Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 96: Đùa giỡn




Lời Nghệ Nhàn nói không ai nghe, hai Tử Hàn giống nhau như đúc đánh nhau tàn nhẫn, tựa thế giới bùng nổ, dưới sự ra oai của Tử Hàn đại sư tỷ, nơi các nàng nghỉ ngơi nháy mắt biến thành phòng băng. Niệm Vân Âm không chịu được nhiệt độ lạnh trong phòng, không quá lâu đến tóc cũng đã dính sương băng, lạnh run cầm cập, nàng chà xát hai tay vội chạy vào lối đi nguy hiểm để tránh né, "Nghệ Nhàn, chỗ này tạm thời giao cho ngươi."

Nghệ Nhàn lôi Lam Đồng khó khăn tránh né băng trùy do hai vị Tử Hàn đại sư tỷ phóng tới, "Chung sư huynh, hay ngươi khuyên sư tỷ dừng tay trước đi? chuyện gì cũng phải từ từ a."

Chung Lâm vội xua đám người như bầy dê to gan đang xem kịch vui tránh khỏi hiện trường, "tiểu sư muội, nếu đại sư tỷ đã nổi giận, thì ngàn vạn lần không nên đi khuyên."Nghệ Nhàn, "ah? vì sao?"

Chung Lâm, "đại sư tỷ lúc tức giận rất nguy hiểm, nàng sẽ phá nát đồ đạc gần cả trăm dặm, ngươi thấy đình viện Vân Miểu Phong vừa làm mới không, cũng do mấy năm trước đại sư tỷ nổi giận đó a, không biết vì sao mấy gian nhà của các đệ tử dưới Vân Miểu Phong hoàn toàn biến thành phế tích luôn a. Hơn nữa ai đến khuyên, nàng đều lục thân không nhân, đem người đó đánh luôn a."

Lam Đồng vừa nghe liền kéo Nghệ Nhàn lại nghiêm túc nói. "quá nguy hiểm."

Nghệ Nhàn bình tĩnh lại, cẩn thận suy nghĩ, liền cảm giác người vừa gặp mới là đại sư tỷ thật sự, tính tình thẳng thắn, tức giận thì liền đánh nàng. Với tính tình này của đại sư tỷ đứng trước mặt Tạ Anh cũng chưa từng có một câu nào mềm mỏng, làm gì có chuyện lại đi xin lỗi Niệm Vân Âm, hơn nữa đại sư tỷ không thể vô duyên vô cớ đá bay đầu con rối được.... nàng vỗ đầu mình, "ta thật ngốc, đến giờ mới phát hiện ra." nàng liền chuẩn bị hỗ trợ, kết quả nhìn lại, "sao hai người lại đổi y phục rồi?"

Chung Lâm trốn một bên nhìn, "không xong rồi, đại sư tỷ sợ là bị chọc điên rồi."

Nếu là vừa rồi Nghệ Nhàn còn có thể phân biệt được ai là sư tỷ thật, nhưng hai Tử Hàn giống nhau như đúc, không chỉ y phục đến cả biểu tình không giận tự uy cũng giống hệt nhau. Hai người như mặt gương phản chiếu, không thể phân biệt được ai là thật ai là giả, "giả tốt thật."

Biết mình bị vach trần, liền lao theo gió đúng là ghê gớm!

"Cái thứ gì vậy, dám học theo ta!"

"Cái thứ gì vậy, dám học theo ta!"

Nghệ Nhàn đỡ trán, xong rồi không chỉ dung mạo, đến cả âm thanh biểu tình cũng giống nhau như đúc, quả nhiên giống hết kỹ năng phục chế của Miên Hoa Đường, "ai nha, ta nhớ ra rồi."

Lam Đồng bị hai Tử Hàn đại sư tỷ làm cho lé mắt, "nhớ ra cái gì?"

Nghệ Nhàn ôm lấy cổ Lam Đồng, cẩn thận nhìn nàng một cái, "trước đó ngươi đến gần hai Tử Hàn đại sư tỷ có ngửi được khí tức gì khác không? mỗi lần ngươi đều có thể tìm được ta, có phải do khí tức trên người ta không?"

Lam Đồng thuận thế đem trọng lượng toàn thân áp tới, suýt chút áp đảo Nghệ Nhàn, "có thể nói như vậy."

Nghệ Nhàn đưa một tay ra sau chống, liều mạng đẩy tên đại sỏa tử ra khỏi ngực nàng, "trước đó ngươi cũng đã ở cùng chúng ta chờ một lúc, có thể phát hiện ra trong hai người ai không phải đại sư tỷ không?"

Lam Đồng đưa mắt nhìn hai người đánh nhau khó phân cao thấp, "giống nhau."

Nghệ Nhàn nhíu mày, "giống nhau?"

Lam Đồng, "Miên Hoa Đường cùng Tiểu Lam, khi đó khí tức cũng như nhau, nhưng chính ngươi lại phân biệt được các nàng, lần này chắc ngươi cũng làm được."

Đó là vì đôi mắt đậu đen của Miên Hoa Đường, cho dù biến thành dạng huyễn thú nào, chỉ cần nhìn đôi mắt đậu đen thì cũng biết được đó là Miên Hoa Đường, căn bản không cần xác nhận. 

Nhưng tình huống hiện tại lại không như vậy, thứ đồ chơi kia có thể bắt chước y chang Tử Hàn đại sư tỷ, không chỉ dung mạo đến cả kỹ năng cũng giống hệt, "đúng là gặp quỷ rồi, ta cũng không tin nó có thể bắt chước được hoàn toàn, hẳn là có gì đó nó không thể bắt chước được."

Trong lúc Nghệ Nhàn suy nghĩ, Ngân Bảo đại nhân cào nàng một cái, "Hả?"

Ngân Bảo đại nhân đã sớm kéo Miên Hoa Đường ngủ say như chết trong túi huyễn thú kéo ra ngoài, bốn trảo của Miên Hoa Đường hé ra, dưới cái ngực nhỏ đang phập phồng, ngủ đến say sưa, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại. Ngân Bảo đại nhân vây quanh Miên Hoa Đường chi chi chi chi gọi nhiều lần, thậm chí còn xốc người Miên Hoa Đường lên nhảy nhót, cũng không thấy gì.

