Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 146: Đào mộ




- - chuyện Lăng Thiên Tông diệt môn còn phải chờ điều tra cho rõ, tất cả đều còn tốt, đừng lo lắng.

Nghệ Nhàn sợ Chung Lâm sư huynh chạy về Thanh Sơn Tông gọi viện binh bị hụt, liền thử dùng chim bồ câu đưa thư, không ngờ nàng vừa dùng linh lực ngưng tụ thành bồ câu, bồ câu vừa cất cách liền bị Miên Hoa Đường ngứa tay vồ lấy, bồ câu vừa bay đi bị chụp một phát rơi xuống cây, không chút e dè há miệng nuốt vào.

Nghệ Nhàn, "..."

Lam Đồng, "..."

Cuối cùng vẫn là Lam Đồng túm được tiểu béo ú này, lấy tờ giấy từ trong miệng Miên Hoa Đường ra, còn "chim bồ câu" phải tiếp tục ngưng tụ thêm lần nữa, "truyền thư như vậy có khi nào bị người đánh rớt không?"

Nghệ Nhàn nghĩ thầm cũng phải, ngoại trừ Miên Hoa Đường ngứa tay ra, không chừng trên đường còn gặp phải mấy thành phần ngứa tay khác. Lấy việc phòng ngừa làm đầu, nàng bọc thêm ở ngoài "chim bồ câu" một cái lồng năng lượng, "cũng chịu được vài ngày."

Hiện tại vẫn chưa được, đên khi xuống một trấn nhỏ rồi thì phải mua chút phù đưa tin a.

Sau khi Nghệ Nhàn rời khỏi Yên Vũ trấn, liền đi vòng đến Yển Nguyệt Môn, đều ở trong Thần Lâm đế quốc, cũng là tông môn phụ thuộc Thanh Sơn Tông, cung phụng tự nhiên phải thu. Bất quá khi nàng chạy đến suối Yển Nguyệt ngay trước cửa Yển Nguyệt Môn, thì nghe nói suối Yển Nguyệt có hiệu quả sinh cơ, chỉ cần vào trong ngâm nước vài lần những vết thương cũ đã thành sẹo sẽ khôi phục lại như ban đầu.

Lam Đồng không biết nàng đang tính cái gì, theo thói quen móc quả đỏ ra cho nàng. Kết quả tiểu tham miêu nhảy lên nhảy xuống đòi gặm hai miếng, Lam Đồng giơ lên cao, Tiểu Lam ở một bên nhảy gấp đến độ sắp gào khóc, kêu hơn nửa ngày phát hiện thú nhân mẫu thân này của nàng có một trái tim sắt đá, liền đồng minh với Ngân Bảo đại nhân cùng Miên Hoa Đường cướp đồ ăn.

Ba vật nhỏ hợp tác nhảy lên.

Lam Đồng không ngờ vật nhỏ nhà mình vừa ra không tệ a, bị tiểu béo ú Miên Hoa Đường đụng lui về sai. Sau đó Ngân Bảo đại nhân như tia chớp đứng trước mặt nàng lúc ẩn lúc hiện nhân cơ hội cướp quả đỏ, Ngân Bảo đại nhân đánh bay quả đỏ.... đương nhiên Lam Đồng không chiếm được tiện nghi gì, bàn tay trực tiếp đụng phải thổ trùy của Ngân Bảo đại nhân, cái này đau đến tê dại.

Tiểu Lam nhảy lên nhảy xuống không làm nữa, bị Miên Hoa Đường đẩy ngã trên mặt đất, bộ lông dính đầy lá rụng cùng bùn đất.

Chỉ một chút đại chiến cướp quả đỏ cứ vậy bùng phát, Nghệ Nhàn tức giận túm đầu sỏ gây tội kéo đến dưới chân, cong ngón tay lên búng cho nàng hai cái, "ngươi bây giờ gan không nhỏ a, còn học được cách liên minh với tiểu đồng bọn của ngươi, cùng nhau khi dễ dã nhân mẫu thân của ngươi a?"

Dã nhân? mẫu thân?

Lam Đồng bị phân tâm, quả trong tay bị cướp, "dã nhân mẫu thân cái gì?"

Ngân Bảo đại nhân vung tơ cột trái cây lặng lẽ nhét vào ngực Tiểu Lam, kết quả tơ nhện vừa bung, làm gì còn là quả đỏ nữa, không biết từ khi nào trái cây đã thành ly miêu hoán thái tử* rồi a.

* ly miêu hoán thái tử: một vụ án trong phim Bao Công ấy mà, ai rảnh thì cứ tìm xem nhé.

Nghệ Nhàn căn bản còn chưa thấy đại chiến kết thúc, "hẳn là dã nhân mẫu thân?"

Lam Đông đơ mặt, đem quả đỏ đã sớm đánh tráo đưa cho Nghệ Nhàn, "ăn, nhân tộc mẫu thân Tiểu Lam."

Nghệ Nhàn, "..."

Miên Hoa Đường muốn cướp, lại bị Lam Đồng xách qua một bên, Miên Hoa Đường liền phóng lôi linh về hướng Lam Đồng, không biết có phải là cố ý phóng nước hay không, hay là do năng lực đề kháng của Lam Đồng quá mạnh, Nghệ Nhàn nhìn thấy thì cảm nhận Lam Đồng có thêm vài vết sẹo do lôi đánh, nhưng vẫn hoạt động bình thường.

Nghệ Nhàn, "đừng quậy nữa, trái cây này cho Miên Hoa Đường ăn đi."

Lam Đồng cố chấp lắc đầu, "không được." sau đó móc ra hai quả có màu khác chia cho Ngân Bảo đại nhân và Miên Hoa Đường, cuộc chiến đoạt trái cây lúc này mới dừng lại.

