Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 212: Dự kiến




Nghệ Nhàn đắm chìm trong việc khôi phục linh lực, khi nàng phục hồi lại tinh thần, thì ngươi vô danh ở đối diện không biết đã đi đâu!!! mọi nguy cơ giải quyết trong nháy mắt, nàng liền tập trung ý chí, tiếp tục hấp thụ lôi linh, tiện thể trấn an cầu thịt đang lo lắng nóng nảy.

"Kỳ quái, sao đột nhiên - Quang Diễn, trước đó có phát sinh chuyện gì không?"

"Đôi mắt đỏ kia cuối cùng lại xuất hiện."

Bỏ lại câu này, Quang Diễn xông vào ý thức hải của nàng, đại khái là không tìm được năng lượng hắc ám đột nhiên biến mất, tiểu hài này liền tự bế nữa rồi. Nghệ Nhàn suy nghĩ nhưng vẫn không ra, cứ mỗi lần then chốt đôi mắt đỏ kia lại xuất hiện, chơi đúng một chiêu xuất quỷ nhập thần. Không phải trước kia nó luôn khống chế đối tượng ký kết với nàng sao? từ khi nào lại đổi nghề rồi, còn ẩn sâu đến như vậy. Lần này cũng vậy, lần trước gặp Văn Tầm cũng vậy.

"Nghệ Nhàn, ngươi cảm thấy khó chịu chỗ nào không?"

"Ngươi --"

Nước mưa đã sớm rửa sạch vết máu, nhưng che không được vết thương trên trán Lam Đồng, miệng vết thương to như vậy, có thể là hủy dung rồi a, này là dùng đầu để đập a, Nghệ Nhàn chán nản, "lấy cái khác đập không được sao, sao ngươi lại dùng đầu, ngươi cho đầu mình là búa sao?" quan trọng là búa cũng đánh không nứt được người người vô danh này, nhất định hắn đã dùng linh lực tạo thành kết giới.

Lam Đồng dùng ngón tay lau máu trên mặt nàng, "ta không sao, ngươi cảm thấy đau chỗ nào không?"

Không nói tới thì thôi, nói đến Nghệ Nhàn cuối cùng cũng có phản xạ, cảm giác đau đớn khiến mắt nàng tối sầm lại, cũng may rất nhanh thì kéo chậm lại. Cúi đầu nhìn chính mình, người đầy máu, hèn chi người này khẩn trương như vậy, "ta vẫn ổn, ấu tể vẫn tốt, không cần lo lắng."

Chỉ cần có lôi linh cung cấp, ấu tể cũng không còn náo loạn nữa, nhưng đã náo thì không chịu ngừng, quả thực so với Bất Tử Điệp bốc đồng còn khó nuôi hơn! Nghệ Nhàn chợt nhớ đến chuyện quan trọng, nếu ấu tể có thể hấp thụ lôi linh, thì sẽ là tiểu thú nhân sao? còn có cảnh tượng đã nhìn thấy ở tinh linh tộc kia, rõ ràng là một tiểu oa nhi.

"Nếu như --"

"Sao vậy?"

Nghệ Nhàn vốn chưa bao giờ thảo luận qua chuyện hài tử với Lam Đồng, thứ nhất nàng không nghĩ đến nàng cùng Lam Đồng sẽ có chuyện này, cùng người này dựng dục một tiểu hài, cầu thịt này là hoàn toàn ngoài dự định của nàng. Thứ hai, nàng cảm thấy Lam Đồng luôn cố chấp với chuyện sinh ấu tể, cho nên mới có chuyện mang thai ấu tể như trên, cuối cùng đối phương chỉ biết chọc giận nàng.

Kể từ đó, các nàng thảo luận chuyện sinh ấu tể luôn đối lập, như khi còn ở thú nhân tộc.

Có gạt hay là không gạt đây?

Nghệ Nhàn thở dài một hơi, nàng không thích lừa gạt, cũng đã tiếp nhận việc mình mang thai rồi, cũng sẽ không nói nhiều. Nếu Lam Đồng trọng thú nhân khinh nhân tộc, nàng sẽ -- ly hôn?

Không được, các nàng hình như còn chưa thành hôn, cho nên cái này gọi là gì? mang thai trước khi lập gia đình? mẹ đơn thân?

