Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 132: Sổ sách




Nghi thức trả chìa khóa vừa kết thúc, Nghệ Nhàn liền đề nghị muốn ra ngoài rèn luyện, Tử Hàn khó hiểu, "ngươi vừa từ bí cảnh cửu tử nhất sinh quay về, vì sao không chờ sư phụ xuất quan rồi ra ngoài rèn luyện?"

Khi còn ở trong tháp, Nghệ Nhàn không hiểu được lời Tuyết Bạch từng nói "cửu tử nhất sinh". nhưng trải qua chuyện thấy Lam Đồng chết, nàng cảm nhận được ác ý từ tầng tháp thứ chín, "đại sư tỷ, ngươi định giúp ta phân một nửa điểm cống hiến sao?"

Cái gọi là điểm cống hiến, đối với Vân Miểu Phong hay Thanh Sơn Tông chính là lợi ích cống hiến. Nghệ Nhàn đem đan dược từ chín tầng tháp về nộp một nửa đổi được 20.000 điểm cống hiến. Nếu cực phẩm đan dược không bị Miên Hoa Đường nuốt, đại khái cũng đổi được 50.000 điểm cống hiến.

Tử Hàn vừa nghê liền đổi ý, "Nghệ Nhàn, ra ngoài rèn luyện nhất định là lựa chọn chính xác nhất với ngươi, ta còn một đống sổ sách, lần này ngươi ra ngoài đúng lúc tiện tay thu hồi lại thay ta, coi như đều là điểm cống hiến cho ngươi."

Sau đó Tử Hàn đại sư tỷ liền cấp cho Nghệ Nhàn một đống sổ sách cung phụng, trên giấy ghi chép rất nhiều danh mục từ các tông môn nhỏ mỗi năm phải nộp lên, có một ít thì gạch bỏ, một ít thì trực tiếp bỏ qua, "những chỗ gạch chéo này có phải là những chỗ chưa nộp cho tông môn năm nay không, cũng chính là chỗ ta phải đi lần này?"

Tử Hàn, "phải, ngươi thu hồi của năm nay xong thì hoàn thành nhiệm vụ. Kỳ thực mỗi năm Vân Miểu Phong đều phái đệ tử đi đến các tông môn thu. Năm nay... sư phụ đang bế quan, ta để Chung Lâm đi cùng ngươi một chuyến, cũng để ngươi tìm hiểu một chút."

Nghệ Nhàn mở miệng, cuối cùng cũng không dám từ chối, "cũng được, vậy phiền Chung sư huynh."

Trước khi đi một đêm, Đoan Mộc Nhã và Niệm Vân Âm nghe Nghệ Nhàn vừa về đã muốn ra ngoài thu sổ sách, liền hẹn nhau chạy đến ngăn lại, "Tử Hàn đại sư tỷ yên tâm để ngươi đi một mình, ta nghe nói chỉ một môn phái nhỏ thôi cũng đau đầu rồi, thật không dễ làm đâu a, một mình ngươi ta rất lo lắng a."

Nghệ Nhàn thu dọn đồ cũng không quay đầu lại, "còn có Lam Đồng và Tiểu Lam."

Niệm Vân Âm vẻ mặt bất ngờ, "ah, thì ra ngươi hôm đó đến lây thẻ bài đó là vì ý này."

Ánh mắt Đoan Mộc Nhã hồ nghi nhìn hai người trao đổi, "thành thật khai báo đi, có phải các ngươi làm chuyện gì gạt ta không?"

Nghệ Nhàn, "kỳ thực cũng không có gì, thân phận Lam Đồng và Tiểu Lam đặc thù, ta nghĩ tới nghĩ lui liền nhờ Niệm Vân Âm làm cho Lam Đồng một thẻ bài thương đội thú nhân, vào lúc quan trọng cũng tiết kiệm được nhiều phiền phức."

Đoan Mộc Nhã cổ quái nhìn Niệm Vân Âm, "thương đội thú nhân chỉ hợp tác với Tề gia, thẻ bài này ngươi làm sao có được, không lẽ ngươi có dính dáng với Tề gia sao?"

