Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 150: Tự bế




Nghệ Nhàn cảm giác như mình nhìn lầm, Yến Sương người này không có bản lĩnh gì khác, nhưng thỉnh thoảng lại lộ ra chút cơ trí, một câu "sư mẫu" lại dụ được Lam Đồng có chút đồng tình.

Lam Đồng, "nàng muốn mượn tay ngươi báo thù."

Nghệ Nhàn chọc tức, "sao vậy, không vì nói hai câu a?"

Lam Đồng không nói tiếp, cong khóe mắt nhìn Nghệ Nhàn, Nghệ Nhàn bị nàng thâm tình nhìn chằm chằm chỉ một hồi không chịu nổi, "người kia sẽ không từ bỏ ý đồ, có thể sẽ quay trở lại, ngươi ở lại đây chờ đừng nhúc nhích, ta đi xung quanh xem sao."

Nghệ Nhàn không dám để nàng ở lại chờ một mình, liền phóng lồng năng lượng, để lại Quang Diễn. Khi đi tới bên cạnh Yến Sương, thì nghe cô nương tội nghiệp này kêu, "sư phụ, ngươi thu ta đi, ta nhất định đi theo làm tùy tùng, hầu hạ ngươi và sư mẫu, thật mà."

Nghệ Nhàn không dừng chân liên tục đi tới đi lui kiểm tra xung quanh Yển Nguyệt Môn, nhất là cửa các nàng đi vào, hoàn toàn nhìn không ra người kia xuất hiện từ đâu, có thể là đi theo bước các nàng, một trước một sau theo vào, bụi lam canh giữ Yển Nguyệt Môn đại khái đã bị Bất Tử Điệp hại chết rồi a, "lối vào Yển Nguyệt Môn có bao nhiêu cái?"

Yến Sương nói đáp án cũng chừng hai ba cái, cũng giống như nàng, mơ mơ màng màng.

Sau khi kiểm tra Nghệ Nhàn liền mặc kệ nàng, chỉ dặn dò một tiếng, "tối đừng ngủ như chết, mấy ngày nay hung thủ sẽ xuất hiện lần nữa."

Yến Sương, "ha?"

Nghệ Nhàn kiên trì giữ ba ngày, cách bảy ngày chỉ còn nửa ngày. Tối hôm đó, ngay mũi suối Yển Nguyệt chợt truyền tiếng leng keng, âm thanh không lớn có chút thanh thúy, trong đêm yên tĩnh không tiếng động lại có tiếng chuông đúng là không bình thường.

Nhưng Yến Sương quỳ trên đất ba ngày cũng thành nằm rạp trên mặt đất rồi, ngủ đến bất tỉnh nhân sự đừng nói là âm thanh, ngay lúc này có sấm trên đầu cũng khó là khiến nàng tỉnh lại được. Mí mắt Nghệ Nhãn khẽ nhích, ngồi đả tọa như cũ.

Bịt mặt huynh giơ tay lên dừng bước đám người sau lưng, năm sáu người nối đuôi nhau từ dưới nước bò lên bờ, bọn họ rón rén âm thanh khuấy nước cũng khá lớn, động tĩnh lớn Yến Sương vẫn chưa tỉnh.

Ngược lại ba vật nhỏ im lặng thò đầu ra, Tiểu Lam còn lặng lẽ dùng tiểu trảo đẩy nhẹ Nghệ Nhàn một cái, dưới ánh mắt ra hiệu của Nghệ Nhàn, Tiểu Lam lại bị Ngân Bảo đại nhân cùng Miên Hoa Đường lôi vào hốc cây, tròng mắt không ngừng lưu chuyển, vểnh tai nghe động tĩnh.

Mọi người nhìn Yến Sương một mình dựa vào gốc cây ngủ say sưa, không có tiến lên mà rón rén nhìn xung quanh, trong lòng cảnh giác mời phần. Sau đó có tiếng kêu ai ai thảm thiết, vừa rồi trong đêm yên tĩnh nổi gió, cát bay đá chạy, từng viên đá nhỏ phóng về người đằng trước, vị trí phóng cũng thật đặc biệt, đều chạm vào khớp xương.

Lúc Yến Sương bị đánh thức, mơ màng nhìn thấy một đám người đang lạy trời lạy đất với nàng, nàng vui ra tiếng, "Yển Nguyệt Môn không thu nam để tử, các ngươi đi đi."

Bịt mặt huynh đứng cuối cùng, "là trận pháp."

Khóe miệng Nghệ Nhàn hơi cong lên, Niệm Vân Âm cái khác không biết, nhưng tạo trận pháp thì nghệ thuật rất cao, tùy tiện chỉ một chút cát bay đá chạy lại tạm thời vây khốn đám người kia lại.

Vừa nghe thấy âm thanh hung thủ gϊếŧ người, Yến Sương giật mình một cái, hoàn toàn thanh tỉnh, "ngao, ta đi -- sư phụ --"

Vì nàng quỳ nhiều ngày máu huyết không lưu thông, ngo ngoe một hồi cũng không đứng dậy được, ngược lại bịt mặt huynh liền xông tới, Yến Sương sợ đến toàn thân nhũn ra, tưởng rằng mình chết chắc rồi.