Nghĩ lại vì chủng tộc của ấu tể mà bất đồng xào xáo, Nghệ Nhàn cũng thấy dở khóc dở cười. Nếu hiện tại không được, thì cứ đánh một trận, không đươc thì đánh hai trận. Hạ quyết tâm, Nghệ Nhàn nổi tâm tư trêu chọc nàng, "nếu ấu tể này là một nhân tộc hoàn toàn, ngươi định thế nào?"

Lam Đồng khẽ run, ngưng trọng nhìn chằm chằm bụng Nghệ Nhàn, tựa như muốn đem ấu tể trong bụng ra nhìn một lần. Nhìn vẻ mặt nàng mơ màng, tâm Nghệ Nhàn lộp bộp, tay có chút ngứa ngáy, người này không lẽ giống như phong kiến theo kiểu trọng nam khinh nữ sao?!

Miên Hoa Đường, "Nghệ Nhàn, Nghệ Nhàn thịt thịt đến."

Người chưa đếnm tiếng đến trước.

Miên Hoa Đường đem tiểu nhân để trên trấn, vui vẻ kéo Nghệ Nhàn, hoàn toàn không cảm giác được bầu không khí cổ quái ở đây. Nghệ Nhàn không nhìn thấy Tiểu Lam cùng Đoan Mộc Nhã, liền biết đại sư tỷ đã đem ai người đi an bài thỏa đáng.

Nhìn lại đại sư tỷ, khuôn mặt đen như than củi dưới đáy nồi, đen không thể đen hơn, lúc này đang âm trầm nhìn nàng.

Nghệ Nhàn, "!!!"

Tử Hàn tà khí nhìn nàng một cái, "còn ngồi đó làm gì, không lẽ muốn ta mời ngươi về sao?"

Nghệ Nhàn không dám, nàng sợ đại sư tỷ trong cơn giận dữ trực tiếp đông nàng thành nước đá, đến khi đó chỉ một ngón tay cũng có thể trực tiếp nghiền nát nàng, "ta hình như vừa thấy được -- " nàng nghiêng đầu, mơ màng.

Tử Hàn, "thấy cái gì?"

Nghệ Nhàn bĩu môi, giọng nói nghẹn lại, một chữ cũng không nói được. Một luồng gió lạnh xông thẳng lên đầu, khiến toàn thân nàng run lên. Xung quanh tĩnh mịch, ngoại trừ đằng xa đang có lửa phượng hoàng cháy rực, thì không còn động tĩnh gì khác. Trời vẫn tối như cũ, nhưng không còn đáng sợ như trước, mà âm trầm tựa như sắp tận thế.

Không còn vạn thú chạy loạn, lửa phượng hoàng như muốn thiêu trụi cả Thiên Lan Sơn này, cũng không có gì là long trời lở đất, long trời lở đất.... mọi thứ, hình như đều do nàng tưởng tượng ra.

Lam Đồng thấy sắc mặt nàng kém đi, "Nghệ Nhàn, ngươi khó chịu chỗ nào a?"

Nghệ Nhàn lắc đầu, "không có."

Là ánh mắt nàng nhìn sai cái gì a, hay là...

Tử Hàn thấy bộ dạng nàng phơi bày một hồi bị tráng, lười so đo với nàng, "Ba phong chủ của Thanh Sơn Tông đãng mang theo đám đệ tử chạy đến đây, chúng ta chờ bọn họ đến rồi hành động, ngươi, hao lực quá lớn, chờ khôi phục lại rồi nói."

Nghệ Nhàn cũng không muốn làm gì nữa, chỉ một người vô danh cũng khiến nàng đi hết nửa cái mạng, nàng hiện tại không phải một mình, mà trong bụng còn có một ấu tể, "khoan đã, bọn họ vì muốn xử đám tàn thứ phẩm này mà đến sao?"

Tử Hàn, "dĩ nhiên không phải!"

Tử Hàn cũng vô cùng buồn bực, nàng cũng vừa nhận được tin, không biết kẻ nào không muốn sống ở bên ngoài bịa chuyện, nói chỗ này có thần cốt. Dẫn một đám người lao đến Thiên Lan Sơn, trong này cũng không thiếu Thanh Sơn Tông, còn có ba cái phong chủ Thanh Sơn Tông, còn mang theo để tử các phong đến. Nói cách khác, Minh Vọng Phong cùng Sí Diễm Phong và Vân Miểu Phong các nàng đều đã đem người đến rồi.

