Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 303: Nhanh lên




Chúc thiếu chủ đáng giá tòa tháp không tầm thường trước mắt Nghệ Nhàn, thậm chí còn có chút bụi bẩn, cửu linh tháp so với trước nhỏ hơn, tựa như hóp bụng thành công, ứng đối với khí giới gϊếŧ người hắn tạo ra, cần có lực mạnh khống chế, mới có thể phá một kích này.

Tháp nhỏ đắc ý một hồi, chợt cảm giác có một lực đạo nắm nó kéo về phía trước, nháy mắt nó bất động, nhưng trong lúc bị lôi đi lại to ra, so với thường ngày hình thể to gấp ba lần.

Chúc thiếu dùng kim linh không ngừng, nhìn cửu linh tháp to ra nghẹn họng. "tháp?"

Nghệ Nhàn cũng phát hiện hắn khác thường, ngoại trừ đi tới đi lui vô tung vô ảnh, hắn còn là kinh linh sư, cho đến giờ hắn vẫn giả làm thiếu chủ nằm dài không cần làm gì, nằm gối thêu hoa, "ta đang tự hỏi ngươi là nghiệt chủng từ đâu ra, bất quá chỉ là mượn thiên phú của không linh tộc, nhưng không biết nương ngươi là vị nào?"

Lời này nghe đúng là đang chửi người.

Trước đó Nghệ Nhàn cũng đã nghĩ đến, dù sao vị Chúc thiếu này nhìn phong thần tuấn lãng, tuổi trẻ bất phàm, không giống tuổi của Từ đại nhân, hiện tại có thể xác nhận bọn họ đúng là hậu nhân không linh tộc, nhưng lại không hiểu vì sao là nữ nhi của Từ Dao nhưng Tiểu Nhã lại không có chút đặc thù nào của không linh tộc?

Chúc thiếu chủ nhịn không được một kích, thấy không làm gì được tháp nhỏ, liền bỏ công kích, nhanh chóng lắc mình biến mất, tốc độ chạy trốn không thua gì nàng thuấn di.

Nghệ Nhàn chuẩn bị tinh thần 120.000% đề phòng đối phương đánh lén, nàng cố gắng tìm quỹ tích hành động của đối phương, kết quả không có khe hở, người này biến mất không để lại chút khí tức nào, nàng chỉ có thể bị động để hắn tấn công như u hồn đột nhiên xuất hiện, đối phương tự do tấn công, mỗi kích đều là gϊếŧ chết, không ra tay thì thôi đã ra tay phải lấy được mạng của nàng.

Nhưng qua vài lần, thậm chí suýt thành công, nhưng năng lực dự đoán cũng không ai bằng được.

Chí ít trong trí nhớ của Nghệ Nhàn, nàng cũng chưa từng gặp phải người khó chơi như vậy, nếu cứ tiếp tục bị động như vậy, không được, nàng phải nghĩ cách.

"Vậy để ta đoán xem, ngươi khẩn trương tìm Từ Di như vậy, không lẽ nàng là thân nương của ngươi? nói thẳng thì là thân thích của ngươi --"

"Câm miệng!"

Nghệ Nhàn theo tiếng phản kích, nàng không rõ ràng nhưng cũng biết được vài cái không linh tộc, chỉ là nói bậy nhưng trong lòng cũng đã kinh hãi không thôi, với sự kích động của Chúc thiếu như vậy, thì Từ đại nhân đúng là nương thân của hắn rồi, quan hệ hẳn là huyết thống, một tiếng "Di" này cũng không phải nói chơi, bất quá Nghệ Nhàn lại cho rằng là đáp án trước, "ngươi muốn ta câm miệng thì không thể được rồi, bất quá ta cũng nói cho ngươi biết Từ đại nhân chết rồi."

Nàng câu môi nhấn mạnh từng chữ vô cùng lãnh khốc, "Nàng! Chết! Rồi!"

Nghệ Nhàn cảm nhận được gió nhẹ xẹt qua, tại nơi băng thiên tuyết địa như vậy, cho dù chỉ là luồng gió mỏng, cũng dễ dàng cảm thụ được, huống chi là một cổ tà phong hung ác như vậy, nan quạt sắt lướt qua dưới hàm nàng.

Keng -- keng keng -- keng

Tháp nhỏ như đang đánh lạc hướng hắn, keng keng keng vô cùng náo nhiệt.

Nghệ Nhàn dặn dò Quang Diễn, trước sau thả ra bảy tám cái lồng năng lượng, trước sau ngăn cản đám người bò lên tìm chết kia, hiện tại nàng cũng không có thời gian rảnh rang thu dọn, tiếp đón các nàng Chúc thiếu chủ cũng đã bày hai nơi.

Cho dù là trái hay phải đều có lồng năng lượng, chỉ cần vị Chúc thiếu chủ này lui lại, thì cũng sẽ có một người lọt vào đó.

