cái.
Chung Lâm, "đại sư tỷ, tiểu sư muội nàng như vậy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
Tử Hàn liếc hắn, "cần ngươi nhiều chuyện sao."
Chung Lâm thấy dáng vể Tử Hàn đại sư tỷ không chút lo lắng, cũng yên tâm cắn răng đối phó với phong tuyền, mắt không tự chủ lại nhìn về phía Nghệ Nhàn, sau đó thấy Nghệ Nhàn đứng trước một cái phong tuyền.
Hơn mười cổ phong linh ngưng tụ vào lốc xoáy, lốc xoày này chu vi cũng nhỏ dần, nhìn qua thật vô hại.
Nghệ Nhàn cảm nhận được y phục nàng đang bị thổi bay vì gió, tóc tung bay, cả khuôn mặt bị gió thổi cũng có chút cứng lên, "ta tìm được ngươi."
- - hi hi, ta cũng bắt được ngươi.
Trong phong linh cơn lốc xoáy nhỏ vồ về hướng Nghệ Nhàn một cái, nuốt chửng nàng hoàn toàn.Nghệ Nhàn nhanh chóng phóng lồng năng lượng cho mình, trước mắt đột nhiên chói lên, trong lốc xoáy đột nhiên thay đổi, không như lời Tạ Anh vừa nói, độ nguy hiểm so với lời đối phương nói vừa rồi chỉ có hơn không có kém. Chỗ này tựa như cái chuông lớn thông lên trời, trên có thể thông trời, dưới có thể thông đất, dưới nền đất cũng có đầy lưỡi dao bén nhọn, mũi dao đồng loạt nhắm vào nàng, chỉ cần nàng vô ý chạm vào thì sẽ chết ngay tại chỗ.
"Âm thanh của ngươi rất êm tai, nếu vậy tướng mạo hẳn là điềm mỹ, không bằng hiện thân gặp mặt đi."
- - hi hi.
Tiếng cười giòn dã vang lên, một tiểu mỹ nữ oa đột nhiên xuất hiện trước mặt Nghệ Nhàn, đôi mắt ửng nước to trong veo, mìm cười, khóe miệng có hai núm đồng tiền nhàn nhạt, vô cùng điềm mỹ.
Nghệ Nhàn không ngờ nàng chỉ mới yêu cầu đối phương đã đáp ứng, nếu nàng có đòi thêm cái gì nữa, sợ là đối phương sẽ làm luôn trừ những cái không làm được.
Nghĩ vậy, nàng cũng lên tiếng.
"Ngươi rất đẹp."
- - hi hi, thoạt nhìn ngươi cũng không xấu như vậy.
Nghệ Nhàn nghĩ thầm tiểu quỷ này thực sự không chút khả ái gì cả, vẻ mặt vẫn duy trì nụ cười, "ngươi là thủ tháp thú khả ái trong các thủ tháp thú ta đã thấy qua, hay ngươi mở cửa tầng thứ sáu cho chúng ta đi qua đi, được không?"
- - hi hi, cũng được a!
Nghệ Nhàn nghĩ thầm tiểu cô nương này nhìn cũng không đáng ghét như vậy, vừa định tán thưởng hai câu.
- - hi hi, bọn họ có thể đi, nhưng ngươi lại ở lại.
Nghệ Nhàn đen mặt, "vì sao?"
Nét mặt tiểu cô nương cười như hoa, -- vì có người muốn mạng của ngươi, cho nên ngươi phải ở lại.
Nghệ Nhàn nghe qua cũng hiểu, tiểu cô nương này ý muốn nàng để mạng lại đây, vì có người muốn mạng của nàng. Hẳn là tên tiểu nhân biến mất ở tầng thứ tư kia rồi, "nếu muốn mạng của ta, thì phải để ta biết được đối phương là ai chứ, ngươi nói đúng không?"
Nụ cười trên mặt tiểu cô nương cứng lại, có chút buồn rầu lắc đầu -- không được.
Đàm phán tan nát.
Nghệ Nhàn nhanh chóng ngưng tụ lôi linh cầu ném lên trên, "Tiểu Nhã nói rất đúng, huyễn thú bề ngoài nhìn manh manh thật ra rất tà tâm, ngươi cũng không phải thứ tốt gì."
Tiểu cô nương vừa nghe Nghệ Nhàn nói vậy, mất hứng bĩu môi, cau cái mũi nhỏ -- ngươi không dễ chơi!