Tử Hàn muốn cản lại cũng không được, tin tức đến từ nhiều ngày trước, không biết vì sao nàng vừa mới nhận được. Không đến một ngày, bọn họ sẽ đến Thiên Lan Sơn.

Nghệ Nhàn không hiểu, "thần cốt gì?"

Nơi này là đại bản doanh của một đám người, chuyên giam giữ người, huyễn thú, là chỗ của tàn thứ phẩm, còn có vài thứ như người vô danh kia, không biết là có mấy kẻ giống như vậy. Đám ngươi kia đang ở đây, cái này chính là đưa dê vào miệng cọp. Nếu thực sự có thần cốt, thì các nàng ở đây cũng không ít ngày đã sớm phát hiện rồi a?

Tử Hàn, "thần cốt là từ thi thể ngự thú sư thần cấp lưu lại, nghe nói mỗi cái xương đều là trình độ hiếm có, người nào có được, cho dù là vận may lớn, thì cũng sẽ tăng cao tu vi hoặc là kỹ năng..."

Nói ngắn gọn, đây chính là nguyên mọi người như vịt bị xua đến Thiên Lan Sơn này, cũng không phải vì tiêu diệt thế lực tà ác cái gì cả.

Nghệ Nhàn trợn mắt há mồm, đám người này cũng điên quá rồi, vì một lời đồn không chính xác, liền bước đến Thiên Lan Sơn này, để lotij bẫy.... khoan đã! trước đó nàng đã thấy ở đây trời long đất lở, Thiên Lan Sơn nứt thành hai phiến tạo ra một cái khe lớn, phượng hoàng ở chính giữa bị xé toạc... không hản là ảo giác.

Là thật!

Cũng giống như khi còn ở bí cảnh nàng đi lạc vào không gian tương lai, lần này, nàng có thể nhìn thấy tương lai ngắn ngửi của Thiên Lan Sơn.

Nghệ Nhàn, "không ổn rồi, nếu bọn họ đến lúc này, tức là chịu chết rồi."

Trời long đất lở là tai nạn thiên nhiên, không người bình thường nào có thể chống lại được. Cho dù là nhân cấp ngự thú sư trở lên đi nữa, cũng không thể chống lại được hỏa phượng hoàng, "đại sư tỷ, không thể để bọn họ bước vào Thiên Lan Sơn. Phượng hoàng sắp niết bàn trọng sinh, Thiên Lan Sơn sẽ bị lở, mọi người sẽ rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục. Ngươi mau nghĩ cách cản bọn họ lại."

Đây là một hồi tai nạn.

Căn bản không phải vận may gì cả, thần cốt cái gì, bảo vật cái gì, con mẹ nó toàn là ngụy trang, chỗ này chính xác là nơi chôn thây.

Lam Đồng, "Nghệ Nhàn, ngươi thực ra là bị sao vậy?"

Tử Hàn, "nói rõ ràng! phượng hoàng niết bàn cái gì, tiểu phượng hoàng niết bàn cần phải được truyền thừa, tộc phượng hoàng các nàng muốn truyền thừa thì cần phải có lửa lưu lại của một con phượng hoàng khác...." mới kế thừa được.

Thiên Lan Sơn là nơi phượng hoàng cư trú, lúc đầu Tử Hàn mang Yến Sương đến đây, mục đích cuối cùng cũng không phải là vì cây Bích Anh, mà là phượng hoàng truyền thừa, Thanh Sơn Tông tính là gì, đây là nơi cuối cùng phượng hoàng nên chờ.

Nghệ Nhàn nhìn thoáng qua chỗ Yến Sương đang tọa, lúc này Yến Sương đang cùng các sư tỷ muội khác cử hành nghi thức gì đó, hỏa phượng hoàng đã kéo hồi lâu, lâu đến suýt chút nàng tương rằng Thiên Lan Sơn đang vui vẻ ăn mừng, một tràng lửa lớn như là biển đỏ, đến cả lửa thường thiêu mọi thứ cũng không sánh được như vậy, "nếu ta nói, ta nhìn thấy tương lai Thiên Lan Sơn, các ngươi tin không?"

