Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 279: Táng ác




"Đây là cánh rừng gì?"

"Rừng Táng ác."

Địa giới thú nhân tộc cũng có rất nhiều nguy hiểm, Nghệ Nhàn may mắn đi qua cũng biết được một hai chuyện, nhân tộc yếu ớt gặp phải thú nhân bạo lực, mạng nhỏ cũng không chịu được một kích. Quay về chốn cũ, nàng sinh ra cảm giác vi diệu.

Đặt chân vào mảnh rừng sương mù dày đặc, Nghệ Nhàn lần lượt phát cho mỗi tiểu chỉ một viên đan dược giải độc, đến cả Nhị Lam chưa biết nói cũng phải ngậm, rồi mới an phận được một chút.

Miên Hoa Đường nhai rắc rắc như ăn kẹo, "đại sư tỷ."

Nghệ Nhàn đau đầu, "đại sư tỷ có chuyện vô cùng quan trọng, không thể đi cùng được." nói đến Tử Hàn, nàng lại nhớ đến thứ lực thử nghiệm hủy diệt người ở chân Thiên Lan Sơn, đám hắc y nhân người thú không ra dạng, cùng một đám người mất lý trí bị nhốt trong lồng, không khỏi hiểu được sự điên cuồng của người đứng phía sau, "cũng không biết một mình đại sư tỷ có thể giải quyết được hay không."

Một mình xông tới hải tộc, chắc chỉ có đại sư tỷ dám.

"Có muốn gϊếŧ luôn không?"

"Hả?"

Lam Đồng nhìn phía sau các nàng nói, trong sương mù dày đặc, có thể thấy được thân ảnh mơ hồ. Tiểu kỳ lân to gan kia vẫn đi theo sau, thực sự không sợ chết a.

Vì sao đại sư tỷ lại nhận nhượng với tiểu kỳ lân này a?

Ngón tay Nghệ Nhàn khẽ búng gáy Lam Đồng, tháp nhỏ vô cùng phối hợp cũng làm keng một tiếng, cực kỳ giống trào phúng, "đại sư tỷ rất giỏi tính toán."

Lam Đồng không hiểu nghiêng đầu, "...hả? cái gì?"

Tiếp nhận huyễn thú cốc, thì phải có lòng thương hại đám huyễn thú và tình cảm với chúng. Ở Tạ gia giải cứu là một chuyện, chuyện tìm bạn đời ở Vãng Sinh Các liên quan đến chuyện tình cảm của Thời Hoài và Tạ Đồng vượt qua mọi chủng tộc cảm động lòng người, toàn bộ đều cùng một nhịp thở với nàng, dính chặt không thể tách rời.

Nếu không nghĩ thì không cảm thấy gì, nhưng nghĩ kỹ rồi thì mới thấy được rõ.

Ngược dòng thời gian đã trải qua, dường như đại sư tỷ đã sớm bày đường cho nàng, cũng như trước đây đem nàng vào Vân Miểu Sơn vậy, cẩn thận dạy dỗ, thận trọng.

Mọi phát sinh trên Thiên Lan Sơn, giờ nghĩ lại, lúc đầu là đề nghị của đại sư tỷ muốn chữa cho Miên Hoa Đường, dẫn các nàng đến, thật ra thì đại sư tỷ ở Thanh Sơn Tông chờ cũng vì mọi chuyện liên quan đến vực sâu vị diện này, mọi thứ dường như đều được xắp sếp từ trước rồi.

Nghệ Nhàn nhanh chóng sắp xếp lại mọi chuyện trong đầu một lần, phát hiện từng chuyện, đã vượt qua hiểu biết về đại sư tỷ, "nếu thực sự như vậy, thì từ lúc lên Thiên Lan Sơn đại sư tỷ cũng đã biết được kết quả của Yến Sương rồi không?"

