Tiếng rống tê tâm liệt phế vang vọng bên tai, cho dù là đoàn người đi đến đâu, ma âm 365° không góc chết vẫn quanh quẩn bên tai, vừa bắt đầu còn nghĩ là sát vách truyền đến, men theo âm thanh đi một đoạn đường, lại tựa như từ dưới lòng đất truyền đến... sau đó lại có cảm giác như ma âm từ bốn phương tám hương vô cùng lớn ập vào trong tai.
Đối với Nghệ Nhàn chịu đựng lại âm thanh này còn đỡ một chút, những người còn lại đểu bị từng đợt sóng âm trùng kích, mỗi người đều như hoa nở rộ rồi lại héo tàn, vô tình.
Đoan Mộc Nhã tự đút cho mình một viên Tứ Tuyệt Đan, đan dược này nháy mắt có thể che lại cảm giác, "Tiểu phượng hoàng, ngươi đem theo Tiểu Lam vẫn luôn đứng ở nơi quỷ quái này sao?"
Yến Sương, "Pi."
Tiểu Lam chán nản dựa vào lưng Lam Đồng, không biết đang nghĩ đến điều gì, đột nhiên nói một câu, "Đường Đường đi bắt thịt ăn."
Nghệ Nhàn dở khóc dở cười, đi tới sờ cái bụng nhỏ của nàng, đại khái đã nhiều ngày đói đến khó chịu, một con Giáp Bối Hổ cũng chỉ đủ cho Yến Sương và tiểu gia hỏa nuốt vào bụng, "nhớ Miên Hoa Đường rồi sao?"
Tiểu Lam, "nhớ, Bảo đại nhân."
Nghệ Nhàn thấy tiểu gia hỏa hai mắt sáng lên nhìn mình, đầy chờ mong, "chúng ta sẽ nhanh gặp lại họ thô, rất nhanh thôi."
Miên Hoa Đường tìm không được người, nhất định sẽ đi tìm đại sư tỷ. Cũng không biết đại sư tỷ đã đi đâu, vô thanh vô tức đã biến mất lâu như vậy, không lẽ lại đi ngủ rồi?
"Âm thanh dừng."
"Chúng ta đi cũng đã một canh giờ rồi?"
So với chỗ trước đó Yến Sương dừng khác hẳn, các nàng vốn muốn tìm nguyên nhân âm thanh. Kết quả cũng không có gì, chọn con đường kia càng đi càng ẩm ướt, trên vách đá thỉnh thoảng lại có tiếng nước rơi xuống, tách tách tách tách...
Một luồng sáng nhỏ bay bổng trên đầu các nàng, nhìn thấy rõ ràng trên vách đá có rất nhiều rêu xanh, bất quá màu sắc rêu rất rõ ràng, giữa màu xanh xen lẫn chút vàng, ánh sáng dời lên trước một chút, có thể thấy rõ một mảnh xanh tươi dưới ánh sáng, so với những loại rêu trước kia Nghệ Nhàn từng thấy không giống nhau.
"Chỗ như vậy mà có lục thực được sao?"
"Không đúng, không đúng, mọi người đừng nhúc nhích!"
Bị Đoan Mộc Nhã hô lên, tiểu gia hỏa ngồi sau lưng Lam Đồng nhổm dậy muốn xem liền bị nghệ Nhàn kéo tay lại, "ở chỗ nguy hiểm, không được sờ loạn, không được kêu loạn, cũng không được ăn bậy, nhớ kỹ chứ?"
Tiểu Lam cẩn thân ôm hông Nghệ Nhàn, bàn tay nhỏ như có như không sờ bụng Nghệ Nhàn, "muội, muội muội."
Nghệ Nhàn tức đen mặt, "..."
Đoan Mộc Nhã cẩn thận lấy một miếng trên vách đá xuống, "oa, chỗ này sao lại có Hủ Cốt Linh Đài*. Nghệ Nhàn, chúng ta không thể tiếp tục đi về phía trước được, rất nguy hiểm."