Không ngờ, xung quanh gió lại nổi lên lần nữa, bao vây bịt mặt huynh trong đó.

Yến Sương vội lăn một vòng lớn tiếng ồn ào, "sư phụ, sư phụ, hung thủ tìm đến cửa rồi."

Nghệ Nhàn bị nàng chọc cho tức đến nở nụ cười, muốn giả bộ ngồi tu cũng không được, liền chậm rãi đi đến trước mặt Yến Sương, "đừng để ta nghe thấy ngươi gọi ta là sư phụ, nếu không ta sẽ ném ngươi cho hắn a."

Yến Sương, "..."

Tiếng vang bùm bùm liên hồi, mấy viên ngọc Nghệ Nhàn để trong góc liền tan nát, trận pháp tùy ý làm thì không thể vây người lại được. Bịt mặt huynh tay không chụp Nghệ Nhàn, Nghệ Nhàn liền ngưng tụ lôi linh, không ngờ hắn nháy một cái liền chạy về phía Yến Sương đang đứng cạnh phòng trúc.

Bịt mặt huynh vừa nhìn thấy Miên Hoa Đường liền bối rối vạn phần, chỗ lần trước bị cắn đang còn đau a.

Năm người bị trận pháp vây khốn liền tiến lên bao vây Miên Hoa Đường, phóng đủ loại linh lực, nhưng không có lôi linh. Miên Hoa Đường bị thủy linh cản đường không đi tới được, nhìn thấy bịt mặt huynh sắp đi, nàng nén lực liền bạo phát.

Lôi linh chằng chịt cùng lôi vòng của bịt mặt huynh chạm nhau, sau đó đánh xuống suối Yển Nguyệt, Nghệ Nhàn trúng lôi điện thắt lưng đau muốn ngất, những người khác thì khỏi nói. Thân trong lôi linh cuồn cuộn khó mà tưởng tượng được.

Nghệ Nhàn vội kéo tay Yến Sương lại, bịt mặt huynh phản ứng cũng rất nhanh, nắm chặt tay lại, hai bên giằng co một hồi, Yến Sương bị kéo hai bên, một hồi qua trái một hồi qua phải, dĩ nhiên cũng bị lôi đánh đến tê dại ngất đi tỉnh lại....

Lúc này suối Yển Nguyệt bắt đầu ùng ục dâng lên, tựa như nồi nước sôi.

Yến Sương hoảng sợ nói, " a a, các ngươi làm gì vậy? sao lại thả ra suối Yển Nguyệt bên dưới rồi!!"

Nghệ Nhàn cùng bịt mặt huynh đều sửng sốt, "vật đó là gì?"

Yến Sương gấp đến mặt đều trắng, "đừng đánh nữa, mau dừng tay, mau áp chế nó xuống, mau lên."

Nghệ Nhàn nhìn suối Yển Nguyệt dâng lên liền nhớ đến Lam Đồng còn ngồi trong suối chữa thương, nàng vội đánh bịt mặt huynh một cái, nháy mắt kéo Yến Sương về, hô lớn "Ngân Bảo đại nhân, mau chặn nước suối lại."

Trong lúc Nghệ Nhàn lôi Yến Sương về phía sau, nháy mắt suối Yển Nguyệt như phát điên, nước phun trào nháy mắt cao hơn ba mét, tựa như sóng biển nổi cơn nuốt chửng các nàng.

Nghệ Nhàn vẫn đang lo lắng, không biết Lam Đồng có bị ảnh hưởng gì không.

****

Khác với cảm giác bị lôi linh đánh đến tê dại của Nghệ Nhàn, suối Yển Nguyệt vô cùng ôn hòa bao lấy nàng, nàng thậm chí còn nhìn thấy có mấy cái thân ảnh cách nàng càng lúc càng xa.

Tiểu béo ú Miên Hoa Đường thì vò đã mẻ lại sứt, liên tục chìm xuống.

Nghệ Nhàn muốn kéo nhưng toàn thân không thể động đậy được, nàng đang bị Yến Sương ôm như bạch tuộc, nếu không phải thấy cô nương này đang lạnh run lên, nàng đã trực tiếp đạp ra rồi.

Rất nhanh liền có cái bóng kéo Miên Hoa Đường lên, rồi nhanh chóng bơi về phía Nghệ Nhàn bên này.

Xong rồi!

Công bảy ngày, thất bại trong gang tấc.

Nghệ Nhàn hung hăng đánh Yến Sương một cái, cảm nhận mức độ thần kình, quả nhiên bị đâu đối phương nhanh chóng buông Nghệ Nhàn ra, Nghệ Nhàn bơi về phía Lam Đồng, liền thấy một ánh sáng nhức mắt lao về phía nàng, nhắm mắt một hồi rồi mở mắt ra, Nghệ Nhàn không có cảm giác bị say, dưới người là một đám cỏ mềm.

