Nghệ Nhàn thấy khuôn mặt nàng đỏ bừng, định trêu chọc một chút. Không ngờ, tiếp đó một khoảng thời gian dài Đoan Mộc Nhã vẫn cứ như vậy, tinh thần ngẩn ngơ, thỉnh thoảng khuôn mặt phiếm hồng, bộ dạng thiếu nữ tư xuân muốn nói lại thôi.
Nghệ Nhàn dở khóc dở cười, cũng may Yến Sương và Tiểu Lam đi ra khá nhanh, vừa thấy mặt liền phóng hỏa, "các ngươi là chị em ruột sao? lúc nào cùng dùng lửa đề dò xét thật giả?"
Yến Sương, "Pi!"
Tiểu Lam bộ dạng ỷ lại chạy đến bên cạnh Nghệ Nhàn, kéo vạt áo nàng, "Nương nương, Bảo đại nhân, Đường Đường, hư."
Nghệ Nhàn đại thể cũng nghe hiểu được, liền cố ý đùa nàng, "nương cũng hư?"
Tiểu Lam nhíu mày, nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu, ngoại trừ "hừ" một cái, thì nghẹn lại không tìm được từ nào hữu dụng. Đoan Mộc Nhã nghe vậy, tựa như u linh cọ đến trước mặt các nàng, nhéo nhéo khuôn mặt béo ú của Tiểu Lam, "Tiểu Lam thích Ngân Bảo đại nhân hay là Miên Hoa Đường hơn? hay là đều thích cả hai?"
Nghệ Nhàn đỡ trán, mặt có chút đau.
Tiểu Lam liền bị vấn đề này làm khó, gương mặt khổ não, rất nhanh cho đáp an cơ trí -- đều thích. Đoan Mộc Nhã chỉ biết giận giữ trợn mắt liếc Nghệ Nhàn, đau lòng lên án, "Nghệ Nhàn, ngươi thật xấu xa!"
Nghệ Nhàn pha trò, "kỳ quái, Lam Đồng sao đến giờ còn chưa đi ra?"
Đoan Mộc Nhã, "..."
Bốn người chờ hồi lâu, vẫn không thấy thân ảnh Lam Đồng, Ma Cốt Linh vừa rồi đánh bay đã lần hai bò đến chân các nàng, sinh sôi cực nhanh, hoa vàng nhỏ so với trước đã lớn hơn, điểm đầu cùng đã dài ra, "sao vẫn không diệt hết được, bám dai như đĩa a."
Đoan Mộc Nhã cùng Yến Sương liên thủ, lần nữa quét sạch.
Đoan Mộc Nhã, "Ma Cốt Linh Đài này đang biến đổi, không ngừng rút ngắn thời gian. Nghệ Nhàn, ta cảm giác Ma Cốt Linh Hoa sắp nở."
Cao hứng nhất không ai bằng Bất Tử Điệp, một đường gặm Ma Cốt Linh Đài, mùi vị cũng không có gì trở ngại, cho nên nó cũng có chút mong đợi Ma Cốt Linh Hoa nở, "đi đi, bây giờ đi đi."
Nghệ Nhàn chần chờ một chút, diệt Ma Cốt Linh Hoa, coi như giả thoát Lam Đồng khỏi bị nhốt trong lo âu. Bất quá người này đã nhìn thấy gì trong ảo cảnh, cứ vậy nhớ mãi không quên!!!
Lẽ nào có người so với nàng thực sự còn tốt hơn?
"Đi."
"Tiểu quai quai, ngươi để Yến Sương tiểu tỷ tỷ cõng ngươi đi a."
Đoan Mộc Nhã đem Tiểu Lam bế lên, tiện thể sờ cánh phượng hoàng mềm mại, yêu thích không buông tay nói, "Yến Sương ngươi phải quan sát thật kỹ, đừng để Ma Cốt Linh Hoa làm loạn."
Yến Sương dùng cánh nhẹ nhàng vỗ vỗ nàng,"Pi pi."
Nghệ Nhàn đi trước mở đường, càng đến gần Ma Cốt Linh Hoa, hương khí ngược lại càng nhạt. Lạch cạch, nàng cúi đầu nhìn, một bộ xương người bị nàng vô tình đạp gãy, Đoan Mộc Nhã theo sát phía sau, một đường đều nghe tiếng lạch cạch, đến tê cả da đầu.
Đoan Mộc Nhã sợ đến lui về sau nhảy lên ôm Yến Sương, "làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng đạp gãy cành cây."
Nghệ Nhàn tức giận, "cành cây mà phát ra âm thanh như vậy sao? chỗ này hẳn là hang vạn cốt trước đó ngươi nói."