*Hủ Cốt Linh Đài: một loại rêu mọc từ xương xác chết
Lam Đồng biến hình người, đem tiểu gia hỏa nằm trong ngực Nghệ Nhàn đeo sau lưng, "phía trước có mùi thối rất nồng, có không ít xác thối."
Đoan Mộc Nhã hiểu ý nhìn Lam Đồng, gật đầu nói, "Hủ Cốt Linh Hoa chỉ xuất hiện ở trong Hang Vạn Cốt, hút thịt thối để nở hoa, còn gọi là Tử Linh Hoa. Xung quanh nó sẽ xuất hiện Hủ Cốt Linh Đài, chờ trưởng thành, sẽ tản ra một loại mùi hương của nữ nhân trưởng thành mê hoặc nam nhân khi bước vào phạm vi của Tử Linh Hoa.... do đó bọn họ sẽ biến thành đồ ăn của chúng.
Nghệ Nhàn xem xét đám rêu thưa thớt trên đầu, "còn chưa trưởng thành?"
Đoan Mộc Nhã, "phải, Ma Cốt Linh trưởng thành sẽ mọc xúc tua, mỏng nhỏ ngắn, tựa như rễ cây, chúng ta gọi nó là tay ma."
Nghệ Nhàn định nói rút lui, Bất Tử Điệp bên tai không biết từ khi nào đã tỉnh lại, đang đạp tai nàng một cái, "nghe có vẻ ăn ngon."
Nghệ Nhàn cũng không làm thức ăn cho linh thực, "Tiểu Nhã, ngươi vừa nói Ma Cốt Linh trưởng thành có tỏa hương nữ nhân để dụ dỗ, dụ dỗ đều là nam tử... hương đó đối với chúng ta có ảnh hưởng không?"
Đoan Mộc Nhã kinh ngạc, "không được, khoan đã, Nghệ Nhàn ngươi định tiếp tục đi đường này sao? đừng a, tuy ta cũng rất muốn biết Ma Cốt Linh nở hoa như thế nào, nhưng mà mạng nhỏ quan trọng hơn a."
Đến cả Đoan Mộc Nhã là luyện sư vì thứ thực vật ăn thịt này cũng bỏ quả, Nghệ Nhàn cũng không hoài nghi là con bướm chết tiệt này đang cố ý làm khó nàng.
Nghệ Nhàn, "muốn ăn Ma Cốt Linh Hoa cũng không phải không được, nhưng từ nay về sau ngươi phải cùng ta ước pháp tam chương."
Bất Tử Điệp không chút lưu tình dùng cánh vỗ phấn đỏ vào mặt nàng, "ngươi dám cùng bổn yêu nói điều kiện, bổn yêu muốn ăn, muốn ăn, muốn ăn, đây là việc ngươi nên hiếu kính bổn yêu."
Nghệ Nhàn xoay người rời đi, "phía trước quá nguy hiểm, chúng ta đổi đường khác."
Bất Tử Điệp, "!!!"
Nghệ Nhàn, "trên đời này cũng không phải có thứ gì phải và không phải, ăn gì còn muốn ta hầu hạ, ngươi cho rằng ngươi giống Tiểu Lam lớn lên bình thường, là trẻ nhỏ ba tuổi sao? cho dù là Tiểu Lam còn tự mình biết đi săn, nàng còn chia sẻ mồi ăn cùng chúng ta.... ngươi đến cả đứa nhỏ 3 tuổi cũng không bằng."
Bất Tử Điệp dưới cơn nóng giận, hai cánh vỗ vỗ thổi một luồng gió.
Mọi hành động lúc này của mọi người đều dừng lại, đến cả giọt nước trên đầu các nàng cũng dừng lại, thu lên lại hay rơi xuống cũng không được, Bất Tử Điệp lao về phía Nghệ Nhàn chửi ầm lên, "bổn yêu cam tâm tình nguyện, ngươi có bản lĩnh cùng bổn yêu giải khai khế bản mạng, ngươi nghĩ bổn yêu thích giống loài cấp thấp như ngươi sao, đến cả ăn cũng không chịu chủ động đi tìm cho bổn yêu, bổn yêu còn cần ngươi làm gì?"
