Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 97: Làm khó dễ




Lôi linh phóng xuống liên tục không ngừng từ trên đỉnh đầu các nàng.

Nghệ Nhàn chưa từng thấy qua cảnh hoành tráng như vậy, nhất thời nhìn đến sửng sốt. Trong mây lôi một cái tử long giương nanh múa vuốt như ẩn như hiện nhào về phía con rối hộ vệ dẫn đầu tiện hề hề này.

Con rối hộ vệ dẫn đầu bị băng vực của Tử Hàn sư tỷ phong kín đường, hai chân bị đông cứng đỉnh đầu bị lôi quang đánh không ngừng, mũ giáo bị đánh thành hai nửa, nhưng vẫn tiếp tục chọc giận sư tỷ, "ai nha, ngươi cái này tính khí tiểu bạo a ~ ta thích."

Tử Hàn đại sư tỷ công kích tả hữu, băng sương cùng tử lôi linh hai hợp thành một, hình thành bão tuyết, tựa như đột nhiên có tuyết lở, liền đâm về phía con rối hộ vệ dẫn đầu, nó nhanh chóng bị băng sương vùi lấp.

Nghệ Nhàn bị tử lôi một bên áp bức lui về sau mười bước, suýt chút thì rời khỏi cung điện, nhìn cả cung điện bên trên ẩn chứa lôi linh, trong lòng nàng kinh hãi như núi lở sóng vồ. Hiện tại đã hiểu được lời Chung sư huynh nói "tính khí không tốt" của đại sư tỷ. Nếu nói trước kia vừa giơ tay nhấc chân đại sư tỷ có thể đóng băng cả ngọn núi, thì đại sư tỷ hiện tại có thể đem gian phòng rộng trăm dặm biến thành đống phế tích.

Tử Hàn đại sư tỷ sở hữu song linh căn!!!

Nghệ Nhàn quả thực không tin vào mắt mình được, nàng có song linh căn, Tạ Anh cũng có song linh căn, đại sư tỷ cũng có song linh căn chuyện này đâu có gì lạ. Hèn chi Miên Hoa Đường có thể nhận ra được đại sư tỷ thật, lần đầu vừa gặp đã thân thích với đại sư tỷ, thì ra cảm nhận được lôi linh giấu kín trên người đại sư tỷ?

Qua vài chuyện khó hiểu thì dường như cũng đã có đáp án, như là trên đùi đại sư tỷ có vết thương bị lôi đánh, nếu không phải nàng gây thương tích, thì là chính nàng tự gây thương tích cho mình.

Nhưng vì cái gì a?

Nghệ Nhàn nhớ lần đầu biết đại sư tỷ, nàng chỉ là một người hầu nhỏ không có danh tiếng gì, vừa thức tỉnh lôi linh. Nghệ Nhàn cố gắng suy nghĩ, cũng không nghĩ ra được mục đích đại sư tỷ cố ý tiếp cận nàng.

...

Chờ đám mây lôi tan dần, lớp băng tan dần. Thân thể con rối hộ vệ dẫn đầu tan tành xuất hiện trước mặt nàng, còn đám rối trong điện này bị Tử Hàn đại sư tỷ khống chế chỉ biết đánh đấm ngu si.

Nghệ Nhàn không dám tin, "chết rồi?"

Tử Hàn đi tới, một cước đạp bẹp Con rối hộ vệ dẫn đầu, vẫn không hết hận liền đá nó như đá bóng vào góc rồi, "làm gi dễ dàng như vậy, bất quá cái thân thể này không thể dùng được nữa."

Giữa không trung truyền đến tiếng cười giễu cợt, "đúng là hiểu ta a."

Ầm ầm ầm ầm....

Nghệ Nhàn vừa nghe thấy âm thanh này liền đau đầu, Ngân Bảo đại nhân ôm vài miếng ngọc trên vuốt nhỏ vèo vèo nhảy lên vai nàng, "Nghệ Nhàn, Nghệ Nhàn, chúng ta bị bao vậy."

Két ~ --

Bốn góc cung điện, chợt xuất hiện loại sinh vật màu xanh, đầu và thân thể không cân đối, cẳng chân không to bằng bàn chân, tựa như một đứa bé, tuy nhiên dung mạo quái dị, chúng nó mặc khôi giáp, từng con từ dưới đất chen lên.

Nghệ Nhàn, "đây là thứ gì?"

Ngân Bảo đại nhân, "địa tinh ở đồng bằng sao lại ở đây?"

Nghệ Nhàn khi còn ở thú nhân tộc đã nghe qua rất nhiều, nhưng đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, "xuất hiện ở đây chỉ có thể là quân rối thôi, cũng không phải địa tinh thật."

Ngân Bảo đại nhân ngưng tụ từng hàng thổ trùy bén nhọn đánh vào đám địa tinh gần các nàng nhất, khôi giáp trên người đám địa tinh dường như được kim linh gia trì thêm, gặp thổ trùy đám địa tinh chỉ như bị cổ lực đạo đẩy lui một chút, rất nhanh nổi điên xông về phía các nàng.

Nghệ Nhàn liền rót lôi tủy vào Đả Thần Tiên, rơi vừa căng lên liền đánh bay một đám địa tinh.

Lam Đồng cũng bị địa tinh bao vây, rống giận một tiếng giơ lên hai cái rìu, chém liên tục tựa như thái rau địa tinh bị phân thành hai mảnh, nửa trên của bọn chúng thì bò dưới đất, nửa dưới thì chạy lung tung.

Nhìn qua như là xác sống trỗi dậy.

Trong lúc Nghệ Nhàn suy nghĩ có nên tạo một vùng xác sống cho Lam Đồng hay không, thì có vải cái bóng đột nhiên xuất hiện ngay cửa cung điện.

"Đệch, đây là cơ quan gì vậy?"

"Địa tinh xấu xí."

"Nghệ tiểu sư muội!"

Nghệ Nhàn từ xa đã nghe thấy tiếng kêu của Hoàng Phủ Nghị, vung Đả Thần Tiên cố ý đánh bay địa tinh về phía hắn. Rất nhanh liền nghe thấy tiếng hét chói tai của bọn họ.

"Nghệ Nhàn là ngươi cố ý đúng không!"