Đoan Mộc Nhã cũng không muốn xuống đất, chỉ thấy bên dưới Ma Cốt Linh Đài là xương người chồng chất, bộ xương vừa rồi bị nàng đạp phải cũng là rải rác, chết không nhắm mắt. Rất nhiều Ma Cốt Linh Đài sinh trưởng từ khe hở những bộ xương, nó hoàn thành trở thành nơi ký. Bỏ đi từng cái hốc mắt trên đầu lâu, trắng, lục, vàng ba màu sắc, nổi lên một loại nghệ thuật mỹ cảm không rõ.
Ngoại trừ Nghệ Nhàn, những người còn lại đúng là không thưởng thức nổi.
Yến Sương một thân một mình, sợ bước tới lại đạp phải mấy vị nhân sĩ vô danh, "Pi."
Một giọt nước đục rơi xuống ngay tầm mắt Nghệ Nhàn, sau đó là giọt thứ hai, giọt thứ ba.... Nghệ Nhàn ngẩng đầu, thấy trên vách đá là đầu người chằng chịt, không chớp mắt nhìn các nàng, miệng mở to, những giọt nước đục hôi thối là từ miệng họ chảy xuống, ngay hốc mắt là những bông hoa vàng nhỏ điền vào đó, chúng đang chen nhau để vươn mình ra ngoài dài hơn, "đừng ngẩng đầu!"
Càng không muốn cho biết lại càng muốn biết.
Đoan Mộc Nhã, "Ah ah ah --"
Nghệ Nhàn còn chưa kịp phản ứng, Đoan Mộc Nhã cùng Yến Sương đã mười phần ăn ý phun lửa lên vách đá, hỏa diễm cuốn sạch, lần này cũng đã kinh động đến Ma Cốt Linh Hoa, đầu người nằm trên đất cùng treo trên không mất đi sự khống chế bay về phía các nàng.
"Tiểu Lam, đến chỗ nương mau."
"Nương, xấu xa."
Tiểu Lam phi một cái, một trảo hất văng một cái đầu lâu khô đánh lén nàng, còn phát ra âm thanh, nàng vững vàng bám trên lưng Nghệ Nhàn. Nghệ Nhàn rất nhanh lấy một bộ trường bào, đem nàng cột sau lưng.
Đoan Mộc Nhã liền leo lên lưng Yến Sương, đứng từ xa nhìn lại, không biết từ khi nào các nàng đã ở sâu trong đống xương khô, "Nghệ Nhàn, chúng ta bị đống xương chết bao vây."
Chằng chịt, thế giời một màu trắng, ngay cả màu xanh cùng vàng đều hiếm thấy, chúng nó theo thứ tự mà công kích, không phải xương khô, tựa như một đoàn binh rối gỗ được huấn luyện, "Làm sao đây?"
Nghệ Nhàn vội thanh lý cái đầu lâu khô đang há miệng cắn người, "thấy Ma Cốt Linh Hoa rồi chứ?"
Đoan Mộc Nhã ah một tiếng, cánh tay bị miệng đầu lâu cắn phải, nàng xắn tay áo lên, trên cánh tay trắng nõn tản ra một chút hắc khí, "chưa thấy, những cái đầu lâu này có độc, không đúng, Nghệ Nhàn, những thi thể này không bình thường, hình như đã dính năng lượng hắc ám."
Nghệ Nhàn, "... Ma Cốt Linh Hoa dính đồ dơ, còn muốn ăn không?"
Bất Tử Điệp vỗ một cái, giả chết ngã trên gáy Tiểu Lam, tiểu gia hỏa thuận tay sờ sờ, hai ngón tay cầm lấy Bất Tử Điệp ủ rũ, còn thả trước mắt nhìn một chút, mở to mắt, "bướm bướm."
Nghệ Nhàn, "Tiểu Lam, không được ăn, không được chơi nó chết." cái mạng nhỏ của nàng đều nằm trên người vật nhỏ này a.
Tiểu Lam vừa nghe, liền thả nhẹ lực đạo, "bướm bướm."
Bất Tử Điệp phẩy nàng một cánh, phấn đỏ rơi vào mũi, Tiểu Lam nhíu mày, nhịn một chút, liền hung hăng đánh một cái hắt xì kinh thiên động địa, "hắ hắ hắ hắ, bướm bướm hư."
