Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 175: Tiến Bộ




Sự thực chứng minh, Tử Hàn nói không sai.

Đám khói hay quấy rầy các nàng đúng là không có ý thức, bị đánh tan cũng không hề sợ hãi, còn thích lúc hiện lúc ẩn... tự mình chơi mèo vờn chuột.

Nghệ Nhàn, "đại sư tỷ, mấy thứ này có độc không?"

Tử Hàn đổi trạng thái buồn ngủ trước đó, ngồi xếp bằng trên cái lưng mao nhung của Đại Gà Con dụi mắt, "ngươi cho chúng nó là gì, bất quá chỉ là vết máu lưu lại nhiều năm trên Thiên Lan Sơn rồi ngưng tụ thành một loại sương đỏ thôi a."

Ách, là màu tím nhạt.... nhìn đâu giống sương đỏ.

Dường như biết nghi vấn tiếp theo của nàng, Tử Hàn ngáp một cái tiếp tục nói, "quanh nắm suốt tháng, màu của sương cũng từ từ thay đổi, so với trước khi chúng ta đến còn nhạt hơn, sẽ không có độc."

Cái gì mà sẽ không a....

Thể chất nhân tộc cùng huyễn thú khác nhau.

Nghệ Nhàn lo lắng, liền đút cho Lam Đồng các nàng một viên giải độc, bỏ xuống mọi khả năng không thể kia.

Hôm nay cũng không có nguyên liệu nấu ăn đến cửa, thức ăn trong túi Giới Tử của Nghệ Nhàn tiêu hơn phân nửa, cứ vậy sẽ cạn hết lương thương, chẳng mấy chốc nàng sẽ bước vào cục diên đói khát từng trải. Gần đây nàng không hiểu vì sao, không nhịn được cái đói, bụng đói thì miệng cũng không yên, trong bụng luôn trống rỗng, dạ dày luôn kêu gào muốn ăn gì đó, tốt nhất chính là thịt!!!

Nhớ đến kỳ quái trước đó khi trở về từ Hồi Hồn trấn, cộng thêm Lam Đồng, Tử Hàn, huyễn thú luôn biểu thị tình yêu tha thiết đối với thịt, Nghệ Nhàn cảm giác nếu mình còn tiếp tục như vậy, thì sẽ chứng thực sự kỳ quái của nàng. Trong lòng dường như lại có âm thanh vang lên -- có khi nào trong tương lại, nàng thực sự biến thành nửa người nửa thú?

Lam Đồng vẫn chú ý đến Nghệ Nhàn, thấy đối phương đột nhiên hạ tâm tình, lộ ra phiền toái, nàng thoáng trấn an, "ta đi phía trước dò đường."

Tử Hàn dường như nhìn ra ý đồ của Lam Đồng, "đừng, chỗ này rất khó tìm được nguyên liệu nấy ăn."

Lam Đồng vẫn cố chấp, Nghệ Nhàn muốn theo sau, lại bị nàng cự tuyệt, một đám người không thể làm gì khác hơn là vừa đi vừa tìm. Nghệ Nhàn lại nhân cơ hội đè nén xuống phiền muộn trong lòng, cố gắng áp xuống phản ứng sinh lý. Từ khi nàng tu luyện, đã lâu không có ăn uống thả cửa như vậy, đã lâu cảm giác đói bụng không còn khiêu chiến kiên nhẫn cảm giác đói bụng của nàng.

Thực sự là không xong rồi a, nàng phát hiện mình gần đây tâm tình cũng bất định như là khí hậu ở Thiên Lan Sơn này, thay đổi thất thường.

Đùng đùng --

Đoàn người đồng thời ngẩng đầu lên nhìn bầu trời âm u lóe ngân quang.

Tử Hàn, "trời sắp mưa."

Nghệ Nhàn, "... tránh mưa."

Nước mưa tích tích rơi xuống, Lam Đồng khiêng một con quạ hỏa thần choai choai về, là hỏa linh cánh tộc, thể tích con quạ này còn chưa bằng 1/4 của Đại Gà Con, nhưng tạm thời vẫn có thể giải quyết cái no cho Nghệ Nhàn là mấy tiểu gia hỏa kia, còn những người kia.... đến cả nhét kẽ răng cũng không đủ.

Nghệ Nhàn nhìn thấy tay áo Lam Đồng bị đốt thủng nhiều lỗ, mặt dính đầy bụi bẩn, như vừa đại chiến mấy trăm hiệp, "sao lại thành như vậy?"

Lam Đồng tùy ý lau, "trước tìm cái động tránh mưa đã."

Trước khi Lam Đồng đi đào ổ người ta, đã nhìn thấy cách đó không xa, cái động vùi sâu bên trong, bị cỏ dại cao hơn 1m che phủ, theo lý rất khó để người phát hiện. Nhưng mà đối với Lam Đồng từ nhở đã ở trong rừng cầu sinh săn thú mà nói, căn bản không phải là vấn đề.