Lam Đồng dốc ngược Miên Hoa Đường lên lắc lư hai cái, giật giật cái mũi "thơm, thật là thơm."

Nghệ Nhàn thấy vẻ mặt Lam Đồng thèm thuồng, sợ người nà coi Miên Hoa Đường như con mồi đi săn cho vô miệng ăn, vội cứu vật nhỏ này từ cái miệng kia, "bình thường Miên Hoa Đường hay thân thiết với Tử Hàn đại sư tỷ, chắc chắn có thể phân biệt một trong hai người ai là giả."

Nhưng vào lúc quan trọng luôn hỏng việc a.

Nghệ Nhàn cầm Miên Hoa Đường lung lay vài cái, Miên Hoa Đường mềm nhũn nằm bẹt dưới đất ngủ khò khò, "gọi không tỉnh a."

Không biết từ khi nào Niệm Vân Âm đã ở sau lưng các nàng đột nhiên nói, "để Miên Hoa Đường phân biệt thật giả?"

Nghệ Nhàn xoa bụng cho Miên Hoa Đường, tiểu tử trong lúc mơ ngủ vẫn dùng hai trảo có hạt châu cọ xát dưới tay nàng, "đúng vậy, nhưng Miên Hoa Đường phải tình lại đã. Từ lúc nuốt được cực phẩm đan dược, Miên Hoa Đường vẫn luôn mơ màng."

Vốn không quá cơ linh, nhìn còn ngốc thêm vài phần.

Niệm Vân Âm nhìn hiện trường đánh nhau kịch liệt, "cũng mau phòng này chế tạo bằng kim linh đặc thù, nếu không sợ là không chịu nổi sự công phá của các nàng rồi."

Nghệ Nhàn cắn răng, "trên người đại sư tỷ bị thương, nếu cứ đánh như vậy, ngược lại tiện nghi kẻ núp trong tối hại chúng ta."

Niệm Vân Âm liền hỏi, "vì sao Miên Hoa Đường lại dính Tử Hàn? ta nhớ nó là huyễn thú lôi linh của ngươi a, huyễn thú lôi linh luôn thích thân cận với người có lôi linh, nó ký kết khế ước với ngươi, thì phải thân cận với ngươi nhất a."

Sắc mặt Nghệ Nhàn đột nhiên kỳ quái, "Miên Hoa Đường từ lần đầu nhìn thấy Tử Hàn đại sư tỷ đã rất gần gũi rồi, ta nghe đại sư tỷ nói nàng biết Miên Hoa Đường là loại huyễn thú gì? nên biết được sở thích của Miên Hoa Đường, nên mới có chuyện Miên Hoa Đường luôn ỷ lại đại sư tỷ."

Niệm Vân Âm hơi nhíu mày không thể nhận ra, rất nhanh cũng không tiếp tục ở đây lãng phí thời gian với vấn đề này, "muốn phân biệt được đại sư tỷ thật, ngoại trừ Miên Hoa Đường ra, thì không còn cách nào khác đúng không?"

Nghệ Nhàn buông tay, "có thể giấu được mũi thú nhân, có thể thấy được là không bình thường rồi."

Niệm Vân Âm nhìn chăm chú Miên Hoa Đường, sau một hồi mới nói, "không phải ngươi nói nó thích lôi linh sao, thử dùng lôi tủy của ngươi làm nó tỉnh lại đi."

"Đánh nó a?"

"Nếu không, ngươi còn cách nào tốt hơn sao?"

Nghệ Nhàn đành liều mạng an ủi mình, đánh cũng là vì Miên Hoa Đường mà nghĩ, dù sao Miên Hoa Đường vốn cũng là huyễn thú sống trong lôi linh cốc a. Thường xuyên để lôi đánh thư giãn gân cốt như vậy mới tốt a, "nhưng vào lúc nó đang thăng cấp mà đánh như vậy sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?"

Niệm Vân Âm, "nó phòng ngự cao hơn ngươi, ngươi xảy ra vấn đề chưa chắc nó đã xảy ra vấn đề."

Nói đến như vậy rồi, Nghệ Nhàn đành thở dài một hơi, ngưng tụ lôi tủy đánh xuống thoạt nhìn cũng là một cái kim long dáng vẻ giống hệt Miên Hoa Đường, nhìn qua không có cảm giác uy hiếp.

Khi kim long chạm Miên Hoa Đường, Miên Hoa Đường giãy dụa thân mình một cái, giật giật móng vuốt, hướng lên trên nạo vài cáo trong không trung. Sang cái thứ hai Miên Hoa Đường liền cong mình nằm trên đất.

Niệm Vân Âm chăm chú nhìn Nghệ Nhàn, "ngươi đang chọc lét cho nó hả?"

Nghệ Nhàn bị Niệm Vân Âm nói liền đỏ mặt, quay đi chỗ khác thuận tay ngưng tụ ra một cái lôi tủy phóng đi, một lần hai lần ba lần.... Miên Hoa Đường trảo đạp hạt châu cào mặt đất, sau đó chợt ngẩng đầu lên, nghiêng đầu qua chỗ khác nằm trên đất.

Các sư huynh sư tỷ lúc đầu chờ đợi còn lo lắng, kết quả qua vài lần nhìn lôi tủy đánh Miên Hoa Đường xong, đừng nói da tróc thịt bong đến chút thương tổn trên người Miên Hoa Đường cũng không có, ngược lại một thân long bị đánh đến sáng bóng, còn tản ra chút kim quang, nhìn qua tựa như một con kim long.

"Huyễn thú này thật đặc biệt, hoàn toàn không sợ công kích của nàng."

"Đúng vậy, hơn nữa chỉ là một ấu tể."

"Thoạt nhìn rất khả ái."

"Sao dưới vuốt của nó có một trảo bị thiếu hạt châu a, hạt châu này nhìn qua --"

Chung Lâm thấy mọi người muốn đến gần Miên Hoa Đường, dường như muốn ngồi xuống sờ bằng tay, vội cản lại nói "các vị sư đệ sư muội, trong các ngươi có ai là lôi linh sư, nếu có hy vọng qua giúp một chuyện."

