Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 159: Vận rủi




"Sư tỷ, sư tỷ, sư tỷ sao lại biến thành như vậy?"

"Nói ra rất dài."

Yến Sương thấy mặt sư tỷ ửng hồng, trong miệng ân a không thành thật, tay cũng múa loạn, vốn bị Nghệ Nhàn dùng y phục bọc lại, nhưng cũng đã muốn tháo xuống. Hiện tại thần trí không ổn định, ai nhìn thấy khuôn mặt quyến rũ này, thì người đó liền bị phao mị nhãn.

Yến Sương ở bên cạnh kêu một hồi, ánh mắt sư tỷ nàng vẫn là một hồi xa lạ, nhất thời hoảng sợ "sư tỷ của ta, nàng thật ra bị gì vậy a?"

Niệm Vân Âm nhìn các nàng dính đầy bụi đất, tóc đen cũng thành lông quăn, có vài phần giống dân chạy nạn. Liền cho y sư Tề gia đến kiểm tra cho sư tỷ Yến Sương, nói là kiểm tra nhưng thực tế là nghĩ cách giúp vị sư tỷ này kiềm chế động dục, từ khi rời khỏi Hợp Hoan Tông đến giờ, vị sư tỷ này hoàn toàn hóa thành một bãi xuân thủy đọng trên người Lam Đồng, kết quả vì sờ mó lung tung bị Lam Đồng lãnh khốc vô tình ném đi.... Yến Sương rất lo lắng cũng vội vàng đi theo.

Niệm Vân Âm nhíu mày lại, "các ngươi sao lại, chỉ cứu được một người về?"

Trên người Nghệ Nhàn cùng Lam Đồng có vài vết thương nhỏ, nhưng nói đến cứu người một lời cũng khó nói hết, "suýt chút nữa là không cứu được ai luôn."

Các nàng định âm thầm đem người đi, nhờ Ngân Bảo đại nhân cùng các chuột tiểu đệ giúp sức đào đường hầm thật lớn cũng phí nhiều công. Mọi thứ đều hoàn hảo cho đến khi Nghệ Nhàn không rõ là bị lỗi ở chỗ nào, toàn bộ Hợp Hoan Tông liền đề phòng.

Nghệ Nhàn nhìn thấy Miên Hoa Đường vội vàng chạy xuống đường hầm... mới biết chuyện bị bại lộ.

Niệm Vân Âm nhìn chằm chằm đầu tóc xanh của Miên Hoa Đường biến thành một chỏm nhỏ, nhìn tiểu béo ú chổng mông bước đi, trong miệng ân ân ah ah bộ dạng dục cự còn nghênh, có chút đồng tình nói, "các ngươi như vậy, không phải là đụng phải hỏa linh ngự thú sư rồi chứ?"

Nghệ Nhàn giơ ngón cái lên, "có thể nói khi đó chúng ta ở dưới lòng đất, xung quanh đều là lửa vọt đến, hoan nữa ta hoài nghi hắn có thể triệu hồi một dám hỏa linh huyễn thú."

Lam Đồng thấy nàng chỉ lo nới với Niệm Vân Âm, vết thương trên người cũng không chú ý, liền lấy thảo dược của mình, đem người kéo qua bên cạnh mình thoa lên. Sau đó, thưởng thức máu tóc đen của Nghệ Nhàn, cầm một sợi tóc hơi hơi kéo một cái, thả lỏng tay, sợi tóc lần nữa quay về nếp....

Miên Hoa Đường thấy Nghệ Nhàn bị thương đã được thoa thuốc xong, liền cơ trí chạy đến trước mặt Lam Đồng, đem chỗ bị thương của mình cho đối phương xem, "Lam Đồng, thoa thuốc."

Tiểu gia hỏa này lý trực khí tráng, cả cái tư thế cũng khiến Lam Đồng đen mặt.