Nghệ Nhàn, "???"

Nàng nhanh chóng nghiêng đầu qua chỗ khác, nàng tùy ý xoay 365 độ, không nhìn thấy một ai. Vừa rồi nàng và Lam Đồng chỉ cách nhau một khoảng nhỏ, hiện tại bên người đã không còn cái bóng nào, "gặp quỷ a."

Nàng đứng dậy đi tìm một hồi, không thấy Lam Đồng, lại nhìn thấy bốn chân của Tiểu Lam đang chổng lên trời còn bị một cái cây to đè lên, mao nhung tiểu sư tử liều mạng duỗi chân, hình như đã bị đè một thời gian khó thoát ra được, đến cả tiếng kêu ngao ngao bình thường cũng không phát ra.

Tại nơi này xung quanh không có người ở, nhưng vẫn cảnh giác mười phần, đáng được khen a.

Nghệ Nhàn không có tới giúp liền, tựa như xem kịch vui ở một bên nhìn hồi lâu, thấy tiểu gia hỏa đạp nửa ngày cuối cùng đạp gãy được thân cây kia, bộ dạng mệt thê thảm nằm đó như có bánh miêu để ở đó.

Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Tiểu Lam như vậy, nhịn không được vui vẻ a một tiếng.

Tiểu Lam chợt dùng tự thế duyên dáng nhảy vọt lên, bước vào trạng thái chiến đấu, tốc độ phản ứng rất nhanh. Nhưng mà vừa nhìn thấy Nghệ Nhàn, thân mình căng thẳng liền lắc lư, lạch cạch một cái liền nằm bẹp xuống.

Nghệ Nhàn đến gần một chút, mới phát hiện trên người tiểu gia hỏa này bị thương, chi sau bên phải còn đang chảy máu, lông cũng bị máu dính ướt, nàng ảo não nói, "bị thương từ khi nào a?"

Tiểu Lam thích làm nũng đã thay đổi thái độ, buồn bực không hừ một tiếng. Chỉ biết chờ Nghệ Nhàn băng vết thương xong, liền vươn tiểu trảo trấn an vỗ vỗ Nghệ Nhàn.

Nghệ Nhàn dở khóc dở cười, "Tiểu Lam ngươi --"

Tiểu gia hỏa trở nên hiểu chuyện như vậy, theo lý nàng nên vui a, không biết vì sao Nghệ Nhàn cảm giác có gì đó sai sai.

"Tiểu Lam?"

Tiểu gia hỏa không kêu một tiếng, im lăng quay đầu đi, nhìn có vẻ không vui.

Nghệ Nhàn nhìn nàng chuyển động, phát hiện tiểu gia hỏa này không biết đang dỗi cái gì, lại không chịu nhìn thẳng vào nàng, còn tự cuộn mình thành một đoàn, im lặng vùi đầu vào đuôi của mình....

Nhìn giống như là tự bế.

Vì muốn tốt hơn để nói chuyện với nhau, Nghệ Nhàn không thể không ép nàng kéo cái đầu nhỏ của nàng ra, hai tay nâng lên, cố định để nàng nhìn đối diện mình, "đừng quậy, Tiểu Lam ngươi đang trách ta vì vừa rồi ta không kéo thân cây cho ngươi sao, cho nên ngươi giận dỗi ta sao?"

Nghệ Nhàn còn nhớ, vật nhỏ này lúc trước ngoại trừ hờ hững với mình, thì về sau chưa từng xuất hiện tâm tình như vậy với mình.

Còn tưởng tiểu gia hỏa sẽ ngao ngao vỗ nhẹ nàng một cái, không ngờ mao nhung tiểu sư tử trước mắt này lại hướng nàng thở dài một tiếng, bộ dạng hoàn toàn là một cái tiểu đại nhân a.

Nghệ Nhàn, "..."

Nghệ Nhàn cảm thấy cổ quái, vươn tay vuốt ve tiểu gia hỏa một lần, Tiểu Lam không giống trước kia luôn hưởng thụ, thậm chí còn muốn chạy, nhưng một chân đang bị thương, nhất thời chỉ có thể bị Nghệ Nhàn ép xuống vuốt lông.

Nghệ Nhàn vuốt lông còn cảm thấy được tiểu gia hỏa đang căng thăng, liền kinh hãi nói, "không đúng, không đứng, ngươi không phải Tiểu Lam?"

Tiểu gia hỏa như trút được gánh nặng liền thở dài, đôi mắt màu xanh không chớp một cái nhìn Nghệ Nhàn, Nghệ Nhàn từ đó nhìn thấy có chút quen thuộc.

Con mợ nó, gặp quỷ rồi a!

Không lẽ nàng rơi xuống suối Yển Nguyệt, đi vào dòng chảy thời không rồi sao?

Nghệ Nhàn không dám tin tát chính mình một cái, cảm giác đau khiến nàng phải đối diện với sự thật, "ngươi, ngươi là Lam Đồng."

Lam Đồng lại thở dài, lần này còn nghiêm túc nhìn Nghệ Nhàn gật đầu.