Nghệ Nhàn choáng váng, tay nhẹ nhàng dỗ con hơi run run, tiểu khóc nhè trong ngực càng lớn tiếng hơn, tiếng khóc càng vang, cảm giác muốn xốc luôn nóc nhà tinh linh tộc.
Nàng dùng sức nhéo mình một cái, phát hiện không phải đang nằm mơ.
"Ngươi, ngươi đã tỉnh!"
"Đúng vậy, thật không ngờ đến, ta ngủ một giấc ngươi lại có thêm hài tử." âm thanh hư nhược không giấu được sự chế nhạo, bớt đi sự tính toán, thêm vài phần bình thản.
Trong chiều nắng ấm, ánh chiều tà xuyên qua hàng cây ngoài phòng, khiến Nghệ Nhàn cảm giác ngày tháng thật tốt, sự bình yên khiến nàng cảm thấy tựa như đang gặp lại một vị trưởng bối lâu năm cùng nhau nói chuyện, không nói thú bản mạng, không nói chuyện đã qua, chỉ hỏi nhau mọi người gần đây sống tốt không.
Tâm tình Nghệ Nhàn phúc tạp, từ khi nàng tỉnh lại ở Đoan Mộc gia, nàng đã nghĩ đến cảnh nữ nhân điên tỉnh lại, nhưng lại không ngờ là lúc này, "Ngươi đúng là người có khả năng ngủ tốt nhất mà ta biết, chậm chút nữa, chắc Tiểu Lam và Nhị Lam chỉ biết là người qua đường thôi."
Nàng từng hoang mang, từng khổ sở. Dù sao đối phương là người tính toán, không thể chọn chết chung với nàng được.
Khi đó nàng mới đến thế giới này, chán nản người khác tính toán nàng, thậm chí khua tay múa chân chỉ định đường cho nàng đi. Cho nên nàng cũng tính toán một hai, chưa từng nghĩ sẽ cùng người này hòa nhã nói chuyện, chờ nàng định nói ra thì đã quá muộn rồi.
Nữ nhân điên cười nhạo hồi lâu, "hài tử này là đứa đầu tiên khiến cho ba đại tộc hao hết tâm lục phong ấn, mọi chuyện qua đi, sau này ngươi sẽ còn nhiều việc phải lo."
Nhị Lam vừa nghe, lại khóc lớn hơn, Nghệ Nhàn chỉ có thể ôm nàng nhẹ hống, tâm tư bay xa, hồi lâu mới thản nhiên, "phải rồi, chưa nói với ngươi một tiếng, cảm tạ."
Nữ nhân điên lúc sau mới đáp, "không cần, mọi người đều có nhu cầu, ngươi nhìn đi, không phải ta cũng thắng cuộc rồi sao?"
Nếu đặt thua thì sao?
Nghệ Nhàn không hỏi, chỉ nhìn trạng thái bạch hồ trong đầu, lúc ẩn lúc hiện, so với trước tốt hơn, giống Quang Diễn trước kia vài phần, "muốn ta giúp cái gì, thì cứ nói với ta."
Nữ nhân điên, "đừng để hài tử quấy rầy ta ngủ."
Nghệ Nhàn, "..."
Đánh mặt như rồng cuốn gió, để Nhị Lam ngừng khóc hiện tại không thể, Nghệ Nhàn đanh uyển chuyển nói, "kỳ thực, Nhị Lam nhà ta rất ngoan."
Là một bảo bảo tốt vừa nghe lời vừa không làm người khác lo lắng.
Nữ nhân điên không đáp lại, đối với lời Nghệ Nhàn nói cũng không chế giễu cười cợt, qua nhiều năm cũng đã học được cách tu dưỡng.
Vài ngày sau, Tri bà bà mang đồ chơi mới đến cho Nhị Lam, một cái đầu lâu khô được thú một sừng và phượng hoàng luyện hóa thành, được đặt bên gối, ai mà tỉnh lại nhìn thấy có mà hét lớn vì thứ này.