Lam Đồng nghe thấy mặt mờ mịt, không khác gì mặt Tiểu Lam, nhưng vẫn còn lo lắng như cũ, "gϊếŧ a!"

Nghệ Nhàn giận dữ trợn mắt nhìn đối phương, "đừng có nghĩ nữa, cũng đừng có chơi xấu gì hết."

Nhân lúc Tử Hàn rời đi, hạ thủ với một tiểu kỳ lân. Lúc ở huyễn thú cốc, Nghệ Nhàn làm không được, hiện tại, càng không thể hạ thủ.

Tiểu kỳ lân tính khí cố chấp này thích làm chuyện khác người, các nàng gϊếŧ chóc thì sẽ bước vào ác niệm, kết quả đến một con thú cũng không bằng.

Nghệ Nhàn tựa như ăn hoàng liên, đắng tới khó nói, tức không thể xả, dọc đường đi đều đổ lên đầu sỏ gây sự Lam Đồng này, "chỗ này sao gọi là rừng táng ác?"

Lam Đồng vò đầu, "thì từng nghe nói qua, trong rừng có nhiều ác nhân ở, không thể đắc tội, nếu không sẽ chết không chỗ chôn, nên chỗ này gọi là rừng táng ác."

Trước kia khi vào trong lãnh địa nhân tộc, các nàng phải đi qua rừng táng ác này. Bất quá khi đó có Bỉ Mông che chở, một đường cũng ít gặp chuyện, Lam Đồng đối với chỗ này không có nhiều ấn tượng.

"Miên Hoa Đường đừng chạy lung tung, coi chừng bị lạc."

"Ta không có a."

Miên Hoa Đường rời đại sư tỷ liền khôi phục bản tính, nhảy lên nhảy xuống, thích đi dò đường, nếu có đại sư tỷ ở đây, thì còn ngoan một chút, hiện tại nháy mắt đã không thấy người rồi.

Sương mù dày đặc che đi rừng táng ác, xung quanh cách một mét không thể nhìn thấy con đường phía trước. Nhưng khi Nghệ Nhàn nói thì lại nghe âm thanh Miên Hoa Đường dường như ở phía trước truyền đến, "đúng là không khiến người ta hết lo được mà."

Lam Đồng chợt dừng lại, cách các nàng một gốc cây để lại vết cào ba dấu móng tay, Tiểu Lam học theo, cũng để lại trên cành cây một cái dấu móng nhỏ.

Nghệ Nhàn để hai người đánh dấu, như vậy sẽ phân biệt được chỗ mình đi qua, đi được một nén nhang các nàng lại quay về chỗ cũ, "quỷ đả tường?"

Lam Đồng còn đưa mũi ngửi một cái, "quỷ đả tường là cái gì vậy?"

Dùng khứu giác xác định, cây này đúng là trước đó các nàng đã đánh ký hiệu. Hai người đi tới đi lui, cuối cùng chỉ có đảo quanh một chỗ.

"Miên Hoa Đường?"

"Nguy rồi."

Vừa rồi còn có âm thanh phía trước, chỉ đi một hồi đã không còn chút âm thanh nào. Nghệ Nhàn lôi Lam Đồng cố bay lên trời, "hai người chúng ta không thể ra được, trước kia ngươi đi qua đây có gặp phải chuyện này không?"

Lam Đồng, "không có, khi đó không có sương mù dày như vậy."

Trận pháp?

Kiểu phối quen thuộc này, nàng trước kia từng thấy khi ở bên cạnh Tề Vận rồi, nói chung cái này dính phải cũng không uổng công. Phải nghĩ cách phá mới được a.

Nghệ Nhàn đành ngồi xếp bằng, Nhị Lam trong ngực ê a học nói, nhưng không ai để ý nàng, "đi mệt rồi, nghỉ trước một chút đã."

Lam Đồng,"không nghe thấy tiếng Miên Hoa Đường rồi."