Nghệ Nhàn cổ quái nhìn màu sắc trái cây mỗi người khác nhau, liền hiếu kỳ với mấy trái đỏ mà Lam Đồng đem đến nuôi nàng, "Tiểu Lam ăn quả tím, ta ăn quả đỏ, Ngân Bảo đại nhân ăn quả trắng, Miên Hoa Đường ăn quả xanh, có ý gì? nhưng mà trái cây rất thơm a."

Qủa đỏ tản ra hương vị trong trẻo lạnh lùng, cắn vào một miếng thì cảm nhận được hương vị có mùi sữa từ nước trái cây.

Lam Đồng thâm tình nhìn nàng, "bồi bổ."

Bồi bổ?

Qủa đỏ cùng quả tím có thể là bồi bổ tương đương nhau a. Qủa tím cũng tương đối quý trọng, là lựa chọn tốt nhất để nuôi tiểu gia hỏa, nhưng mà nghĩ đến bạch quả này a, khi còn ở địa giới thú nhân, bạch quả này chính là thứ bình thường nhất, bình thường gia đình không thể ăn được trái quý thì chỉ có thể ăn loại quả này, còn quả xanh kia, đừng tưởng nàng cái gì cũng không biết, rõ ràng là một quả xanh còn chưa chín a.

Không ngờ, Lam Đồng lại lòng dạ hẹp hòi nhiều như vậy. (ed::))))) vì ai mà chế ấy thành như vậy a?:))))))

Nghệ Nhàn một bên gặm trái cây suy nghĩ, nhìn Ngân Bảo đại nhân và Miên Hoa Đường, mở miệng rắc một tiếng nháy mắt nuốt nguyên vào bụng, đánh giá mùi vị là gì còn chưa nếm ra được. Nghĩ đến trước kia Miên Hoa Đường một ngụm nuốt chửng cửu phẩm đan dược, Nghệ Nhàn cảm thấy, cho hai gia hỏa này ăn bạch quả cùng quả xanh cũng không có gì quá phận a.

Một đêm không ngủ, hai người tiếp tục đi, không đến vài ngày đã tới Yển Nguyệt Môn.

Yển Nguyệt Môn là một môn phái nhỏ, đệ tử môn hạ còn thiếu, quy mô so với Huyền Minh Tông và Lăng Thiên Tông còn nhỏ hơn. Nhưng lại khác với hai tông kia ở chỗ, Yển Nguyệt Môn chỉ chọn phái nữ, đây cũng là một trong những nguyên nhân hấp dẫn Nghệ Nhàn đến đây.

Nghệ Nhàn lần này không có ý định giả thần giả quỷ, nhìn Lam Đồng rồi dẫn đầu đi gõ cửa, liên quan đến thân phận thú nhân của Lam Đồng, Nghệ Nhàn cũng tìm được lí do thoái thác, kết quả đập một hồi cửa Yển Nguyệt Môn vẫn đóng chặt.

"Kỳ quái."

"Kỳ quái chỗ nào?"

Không thể trách Nghệ Nhàn đa nghi, trải qua chuyện Lăng Thiên Tông diệt môn sau một đêm, thì thần kinh của nàng vẫn luôn căng thẳng, "Yển Nguyệt Môn dù gì cũng là một môn phái nhỏ, cho dù tông chủ không ở đây, chẳng lẽ đến cả đệ tử cũng không có ở đây sao? ta gõ nữa ngày, nhưng không có mở cửa thì cũng nên có người ra đây nói chuyện với ta chứ?"

Khả năng là đã xảy ra chuyện!

Lam Đồng kéo nàng qua một bên, hai ba lần phá cánh cửa đóng chặt ra, hai người bị máu dính đầy vách tường làm cho kinh động, một đường đi qua cửa, từng vệt máu hiện ra trước mặt các nàng, vết máu kéo đến cửa lớn thì không còn, không khó tưởng tượng, người trước đó đã gặp phải thứ gì.

Ngoại trừ cái đó ra, vết máu loang lổ cùng binh khí để lại trong này, cũng chứng minh Yển Nguyệt Môn vừa trải qua chuyện bi thảm.

Lam Đồng sờ sờ vết máu đã sớm khô, "qua mấy ngày rồi."

Nghệ Nhàn nhanh chóng lướt qua mọi nơi, dù biết khả năng sống sót rất nhỏ, nhưng nàng vẫn đi xung quanh xem một lần, ngoại trừ vết máu cùng đánh nhau ra, thì không hề lưu lại cái gì cả, cho dù là một cái xác.

Nghệ Nhàn, "lại là diệt môn."

Lam Đồng đứng một bên không biết nên nói gì, "vì sao?"

Nghệ Nhàn cũng nghĩ không ra, "ngắn ngủi trong nửa tháng, lại trùng hợp như vậy. Lăng Thiên Tông cùng Yển Nguyệt Môn đều bị diệt, tình thế nghiêm trọng, việc này ta phải đi báo với đại sư tỷ, để nàng tới đây quyết định."

Lam Đồng hỗ trợ, "để ta đi mua phù viết tin?"

Nghệ Nhàn kéo nàng lại, "đừng, ngươi trông chừng để Tiểu Lam các nàng chạy lung tung, không chừng chỗ này còn có nguy hiểm, ta thử dùng cách khác báo cho đại sư tỷ."

Nghệ Nhàn nói cách khác chính là ngưng tụ ta một con "bồ câu", vừa cho cất cánh, đã nghe Miên Hoa Đường ở phía đằng xa đại kinh tiểu quái kêu, hai người đến gần xem thử, ba vật nhỏ không biết từ đâu tìm thấy một thi thể đã chết bị đâm xuyên người, toàn thân thi thể đều là bùn.