Lam Đồng trầm ngâm một hồi, "tin, ngươi nói gì ta cũng đều tin."

Tử Hàn ngoại trừ kinh ngạc một chút, cũng nhanh tiếp nhận, "phượng hoàng niết bàn? hay là Thiên Lan Sơn sụp đổ,? nói một chút đi, ngươi đã nhìn thấy cái gì?"

Nghệ Nhàn liền đem Bất Tử Điệp ngủ say bên tai làm cho tỉnh, sắc đỏ dần phai, từng chút hòa thành cam nhạt, Nghệ Nhàn nhìn Bất Tử Điệp nổi giận dùng đầu đụng mình, "ta nhìn thấy tương lai, có liên quan đến ngươi sao?"

Bất Tử Điệp không vui, hừ một tiếng, "ngạc nhiên."

Nó thở phì phò từ trong túi Nghệ Nhàn mang ra một cánh hoa Ma Cốt Linh, nó vừa gặm nhai rột rột, vừa cong người bò bò như ốc sên ngọ nguậy đến bên tai Nghệ Nhàn, chỉ một chút liền ngủ.

Nghệ Nhàn, "phải, dưới chân Thiên Lan Sơn có gì đó."

Hình ảnh nàng nhìn thấy quá ít, chỉ thấy mơ màng, cho nên khi thấy được trời long đất lở liền bị thức tỉnh, "đại sư tỷ, phượng hoàng truyền thừa đối với Yến Sương mà nói, có phải quan trọng đến sinh mệnh hay không?"

Tử Hàn, "dĩ nhiên! tộc phượng hoàng truyền thừa đến Yến Sương, thế gian cũng chỉ còn lại một con phượng hoàng này."

Không có truyền thừa, tiểu phượng hoàng vẫn là con chim ngu ngốc mặc người chém gϊếŧ, sống không bằng chết. Có thể nói là một con phượng hoàng số nhọ nhất từ trước đến nay, cái này không chỉ liên quan đến vận mệnh Yến Sương, mà con liên quan đến danh dự cao thượng của tộc phượng hoàng.

Không ai có thể che chở một con phượng hoàng sống yên ổn được.

Nghệ Nhàn hiểu, "ta nhìn thấy các nàng hiến tế toàn bộ vì Yến Sương." đem lửa thiêu càng vượng hơn nữa.

Tử Hàn trầm mặc một hồi, "ta sẽ cản những người kia không cho lên Thiên Lan Sơn, còn ngươi, ngươi định làm gì?"

Nghệ Nhàn muốn đem Lam Đồng, Tiểu Lam đi tìm một vùng đất có thể dung thân. Cho dù là phượng hoàng niết bàn, hay là Thiên Lan Sơn long trời lở đất, thì cũng không liên quan gì đến nàng, nàng bất quá chỉ là phụ nữ mang thai không làm được gì a, "tinh lọc hết những thứ hắc ám bẩn thỉu, đây là thiên chức của quang linh sư."

Tử Hàn đại sư tỷ mang theo Miên Hoa Đường đi, Nghệ Nhàn cũng hỏi qua chỗ Tiểu Lam đang ở, Tử Hàn đại sư tỷ nói yên tâm, dù Thiên Lan Sơn không còn nữa, Tiểu Lam cùng Đoan Mộc Nhã vẫn có thể sống tốt.

Nghệ Nhàn cùng Lam Đồng lúc này mới yên tâm, tùy ý tìm một chỗ khôi phục chữa thương.

Lúc không có người, ánh mắt Lam Đồng phức tạp nhìn nàng, "Nghệ Nhàn, có phải ngươi đang giận ta không?"

Nghệ Nhàn ngẩng đầu nhìn nàng, tiếp tục băng vết thương cho nàng, "Lam Đồng, ngươi có cảm thấy là ta đang giận ngươi không, có ý kéo hai mẹ con các ngươi lên Thiên Lan Sơn chịu chết?"

Lam Đồng, "không phải!"