Nghệ Nhàn ôm Miên Hoa Đường bó tay, "ngươi cũng nhìn thấy rồi đó, lôi linh đối với Nghệ Nhàn tựa như đồ tiếp tế, phải thay đổi linh lực khác, ta sợ Miên Hoa Đường bị thương." lần trước Miên Hoa Đường bị chim ưng cắn mông còn rõ trước mắt, bộ dang này cũng không phải kiên cố.

Chung Lâm cùng ba vị lôi linh sư đệ đến trước mặt Nghệ Nhàn, "nếu đổi thành người hẳn là có thể được, dù sao Miên Hoa Đường đã quá quen thuộc với lôi linh của ngươi. Để bốn người chúng ta thử xem."

Nghệ Nhàn, "phiền sác vị sư huynh."

Chung Lâm liền triệu hồi voi bay tứ cấp lôi linh của hắn ra, voi bay vừa nhìn thấy Miên Hoa Đường, đầu liền quay đi, vẻ mặt mơ màng, Chung Lâm vỗ vỗ huyễn thú của hắn, ho khan hai tiếng, "bắt đầu đi."

Bốn người chia làm bốn góc, cùng phóng xuất lôi linh đánh Miên Hoa Đường, từng đợt lôi công kích không thua gì lôi tủy của Nghệ Nhàn. Chỉ thấy Miên Hoa Đường cứ một hồi lại trở mình, một hồi sau lại tiếp tục trở mình...

Nghệ Nhàn cùng Niệm Vân Âm đều nhìn chăm chú vào biểu tình của nó, tuy nói muốn thấy được biểu tình từ một con rồng cũng khá là khó khăn, bất quá nhìn thấy hai cọng râu run run, Nghệ Nhàn dò xét liền kêu to một tiếng, "Miên Hoa Đường, mau tỉnh lại."

Miên Hoa Đường nhấc một bên mí mắt lên nhìn Nghệ Nhàn, sau đó liền khép lại, sau đó lại nhấc một mí mắt khác lên nhìn Niệm Vân Âm, "Phi phi phi!"

Nghệ Nhàn vội để Chung Lâm dừng lại, ôm lấy nó liều mạng lắc, thậm chí còn dùng tay kéo mí mắt nó lên, "Miên Hoa Đường, đừng có ngủ, mau đi tìm Tử Hàn đại sư tỷ."

Miên Hoa Đường hé cái miệng nhỏ, ngáp một cá thật dài, sau đó lộ ra ánh mắt oai oán nhìn Nghệ Nhàn.

Nghệ Nhàn bị nó trừng cũng chột dạ, cảm giác như mình đang tạo nghiệt, "tìm được Tử Hàn đại sư tỷ, ta cho ngươi ngủ tiếp."

Miên Hoa Đường dùng cái trảo thiếu hạt châu hung hăng cào nàng một cái, đây là biểu thị khí chịu lúc đang ngủ bị người quấy rối a. Nghệ Nhàn đem nó bỏ vào cạnh cửa ngoài phòng băng, "Tử Hàn đại sư tỷ ở đây, Miên Hoa Đường ngươi phải tìm ra nàng."

Trong phòng băng, hai Tử Hàn đại sư tỷ đã đánh nhau được một nén nhang, khắp nơi đều là băng trùy vỡ vụn, hai người trừng mắt nhìn nhau. Dưới bầu không khí khẩn trương, khi hai người chuẩn bị động thủ lần nữa, Miên Hoa Đường chống một cái vuốt lên, ba cái vuốt còn lại loạng choạng đi trên mặt băng đến giữa hai người, sau đó hướng về một người trong đó, "phi phi phi!"

Lúc này tâm tình khó chịu của Tử Hàn cũng tan thành mây khói, cười gằn một tiếng. "vật nhỏ này, ngươi chạy vào đây làm gì?"

Miên Hoa Đường không cần nhìn, liền đụng vào mắt cá chân Tử Hàn, hai trảo quấn lấy quần nàng muốn leo lên. Ngoài phòng băng tất cả mọi người đứng xem đều há miệng trừng mắt, vô cùng kinh ngạc "làm sao nó có thể nhận ra được a?"

Có người nói, "e là huyễn thú dùng khí tức để nhận ra a."

Có người nói, "không lẽ huyễn thú này có thể dùng mắt nhìn ra được sự khác thường gì sao?"

...

Mọi việc như vậy, Nghệ Nhàn kỳ thực cũng muốn hỏi Miên Hoa Đường, nếu là theo khí tức hẳn không phải cái này, làm sao Miên Hoa Đường có thể nhận ra được Tử Hàn đại sư tỷ a, đáng tiếc tiểu gia hỏa này ngoại vài từ đơn giản ra căn bản không nói được, xem ra cũng không có ai thể giải đáp được a.

Tâm tình Tử Hàn cũng tốt hơn bế Miên Hoa Đường lên, Miên Hoa Đường thuận thế vùi vào trong ngực Tử Hàn, tìm một chỗ thoải mái ngáp một cái thật to, "phi phi phi!"

Tử Hàn miễn cưỡng đổi chỗ đứng, thờ ơ nhìn đối phương, "ngươi đến cả vật nhỏ này cũng không gạt được, thật ngu xuẩn."

Nghệ Nhàn vội mở cửa ra, bất ngờ bị khí lạnh trong phòng làm cho rùng mình một cái, "đại sư tỷ, nàng dùng hình dạng của ngươi mê hoặc chúng ta, mượn cơ quan trận hại chết rất nhiều sư huynh sư tỷ của chúng ta."

Tử Hàn thuận tay vung lên, vô số băng trùy phóng về phía đối phương, "dám làm ta thành kẻ độc ác như vậy, hôm nay ta không lột da ngươi được thì không được a."

Nghệ Nhàn liền vung Đả Thần Tiên lên, những người còn lại cũng vội phóng linh lực.

Từ khi vào tầng thứ ba, kẻ giả dạng Tử Hàn đại sư tỷ đã dùng trăm phương ngàn kế làm gì a, gây xích mích, quấy rối, cố ý xúc động cơ quan.... chết trong tay nó cũng hơn chục mạng người rồi.

Mọi người cùng phóng kỹ năng, trong phòng hiện lên năm màu, sau một cú đánh, người đứng trước mặt Tử Hàn liền biến mất, tựa như mất dạng tại chỗ.