Niệm Vân Âm, "chỉ là một thẻ bài nhỏ thôi mà, ta có cách làm được a."

Đoan Mộc Nhã vẫn không tin, "không thể nào, năm đó Tề gia tốn nhiều công phu mới mở được đường giao dịch của nhân tộc và thú nhân tộc a, những người trong thương đội thú nhân đều được Tề gia thẩm tra đối chiếu rất kỹ mới có được một thẻ bài nhận danh như vậy, ngươi thành thật khai báo đi, có phải ngươi làm một cái giả cho Nghệ Nhàn không?"

Niệm Vân Âm có chút bất đắc dĩ, ánh mắt nhìn Nghệ Nhàn cầu cứu, Nghệ Nhàn nhìn hai người đấu võ mồm vui vẻ, thấy Niệm Vân Âm bị Đoan Mộc Nhã ép không còn đường đi, nàng cùng buồn cười, "Tiểu Nhã, thẻ bài kia chỉ dùng gạt những người khác là được, không nhất định đó là thật."

Đoan Mộc Nhã, "lỡ như gặp phải người của Tề gia thì sao đây? nếu không để ta đi chung với ngươi, có gặp được người Tề gia, ta sẽ vì họ bán cái nhân tình a."

Niệm Vân Âm nhức đầu, "Tiểu Nhãn, đừng hồ đồ, Nghệ Nhàn thay Thanh Sơn Tông đi thu sổ sách, ngươi là luyện đan sư không ở đây luyện đan còn chạy đi đâu a?"

Vừa nhắc đến luyện đan sư, Nghệ Nhàn chợt nhớ đến lò luyện đan hoàn hoàng, mấy ngày qua nàng bị chuyện Lam Đồng làm cho mệt mỏi, căn bản không có nhớ đến chuyện này, "Tiểu Nhã, ngươi xem một chút cái lò này có thích không?"

Lò luyện đan hoàn hoàng vừa xuất hiện, liền hấp dẫn ánh mắt Đoan Mộc Nhã, nàng yêu thích sờ soạng không buông tay...

Niệm Vân Âm tức giận kéo Nghệ Nhàn qua một bên, nhỏ giọng nói "trong thời gian ta không có ở Thanh Sơn Tông,cho dù thế nào ngươi cũng phải khuyên Tiểu Nhã ngoan ngoãn ở lại Thanh Sơn Tông."

Nghệ Nhàn cũng không nghĩ đến cho Đoan Mộc Nhã đi cùng, "ngươi định đi đâu?"

Niệm Vân Âm, "mặc dù Tạ Huyền không thấy sống sót đi ra khỏi bí cảnh, nhưng hắn là người Tạ gia, nghe lệnh Tạ gia, ta sẽ theo hướng này tra, cho đến khi tra được chân tướng ta muốn biết."

Nghệ Nhàn không tin Tạ Huyền sẽ chết trong bí cảnh, Tạ Vũ cặn bã còn ráng chiến đấu đến cùng a, "không ai nhìn thấy thi thể Tạ Huyền, sao ngươi xác định được hắn có chết trong bí cảnh thật hay không chứ, nhưng mà..."

Niệm Vân Âm nhịn không được nhíu mày, "ngươi cảm thấy hắn không chết?"

Nghệ Nhàn cười khẽ, "ta và Lam Đồng có thể sống rời khỏi bí cảnh, lão già hắc y trước đó cũng từng ở trong chín tầng tháp nghỉ ngơi vài chục năm, sống rất tốt a, bên trong bí cảnh có thay đổi hay không, e rằng, Tạ Huyền ở một nơi chúng ta không biết được sống rất tốt a."

Sắc mặt Niệm Vân Âm thay đổi.

Nghệ Nhàn cũng không muốn nói đến Tạ gia, Tạ gia không đơn giản là chủ nhà mà còn là sinh tử kiếp nằm đó của Lam Đồng, "thực lực Tạ gia hùng hậu, ngươi muốn tra được, thì nhớ cẩn thận Tạ Tiêu, Tạ Khuê và Tuyên Di."

