Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 302: Biết trước




Ở trong băng thiên tuyết địa làm sao để chống lạnh?

Tiểu kỳ lân cùng mấy tiểu chỉ cùng nhau đào một cái hố lớn, sâu đến nửa người, nửa người còn lại vẫn thò ra ngoài được, nhất thời, Nghệ Nhàn cảm nhận được nhiệt độ trên dưới cũng khác nhau hơn.

Nhìn Tề Vận cẩu thả thở ra một hơi, Nghệ Nhàn liền chạy đến chỗ đào hố, đụng tiểu kỳ lân một cái, "Tề Vận nàng trạng thái không tốt, ngươi sống ở cực bắc lâu rồi, có cách nào không?"

Hiện tại chưa đến một canh giờ, nếu không tìm được lối ra, nàng chắc chắc sẽ có người chết cóng ở đây, vì nàng cũng đang run lên vì lanh, so với cực bắc ở huyễn thú cốc thì cũng chỉ là chỗ chơi bời, chỗ này thực sự rất nguy hiểm.

Nghệ Nhàn nhìn tiểu kỳ lân phóng cho Tề Vận một cái hỏa cầu, khống chế như là bàn là từng chút lướt qua người Tề Vận hơ nóng, không quá lâu, tay chân Tề Vận cứng ngắc cũng đã dùng được rồi. Tiểu kỳ lân thu hồi linh lực, tiếp tục cùng Tiểu Lam đào hố.

Tề đại tiểu thư thấy mình là gánh nặng, khó có được đỏ mặt, chân tay giật giật, tình tường băng tiểu kỳ lân làm, chỉ một hồi tường băng liền xuất hiện vết nứt, tựa như mạng nhện lung lay sắp đổ, "bọn họ đang nghĩ cách qua đây, Tiểu Nhã là hỏa linh căn, hỏa của nàng --"

Hỏa linh của nàng không giống với hỏa linh sư bình thường, mà hiện tại nàng còn có năng lượng hắc ám, bên người còn có một hỏa linh thú vô cùng độc ác, thì không thể như người thường được.

Nghệ Nhàn nhìn thang trời không thấy điểm cuối, "không cần quan tâm bọn họ, đi đến đây rồi bọn họ so với chúng ta cũng chẳng biết gì."

Tề Vận chần chờ một chút, "chỗ này rốt cuộc là sao đây?"

Nghệ Nhàn buông tay, "ta không biết, ngươi tin không?"

Tề Vận, "tin."

Thời Hoài muốn làm cái gì, làm như vậy có dụng ý gì?

Nghệ Nhàn nhìn Nhị Lam ngoan ngoãn nằm dưới bụng Lam Đồng sưởi ấm, ngồi xếp bằng, tiếp tục liên hệ với mắt to, nếu có thể rời đi thì tốt rồi.

Hết một nén nhang, mấy tiểu chỉ chơi đến vui vẻ, hố đào cũng sâu hơn, Nghệ Nhàn cũng không phát hiện được mắt đỏ cơ linh nghịch ngợm, "không được."

Nàng thử nhiều lần, cho đến khi cái lạnh chui vào xương ép nàng phải mở mắt, Miên Hoa Đường các nàng thì không sợ cái lạnh, ngược lại Tề Vận sắc mặt trắng như tờ giấy, "đừng trốn ở đây, đúng lúc lôi linh của ngươi cần tu luyện, ngươi tìm Miên Hoa Đường thử xem."

Tề Vận, "???"

Nghệ Nhàn thậm chĩ còn vỗ Lam Đồng đang ngồi một bên chắn gió cho Nhị Lam, "đừng ngồi ở đây, sẽ chết cóng đó, ngươi mang theo Nhị Lam đi làm nóng người đi."

Lam Đồng ngao một tiếng, rồi ngậm Nhị Lam vui vẻ nhảy ra khỏi hố.

Tề Vận hảo tâm nhắc nhở nàng, "nhị nữ như của ngươi còn quá nhỏ, ngươi thực sự không sợ nàng bị động lạnh sao?"

Nghệ Nhàn thấy Lam Đồng nghịch ngợm thả Nhị Lam ra, đẩy nữ nhi nhà mình xuống tuyết, hại Nhị Lam lăn tại chỗ, Nhị Lam tức giận siết chặt quyền đuổi theo thú nhân mẫu thân đánh, không đánh được không bỏ qua, cho dù đi lảo đảo thì cũng không bỏ.

Nghệ Nhàn, "ngươi nhầm rồi."

Tề Vận, "không thể nào, ta nhầm gì?"

Nghệ Nhàn chỉ mấy tiểu chỉ đã làm nóng người xong, "trong băng thiên tuyết địa này, đối với chúng hai chúng ta là ảnh hưởng lớn nhất, nhưng đối với bọn họ, sống trong thiên nhiên đã lâu, sớm luyện được cách đối phó, ngươi xem đi, Nhị Lam nhà ta so với người còn ấm hơn."

