Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 220: Trúc phiến




Nửa ngày cũng không nghe thấy Nghệ Nhàn nói xạo, Tử Hàn hí mắt, liền thấy một đạo hồng quang sát vách răng vọt, như lúc các nàng ở trong biển hỏa phượng hoàng, nhức mắt khiến người không mở nổi.

Tử Hàn theo bản năng lùi về sau, dĩ nhiên sau khi phá thủng ba bốn cái lỗ, đạo hồng cũng dừng bước.

"Đồ chơi gì đây!"

Băng trùy nổi dậy đồng loạt phóng vào trong động, tựa như đụng phải một tầng trở ngại, dừng lại không tiến đến, chớp mắt liền tan rã hoàn thàn.

Tử Hàn chắp ray ở ngoài kết giới bồi hồi bất định, không tin tà lần nữa phóng ra tuyệt kỹ phong lôi tuyền của mình, vừa chạm đến liền bị một lực khổng lồ đánh bay.

...

Quang cảnh xung quanh từ biển lửa dần biến đổi, núi đao biển lửa, phong trung luyện ngục cuối cùng biến thành cảnh vật Nghệ Nhàn thích nhất, trời xanh mây trắng, trên bãi cỏ xanh um tùm, có một đám chuột nhỏ nhóm hai nhóm ba đang rục rịch với nhau, từ xa một đạo ngân quang lao đến, Nghệ Nhàn tự tay tiếp được, thuận thế sờ cái đầu mao nhung của nó, "có phát hiện gì không?"

Ngân Bảo đại nhân lắc lắc đuôi, "không có, không có gì cả."

Nghệ Nhàn nhìn cách nàng 10 thước phát hiện một cái nhà trúc, ngoài nhà trúc trồng hai bụi trúc hai bên cửa cao vút, nhìn qua vô cùng thanh nhã cao thượng, nàng đẩy cửa vào, đập vào mắt chính là chính là "người" ở bốn góc, đang mở to mắt nhìn chằm chằm các nàng, tựa như đang tức giận vì có người xông vào đây.

Ngân Bảo đại nhân bắt đầu bạo khiêu, tơ nhện sưu sưu bắn ra, đem bốn "người" kéo đến.

"Khoan đã."

"Hình như không phải người."

Ngân Bảo đại nhân cũng không phát hiện khác thường, khó hiểu gãi đầu một cái, đem tơ nhện thu lại, "người" trong góc tựa như cùng một khung xương bình thường tản ra. Nghệ Nhàn nhìn kỹ, mới phát hiện đám "người" kia đều dùng những mảnh trúc to bằng bàn tay làm thành, bị Ngân Bảo đại nhân lôi đến, hoàn toàn biến thành vụn, rơi rụng đầy đất.

Ngoại trừ bốn người trúc ra, trong nhà bày biện cũng khá đơn giản, một bàn một ghế, một bầu một ly, ngay cả giường ngủ cũng không có, đơn giản không giống nhà, lại càng giống một chỗ sống tùy ý.

Nghệ Nhàn lắc ấm trà trên bàn, có nước, mở ra xem, trong nước có vài cái lá trúc, ngửi vô cùng thanh mát. Ấm trà cùng chén trà cùng như vậy, toàn bộ đều được làm bằng trúc, bề ngoài lịch sự tinh xảo khó nói được.

Người ở chỗ này, khẳng định rất biết cách hưởng thụ cuộc sống.

"Kỳ quái."

"Thật kỳ quái."

"Nghệ Nhàn, kỳ quái chỗ nào?"

Nghệ Nhàn nhớ rõ nàng hai luồng hồng quang bay vào mắt, khi đó tình huống nguy cấp, phòng ngừa hại thân, nàng còn kéo tay Lam Đồng lại, nhưng hiện tại, chỗ này ngoại trừ nàng, thì Lam Đồng đâu rồi?

Nghệ Nhàn đi quanh gian nhà vài vòng, có dòng sông nhỏ đang chảy, trúc xanh tươi tốt, nước suối có thể uống, dùng nước lanh ngâm qua trúc xanh vô cùng ngon miệng, là một nơi ở ẩn tuyệt hảo, "Quang Diễn, có thể hấp thụ quang linh được không?"

Quang Diễn nằm trên cỏ, tùy ý để nắng ấm chiếu lên người, nó miễn cưỡng vỗ cánh, phóng cho Nghệ Nhàn một viên quang cầu, quả thực nở rộ như mặt trời nhỏ.

Nghệ Nhàn tùy ý chọ một chỗ ngồi, đả tọa tu luyện, quang linh không ngừng vui vẻ vây quanh nàng, Nghệ Nhàn cố gắng hấp thụ, nhận trải qua thăm dò cũng xác định được chỗ này là nơi tuyệt hảo để ty luyện.

Như vậy, không biết qua bao lâu.

Nghệ Nhàn cảm giác quang linh trong cơ thể dồi dào đầy đủ, lần nữa mở mắt. Trước mắt vẫn là hình ảnh cầu quay nước chảy, trời trong mây tráng, quang linh vẫn không ngừng thả ra, "Quan Diên, đã có đêm chưa?"