Vì liên quan đến khế ước, Nghệ Nhàn cũng có thể cảm nhận được tình huống của Miên Hoa Đường, cũng không có gì lo lắng, "Miên Hoa Đường lớn rồi, cánh cũng tự nhiên cứng hơn thôi."

Tiểu Lam trừng mắt nhìn, vô ý thức sờ sau lưng mình, thế nhưng tay ngắn, căn bản không sờ đến được, thiếu chút cả người ngã xuống, "nương, Đường Đường không có cánh."

Nghệ Nhàn bị dáng vẻ mờ mịt này của Tiểu Lam chọc cười, "phải, phải, ngươi nói rất đúng, người nào có cánh a?"

Vì chuyện đôi cánh, Tiểu Lam nói to nhỏ không ít trước mặt các nàng.

Rầm!

Một thân ảnh nặng nề ngã trước mặt các nàng, trong sương mù điềm hồng quanh cực dày, tựa như xua đi sương mù, rất nhanh sương dày lại kéo đến, đem vị trí các nàng che thật kỹ, đưa tay không thấy được năm ngón.

"Thứ gì vậy?"

"Ah."

Nghệ Nhàn mượn quang linh trong tay, xem xét huyễn thú kỳ lân từ đầu đến đuôi, xác định không có ngoại thương, "biết sương mù này không ổn rồi, còn không chịu phòng bị."

Lam Đồng nâng tay lên muốn đấm huyễn thú kỳ lân, Nghệ Nhàn cũng không cản, chỉ nhắc nhở nhẹ, "người ta không chừng vẫn còn con nít, lợi dụng người ta gặp khó khăn, là hành vi không quân tử. Huống chi, vừa rồi nó chỉ muốn xua đi sương mù trong rừng mà thôi."

"Ngao ngao."

Tiểu Lam biến thú hình nhảy nhót chạy đến, đạp đạp qua lại khiến kỳ lân đang hôn mê cũng phải tỉnh lại một nửa, sau đó lại ngã xuống, hoàn toàn hôn mê.

Nghệ Nhàn đút một viên giải độc cho kỳ lân, "nhưng mà dùng sai cách thôi."

Sương mù dày gặp lựa, sẽ không tán, ngược lại sẽ khiến phát độc nhanh hơn, kỳ lân này đi theo các nàng một hồi lâu chỉ có thể ngất, bản lĩnh gắng gượng chống đỡ cũng không nhỏ, sức chịu đựng mười phần. Nghĩ vậy, Nghệ Nhàn lại cho kỳ lân thêm một viên dược có màu sắc khác nữa.

"Ngao ngao."

"Tiểu Lam, ăn một viên là được."

Lam Đồng đi tới đi lui, quyền nắm chặt răng rắc, rất muốn đánh kỳ lân nằm trên đất không nhúc nhích kia, bất quá nhìn thấy Nghệ Nhàn ngồi bên cạnh, cũng không dám làm bậy. Tiểu Lam lại leo lên người kỳ lân nhảy nhót, tới tới lui lui, Nghệ Nhàn hoài nghi cân nặng tiểu mong manh này, kỳ lân này có tỉnh lại cũng sợ là bị nội thương a.

Hự hự hự.

"Tỉnh?"

Không biết là bị Tiểu Lam đạp tỉnh, hay là thuốc giải độc của Tiểu Nhã có hiệu quả tốt, cổ họng kỳ lân phát sinh âm thanh hự hự, vừng vằng đứng dậy, thử vài lần nhưng vẫn nằm lại chỗ cũ, nàng thậm chí còn hất đầu một cái để mình thanh tỉnh.

Nghệ Nhàn vẫy tay, để Tiểu Lam tránh xa kỳ lân một chút, "đừng phí thời gian nữa, ngươi chủ động đến cửa, ngươi cảm thấy ta sẽ không làm gì lúc ngươi hôn mê sao?"