Tháp nhỏ hiểu ý, thấy Nghệ Nhàn và Quang Diễn trước sau chặn lại, nó liền cọ cọ lớn thêm một chút, thân cao bằng Nghệ Nhàn, nó ngang ngược đứng một chỗ, đừng nói là Chúc thiếu bị nó ép như cái máy, đến cả Nghệ Nhàn cũng suýt chút bị tháp nhỏ đụng trúng lăn xuống bậc thang.

Trên người Chúc thiếu chủ này cồn nhiều câu đố lắm, Từ đại nhân là thủ linh không linh tộc, ai lại may mắn được nàng ưu ái, không chỉ như vậy, còn vì nhân tộc đáng hận nhất hạ sinh nhi tử?

Chuyện mâu thuẫn như vậy, sao cảm giác không đúng ta.

Kết quảm Chúc thiếu chủ thấy gần đụng vào lồng năng lượng, hắn đột nhiên biến mất, tựa như các chạch, không thấy bóng.

Đờ mờ!

Nghệ Nhàn kiên trì một hồi, không biết có phải do đối phương tìm được mục đích của nàng, nên trốn không thấy, hay là đang nghĩ cách đánh lén....

Nàng chờ nhiệt khí tụ lại trên người, liền vung tay một cái, đánh rơi đám ngươi đang cực khổ bò lên.

Quang Diễn chạy đi, đánh thủng lồng năng lượng, đám người trong lồng năng lượng được bảo vệ đột nhiên rơi xuống, ngã đếm bầm dập.

Nghệ Nhàn lại đi lên núi cao, tâm tình so với vừa rồi khác biệt, bắp thịt trên người nàng co lại, mắt nhìn xung quanh, tai nghe khắp nơi, tập trung cao độ, bộ dạng nàng cẩn thận ảnh hưởng đến Quang Diễn và Ngân Bảo, hai tiểu chỉ luôn ngó xung quanh cảnh giác.

Không nói đến, đúng là để các bọn họ đuổi theo được.

Đoan Mộc Nhã lúc lăn xuống, cũng tìm cách phá lồng năng lượng, hiện tại cũng không bị gì, nàng mang theo hỏa linh cẩu cản trở không xa không gần, cũng nhảy một cái, phóng hỏa linh làm tan băng sương bao trùm trên bậc thang, tiếng xèo xèo vang lên, không khỏi nhắc Nghệ Nhàn, phía sau còn có một người đi theo.

Nghệ Nhàn định khuyên nàng bỏ đi, nhưng hiện tại không biết con mắt thứ ba đang ở đâu, liền bỏ qua.

Tháp nhỏ đi trước gót chân nàng dẫn đường, Nghệ Nhàn nhìn nó duy trì hình thể lớn này, cảm giác như phía trước có bức tường ngăn cản, tháp nhỏ cao bằng nàng.

Nàng vươn tay gõ một cái, "nhích qua một bên."

Tháp nhỏ nhăn nhó, cuối cùng đồng ý, nháy mắt nó nhích qua bên cạnh, một cái quạt sắt dài mảnh bay đến trước mặt Nghệ Nhàn, nó thậm chí không kịp phản ứng.

Ngân châm từ trong quạt mảnh nhỏ phóng ra lóe ngân quang, khi nó rời đi có hai cây rơi xuống âm thanh keng keng thanh thúy, Nghệ Nhàn thậm chí còn phóng lồng năng lượng tại nơi xa không người, kết quả không giam được chính chủ. Có thể nói là thất thủ nhiều lần.

Hậu nhân không linh tộc thật khó bắt.

Nghệ Nhàn khẳng định Chúc thiếu chủ này không chỉ biết cách biến mất, rồi xuất hiện như đi chơi, mà hắn còn có thể kế thừa kỹ năng không gian của Từ đại nhân, mở được một cái hư không có thể chứa chính mình, yên ổn ngồi chờ thời cơ, bình tĩnh tìm cơ hội gϊếŧ nàng.

Hắn có thể xé một không gian không đủ ổn định, hoặc không quá lớn, cho nên bí địa mới cần Từ đại nhân trấn giữ?

Cho dù kết quả như thế nào, thì đây là lần đầu Nghệ Nhàn gặp phải tình huống quỷ dị như vậy, có thể nói là kiểu đánh lén bỉ ổi nhất, nếu không phải thời cơ chưa đến, nàng hận không thể đem Từ đại nhân kia và Bạch Lộ ra hỏi cho rõ, xem suy đoán của mình chính xác hay không.

Nhưng mà, không được.

Nàng không thể quá vội vàng, nếu không sẽ trúng kế của hắn, việc quan trọng, chính là lên thang trời này nhận lễ vật cuối cùng Thời Hoài tặng cho nàng.