Mọi người nối đuôi nhau đi vào, kết qura đến lượt Yến Sương thì đúng là bị kịch. Hình thể khổng lồ khiến nàng bị kẹt ngay cửa động, thờ hổn hển chui vào cũng rớt hết một lớp lông, nhưng vẫn không thể đi vào được, cuối cùng đại sư tỷ thấy nàng liền nổi giận đá một phát bay ra ngoài, lúc này mới thoát được kết cục bị kẹt vào không được ra không xong, "ngu xuẩn, thành thật ở bên ngoài cho ta."

Yến Sương, "!!!"

Hic, sao mạng nàng lại khổ như vậy a!!!

Nghệ Nhàn thấy nàng tội nghiệp co ro nằm ngay cửa động, tia sáng duy nhất cũng bị che, đương nhiên bên ngoài mưa xối như lũ cũng đã bị cản lại, "theo đại sư tỷ tu luyện, sớm ngày để chính mình trở lại bình thường a."

Vừa nói thì trong đầu liền lóe sáng, Nghệ Nhàn túm nửa ngày liền túm được một cái đuôi. Đúng vậy, nàng vì sao lại khác với Yến Sương, không đúng, phải so với Hàn Hương Mạch nửa người nửa thú này mới đúng, dị dạng trên người nàng sao lại biến mất?

Lam Đồng xử lý con mồi rất nhanh, chớp mắt đã tháo hết xương ra phân thành từng khối, "Yến Sương, phiền ngươi cho chút lửa."

Từ lúc Yến Sương thức tỉnh hỏa linh căn, nhiệm vụ nhóm lửa toàn quyền giao vào tay nàng. Toàn thân Yến Sương đều đã ướt đẫm, so với ướt sũng thì không khác gì, nàng có chút buồn rầu, nửa ngày không hé răng, tựa như một tiểu cô nữ bị phụ mẫu bỏ rơi.

Nghệ Nhàn, "..."

Lam Đồng, "..."

Trong bóng tối, mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi cũng không biết nên làm gì cho phải.

Tử Hàn phủi rớt một thân nước xong, trực tiếp lấy con quạ hỏa thần từ trong tay Lam Đồng, âm thanh răng rắc văng lên, đầu quả hòa thần liền bị bóp nát, trong lòng bàn tay lại có thêm một viên hỏa thú châu, nhìn qua thú châu no đủ, chí ít cũng phải nhị cấp đến tam cấp.

Từ lức Yến Sương tiếp cận đại sư tỷ, cảm giác nguy hiểm cũng dâng lên, ấm ướt trên người khiến bộ lông bết lại cũng muốn dựng lên, nhất là khi nghe thấy âm thanh răng rắc đầy thanh thúy, tựa như có người đưa tay bẻ cổ nàng, răng rắc....

Nàng run run rụt cổ lại, tựa như con gà bị người bóp cổ, thận trọng hướng bên cạnh nhích trảo, rồi lại nhích trảo một chút....

Rầm --

Bùn đất ướt nhẹp bị lún, thân hình Đại Gà Con không ổn định, liền lăn xuống.

Tử Hàn, ".... thứ chim ngu xuẩn."

Ánh sáng bên ngoài liền dọi vào trong động, Nghệ Nhàn cuối cùng cũng có thể nhìn thấy bên trong động, ngoại trừ mấy khối đá lớn ra, bên trong còn vài miếng vải, xem ra chỗ này từng có người ghé qua. Vải còn ẩm, có chút mới, chắc là đi không lâu.

Nàng phóng ra một cái quang cầu, đủ chiếu sáng không khiến mọi người cảm thấy quá chói mắt.

Yến Sương bẩn thỉu từ một bên bay về, ngậm lấy viên thú châu đại sư tỷ để bên ngoài, chấp nhận thổi cho Nghệ Nhàn các nàng một nhúm lửa. Ba người Nghệ Nhàn phân thịt, rất nhanh trong động liền bốc lên vị thịt mê người.

Nghệ Nhàn muốn ăn hết, nhưng vì chiếu cố người ở đây, nàng và Tiểu Lam cũng chỉ phân được một cái đùi, miễn cưỡng cũng đủ cho cái bụng no năm phần.

Yến Sương đúng là tiểu đáng thương phải che cửa động, thay các nàng che gió che mưa, trong động vô cùng ấm áp, dưới bầu không khí ấm áp này, đại sư tỷ là người đầu tiên tìm chỗ ngủ, nằm xuống đất một tay chống đầu liền ngủ, Nghệ Nhàn nhìn chằm chằm hỏa quang một lúc, cũng cảm thấy có vài phần buồn ngủ. Bị Lam Đồng ôm như vậy rất nhanh tìm một chỗ thư thái mà ngủ thiếp đi.

Không qua lâu, mọi người chìm trong giấc ngủ mê man.