Lôi linh cầu nổ, lưỡi dao bay loạn. Nghệ Nhàn muốn tránh cũng không có chỗ ctranhs, đành phải dùng Đả Thần Tiên kéo dài, kết quả bị lôi linh của mình nổ ảnh hưởng đến toàn thân như bị nứt ra, nó tác động đến phong nhận bay loạn xung quanh, không qua lâu người nàng liền biến thành màu đỏ.
Đúng lúc này, Ngân Bảo đại nhân liền kéo Miên Hoa Đường trong túi huyễn thú ra đưa lên trên, đứng trên vai Nghệ Nhàn vèo vèo ngăn cản phong nhận từ xung quanh đang bay đến.
Miên Hoa Đường bị lôi đánh đến tỉnh, chủ động hút lấy lôi linh đanh nổ tạc, Nghệ Nhàn thực sự cũng bị hành động của Ngân Bảo đại nhân làm cho kinh ngạc mà dao động, "Miên Hoa Đường, phi nó!"
Miên Hoa Đường đặc biệt khí thế nói, "phi chết nó!"
Sau đó Miên Hoa Đường đứng một chỗ liền biu biu biu phóng một tràng lôi linh, cứ vậy từ trong cơn lốc mở ra một cái lỗ, Miên Hoa Đường cứ vậy phun không ngừng vào cái lỗ muốn khép lại đó, Tử Hàn cũng bị lôi linh của Miên Hoa Đường phun trúng, nhìn thấy lỗ hổng kia nàng không chút do dự chưởng tới.
Vì có bên ngoài quấy rầy, bên trong lại rối loạn, Nghệ Nhàn cảm giác trong lốc xoáy đang run lên, dưới chân nàng đứng không vững, cả người suýt ngã vào phong nhận.
- - nhân tộc các ngươi thật xấu, đánh ta đau quá!
Tử Hàn đại sư tỷ hạ thủ cũng rất nặng, huống hai người kết hợp trong ngoài, một cái ở ngoài dùng lôi linh cùng băng đá oanh tạc, một cái ở trong dùng lôi linh cầu oanh tạc --
Nghệ Nhàn nhìn lại thảm trạng của mình, không chút lưu tình dùng Đả Thần Tiên đánh nó, "ngươi còn có thể kêu đau, ta bị ngươi hại còn chưa kêu a. Nếu ngươi sợ đau, thì mau mở cửa tầng thứ sáu ra cho chúng ta đi, như vậy thì ngươi sẽ không đau nữa."
Nghệ Nhàn vừa nói, vừa không nể mặt ngưng tụ một cái lôi cầu kim sắc to hơn, "nếu ngươi không đồng ý, vậy thì chuẩn bị nghênh tiếp chiêu càng đau hơn đi!"
- - đừng đừng đừng, ta mở.
Nghệ Nhàn còn tưởng tiểu loli này chơi xấu tiếp, không ngờ trên đỉnh đầu xuất hiện một vòng đang mở lớn ra. Tầng thứ sáu nối kề có thể nhìn thấy được sấm đánh vang phía bên kia. Cẩn thận nghĩ lại, tầng thứ sáu chính là lôi linh không sai.
Tử Hàn bí mật truyền âm thanh đến, "đúng là cửa đi qua tầng thứ sáu."
"Ai ha?"
Nghệ Nhàn thậm chí không tin được tầng thứ năm lại có thể đi qua dễ dàng như vậy, có tiếng Tử Hàn thúc giục, liền ôm Miên Hoa Đường lên chui qua lốc xoáy. Nghệ Nhàn chậm một bước, chỉ có thể nhìn Miên Hoa Đường đi qua cửa, "đại sư tỷ sao lại đem theo Miên Hoa Đường đi a?"
Từ sau tầng thứ ba, Miên Hoa Đường theo Tử Hàn đại sư tỷ cũng thành bình thường, cứ mỗi tầng nàng đều phải đi tìm huyễn thú của mình như chuyện bình thường.
"Còn lo lắng cái gì, đi mau a."
"Ai nha, ta chờ người."
Không hề báo trước Nghệ Nhàn bị Tạ Anh xô một cái liền lọt qua lốc xoáy. Trời đất xoay chuyển một hồi, nàng nặng nề đi trong nước. Trời đêm có lôi điện bổ xuống, mưa rào xối xả. Lôi quang thỉnh thoảng xẹt qua trước mặt nàng, nàng nhanh chóng di chuyển hai bước trong nước, còn tưởng là hải vực, kết quả hai chân đáp xuống phát hiện có nền đất bên dưới, đứng dậy, nước chỉ đến đầu gối của nàng.