Con mẹ nó, nàng từ khi nào thành bảo mẫu rồi.
Nghệ Nhàn không nhúc nhích được, nếu có thể di chuyển được nhất định sẽ đem yêu điệp này đánh thành đồ chơi trưng hộp kính, nàng cũng vò mẻ liền sứt, "ngươi nói vậy, ngươi có thể giải khai!"
Bất Tử Điệp, "..."
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, đang so xem ai phá công trước.
Nghệ Nhàn vô cùng bực mình, sự bực mình này một nửa là vị bản thú phiền toái gây không ít phiền này, còn phân nửa là nhắm vào mình. Bất Tử Điệp tồn tại, không khỏi nhắc nhở nàng quá yếu...
Nàng nếu đủ cưởng đại, nhất định sẽ đè Bất Tử Điệp xuống đất đánh một trận, cần gì phải tranh giành quyền nói chuyện, lại càng không giống như hôm nay bị người cấm cố nơi này, chỉ mũi mắng mỏ.
Bất Tử Điệp ở trước mặt nàng lắc qua lắc lại, nói nhỏ, "cái này cũng không cho ăn, cái kia cũng không cho ăn, ngươi muốn bổn yêu chết đói hả!"
Rõ ràng chính là ngươi quá kén ăn.
Đại khái bị Nghệ Nhàn thờ ơ kíƈɦ ŧɦíƈɦ, Bất Tử Điệp im lặng một chút, ánh mắt mang theo hoài nghi, "ước pháp tam chương gì đó, ngươi không lẽ lại tìm cách lừa bổn yêu trong tối a!!"
Độ tín nhiệm của hai người đơn giản giá trị chỉ là số âm.
Nghệ Nhàn cũng lười nói đạo lý với nó, "sẽ không, ngươi chết ta cũng sẽ chết, ta cũng không muốn bị coi thường, hà tất phải tự làm khó mình?"
Bất Tử Điệp cẩn thận nghĩ lại, cư nhiên cảm thấy giống loài cấp thấp này nói cũng rất có đạo lý, "ngươi nói đi, bổn yêu nghe một chút."
"Thứ nhất, không được ăn bằng hữu."
"Thứ hai, không được làm chuyện vi phạm đạo nghĩa, như là, đồ của bằng hữu không được lấy, không được tư tưởng, không được trộm."
"Thứ ba, thức ăn ngươi muốn cần phải trong khả năng ta có thể lấy được, quá phạm vi thì liền dừng."
...
Bất Tử Điệp bị ba điều Nghệ Nhàn nói ra lượn quanh đầu đến choáng váng, cảm giác ba điều đều không có thứ nào có lợi cho nó, "bổn yêu dựa vào cái gì phải đồng ý với ngươi? sau này thức ăn tự bổn yêu đi tìm."
Nghệ Nhàn vui vẻ thư thái, "đi đi."
Bất Tử Điệp, "..."
Vì nguyên nhân ràng buộc với huyễn thú bản mạng, Nghệ Nhàn không đi, Bất Tử Điệp căn bản cũng không có cách nào rời quá xa Nghệ Nhàn. Nó buồn bực bay lên mũi Nghệ Nhàn đạp đạp mấy cái, phát tiết xong liền dừng lại trên sống mũi Nghệ Nhàn, "ngươi không được để cho ta đói bụng."
Nói xong câu cuối cùng càng đáng thương, dường như nàng đang cắt xén khẩu phần lương thực của địa chủ bà vậy.
Nghệ Nhàn cũng không phải người ý chí sắt đá, nàng chỉ là không muốn bị Bất Tử Điệp nắm mũi dắt đi mà thôi, miễn cho dung túng quá độ, sẽ xảy ra việc không thể ngăn lại được, "ta sé cố găng cho ngươi no bụng, ngươi tốt ta tốt."