Còn bên ngoài động, Yến Sương vểnh miệng chim, hướng về không trung phì bật hơi thổi phì phì, phun nửa ngày, thật vất vả mới được một ngụm lửa nhỏ, lại bị nước xối dập tắt trong nháy mắt.

Yến Sương, "... pi."

Nàng im lăng xoay người nhìn, mọi người động cư nhiên ngủ hết, ăn xong thì nằm ngủ... mà bên ngoài trời đã tối om. Tiếng gió thổi qua, ánh lửa trong động uốn éo xinh đẹp như rắn, nàng lại lập tức ngồi trở về, đem cửa động chặn lại.

Yến Sương vì mình mặc niệm 3 giây, lại phì phì thở, phun hơi lên bầu trời, liên tục phun vài cái, cũng ra được một nhúm lửa, hơn nữa bị nước mưa xối vẫn tắt ngay.

"Ha ha, mọi người mau nhìn kìa, chỗ này có một con gà, nó còn hướng lên trời thổi bong bóng."

"Cẩn thận vẫn hơn."

"Chỗ này sao lại có huyễn thú, mà còn là một con to như vậy, mọi người cảnh giác."

"..."

Phi, miệng chó không mọc được ngà voi a.

Nàng mới không phải gà!!!

Yến Sương hoàn toàn quên trước đó không lâu, nàng còn không thể nào tiếp thu được thân phận của mình không phải là người. Nàng cố gắng trừng mắt, khiến cho mình thật hung dữ, tốt nhất có thể trừng chết bọn họ. Kết quả trừng mắt, trừng mắt, hai mắt bất tri bất giác biến thành mắt gà chọi.

Năm người kia cũng bị mưa xối ướt, bị dính ướt trước mặt bọn họ ngược lại còn có hứng thú đùa giỡn. Mất thấy đám người từng bước vây quanh, Yến Sương hung thần ác sát trừng, không chỉ như vậy nàng còn đứng dậy, muốn đùa giỡn song đao gì đó, kết quả hai tay khẽ múa, hai cánh liền rạt rạt vỗ ra vô số bọt nước, nàng vừa vội vừa hung kêu pi pi pi, nỗ lực gọi mọi người tỉnh ngủ đề phòng.

Có người đến rồi, mau tỉnh lại a!!!

Nhưng sự tình kỳ quái, nàng không ngừng phát ra tiếng ồn, đồng thời người bên trong động lại tựa như ngủ say không nghe thấy gì, không một ai tỉnh lại, ngủ đến say sưa, hỏa quang lóe lên đánh vào mặt mọi người, chiếu tới khuôn mặt mọi người đều là màu hồng, không biết đã mơ thấy gì mà vẻ mặt có vẻ yên bình.

Ngược lại thì nàng vừa đứng dậy, cửa động liền xuất hiện khe hở.

Đám người kia dường như nhìn thấy ánh sáng chập chờn như là lửa, tựa như phát hiện bảo bối lớn, hai mắt đều sáng lên, "ta nghe nói nếu là chỗ huyễn thú bảo vệ, tất có kỳ trân dị bảo."

Yến Sương, "..."

Yến Sương theo bản năng rút về sau, một đường đi thẳng, tự mình nhét vào cửa động, mắt thấy đám người kia móc vũ khí, từng bước đến gần, Yến Sương không còn đường lui, liền phun ra một hơi, hướng về phía bọn hắn phun một cái.... đầy nước bọt.

Tên đến gần Yến Sương nhất, bất thình lình bị con chim xấu xí trước mặt này phun một bãi nước miếng, vẻ mặt dại ra, liền nổi điên, "tên súc sinh nhà ngươi dám phun ta, ngươi muốn chết a."

Yến Sương, "..."

Yến Sương pi pi pi nóng nảy giải thích, kết quả tiếng chim hót của nàng ai nghe cũng không hiểu, ngược lại nàng trợn mắt lúc này có vài phần nãi hung. Nhìn thấy đám người kia vây công đến, Yến Sương phì phì lần nữa hướng đám người muốn đánh nhau kia phun ra một ngụm.

Một đoàn hỏa diễm lớn chừng cánh tay vèo một cái liền thoát ra, tên kia không kịp cản, chờ hắn buông tay, thì đầu tóc đã teo lại hết, những người còn lại đều ngẩn ra, ngay cả Yến Sương cũng há hốc miệng.

Hic, rốt cuộc cũng có chút tiến bộ.

Từ sau khi nàng thức tỉnh hỏa linh căn, kỹ năng phun lửa này lúc linh lúc không. Không chỉ như vậy, nàng phun lửa so với trong mắt còn nhỏ hơn, đây là lần đầu tiên phun được một ngụm hỏa diễm dài như vậy, đúng là tạo nên kỳ tích mới rồi a.

Chỉ là kỳ tích mới còn chưa kịp truyền vào đầu, Yến Sương đã thấy đám người kia vội phóng ra linh lực vây công nàng, nàng chỉ biết dùng hai cánh ôm lấy đầu, "Pi pi pi."

Người đâu, cứu mạng a --