Quang Diễn miễn cưỡng nhìn nàng một cái, "chưa."

Nghệ Nhàn tìm được suối nước, đem mình tẩy rửa, sau đó lần nửa mở cửa nhà trúc, bất quá khiến nàng ngạc nhiên, đống trúc vụn dưới đất không biết từ khi nào đã được lắp lại thành hình "người", đánh giá mỗi "người" cao chừng 1.5m, vóc người nhỏ bé, tựa như hính dáng nam hài, trên người mảnh trúc còn có y phục, nhìn qua, quả thực không giống người.

Nàng mở cửa tiến vào, bốn người trúc nhìn đến, hai con mắt trống rống nhiều lúc khiến người rợn tóc gáy, khiến bản thân không tự chủ được lại nhớ đến thần thái bộ thần cốt kia.

Con rối?

Con rối hình người?

Nghệ Nhàn gọi Ngân Bảo đại nhân đến hỏi, biết được trong lúc nàng tu luyện, nhà này cũng không có người vào, liền cảm giác chỗ này cổ quái, nhưng cuối cùng cổ quái chỗ nào, nàng nhất thời nghĩ không ra.

Ngân Bảo đại nhân dò xét dùng tơ nhện chuyển đến một người trong đó, không ngờ con rối trong góc lại đưa tay trực tiếp túm lấy tơ nhện, tợ nhên dính vào miếng trúc. Cho nên Nghệ Nhàn may mắn được thấy một màn thi đấu kéo co, Ngân Bảo đại nhân dùng hết lục, toàn thân tạc mao, còn con rối bên kia bước chân cũng không sứt mẻ, nó chỉ làm mỗi một hành động chính là giơ tay lên.

Tính ra, con rối này mạnh hơn a.

Nghệ Nhàn xem đến nồng nhiệt, con rối cạnh cửa liền nâng tay lên, phóng một chùm ánh sáng về phía nàng...

"Đệch!"

"Nghệ Nhàn, chúng nó không bình thường."

Nghệ Nhàn bị một "viên quang cầu" nổ dính đầy bụi, nếu không có cầu thịt trong bụng vui vẻ ngọ nguậy, nàng cũng vì bản thân khinh địch mà bị đánh thành bã, nàng vỗ vạt áo bị cháy, đem tóc cháy vuốt xuống, ánh mắt vô cùng kiên định, "nếu không thử lại lần nữa?"

Ngân Bảo đại nhân vẫy vẫy đuôi, nhìn về phía Quang Diễn.

Cho nên Nghệ Nhàn lần nữa mang theo hai tiểu tử mở cửa ra, giống như lần đầu và lần hai, trong phòng bày biện không khác gì, con rối ở bốn góc giật đầu đồng loạt nhìn lại.

Nghệ Nhàn, "các ngươi một trái một phải, ta đi vào trong."

Ngân Bảo đại nhân đã được dạy dỗ hai lần, vừa lên đã phóng một đống đất, nhanh chóng phong bế tai trái và tay phải người trúc, sau đó lại phóng tơ nhện kéo..... sau một loạt động tác nước chảy mây trôi, không biết là người trúc động tác chậm hay là tốc độ Ngân Bảo đại nhân nhanh như chớp không ai bằng, người trúc liền bị tháo.

Còn Quang Diễn vừa lên không nói hai lời liền phóng quang cầu về phía người trúc, từng cái một, rất nhanh liền tạo thành lồng năng lượng, đem người trúc nhốt bên trong, mỗi khi người trúc phản kháng, nó lại gia trì lồng năng lượng.

Nghệ Nhàn thấy tụi nó có thể ung dung đối phó, lúc này mới đem sự chú ý đặt lên người trúc bên phải, không đúng, nàng vừa hành động người trúc ở bên góc trái nhà trúc liền động, nó khẽ động, bên phải cũng động theo, một trái một phải, nhanh chóng hướng về Nghệ Nhàn.

Hai người trúc cùng nâng tay lên, Nghệ Nhàn đem linh lực tay trái tay phải đều thả ra, quang linh phòng ngự cùng lôi tủy đều khai.... nhà trúc sập.

Nghệ Nhàn mang theo tiểu tử gian nan mặt mũi đen xì từ trong nhà trúc bò ra ngoài, vừa chỉnh lại sạch sẽ, quay đầu nhìn phòng trúc vừa sụp lại hoàn hảo không bị hư hao xuất hiện trước mặt các nàng.

Nghệ Nhàn, "có chút tà môn."

Ngân Bảo đại nhân nắm chặt cái đuôi thứ ba của mình, "Nghệ Nhàn, còn thử sao?"

Quang Diễn cũng mong chờ nhìn nàng.

Nghệ Nhàn, "..."

Vì vậy ba người lần nữa xông vào thử một chút, lần này Nghệ Nhàn không chút lưu tình đánh nhà trúc, chờ nhà trúc sập, nàng kiên nhẫn chờ một hồi, không tới một nén nhang, nhà trúc lần nữa xuất hiện hoàn hảo.