"Người đâu?"

"Mọi người cẩn thận."

Nghệ Nhàn nhắc nhở, "nó có thể biến thành một đám cỏ linh thực, cũng có thể hóa thành một tiểu nhân giơ tháp, mọi người phải chú ý, đừng để bị mê hoặc."

Nghệ Nhàn cảm giác phía sau có một làn gió liền thuấn di tránh đi, liền thấy Lam Đồng nhào về hướng nàng, liền lộn mèo tại chỗ, Nghệ Nhàn dường như nhìn thấy tiểu nhân kia xoẹt qua trước mắt nàng, có ánh sáng chiếu rọi, một bạt tai liền khiến tiểu nhân hiện hình. Mọi người liền vây công, liền thấy nó vèo một cái xuyên qua cửa không thấy bóng.

Tử Hàn, "trong lĩnh vực của ta, ta cũng không thể cảm nhận được sự tồn tại của nó, cổ quái."

Lam Đồng tiến lên sờ sờ cánh cửa kia, "chạy."

Niệm Vân Âm ở bên bàng quang đem tình huống nắm chặt, "Vừa rồi Lam Đồng sao phát hiện ra nó được?"

Lam Đồng nhìn thoáng qua Nghệ Nhàn, "nó lao về phía Nghệ Nhàn."

Nghệ Nhàn đối với kết luận cũng không thấy gì lạ, "lúc còn ở tầng tháp thứ ba, ta đoán là nó cố ý thả Miên Hoa Đường, gây ra chuyện tranh chấp giữa mọi người. Chờ mọi người mất sức, chúng ta gặp hai huyễn thú thì sẽ không còn phần thắng nữa."

Niệm Vân Âm, "mục đích nó làm như vậy vì muốn ngăn cản chúng ta tiếp tục công tháp."

Tử Hàn thuận tay rút toàn bộ băng đi, gian phòng nhanh chóng khôi phục nguyên dạng. Đến cả dấu vết đánh nhau cũng chưa từng để lại, "dựa theo lời Nghệ Nhàn nói, nó sẽ còn tiếp tục dùng hình dạng khác nhau xuất hiện trước mặt chúng ta, chỉ cần nó xuất hiện, chúng ta sẽ biết được mục đích mà nó muốn làm gì, đến khi đó cứ gϊếŧ chết là được."

Nghệ Nhàn, "đại sư tỷ nói phải."

Những người còn lại đối với đám cỏ linh thực, tiểu nhân cầm tháp không hề biết, chỉ giương mắt nhìn Miên Hoa Đường trong ngực Tử Hàn, từng người muốn tiến lên nhưng lại không dám tiến lên.

Tử Hàn cúi đầu nhìn thoáng qua tiểu tử đã sớm ngủ say khò khò, "xem ra hấp thụ cực phẩm đan dược, cũng có chỗ tốt a."

Nghệ Nhàn thấy tâm tình sư tỷ tốt hơn, liền nói một câu "đại sư tỷ, ngươi có thể nói cho ta biết làm sao Miên Hoa Đường nhận ra ngươi được? đồ chơi kia không những dùng được kỹ năng của ngươi, đến cả khí tức cũng bắt chước y chang, có phải như vậy nó có thể bình thường khi bên cạnh chúng ta không?"

Tử Hàn chí khí hùng hồn, "đương nhiên là vì Miên Hoa Đường rất thích ta rồi, chỉ liếc mắt đã nhận ra ta." sau đó ánh mắt nàng nguy hiểm nheo lại, "không lẽ ngươi không nhận ra ta sao?"

Lời này nghe sao kỳ quái a?

Nghệ Nhàn cảm giác nếu mình trả lời sai, nhất định không có quả ngon để ăn. Dưới ánh mắt uy hiếp của Tử Hàn, Nghệ Nhàn hít sâu một hơi cười nói, "sao lại không nhận ra, ta chỉ muốn hỏi đại sư tỷ nói cho ta biết Miên Hoa Đường rốt cuộc là huyễn thú gì, dù sao nó cũng là tiểu đồng bọn của ta, ta cũng nên biết về nó nhiều hơn a."

Tử Hàn nặng nề hừ một tiếng, ngược lại tâm tình vui vẻ sờ đầu nhỏ Miên Hoa Đường, yêu thích không buông tay gảy trán của của nó, "ngươi nhặt được Miên Hoa Đường ở lôi linh cốc a?! vận khí ngược lại không tệ, sớm một tháng hay muộn một tháng ngươi cũng chưa chắc gặp được nó."

Niệm Vân Âm cũng bất tri bất giác lại gần, đối với lai lịch của Miên Hoa Đường cũng đầy tò mò.Nghệ Nhàn, "phải a, từ lúc ta vào lôi linh cốc, nó vẫn cứ bây lơ lửng ở trên không, sau đó bị ta đánh rớt, rồi phản kích lại ta bằng cái mà ta vừa công kích nó, khi đó ta mới biết được."

Tử Hàn tùy ý tìm một chỗ dựa, tùy ý Miên Hoa Đường lắc lư trước ngực nàng, nàng chống đầu "ngươi đã có lôi tủy cũng biết, thiên địa này là vạn vật, vạn vật đều sống. Lôi linh bá đạo, thế gian hiếm có, liền sinh ra loại vật có lôi tủy, cũng giống như lôi linh cốc nơi tụ tập lôi chi địa, nên sẽ sinh ra sự khác thường."

Nghệ Nhàn cũng từng nghĩ đến việc này, nhưng không dám nghĩ nhiều, cảm giác ký kết với Miên Hoa Đường này có chút ngốc, "cho nên Miên Hoa Đường sinh ra từ trong lôi linh?"

Tử Nhàn nhẹ nhàng lãnh đạm liếc nàng, "cộng sinh thú."

Niệm Vân Âm hung hăng liếc Nghệ Nhàn, đứng dậy đi. Nghệ Nhàn bị nàng trừng, bất quá trong lòng khiếp sợ không thôi, hèn chi vật nhỏ này vừa gặp phải lôi, cho dù là lôi linh bình thường đánh xuống, hay là khi thăng cấp, càng bá đạo nó càng thích, quả thực trời sinh cùng với lôi mà sống.

