Nghĩ đến đám huyễn thú chỉ toàn cơ bắp, tựa như đụng phải ngục giam, Nghệ Nhàn lại sợ run cả người, "ngươi đừng hiểu lầm, chỉ vì ngươi không có ý xấu với Tiểu Lam, ta mới giúp ngươi giải độc, cũng không phải có ý gì khác đâu."
Kỳ lân gật đầu, không biết vì ngôn ngữ thông tâm, hay là do chưa khôi phục thể lực, co trảo một hồi liền gối dưới hàm mình, chờ nàng nói tiếp.
Nghệ Nhàn cũng sợ hãi một hồi, "làm nương hai đứa nhỏ rồi, ta không muốn hài tử nhà mình bị người khác để ý tới, ta hy vọng sau khi ngươi khôi phục thì tự mình rời đi, chúng ta không làm khó dễ ngươi, ngươi cũng đừng làm khó chúng ta."
Kỳ lần lắc đầu rồi cúi đầu.
Nghệ Nhàn lần đầu gặp phải huyễn thú cố chấp như vậy, hận không thể cạy đầu đối phương coi bên trong có gì, đúng là lì lợm mà, "ngươi cố ý theo chúng ta thì được cái gì? nếu ngươi cú vậy rời đi, ta ngược lại sẽ đáp ứng ngươi, 15 năm sau, chờ Tiểu Lam lớn, ngươi có thể quay lại tìm nàng a."
Đừng nói 15 năm, có thể sẽ thay đổi rất nhiều, cho dù chỉ là một năm hay nửa năm, cũng đủ để thay đổi phần lớn rồi. Quay về để tiểu gia hỏa đi rèn luyên thân thể, chờ lớn lên, có thể dựa vào năng lực của mình đánh bay con huyễn thú kỳ lân này về huyễn thú cốc, tốt nhất đánh cho cha mẹ nó khỏi nhận ra luôn.
Nàng vẫn chưa hiểu chuyện, kỳ lân này còn có hy vọng tu thành hình người, nếu ở huyễn thú cốc chăm chỉ tu luyện, nói không ngừng ngày nào đó sẽ đột phá.
Không lẽ tiểu gia hỏa nhà nàng có mị lực đến như vậy a?
Tiểu Lam một mình chơi đùa, chổng vó cào sương mù bao quanh, quẹt một khí sương tán lại tụ, vì đuổi theo thỉnh thoảng còn đứng lại lăn người, tự mình khiến mình dính đầy đất, một thân bẩn thỉu.
Nghệ Nhàn, "..."
Tiểu kỳ lân theo ánh mắt nàng nhìn lại, phản ứng so với Nghệ Nhàn còn rõ ràng hơn, dùng trảo che mặt, vùi đầu coi như không thấy, mắt điếc tai ngơ.
Lam Đồng thấy tiểu kỳ lân bộ dạng không nghe lại tức giận xoa tay, muốn đánh nàng một trận, như vậy mới giải tỏa được cơn giận.
Nghệ Nhàn chỉ nhắc nhở, "ngươi nên suy nghĩ kỹ đề nghị của ta."
Nàng đem Nhị Lam ném cho Lam Đồng, địa bàn chuyển động vây quanh các nàng đang thu hẹp lại, sương mù dày so với trước còn hơn, "ai rảnh rỗi, bày trận ở đây vậy?"
Lam Đồng và Nhị Lam nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ, "thú nhân không hiểu trận pháp, vậy có phải là do nhân tộc cố ý bày không, nhưng làm vậy để làm gì?"
Nhốt thú? làm mệt?
Nghệ Nhàn cảm giác, đây chỉ là cái trận dày sương, nhưng nếu không có chuẩn bị xông vào, lâu dài sẽ bị nhốt, không chừng còn bị trúng độc như tiểu kỳ lân, độc không chết nhưng sẽ ngất.
"Hôm nay ta ở lại đây ngủ đi."
"... hả?"
Nghệ Nhàn không giải thích, tùy ý nằm xuống, đem Nhị Lam thả trong ngực vỗ nhẹ hai cái, "ngoan, nhắm mắt lại ngủ, ngủ không được đừng làm ồn."
Lam Đồng muốn hỏi, nhưng há miệng lại bị Nghệ Nhàn cản lại, cuối cùng chỉ có thể cùng Tiểu Lam đổi thú hình, rúc vào bên cạnh Nghệ Nhàn, cái đuôi mao nhung vung lên, bị Nghệ Nhàn nhéo một cái, liền không nhúc nhích nằm yên, duy chỉ có trận pháp là càng mạnh hơn.
Mọi người nằm ngổn ngang, cộng thêm xung quanh đầy sương, từ xa nhìn lại như bị trúng độc. Cả cánh rừng vô cùng âm u. cho dù là ban ngày, ánh sáng cũng không chiếu hết được, toàn bộ bị sương bao phủ che lại.