Cũng may Nghệ Nhàn đã thấy quá, nàng thản nhiên tiếp nhận, lắc lư trước mặt Nhị Lam hai cái, khóc mấy ngày không ngừng cũng hơi dừng lại, hai mắt Nhị Lam sưng đỏ, duy tròng mắt xanh trong như lưu ly đang không ngừng dịch chuyển, rất nhanh đưa tay a a chụp lấy đồ chơi.
"Thích?"
"Gọi nương một chút, được không?"
Nghệ Nhàn không ngừng chọc nàng, xa gần chọc nàng, tiểu gia hỏa lúc không khóc tựa tiểu thiên sứ, cười ha ha không ngừng, nhe ra cái răng nhỏ như ẩn như hiện đáng yêu.
"Nương, nương."
"Ta muốn nghe hảo ma ma, thân ma ma, hương ma ma."
Cái này đúng là làm khó dễ Nhị Lam rồi, trong từ điển hạn chế của nàng không có hai chữ ma ma, nhưng lại được tặng thêm hai chữ phức tạp ma ma, nàng động cơ linh, cố gắng đến gần mặt Nghệ Nhàn chụt một cái, "hảo nương, nương."
"... là một phần của nàng."
Tri bà bà cười nhìn hai mẹ con các nàng, "khi nó biến mất hoàn toàn, là lúc phong ấn cởi ra, nhớ kỹ, nhớ kỹ."
Nghệ Nhàn nhìn Tri bà bà rời đi, thấy Nhị Lam yêu thích ôm đầu lâu hôn, tình cảm thân cận giữa nàng và Nhị Lam càng sâu, lại có chút bất đắc dĩ, bồi dưỡng tình tỷ muội cũng rất quan trọng.
Nhị Lam vừa khôi phục lại bình thường, những người hôn trước bỏ chạy cũng đã quay lại, tới trước mặt Nhị Lam ân cần hỏi thăm.
"Ah là ta nhớ nhầm sao?" Tạ Tần Tuyên vẻ mặt hoang mang, "ta nhớ là con ngươi Nhị Lam màu giống ngươi, sao giờ lại...."
Nhị Lam đang ăn trái cây vẻnh tai nghe, đầu nhỏ liền nghiêng qua bên này.
"Ngươi nhớ nhầm rồi," Nghệ Nhàn chỉ Lam Đồng, "hai đứa nhỏ đều giống nhau, mắt xanh giống Lam Đồng, nhưng mà có thể sau này tướng mạo không hẳn giống nàng."
"Tùy ngươi, tùy ngươi, cứ chờ xem."
Tạ Tần Tuyên sắp bị hai người ngọt ngào làm sợ, chậc chậc kêu kỳ quái, "hai đứa nhỏ tình cảm thật tốt hơn, không hổ là hai tỷ muội, sau này Nhị Lam cũng sẽ biến thú hình chứ?"
Tiểu Lam không sợ đầu lâu Nhị Lam ôm trên tay, ngoan ngoãn ngồi một bên, cầm trái cây uy cho muội muội ăn, hai đứa ngươi một miếng ta một miếng, ăn đến mặt dính đầy chất lỏng màu tím, "nhị bảo, có muốn ăn quả nữa không."
Nhị lam liếm miệng, hôn một cái lên cái đầu lâu, nhìn đồ chơi dính nước quả, mọi người lại cười ha ha một trận.
Nghệ Nhàn, "thể chất Nhị lam đặc biệt, sợ là sẽ không."
Tạ Tần Tuyên vẫn lo lắng, chờ hai đưa nhỏ choi chắn ôm nhau ngủ, mới kéo Nghệ Nhàn ra ngoài, "đã xảy ra chuyện gì, màu con ngươi sao lại đổi, có liên quan đến phong ấn sao?"
Lam Đồng mạnh miệng, "vốn đã là như vậy."
Đoan Mộc Nhã và Tề Vận cùng nắm tay đến xem Nhị Lam, đúng lúc nghe Tạ Tần Tuyên nói, Đoan Mộc Nhã gần đây cũng tham gia vào chuyện này, cho dù là phong ấn Nhị Lam hay cái đầu lâu kia, nàng đã bỏ nhiều công sức, nên có quyền nói trong đó, "con ngươi xanh vốn là nguyên bản nên có, bất quá do nàng bị ma thể chiếm, nên bị che lại. Hiện tại ma thể bị phong ấn, màu mắt sẽ khôi phục trở lại."