Nghệ Nhàn còn chưa tiếp nhận xong, bên tai chợt có âm thanh kỳ ảo truyền tới, "đây là âm thanh bí mật, trong lôi linh cốc có hàng ngàn loại lôi linh cộng sinh với nhau nên sinh ra cộng sinh thú, một con này vạn năm khó tìm."

Tử Hàn cười như không cười nhìn nàng, "hiện tại ngươi hiểu rồi, có nói hay không cũng không quan trọng nữa."

Nghệ Nhàn trừng mắt há mồm, ngây ngốc nhìn Miên Hoa Đường ngủ say trong ngực Tử Hàn. Nàng không ngờ, nhớ lại tiểu ngốc nghếch kia thì ra lại là thứ khó tìm như vậy.

Lam Đồng thấy nàng cứ đờ ra, liền đẩy nàng một cái, "Nghệ Nhàn, ngươi đang nghĩ cái gì?"Nghệ Nhàn không đầu không đuôi cảm khái một câu, "ta chợt phát hiện, kỳ thực vận khí của ta vẫn rất tốt a."

*****

Niệm Vân Âm dùng chiếc chìa khóa khi nãy mở ra cánh cửa chói sáng kia, đồng hành lần này cùng các nàng có 16 người, ngoại trừ Chung Lâm sư huynh bị thương nặng ra, thì chỉ có bốn người bị thương nhẹ.

Còn thương thế Tử Hàn đại sư tỷ, Nghệ Nhàn cũng không dám hỏi nhiều, sợ bị mắng, không hỏi thì lại lo lắng.

Tử Hàn đại sư tỷ vừa qua cửa liền buồn ngủ, dáng vẻ mơ màng buồn ngủ giống hệt Miên Hoa Đường trong ngực, nàng còn ngáp không ngừng, "có chỗ ngủ rồi, nên để cho ta ngủ đủ."Nghệ Nhàn đen mặt, to gan phản bác "đại sư tỷ, ngươi mà ngủ chắc cũng phải năm ngày, năm ngày a."

Một huyễn thú gọi thế nào cũng không tỉnh đã khiến nàng đau đầu rồi, kết quả lại khen ngược, giờ lại thêm một đại sư tỷ gọi không tỉnh nữa, hết lần này đến lần khác ai cũng không dám kinh động, đến cả Chung Lâm sư huynh liên tiếp lắc đầu, bọn họ khẽ kéo nàng lại, kéo dài thì cũng hết năm ngày a.

Tử Hàn ngoáy tai, ngại phiền liền đem Miên Hoa Đường ném vào ngực Nghệ Nhàn, "đây là chỗ nào?"

Ngoại trừ Niệm Vân Âm, hầu như còn lại ai cũng không biết mình đến đâu hết. Niệm Vân Âm cũng không giải thích thêm, đứng tai chỗ nhìn toàn cảnh cung điện hùng vĩ trước mắt một phen, "cung điện cơ quan con rối, hẳn là nơi cuối cùng cần chúng ta phá."

Nghệ Nhàn, "nhanh thật a, ta nghe ngươi nói tám cánh cửa a, còn tưởng là phải đi qua tám cánh cửa a."

Niệm Vân Âm liền dặn dò lại lần nữa không lo người khác kêu phiền còn tức giận nói, "lúc ta nói về trận pháp thì ngươi không chịu chú ý lắng nghe, chúng ta chọn đều là cửa sống, dĩ nhiên là đi đường tắt a. Nếu chọn thương môn, thì phải đi chừng năm cửa nữa a."

Một vị sư huynh trong đó chợt nói, "ta chọn là hưu môn, vì sao chỉ đi ba cửa đã đến đây?"Niệm Vân Âm, "vì ngươi gặp được ta."

Nghệ Nhàn phốc một tiếng cười, "phải phải, nếu thuận lợi qua cửa thứ tư, thì đều là công lao của ngươi, Niệm Vân Âm hiện tại ngươi nhìn ra được gì không?"

Niệm Vân Âm, "không ngại, để tiểu con chuột nhỏ của ngươi ra ngoài học chút kiến thức a."

Nghệ Nhàn hồ nghi nhìn nàng, nhìn xung quanh bốn phía cung điện này giống hệt tầng thứ ba tựa như lâu đài xây trên cát nhưng tạo hình hoàn toàn khác nhau, 18 cái trụ chống ở chỗ các nàng, cách một cột thì có 10 hộ vệ cao to trông chừng, những hộ vệ kia mặc khôi giáp kim sắc, trong tay cầm đao phủ, tư thế dũng cảm, hoàn toàn không giống hành động con người, cộng thêm trên điện hình như có một thanh khí nhận.

"Chỗ này hình qua nhìn như tạo thành vì thú nhân a?"

"Ngươi hỏi thử chủ nhân chín tầng tháp linh tu đi."

Lam Đồng tương đối yên tĩnh, đứng một bên quan sát đám thụ vệ đứng cách các nàng không xa, "bọn họ đều là con rối hộ vệ."

Ngân Bảo đại nhân từ trong túi huyễn thú bò ra liền kêu Nghệ Nhàn chi chi, "Nghệ Nhàn, cái này hoàn toàn dựa theo cung điện dưới lòng đất chế tạo thành, nhưng bọn thủ vệ thì không như vậy."

Nghệ Nhàn, "ý ngươi dưới nền đất cũng không giống như vậy?"

Ngân Bảo đại nhân gãi tai, "kỳ thực ta cũng không vào được nền đất cưới thành cung điện, nhưng ở đây vô tình liếc qua, hình như cùng với đám thủ vệ kia không giống nhau."

Niệm Vân Âm chịu nhịn chờ các nàng trao đổi xong, "con chuột nhỏ này nói cái gì?"

Nghệ Nhàn kể lại toàn bộ cho đối phương nghe, Niệm Vân Âm nghe xong gật đầu, "thú nhân tộc các ngươi đến đây hẳn là vì thanh thần binh lợi khí này, nó chắc là trong cái cung điện này, có thể lấy được hay không thì phải xem bản lĩnh của ngươi rồi."