"Ta khuyên sư huynh không nên ở một bên mà nhìn a, người thủ tháp tầng thứ tư vẫn chưa hiện ra. Chúng ta còn phải ở đây tiếp tục đánh địa tinh, không đánh xong địa tinh sẽ còn đống rối khác đến nữa. Sư huynh nên cân nhắc đi, tiếp tục mất sức hay là tốc chiến tốc thắng."

Hoàng Phủ Nghị đứng một bên nhìn Tử Hàn lạnh lùng liếc hắn một cái, hắn vội phóng hỏa long đánh một phen. Sau đó lại làm như không có chuyện hô to, "nói đến, Nghệ tiểu sư muội có được cực phẩm đan dược ở tầng tháp thứ ba, đại sư tỷ cũng lấu đi bảo bối ở tầng thứ hai rồi, chuyến đi bí cảnh này, bảo bối hình như đều nằm trong túi Vân Miểu Phong các ngươi a."

Lời này chua sắp rụng hết răng rồi a.

Hắn còn chưa nói xong, băng trùy của Tử Hàn đại sư tỷ đã nằm dưới chân, hắn hoảng sợ vội vàng nhảy dựng lên, "hiểu lầm, hiểu lầm, đại sư tỷ ý ta là ngoại trừ tầng thứ nhất chúng ta không biết tình huống ra, thì mỗi tầng dường như đều có bảo bối cần chúng ta đi tìm a, không biết đại sư tỷ và tiểu sư muội có hứng thú đi cùng không a?"

Tầng đầu tiên của tháp căn bản không giống của tháp, cho dù là ai cũng không ngờ được vừa vào bí cảnh thì đã vào trong tháp rồi, nên liên tục đi quanh cánh rừng kia, Nghệ Nhàn nhớ đến Nhan Chi thì lại thấy tê biếи ŧɦái đó thật ghê tởm, "bảo bối tầng thứ nhất...."

Nàng chợt nhớ chén linh nhũ Nhan Chi cho nàng, muốn nói lại thôi sau đó nhìn thấy Hoàng Phủ Nghị nhìn qua đây, nàng đem địa tinh bao vây đánh bay, xoay người chạy đến bên cạnh Tử Hàn, "đại sư tỷ, không bằng ngươi dụ con huyễn thú này ra đi."

Tử Hàn liếc mắt quét đến, Nghệ Nhàn to gan nói "chỗ này cơ quan trùng điệp, nếu ta dùng lôi linh cầu đánh nát, không chừng sẽ động đến cơ quan nguy hiểm, đến khi đó các sư huynh sư tỷ tránh không được trốn cũng không thoát."

Tử Hàn, "cho nên?"

Nghệ Nhàn im lặng lui về sau ba bước, chột da hắng giọng một cái nói nhanh, "nó có hứng thú với đại sư tỷ, đại sư tỷ nếu nguyện ý hy sinh cái tôi một chút, thì có thể thành công dẫn nó ra a --- á á...."

Bằng trùy cơ hồ rơi xuống cùng lúc, Nghệ Nhàn vội thuấn di đến bên cạnh Lam Đồng, nhưng băng trùy vẫn đi theo như bóng với hình, Nghệ Nhàn không thể làm gì khác hơn là kéo Lam Đồng chạy loạn, "đại sư tỷ ngươi chịu nhục một chút, không cần phải ở tầng tháp này đối mặt với tên biếи ŧɦái đó."

Tử Hàn dừng tay nghiêm túc đến trước mặt Nghệ Nhàn nói, "nói không sai, đúng là một tên biếи ŧɦái."

Nghệ Nhàn lén thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên không nhịn được sự quấy rầy của tên biếи ŧɦái này chính là điểm mấu chốt của Tử Hàn đại sư tỷ. Tử Hàn liếc nhẹ nàng một cái, "ngươi qua đây."

Lam Đồng cảnh giác nhìn Tử Hàn, kéo cổ tay Nghệ Nhàn lại, "đừng có qua!"

Nghệ Nhàn nhìn biểu tình Tử Hàn không giống phẫn nộ, nhưng vẻ mặt Lam Đồng vẫn phòng bị nhìn đại sư tỷ, "sư tỷ vừa rồi chỉ là cùng ta đùa thôi, trước giờ chúng ta cũng hay như vậy."

Bị đại sư tỷ nghiền ép đánh hoài cũng chỉ là chuyện bình thường thôi a...

Tử Hàn mặt lạnh, khó chịu trừng Nghệ Nhàn, "nói một chút coi, ngươi có cách gì?"

Nghệ Nhàn nhìn nàng cười hắc hắc, lộ ra tám cái răng trắng nõn, "chỉ cần đại sư tỷ tùy ý nói vài câu là được, đến khi đó ngươi nói theo ta, thì không sao cả."

Tử Hàn trước giờ là phái hành động, liền thúc giục Nghệ Nhàn bắt đầu.

Nghệ Nhàn trước khi bắt đầu còn cố ý cùng Tử Hàn mật đàm, vẻ mặt nghiêm túc "chờ chút nữa cho dù ta nói gì, thì xin đại sư tỷ nhất định phải nhịn xuống, vì để rời khỏi được chỗ quỷ quái này mong là sư tỷ hãy làm theo a."

Tử Hàn thiêu mi, "ngươi muốn nói gì?"

Nghệ Nhàn đương nhiên là không thể nói bây giờ, nàng sợ huyễn thú thủ tháp chưa xuất hiện, nàng đã bị Tử Hàn đại sư tỷ lột da róc xương rồi, nàng cười thần bí "đại sư tỷ rất nhanh sẽ biết a!"

Nàng cố ý chọn một chỗ cách xa Tử Hàn đại sư tỷ, kéo Lam Đồng nhét vào sau một cái trụ, hít sâu một hơi nói "ta biết ngươi đối với ta có hứng thú."

Tròng mắt Lam Đồng đột nhiên trợn to.

Nhưng ánh mắt Tử Hàn tựa như đao tốc độ vừa phải bay vọt về hướng Nghệ Nhàn, Nghệ Nhàn cách ba thước cũng cảm nhận được hàn khí trên người đại sư tỷ. Trên mặt nàng mang nụ cười, miệng hơi giật giật -- lấy đại cục làm trọng a, đại sư tỷ.