Tư vị bị ám linh xâm chiếm không hề dễ chịu, Đoan Mộc Nhã đích thân trải nghiệm qua nên có thể kính nể tiểu bằng hữu Nhị Lam, có lẽ thừa kế sự bướng bỉnh cùa Nghệ Nhàn và Lam Đồng, nên Nhị Lam khóc mấy ngày đã nhanh chóng khỏe lại, ngoại trừ hai mắt sưng như hạt đào nhỏ, thì không có triệu chứng nào khác.
Tạ Tần Tuyên, "..."
Đoan Mộc Nhã cắt lời nàng, "khác nha, hiện tại mọi người có thể tề tụ ở rừng Ai Nhĩ Pháp, không phải là chuyện vui lớn sao. Chuyện sau này, thì để sau này nói, chúng ta nên quý trọng lúc này."
Tề Vận im lặng nhìn người bên cạnh thần thái phấn chấn nói chuyện, mười ngón tay đan nhau nắm chặt, đáy mắt mang tiếu ý đã lâu không thấy, loại mờ ám này không thoát được mắt Nghệ Nhàn, trước khi Nhị Lam phong ấn nàng cũng đã để ý đến, hai người đi đâu cũng có đôi, đột nhiên nàng có chút ghen tị, đúng là cảm giác mối tình đầu vả mặt a, "hai người các ngươi, có phải đang thiếu chúng ta một lời giải thích không?"
Tạ Tần Tuyên lúc này mới chú ý đến không khí ngọt ngào quanh hai người, "nhìn các ngươi, đột nhiên cảm thấy ta lớn tuổi rồi a."
Đoan Mộc Nhã đột nhiên đỏ mặt, đầu kề vai Tề Vận, dùng sức cọ nàng, "đều tại ngươi, ngươi nói đi."
Tề Vận bị nàng cọ cũng không giận, đáy mắt mang sủng nich và tiếu ý tràn ra, "như mọi người đã thấy, ta và Tiểu Nhã quyết định trở thành bạn lữ, sau này chỗ nào có nàng chỗ đó là nhà chúng ta."
Lam Đồng ghen tị, ngây ngô đến sau lưng Nghệ Nhàn, tay không ngừng quấy rầy nàng, lòng bàn tay Nghệ Nhàn bị nàng chọc ngứa, hất mấy lần cũng không được, liền chịu trận.
Lam Đồng hài lòng nắm tay người yêu thưởng thức, có chút ủy khuất tựa đầu lên vai Nghệ Nhàn, tay còn lại túm lấy lưng áo người kia, dùng chiêu thức chiếm đóng đem người ôm vào ngực.
Tạ Tần Tuyên đứng trước mặt các nàng khóe mắt nhảy mấy cái, mục đích đến đây suýt bị bỏ quên, "ta đột nhiên nhớ, ta còn có chuyện cần tìm Bạch Tinh, đi trước đây nha."
Nghệ Nhàn theo thói quen tìm chỗ thoải mái của người sau mà dựa, "các ngươi quyết định ở chung rồi, vậy có muốn tổ chức nghi thức gì không?"
Ánh mắt Đoan Mộc Nhã sáng lên, "nghi thức, nghi thức gì?"
Tề Vận cũng hiểu được lời Nghệ Nhàn nói, nàng đi khắp nơi nhiều năm, cũng biết một vài nghi thức của các tộc, cho dù là kiểu nào, thì cũng rất trang trọng, "Tiểu Nhã muốn thì làm, ta không có ý kiến."
Nghệ Nhàn thấy nàng mấy lí trí quyết định, "đây là đại sự của hai ngươi, các ngươi đóng cửa tự thương lượng đi, quyết định xong chúng ta quay lại nói."
Đoan Mộc Nhã tò mò hỏi, "các ngươi đang nói cái gì vậy, nghi thức gì a?"