Nghệ Nhàn kéo tay Lam Đồng, sợ đại sỏa tử này đầu óc nóng lên lại xông đến cầm thần binh lợi khí đi, "chỗ này cơ quan trùng điệp, chúng ta đi theo tường bước đừng lo lắng, nếu là có thanh binh khí này, ta sẽ giúp ngươi."

Lam Đồng thuận thế kéo tay nàng lại nắm, "nghe theo lời ngươi."

Niệm Vân Âm suýt bị hai người ném cẩu lương mà chết, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, trực tiếp đi về phía trước, nhưng người còn lại phối hợp đuổi theo. Nghệ Nhàn nhìn lại, thì thấy Tử Hàn đại sư tỷ đã dựa vào trụ đá ngủ, trụ đá bên cạnh là một đám rối thủ vệ mặc khôi giáp tay cầm đao, thanh đao còn cách cái đầu Tử Hàn đại sư tỷ một tấc, nhìn cũng thấy đáng sợ rồi, "đại sư tỷ."Chung Lâm vội cản nàng lại, "để đại sư tỷ ngủ một chút đi, ta chưa bao giờ thấy nàng thích nhủ như vậy, cái này chắc có liên quan đến thương thế của nàng a."

Nghệ Nhàn không hiểu, "nói vậy là sao?"

Chung Lâm nhìn xung quanh vắng lặng, chỉ có Lam Đồng ở đây, hắn liền kéo Nghệ Nhàn qua một bên nhỏ giọng nói, "danh ngủ của sư tỷ đã vang xa lắm rồi, ít ai biết sư tỷ bề ngoài chỉ ngủ, nhưng thật ra đang tu luyện, nếu bị quấy rầy sẽ nổi điên, đó chính là nguyên nhân."

Nghệ Nhàn liền hiểu ra, "vậy ta phải cẩn thận a."

Chung Lâm, "ta ở đây hộ pháp cho đại sư tỷ, ngươi giúp thú nhân này đi tìm chí bảo của tộc họ đi, người vừa nhận lời thì không thể làm trái lời được."

Nghệ Nhàn sợ vị sư huynh này lại thao thao bất tuyệt một hồi, liền kéo Lam Đồng đến chỗ Niệm Vân Âm.

"Chỗ này không có cơ quan, ngươi xem không phải chúng ta hiện tại đang yên lành sao, không phải là chúng ta cẩn thận quá đó chứ?"

"Có cơ quan." Niệm Vân Âm kiên định lạ thường, "nếu các ngươi còn muốn giữ cái mạng nhỏ này tiếp tục lên tầng thứ năm, ta khuyên các ngươi mau thu hồi lại phần cuồng vọng tự đại này cho ta."

"Ngươi nói ao cuồng vọng tự đại."

"Nói cứ như ngươi thực sự có thể rời khỏi chỗ này tiến vào tầng tháp thứ năm vậy."

Nghệ Nhàn vừa nghe, vội kéo Lam Đồng qua một bên khuyên giải, Lam Đồng cao to vừa cản một cái liền cho Niệm Vân Âm lại, "các vị, Niệm Vân Âm dù gì cũng là trận pháp sư của Thiên Cơ Phong, nàng đối với cơ quan cùng trận pháp khẳng định là tinh thông hơn chúng ta nhiều."

Vị sư huynh kia liền tái mặt, "thì sao chứ, ta thấy chỗ này căn bản không có cơ quan như là nàng nói, ngươi nhìn đi chúng ta đi một hồi lâu rồi, đám hộ vệ kia cũng chưa từng --"

Nghệ Nhàn thực sự cũng không muốn bảo vệ mấy người này, nhưng thấy một đám người chết trước mặt mình, vừa khó xử lại không thể thờ ơ được.

Người này còn chưa nói xong, Nghệ Nhàn lại nghe thấy tiếng răng rắc quen thuộc, không cần nàng nói Niệm Vân Âm đã nổi nóng, "là ai động cơ quan?"

Lam Đồng chợt ngẩng đầu, một tay kéo Nghệ Nhàn vào trong ngực lăn ra ngoài, bùm một tiếng một cái lồng lớn từ trên cao giáng xuống, đem Niệm Vân Âm cùng đám người cãi cọ kia nhốt chung một lồng.

"Xảy ra chuyện gì?"

"Tiểu sư muội, mau lên, ta sai rồi, mau cứu ta ra ngoài đi."

"Cái lồng này làm bằng gì vậy a, hoàn toàn không mở ra được."

"Tiểu sư muội, vừa rồi là ta sai rồi, ngươi mau tìm cách mở cái lồng này ra đi."...

Cái lồng sắt này so với cái trước kia nàng thấy trong huyễn thú cốc còn lớn hơn, nếu không có Lam Đồng kéo nàng ra ngoài, sợ là các nàng cũng đã bị nhốt trong này rồi, Nghệ Nhàn trong lòng sợ hãi nhìn thoáng qua, phát hiện bên trên có cái đỉnh đen, hẳn là cơ quan chuyển động lồng sắt, chạm phải thì nó rơi xuống.

Lam Đồng kéo nàng qua, "đừng đến gần."

Rất nhanh một người vẻ mặt đau khổ từ sau cái trụ đi ra, trong tay cầm một viên ngọc bình thường, "ta, ta thấy nó hình như chứ linh lực, ta ta --"

Sắc mặt Niệm Vân Âm xanh mét đoạt món đồ trong tay hắn lại, nhìn kỹ một hồi, "đây là ngọc trắng, dùng để bố trí cơ quan trận pháp, ngươi lấy từ đâu ra?"

Tiểu sư đệ bị Niệm Vân Âm mắng một tiếng liền sửng sốt, vội chỉ vào sau cái trụ, "sau mỗi cái trụ đều có một khối như vậy."

Nghệ Nhàn liền chạy đến xem, thì thấy trên mỗi trụ đúng là có một khối ngọc trắng, khắc hình rất cầu kỳ. Trong tình huống bình thường, hắn cũng khó phát hiện đây là đồ chơi cũng phải, "đây là bảo bối sao?"

Niệm Vân Âm liếc nàng một cái, "ngươi hỏi người bên cạnh một chút xem coi có phải là bảo bối hay không?"

Lam Đồng, "có tiền cũng không mua được."