Kỳ lân sửng sốt một chút, sau đó tức giận rống với Nghệ Nhàn, vừa rống hai tiếng lại Lam Đồng đánh một cái nằm yên trên đất, Lam Đồng tức giận trong lòng không chỗ xả, cái này là quang minh chính đại xả giận, hạ thủ tự nhiên nặng, liền áp kỳ lân không thể động đậy, lúc đầu còn hung dữ gầm nhẹ cuối cùng không có âm thành nào khác, nàng mới buông tay dưới sự tức giận của Nghệ Nhàn, "hung dữ với ai hả, ta còn không dám hung dữ, ngươi lại dám, rống thêm một tiếng nữa xem, ta bẻ vuốt ngươi, bóc đầu ngươi bây giờ."

Nghệ Nhàn mặc dù không đồng ý chuyện khi dễ ấu tể, như vậy sẽ dễ kéo cừu hận với kỳ lân, đạp vào sự khó chịu của họ, "chúng ta nói chuyện đi."

Nói chuyện?

Lam Đồng mở to mắt, không tiếng động muốn hỏi chuyện gì?

Kỳ lân hơn nửa ngày mới đứng dậy, nhìn Nghệ Nhàn xoay người rời đi.

Nghệ Nhàn vỗ nhẹ Nhị Lam trong ngực, "ngươi một đường gian khổ từ cực bắc theo chúng ta đến thú nhân tộc này, dù sao cũng sẽ không thể để chúng ta giận dữ tìm cớ gϊếŧ ngươi, đừng ỷ rằng quen biết đại sư tỷ, thì nghĩ rằng ta không thể ra tay. Nếu ngươi chạm đến chỗ yếu của ta, cho dù trở mặt với đại sư tỷ, ta cũng sẽ đánh chết ngươi. Nếu không, thử xem ta có thể gϊếŧ ngươi ở đây không."

Kỳ lân ngẩn ra, chậm rãi quay về, nằm về chỗ cũ, đôi mắt ngóc cảnh giác nhìn chằm chằm Nghệ Nhàn.

Tiểu Lam một bên muốn xông qua, lại bị Lam Đồng nhanh mắt xách lại, kêu ngao ngao, xảo một hồi lâu mới chịu im.

Nghệ Nhàn trở tay, lòng bàn tay có thêm một bình sứ, "ngươi hít nhiều chướng khí trong rừng rồi, vừa rồi chỉ đút cho ngươi một viên bổ khí thôi. Mặc dù trước ngươi bắt Tiểu Lam đi, nhưng không tổn thương nàng, chai bổ khí này cho ngươi."

Kỳ lân nhìn thoáng qua, lắc đầu lắc đầu, đẩy dược hoàn bổ khí lại, hiển nhiên là không cần.

Nghệ Nhàn cũng không có làm khó việc này, "chúng ta nói chuyện trước đó tạo thành hiểu lầm giữa chúng ta."

Kỳ lân nghi ngờ nghiêng đầu một cái, cúi đầu.

Nghệ Nhàn trừng mắt liếc Lam Đồng, "ngươi tuân tủ quy tắc trong huyễn thú cốc, thì ở chỗ chúng ta cũng sẽ có quy tắc của chúng ta. Chúng ta mang Tiểu Lam từ tay ngươi về, nghi thức tìm bạn đời của ngươi cũng đã thất bại. Đừng tưởng ta đến Vãng Sinh Các thì không hiểu chuyện, tìm bạn đời thì cũng nên xem đôi bên có đồng ý hay không, một bên không vui thì bên kia cũng nên thôi."

Miên Hoa Đường cũng dựa vào quy tắc này mới thoát được đám huyễn thú kia.

Ngoài dự liệu, kỳ lân nghe xong cũng gật đầu một cái, sau đó lại giơ trảo chỉ chỉ Nghệ Nhàn.

Nghệ Nhàn, "???"

Có ý gì?