Nghệ Nhàn tùy ý để các nàng đi chơi, triệu hồi Quang Diễn, Quang Diễn cũng không cần Nghệ Nhàn dặn, vừa nhìn thấy chỗ này, liền lao về phía đám đầu lâu khô tha năm sáu cái quang cầu. Quang cầu nháy mắt phát ra ánh sáng nhức mắt, "tinh lọc --"
Đoan Mộc Nhã híp mắt, khi hé mắt thì nhìn thấy một cái cây đang trốn trong đống xương màu xanh, dùng tư thế hình xà chạy về một hướng khác, "Nghệ Nhàn, ta hình như thấy Ma Cốt Linh Hoa rồi! nó muốn chạy!"
Yến Sương vừa nghe, vỗ cánh bay qua. Mộc linh căn của Đoan Mộc Nhã cũng đã khôi phục bảy tám phần, mấy ngày qua luôn uẩn dưỡng, mộc linh liền vọt lên trói lấy cái cây đáng nghi kia, vừa đụng vào, liền bị đối phương phóng ám linh bị thương, "Nghệ Nhàn! đây là một cái cây đọa lạc thế giới hắc ám của Ma Cốt Linh Hoa, làm sao đây?"
Nghệ Nhàn, "Tinh lọc!"
Tinh lọc sạch sẽ, có thể làm linh thực cho Bất Tử Điệp.
Nghệ Nhàn ôm tâm tư này, cùng Quang Diễn một trước một sau đá văng ba lớp đầu lâu, nhắm vào Ma Cốt Linh Hoa trơn trượt như cá trạch thi triển tinh lọc, "chỗ này sao lại có ám linh còn sót lại?"
Bất quá, nhớ đến cây Bích Anh sống ở sinh tử giới, thì mọi thứ dường như đều có thể nói xuôi được. Thiên Lan Sơn khẳng định trước đó đã bị ám linh tập kích, thậm chí có nhiều chỗ cũng không còn một ngọn cỏ.
"Cẩn thận nó cắn người."
"Oa, Bất Tử Điệp khẩu vị của ngươi quá biếи ŧɦái rồi."
Trước đó là đám dơi biến dị, sau đó là hoa giả người còn mọc răng nhọn, Ma Cốt Linh Hoa. Nếu so ra, thì Ma Cốt Linh Đài còn đỡ hơn một chút, chỉ nở ra nhiều hoa vàng.
Ma Cốt Linh Hoa bị tinh lọc đến phát điên, đột nhiên liền phát ra âm thanh yếu ớt, "Nghệ Nhàn, Nghệ Nhàn ta đau quá."
Tay Nghệ Nhàn run một cái, quang linh suýt chút bị lệch đi. Đoan Mộc Nhã so với nàng còn kích động hơn, "Nghệ Nhàn, đừng rút lui, Ma Cốt Linh Hoa này không biết xấu hổ, cư nhiên dùng âm thanh Lam Đồng đầu độc ngươi."
"Nghệ Nhàn."
"Nghệ Nhàn."
Mỗi tiếng như lưỡi dao sắc bén, rạch từng đường trong ngực Nghệ Nhàn.
Nghệ Nhàn đột nhiên cười, "Lam Đồng sẽ không như vậy."
Người kia cho dù bị thương nặng đến đâu, cũng sẽ không kêu đau một tiếng, im lặng liếm vết thương, im lặng trông chừng nàng, đây mới là chuyện Lam Đồng biết làm. Nghệ Nhàn đề phòng nó chạy, liền phóng cửu tiết châm ra, làm lồng năng lượng. "Quan Diễn, mau tinh lọc."
Đoan Mộc Nhã vỗ ngực, hù chết rồi a, nàng còn tưởng Nghệ Nhàn sẽ bị đầu độc.
Qua thời gian tinh lọc, Ma Cốt Linh Đài tựa như bị gì đó triệu hoán, từng cái mềm oặt, khô khốc, không gian sáng ngời nháy mắt bị bóng đêm thay thế, từng bước hiện ra dáng vẻ nguyên bản của nó. Xương trắng chồng nhu núi, một khúc xương lạch cạch rơi, những khúc còn lại cũng rơi theo đến dưới chân các nàng.
"Thật nhiều.... xương người chết."
"Lam Đồng."
Lam Đồng ngồi dựa vào một góc, ngủ đến thoải mái. Nghệ Nhàn sờ mạch nàng một chút, mọi thứ đều bình thường, "Tiểu Nhã, ngươi đến xem nàng một chút là bị sao vậy?"
Đoan Mộc Nhã cũng đến xem, không có vấn đề gì, "ảo cảnh, có phải nàng bị hãm sâu trong ảo cảnh còn chưa chịu đi ra?"