Nước mưa làm ướt mắt nàng, Nghệ Nhàn thuận tay lau đi.
Bùm --
Dưới đêm mưa, một đạo lôi đánh xuống nước ngay trước mắt nàng. Nghệ Nhàn bị điện dẫn toàn thân run lên, tư vị này giống hệt lần đầu tiên nàng bị điện giật, cảm giác tê rần chân mềm nhũn, liền ngã vào trong nước. Nháy mắt nước che lấp mũi miệng nàng, lôi linh chạy quanh người, cảm giác hít thở không thông lại bao trùm.
Nghệ Nhàn nhớ đến Miên Hoa Đường, nếu có vật nhỏ này ở đây, nàng cũng không bị điện giật như vậy.
"Này, ngươi sẽ không bị một đạo lôi đánh chết ở đây đó chứ?"
Chợt có âm thanh quen thuộc vang bên tai nàng, Nghệ Nhàn lại nhớ đến khi nãy bị Tạ Anh đẩy, muốn cắn người, không hiểu vì sao lại rơi chung chỗ với Tạ Anh, nàng vốn định chờ đại sỏa tử Lam Đồng.
"Ngu xuẩn."
Nghệ Nhàn im lặng trong lòng mắng lại.
Sau đó nàng cảm giác như mình bị kéo đi, dòng nước cũng tự động gợn sóng, đáng tiếc nàng bị điện giật toàn thân đã mất tri giác, duy chỉ có ý thức hải là còn thanh tỉnh.
Nghệ Nhàn bị kéo lên bờ, tựa như con cá khô, bị người lật qua lật lại. Sau đó nàng nhìn thấy bản mặt Tạ Anh như nuốt phải ruồi, đáy mắt tràn đầy ghét bỏ.
Nghệ Nhàn cũng khó chịu lườm nàng một cái.
Tạ Anh lui về sau một bước, rất nhanh phát hiện Nghệ Nhàn khác thường, "không thể động đậy được."
Nghệ Nhàn cảnh giác nhìn chằm chằm đối phương, nhanh chóng đem lôi linh vừa rồi chuyển hóa cho mình sử dụng, nhưng thân thể vẫn chưa cử động được. Trong lòng Nghệ Nhàn lại thêm lo lắng, vào lúc này gặp phải người này đúng là không may a.
Bầu không khí ngưng đọng, mắt to trừng mắt nhỏ hồi lâu, Tạ Anh cũng thu hồi ánh mắt, nhìn xung quanh, "đằng kia có một cái thuyền, ta đi xem trước."
Nói xong, liền để Nghệ Nhàn nằm trên đất, không thèm ngó ngàng đến.
*****
Chờ nàng đi rồi, Nghệ Nhàn mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nàng mở to mắt tiếp tục hấp thụ nước mưa làm dịu, thỉnh thoảng chớp mắt một cái. Xung quanh là rừng cây rậm rạp, lôi linh hung mãnh đánh xuống, khiến vài cái cây cạnh nàng bị chẻ thành hai nửa. Cũng may là mấy cây đó bị đánh gãy cũng không đè lên nàng.
Rất nhanh có một cái bóng che đi tầm nhìn của nàng, Nghệ Nhàn còn tưởng là Tạ Anh quay lại. Không nhịn được liền liếc đối phương, nhưng khi nhìn thấy thì toàn thân nàng lông mao dựng đứng, nếu có thể di chuyển, sợ là lúc này bắt đầu không bằng nhảy cao ba thước chắc hơn.
Một cái đầu to lông đen thui to bự đang nhìn nàng từ trên xuống, nhìn qua cái đầu cùng thân thể giống như là trâu, đây hình như là huyễn thú lôi linh, có thể do cơ thể nàng còn dính lôi linh khi nãy nên nó không động đến, nó đang định hướng nàng cắn một ngụm.
Mũi trâu giật giật xung quanh, hai mắt nhìn chằm chằm con mồi, nhìn qua thì không tốt lành gì.