Nghệ Nhàn suýt bị chọc cười đến chết, kéo Miên Hoa Đường đến, cuối cùng công việc này vẫn bị Lam Đồng đoạt đi.

Lam Đồng, "lên bàn nằm úp xuống."

Miên Hoa Đường nhanh chóng nhảy lên bàn đá, vừa phóng lên một cái bịch, lúc này bàn đá nứt thành một cái khe. Miên Hoa Đường nằm yên không nhúc nhích, đôi mắt đậu đen không tiếng động thúc giục Lam Đồng.

...

Mấy chuyện mờ ám này khiến khóe mắt Niệm Vân Âm giật giật, nàng vội thu hồi ánh mắt, "đừng nói đùa nữa, ngươi biết gọi được một đám hỏa linh huyễn thú như vậy có ý gì không?"

Nghệ Nhàn chỉ chỉ Ngân Bảo đại nhân, Ngân Bảo đại nhân hiểu ý liền triệu hồi một dàn chuột tiểu đệ ra, ầm ầm một đoàn chuột từ xung quanh thò đàu ra, động tĩnh từ nhỏ thành lớn, một đám đen thui tụ tập ngay trước mặt Niệm Vân Âm.

Niệm Vân Âm, "..."

Nghệ Nhàn chớp mắt, "ý nghĩa đại khái thì hỏa linh huyễn thú kia cùng cơ trí như là Ngân Bảo đại nhân?"

Niệm Vân Âm dở khóc dở cười, "không phải cái này, nghe đồn từng có thần cấp ngự thú đột phá đến cực hạn, có thể ngự vạn thú."

Đã nghe đồn, thì chứng minh rất lơn đã phân đến đây.

Nghệ Nhàn đếm, "ngươi xem a, Ngân Bảo đại nhân chúng ta có vạn chúng chuột tiểu đệ, đã đạt đến cảnh giới này, không chừng qua một thời gian nữa, số lượng so với cái này còn nhiều hơn." đề tài nghiêm túc bị Nghệ Nhàn thổi phồng lên, liền đi xa vạn dặm.

Niệm Vân Âm cũng bị nàng chọc tức đến bật cười, "nói cách khác thì lần này ngươi không có chạm mặt vị hỏa linh ngự thú sư kia sao?"

Nghệ Nhàn, "có thể nói như vậy."

Chủ yếu là Ngân Bảo đại nhân đào hầm ngay bên dưới Hợp Hoan Tông, nhất tổn câu tổn. Nghệ Nhàn không dám làm lớn, sợ sụp xuống chết các nàng, hơn nữa bên dưới có rất nhiều người vô tội, quang lôi cầu mà nổ ai cũng không chạy thoát được. Trùng hợp là đối phương dường như cũng có kiêng kị, để lại khoảng trống. Như vậy, các nàng mới từ Hợp Hoan Tông chạy về được.

Niệm Vân Âm, "các ngươi như vậy không phải là bị lộ rồi sao?"

Nghệ Nhàn nhíu mày, "có thể."

Nhất thời ngoài phòng liền yên tĩnh lại, bầu không khí có chút nặng nề. Cuối cùng tiếng mở cửa khiến các nàng hồi thần, y sư Niệm Vân Âm mời bước ra, theo sự thật mà nói, "trong cơ thể nàng có một loại mị độc cổ quái, cứ cách một khoảng thời gian sẽ phát tác. Phát tình, nếu không tìm được người giao hợp, sẽ tự nổ mà chết."

Nghệ Nhàn, "ác độc như vậy sao?"

Nàng tưởng Hợp Hoan Tông chỉ dùng mị dược, dùng vài thủ pháp quái đản không đáng nói.

Niệm Vân Âm, "loại mị độc này có cái tên vô cùng ác tục, tên là Bỉ Dực Song Phi. Một khi trúng chiêu, giải độc chỉ có một người, rất nhiều cô nương vì trúng độc này, không thể rời bỏ người hạ độc được...."