Nghệ Nhàn kinh ngạc vì Lam Đồng cũng biết thứ đồ chơi này, vội cười nhạo nói "sao ngươi biết a? không phải ngươi là thú nhân đến từ Khố Tư thành sao? cơm một ngày ba bữa còn không no, sao mà biết được thứ có tiền cũng không mua được?"

Nói xong câu cuối Nghệ Nhàn có chút nghiến răng nghiến lợi, tên này gạt người đủ sâu a, loại trận pháp dùng ngọc trắng như vậy chính là vật phẩm thú nhân dùng để giao dịch với Tề gia a, nàng từng nghe qua Đoan Mộc Nhã nói mới biết được, Tề gia vì mở con đường này, tiêu hao rất nhiều tài sản, cùng thú nhân duy trì quan hệ cũng hao tốn rất nhiều công phu.

Lam Đồng, "khi nhỏ từng làm qua việc này, mưa dầm thấm đất thì biết thôi."

Nghệ Nhàn hoài nghi lỗ tai của mình có vấn đề, "làm việc?"

Lam Đồng đáp nhẹ một tiếng, cứng rắn quay đi chỗ khác nhìn, rõ ràng không muốn nói nhiều. Nghệ Nhàn lại muốn biết thêm một điều về Lam Đồng, đây là chủng tộc mà nàng không muốn biết a.

Nghệ Nhàn thấy Niệm Vân Âm vẫn cầm khối ngọc trắng trong tay, "có cách mở lồng sắt ra không?"

Niệm Vân Âm lắc đầu, "lồng sắt bốn bề khắc hoa văn, không có kẽ hở."

Mười mấy người còn đang tranh cãi ầm ĩ, có người thậm chí còn muốn đánh nhau trong lồng sắt, cái vị trước đó cãi cọ với Niệm Vân Âm hiện tại đã bắt đầu hùng hổ nói nhiều lời rất khó nghe.

Nghệ Nhàn thấy Niệm Vân Âm thần sắc bình tĩnh cư nhiên đem khối ngọc kia lần nữa bỏ trở lại, vội nắm cổ tay nàng lại, "sẽ không động tới cơ quan lần nữa chứ?"

Niệm Vân Âm, "đã động qua một lần, thì sẽ không động lần nữa."

Nói xong, liền đem ngọc trắng lần nữa cho vào.

Ngoại trừ lồng sắt hạ xuống ra, ngược lại cũng không phát sinh chuyện lạ khác nữa. Nghệ Nhàn thở phào nhẹ nhõm, nhìn Lam Đồng đối diện với đám rối thủ vệ kia, nàng hiếu kỳ "Lam Đồng ngươi đang làm gì vậy?"

Lam Đồng, "ta xem đám rối hộ vệ này, mười con làm một nhóm, trong đó có một con dẫn đầu. Phải rồi, Nghệ Nhàn, tròng mắt con rối dẫn đầu có thể di chuyển được sao?"

Nghệ Nhàn hơi nhíu mày lại, "lần trước chúng ta gặp đám rối kia có thấy tròng mắt di chuyển sao?"

Lam Đồng lắc đâu, "không có di chuyển."

Hai người đối mặt thành thực tham khảo với nhau vấn đề mắt của con rối dẫn đầu có di chuyển hay không, liền có một thanh đao từ giữa bay về phía các nàng, hai người nhanh chóng tách ra. Nghệ Nhàn vội thuấn di né đi, Lam Đồng ngược lại đoạt lấy thanh đạo trong tay con rối hộ vệ, nàng kỳ quái nói "ta vừa rồi nhìn thấy tròng mắt hộ hệ dẫn đầu di chuyển."

Nghệ Nhàn liền quay đầu muốn nhắc nhở Niệm Vân Âm, liền thấy đám rối ngay cái trụ Niệm Vân Âm đứng cạnh đã thức tỉnh, nàng hốt hoảng tránh né hộ vệ dẫn dầu trong đó đuổi theo, nhìn thấy thanh đao sắp bổ về phía Niệm Vân Âm, Nghệ Nhàn hô to, "sư huynh, đừng ngủ, mau đến cứu người."

Nàng thuận tay ném Đả Thần Tiên ra, roi thần ôm lấy đai lưng Niệm Vân Âm, nhanh chóng kéo người về nguyên dạng.

Sắc mặt Niệm Vân Âm tái nhợt, đai lưng bị tuột sắc mặt càng khó coi hơn, nàng không nhanh không chậm lần nữa lấy cái đai lưng mới trong túi giới tử ra cột vào lưng, "sau này dùng cách khác đi nha, đừng có dùng Đả Thần Tiên móc đai lưng của ta nữa."

Nghệ Nhàn, "ta nói Tề gia đại tiểu thư a, đám hộ vệ dưới nền đất sống lại rồi a, sao ngươi còn có thời gian rảnh mà đổi đai lưng a, mau nghĩ cách đừng cho nó nhúc nhích đi."

Niệm Vân Âm buông tay, "vừa rồi không phải ta đã nói sao, cơ quan trận bắt đầu hoạt động khi lồng sắt mở ra rồi mà."

Nghệ Nhàn đá một cước vào tên hộ vệ đồ sộ uy mãnh, chính mình lui về sau vài bước, "có gì đó."

Niệm Vân Âm, "tâm cơ quan trận ta vẫn chưa tìm được, sao nó lại dừng rồi, muốn rời đi phải tìm được người thủ tháp tầng này, nếu vậy thì nó hẳn là nằm trong đám rối hộ vệ này."

Nghệ Nhàn kéo Niệm Vân Âm cố gắng tránh né, "Niệm Vân Âm, mắt con rối có thể di chuyển được sao?"

Niệm Vân Âm, "còn phải xem nó di chuyển theo cách ngươi nói là như thế nào, tròng mắt di chuyển lên dưới hai là hai bên trái phải, hay là hai mắt nó giống như vậy --"

Niệm Vân Âm nhìn Nghệ Nhàn chớp hai mắt.

Nghệ Nhàn cũng không biết Lam Đồng thấy con mắt kia động thế nào, "Lam Đồng, ngươi qua đây cho ta."

Niệm Vân Âm, "không phải ta nói các ngươi a, trước mặt nhiều người như vậy cũng nên thu liễm vài phần a."