Tựa như game, hết mạng còn có thể chơi lại.

Như vậy thì sao phá quan được a?

Nghệ Nhàn ngồi bên cạnh nhà trúc, để Ngân Bảo đại nhân cùng Quang Diễn một mình đi thử. Kết quả rõ ràng, không cần nàng ở đây, nhà trúc sẽ ngược lại, hơn nữa Quang Diễn cùng Ngân Bảo đại nhân đối với mắt người trúc sức chiến đấu bình thường, lại cộng thêm nàng vào thì sức chiến đấu cũng không còn đơn giản như vậy nữa.

"Chơi vui không?"

"Chơi vui lắm!"

Nghệ Nhàn túm lấy đuôi Ngân Bảo đại nhân, tóm con chuột ham chơi này kéo về, "chơi với đẳng cấp này quá đơn giản, với ngươi tu luyện cũng vô ý nghĩa. Không bằng, chúng ta chơi khó một chút."

Sau đó mỗi trận, Nghệ Nhàn một mình ra vào, lần lượt giao thủ cùng bốn người trúc, kết quả nàng đã đánh giá thấp trình độ sáng tạ biếи ŧɦái của người kia. Đoán chừng xông vào 20 lần, nàng mới khiến người trúc tăng lên độ công kích.

Hiệu quả tốt nhất chính là -- cái đuôi vừa mọc ra của Ngân Bảo đại nhân đã bị chặt phân nửa!

Nghệ Nhàn mang theo Quang Diễn cùng Ngân Bảo đại nhân, bị người trúc quần ẩu một phen, vừa đánh nhà trúc xong ra ngoài, nháy mắt ngã xuống đất không muốn động, "cái đuôi này của ngươi sẽ dài ra, trận tiếp ngươi không cần vào theo ta, trước tiên ở chô xnayf hảo hảo tu luyện đi."

Ngân Bảo đại nhân nắm cái đuôi đáng thương bị đứt của mình, "Nghệ Nhàn, Nghệ Nhàn, Miên Hoa Đường vì sao không ở đây?"

Nghệ Nhàn ngược lại cũng có chút nhớ Miên Hoa Đường, chợt lòng cũng sáng ra, "đúng lúc có bốn cái người trúc, không lẽ căn phòng này chuẩn bị là dành cho chúng ta?" nhưng hiện tại còn thiếu một.

Hai người trúc sức mạnh rất lớn, chỉ phản kích một chút liền đánh gãy tay nàng, lực đạo.... không giống người thường, bất quá chuyện đáng mừng duy nhất chính là, ở chỗ này, nàng bị thương thì hồi phục cũng nhanh gấp bội.

Trong đầu Nghệ Nhàn lại nhớ đến Miên Hoa Đường cơ trí, một hồi lại nhớ đến Lam Đồng bị thần cốt bám dính, cũng không biết Lam Đồng đã vượt qua chuawa?

Nghệ Nhàn buồn chán, hiện tại nàng cũng không biết chính mình đang ở đâu, nếu chỉ dựa vào khế ước bình đẳng để liên hệ, không biết Miên Hoa Đường có tìm được chỗ này không, "Chắc nhất thời Miên Hoa Đường cũng không thể tìm được chúng ta."

Đây đúng là một chuyện bi thương.

Không quá lâu, bên cạnh Nghệ Nhàn lại có thêm nhiều chuột tiểu đệ, bọn chúng đang vây quanh Ngân Bảo đại nhân, lúc này Ngân Bảo đại nhân vô cùng giống vua một nước, Nghệ Nhàn chợt đứng dậy, "hỏi chúng nó, đây là chỗ nào, có thể tìm được lối ra không?"

Ngân Bảo đại nhân chỉ huy đám chuột tiểu đệ tới tới lui lui chạy loạn trên mảnh đất này, kết quả lại khiến người chán nản, "Nghệ Nhàn, chúng nó hình như không tìm được tin tức gì."

Nghệ Nhàn, "???"

Ngân Bảo đại nhân giơ tay múa chân hồi lâu, mới đem chuyện nói rõ ràng, các chuột tiểu đệ không chỉ không tìm được tin tức già, ngược lại mỗi cái đều như một cái ngốc bạch điềm, đối với chỗ này cũng rất xa lạ, dường như giống các nàng vừa mới vào đây, hỏi gỉ cũng không biết trả lời, còn phải dựa vào Ngân Bảo đại nhân.

Nghệ Nhàn nhìn chằm chằm Ngân Bảo đại nhân khôi phục một hồi, chợt nhìn bầu trời hét lớn, "Miên Hoa Đường --"

"Lam Đồng --"

Vừa dứt lời, một tiếng bịch vang lên thật lớn.

Cách các nàng 5 thước, có một một vật nặng rơi tạo thành một cái hố sâu, Nghệ Nhàn mang theo đám chuột nhỏ chậm rãi đi tới, đám chuột nhỏ chồng lên nhau muốn xem rõ vật trong hố, vừa đến gần, từ trong hố thò ra một cái bạch cốt trảo, không đúng, tay.