Lam Đồng hạ mi, "Nghệ Nhàn, ngươi còn muốn đến Hợp Hoan Tông sao?" gϊếŧ hai vị tả, hữu sứ kia cũng như là gϊếŧ chết các cô nương này.

Nghệ Nhàn, "lẽ nào mị độc này không có giải dược?"

Niệm Vân Âm, "có, nhưng ở trong tay tông chủ Hợp Hoan Tông, nhưng người này xuất quỷ nhập thần, ngay cả ta cũng không rõ là người ở chỗ nào, là hạng người gì, muốn tìm khó như lên trời."

Nghệ Nhàn thấy may mắn là không đụng sâu vào đó, nếu không hai tay nàng sẽ dính đầy máu vô tội, "xem ra phải cắt đứt đường dây này của Hợp Hoan Tông."

Y sư Tề gia không thể không nhắc nhở, "ta cùng lắm chỉ dùng ngân châm đem độc tính trên người nàng trì hoãn vài ngày, nhưng nếu phát tác lại lần nữa, không có cách nào tốt hơn, nàng --"

Hoặc là chết, hoặc là tiếp tục phóng đãng để sống.

Yến Sương ở ngoài cửa nghe thấy, nghe đến đó mặt liền đầy lệ, "sư tỷ của ta, có phải nàng sẽ chết đúng không?"

Nghệ Nhàn nhịn không được nhíu mày, "quyền sống chết của sư tỷ là trong tay người, mọi chuyện phải chờ nàng tỉnh lại rồi mới nói được."

***

Nhị sư tỷ của Yến Sương tên là Quỳnh Trúc, nhập môn sớm hơn Yến Sương 5 năm, năm nay mới đột phá địa cấp nhất giai. Không ngờ gặp vận đen, mọi thứ đều chụp lên đầu Yển Nguyệt Môn, ngoại trừ Yến Sương tránh được, một ít bị bắt đi còn lại toàn bộ đều bị gϊếŧ.

Quỳnh Trúc sở dĩ chưa chết, vì nàng có thiên phú, cộng thêm dung nhan lại đẹp, nên mới khiến nàng bị đẩy vào cục diện sống không bằng chết này.

Nhị sư tỷ Yến Sương không bao lâu liền tỉnh lại.

Nghệ Nhàn còn tưởng cô nương này biết mình gặp nạn sẽ đòi tìm cái chết, không ngờ cô nương nảy tỉnh lại chuyện đầu tiên chính là tắm rửa thay y phục, sau đó mới để cho Yến Sương vào gặp nàng.

Yến Sương khóc thành một cái đại sỏa tử, hai mắt hồng như thỏ.

Nghệ Nhàn nghĩ đến đối phương là một đại gà con không có ý thức, nháy mắt đối với Yến Sương thêm vài phần bao dung, "khóc cái gì, sư phụ cùng các sư tỷ muội còn chờ ngươi đến cứu a, lau nhanh đi, đừng để sư tỷ ngươi nhìn thấy chê cười."

Quỳnh Trúc đơn giản thu dọn liền đi qua, tựa như một người vừa thay đổi, chính xác mà nói đây mới là nhị đệ tử Yển Nguyệt Môn, chứ không phải cô nương bị hại chịu khổ trong Hợp Hoan Tông.

Nghệ Nhàn vừa vào cửa, Quỳnh Trúc hướng nàng hành đại lễ, khiến nàng bị dọa giật mình, "mau đứng lên đi, ta không đáng để nhận lễ lớn này a."

Đối phương cố chấp, kiên trì dập đầu ba cái, "sư muội đều đã nói với ta, đoạn đường này nhờ có ngươi bảo hộ, tỷ muội chúng ta mới có thể gặp lại. Ta nghe nói ngươi vẫn luộn nghe ngóng Yển Nguyệt Môn chúng ta, có cần gì từ ta không?"