Niệm Vân nghi hoặc, "ngươi... nhớ được gì rồi sao?"

Nghệ Nhàn, "không có, bất quá ở trong tầng thứ chín trải qua một hồi sinh tử thực sự mà thôi."

*******

Nghệ Nhàn khuyên can Đoan Mộc Nhã không nên đi theo xong, sau khi đối phương có lò luyện đan hoàn hoàng, lòng tràn đầy yêu thích nó. Cho nên nàng mang theo Lam Đồng, Tiểu Lam cùng Chung Lâm lên đường, dọc đường, Chung Lâm thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại Tiểu Lam đang nhảy nhót vui chơi, rồi nhìn qua Lam Đồng, một hồi lại nhìn lại Tiểu Lam, tựa như tìm ra điểm giống nhau giữa hai người.

Lúc nghỉ ngơi, Nghệ Nhàn lấy linh quả uy cho Tiểu Lam ăn, Tiểu Lam ăn no xong, hai chi trước nũng nịu để lên gối Nghệ Nhàn, theo thói quen bò vào trong lòng nàng, sau đó xoay người cào hai cái thỉnh cầu, bộ dạng lười biếng, Nghệ Nhàn liền xoa xoa cho tiểu gia hỏa một hồi, khiến Tiểu Lam thoải mái đến kêu hừ hừ.

Lam Đồng nhìn Tiểu Lam thoải mái đến nhắm hai mắt lại, liền biến thú hình hướng Nghệ Nhàn che vào, tiện thể hất Tiểu Long trong ngực Nghệ Nhàn đùn ra ngoài, đem đầu của mình để trong ngực Nghệ Nhàn. Tiểu Lam dĩ nhiên không phục, liều mạng dùng tứ chi nhảy lên lưng Lam Đồng, cuối cùng vùi trên cái đầu to của Lam Đồng, túm lông nàng sống chết không chịu đi xuống.

Chung Lam trợn mắt há mồm nhìn tiểu sư tử ngồi trên đầu đại sư tử, "tiểu, tiểu sư muội."

Hai tay Nghệ Nhàn bắt đầu làm việc, vuốt lông cho các nàng, "Chung sư huynh, Tiểu Lam là ấu tể của Lam Đồng, ngươi không nên khi dễ nàng, nếu không đừng nói ta và Lam Đồng, đến cả Miên Hoa Đường các nàng cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi a."

Miên Hoa Đường không biết chạy đi đâu, nghe tiếng Nghệ Nhàn gọi, liền thò cái đầu bự ra, "không được khi dễ nàng, nếu không chúng ta sẽ phi phi phi chết ngươi!"

Ngân Bảo đại nhân cũng giơ móng vuốt sắc bén, lắc mình một cái nhìn ngồi trên đầu Tiểu Lam, "ngồi gần ta một chút."

Chung Lâm liền lắc đầu, "không có."

Bất Tử Điệp vèo một cái thoát khỏi ý thức hải của Nghệ Nhàn, nó vỗ hai cái cánh nát phạch phạch bay đến trước mặt Tiểu Lam. Vừa nhìn thấy Yêu Điệp không rõ lai lịch này, lông trên người Ngân Bảo đại nhân dựng đứng, tơ nhện chuẩn bị chờ công kích, dường như chỉ cần Bất Tử Điệp yêu cầu gì đó, nàng sẽ nhào đến cào hai cái.

Nghệ Nhàn. "Tiểu Lam và Lam Đồng đều là mạng của ta."

Bất Tử Điệp nhìn lên nhìn xuống, nhìn trái nhìn phải, sau khi nghe xong Nghệ Nhàn nói, nó liền dừng lại trên chóp mũi Tiểu Lam, hai cái râu run rẩy.