Có nguy hiểm, tiểu mã cùng Ngân Bảo đại nhân cùng nhau xuất hiện, tiểu mã nhanh chóng phóng quang linh vào mắt nó. Hiện tại trời đang tối, đột nhiên bị quang chiếu lôi linh trâu rất khó chịu, nó bị quang chói mắt liền nổi điên.
Thổ trùy của Ngân Bảo đại nhân không ngừng đánh vào cổ nó, có vài chỗ bị lệch. Cái này như là kíƈɦ ŧɦíƈɦ nó, nó rống lên một tiếng tức giận, tiếng kêu thật kỳ quái. Nó giơ lên hai chân trước hướng về phía Nghệ Nhàn đạp xuống.
Nghệ Nhàn mở to mắt nhìn, nhưng không thể nhúc nhích. Cảm giác sắp chết khiến nàng lo lắng, trước ngực có một cổ linh lực tán loạn, tựa như khủng long phun lửa, linh lực tràn đầy lục phủ ngũ tạng của nàng, nháy mắt thân thể tựa như bị cổ linh lực nắm trong tay.
Ngân Bảo đại nhân nhanh chóng dùng tơ nhện quấn lấy hai chân trước của nó kéo ra ngoài, đáng tiếc khí lực của nó quá nhỏ, lần này cũng không ngoại lệ, con trâu lôi linh càng bị Ngân Bảo đại nhân chọc cho tức thêm, tức giận phun ra một ngụm lôi linh, cộng thêm mưa như xả lũ, Ngân Bảo đại nhân rất nhanh biến thành con nhím.
Nghệ Nhàn cảm giác hai chân dường như đang hoạt động, ngực đau như muốn vỡ ra. Đúng lúc này, toàn thân Nghệ Nhàn đột nhiên nhẹ đi, tứ chi cứng ngắc cũng linh động hơn, nàng chợt hướng bên cạnh lăn một vòng, nhanh chóng ngưng tụ ra lôi tủy đánh vào đầu con trâu lôi linh kia.
Một kích này, kim sắc du long vèo một cái từ nơi này xuyên qua trán con trâu lôi linh, đem nó bay ra ngoài một khoảng xa, còn đụng ngã vài cái cây.
Động tĩnh lớn này khiến Tạ Anh từ trên thuyền chạy đến xem, thấy Nghệ Nhàn đứng trong mửa, sau đó ngửi thấy mùi máu tanh, tới gần mới phát hiện Nghệ Nhàn đang đứng cách không xa một con huyễn thú có thân thể còn ấm.
Tạ Anh kiểm tra thi thể con trâu lôi linh kia, vừa chạm đến lôi điện hai tay nàng liền run lên, nàng thiêu mi "ngươi đánh chết?"
Nghệ Nhàn nhìn lôi linh trong tay mình đang chảy ra ngoài, tựa như lúc nàng vừa thức tỉnh lôi linh căn. Linh lực không do mình khống chế, hiện tại cũng không phải thức tỉnh linh căn thứ hai nữa, mà là muốn thăng cấp.
Từ lúc tiến vào bí cảnh này, Nghệ Nhàn đã hao hết linh lực nhiều lần, nhiều lần khôi phục sau đó lại phải đánh với huyễn thú trong tháp. Nhưng lăn qua lăn lại cũng là rèn luyện chính mình, đem nền móng làm cho vững chắc. Hiện tại lại bị phong ấn trong người đâm một kích, thì tiến hiệu thăng cấp lại tới....
Nghệ Nhàn lạnh lùng nhìn nàng một cái, liền ngồi xếp bằng xuống, cố gắng áp chế lôi linh sắp mất thăng bằng của nàng.
Ánh mắt Tạ Anh phức tạp nhìn Nghệ Nhàn, trong tay bất tri bất giác ngưng tụ ra một cái phong lôi tuyền nhỏ, chỉ cần nàng khẽ động tay, phong lôi tuyền sẽ đánh về phía Nghệ Nhàn.
Vào lúc này, chính là lúc các ngự thú sư yếu nhất.
Trong đầu Tạ Anh chỉ có thần tiên giao chiến, trên đỉnh đầu còn có tiếng sấm vang ầm ầm, thiểm điện lần lượt xoẹt qua mắt, hơn nửa bên bị chiếu sáng. Nàng nắm chặt lòng bàn tay, nhìn gò má Nghệ Nhàn căng thẳng, cuối cùng đem tay giấu ra sau. Nàng nhìn Nghệ Nhàn hồi lâu, lần nữa quay lại thuyền.