Thời giàn tích tắc trôi đi, trong lúc im lặng, thích hợp nhất là ngủ.
Tiểu Lam là người đầu tiên thấy buồn chán liền ngủ trước, phát ra âm thanh khò khò. Trong lúc Lam Đồng do dự có thể che lại tiếng Tiểu Lam không, xoạt, tiếng động rất nhỏ khiến các nàng toàn thân cứng đờ, hai tai run lên.
Một đạo cước bộ nhẹ nhàng đi đến chỗ các nàng.
Một người?
Nghe âm thanh hình như là người nhỏ con.
Nghệ Nhàn bị Lam Đồng che lại hoàn toàn, chỉ có thể kết luận người kia đang đến gần, ba thước, hai thước, một thước, nàng cùng Lam Đồng nhìn thoáng qua, người này phát ra âm thanh rất nhỏ, chợt các nàng vùng dậy.
"Bắt hắn lại!"
"Grừ!"
Người kia nhìn thấy Nghệ Nhàn thân hình lắc lư, rất nhanh phục hồi tinh thần lại. Đối với cái vồ của Lam Đồng liền phóng ánh sáng bạc, đối với Lam Đồng mà nói, chút lôi linh yếu đó cũng không là gì, nàng chịu được cảm giác tê dại hơn vậy, động tác vồ không dừng lại, trảo sắc bén không chậm trễ mà lướt qua.
"Giữ sống."
"Grừ."
Lam Đồng chỉ cào một cái, cánh tay người kia liền chảy máu, máu tràn ngập không khí trong rừng, hắc y nhân tránh được công kích của Lam Đồng, nhanh chóng ném quang lôi cầu xoay người bỏ chạy, tiện thể nhắc một câu, "mau tránh ra."
Rầm --
Bạo quang mở ra, Nghệ Nhàn khó khăn che hai tiểu chi lại, còn kỳ lân nằm đó chưa kịp trốn, bị uy lực đánh trúng, hoàn toàn hôn mê, mùi máu khiến đại não nàng đau đớn.
Lam Đồng thấy Nghệ Nhàn sững sờ, "bị thương hả?"
Nghệ Nhàn lắc đầu, mất hồn như cũ, dường nhủ vừa rồi giao thủ ngắn ngủi đã mất hồn a. Nhìn thấy tiểu kỳ lân nguy cấp, đành phải dùng quang linh chữa trị cho tiểu kỳ lân, "lần này là ta sơ ý."
Vết thương của Lam Đồng cũng không nặng, chỉ là dư uy của lôi linh ảnh hưởng, thấy Nghệ Nhàn không để ý đến nàng, liền tự mình tìm thuốc thoa. Tiểu Lam một bên còn mơ màng, đúng là bị tiếng nộ làm cho tỉnh giắc, đến giờ vẫn còn mơ màng không biết nên làm gì.
Qua một hồi, Lam Đồng thấy tiểu kỳ lân nằm không nhúc nhích sắp chết, đáy lòng có sát ý lại nhịn không được toát ra, nàng thấp thỏm đi tới đi lui, muốn nói lại thôi, có vẻ nôn nóng.
Gϊếŧ, hay không gϊếŧ?
Hình như là không thể gϊếŧ.
Cũng không biết tiểu kỳ lân này cho Nghệ Nhàn thuốc mê gì, Lam Đồng bực bội đánh vào thân cây, hận không thể bắt được hắc y nhân đại chiến ba trăm hiệp với hắn.
Nghệ Nhàn thấy nàng phì phò, còn tưởng nàng thấy được gì, có chút thất vọng, "ngươi cũng thấy rất giống, đúng không?"
Lam Đồng cứng lưng, không thể không gật đầu, chột dạ liếc đi, sợ Nghệ Nhàn thấy được tâm tư của mình.
Thần sắc Nghệ Nhàn vô cùng ngưng trọng, "mặc dù mặt nàng mờ mờ, nhưng đôi mắt kia quen thuộc không thể lừa người được, còn có trận pháp dày sương này, quang lôi cầu..... nhưng mà sao nàng lại ở đây, nàng không phải ở bên cạnh Tiểu Nhã sao?"
???
Lam Đồng nghiêng đầu, đem mọi tin tức Nghệ Nhàn nói kết nối lại, "bỏ qua mùi bị trên người nàng, hình như là có chút quen thuộc."
Có thể dung hợp quang linh và lôi linh thì không phải ai cũng làm được.
Nghệ Nhàn coi như có đáp án vừa rồi chính là Tề Vận, so với khiếp sợ các nàng thì đối phương như đang liều mạng bỏ chạy."
"Nhưng vì sao nàng lại chạy?"
"Đúng vậy."