Nghệ Nhàn trong lòng âm thầm dựng ngón giữa với Thiên Đạo, cái loại bản mạng bị ép ở chung với nhau này, con mẹ nó đúng là đồ phá hoại mà!
Ở giữa không trung ngừng lại thật lâu, giọt nước cuối cùng rơi xuống, Đoan Mộc Nhã một cước nặng nề dẫm xuống đất, "nhân lúc Ma Cốt Linh Đài còn chưa trưởng thành, chúng ta mau đi thôi, đi thôi."
Nghệ Nhàn, "Bất Tử Điệp muốn ăn, chính là cây Ma Cốt Linh Hoa này a.!!!"
Lam Đồng túm Tiểu Lam bế lên, tùy thời chuẩn bị đem tiểu gia hỏa ném cho đại bảo mẫu Yến Sương, "cây Ma Cốt Linh Hoa này có gì đặc biệt?"
Hai người cùng nhìn về phía Đoan Mộc Nhã đang nghẹn họng, người kia phải cố gắng mới tiêu hóa được quyết định cứng như đá của Nghệ Nhàn, cau mày nói, "đặc thù -- chính là hấp thụ nhiều tử khí? con bướm kia của ngươi sao có thể ăn được thứ này?"
Nghệ Nhàn kỳ quái nhìn Bất Tử Điệp, nàng luôn nghĩ đồ ăn của Bất Tử Điệp rất ít, tỷ như cây Lam Mặc ở suối Yển Nguyệt, máu phượng hoàng khan hiếm, lúc này là lại Ma Cốt Linh Hoa.... Lam Mặc cùng Ma Cốt Linh Hoa miễn cưỡng thì cũng coi như là hoa, nhưng mà máu phượng hoàng thì khác xa, "đến cùng thì thức ăn của ngươi có mấy loại?"
Bất Tử Điệp vắt óc suy nghĩ, "ăn ngon!"
Nghệ Nhàn liền phất nó một cái, "đừng có ba phải, thẳng thắn được khoan hồng."
Bất Tử Điệp, "linh thực cao cấp, tốt nhất chính là nở hoa kết quả, còn có phượng hoàng."
Đúng là tham đến mức lúc nào cũng không bỏ được Yến Sương! còn không có kiêng kỵ.... chay mặn làm ráo.
Nghệ Nhàn do dự một chút, liền đem nghi vấn trong lòng nói ra, "Long, ngươi có ăn không?"
Bất Tử Điệp trừng mắt nhìn, không biết vì sao Nghệ Nhàn lại hỏi như vậy, trộm ở trong đầu Nghệ Nhàn dò xét, cho nên cũng hạ giọng nói nhỏ, "ăn..."
Nghệ Nhàn đỡ trán, đại sư tỷ a đại sư tỷ, may là đại sư tỷ là người biết tự chủ, một cái long thực lực cường hãn, nếu không thực đơn của Bất Tử Điệp lại có thêm một người nữa, nàng cuối cùng đã tạo nghiệt gì a?
Đoan Mộc Nhã, "Nghệ Nhàn, ngươi thực sư muốn đi hái Ma Cốt Linh hoa đó sao?"
Nghệ Nhàn, "thức ăn của Bất Tử Điệp khá là đặc thù, nếu không ngươi cùng Yến Sương các nàng ở lại chỗ này, để khỏi bị trúng nữ nhân hương."
Đoan Mộc Nhã khoát tay, "ta có thể tránh được nữ nhân hương hấp dẫn, ta đi cùng ngươi. Nói đến ta cũng muốn biết hang vạn cốt này sinh ra hoa như thế nào."
Yến Sương bay thẳng đến chỗ các nàng ngay tại vách đá ẩm ướt thổi một ngọn lửa, dùng cái này biểu thị nàng quyết tâm muốn đi cùng. Bất quá cái phun này, Ma Cốt Linh Đài nháy mắt héo đi, tựa như chòm râu lại dài ra một chút, mùi hương gay mũi liền vọt vào không khí thở của mọi người.