Tử Hàn mặt lạnh, hận không thể trực tiếp túm Nghệ Nhàn kéo đến trước mặt mình. Ánh mắt nàng đảo qua, thấy Hoàng Phủ Nghị dường như đang xem kịch vui nhìn chằm chằm nàng, nàng cười gằn một tiếng vô số băng trùy từ bên dưới ngăn cản đường lui của Hoàng Phủ Nghị, khiến hắn phải lui liên tục, "đại sư tỷ, đại sư tỷ, chuyện gì cũng từ từ a."

Tử Hàn, "cút qua một bên."

Hoàng Phủ Nghị nhanh chóng đi về phía trước, rất nhanh nhìn thấy đám đệ tử bị nhốt trong lồng sắt, "sao các ngươi lại tự chạy vào lồng sắt vậy?"

Tử Hàn nhìn người xem kịch vui đi rồi, lúc này mới nghiêm túc lặp lại lời Nghệ Nhàn nói một lần, "ta biết ngươi đối với ta có hứng thú."

Nghệ Nhàn sau đó lại nói tiếp, "trùng hợp, ta đối với ngươi đột nhiên cũng cảm thấy hứng thú."

Tử Hàn, "trùng hợp, ta đối với ngươi đột nhiên cũng cảm thấy --" ánh mắt nàng bén nhọn bấn về phía Nghệ Nhàn, thì thấy Nghệ Nhàn đang chắp hai tay hướng về phía nàng lạy.

Tử Hàn nghiến răng nghiến lợi, "Nghệ Nhàn, ngươi lại đây chết cho ta!"

Nghệ Nhàn đương nhiên sẽ không chạy đến chịu chết lúc đối phương đang nổi điên, nàng nhanh chóng thuấn di, kết quả nhìn lại thấy đại sư tỷ đang phóng băng đuổi theo các nàng, nàng vội dùng lôi tủy chống lại. Lam Đồng dùng rìu cản lại, "Nghệ Nhàn, đại sư tỷ của ngươi muốn làm gì vậy a?"

Nghệ Nhàn cười khổ, "đại sư tỷ, lấy đại cục làm trọng a."

Tử Hàn hung hăng mắng một câu, "tên thủ tháp chết tiệt kia, có gan thì dùng chân thân xuất hiện trước mặt ta, đừng có như đám chuột nhất cụp đầu cụp đuôi, ngươi không ra ta phá nát chỗ này của ngươi."

Tử Hàn nói xong, băng sương bao trùm từng lớp, kéo dài hết cả cung điện, tử sắc lôi linh như dòng nước dội xuống, hai cổ linh lực hòa vào nhau, tạo thành cơn lốc bão tuyết.

Nghệ Nhàn mỗi lần thấy cảnh rầm rộ như vậy thì cảm giác Tử Hàn đại sư tỷ như là ngọn núi cao, với khả năng hiện tại muốn vượt qua được cũng thật gian nan.

Lam Đồng chợt nói, "thật kỳ quái, ta cảm thấy khí tức trên người nàng có chút quen thuộc."

Nghệ Nhàn định chế nhạo đối phương hai câu, nhưng thấy dáng vẻ Lam Đồng nghiêm túc, không giống như là đang nói đùa, "ngươi và đại sư tỷ gặp có mấy lần, quen với khí tức của nàng cũng là bình thường."

Lam Đồng rất nhanh phản bác nàng, "không đúng, hình như còn sớm hơn trước đó nữa."

Nghệ Nhàn đang suy nghĩ suýt bị Lam Đồng làm rối, "sao có thể, không lẽ là lúc ngươi đem Tiểu Lam đến gặp ta, không cẩn thận gặp được đại sư tỷ? cũng không đúng, nếu thực sự gặp đại sư tỷ, ngươi lén chạy vào Thanh Sơn Tông nhất định sẽ bị phát hiện."

Lam Đồng nhíu mày, "là khi nào, ta hiện tại vẫn chưa nhớ ra."

Nghệ Nhàn cười nói, "cứ bình tĩnh đã, chưa nghĩ ra thì không cần nghĩ nữa, chờ lúc ngươi không cần thì sẽ tự nhiên nghĩ ra thôi."

Lam Đồng nghe Nghệ Nhàn nói như vậy, cũng không còn khổ não nghĩ đến chuyện này nữa, chỉ tò mò nhìn tử long như ẩn như hiện trong lôi mây, "vì sao màu long của nàng và ngươi lại khác nhau?"

Nghệ Nhàn, "trước kia Niệm Vân Âm từng nói với ta, lôi tủy chia ra nhiều loại. Lôi tủy màu tím là loại tốt nhất, đại sư tỷ có lôi tủy màu tím, còn ta chỉ là lôi tủy kim sắc mà thôi."

Lam Đồng cái hiểu cái không, "nhưng nhìn lôi linh của ngươi lợi hại hơn."

Nghệ Nhàn suýt bị cái bản lĩnh trợn mắt nói mà của nàng chọc cho vui vẻ, nếu không có người thủ tháp tầng thứ tư tiện hề hề này, thì linh căn thứ hai của đại sư tỷ sợ là dấu còn lâu hơn, nói thế nào bản lĩnh của đại sư tỷ cũng đều là loại tốt nhất.

"Chỉ với một linh căn của đại sư tỷ thôi cũng đã khó đối phó rồi, chưa nói đến nàng còn có lôi linh căn có tính công kích kia" Nghệ Nhàn cảm thấy đám người trong Thanh Sơn Tông đúng là mắt mù, cứ đem Tạ Anh ra so với đại sư tỷ, làm gì có khả năng đó mà so sánh. Chỉ một cái linh căn của Tử Hàn sư tỷ cũng đủ áp chế Tạ Anh không nhúc nhích được rồi, hai loại linh căn sợ là bị ép chết luôn a, "xem ra, muốn vượt qua đại sư tỷ, sau này phải càng chăm chỉ tu luyện thêm mới được."

Lam Đồng nhìn nàng một cái, "ngươi cũng có song linh căn, sau này so với nàng có thể còn lợi hại hơn."

Lời an nủi nhạt nhẽo như vậy khiến Nghệ Nhàn nghe xong tâm tình lại tốt hơn....