Tề Vận kéo nàng đến cửa nhìn hai tiểu cô nương ngủ say sưa, Đoan Mộc Nhã liền bị hai đứa nhỏ hấp dẫn, Tiểu Lam biến thành sư thú nhỏ, dùng cái bụng mềm làm gối cho Nhị Lam, cái đuôi nhỏ khoác lên bụng Nhị Lam, hai tiểu gia hỏa ngủ đến nước miếng chảy ròng, đồ chơi đầu lâu cũng còn nằm trong tay Nhị Lam, tựa như người giám sát trung thành tận tụy với công việc, hai mắt trống lốc nhìn mấy người ngoài phòng.
"Ah ah, ngươi nhìn mặt nàng kìa, thật trắng a, nhéo một cái chắc đã lắm."
"Đánh tiếc ngủ hết rồi, nếu không có thể chơi một chút."
Nghệ Nhàn tức giận trừng đối phương, "muốn chơi sao, tự sinh một đứa mà chơi. Một đứa không đủ chơi, thì sinh một đội bóng, dù sao Lam Đồng cũng đã mang quả thai nghén cho ngươi rồi."
Đoan Mộc Nhã, ".... một đội bóng là cái gì?"
Đáy mắt Tề Vận đầy ý cười, nghĩ đến đứa nhỏ trưởng thành giống như Tiểu Nhã, "ta không ngờ Tiểu Nhã lại muốn có hài tử sớm như vậy."
Đoan Mộc Nhã, "không phải, không phải, không phải như ngươi nghĩ đâu."
Trước kia là nàng hiếu kỳ quả thai nghén đó, mới xin Lam Đồng, không phải để cho mình dùng a.
Nghệ Nhàn liền nói, "một đội bóng, không quá 11 người, nếu mỗi năm đẻ một đứa, thì cũng cần 10 năm, chúc các ngươi sớm mang thai."
Nàng cười đểu trừng mắt nhìn Tề Vận, kéo Lam Đồng còn đang há mồm nhìn đi khỏi.
Muốn chơi hai nữ nhi nhà nàng, đừng có mơ.
Nghệ Nhàn đi vài bước, liền bị người sau kéo lại, nàng khó hiểu quay đầu, "chuyện gì vậy?"
"Nghi thức." Lam Đồng nhớ rõ trọng tâm câu chuyện các nàng vừa nói, "trước kia chúng ta không có nghi thức, hiện tại ngươi có muốn không?"
Nghệ Nhàn vô ý nhéo lòng bàn tay đối phương, trên tay Lam Đồng thô ráp cùng nhiều vết thương, cao thoa đẹp da cũng vô dụng, thoa xong thì ra da mới, nhưng qua một thời gian lại biến thành vết chai, bất quá thỉnh thoảng cảm giác sần sùi cũng mang đến thử nghiệm lạ.
Khụ khụ.
Nàng thu hồi tâm tư bay loạn, "đừng nghĩ quá nhiều, là ta cảm thấy gần đây việc vui quá ít, hơn nữa hiện tại Tiểu Nhã nàng đã không còn gì, vậy thì tổ chức một nghi thức khó quên cho các nàng, ta coi như là thân nhân nhìn nàng xuất giá, đây cũng là chuyện tốt."
Lam Đồng cũng không bị nàng đánh lạc hướng ngay, "nhưng mà, chờ Tiểu Nhã và Tề đại tiểu thư tổ chức xong, chúng ta về thú nhân tộc cũng tổ chức một cái đi."
Nghệ Nhàn cười híp mắt nhìn, "chờ ngày Tiểu Lam và Nhị Lam cưới tức phụ, chúng ta có thể làm cùng các nàng, còn có thể làm hai lần, ngươi cảm thấy đề nghị của ta thế nào?"
Lam Đồng nghẹn họng nhìn, "... cũng được, nhưng Tiểu Lam và Nhị Lam các nàng còn nhỏ, cưới tức phụ cần chờ vài chục năm nữa."
Nghệ Nhàn định thần đến rừng Ai Nhi Pháp, "đúng vậy, có thể trước kia chúng ta không có nghi thức, Tiểu Lam chưa sinh, nhưng hiện tại Nhị lam cũng đã có rồi, thêm mấy năm nữa cũng không sao."