Nghệ Nhàn dùng tay đánh muốn mệt, một quyền đánh vào người đám rối này chỉ cảm thấy đau nhức, còn con rối đương nhiên là không đau rồi, "không được, phải làm đám rối này không thể đánh lại được."

Niệm Vân Âm liền chỉ điểm, "đầu."

Nghệ Nhàn không nói hai lời, duỗi chân bò đến sau lưng con rối, dùng sức xoay đầu của nó, chí ít xoang một cái 180 độ, đầu ngược thân, hành động cũng bị hạn chế.

Chung Lâm thấy vậy cũng làm theo, "tiểu sư muội, ý hay a."

Nghệ Nhàn giải quyết vài con, Lam Đồng rốt cuộc cũng đến trước mặt nàng, Lam Đồng nắm cây rìu trong tay, mỗi chỗ rìu lướt qua con rối hộ vệ đều bị phân thành hai khúc, "vừa rồi ngươi thấy mắt con rối kia chuyển động như thế nào?"

Lam Đồng nghiêm túc suy nghĩ một chút, hơi chớp mắt lên xuống.

Nghệ Nhàn, "nhất định là người thủ tháp tầng này, nó đang trốn trong đám rối hộ vệ này, chúng ta phải tìm cho ra nó."

Niệm Vân Âm tùy ý băng vết thương, "các ngươi đi tìm người thủ tháp, ta đi tìm tâm cơ quan trong này. Lúc này chỉ bắt đầu, con rối hộ vệ xuất động rồi, không biết tiếp theo sẽ có thứ gì chờ chúng ta đây? ta thấy hay là phá hỏng một thứ tốt."

Nghệ Nhàn có chút lo lắng, "ngươi đi một mình tìm tâm cơ quan?"

Niệm Vân Âm tùy ý nhìn một vòng, ngoại trừ các nàng ra, thì còn lại đều bị nhốt trong lồng, những người còn lại đều bị nhốt trong lồng, tay nàng vừa chỉ một cái liền chọn trúng Chung Lâm sư huynh, "phiền Chung sư huynh đi theo ta một chuyến."

Cũng may Tử Hàn đại sư tỷ vừa tỉnh lại đã đánh con rối thủ vệ, Nghệ Nhàn thấy nàng khai hỏa toàn bộ khí tràng, tùy ý lượn qua đem đám rối kia đánh văng ra ngoài vài mét.

"Sư tỷ, trong đám rối này có một con là người thủ tháp, chúng ta phải ép con huyễn thú kim này ra ngoài mới được."

"Hỗ trợ ta."

Nghệ Nhàn vừa nghe, nhanh chóng thuấn di lượn qua đám rối hộ vệ, "sư tỷ ngươi muốn ta hộ trợ ngươi sao?"

Điều Tử Hàn muốn Nghệ Nhàn làm vô cùng đơn giản, nàng vỗ một chưởng xuống, lớp băng liền tiến vào đóng băng đống rối hộ vệ kia, hạn chế được hành động của bọn chúng trong thời gian ngắn, vào lúc này đám rối toàn bộ đều biến thành người băng.

Vừa rồi còn là cung điện vàng rực rỡ nháy mắt liền biến thành điện băng, Nghệ Nhàn phóng từng cái lôi tủy qua, đánh nát đám rối kia thành hai mảnh, bịch, một âm thanh rơi gãy vang lên trên mặt đất.

Chợt âm thanh răng rắc vang lên, Nghệ Nhàn cùng Tử Hàn nhìn về hướng bên kia, liền thấy một con rối hộ vệ cao to dẫn đầu đang cố tránh băng vực của đại sư tỷ. Không giống đám rối kia, nó giật giật cổ trước sau lại là vai, còn chuyển động hai cánh tay. Nó từng bước nhảy qua bên này, mỗi bước đi tựa như tiếng trống ầm ầm đánh vào ngực người.

Cách các nàng hai thước, nó liền cầm rìu bổ về phía các nàng.

Đả Thần Tiên của Nghệ Nhàn quấn lấy cái rìu, âm thanh vang lên liên tiếp, cái rìu rơi xuống đất chia thành vô số rìu, lần nữa bay vòng vòng phóng về phía các nàng.

Tử Hàn, "mau tránh ra."

Băng trùy cùng lưỡi rìu sắc bén va chạm nhau, nát thành bã Nghệ Nhàn nhìn Tử Hàn sư tỷ lại có thêm hai vết thương mới trên người, chợt nhớ đến lần trước khi nhìn thấy Tử Hàn sư tỷ một thân chật vật.

Trong đầu Nghệ Nhàn liền có một suy đoán lớn gan, không lẽ đại sư tỷ trước đó cũng do con huyễn thú thủ tháp này đánh nhau rồi?

"Ha ha, lại gặp ngươi a, không bằng ở lại làm tức phụ của ta a."

"Ngươi muốn chết!"

Nương ơi ~

Nghệ Nhàn ngây ngốc nhìn con rối hộ vệ tiện hề hề chạy về phía Tử Hàn đại sư tỷ, vừa chạy vừa tiện hề hề khiêu khích, vết thương trên người Tử Hàn sư tỷ càng nhiều hơn.

Con rối hộ vệ dẫn đầu tiện hề hề nói "đến đây, đến đây đi ~"

Nghệ Nhàn nghe thấy tiếng kêu dâʍ ɭσạи này chỉ muốn đánh người, chớ nói gì tính khí không thể tốt hơn của đại sư tỷ.

Tử Hàn tức giận, nhất hai tay chuyển động thành tư thế như hoa, Nghệ Nhàn lại thấy băng trùy cùng lôi linh phô thiên địa cái nhao nhào phóng về người thủ tháp đánh tới.

Lôi linh tím tựa như cột nước từ trên trời phóng xuống.

Ầm ầm --

Băng sương màu trắng liền mang màu tím lôi linh, hai màu ánh sáng hòa quyện vào nhau, lóe lên trong mắt Nghệ Nhàn một hình ảnh khó có thể quên được, tại nơi này lại có lôi linh ùn ùn kéo đến, nàng tựa như lại nhìn thấy một con long tím đang chạy ở đây.

*****