Tiểu kỳ lân được quang linh chữa trị nhanh chóng khôi phục một ít, nhưng vết thương quá nặng, Nghệ Nhàn cũng không thể chữa hết được, chỉ trấn an nói, "xin lỗi, là ta quyết định sai, hại ngươi bị thương, ngươi yên tâm dưỡng thương, chúng ta hành động được sẽ rời đi."
Nàng định bắt người làm trận pháp lại, ép đối phương đưa các nàng đi. Nào ngờ, vì không muốn bị nàng nhận ra, Tề Vận dưới tình thế cấp bách lại hạ thủ với các nàng, tiểu kỳ lân không cẩn thận lại bị trúng đạn.
Tiểu kỳ lân gật đầu, nhắm mắt dưỡng thương.
Nghệ Nhàn tìm một gốc cây, dựa vào xếp bằng, ánh mắt xuyên quan sương mù nhớ lại khi ở Đoan Mộc phủ, lần đó nàng từ hôn mê tỉnh lại, liền thì gặp được Tiểu Nhã vội vàng.... thời gian trôi qua nhanh, tựa như mới hôm qua, Nhị Lam kêu a a nửa ngày cũng không gây chú ý được với nàng, đầu phủ bóng ma rất nhanh ngừng miệng. Lam Đồng hơi lo lắng nhìn Nghệ Nhàn, "ta nhớ ra mùi nàng rồi, sẽ nhanh tìm được thôi."
Tề Vận như vậy, Tiểu Nhã sẽ như thế nào đây?
Đây mới là chuyện mà Nghệ Nhàn lo lắng thực sự, Tề Vận chờ thái độ của các nàng, xa cách mà thờ ơ, như người lạ nhưng lại vô cùng quen thuộc, nàng cứ tưởng có Tề Vận bên cạnh, Tiểu Nhã sẽ tốt hơn, kết quả....
"Cuối cùng là ta quá tin tưởng nàng, nhưng vì sao Tề Vận lại làm trận pháp trong rừng táng ác này?"
"Để nhốt chúng ta?"
Rừng táng ác, là biên giới giữa thú nhân tộc và nhân tộc, cho dù nhân tộc muốn đến thú nhân tộc, hay là thú nhân muốn rời đi, thì cũng sẽ phải đi qua đây.
Con ngươi Nghệ Nhàn co rút, "vì sao lại nhốt chúng ta?"
Lam Đồng chớp mắt, "ngươi vì tiểu kỳ lân kia đã mệt rồi, không bằng ngủ một hồi, chờ trời sáng, sương mù tự tan, sẽ không cần tốn sức phá trận nữa."
Nghệ Nhàn miễn cưỡng nhìn nàng, cũng thực sự nhắm mắt.
Không ngờ, khi ánh sáng chiếu vào mắt, thực sự ôn hòa, khiến nàng thanh tỉnh hoàn toàn. Hôm qua mọi suy đoán hiện lên trong đầu nàng, suy nghĩ một hồi liền ngủ, nàng nhìn trước mắt chỉ có cây cao, cùng sương mù vây quanh các nàng không ngừng đã hoàn toàn tan, rừng táng ác cũng lộ ra nguyên hình, "Lam Đồng, cái miệng ngươi từng khai quang rồi sao?"
Lam Đồng một đêm không ngủ, "sáng sớm đã tản đi rồi, ngươi nghe đi, có phải có tiếng chim hót không, đây mới là rừng táng ác quen thuộc, có phải trận pháp mất hiệu lực rồi không?"
Nghệ Nhàn, "phải, nhưng cũng không phải."
Trận pháp Tề Vận làm chỉ có thời gian hữu hạn, trận pháp liên quan đến đá năng lượng được chôn xuống như trước kia, nhưng nàng không tin lại trùng hợp như vậy, hôm qua các nàng vừa gặp Tề Vân, hôm nay đã được giải vây, khả năng lớn là người kia tự bỏ trận pháp đi, muốn các nàng rời đi ngay.
Tề Vận không muốn gặp nàng.
"Lam Đồng, hiện giờ nếu có thể đuổi theo Tề Vận, có thể đuổi kịp không?"
Qua một đêm, khí tức trong rừng đã mờ dần, còn lại một chút cũng không làm khó được Lam Đồng, "không sao cả, nhưng mà cái tên --" nàng nhìn tiểu kỳ lân nằm một đêm không nhúc nhích ghét bỏ, tựa như bị gáng chân tay, tâm tư lại gian trá, Lam Đồng đề nghị,"nàng bị thương nặng như vậy, tạm thời không tiện chạy. Hay là để nàng lại đây, chờ chúng ta tìm được người, quay về đón nàng a?"
Chờ các nàng đi rồi, nếu ở đây gặp phải dã thú hung dữ, hoặc vô tình có gì đó, đến khi đó nàng sẽ là người lãnh đủ a.