Lam Đồng u oán nhìn đối phương, phát hiện nàng thờ ơ với nghi thức kia, quấn quýt một hồi rồi cũng thôi.
Gần đây rừng Ai Nhĩ Pháp không được yên ổn, thụ nhân, cỏ tinh bị lôi đánh không ngừng, dọn nhà nhiều lần, bất đắc dĩ không thể chạy tới cạnh tinh linh tộc nhờ che chở.
Các vị trưởng lão tinh linh tộc cũng đã phái tinh linh đi khuyên can, nhưng cũng vô dụng. Nghĩ lại, tham khảo vài lần liền để việc lại cho Nghệ Nhàn. Đúng vậy, kẻ hoành hành ngang ngược trong rừng Ai Nhĩ Pháp, chính là Miên Hoa Đường không nể nang ai mất tinh hồi lâu.
Lúc đầu Nghệ Nhàn tự bế trốn hết mấy tháng, sau đó là chuyện Đoan Mộc Nhã rồi Nhị Lam, đại sư tỷ rời đi, cho nên quên mất Miên Hoa Đường, để mặc nàng kết quả xong việc Nhị Lam, thì bị các trưởng lão tinh lộc gọi ra nói chuyện, trọng tâm câu chuyện không phải là Miên Hoa Đường đuổi cỏ tinh chạy, mà là nàng dùng lôi đánh thụ nhân....
Thấy Nghệ Nhàn không nghe, các trưởng lão cũng khó chịu, liền yêu cầu nếu không giải quyết thì sẽ trừng phạt nghiêm khắc, chỉ hy vọng Nghệ Nhàn ước thúc mấy hành vi ngang ngược kia, giảm bớt tình trạng cỏ tinh chạy đến khóc hu hu cáo trạng là được.
"Cái này, cái này.... tất cả đều là Miên Hoa Đường làm?"
"Không sao, nàng còn nhỏ, tính khí bạo ngược sau này rồi sẽ tốt hơn thôi." Nghệ Nhàn nhẹ nhàng nói với Lam Đồng, nhìn trước mắt cảnh tượng hoang vu, bước nhanh hơn, rất nhanh tìm thấy Miên Hoa Đường cầm đầu, Ngân Bảo tuần tra, tiểu kỳ lân yểm trợ.
Một nam tinh linh xinh đẹp đột nhiên xuất hiện trước mặt các nàng, "đừng đi về phía trước, còn đi nữa sẽ bị --" đôi cánh Mộ Phong uy vũ, khi nhìn thấy mặt Nghệ Nhàn, đột nhiên ngừng lại, "đánh trúng."
Lam Đồng liếc hắn.
Nghệ Nhàn, "mấy ngày nay cực khổ rồi, cứ để cho ta là được."
Mộ Phong hé miệng, Nghệ Nhàn lướt qua hắn đi tiếp, hắn chỉ đành bay xa, tìm gốc cây cách đó chục thước nhìn lại, tận tâm trông coi mảnh đất khô này, không cho các tinh linh ngốc ngếch chạy vào.
Hai tiểu chỉ thấy Nghệ Nhàn và Lam Đồng, vô ý thức bỏ trốn, Ngân Bảo còn đào hố, vèo một cái mất bóng, tiểu kỳ lân dùng phong linh bỏ chạy.
Nghệ Nhàn, "thử chạy nữa xem."
Dưới ba thước, Ngân Bảo nhổ cái đầu nhỏ bên trên dính một cái lá lên, sau đó bị Nghệ Nhàn nhìn đến mới ngoan ngoãn chui lên ngồi yên một chỗ.
Cho có Miên Hoa Đường nằm ngửa trên đá lớn phơi nắng, tựa như khi còn nhỏ, hoàn toàn không quan tâm Nghệ Nhàn và Lam Đồng đến.
"Các ngưỡi nghĩ vậy là tốt."
"Chi."
"Ngao."