Tề Vận lạnh đến răng va vào nhau cầm cập, nàng tức giận nhìn tiểu bằng hữu Nhị Lam, phát hiện tiểu gia hỏa này tính tình quật cười, ngã cũng bò dậy, đuổi theo Lam Đồng, dù đuổi không kịp vẫn tiếp tục đuổi theo, thỉnh thoảng nàng còn chạm được Lam Đồng một cái, khi nàng ngã dưới tuyết Nhị Lam lại càng giận hơn như muốn phun lửa, mặt nhăn nhó vì chạy nhanh mà ửng đỏ, thoạt nhìn so với nàng còn tốt hơn nhiều.

Nàng còn không bằng một đứa bé?

Tề Vận hà hơi vào hai tay mình cắn răng nói, "đã nhiều năm ta chưa từng chân chính đánh nhau một trận với ngươi rồi."

Nghệ Nhàn, "... giữ chút sức đi, tường băng sắp nứt rồi."

Nứt ra lại càng náo nhiệt.

Tề Vận thấy nàng đi về phướng núi băng, vội vàng đuổi theo, "ngươi định làm gì? núi băng này nhìn rất cổ quái, sao lại xuất hiện trước mặt chúng ta."

Nghệ Nhàn, "ta cảm thấy Thời Hoài sẽ không làm chuyện nhàm chán đến vậy đâu, hắn nhất định để lại cho ta một đề bài, ta phải tự mình đi lên xem. Chờ chút nữa ngươi nói với Lam Đồng một tiếng, đừng để nàng lên theo."

Tề Vận gật đầu đáp ứng, vẻ mặt cũng nghi ngờ, "Thời Hoài là ai?"

Nghệ Nhàn dừng lại, nhẹ giọng nói, "cha ta."

Tề Vận nghẹn họng nhìn, chờ nàng phản ứng kịp thì đã thấy bóng lưng sắp bị sương lạnh che khuất, "Nghệ Nhàn, ngươi -- "cẩn thận.

Rắc rắc

Từng băng nứt toác.

Đứng mũi chịu sào quả nhiên là Đoan Mộc Nhã và hỏa linh cẩu, Chúc thiếu đi sau còn đang phe phẩy cái quạt của hắn, "nữ nhân kia đến thần giới rồi, mau, đuổi theo."

Hắn dẫn đầu đám người kia cũng không nhìn các nàng, Tề Vận định nhưng lại bị xà tộc thú nhân và đám bán thú nhân bao vây, khiến nàng không thể đi được.

Tề Vận thấy bọn họ không sợ lạnh, động tác nhanh chóng, rốt cuộc cũng hiểu được lời Nghệ Nhàn vừa nói, quả nhiên chỗ này chỉ kiềm chế được các nàng.

"Grừ --"

"Đừng sợ, Nghệ Nhàn nói, ngươi chăm sóc tốt Tiểu Lam và Nhị Lam, nàng muốn đi lên xem. Nếu ngươi trông không xong, thì chuẩn bị quỳ ván giặt đồ."

"Hay là giải quyết đám người kia trước, đừng để Nghệ Nhàn phải lo."

"Ngao ngao."

Nghệ Nhàn lúc đầu còn đi qua hai ba bậc, sau nửa canh giờ, ba bậc liền thành một bậc, càng đi lên càng cao, sương xung quanh càng dày, dưới chân thậm chí còn trơn trượt, sương mờ che tầm nhìn, nhìn xuống chỉ thấy được vài chấm đen. Đi lên, thì không thấy được gì nữa, có chút cô đơn khiến nàng khó hiểu khi đứng trên cao.

Bất quá cảm giác cô đơn nàng còn chưa kịp cảm nhận, một ngọn lửa xoẹt qua mắt nàng, kéo theo nàng, tháp nhỏ cả kinh từ trong tai rơi xuống, vèo một cái xoay người vòng qua nhắm ngay đám người Tiểu Nhã và Chúc thiếu chủ đang chạy đến.

Rầm --

Đi lên bậc thang cao vượt qua sượng lạnh một hồi mà tính cảnh giác của nàng đã trở nên kém như vậy rồi sao?

Nghệ Nhàn cách bọn họ chỉ năm thước, lần nữa thấy Đoan Mộc Nhã, nàng cảm thấy có chút đau lòng, "đến cũng nhanh thật, trên cái thang này có gì khiến các vị lo lắng như vậy?"

Chúc thiếu chủ thu hồi quạt, "lại là ngươi! Từ Di nàng có phải ở trong tay ngươi không, bản thiếu chú lệnh cho ngươi mau thả nàng, nếu không.... ta khiến ngươi chịu không nổi."

Mí mắt Nghệ Nhàn cũng không nhấc, nhìn một đám mười mấy người bọn họ, "trước kia bỏ chạy là ai, còn cần một đám người mở đường mới đi được, thiếu chủ ngươi nhìn cũng chỉ giống con rối, không đủ sợ a."

Tiểu Nhã vì sao nhất định phải đi theo người này?

Chúc thiếu chủ bị Nghệ Nhàn hạ nhục, tức đến cổ cũng đỏ lên, hắn thay đổi thái độ thở hổn hển, "nữ nhân đáng chết nhà ngươi."

Nói xong, Chúc thiếu chủ biết mất trong cơn nóng giận.