Đôi mắt xanh của Tiểu Lam liền biến thành mắt gà chọi, giật giật mũi, rồi vươn lưỡi ra liếm mũi, liếm nửa ngày phát hiện không đuổi được Bất Tử Điệp đi, Tiểu Lam liền vươn móng vuốt cào lên mặt, cào nhiều lần cũng không đuổi Bất Tử Điệp đi được, nhất thời hướng Nghệ Nhàn ủy khuất kêu ngao ngao.

Nghệ Nhàn tự tay bắt, Bất Tử Điệp lúc này mới bất đắc dĩ rời khỏi mũi Tiểu Lam, "xương của nàng không tốt như của ngươi, nhưng mà cũng coi như đặc thù, mạnh mẽ đầy uy lực rồi."

Nghệ Nhàn, "là ý gì?"

Bất Tử Điệp vỗ đôi cánh nát của nó, cố ý rải một đống bột phấn đỏ lớn, khiến mọi người không ngừng hắt xì, hắt xì nhiều nhất chính là Tiểu Lam và Lam Đồng, cuối cùng hai người đành rời xa Nghệ Nhàn, đi qua một bên hắt xì, "ngươi muốn biết sao? không nói cho ngươi đâu ~ chờ tâm tình tốt rồi, hay là cánh ta lành lại rồi nói."

Bất Tử Điệp kỳ quái như vậy, Nghệ Nhàn tập mãi thành thói quen, "dọc đường đi khó tránh được sẽ gặp phải nguy hiểm, ta thì không sao. Nếu Lam Đồng chết trên đường, mộng đẹp muốn giải khế ước của ngươi sợ là sẽ phải tan vỡ a, cho nên mong ngươi chiếu ứng dọc đường nhiều hơn."

Bất Tử Điệp bị Nghệ Nhàn quang minh chính đại uy hiếp, nổi giận đùng đùng liền nằm trên đất.

Nghệ Nhàn cầm sổ sách ra xem, Chung Lâm nhân cơ hội chạy đến bên cạnh nàng hỏi, "tiểu sư muội, vì sao để thú nhân đi cùng chúng ta thu sổ sách?"

Nghệ Nhàn cũng sớm nghĩ xong đối sách, "Lam Đồng là đại biểu nhất tộc thú nhân, là vị khách quan trọng mà thương hội Tề gia muốn hợp tác, đại khái có bí mật gì khi cần trong hợp tác, đoạn đường này sẽ chỉ dẫn cho chúng ta đi. Dù sao không phải trong bí cảnh nhân tộc và thú nhân tộc cũng từng hợp tác với nhau rồi sao? ta tin Lam Đồng làm người."

Chung Lâm nhanh chóng hiểu ra, "thì ra là vậy."

Nếu không phải Thanh Sơn Tông còn một đống sổ nợ chưa thu, Nghệ Nhàn cũng không tín đi cùng Chung Lâm sư huynh này, dù sao thần kinh tình cảm của vị sư huynh này không giống người bình thường, Nghệ Nhàn thấy hắn đã tin, cũng lười nói dối tiếp.

"Yển Nguyệt Môn này thiếu Thanh Sơn Tông hai năm cung phụng, vị trí lại ở Thần Lâm đế quốc chỗ vắng vẻ nhất, Chung sư huynh, năm ngoái không đến lấy cung phụng sao?"

"Năm ngoái, năm ngoái là đại sư tỷ tự mình đi trước, vì ngại đường xá xa xôi với là lo là đi được nửa đường thì lăn ra ngủ, nhưng ta cũng nhớ mấy năm trước lần đầu đến Yển Nguyệt Môn này chung quy vẫn là một môn phái quy mô nhỏ, tính ra chừng mấy trăm người thôi, nghĩ tới hai năm cung phụng không quá nhiều, hơn nữa vị trí lại xa, không bằng chúng ta đi đến hai chỗ này đi."

"Huyền Minh Tông, Lăng Thiên Tông."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Có bạn nói: đối với nữ chủ tốt một chút được không? đồng ý với tui nga.

Tui không hiểu a, chỗ nào mà không tốt chứ, rõ ràng là rất tốt rồi mà ha ha ha. Cám ơn các tiểu thiên sứ ném bá vương cho ta ah ~