"Ngươi nghĩ xem, ta dĩ nhiên sẽ thỏa mãn tâm nguyện của ngươi."

Trong lúc Tử Hàn phát tiết xong, nền đất dưới thành cung điện đã bị nàng hủy hơn phân nửa. Hoàng Phủ Nghị cùng đám người kia bị cuốn trong bão tuyết, nhìn qua đúng là vô cùng thê thảm, nhìn như trái cà dính sương.

Hoàng Phủ Nghị lắc đầu, "đại sư tỷ từ khi nào đã giống Tạ Anh rồi, lại có thêm một cái linh căn?"

Tử Hàn mặt không đổi, "còn giả thần giả quỷ, mau cút ra đây cho ta."

Rất nhanh, một người cao chừng 1m7 từ trong bão tuyết chậm rãi đi ra, tướng mạo thanh tú, hai con người màu vàng kim, đang nhìn chằm chằm Tử Hàn, ánh mắt trần trụi, đừng nói là đương sự, đến cả Nghệ Nhàn là người ngoài cuộc cũng cảm giác được đối phương đối với đại sư tỷ có hứng thú vô cùng lớn.

Nàng tựa như gặp phải Nhan Chi thứ hai.

******

Nghệ Nhàn vội kéo Lam Đồng ra ngoài chạy, "Tử Hàn đại sư tỷ sợ là sẽ lên cơn nữa, chúng ta nhanh đi lấy thần binh lợi khí của thú nhân tộc đi, đến khi đó tới giúp đỡ sau."

Lam Đồng vừa nghe, con ngươi phát sáng thêm vài phần, vội dùng miêu thân, theo Nghệ Nhàn im lặng không tiếng động từ chỗ hẻo lánh vòng qua đám người Hoàng Phủ Nghị, huyễn thú thủ tháp tầng thứ tư vừa xuất hiện, liền hấp dẫn ánh mắt mọi người ở đây. Chiều cao Tử Hàn so với Nghệ Nhàn thấp không ít, nhưng ngoài dự liệu là khi đứng cùng với huyễn thú thủ tháp lại có chút tương xứng.

Người không biết vừa thấy sợ là sẽ nghĩ đấy là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ. Nhưng biết được tính đại sư tỷ thì mới hiểu, bầu không khí hiện tại đang ngưng trệ,, giương cung bạt kiếm, giây tiếp theo sẽ phát ra Sơn Băng Địa Liệt tàn phá mọi thứ.

Lam Đồng nhìn đám rối địa tinh không nhúc nhích, "người này vừa xuất hiện, đám rối liền bất động, hắn có thể làm cho đám rối đều nghe theo hắn?"

Nghệ Nhàn, "tựa như một loại lĩnh vực, cũng như địa bàn thú nhân các ngươi đánh dấu vậy, trong địa bàn của ngươi thì phải nghe lời ngươi. Mà đám rối này đều dùng kim linh để ngưng tụ thành, hắn là thủ tháp thú tầng này, rối trong này dĩ nhiên đều phải nghe hắn."

Lam Đồng lại có chút suy nghĩ, "thì ra là vậy."

Hai người trộm bước lên bậc thang, liền thấy một thanh rìu lớn cán dài. Nghệ Nhàn đang chuẩn bị dạo quanh xem có cơ quan hay không? không ngờ Lam Đồng đã nắm nó lên, quan trọng là lần đầu vừa cầm Lam Đồng không thể nhấc nó lên được.

Lam Đồng, "... ân?"

Lam Đồng dùng một tay nắm chặt cán rìu nhấc lên, sau đó lại dùng luôn tay còn lại, kết quả Nghệ Nhàn nhìn thấy đối phương cũng không thể di chuyển được, không chỉ như vậy trán nổi gân xanh, mu bàn tay cũng nổi gân xanh, khuôn mặt vì dùng sức mà trợ nên hung tợn, "Lam Đồng, lượng sức mà kéo."

Lam Đồng gầm một tiếng, con ngươi màu xanh tựa như đang đỏ lên. Nghệ Nhàn phải ngăn cản đối phương thú hóa, lại nghe nàng a một tiếng, hai tay cầm cán rìu vung lên, sau đó âm thanh rầm một tiếng vang lên cái rìu rơi xuống, đồng thời cũng hấp dẫn sự chú ý của những người khác, đứng mũi chịu sào chính là Hoàng Phủ Nghị.

Hoàng Phủ Nghị nhanh chóng vọt đến, tựa như đang bắt trộm nhìn chằm chằm Nghệ Nhàn và Lam Đồng, sau đó ánh mắt liền nhìn cái rìu cán dài dưới đất, "được a, tiểu sư muội ngươi định làm gì?"

Nghệ Nhàn giả ngu, "Hoàng Phủ sư huynh không đi giúp Tử Hàn đại sư tỷ, chạy đến chỗ này muốn làm gì?"

Hoàng Phủ Nghị ngồi xuống cẩn thận quan sát cái rìu, tay kìm không được thò ra sờ vào hai cãi lỗ trên cán rìu, "cái cán cái rìu này làm bằng gỗ quan tài, trên cán rìu còn khắc chữ, để ta xem một chút."

Nghệ Nhàn kéo Lam Đồng lại, tùy ý Hoàng Phủ Nghị dùng tay sờ, cái rìu không nhúc nhích vẫn nằm nguyên tại chỗ, trên mũi rìu còn có hai cái lỗ, lưỡi rìu đã bị rỉ sét loang lổ, nhìn bề ngoài ngoại trừ nặng ra thì không có gì đặc biệt.

Nghệ Nhàn, "đồ chơi này chắc không phải thần binh lợi khí rồi, ngoại trừ nặng thì cái gì cũng không có. Lam Đồng, chúng ta đi chỗ khác xem." nàng không nói gì nhiều vội kéo người đi, đem đại sỏa tử này kéo qua một bên, "đừng nhìn chằm chằm, đến cả ngươi cũng không cần lên được, bọn họ khẳng định cũng không có bản lĩnh này."

Lam Đồng, "binh khí của thần thú đại nhân chính là cái rìu này. Nghệ Nhàn, ta cảm giác được chính là nó."