Nghệ Nhàn kêu hai tiểu chỉ đi tìm Miên Hoa Đường, kết quả một đi không quay lại, không thể khuyên được đối phương, ngược lại còn cùng Miên Hoa Đường làm bậy, các tinh linh quanh đây 10m đều bị dọa chạy, có thể thấy khả năng của bọn họ.
Lam Đồng ở một bên lén giơ ngón cái với bọn họ, vừa quay đầu lại liền bị Nghệ Nhàn bắt được, "còn làm loạn cái gì, mang tiểu kỳ lân về."
Lam Đồng, "..."
Tiểu kỳ lân, "..."
Một lớn một nhõ ủ rũ rời đi.
Nghệ Nhàn cúi đầu nhìn Ngân Bảo đại nhân, cái bụng nhỏ tròn vo, đuôi cũng sắp mọc cái thứ tư rồi, hiển nhiên mấy ngày nay ăn không ít. Rừng Ai Nhĩ Pháp có nhiều đồ tốt, như là linh quả, linh thực khắp nơi đều có. Xem ra là ngang nhiên đi săn rồi a, "ngươi giúp ta mang Tiểu Lam và Nhị Lam đến đây được không?"
Vừa có chuyện làm, Ngân Bảo liền vèo một cái mất bóng.
Nghệ Nhàn tới cạnh Miên Hoa Đường, "ngươi nằm vậy không chừa cho ta một chỗ với."
Miên Hoa Đường xích một chút, hai người nằm trên một tảng đá lớn ngắm mây bay, từng cụm trôi qua trước mắt. Bầu trời ở rừng Ai Nhĩ Lam rất xanh, từng đám mây kết thành bè trôi qua trước mắt.
Nghệ Nhàn lại nhớ đến khi còn ở Lôi Linh Cốc lần đầu nhìn thấy Miên Hoa Đường, tiểu gia hỏa giống một đám mây lơ lưng trong lôi linh, trộm nhìn hành động của nàng, cuối cùng bị nàng bắt được.
Hai người không ai nói gì, im lặng ba ngày.
Mỗi ngày, Ngân Bảo đại nhân như đang chăn vịt, đi trước dẫn Tiểu Lam và Nhị Lam đang lắc lư học đi xuyên qua rừng Ai Nhĩ Pháp đến đây, hai tiểu gia hỏa đi mệt thì nằm ngủ, đến tối thì vị bảo mẫu tí hon này lại đưa về ngủ.
Nhị Lam đi được hai ngày thì học tính xấu, đi nửa đường liền ngồi xuống không chịu đi, còn túm đuôi Ngân Bảo đại nhân cáo trạng, nhổ không ít lông trên người Ngân Bảo đại nhân, cuối cùng vẫn phải để Tiểu Lam cõng trên lưng đưa đi, khi về tại chỗ Nghệ Nhàn không nhìn thấy thì cõng về.
Nghệ Nhàn và Miên Hoa Đường dường như đang âm thầm đọ sức, không nói gì, chỉ im lặng nhìn bầu trời, chịu nổi chính là nữ nhân điên. Hôm đó nàng thoát ra khỏi đầu Nghệ Nhàn, một con bạch hồ mỏng ngồi dưới ánh trăng, thân ảnh ẩn hiện như sắp tan.
"Ta bị nhốt trong chỗ tối không có ánh mặt trời, lão nương luôn muốn chờ một ngày được ra ngoài nhất định phải ngắm hết cả vùng trời đất kia, nhưng khi ta tìm được cách ra thì lại phải nghĩ cách đế sống tiếp, dọc vọng con người là vô tận, đáng tiếc.... đến giờ ta mới có thể nhìn thấy được vùng đất này."
"Rất đẹp, đúng không?"
Nghệ Nhàn không nói, đám huyễn thú có khế ước với nàng cũng hiểu được tâm tình của nàng nghĩ gì, nàng phong bế ngũ giác, Miên Hoa Đường các nàng cũng không dễ chịu.
Hiện tại đến lượt nàng tới làm bạn, là trấn an tốt nhất với Miên Hoa Đường.