Nghệ Nhàn hẳn không biết nàng suýt chút thì bị đánh lén lần nữa, chỉ cần lôi linh mất cân bằng áp chế thăng cấp cũng đủ khiến nàng sống không bằng chết, đến khi đó đừng nói Tạ Anh, chỉ cần một sinh vật động tay chân cũng đủ gϊếŧ chết nàng.
Vì không có ai đáng tin tưởng hộ pháp cho nàng, cái thăng cấp này hiện tại không nên thăng là tốt nhất.
...
Nước mưa vẫn đổ ào ào bên ngoài, dưới mái che của thuyền, nước mưa tí tách nhỏ giọt xuống. Nghệ Nhàn mang theo một thân dính lôi linh bước lên thuyền.
Nhìn thẳng vào Tạ Anh đang tu luyện chính là lúc Nghệ Nhàn xuất hiện, mở mắt ra, sau đó lại chuyên tâm tu luyện, tựa như nhìn nàng không có chuyện gì. Nghệ Nhàn chọn một chỗ cách xa Tạ Anh nhất, lần nữa thay một bộ y phục sạch hơn, lúc này mới quan sát cái thuyền quỷ dị trong bí cảnh này.
Thuyền chia hai tầng trên dưới, đương nhiên là không thể giống những chiếc du thuyền sang trọng ở kiếp trước, chiếc thuyền này hoàn toàn làm bằng gỗ, có nhiều chỗ vì quá lâu đã sớm mục. Nàng tùy ý gõ một cái, liền gõ rơi một khúc gỗ bên cửa sổ.
Nghệ Nhàn theo thói quen nhìn quanh một vòng, thấy chỗ nào cũng thuận tay gõ, cứ vậy gõ một đường lộp bộp lộp bộp có nhiều thứ rơi xuống. Có người không nhịn được, Tạ Anh vẻ mặt không kiên nhẫn trừng nàng, "thuyền này dùng để tránh mưa, nếu ngươi phá nó chúng ta phải ở ngoài mưa. Nếu ngươi thích ta cũng không cản ngươi, nhưng ta không muốn vậy. Cho nên phiền ngươi thủ hạ lưu tình."
Nghệ Nhàn mài răng, nếu có thể chọn, nàng cũng sẽ không chọn đứng chung mái hiên với Tạ Anh, "Tạ Anh, có phải ngươi còn thiếu ta một câu trả lời không a?"
Tạ Anh nghẹn lời.
Nghệ Nhàn thích nhìn sắc mặt này của Tạ Anh, rõ ràng rất khó chịu nhưng vẫn phải nhịn xuống, "ngươi đường đường là đại sư tỷ Minh Vọng Phong, định quỵt nợ sao? ngươi cũng nên biết lúc đầu khi ngươi đồng ý, tất cả có bao nhiêu người nghe thấy?"
Tạ Anh nhìn nàng chăm chú, không kịp hành động, "ngươi đoán mọi người có bao nhiêu nghe thấy ta nói ngươi là người Tạ gia?"
Đả Thần Tiên trong tay Nghệ Nhàn liền đánh về phía nàng, "Tạ Anh, ngươi cố ý!"
Tạ Anh một tay níu lại Đả Thần Tiên của Nghệ Nhàn, "không lẽ trước kia không phải do ngươi cố ý để Tuyên Di phát hiện ra sự tồn tại của ngươi? để nàng quay về báo với tổ phụ, Nghệ Nhàn cho dù thế nào, thì mục đích của ngươi cũng xong rồi."
Nghệ Nhàn chợt cười, "Tạ gia các ngươi có phải đề cao mình quá hay không, ta là Nghệ Nhàn, không liên quan đến Tạ gia các ngươi một mao tiền nào."
Tạ Anh nhìn biểu hiện của Nghệ Nhàn có chút xem thường, không giống như giả vờ, "vậy ngươi vì sao? cắn chết Tạ Vũ không buông tay, hắn chỉ là một tên ngu xuẩn, gϊếŧ hắn chỉ lãng phí sức lực của ngươi."
Nghệ Nhàn rót lôi linh vào Đả Thần Tiên, Tạ Anh nhanh chóng buông tay, "Tạ Anh, đưng nói sang chuyện khác. Đến lúc ngươi nên thực hiện điều kiện trao đổi rồi."
Tạ Anh gật đầu, "ta chỉ biết nơi cuối cùng nương ngươi xuất hiện."