Con ngươi Nghệ Nhàn co rút, lại là một không linh tộc? nàng cảnh giác xung quanh, cẩn thận cảm nhận sương lạnh, những người còn lại cũng nhân cơ hội leo lên, công kích đủ kiểu, "muốn đi lên, qua cửa của ta đi."

Lão bá mượn lực lấy hình lao ngươi lên, lòng bàn tay đánh thẳng vào hông Nghệ Nhàn, hỏa linh cẩu cản trở cũng nhảy lên, đánh thẳng vào trước mặt nàng.

Nghệ Nhàn dùng quang linh cảm hóa hỏa linh cẩu, nếu đối phương không nghe thì hỏa nóng sẽ phun ngược lại lên mặt nó.

Nàng vô cùng tức giận, hận không thể chém hỏa linh cẩu từ vực sâu này.

Đang lúc nàng nhất tâm nhị dụng, phân thần ứng phó, phía sau chợt lạnh, cảm giác chết chóc khiến da đầu tê dại kéo đến, nàng túm lấy cổ tay lão bá, một tay dùng quang linh bao bọc bóp cổ hỏa linh cẩu, thuấn di xuống ba bước.

Cái thang trời này đúng là bẫy, một khi dùng kỹ năng lười biếng sẽ không lên được, ngược lại sẽ bị lực đẩy xuống.

Đừng nói Chúc thiếu đánh lén đang ngẩn ra, đến cả lão bá bị lôi đi cũng giật mình hồi lâu, tháp nhỏ ở trên không cũng vòng một hồi, lại đuổi theo được bước chân Nghệ Nhàn, "ngươi, ah --"

Nghệ Nhàn cũng không muốn nói chuyện với hắn, tay không dùng lôi linh đánh gãy cổ tay đối phương, thuận tay ném hỏa linh cẩu tựa rác về phía Tiểu Nhã.

Chúc thiếu chủ tưởng rằng một kích là trúng, lấy được mạng chó của Nghệ Nhàn, kết quả vồ hụt, phát hiện ra thì vẻ mặt tuấn tú cũng trở nên hung ác, mà không dám tin, "ngươi, ngươi không thể là không linh tộc được! ngươi rốt cuộc là ai?!"

Không nói tới, nói tới thì vấn đề này Nghệ Nhàn cũng rất muốn biết.

Khi ở trong mắt lớn phát hiện Thời Hoài, nàng dường như cũng biết được kỹ năng không gian của mình từ đâu đến, còn quan hệ của Thời Hoài và không linh tộc, đó không còn là vấn đề để nàng cần, "sao ngươi biết được ta là không linh tộc hay không, ta thấy ngươi cũng không giống người không linh tộc."

Chúc thiếu chủ, "ta dĩ nhiên biết, không linh tộc còn lại bao nhiêu ngươi ta đều biết, ngươi là nghiệt chủng của ai còn sống sót?"

Nghiệt chủng?

Đến cùng ai là nghiệt chủng thì không biết a.

Nghệ Nhàn nhìn Đoan Mộc Nhã ngây ra ôm hỏa linh cẩu, ý thức chợt lóe nhớ đến hắn cũng có liên quan đến chuyện của Đoan Mộc Nhã, "cho nên, các ngươi vì không muốn để mọi người biết sự tồn tại của không linh tộc, nên mới gϊếŧ cả nhà Đoan Mộc gia, vì không muốn cho nghiệt chủng lưu lại bên ngoài sao?"

Con ngươi Đoan Mộc Nhã co rút nhanh, vô ý thức ôm chặt hỏa linh cẩu, khiến tiểu gia hỏa đau không chịu nổi.

Chúc thiếu chủ giễu cợt, "khó trách ngươi luôn đuổi theo ta, thì ra ngươi chính là nghiệt chủng kẻ phản bổi kia lưu lại, đúng lúc hôm nay cho ngươi đi mà khỏi về."

Trong tay hắn chợt có một thứ hình tròn, chớp mắt lại biết mất trước mặt Nghệ Nhàn.

Nghệ Nhàn nhìn Đoan Mộc Nhã thật sâu, liền cảm giác xé rách từ sau lưng kéo đến, nàng tránh né đồng thời vô số ngân châm khóa đường lui của nàng.

Hành động theo quỹ tích dường như bị người đoán được, thực sự rất tệ.

Công thêm kỹ năng của Chúc thiếu chủ giỏi hơn Bạch Lộ, không cần mượn vật có thể xuyên qua xuyên lại, so với Từ đại nhân không thể xé rách hư không, nói túm lại cũng rất vướng víu.

Nhìn thấy ngân châm gần đến trước mặt Nghệ Nhàn, Đoan Mộc Nhã đứng một bên nhìn thấy cũng thoát mồ hôi lạnh vì nàng.

Nghệ Nhàn phất tay áo, ngân long chạy ra chỉ đánh được một nửa.

Đinh đinh đang đang --

Tháp nhỏ bay vòng quanh, giúp Nghệ Nhàn loại bỏ công kích, lắc hai vòng trước mặt nàng như đang tranh công.