Nghệ Nhàn thích loại người thông minh này, "ta muốn biết sau khi các ngươi bị bắt, nghe thấy gì?"

Quỳnh Trúc từ từ nhắm hai mắt lại, nhớ lại chuyện thống khổ hôm đó, khi đó đem người tiêu diệt Yển Nguyệt Môn các nàng có hai nhóm người, toàn bộ đều che mặt, giữa thanh thiên bạch nhật, nói đánh liền đánh. Các nàng vẫn như cũ tu luyện đả tọa, rất nhiều người không kịp phản ứng liền bị gϊếŧ, có thể nói là trở tay không kịp.

"Đều che mặt, làm sao ngươi biết được là hai nhóm người?"

"Vì ta nghe âm thanh họ đến hai lần, một lần là sư phụ bảo vệ chúng ta, một lần nữa là bắt chúng ta đi, những người đó gọi một bên là Sương lão đại, Linh lão đại."

Các nàng vòng vo cố gắng chạy trốn, nhưng toàn thân vô lực, linh lực trong cơ thể cũng không thể phóng ra được.

Nói đến chuyện này, Quỳnh Trúc có chút lưỡng lự.

Nghệ Nhàn không thể không nhắc nhở, "việc Yển Nguyệt Môn của các ngươi bị diệt không hề đơn giản như các ngươi nghĩ đâu, nên suy nghĩ cho cẩn thận, từng nơi cũng không được sai lầm, quyết định này có thể cứu được sư phụ các ngươi ra hay không cũng là một chuyện rất quan trọng."

Nghệ Nhàn hy vọng đối phương không nên giấu diếm bất kỳ điều gì, dù sao nàng cũng chính là manh mối quan trọng nhất rồi.

Quỳnh Trúc, "trước đó sư phụ bảo vệ chúng ta, gọi ta là Yến Sương."

Nghệ Nhàn đột nhiên hiểu ra, sau đó lại nghi ngờ, "không lẽ bọn họ xác nhận các ngươi trước rồi sau đó mới quyết định những người khác?"

Quỳnh Trúc, "bọn họ biết tên tất cả các đệ tử Yển Nguyệt Môn chúng ta, xác nhận xong, liền động thủ lần nữa."

Nói như vậy, Quỳnh Trúc giả làm Yến Sương, đại gà con mới may mắn sống sót được, nhưng sao lại ở Hợp Hoan Tông.....

Nghệ Nhàn trầm ngâm một hồi, "các ngươi vài Hợp Hoan Tông có phải bị nhốt vào một nhà giam đặc biệt, mà ngục giam sâu nhất, nhưng vì sao ngươi lai bị bỏ lại một mình?"

Quỳnh Trúc, "phải a, chúng ta vừa đến Hợp Hoan Tông thì bị dẫn đến nơi ngươi nói, xung quanh rất yên tĩnh, mỗi ngày đều có người đúng giờ đem đồ ăn đến, nhưng các nàng không thể dùng linh lực được. Cho đến một ngày, đột nhiên có một người đến."

Nghệ Nhàn phát hiện khi nàng nói đến người này, đột nhiên toàn thân run rẩy không ngừng, nên cũng không thúc giục, đem một chén nước ấm nhét vào tay Quỳnh Trúc.

Quỳnh Trúc dùng răng cắn chén, "cảm tạ."

Người kia thong dong đến chỗ các nàng bị giam, cười híp mắt nhìn các nàng, thuận tay chỉ về hướng Quỳnh Trúc, cười nói - thật thú vị, còn có người muốn vàng thau lẫn lộn, nàng cũng không xong.

Quỳnh Trúc vĩnh viễn không thể quên được bộ dạng người kia cười nói, vì câu nói không rõ ràng kia, Quỳnh Trúc tựa như rác bị người kéo ra nhà giam, sau đó là vận mệnh tàn khốc chờ lấy nàng.