Nghệ Nhàn ổn định tinh thần, bất động thanh sắc tiếp tục đi lên, nhưng quan một canh giờ, hai canh giờ rồi dài hơn, trên người nàng đầy phong sương, y phục trên người cũng ướt đẫm, hai chân hoàn toàn mất cảm giác, ban đầu là lạnh cóng cuối cùng chết lặng đến không còn cảm giác.

Người theo sau nàng cũng bị bỏ lại, cho đến khi thân ảnh không còn, còn người trốn trong tối kia cũng không di chuyển nữa, dường như đang so đấu với Nghệ Nhàn xem ai kiên trì hơn.

Trước kia ở thú nhân tộc đã cảm nhận được tử vong, nhưng lần nàng nàng cũng cảm giác được lưỡi hãi tử vong lần nữa hướng về nàng, nàng có thể không chết trong tay ai cả, nhưng mà sẽ chết vì khí hậu khắc nghiệt này.

Rất lạnh.

Cái lạnh tiến vào trong xương nàng, xuất hiện khắp người nàng, y phực trên người ướt sũng sương, ép đến nàng không thở nổi, hai chân như bị đổ chì, run rẩy không thôi, suýt không đi được, thường hay dùng thuấn di rồi cánh để tiện lợi hơn, hiện tại một đoạn đường dài, nàng lại sinh cảm giác mệt mỏi đã lâu không có.

Nàng không thể nhanh hơn được.

Cảm giác tuyệt vọng tràn đầy trong lòng, trong nơi băng thiên tuyết địa này, không thể dùng linh lực, cho dù là hành vi mưu lợi nào cũng sẽ bị trừng phạt, nàng biết lần nữa bị đẩy xuống thang, thì phải tiếp tục làm cho xong, một bước rồi một bước đi lên, nàng lần nữa cảm nhận được sự gian nan của một người bình thường.

Qúa khó khăn.

Nhiệt độ trong cơ thể nàng đang từng chút bị lấy ra, nàng không đi lên cũng không thể quay về, nàng có thể sẽ chết trên con đường này.

Phù phù.

Nghệ Nhàn ngã xuống, hai tay chạm lên băng sương cứng rắn, tay lạnh cóng lại chảy máu, chất ấm rơi xuống sương lạnh, biến thành giọt đỏ vĩnh cửu.

Nàng nhìn thang trời phía trước sắp đến gần, trong đầu lại nghĩ đến bản thân từng sắp chết nhiều lần trong quá khứ, ngảy đêm trong trại huấn luyện ma quỷ, cho dù mệt nhọc cũng phải ráng mà leo lên.

Không thành công thì thành nhân.

Nàng đến mức độ này, thì không thể kiếm củi ba năm đốt một giờ được, nàng phải tiến về phía trước, tiến về phía trước, tiếp tục đi về phía trước!

Nghệ Nhàn trong đầu chỉ nghĩ đến phải sống để quay về gặp Lam Đồng các nàng, không thể để mẫu nữ các nàng ở lại chỗ này, mắt lớn cần có nàng mới có thể mở ra được, nếu nàng bỏ cuộc, nếu nàng chết ở đây. Lam Đồng và hai đứa nhỏ, Tiểu Nhã, Tề Vận, những người thân yêu nhất của nàng bằng hữu của nàng sẽ phải chôn cùng nàng.

Không thể được, nàng phải đi.

Hai chân không thể, thì nàng sẽ bò, từng bậc từng bậc một leo lên.

Nghệ Nhàn đột nhiên có thêm nghị lực, từ sau lưng nàng, một đường đỏ tươi được nàng kéo dài bằng hai tay và hai đầu gối, nàng quên mất có sát thủ đang ẩn mình gần đó, quên mất không biết Tiểu Nhã đã bị bỏ lại ở đâu, nàng quên hết tất cả, trong mắt chỉ có thang trời.

Nhanh lên, nhanh lên.

Nghệ Nhàn không ngừng nói với chính mình, không nên vội, từng bước đi, phải kiên trì, nàng chắc chắn sẽ leo lên được.

Nháy mắt tâm tình thoải mái, nàng lên nữa ngẩng đầu lên, híp mắt một cái, không biết có phải ảo giác của nàng hay không, nàng cảm giác trên thang trời hình như có một vị cô nương e thẹn đang đứng đó, dưới sự kiên trì bền bỉ cùng thành ý của nàng, rốt cuộc cũng xuất hiện một chút hình dáng, toàn bộ bậc thang cũng có thể nhìn rõ ràng.

Lúc này, linh lực nàng ta cầm giữ trên thang trời đột nhiên điên cuồng như gió lốc tàn phá trong cơ thể nàng, tựa như xa cách được gặp lại.

Nghệ Nhàn vẻ mặt không dám tin, bình chướng có thể cả đời nàng vô pháp phá được đột nhiên buông lỏng.