Nghệ Nhàn ba bước cũng thành hai, tinh lọc khí tức do Ma Cốt Linh Hoa vây lấy tạo thành, "ngươi làm sao giải được ảo cảnh?"
Ma Cốt Linh Hoa há miệng muốn cắn nàng, bị Bất Tử Điệp sốt ruột vỗ mạnh hai cái, liền nửa sống nửa chết, "ngươi không muốn xem một chút ảo cảnh của mình sao? ta không muốn đi ra, dĩ nhiên là vì trong ảo cảnh đẹp hơn --"
Nghệ Nhàn nâng tay lên, du long vèo một cái đem Ma Cốt Linh Hoa xuyên thấu, bắt chước âm thanh Lam Đồng, hơi ngừng lại, ai cũng không ngờ Nghệ Nhàn dưới cơn nóng giận, liền oanh sát cây Ma Cốt Linh Hoa này.
Bất Tử Điệp, "thức ăn của bổn yêu!"
Nghệ Nhàn, "chết cũng có thể làm linh thực, hảo hảo hưởng dụng."
Bất Tử Điệp vừa nghe, thấy cũng đúng đúng, lúc này một đầu hạ xuống cái cây không biết vì sao mình lại vác Ma Cốt Linh Hoa.
Đoan Mộc Nhã sợ hãi, "Nghệ Nhàn, nó muốn đầu độc ngươi."
Nghệ Nhàn, "ta biết."
Nghệ Nhàn cảm thấy kỳ quái, ảo cảnh của Ma Cốt Linh Hoa này đối với nàng vô dụng, vừa được nửa đường đã biến thành nhiều loại mỹ nữ câu dẫn nàng, nàng biết rõ đó là ảo cảnh, còn dám bắt chước âm thanh Lam Đồng chọc tức nàng, nàng ngoại trừ tức giận ra cũng không bị ảnh hưởng.
"Nghệ Nhàn."
"Ngươi cảm thấy thấy thế nào?"
Nghệ Nhàn thấy Lam Đồng vừa tỉnh lại đã quan tâm mình trước, cũng không nói chuyện vừa rồi, mà cười híp mắt đút cho đối phương chút nước, mới hỏi, "cảm giác thế nào, ngươi ở trong ảo cảnh nhìn thấy được cái gì rồi?"
Vui đến quên cả đất trời a.
Ngay cả lão bà cùng tiểu gia hỏa nhà mình cũng không cần!!!
Lam Đồng nghe thấy tiếng Bất Tử Điệp ăn rột rột, nhìn về phía nó, ánh mắt mơ hồ còn hiện thủy quang, "ta nhìn thấy ngươi."
Nói nhảm!
Nếu trong ảo cảnh không phải thấy nàng, Nghệ Nhàn mới nổi điên.
Nghệ Nhàn đưa tay nhẹ kéo vạt áo Lam Đồng lên, nửa người cúi xuống dựa vào trên người Lam Đồng, nháy mắt lóe hiểm quang, "trong giấc mộng, có phải ta đối với ngươi như vậy không?"
Lam Đồng vội nắm bàn tay hư hỏng kia lại, liếc mắt nhìn Đoan Mộc Nhã các nàng đang rướn cổ nhìn trộm các nàng, nàng cảm giác hình như Nghệ Nhàn đang nổi giận, nàng bao lấy nắm đấm của Nghệ Nhàn, "Nghệ Nhàn, ngươi làm sao vậy?"
Nghệ Nhàn nổi điên, ngươi trong ảo cảnh lẽ nào so với mình tốt hơn?
Người này vẫn không muốn tỉnh lại, lẽ nào cũng không nghĩ đến trong bụng mình hiện tại còn có một đứa nhỏ.
Lam Đồng càng trấn an, lửa giận trong lòng Nghệ Nhàn càng nhiều, rất muốn hung hắng túm đối phương đánh hai cái, giống như trong ảo cảnh vậy, đem khuôn mặt này đánh thành đầu heo, "đừng đổi chủ đề, ngươi ở trong ảo cảnh nhìn thấy cái gì?"
Lam Đồng bộ dạng muốn nói lại thôi, Nghệ Nhàn suýt chút liền vung nắm đấm, "Nghệ Nhàn, ta cảm thấy mình vừa mơ một giấc mơ không thật, ta thấy ngươi luôn làm bạn với ta, trải qua thật nhiều năm."
Nghệ Nhàn, "..."
Đó là chuyện phát sinh khi nàng đi nhầm vào con đường không gian a.
Lam Đồng chuyên chú lại nghiêm túc nhìn nàng chằm chằm, "Nghệ Nhàn, chúng ta trước kia không phải đã sớm gặp qua?"