Nếu nàng dám nói có, Nghệ Nhàn nhất định sẽ cho một đấm, "tinh lọc ám linh đúng là thiên chức của quang linh sư, nhất là Quang Diễn." thân là quang linh huyễn thú, Quang Diễn cơ hồ tồn tại vì tinh lọc ám linh, đây chính là chức trách, sứ mệnh khắc vào trong xương, ai cũng không thể xóa được.

Quang Diễn vèo một cái từ trong đầu bay ra, lơ lửng trên đầu Nghệ Nhàn, tựa như đang biểu hiện mình tồn tại, có cố ý thả quang linh chữa thương cho Lam Đồng,

Nghệ Nhàn, "ta cũng cảm ứng được ám linh tồn tại."

Lam Đồng túm chặt tay nàng, "ở đâu?"

Nghệ Nhàn nhún vai, "đại khái ở chân núi Thiên Lan Sơn, ẩn giấu khá sâu, chỉ một chút rồi biến mất." ngoại trừ dựa vào trực giác của Quang Diễn, Nghệ Nhàn cùng đã tìm được chút kỳ quái từ hai cây linh thực Bích Anh và Ma Cốt Linh hoa.

Bính Anh sinh trưởng trên Thiên Lan Sơn, nên sống sẽ khó khăn, chỉ có thể sống qua khe hở. Còn Ma Cốt Linh Hoa thì lại ở bụng núi đất sâu, suýt chút bị ám linh ăn mòn thành Ma Hoa, ý vị này cũng chỉ ra ám linh nằm bên dưới không phải bên trên.

Cộng thêm cái khe hở thấy được kia, hầu như là chẻ đôi Thiên Lan Sơn, nếu vật ám linh ẩn dưới đó.... nàng càng không thể rời đi, "ngươi còn nhớ đám người lão bá trước kia từng nói không?"

Lam Đồng, "là bên cạnh đồng ngô? nhớ rõ."

Bọn họ bắt phượng hoàng chỉ là nổi hứng, đến Thiên Lan Sơn là có chuyện quan trọng khác, nhưng không nói ra. Nghệ Nhàn liền liên tưởng chuyện bọn họ nói cùng với chuyện thần cốt lại với nhau, ngược lại cảm thấy cũng bình thường, "cô nương kia muốn lấy được thần cốt, hẳn là vì chữa bệnh."

"Ngươi biết được rất nhiều, ta đúng là coi khinh ngươi." lão bã dẫn đầu đi đến, y phục sạch sẽ chỉnh tề trên người không biết đã gặp phải cái gì, tay áo thiếu một mảnh, vạt áo cũng bị cháy xém, xem ra là bị phượng hoàng mổ a, vẫn không thương đến xương cốt, thực đáng tiếc.

"Khụ khụ -- khụ khụ."

Phía sau nói quỷ đúng là dễ có chuyện, không ngờ thực sự đem quỷ mời đến rồi a. Hai người thư giãn một chút, nên có người đến gần cũng không nhận ra, Nghệ Nhàn ngoại trừ cảm giác mình mệt mỏi vô cùng thì cũng không còn tâm tình khác, "cô nương che mặt, biệt lai vô dạng."

Cô nương che mặt được người chiếu cố tốt, nằm ho đến tê tâm liệt phế, như là muốn ho ra cả một thân thể khác, nửa ngày chỉ lo lắng nói, "chúng ta đều nhìn lầm, còn tưởng nàng khó đối phó nhất, không ngờ chính là ngươi. Tiểu cô nương trước đó ở bên cạnh ngươi, nàng ở đâu rồi?"

Vẫn còn muốn tìm Tiểu Nhã gây chuyện? nên biết, không phải cái nào nàng cũng biết, Nghệ Nhàn không trả lời mà hỏi lại, "các ngươi đến Thiên Lan Sơn quả thực vì thần cốt sao?"

Vậy chuyện thần cốt cũng không phải là lời đồn, mà là tồn tại thực sự. Cái này không ổn, đại sư tỷ chắc không thể cản được đám người muốn đào bảo vật đến điên kia.

________________________________________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Nghệ Nhàn: Tỉnh lại đi! tận thế đến rồi kia!

Bất Tử Điệp: Bổn yêu buồn ngủ, phải ăn no, còn không mau đem giao long đến hầu hạ.