Trong điện này ngoại trừ cái rìu đặt ở giữa ra, còn lại bốn góc khác có Thương, Mâu, Thuẫn (khiên), Trùy. Nghệ Nhàn đến cạnh tấm khiên dừng lại, cái khiên cao chừng 1m80 trên khiên đều là vết gỉ loang lỗ, nhìn qua đã nhiều năm, "Lam Đồng, ta cảm thấy thứ này thích hợp với ngươi"

Hoàng Phủ Nghị liền đi theo, Nghệ Nhàn cười nói, "không lẽ Hoàng Phủ sư huynh cũng muốn cái khiên này, nhưng hình thể của ngươi dùng không thích hợp a."

Hoàng Phủ Nghị mặc dù không phải nam nhân thấp bé, có thể so với Lam Đồng, nháy mắt liền bị áp chế. Huống chi mặt khiên đồ sộ ước chừng 1 thước 34, tương đương với chiều cao nhiều thiếu niên nhân tộc, người thường nếu dùng tấm khiên này thì cũng vô dụng.

Hắn chán nản, hung hăng liếc Lam Đồng và Nghệ Nhàn, tức giận bỏ đi.

Nghệ Nhàn định nói gì đó, hắn chợt quay lại cười như không cười nhìn hai người các nàng, "thân là sư huynh, có đôi lời không biết có nên nói hay không."

Nghệ Nhàn rất muốn biết cái miệng chó của hắn có thể phun ra được ngà gì a, "sư huynh, mời nói."

Hoàng Phủ Nghị, "tuy nói thú nhân có giao tình với Thanh Sơn Tông chúng ta, nhưng ra khỏi bí cảnh này nhân tộc và thú nhân tộc sẽ như thế nào. Sư muội hiện tại quan hệ mật thiết với thú nhân này còn có nguyên do. Nhưng sau này sư muội cũng nên biết, ngàn vạn lần đừng có chọn nhầm đường, làm chuyện có lỗi với Thanh Sơn Tông, ngươi, tự giải quyết cho tốt đi."

Vấn đề nhân tộc và thú nhân tộc....

Lam Đồng chờ hắn đi rồi liền kéo tay Nghệ Nhàn, "đến khi đó ngươi theo ta về thú nhân tộc, sẽ không còn chuyện gì nữa."

Nghệ Nhàn thấy vẻ mặt đối phương thành thật, không biết nên nói gì cho phải "sự tình chưa chắc hỏng bét như hắn nói, lại đây, xem cái khiên này một chút đi."

Lam Đồng, "ta không cần thứ này."

Nghệ Nhàn khó mà cố chấp một lần, "cần, thú nhân các ngươi phòng ngự cao, nhưng cũng không phải vạn năng. Ta vừa nhìn tấm khiên này đã thấy tốt rồi, mắt nhìn trúng món đồ đầu tiên khẳng định là không thể kém được."

Lam Đồng cơ hồ bị Nghệ Nhàn ép kéo cái khiên ra, cái khiên đồ sộ, trọng lượng cũng nặng. Lam Đồng dùng hai tay cầm lên, thổ hồng hộc nhanh chóng buông xuống.

Nghệ Nhàn cũng không thể cầm lên được, tấm khiên này so với nàng cõng Lam Đồng đi còn nặng hơn, nàng đưa tay sờ một cái, "laik đây, nhỏ máu."

Lam Đồng nghi hoặc, "nhỏ máu làm gì?"

Nghệ Nhàn nhìn Lam Đồng cọ cọ dường như không tình nguyện, liền túm lấy tay đối phương, cắn một cái phá đầu ngón tay đối phương, đem một giọt máu nhỏ lên mặt khiên. Máu theo cái khiên chảy xuống, rất nhanh ẩn vào trong khiên.

Lam Đồng, "tấm khiên này rất nặng, sau khi quay về ta phải rèn luyện thêm mới có thể giơ nó lên thường xuyên được."

Nghệ Nhàn không tin tà cầm lấy tay Lam Đồng, lại nhỏ thêm một giọt máu lên, khẩn trương nhìn cái khiên xấu xí. Lam Đồng thấy nàng thích nó, ánh mắt nhìn tấm khiên cũng có phần thay đổi, "ta nghe lời ngươi, sau này đi đâu ta cũng sẽ đem theo nó."

Vẻ mặt Nghệ Nhàn vô cùng nghi hoặc, dùng ngón tay đập đập gõ gõ tấm khiên, cũng không thấy gì thay đổi, "không thể nào a."

Lam Đồng đang chuẩn bị cất cái khiên đi, không ngờ lại truyền đến âm thanh két ~ cực kỳ giống như âm thanh cơ quan bị mở trước đó. Tại thầng thứ tư tháp này, cứ mỗi lần nghe thấy âm thanh này mọi người đều lo lắng, vì không biết cơ quan gì lại bị mở ra, lần này cũng không ngoại lệ.

Hai người nín thở ngưng thần, cẩn thận nghe phát hiện âm thanh này từ tấm khiên phát ra. Nghệ Nhàn cùng Lam Đồng nhìn nhau một cái, cùng tiến đến trước mặt cái khiên nhìn cẩn thận, lớp rỉ sét bên ngoài liền nứt ra, rơi xuống, lộ ra một phần đen bóng loáng.

Nghệ Nhàn kinh hỉ, "Lam Đồng, ngươi mau nhìn, cái này có màu đen chiếu sáng a."

Lam Đồng nhan tay, liền hỗ trợ lau đi lớp rỉ, lớp rỉ bên ngoài tựa như làn da nhăn nheo, sau khi lau sạch bề mặt khiên càng đen bóng loáng, mặt khiên phát sáng, so với trước đó, quả thực khác xa nhau.

Nghệ Nhàn không nhịn được lại sờ một cái, "quả nhiên là bảo bối, may mắn có Ngân Bảo đại nhân nhắc nhở ta, nếu không đám người chúng ta có mắt không trong đem vàng thau lẫn lộn không nhìn ra được."

Nào ngờ có người lại đem bảo bối cất ở chỗ này, nếu ai mà chú ý đến cũng sẽ không buông tha cho tấm khiên này. Nghệ Nhàn vuốt vuốt, dường như mò đến chỗ lồi lõm, nàng ngưng tụ quang linh nhìn qua, cạnh khiên dường như khắc hai chữ, "Hộ Thiên."