Bạch hồ ngẩng đầu xem đến mệt, nằm dưới ánh trăng, cái đuôi đong đưa, thay đổi trầm mặc trước đó. Có chút dài dòng, như muốn đem cực khổ mười mấy năm qua nói ra, "đúng là rất đẹp, là bóng đêm đẹp nhất mà ta đã thấy. Tuy đẹp, nhưng không thể bằng chỗ nhân tộc chúng ta."
Nghệ Nhàn im lặng cười, đại khái là lí trí quật cường cuối cùng của nữ nhân điên a.
Kỳ thực dưới cùng một vùng trời đất, ở chỗ nào mà chả giống nhau, bất quá là khát vọng nội tâm quá lớn mà thôi. Trước kia nàng từng nghĩ, vùng trời đất này có tốt thì cũng không bằng thế giới cũ nàng nàng sống.
"Phải rồi, trước kia ngươi nói ta về nhân tộc thay ngươi đến xem sư phụ, nhưng khi đó ngươi không nói cho ta biết sư phụ ngươi rốt cuộc là ai? cho nên chuyện này chờ ngươi về rồi tự xác nhận đi."
"Cảm tạ."
"Vẫn chưa hỏi ngươi, kẻ hại đồng môn trong miệng ngươi là ai? sư thừa chỗ nào? nói nghe một chút, có thể chúng ta có duyên, nói không chừng cùng sư môn." nghi vấn nằm trong lòng Nghệ Nhàn đã lâu cuối cùng có thể nói ra được, nàng không muốn để lại tiếc nuối gì, nàng trước kia đã nói với Tề Vận và Tiểu Nhã nên quý trọng cái trước mắt, cũng là đang nhắc nhở chính mình.
Qua nhiều chuyện dày vò, cuối cùng hôm nay cũng được như nguyện.
Im lặng, như cái chết lan tràn trong lòng các nàng, ngoại trừ tiếng gió gào trong rừng Ai Nhĩ Pháp thì còn có tiếng côn trùng kêu, trong buổi tối như vậy, lại thêm chút nhạc đệm cho yên tĩnh thường tình.
Nghệ Nhàn hiện tại thoải mái, nàng cũng không hối hận khi hỏi lời này, "sao vậy, muốn đem bí mật vào quan tài sao? đáng tiếc, ngươi nghỉ ngơi cho khỏe đi, có thể sống thêm được vài trăm năm nữa."
Đối với nàng có thể tìm được cách để Lam Đồng sống cùng nàng lâu hơn, các nàng cũng sẽ có được thêm thời gian ở thế giới này vừa đi vừa nghỉ.
Nữ nhân điên, "chừng trăm năm? cũng phải, ta suýt quên ngươi không còn là chim non đến cả linh căn cũng không biết như trước kia nữa, hiện tai ngươi cũng đã lên thần cắp rồi, đúng là có thể sống trăm năm ở thế giới này, thậm chí còn lâu hơn."
Nàng cảm thấy đúng là mình ngủ quá lâu rồi.
Nữ nhân điên thở dài một cái, "kỳ thực cũng không phải bí mật gì, sớm muộn rồi ngươi cũng sẽ biết được. Những chuyện ngươi gặp ở Thanh Sơn Tông ta đều cảm nhận được, đây cũng là nguyên nhân khiến ta cố gắng sống."
Nghệ Nhàn kinh ngạc, "không lẽ ta nói đúng, chúng ta....."
Bạch hồ quay đầu nhìn nàng, "đồng tông."
Không chờ Nghệ Nhàn chuẩn bị, nữ nhân điên liền đem mọi chân tướng nói ra, "nói đến, dựa theo bối phận, ngươi phải gọi ta là sư thúc mới đúng."
"...."
"Kẻ năm đó hại ta và đồng môn hiện tại đang là Chúc phong chủ được mọi người kính nể, Chúc Minh Ý."
________________________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Sợ mọi người đã quên Chúc Minh Ý là ai, để tui nhắc lại nha, phong chủ Minh Vọng Phong, đại tông chủ Thanh Sơn Tông, sư phụ Tạ Anh.
Oa oa, tui thật giỏi quá đi, có thể viết đến 6000.