Lam Đồng, "Hộ Thiên Thuẫn."

Cái khiên liền phát ra một tiếng kêu nhỏ, run lên. Nghệ Nhàn ngạc nhiên nhìn bề mặt khiên, "Lam Đồng, ngươi gọi lại một tiếng thử xem."

Lam Đồng, "Hộ Thiên Thuẫn."

Cái khiên phản ứng lần nữa, hai người đang vui vẻ, chợt có một tấm lưới vọt qua, bọc lấy Hộ Thiên Thuẫn kéo ra ngoài, Nghệ Nhàn nhìn lại, chính là giả hỏa Hoàng Phủ Nghị không có mặt mũi này. Một tay hắn kéo lưới, miệng thì cợt nhả cười Nghệ Nhàn nói cám ơn, "đa tạ tiểu sư muội hỗ trợ giám định, nếu không chút nữa ta bị nó mê hoặc rồi."

Lam Đồng tay không níu lưới lại, dùng sức xé, xé nửa ngày cũng không xé được, tay lại bị khúa, máu theo lưới chảy lên tấm khiên, rất nhanh bị hấp thu vào trong.

Nghệ Nhàn, "sư huynh, tấm khiên này là Lam Đồng phát hiện trước, cho dù nói thế nào thì ngươi cướp đi cũng không có lý."

Hoàng Phủ Nghị, "Nghệ sư muội chắc đã quên chuyện cực phẩm đan dược, cho dù là ở phương diện nào, cực phẩm đan dược cũng không nên lọt vào túi của ngươi.

Nghệ Nhàn giả ngu, "sư huynh nói đúng, nhưng cực phẩm đan dược ta sờ cũng không sờ một cái, nếm cũng không nếm một ngụm. Chính xác mà nói nó cũng không phải rơi vào túi của ta, ta cùng Miên Hoa Đường ký là Bình Đẳng Khế Ước, không phải trước đó sư huynh cũng nói hành vị của Miên Hoa Đường đâu phải do tay bày kế a. Ta thậm chí còn đồng ý với sư huynh, chờ Miên Hoa Đường ị ra đồ thì trả rồi a --"

Vừa nhắc đến việc này, Hoàng Phủ Nghị tức đến nhịn không nổi, lười cũng Nghệ Nhàn nói nhảm, liền dùng sức kéo một cái. Nghệ Nhàn sớm đoán được hắn sẽ như vậy, liền kéo Đả Thần Tiên trên thắt lưng xuống, "sư huynh, ngươi thực sự không muốn buông tay?"

Hoàng Phủ Nghị cũng thu liễm cười đùa nghiêm túc, "nếu ngươi đem cực phẩm đan dược cho ta, ta sẽ suy nghĩ lại."

Cực phẩm đan dược Miên Hoa Đường cũng đã hấp thụ rồi, còn nói sẽ suy nghĩ lại cái gì a. Nghệ Nhàn mở đầu phóng lôi tủy đi, Hoàng Phủ Nghị cũng sớm có chuẩn bị, sáu hỏa long lấy tư thế hung mãnh đánh về phía Nghệ Nhàn, Nghệ Nhàn vội rót lôi tủy vào Đả Thần Tiên, đang định huy động Đả Thần Tiên đánh sáu con hỏa lòng kia, không ngờ đầu roi Đả Thần Tiên vô tình đụng vào khiên, kim sắc lôi linh đột nhiên bên thành một tấm lôi lưới, từng lớp đánh về phía Hoàng Phủ Nghị.

Sáu cái hỏa long nháy mắt bị kim sắc du long đánh tan, Hoàng Phủ Nghị cũng bị lôi lưới đánh cho tê cả người, nửa ngày mới run rẩy nói, "ngươi ngươi ngươi --"

Nghệ Nhàn mắt trừng miệng ngốc, hoàn toàn bị làm cho kinh động.

Sau đó, Hoàng Phủ Nghị không tin tà, liền ngưng tụ ra mười cái hỏa long, không chút lưu tình đánh về phía Nghệ Nhàn. Nghệ Nhàn không hiểu ra sao, nhưng nàng biết có liên quan đến tấm khiên này, liền xem mèo vẽ hổ, lần nữa ngưng tụ lôi tủy rót vào Đả Thần Tiên, lần này Lam Đồng so với nàng nhìn còn cẩn thận hơn, liền thấy kim sắc lôi tủy bơi trên hoa văn mặt khiên, hoa văn liền biến thành lôi lưới, dày đặc ép xuống dưới.

Đúng như vậy, Hoàng Phủ Nghị lại bị lôi đánh tê dại lần nữa, đến cả mười hỏa long của hắn cũng bị đánh tan bay về, lần này đến nửa ngày hắn cũng không nói được câu nào, miệng toàn phun khói trắng, "Nghệ Nhàn, ngươi thật là độc ác."

Nghệ Nhàn thực sự oan uổng, "sư huynh, ngươi có sao không?"

Hoàng Phủ Nghị chỉ vào cái đầu bù xù của hắn, phun ra một ngụm khói trắng, hung hắng trợn mắt nhìn nàng một cái, sau đó thở phì phò bỏ đi. Ngay cả tấm lưới của hắn cũng quên mang theo.

Nghệ Nhàn vội kêu Lam Đồng thu dọn, "Lam Đồng, đây chính là thần binh lợi khí thú nhân tộc các ngươi làm mất."

Lam Đồng yêu thích không buôn tay sờ sờ, "Hộ Thiên Thuẫn."

Cái khiên lại phản ứng lần nữa, Nghệ Nhàn lần đầu tiên nhìn thấy khí giới có linh tính, "Lam Đồng, tên của nó là Hộ Thiên Thuẫn, ngươi nên đem nó bỏ vào túi giới tử, đừng để người khác đoạt mất."

Lam Đồng gật đầu, thử vài lần nhưng vẫn không được, "hình như nó không muốn vào túi giới tử."

Nghệ Nhàn đồng tình nhìn nàng một cái, "xem ra nó thích ngươi, khí giới đều có linh tính, nếu không tạm thời ngươi đeo nó trên người đi, nhưng mà nó cũng khá nặng, ngươi phải chú ý."Lam Đồng thử một chút, lần này có thể ung dung giơ lên, nàng mừng rõ như điên nói, "Nghệ Nhàn, vì sao ta cảm thấy nó nhẹ không ít."

Nghệ Nhàn, "vậy không phải tốt hơn sao."

...

Bảo bối trong tầng thứ tư nhìn qua chỉ là một tấm khiên bình thường, nhưng sau khi lau sạch lớp bụi trên khiên, thì liền uy phong như trước, Nghệ Nhàn nhìn Lam Đồng đeo nó sau lưng, từ phía sau nhìn lại giống như đang vác cái mai rùa, nhất thời thấy buồn cười.

"Có muốn đến hỗ trợ không?"

"Nhất định phải hộ trợ."

Nghệ Nhàn còn tưởng Tử Hàn đại sư tỷ có song linh căn sẽ ăn hiếp được thủ tháp thú tầng thứ tư, không ngờ Tử Hàn đại sư tỷ lại rơi vào hạ phong, không những vậy còn bị thú tháp thú chọc cho nổi trận lôi đình, "sư tỷ hẳn là bị thương trên người."

"Trong các vị sư huynh, có ai là lôi linh sư không?"

"Có."

"Ta."

Sau khi Nghệ Nhàn nhìn quanh một vòng, liền để Lam Đồng cầm Hộ Thiên Thuẫn đặt phía bên trái huyễn thú kim linh, mọi người liền ngưng tụ lôi linh rót vào Đả Thần Tiên, lôi linh chạy đến Hộ Thiên Thuẫn chảy vào đường hoa văn, lần nữa tụ thành lôi lưỡi dày đặc, "đại sư tỷ, mau tránh ra."

Tử Hàn nhìn lôi linh phô thiên cái địa, nhanh chóng tránh đi, để lại thủ tháp thú bị lôi lưới bao vây, lôi linh đánh liên tiếp vào người nó, một thân kim linh của nó dường như có hiện tượng bị nứt da. Nào ngờ, vô số lưỡi dao phóng về phía các nàng, đem lôi lưới áp xuống.

"Ah --"

"Nó thật mạnh."

"Đệch, đám rối địa tinh kia lại bắt đầu hành động."

Cổ tay Nghệ Nhàn lại bị lưỡi dao khứa một vết, còn bị lôi lưới Hộ Thiên Thuẫn ngưng kết thành làm cho cánh tay bị tê, nàng chợt nhìn về phía Lam Đồng, "Lam Đồng, ta cần dùng lôi linh cầu thử xem, ngươi có đồng ý không?"

Uy lực lôi linh cầu, Lam Đồng đã sớm thấy nhiều lần, trên người cũng bị vài vết thương, sau đó liền bị choáng vài cái, Lam Đồng gật đầu, "đã là thần binh lợi khí, dĩ nhiên sẽ hữu dụng, nếu không sẽ làm bẩn tên hay của tấm Hộ Thiên Thuẫn này sao."

Nghệ Nhàn được Lam Đồng đồng ý, thu hồi Đả Thần Tiên, trực tiếp ngưng tụ một viên lôi linh kim sắc, "mọi người mau tản ra, càng xa càng tốt."

Tử Hàn còn đang đánh với thủ tháp thú, thủ tháp thú như cũ luôn chọc tức nàng, "bảo bối này ta có rất nhiều, ngươi thấy thích thì có thể lấy đi, nhưng phải ở lại với ta, chúng nó sẽ là của ngươi."

Tử Hàn muốn giống như Miên Hoa Đường phi phi phi vào bản mặt đối phương, đáng tiếc tuyệt kỹ của Miên Hoa Đường không ai có thể học được, "đánh chết ngươi, chúng nó cũng là của ta."

Thủ tháp thú trừng mắt nhìn Tử Hàn đại sư tỷ, con ngươi màu vàng di chuyển, Tử Hàn nhất thời hoảng hốt, nhiều lần nàng đều phải để ý đến ánh mắt nhìn chằm chằm của nó.

"Sư tỷ, mau tránh ra."

"Ta phải đánh chết nó."

"Đánh là hôn, mắng là yêu, có thể thấy ngươi đối với ta rất có hứng thú a --"

Ầm ầm ầm

Nghệ Nhàn ở giữa lốc xoáy, ngẩng đầu nhìn liền cảm giác được áp lực vô biên từ trên trời giáng xuống, kim sắc du long từng con lao xuống, Nghệ Nhàn bị du long chính mình ngưng tụ xuyên qua, xương toàn thân như bị đánh nát, nhưng cũng không thể kiềm chế được cơn lôi này. Khẩn cấp trước mắt nàng vội đem Miên Hoa Đường trong túi huyễn thú lấy ra đội lên đầu. (ed: vãi chế Nhàn thật, kkk)

Miên Hoa Đường bị đánh vài cái liền tỉnh táo hoàn toàn, đôi mắt đậu đen vừa nhìn thấy lôi lưới đầy trời, vui vẻ xoay người, trung khí mười phần kêu, "phi phi phi!"

Tử Hàn cũng bị lôi đánh vài cái, tóc cũng bị cháy đen, tử sắc du long cùng kim sắc du long trên không hung hăng va chạm, liền tan đi. Bất quá kim linh huyễn thú cũng bị đánh tan xác, đột nhiên nàng cảm thấy hãnh diện. Nghệ Nhàn tiếng kêu quen thuộc, Tử Hàn nhịn không được cười ha ha, "vậy mới tốt chứ, vào lúc quan trọng lại khiến ta dài mặt."

Lúc Nghệ Nhàn bị Lam Đồng kéo ra ngoài liền nhanh tay ném Miên Hoa Đường vào lưới lôi. Tử Hàn nhìn thấy, liền hỏa tốc túm lại Miên Hoa Đường, kéo nó cản lôi dùm mình, "Miên Hoa Đường, phi chết hắn cho ta."

Miên Hoa Đường đem mình phình to thành một cái lôi long mập mạp, tựa như súng máy lôi vừa nuốt vào liền xả ra toàn bộ, kim sắc su long hình thể tuy nhỏ, nhưng uy lực không hề nhỏ, chỉ vài cái đánh tới, liền đánh kim linh huyễn thú thành vụn.

Sau đó liền có một cơn lốc dưới thân nó hình thành, có người hô lớn tiếng "cửa thứ năm mở ra, mọi người đi thôi."

Nghệ Nhàn thấy Tử Hàn đại sư tỷ ôm Miên Hoa Đường chạy trước, vội đuổi theo hô, "sư tỷ, ngươi đừng có cướp Miên Hoa Đường của ta bỏ chạy a."

Tâm tình Tử Hàn đang tốt sờ sờ đầu nhỏ của Miên Hoa Đường, Miên Hoa Đường ngoan ngoãn vùi vào ngực Tử Hàn, nhìn chằm chằm Nghệ Nhàn đi đến chỗ các nàng chớp mắt hai cái, "mau đến cùng ta tập hợp."

Nghệ Nhàn suýt chút nhảy vòng lốc xoáy, cũng may có Lam Đồng kịp thời kéo lại, "người không biết, sợ là nghĩ ràng Miên Hoa Đường mới là huyễn thú của Tử Hàn đại sư tỷ,"

Lam Đồng, "Nghệ Nhàn, ta phải đem cái rìu này về."

Nghệ Nhàn dĩ nhiên không ý kiến, cái rìu vô tình bị Lam Đồng làm rơi dưới đất, vẫn là dáng vẻ cũ, hai người vừa đi được một nửa liền gặp Niệm Vân Âm đang móc ngọc trắng, "sao các ngươi còn chưa đi?"

Nghệ Nhàn nhìn ngọc trắng trong tay nàng chép miệng, "giống như ngươi, cầm đi ít đồ."Lam Đồng mất chút sức mới đem cái rìu cho vào túi giới tử của mình được, khác với Hộ Thiên Thuẫn, cái rìu vừa cho vào thì vào ngay, "thần binh lợi khí cùng với khí giới bình thường khác biệt thật lớn."

Nàng nhìn ra sau một vòng, đem những binh khí khác toàn bộ cho vào túi giới tử của mình.

Nghệ Nhàn nhìn lốc xoáy dần nhỏ đi, vội kéo Lam Đồng chui vào. Vừa đáp xuống liền bị gió lốc thổi một cái lăn hai vòng trên mặt đất, thân thể không khống chế được còn lăn thêm vài vòng trên cát.

"Chuyện gì vậy, ở đâu ra gió lớn như vậy."

"Nghệ Nhàn, ôm chặt ta."

Lam Đồng dùng sức đem Hộ Thiên Thuẫn cắm xuống đất, có Hộ Thiên Thuẫn cản lại, hướng gió dường như thay đổi một chút. Nghệ Nhàn bị gió thổi đến choáng, miệng đầy cát, cuối cùng cũng có cơ hội nhìn xung quanh.

Có chút giống tầng thứ ba, đưa mắt nhìn lại một mảnh hoang vu, xa xa hình như có hai cơn lốc xoáy lớn vọt đến bên này. Nghệ Nhàn bị gió thổi mắt cũng không mở ra được, "tầng tháp thứ năm, Phong linh."

Lam Đồng bất kể là phong linh hay là gì linh, "gió lớn quá, tiếp tục như vậy chúng ta sẽ bị thổi bay."

Sau đó, Nghệ Nhàn cũng cảm giác được tay mình đang bị đối phương dùng sức níu lại, kéo mạnh quá lại làm nàng đau, nhưng cũng cảm thấy được đôi tay nàng vô cùng ấm áp, "có Hộ Thiên Thuẫn ở đây, cơn lốc này chúng ta có thể cản được."

Nghệ Nhàn chỉ tưởng là phong tuyền, nào ngờ khi phong tuyền cuốn đến, Hộ Thiên Thuẫn cũng bị thổi lên không trung, Nghệ Nhàn thậm chí cảm giác được tay hai người đang bị cơn gió này ngăn ra.

"Nghệ --"

Nhẹ buông tay, Nghệ Nhàn cảm giác trời đất xoay vòng, không tìm được chỗ bám, qua một hồi lâu sau, Nghệ Nhàn bị ném xuống đất nặng nề, mắt tối sầm lại.

Nghệ Nhàn không biết mình ngất đi bao lâu, chỉ mơ hồ nghe thấy có tiếng ồn ào, có chút âm thanh quen tai, còn có âm thanh nào đó dường như đã nghe qua ở đây.

"Trình Bang, ta khuyên ngươi tránh ra, nếu không.... ta sẽ gϊếŧ ngươi."

"Không ngờ đệ đệ Tạ Anh lại lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, ngươi có muốn nhìn bộ dạng hiện nay của ngươi không?"

"Tạ Huyền, mau gϊếŧ hắn!"

Nghệ Nhàn cuối cùng cũng biết vị luôn bảo hộ Tạ Vũ tên là gì rồi, vừa nghe đến hai chữ tên "Tạ Vũ" liền giật mình tỉnh lại. Nàng làm dịu một chút, bật người một cái, suýt chút thì ngã sml, mắt cá chân đau dữ dội, nàng cúi đầu nhìn, mắt cá chân đã bị băng lại, vì nàng dùng lực mạnh nên chỗ băng bó bị cháy máu, nghĩ đến hẳn là do trước đó lúc hôn mê bị thương.

Tạ Vũ mặt đầy hung ác từng bước đần gần Nghệ Nhàn, không ngờ Nghệ Nhàn bật dậy, làm hắn sợ đến giật mình.

"Tạ Vũ, sao ngươi còn chưa chết?"

"Ta dĩ nhiên là phải sống lâu hơn ngươi rồi, phải được người Tạ gia tôn sùng hơn ngươi."

Nghệ Nhàn tựa như nghe được chuyện cười lớn, giễu cợt nhìn thân thể cụt chân cụt tay của hắn, "chỉ với cái đức hạnh này của ngươi, người Tạ gia sẽ tôn sùng ngươi sao? sợ là ngươi đã lâu không soi gương rồi a."

Nàng tựa như làm ảo thuật móc ra một cái gương dọi vào mặt Tạ Vũ, "Tạ gia phải tôn sùng một kẻ thiếu một tay, một chân sao? tự ngươi nhìn cho kỹ đi."

"Nghệ Nhàn!"

Tạ Vũ liền khi dễ Nghệ Nhàn, vô số thủy linh đánh về phía Nghệ Nhàn.